• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Giám Đốc Ăn Trước Yêu Sau (7 Viewers)

  • Chương 9

Hạ Ngưng Âm bĩu môi, phục hồi tinh thần, nhướng mày nhìn người đàn ông trong TV nhếch miệng khinh thường, trực tiếp tắt TV.
Cứ cho là gặp dịp thì chơi, khuôn mặt lập tức rạng rỡ hẳn, cần gì phải để ý cái tên tổng giám đốc như anh, coi như anh bá chủ thế giới thì vẫn là kẻ cưỡng gian thôi, có gì phải khoe khoang, ở đó còn nghênh ngang trên TV thật không biết xấu hổ.
"Tiểu Âm, hôm qua con đi đâu vậy? Cả đêm không về làm cha sốt cả ruột." Lúc này ông Hạ đi vào trong tay xách hai túi thức ăn thấy cô liền hỏi.
Hạ Ngưng Âm vì sợ ông Hạ lo lắng, gắng chịu cơn đau nhức của cơ thể, chạy thoắt tới ôm lấy ông Hạ, khóe miệng nâng lên nụ cười tươi, má lúm đồng tiền trông cô rất dễ thương.
Cô vui vẻ lấy túi thức ăn mở ra ăn một miếng, làm bộ không để ý oán trách: "Cha, hôm qua con đi chơi với bạn học cũ, con đã nói với cha rồi do cha quên thôi."
Ông Hạ đi vào phòng bếp, cầm hai bộ chén đũa đi ra nhẹ nhàng nói: "Cha biết, nhưng con cũng không nên đi quá khuya, lại không chịu gọi điện về, để lão già này phải chờ con suốt đêm!"
Hạ Ngưng Âm ăn như hổ đói, thần sắc trên mặt cô trắng bệch, tối hôm qua tới giờ bụng cô trống rỗng làm cô đói muốn chết.
Cô bỏ thức ăn vào miệng nhai nhồm nhoàm bất đắc dĩ trả lời: "Dạ, con biết rồi sau này sẽ không như thế nữa, ok?"
Lúc này ông Hạ mới yên tâm gật đầu, "Biết vậy là tốt rồi, con. . . . . . ." Ông còn chưa nói hết, điện thoại vang lên, cắt ngang lời ông, Hạ Ngưng Âm rúc bả vai, cười đắc ý.
"Tiểu Âm, con ăn trước, cha có chút chuyện đi ra ngoài một chút." Ông Hạ nghe xong điện thoại, đôi mắt già nua hiện lên sự mệt mỏi, vội vã đặt điện thoại xuống, quay đầu dặn dò con gái vài câu.
Hạ Ngưng Âm mơ hồ nhìn ông, hôm nay là thứ bảy, là ngày nghỉ, sao cha lại gấp gáp như vậy, cô lo lắng hỏi: "Cha, sao thế?"
Ông Hạ thấy con quan tâm, lên tiếng trấn an: "Không có gì, đồng nghiệp xảy ra chút chuyện, cha muốn qua đó xem thử, không cần lo lắng, cha về liền, cha đi trước."
Hạ Ngưng Âm nhàn nhạt gật gật đầu, tuy lời nói thế nhưng lòng cô có chút không yên, dù cho là mơ hồ, "Ừ, có chuyện gì cứ gọi con."
Đáp lại cô là tiếng "Thùng" của cửa đóng.
Hạ Ngưng Âm kinh ngạc nhìn cửa, lồng ngực phập phồng lo sợ, cô lắc đầu tự an ủi chính mình, thừ người ra, cũng không còn khẩu vị, tùy tiện ăn vài đũa rồi dọn dẹp.
Tiếp đó cô tự vỗ ngực trấn an rồi chui vào trong chăn.
Không biết ngủ bao lâu, dưới ánh trăng Hạ Ngưng Âm cầm điện thoại bấm nút nghe, ậm ừ nói: "Alo."
Bên đầu kia là giọng của người đàn ông hung ác: "Hạ Ngưng Âm?"
Cô buồn ngủ đến nỗi cầm điện thoại cũng rớt: "Đúng, anh là ai à!"
"Nếu như không muốn cha cô chết, lập tức tới sòng bạc Thắng Vấn, tôi cho cô nửa tiếng, lố giờ đừng trách tôi tuyệt tình!" Người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, trực tiếp uy hiếp, dứt lời, chưa đợi cô phục hồi tinh thần liền cúp máy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom