Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Mặc dù anh thừa biết cô trợn mắt nhìn anh là sắp có chuyện chẳng lành, nhưng anh chưa từng nghĩ qua cô dám động thủ tát anh, nếu không lấy bản lĩnh của anh làm sao cô có thể dễ dàng tiếp cận anh.
Khi anh ở trên giường làm chủ cuộc chơi chưa một ai dám đắc tội với anh có cô là người đầu, Hạ Ngưng Âm đã chọc giận Tư Khảm Hàn, ánh mắt sắc bén của anh thoáng qua sự nguy hiểm khôn lường, ban dang doc truyen dien dan le quy don thân thể cao to ngồi xổm xuống, bàn tay dùng sức nắm chặt cằm của cô đem cô hướng tới anh, nở nụ cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng đều như bắp "Ha ha, cô gái ngây thơ, không biết trời cao đất rộng!"
Hạ Ngưng Âm một chút cũng không sợ anh, đôi mắt trở nên quật cường nhìn thẳng anh, giọng nói mỉa mai: "Vậy sao? Tôi chính là không biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn anh vì đã cưỡng bức tôi sao?"
Tư Khảm Hàn đã lĩnh giáo được sự cay cú của cô, lần này không hề bị cô chọc giận, hơn nữa nếu như dễ dàng thừa nhận lời cô nói, vậy anh đã không còn là một tay che trời trên thương trường, không còn là Tư Khảm Hàn oai phong một cõi!
Một tay Tư Khảm Hàn mập mờ vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của cô, môi mỏng áp bên tai cô, biểu cảm trên mặt tựa như đối đãi với tình yêu cuồng nhiệt, nhưng thật ra là cưỡng bức: "Chậc chậc, xem ra là tôi lầm rồi, cô không phải phải không biết trời cao đất rộng, mà là không biết sống chết!"
Sắc mặt Hạ Ngưng Âm bình tĩnh nhìn anh, cười lạnh, chẳng quan tâm: "Tôi không biết sống chết đó, nghĩ thế nào thì nói thế đó thôi."
Tư Khảm Hàn lặng thinh, phản ứng của cô khiến anh sửng sốt, anh cho là cô sẽ dốc sức tranh chấp, dien dan le quy don hơi bất ngờ rằng cô nhanh như vậy liền buông tha, anh hơi đánh giá cao năng lực của cô.
Nhìn vẻ mặt cô cứ như điếc không sợ súng, trong lúc nhất thời hơi xa lạ, Tư Khảm Hàn đăm chiêu suy nghĩ, có chút mong đợi cô sẽ phản bác, "Thế nào? Nhanh như vậy liền buông tha rồi hả ?"
Gương mặt Hạ Ngưng Âm vẫn lạnh lùng "Tôi lười phải nghe kẻ man rợ không hiểu tiếng người."
Tư Khảm Hàn buông cô ra, đứng lên đưa mắt xuống cô, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy "Đây là năm trăm vạn, vốn dĩ muốn bồi thường cho cô, nhưng chính cô không biết điều." Nói xong, liền đem chi phiếu xé nát quăng vào cô.
Hạ Ngưng Âm nhàn nhạt nhìn anh, cũng đứng dậy, đối với hành động đó, cô chỉ cười châm chọc: "Nói xong rồi chứ? Tôi có thể đi được chưa?"
Cô lướt qua anh, rời khỏi căn phòng, tiếng đóng cửa kéo Tư Khảm Hàn về thực tại, anh thấy trong mắt của cô là sự khinh thường, dường như đang giễu cợt hành động của anh.
Tư Khảm Hàn hướng ra cửa, khuôn mặt không biểu cảm, hừ lạnh một tiếng, cô gái, em là người đầu tiên dám trêu chọc Tư Khảm Hàn này, tôi sẽ cho cô hiểu chọc giận một người không nên chọc sẽ có kết cục thế nào.
Cô! Chết chắc! Đôi mắt chim ưng như dòng nước sâu hun hút, mơ hồ lộ ra sự tàn bạo của ác ma.
Phong Hàm Niệm khí thế vội vàng đi vào phòng làm việc của Lưu Kinh Lý, trên mặt tuyệt mỹ ẩn chứa lửa giận ngập trời, "Bụp!" một tiếng, bàn tay mềm mại của cô vỗ mạnh vào bàn của ông ta, lớn tiếng nói : "Quản lí Lưu, ông có ý gì, chuyện này không thương lượng với tôi tự tiện làm chủ, ông to gan thật."
Lưu Kinh Lý bị tiếng thét của cô làm giật mình, khó phân biệt thiệt giả lấy tay vuốt ve lồng ngực, giả vờ hoảng sợ, mở lời nịnh hót: "Đại tiểu thư, cô đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói."
Khi anh ở trên giường làm chủ cuộc chơi chưa một ai dám đắc tội với anh có cô là người đầu, Hạ Ngưng Âm đã chọc giận Tư Khảm Hàn, ánh mắt sắc bén của anh thoáng qua sự nguy hiểm khôn lường, ban dang doc truyen dien dan le quy don thân thể cao to ngồi xổm xuống, bàn tay dùng sức nắm chặt cằm của cô đem cô hướng tới anh, nở nụ cười lạnh, lộ ra hàm răng trắng đều như bắp "Ha ha, cô gái ngây thơ, không biết trời cao đất rộng!"
Hạ Ngưng Âm một chút cũng không sợ anh, đôi mắt trở nên quật cường nhìn thẳng anh, giọng nói mỉa mai: "Vậy sao? Tôi chính là không biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn anh vì đã cưỡng bức tôi sao?"
Tư Khảm Hàn đã lĩnh giáo được sự cay cú của cô, lần này không hề bị cô chọc giận, hơn nữa nếu như dễ dàng thừa nhận lời cô nói, vậy anh đã không còn là một tay che trời trên thương trường, không còn là Tư Khảm Hàn oai phong một cõi!
Một tay Tư Khảm Hàn mập mờ vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của cô, môi mỏng áp bên tai cô, biểu cảm trên mặt tựa như đối đãi với tình yêu cuồng nhiệt, nhưng thật ra là cưỡng bức: "Chậc chậc, xem ra là tôi lầm rồi, cô không phải phải không biết trời cao đất rộng, mà là không biết sống chết!"
Sắc mặt Hạ Ngưng Âm bình tĩnh nhìn anh, cười lạnh, chẳng quan tâm: "Tôi không biết sống chết đó, nghĩ thế nào thì nói thế đó thôi."
Tư Khảm Hàn lặng thinh, phản ứng của cô khiến anh sửng sốt, anh cho là cô sẽ dốc sức tranh chấp, dien dan le quy don hơi bất ngờ rằng cô nhanh như vậy liền buông tha, anh hơi đánh giá cao năng lực của cô.
Nhìn vẻ mặt cô cứ như điếc không sợ súng, trong lúc nhất thời hơi xa lạ, Tư Khảm Hàn đăm chiêu suy nghĩ, có chút mong đợi cô sẽ phản bác, "Thế nào? Nhanh như vậy liền buông tha rồi hả ?"
Gương mặt Hạ Ngưng Âm vẫn lạnh lùng "Tôi lười phải nghe kẻ man rợ không hiểu tiếng người."
Tư Khảm Hàn buông cô ra, đứng lên đưa mắt xuống cô, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy "Đây là năm trăm vạn, vốn dĩ muốn bồi thường cho cô, nhưng chính cô không biết điều." Nói xong, liền đem chi phiếu xé nát quăng vào cô.
Hạ Ngưng Âm nhàn nhạt nhìn anh, cũng đứng dậy, đối với hành động đó, cô chỉ cười châm chọc: "Nói xong rồi chứ? Tôi có thể đi được chưa?"
Cô lướt qua anh, rời khỏi căn phòng, tiếng đóng cửa kéo Tư Khảm Hàn về thực tại, anh thấy trong mắt của cô là sự khinh thường, dường như đang giễu cợt hành động của anh.
Tư Khảm Hàn hướng ra cửa, khuôn mặt không biểu cảm, hừ lạnh một tiếng, cô gái, em là người đầu tiên dám trêu chọc Tư Khảm Hàn này, tôi sẽ cho cô hiểu chọc giận một người không nên chọc sẽ có kết cục thế nào.
Cô! Chết chắc! Đôi mắt chim ưng như dòng nước sâu hun hút, mơ hồ lộ ra sự tàn bạo của ác ma.
Phong Hàm Niệm khí thế vội vàng đi vào phòng làm việc của Lưu Kinh Lý, trên mặt tuyệt mỹ ẩn chứa lửa giận ngập trời, "Bụp!" một tiếng, bàn tay mềm mại của cô vỗ mạnh vào bàn của ông ta, lớn tiếng nói : "Quản lí Lưu, ông có ý gì, chuyện này không thương lượng với tôi tự tiện làm chủ, ông to gan thật."
Lưu Kinh Lý bị tiếng thét của cô làm giật mình, khó phân biệt thiệt giả lấy tay vuốt ve lồng ngực, giả vờ hoảng sợ, mở lời nịnh hót: "Đại tiểu thư, cô đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói."
Bình luận facebook