Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Đường Húc Nghiêu vô cùng tức giận, không nhịn được lớn tiếng,"Cái gì gọi là tốt nhất là như vậy? Vốn đã là như vậy!"
". . . . . ." Đối mặt với việc anh sẵng giọng, Hạ Hải Dụ có chút vô tội trừng mắt nhìn.
Anh khẽ thở dài, sau đó nhỏ giọng cười nói, "Ngốc quá, còn chưa hiểu sao? Anh đã là người sớm có chủ, sớm đã bị một người theo đuổi được, những người con gái khác có ý tứ với anh, đó là chuyện của họ, anh sớm đã bị em bắt nhốt lại, bất kể người ta có theo đuổi cách nào cũng đuổi không kịp được nữa!"
Nghe vậy, khóe miệng Hạ Hải Dụ co giật, đỉnh đầu sắp bốc hơi, "Tự cuồng luyến! Lúc nào em theo đuổi anh? Rõ ràng là anh cứ dính vào em!"
"Được được được, là anh là anh, là anh mặt dày theo đuổi em!" Đường Húc Nghiêu thấy Hạ Hải Dụ bắt đầu mềm lòng, liền vui vẻ, nhân cơ hội này tiến lên một bước thổ lộ, nắm chặt tay cô không thả, "Hạ Hải Dụ, chúng ta giảng hòa đi nha!"
Kéo cao bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên bên lỗ tai mình, "Chúng ta không làm khó nhau nữa có được không, anh biết rõ sai lầm của mình rồi, để em nhéo tai anh thỏa thích vẫn không được sao?"
"Nếu như sau này. . . . . . anh nói là nếu như. . . . . . Nếu như sau này chúng ta lai gây gổ nữa, em cứ nhéo như vậy, anh bảo đảm mình sẽ không phản kháng!"
Hạ Hải Dụ bĩu môi, cái gì a, tốt như vậy giống như cô rất điêu ngoa, rất tùy hứng vậy!
Mặc dù, cũng có chút ít!
Cô thừa nhận, lần này, cô cũng không hề đúng.
Hai người cùng cố chấp, mới làm cho chuyện không thể thu thập được, thiếu chút nữa đã hết cả rồi!
Thích một người, thật ra thì rất đơn giản.
Anh ấy làm bạn khổ sở, khiến bạn đau lòng, để bạn phải rơi lệ, nhưng anh ấy luôn là anh ấy, anh ấy sẽ mãi đứng ở nơi đó, chính là người sẽ dắt tay bạn đi qua năm tháng, một cách tự nhiên.
Trở tay, cầm lấy bàn tay to lớn của anh, nghiêm túc nói ba chữ, "Em xin lỗi."
Anh liền ôm cô vào ngực, bật cười, "Em không phải nói xin lỗi, anh nói là được rồi! Bà xã vĩnh viễn luôn đúng, không cần phải nói câu xin lỗi!"
"Sói giảo hoạt!" trong đầu Hạ Hải Dụ lập tức hiện lên hình tượng này, càng nghĩ càng thấy giống!
Ục ục. . . . . . ục ục . . . .
Bụng cô đói nép kẹp, rốt cuộc không nhịn được thêm lên tiếng kháng nghị.
Cũng phải thôi, cô đổ bệnh, còn chưa ăn gì, lại trải qua một phen"Vận động" thể lực kịch liệt, đói là điều rất tự nhiên!
Đường Húc Nghiêu nhìn dáng vẻ quẫn bách ấy, khẽ nâng khóe môi, "Bà xã, để anh đi nấu cơm cho em nhé!"
"Gì cơ?" Hạ Hải Dụ lập tức trợn tròn mắt, "Anh đi nấu cơm?"
Làm ơn!
Tài nấu nướng của anh cô còn không rõ hay sao?
Bây giờ dạ dày của cô chịu không nổi hành hạ như vậy được!
Đường Húc Nghiêu híp híp mắt, không trả lời, đối với bộ dạng như chim sợ cành cong của cô khiến anh rất muốn tiếp tục khi dễ cô không dừng lại, không nói hai lời, anh tới gần cô, ép lui cô về phía sau.
"Anh. . . . . . ưm. . . . . ." Mới vừa lên tiếng, cái miệng nhỏ nhắn của cô liền lập tức bị lấp kín.
Bốn cánh môi đụng vào nhau, nội tâm của cô lại lần nữa mềm mại vì bị xúc động, nhưng anh tiến công quá cường thế, làm cô có phần chống đỡ không được.
Hôn một lát, Đường Húc Nghiêu cảm thấy trước ngực có một đôi tay nhỏ bé đang dùng sức khước từ, không tình nguyện kết thúc đi cái ôm hôn này, ngẩng đầu lên nhìn.
Hạ Hải Dụ đỏ mặt, thở gấp, "Như vậy rất không vệ sinh, anh còn chưa đánh răng!"
Đường Húc Nghiêu nhìn chằm chằm cô, sửng sốt mất mấy giây sau, sau không nhịn được cười lớn.
"Có gì đáng cười chứ?" Khuôn mặt cô càng đỏ, cảm thấy nóng đến sắp nổ tung.
Đường Húc Nghiêu tiếp tục cười, "Anh cười vì em rất đáng yêu. . . . . . bà xã . . . . ." Anh dịu dàng kêu, "Em thật đáng yêu!"
"Không được gọi em là bà xã! Còn có. . . . . .em đã không còn là trẻ con, đã trưởng thành, không được nói đáng yêu nữa!"
Anh nháy mắt mấy cái với cô, giọng nói mập mờ, " Bà xã, quả thật em đã trưởng thành, điểm này không có ai so với anh có thể rõ ràng hơn a!"
"Anh. . . . . . anh . . ." Nghĩ đến chuyện xảy ra giữa hai người, Hạ Hải Dụ ấp a ấp úng, trong nháy mắt mặt đỏ lên, thân thể cũng nóng lên theo.
Cô muốn giằng tay ra, bất đắc dĩ bị anh nắm chắc, nên cô không cách nào thoát khỏi.
"Anh luôn cảm thấy em thật đáng yêu, hơn nữa còn rất hấp dẫn!" Anh giơ tay ra vò rối tóc cô lên.
Bị Anh dịu dàng như thế lại cưng chiều như thế đối đãi với mình, lòng Hạ Hải Dụ lập tức hòa tan, ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai mười phần, không tự chủ cắn môi mình.
Đường Húc Nghiêu yêu thích không nỡ rời tay tiếp tục vuốt ve tóc của cô, nhạo báng, "Em như vậy vốn định mời anh trở lại giường đúng không?"
"Anh đi chết đi! Em mới không có!"
Hung hăng trừng mắt nhìn, sau đó che dạ dày, uất ức nói, "Em thật sự rất đói!"
Anh đứng lên, trịnh trọng bảo đảm, "Chờ anh mười phút! Nhất định cho em ăn no!"
Bỏ lại lời nói, xoay người đi thẳng về phía phòng bếp.
Hạ Hải Dụ ôm gối ngây ngốc ngồi trên ghế sa lon, không tự chủ, khóe miệng cong lên.
Đường Húc Nghiêu dĩ nhiên sẽ không nấu cơm, mà anh nấu mì ăn liền.
Anh bưng tới cho cô một bát mì lớn, nước canh nóng hổi, khói bốc lên, mùi thơm lan tỏa làm Hạ Hải Dụ hài lòng.
Ăn xong, cô trả lại bát cho anh rồi mấp máy môi mấy cái, anh rất săn sóc liền đưa một cốc nước qua.
Động tác của anh cư nhiên rất phối hợp, nhịp tim của cô không khống chế được lại tăng nhanh hơn.
". . . . . ." Nhận lấy cốc nước, Hạ Hải Dụ ngửa đầu một ngụm lớn uống cạn.
Để cốc xuống, cô nhìn thấy anh vẫn đứng trước mắt còn không chớp mắt nhìn mình, da đầu tê dại một hồi.
Ánh mắt của anh tuyệt đối không đơn thuần, mơ hồ như đang tính toán gì đó!
Hạ Hải Dụ dừng một chút, theo bản năng muốn chạy, "Cái đó. . . . . . em. . . . . . em muốn về nhà. . . . . ."
Về nhà?
Chớ mơ tưởng!
Về sau, nơi này chính là nhà của bọn họ! Bọn họ ở cùng một nhà!
Đường Húc Nghiêu đã quyết định, muốn lừa một người nào đó đến ở chung!
Anh ngăn trước người cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Bà xã, cái người tên Triệu Chỉ Tịch luôn bám sát anh không rời, khẳng định sẽ tiếp tục tá túc tại phòng trọ của anh, cho nên anh không thể trở về!"
"Được. Vậy tự em đi về, anh không phải đưa em về."
". . . . . ." Khóe miệng anh co quắp, nói tiếp, "Chỉ cần Triệu chỉ tịch ở lại một ngày, anh ở đó sẽ tiếp tục gặp rắc rối, cho nên bắt đầu từ hôm nay, anh muốn ở tại đây!"
"À!" Hạ Hải Dụ hơi cảm thấy mất mác, vừa nghĩ tới về sau không thể ở gần anh, trong lòng liền có chút không thoải mái.
Đường Húc Nghiêu nhìn ra cô đang rối rắm, không nhịn được mừng trộm trong lòng, cánh tay dài duỗi một cái, đem cô lừa gạt vào trong ngực, "Bà xã. . . . . . Một mình anh ở nơi phòng ốc lớn như vậy rất cô đơn. . . . . hay em cũng tới đây ở đi!"
". . . . . ." Đối mặt với việc anh sẵng giọng, Hạ Hải Dụ có chút vô tội trừng mắt nhìn.
Anh khẽ thở dài, sau đó nhỏ giọng cười nói, "Ngốc quá, còn chưa hiểu sao? Anh đã là người sớm có chủ, sớm đã bị một người theo đuổi được, những người con gái khác có ý tứ với anh, đó là chuyện của họ, anh sớm đã bị em bắt nhốt lại, bất kể người ta có theo đuổi cách nào cũng đuổi không kịp được nữa!"
Nghe vậy, khóe miệng Hạ Hải Dụ co giật, đỉnh đầu sắp bốc hơi, "Tự cuồng luyến! Lúc nào em theo đuổi anh? Rõ ràng là anh cứ dính vào em!"
"Được được được, là anh là anh, là anh mặt dày theo đuổi em!" Đường Húc Nghiêu thấy Hạ Hải Dụ bắt đầu mềm lòng, liền vui vẻ, nhân cơ hội này tiến lên một bước thổ lộ, nắm chặt tay cô không thả, "Hạ Hải Dụ, chúng ta giảng hòa đi nha!"
Kéo cao bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên bên lỗ tai mình, "Chúng ta không làm khó nhau nữa có được không, anh biết rõ sai lầm của mình rồi, để em nhéo tai anh thỏa thích vẫn không được sao?"
"Nếu như sau này. . . . . . anh nói là nếu như. . . . . . Nếu như sau này chúng ta lai gây gổ nữa, em cứ nhéo như vậy, anh bảo đảm mình sẽ không phản kháng!"
Hạ Hải Dụ bĩu môi, cái gì a, tốt như vậy giống như cô rất điêu ngoa, rất tùy hứng vậy!
Mặc dù, cũng có chút ít!
Cô thừa nhận, lần này, cô cũng không hề đúng.
Hai người cùng cố chấp, mới làm cho chuyện không thể thu thập được, thiếu chút nữa đã hết cả rồi!
Thích một người, thật ra thì rất đơn giản.
Anh ấy làm bạn khổ sở, khiến bạn đau lòng, để bạn phải rơi lệ, nhưng anh ấy luôn là anh ấy, anh ấy sẽ mãi đứng ở nơi đó, chính là người sẽ dắt tay bạn đi qua năm tháng, một cách tự nhiên.
Trở tay, cầm lấy bàn tay to lớn của anh, nghiêm túc nói ba chữ, "Em xin lỗi."
Anh liền ôm cô vào ngực, bật cười, "Em không phải nói xin lỗi, anh nói là được rồi! Bà xã vĩnh viễn luôn đúng, không cần phải nói câu xin lỗi!"
"Sói giảo hoạt!" trong đầu Hạ Hải Dụ lập tức hiện lên hình tượng này, càng nghĩ càng thấy giống!
Ục ục. . . . . . ục ục . . . .
Bụng cô đói nép kẹp, rốt cuộc không nhịn được thêm lên tiếng kháng nghị.
Cũng phải thôi, cô đổ bệnh, còn chưa ăn gì, lại trải qua một phen"Vận động" thể lực kịch liệt, đói là điều rất tự nhiên!
Đường Húc Nghiêu nhìn dáng vẻ quẫn bách ấy, khẽ nâng khóe môi, "Bà xã, để anh đi nấu cơm cho em nhé!"
"Gì cơ?" Hạ Hải Dụ lập tức trợn tròn mắt, "Anh đi nấu cơm?"
Làm ơn!
Tài nấu nướng của anh cô còn không rõ hay sao?
Bây giờ dạ dày của cô chịu không nổi hành hạ như vậy được!
Đường Húc Nghiêu híp híp mắt, không trả lời, đối với bộ dạng như chim sợ cành cong của cô khiến anh rất muốn tiếp tục khi dễ cô không dừng lại, không nói hai lời, anh tới gần cô, ép lui cô về phía sau.
"Anh. . . . . . ưm. . . . . ." Mới vừa lên tiếng, cái miệng nhỏ nhắn của cô liền lập tức bị lấp kín.
Bốn cánh môi đụng vào nhau, nội tâm của cô lại lần nữa mềm mại vì bị xúc động, nhưng anh tiến công quá cường thế, làm cô có phần chống đỡ không được.
Hôn một lát, Đường Húc Nghiêu cảm thấy trước ngực có một đôi tay nhỏ bé đang dùng sức khước từ, không tình nguyện kết thúc đi cái ôm hôn này, ngẩng đầu lên nhìn.
Hạ Hải Dụ đỏ mặt, thở gấp, "Như vậy rất không vệ sinh, anh còn chưa đánh răng!"
Đường Húc Nghiêu nhìn chằm chằm cô, sửng sốt mất mấy giây sau, sau không nhịn được cười lớn.
"Có gì đáng cười chứ?" Khuôn mặt cô càng đỏ, cảm thấy nóng đến sắp nổ tung.
Đường Húc Nghiêu tiếp tục cười, "Anh cười vì em rất đáng yêu. . . . . . bà xã . . . . ." Anh dịu dàng kêu, "Em thật đáng yêu!"
"Không được gọi em là bà xã! Còn có. . . . . .em đã không còn là trẻ con, đã trưởng thành, không được nói đáng yêu nữa!"
Anh nháy mắt mấy cái với cô, giọng nói mập mờ, " Bà xã, quả thật em đã trưởng thành, điểm này không có ai so với anh có thể rõ ràng hơn a!"
"Anh. . . . . . anh . . ." Nghĩ đến chuyện xảy ra giữa hai người, Hạ Hải Dụ ấp a ấp úng, trong nháy mắt mặt đỏ lên, thân thể cũng nóng lên theo.
Cô muốn giằng tay ra, bất đắc dĩ bị anh nắm chắc, nên cô không cách nào thoát khỏi.
"Anh luôn cảm thấy em thật đáng yêu, hơn nữa còn rất hấp dẫn!" Anh giơ tay ra vò rối tóc cô lên.
Bị Anh dịu dàng như thế lại cưng chiều như thế đối đãi với mình, lòng Hạ Hải Dụ lập tức hòa tan, ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai mười phần, không tự chủ cắn môi mình.
Đường Húc Nghiêu yêu thích không nỡ rời tay tiếp tục vuốt ve tóc của cô, nhạo báng, "Em như vậy vốn định mời anh trở lại giường đúng không?"
"Anh đi chết đi! Em mới không có!"
Hung hăng trừng mắt nhìn, sau đó che dạ dày, uất ức nói, "Em thật sự rất đói!"
Anh đứng lên, trịnh trọng bảo đảm, "Chờ anh mười phút! Nhất định cho em ăn no!"
Bỏ lại lời nói, xoay người đi thẳng về phía phòng bếp.
Hạ Hải Dụ ôm gối ngây ngốc ngồi trên ghế sa lon, không tự chủ, khóe miệng cong lên.
Đường Húc Nghiêu dĩ nhiên sẽ không nấu cơm, mà anh nấu mì ăn liền.
Anh bưng tới cho cô một bát mì lớn, nước canh nóng hổi, khói bốc lên, mùi thơm lan tỏa làm Hạ Hải Dụ hài lòng.
Ăn xong, cô trả lại bát cho anh rồi mấp máy môi mấy cái, anh rất săn sóc liền đưa một cốc nước qua.
Động tác của anh cư nhiên rất phối hợp, nhịp tim của cô không khống chế được lại tăng nhanh hơn.
". . . . . ." Nhận lấy cốc nước, Hạ Hải Dụ ngửa đầu một ngụm lớn uống cạn.
Để cốc xuống, cô nhìn thấy anh vẫn đứng trước mắt còn không chớp mắt nhìn mình, da đầu tê dại một hồi.
Ánh mắt của anh tuyệt đối không đơn thuần, mơ hồ như đang tính toán gì đó!
Hạ Hải Dụ dừng một chút, theo bản năng muốn chạy, "Cái đó. . . . . . em. . . . . . em muốn về nhà. . . . . ."
Về nhà?
Chớ mơ tưởng!
Về sau, nơi này chính là nhà của bọn họ! Bọn họ ở cùng một nhà!
Đường Húc Nghiêu đã quyết định, muốn lừa một người nào đó đến ở chung!
Anh ngăn trước người cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Bà xã, cái người tên Triệu Chỉ Tịch luôn bám sát anh không rời, khẳng định sẽ tiếp tục tá túc tại phòng trọ của anh, cho nên anh không thể trở về!"
"Được. Vậy tự em đi về, anh không phải đưa em về."
". . . . . ." Khóe miệng anh co quắp, nói tiếp, "Chỉ cần Triệu chỉ tịch ở lại một ngày, anh ở đó sẽ tiếp tục gặp rắc rối, cho nên bắt đầu từ hôm nay, anh muốn ở tại đây!"
"À!" Hạ Hải Dụ hơi cảm thấy mất mác, vừa nghĩ tới về sau không thể ở gần anh, trong lòng liền có chút không thoải mái.
Đường Húc Nghiêu nhìn ra cô đang rối rắm, không nhịn được mừng trộm trong lòng, cánh tay dài duỗi một cái, đem cô lừa gạt vào trong ngực, "Bà xã. . . . . . Một mình anh ở nơi phòng ốc lớn như vậy rất cô đơn. . . . . hay em cũng tới đây ở đi!"
Bình luận facebook