• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out (1 Viewer)

  • Chương 176

Hừ!



Anh nói sẽ ở chung cùng hắn á ?



Nghĩ được lắm!



Hạ Hải Dụ trợn mắt một cái, quả quyết cự tuyệt.



Nhưng nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, nhân viên chuyển phát đem hành lý mang tất cả đồ dùng của cô tại phòng trọ nhỏ tới đây, cô liền u mê.



"Thế này. . . . . . Là chuyện gì đã xảy ra vậy. . . . . ."



Cầm điện thoại lên, nhanh chóng nhấn số điện thoại của Vân Tiểu Tiểu, "Tiểu Tiểu, cậu làm cái gì thế này? Sao tất cả đồ đạc của tớ đều được đưa đến nhà của Đường Húc Nghiêu?"



"Ừ. . . . . . Dù sao sớm muộn gì cậu cũng sẽ ở chung với Đường Húc Nghiêu mà, cọ sát hợp nhất trước, xem như là sống thử đi nha!"



"Hải Dụ, hiện tại sống thử đang rất lưu hành, có lợi cho việc tăng tiến tình cảm của hai người, có thể trước khi kết hôn quen thuộc tập quán sinh hoạt của đối phương a, sau khi kết hôn thì thói quen liền trở thành tự nhiên!"



"Ôi, đã đến giờ rồi, tớ muốn ra ngoài mua ít đồ, hôm nay tớ mở tiệc chào mừng tớ ở riêng một phòng!"



"Hải Dụ, tớ không nghe cậu nói nữa, chúc cậu ở chung vui vẻ!"



"Bye bye!"



Tút tút tút. . . . . .



Trong loa truyền đến một hồi âm thanh như vậy.



Hạ Hải Dụ rơi lệ, quả nhiên câu nói kia đúng —— không sợ đối thủ, chỉ sợ có chiến hữu như heo!



Cậu ấy cư nhiên bán cô thế sao!



. . . . . .



"Khụ khụ. . . . . . bà xã, muốn anh giúp em chuyển vào sao?" thanh âm của ngươi nào đó nghe mà liền muốn đánh đòn.



"Không cần!"



Hạ Hải Dụ ôm thùng giấy, đây là tất cả trang bị của cô cũng là tất cả gia sản của cô, Hạ Hải Dụ cẩn thận từng li từng tí đem đồ vật chuyển vào phòng khách.



Đúng, phòng dành cho khách!



Mặc dù ở chung một chỗ, nhưng cô tuyệt đối không muốn cùng người khác cùng giường cùng chung chăn gối!



Nghĩ cũng biết, đây là "Hợp mưu phạm tội", nhất định là Đường Húc Nghiêu chỉ điểm Thiệu Hành, Thiệu Hành lại giựt giây Tiểu Tiểu, mới có thể biến chuyện thành như bây giờ!



Cô không muốn thuận theo ý tứ của người nào đó!



Ở chung liền ở chung đi, dù sao trước kia bọn họ cũng đã "Ở chung" qua, ở chung một mái nhà mà thôi!



Chỉ là. . . . . .tại sao cái phòng dành cho khách này lại có nhiều hơn một cái cửa ra vào?



Hạ Hải Dụ nhìn chằm chằm cái cửa đi thông vào phòng ngủ chính, hai mắt bốc lửa, thiếu chút nữa xuyên thủng mọi vật.



Đáng giận, phòng của anh và phòng của cô lại thông với nhau!



Rõ ràng là đã sớm dự mưu!



Nhưng mà . . . . . Nhà này đã sớm được sửa sang rồi . . . . . cái mưu này có phải được được dự sớm quá không!



Thì ra anh đã sớm lập kế hoạch, sử dụng trăm phương ngàn kế để lừa cô đến Mĩ!



Nghĩ đến chuyện này, Hạ Hải Dụ vẫn còn buồn bực, nhưng cô đã có thể đón nhận.



Bởi vì, thích anh, cô không cách nào kháng cự được nữa rồi.



Mở thùng giấy, lấy tùng thứ từng thứ một của mình lấy ra, sau đó trưng bày lên giường lớn, phân loại đơn giản, sách vở để ở một bên, quần áo đặt ở bên kia.



Tầm mắt rơi vào món đồ là chiếc áo sơ mi còn chưa có mở bao bì thì động tác tay bỗng nhiên khựng lại.





Tiêu rồi, nếu để anh nhìn thấy chiếc áo sơ mi này, cô không biết phải giải thích sao đây!



Trợn mắt trừng trừng nhìn người đứng phía sau, cố ý sẵng giọng, "Đường Húc Nghiêu, sao anh không có chút lễ phép nào vậy! Em đang thu xếp đồ đạc, anh nhìn cái gì mà nhìn?"



Đường Húc Nghiêu nheo mắt, nhìn một cái là biết có vấn đề!



Trực tiếp tới gần, nhìn cái áo sơ mi đó, cười to tiếng, "Bà xã, đây là em mua cho anh sao?"



". . . . . ." Hạ Hải Dụ giật mình, im lặng không lên tiếng.



"Ừm . . . . . Mặc dù cái áo sơ mi này anh đã có một giống như đúc rồi, nhưng đây là do bà xã mua cho anh, ta dĩ nhiên anh thích rồi!" Nói xong, anh cầm chiếc áo sơ mi lên, tịch thu rồi đi luôn.



"Chờ một chút!" Hạ Hải Dụ chợt gọi anh lại, thấy lông mày Đường Húc Nghiêu chau lại nâng lên, lại chợt dừng lại.



"Sao thế?"



". . . . . ." Tay len lén nắm chặt.



Nếu quả thật nếu nói thẳng gây ra thương tổn, có thể lựa chọn nói dối; nếu như lời nói dối gây ra thương tổn, thì có thể lựa chọn trầm mặc; nếu như trầm mặc gây tổn thương, có thể lựa chọn rời đi.



Nhưng, cô không cách nào rời đi được, cho nên không có biện pháp tổn thương, không có biện pháp trầm mặc, không có biện pháp nói dối, cho nên. . . . . . chỉ có thể chân thành!



Hít sâu một hơi, Hạ Hải Dụ dũng cảm ngẩng đầu, chống lại hai mắt thâm thúy của Đường Húc Nghiêu, thẳng thắn giao phó, "Cái áo sơ mi này không phải em mua cho anh."



"Vốn là em định mua nó tặng cho Hạo Nhiên, nhưng ngày đó em và anh ấy ở trong nhà hàng dùng cơm, em mới vừa muốn đưa ra tặng cho anh ý, nhưng anh chợt xuất hiện trên ti vi, mặc cái áo giống như đúc cái em định tặng, nên em liền không đưa nữa, sau đó vẫn giữ nó cho tới giờ."



"Cái này vốn không phải mua cho anh, cho nên anh đừng lấy, tránh cho lòng anh không thoải mái."



"Nếu như anh muốn, em có thể một một cái áo khác tặng cho anh."



. . . . . .



Càng nói, thanh âm càng nhỏ.



Cuối cùng, đầu hoàn toàn thấp xuống, miệng ngậm chặt lại.



Thậm chí còn nhắm cả hai mắt lại, chờ anh quát tháo.



Nhưng. . . . . Đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn có bất kỳ động tĩnh gì cả.



Len lén mở mắt, phát hiện anh đang cười rất đắc ý, khóe miệng cong lên, khóe mắt đuôi mày cũng là nụ cười.



"Oa. . . . . anh không tức giận?" Hạ Hải Dụ vô cùng tò mò.



"Tức gì chứ? Có quà tặng cao hứng còn không kịp !" Đường Húc Nghiêu liếc cô một cái, sau đó ở trước mặt cô, thay áo sơ mi mới, còn tự luyến soi gương nhìn, "Ừm, rất thích hợp, chậc chậc, vóc người anh chính là trời sinh nhỉ!"



". . . . . ." Hạ Hải Dụ chỉ im lặng, tiếp tục thu dọn đồ đạc.



Mở tủ treo quần áo, giật mình.



Bên trong treo đầy đồ mới, quần dài váy áo, một năm bốn mùa đều có, còn đều màu sắc cô thích, tất cả đều là số đo của cô, ngay cả áo lót cùng quần lót, tất cả đều có hết!



"Những thế này. . . . . . Là chuyện gì vậy. . . . . ."



Đường Húc Nghiêu xoay người lại, thân mật nắm hai vai cô, nói như đang nịnh nọt, "Những thứ này là anh đặc biệt vì chuẩn bị cho em, có thích không?"



Thanh âm của anh khàn khàn mê người, cùng nụ cười ấm áp, lòng cô không tự chủ được khẽ run lên, nếu như đổi lại trước kia, cô sẽ nghĩ rằng anh dùng vật chất để dụ hoặc cô, nhưng bây giờ, cô biết, anh chỉ là muốn cưng chiều cô.



Môi, nhẹ nhàng nâng lên, một chữ, nhẹ nhàng thốt lên, "Thích."



Cô thích, thích anh vui vẻ.



"Thật không?" Ánh mắt của anh sáng quắc.



"Đương nhiên là thật."



"Vậy. . . . . . Hôn anh . . . . ." Anh giảo hoạt đưa ra yêu cầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom