• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out (1 Viewer)

  • Chương 177

Hạ Hải Dụ hơi run, bị ánh sáng sâu nơi đáy mắt của hắn phát ra hấp dẫn, mê muội vô pháp dời đi tầm mắt.



"Bà xã . . . . ." Lần này, trong giọng nói của anh mang theo ý tứ van xin như có như không.



Lòng của cô bị đánh động, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bị động!



Nhẹ nhàng nhón chân lên, đặt lên môi anh một nụ hôn, "Đường Húc Nghiêu, buổi trưa an lành!"



Đã là 12 giờ trưa, đã nửa ngày trôi qua, nhưng vẫn còn tương lai ở phía trước.



◎◎◎



Buổi chiều, dưới ánh nắng tươi sáng, Đường tổng giám đốc tâm tình vô cùng tốt, rạng rỡ đi vào công ty.



"Tổng giám đốc tốt lành!" Trước đại sảnh có hai cô gái mỉm cười ngọt ngào với anh.



"Ừm." Đường Húc Nghiêu cũng lễ phép tính đáp lại, dù chỉ là nụ cười nhàn nhạt nhưng cũng đủ làm tan chảy trái tim các thiếu nữ.



Lên thang máy chuyên dụng, cố ý không trực tiếp lên lâu phòng làm việc của mình, mà lại đến tất cả tầng dò xét một vòng, các trưởng bộ phận vốn run như cầy sấy, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của tổng giám đốc, lập tức hòa hoãn tâm tình, tận chức tận trách hồi báo tiến độ công việc.



"Được rồi!" Đường Húc Nghiêu gật đầu tựa như tán thưởng, thậm chí nhất thời cao hứng, còn vỗ vai một vị quản lý, "well¬ - done!"



Mười phút sau, vị quản lý được vỗ vai vẫn chết lặng, rơi vào tình trạng hóa đá tại chỗ.



Thân là trợ lý của tổng giám đốc đồng chí Thiệu Hành lập tức trở thành bác sĩ tâm lý, đối với vị quản lý ấy hướng dẫn từng bước, "Chớ khẩn trương, tổng giám đốc là khích lệ ngài, nếu như ngài tiếp tục biểu hiện xuất sắc, nói không chừng có thể sẽ được tăng lương đó!"



"Mới tháng trước lương tôi vừa được tăng, còn có thể tăng thêm sao?"



"Tất cả đều có thể!" Tuyệt không có thể!



"Cám ơn trợ lý Thiệu nhắc nhở!"



"Không cần khách khí, đi mau lên!"



"Vâng vâng!"



Vị quản lý vui vẻ vội vàng rời khỏi, trợ lý Thiệu cũng đã thành công mà được lui thân.



Trở lên lầu cao nhất, gõ nhẹ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, sau đó đẩy cửa bước vào.



Bên trong phòng làm việc, Đường Húc Nghiêu đang đưa lưng về phía cửa, đứng trước cửa sổ sát đất, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, nhưng Thiệu Hình dám lấy đầu mình ra bảo đảm, anh nhất định đang cười ngây ngô!



"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Cố ý ho khan hai tiếng, cố gắng kéo lực chú ý của người nào đó quay về.



Đường Húc Nghiêu lấy lại tinh thần, đi trở về trước bàn làm việc, ngồi xuống, dùng loại ánh mắt hưng phấn nhìn chằm chằm Thiệu Hành "Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày cậu phải tăng ca thêm một giờ, dạy tớ nấu ăn, bắt đầu từ nấu canh cà rốt!"



". . . . . ." Thiệu Hành lập tức rùng mình một cái.



Người của Đường gia được nuông chiều từ bé, không bao giờ phải động chân động tay làm gì, ngay cả các loại ngũ cốc cũng không phân biệt được nổi, trước mười sáu tuổi ngay cả rửa tay đều có người thể độ ấm của nước cho mình, một người như thế giờ lại muốn học nấu ăn, hơn nữa còn là đồ ăn Pháp loại đồ ăn có độ khó rất cao khi nấu nướng, định mở triển lãm quốc tế sao!



Xong rồi, người trợ lý vạn năng như anh muốn đập bể đầu luôn!



Đau đầu quá a!



◎◎◎



Hai giờ chiều, Hạ Hải Dụ đúng giờ bước vào phòng làm việc.



Mở máy tính ra, ngón tay “tạch tạch tạch tạch” gõ trên bàn phím một hồi, chỉ chốc lát sau, một lá đơn từ chức liền được viết xong, sau đó liền in nó ra.



Sau đó lại lấy từ trong ngăn kéo ra một phong thư, đem lá đơn bỏ vào trong đó.



Cô đã nghĩ rất nhiều, cô nên từ chức, nếu như là công việc khác có lẽ cô còn có thể kiên trì tiếp tục đi làm, nhưng Hán ngữ, không phải là chuyên ngành chính quy của cô, phải dựa vào quan hệ để có được công việc này, nếu tiếp tục đi dạy nói không chừng sẽ dạy hư học sinh mất, nghiêm trọng hơn cả là còn có thể ảnh hưởng đến việc truyền bá văn hóa Trung Hoa ra thế giới!



Vừa suy nghĩ liền cảm thấy nghiệp chướng nặng nề!



Từ bỏ một công việc tốt, đương nhiên đáng tiếc, nhưng nếu cứ mỗi ngày đều đến đây, thì cô luôn cảm thấy mình như đang đục nước béo cò vậy!



Cô có thể tiếp nhận sự cưng chiều của Đường Húc Nghiêu dành cho mình, nhưng cửa ải việc làm này, cô thật sự không thể tiếp thu!



Lại suy nghĩ đến quãng thời gian từ khi đến nhận công việc ở học việc đến nay, hiệu trưởng luôn rất quan tâm săn sóc cô, bây giờ ngẫm lại cảm thấy thật xấu hổ, nhất định là do Đường Húc Nghiêu đã đánh tiếng trước rồi!



Hiệu trưởng còn thường khen ngợi cô, càng khiến cô không đất dung thân!



Thật quá mất mặt mà!



Hồi tưởng những ngày đã qua đó, đến học viện này dạy học thật sự rất vui vẻ, mặc dù cũng từng có nhiều đồng nghiệp ghen ghét, nhưng nào có chuyện Vạn Sự Như Ý đâu, cô như vậy đã là rất may mắn rồi!



Phải từ bỏ, cô thực sự không nỡ, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác!



Hay là. . . . . . cô chuyển sang công tác hậu cần. . . . . .



Như vậy vừa có thể ở lại học viện, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chất lượng dạy học.



Ừm, một ý kiến hay!



Nếu như viện trưởng đồng ý, ngay cả để cô trở thành nhân viên vệ sinh, cô cũng đều nguyện ý!



Được, cứ làm như thế đi!



Hạ Hải Dụ, cố lên!



Hít thở sâu, Hạ Hải Dụ lấy hết dũng khí, cầm thư từ chức, trực tiếp đến phòng làm việc của Hiệu trưởng.



Cốc cốc. . . . . . cốc cốc. . . . . .



"Vào đi!" giọng nói trầm ổn có lực hùng hậu vang lên.



Hạ Hải Dụ căng thẳng hô hấp, cẩn thận từng li từng tí đi vào, trở tay đóng cửa lại.



Viện trưởng tóc đã hoa râm ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, trên khuôn mặt hiền lành thoáng qua một tia kinh ngạc.



Cô bé này lần đầu tiên chủ động tới tìm mình!



"Cô giáo Hạ, có chuyện gì sao?"



Câu "Cô giáo Hạ" khiến Hạ Hải Dụ nhất thời da đầu tê dại, không dám nhận thực không dám nhận!



"Hiệu trưởng. . . . . . Tôi là tới từ chức . . . . . ." cô cúi thấp đầu, sau đó hai tay đưa phong thư lên.



Từ chức?



Trong hai tròng mắt thông tuệ của hiệu trưởng thoáng qua một tia cân nhắc.



"Này. . . . . . hiệu trưởng. . . . . . Tôi tin ngài biết được tôi vào được học viện của chúng ta là bằng cách nào. . . . . . Rất xin lỗi, thời gian dài như vậy gây thêm phiền toái cho ngài. . . . . . Dựa vào trình độ học vấn của tôi có lẽ không thể đảm nhiệm được công việc bây giờ. . . . . . Cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . ."



Rõ ràng đã luyện tập qua rất nhiều lần, nhưng đến thời khắc mấu chốt Hạ Hải Dụ vẫn nói lắp bắp, khẩn trương làm lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.



Ngu ngốc!



Hạ Hải Dụ, mi quả nhiên là cành củi mục!



Nhìn bộ dạng chân tay luống cuống của cô, hiệu trưởng lại “ha ha” nở nụ cười, "Cô giáo Hạ, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, mặc dù cô được Đường tổng giám đốc đề cử tới trường, nhưng nếu như một chút năng lực cũng không, học viện chúng ta sẽ không cách nào có thể tiếp nhận."



". . . . . ." Hạ Hải Dụ ngỡ ngàng.



"Trình độ học vấn chỉ là tượng trương, thực lực mới là hiện tại, năng lực đại biểu tương lai. Cô giáo Hạ, cô là người có năng lực, đừng tự coi nhẹ chính mình!"



Năng lực?



Cô có năng lực?



Thật vậy chăng?



"Cô giáo Hạ, mặc dù cô không phải xuất thân chính quy, nhưng cô rất chăm chỉ học tập, trước khi bắt đầu mỗi tiết giảng dạy cô đều nghiêm túc soạn bài, mỗi lần viết tổng kết công việc đều viết tường tận nhất, quan trọng nhất là, cô là một trong những giáo viên được học trò yêu nhất, nhất là những đứa trẻ ban thiếu niên, bọn chúng rất thích cô quý cô, thích sự thiện lương của cô, còn cả việc cô luôn mỉm cười nữa!"



". . . . . ." Hạ Hải Dụ ngơ ngác sờ mặt mình, cô mỉm cười? !



Hiệu trưởng hòa ái gật đầu với cô.



Hạ Hải Dụ suy nghĩ một lát, ngẩng đầu lên, rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại, "Hiệu trưởng, tôi hiểu, cám ơn ngài! Về sau tôi sẽ nỗ lực hơn nữa!"



Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hạnh phúc giống như một bông hoa đang nở rộ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom