Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109
“Kỳ Dạ, tôi là đàn ông!” Thẩm Nghịch nghiêm túc mở miệng, hi vọng cậu có thể hiểu vấn đề nghiêm trọng này.
“Tôi biết rõ! Tôi không phải người mù, tôi cũng là đàn ông!” Kỳ Dạ không sao nói.
Thẩm Nghịch nhức đầu, tại sao anh ta lại nhất thời mềm lòng đồng ý ở lại! Căn bản không nên, thế nào cũng không nghĩ đến sẽ nằm chung giường lớn với cậu, làm sao ngủ?
Kỳ Dạ ôm gối vào trong ngực, đưa lưng về phía anh ta ở giữa chỉ có một khoảng cách nhỏ mà cách xa vạn lần, không chạm tới ấm áp, chỉ còn lại lạnh lẽo. Giọng nói như có như không vang lên trong bóng đêm: “Anh em cũng có thể ngủ chung giường, sao lại phân chia rõ ràng như vậy........”
Giọng nói như mang theo uất ức, không nói được cảm xúc. Khiến Thẩm Nghịch có chút buồn bã, tên nhóc này thật là........làm cho người ta dở khóc dở cười.
Kỳ Dạ không nói gì thêm nhưng cũng không ngủ. Khép chặt mắt một lúc lâu mở ra trong phòng tối đen chứng tỏ rèm đã được kéo kín không thể nhìn thấy ánh sáng, đưa tay lên trong bóng tối không thể đếm được năm ngón. Hô hấp bình thường cậu cũng giống Thẩm Nghịch không ngủ được.
Đây là lần đầu tiên từ sau lần kia hai người chung giường. Cho dù ở nhà Thẩm Nghịch một tuần cũng không có nằm gần như vậy, loáng thoáng cũng có thể thấy cơ thể anh ta nóng lên, khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao.
Mặc dù không thể làm người tình ít nhất có thể làm bạn!
Kỳ Dạ cắn gối đầu, ngón tay không ngừng kéo gối, hít sâu, hít sâu, nghĩ như vậy mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn tốt hơn hai người xa lạ. Chậm rãi ngủ thiếp đi.......
Trong bóng tối, anh ta nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, để cậu ngoan ngoãn nằm trong ngực anh ta. Bởi vì mắt có vấn đề, anh ta chưa thấy cậu rõ ràng, giờ phút này có thể quang minh chính đại vuốt ve khuôn mặt cậu, mỗi tấc thịt trên khuôn mặt, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng. Qua hai lần trước anh ta cũng biết Kỳ Dạ cao một mét bảy mươi sáu nhưng khung người nhỏ, tuổi còn nhỏ cho nên nhìn rất gầy.
Dùng sức không kiêng kỵ ôm lấy cậu, có lẽ chỉ có tối nay thôi. Vậy hãy để anh ta phóng túng một lần đi, ngày mai để hai người quay lại quỹ đạo bình thường.
Trời sáng, ánh sáng chiếu qua phòng không nhiều lắm, Kỳ Dạ xoa cái trán, mở mắt ra thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi!
Cậu sao lại ngủ thiếp đi trên ngực anh ta.
Cậu nhớ rõ ràng tối qua đưa lưng về phía anh ta ngủ, tỉnh dậy lại thấy bản thân nằm trong ngực anh ta, tư thế giống như một cô gái ngủ trong ngực một người đàn ông!
Thẩm Nghịch nhíu mày mở mắt, giọng nói hờ hững: “Sao vậy?”
“Hả?” Kỳ Dạ lập tức ngồi dậy, vội vàng lui về sau, sắc mặt hốt hoảng nhìn sắc mặt tỉnh táo của Thẩm Nghịch, từ từ lùi lại không chú ý, sau đó....... “Rầm” một tiếng ngã trên mặt đất.
“Kỳ Dạ!” Thẩm Nghịch nhíu mày, nghe thấy âm thanh cũng có chút lo lắng.
“A!” Giờ phút này khuôn mặt Kỳ Dạ đã đỏ hồng, lắp ba lắp bắp giải thích: “Cái đó.......Cái này........Tôi ngủ không đúng! Tôi lại có thể nghĩ anh là gối ôm.......Nếu như tối hôm qua có làm anh khó chịu thì tôi xin lỗi.......Thật xin lỗi......Tôi đi xem Bánh bao đậu thế nào.......”
Nói xong hốt hoảng chạy khỏi phòng.
Mặc dù Thẩm Nghịch không thấy rõ nhưng nghe giọng nói run rẩy có thể tưởng tượng được sắc mặt cậu thế nào. Khóe môi như ẩn như hiện nụ cười, hít một hơi thật sâu giống như không khí rất ngọt. Thật ra thì Kỳ Dạ nói sai rồi, không phải cậu ngủ không đàng hoàng mà là rất ngoan. Tối hôm qua cả đêm ngủ trong ngực anh ta, giống như con mèo nhỏ không nhúc nhích........
“Mèo!” Thẩm Nghịch nghĩ đến con vật nhỏ đó không khỏi cười. Bàn tay vuốt trán, sao anh ta lại so sánh một người thanh niên phấn chấn như vậy lại giống như một con mèo ngoan!
Loan Đậu Đậu chưa bao giờ dậy sớm như hôm nay, nấu nồi cháo nhỏ, nhờ người giúp việc mua bánh và trái cây, không quên chuẩn bị sandwich cùng cà phê cho Thẩm Nghịch.
Kỳ Dạ hốt hoảng xuống lầu thấ Loan Đậu Đậu chặc lưỡi hít hà: “Sao cô lại dậy sớm như vậy? Còn nữa, ai cho phép cô vào bếp?”
Loan Đậu Đậu không sao cả nhún vai: “Không phải bác sĩ nói tôi quá mập sao! Tôi nấu cơm cũng là một loại giảm cân!”
Kỳ Dạ đi lên trước mặt cô nhìn một lúc lâu: “Tối hôm qua cô ngủ rất sớm sao mắt lại thâm quầng?”
“Đây là kiểu trang điểm thịnh hành, không hiểu gì đừng nói lung tung!” Loan Đậu Đậu trợn mắt nhưng cúi đầu sắc mặt hơi lạ. Thât ra thì cô không trang điểm, tối hôm qua cô nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.
Trong đầu đều là câu hỏi tại sao Thạch Thương Ly không trả lời câu hỏi của cô!
Kỳ Dạ cắn bánh tiêu nói thầm: “Cho nên phụ nữ rất phiền toái. Mang thai còn không quên trang điểm, không biết những thứ mỹ phẩm kia không tốt cho dao, đối với con nít cũng không tốt sao!”
Loan Đậu Đậu cốc đầu cậu quát: “Đi đánh răng rửa mặt!”
Kỳ Dạ làm mặt quỷ, xoay người đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Không lâu sau Thẩm Nghịch từ trên lầu đi xuống, bước chân có chút chậm nhưng nghe thấy tiếng đũa va vào nhau nói: “Đậu Đậu.”
“Ừ!” Loan Đậu Đậu tuyệt đối không tò mò sao Thẩm Nghịch lại ở đây. “Sandwich với cà phê, còn có bánh tiêu cùng cháo, anh muốn cái nào?”
“Đầu tiên.” Thẩm Nghịch đi tới ngồi xuống không giơ tay lên.
Loan Đậu Đậu ngồi xuống nhìn anh ta nói: “Bàn ăn so với nhà anh không khác lắm, vị trí đều giống nhau.”
Thẩm Nghịch nghe cô nói vậy không khỏi khẽ cười, đưa tay quả nhiên lấy được sandwich, không ăn ngay, ngược lại hỏi: “Kỳ Dạ đâu?”
“Đánh răng rửa mặt! Mặc kệ cậu ấy, sáng sớm mặt đỏ như mông khỉ!” Loan Đậu Đậu thuận miệng nói, tay bóc trứng luộc hỏi: “Anh không nên nhìn!”
Thẩm Nghịch cau mày, lắc đầu. Anh ta thích ăn món đơn giản......
Kỳ Dạ đi ra thấy hai người bọn họ, không nói tiếng nào ngồi xuống ăn. Đôi mắt thỉnh thoảng quan sát hai người, khi Thẩm Nghịch đưa tay muốn bê cà phê lên cậu muốn đưa tay giú thì bị Loan Đậu Đậu trừng mắt.
Ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Thẩm Nghịch chính xác bưng tách cà phê lên uống: “Cà phê cô pha rất ngon.”
“Cái này đúng. Phân Ruồi thích nhất cà phê do tôi pha.” Loan Đậu Đậu kiêu ngạo nói.
“Tôi biết rõ! Tôi không phải người mù, tôi cũng là đàn ông!” Kỳ Dạ không sao nói.
Thẩm Nghịch nhức đầu, tại sao anh ta lại nhất thời mềm lòng đồng ý ở lại! Căn bản không nên, thế nào cũng không nghĩ đến sẽ nằm chung giường lớn với cậu, làm sao ngủ?
Kỳ Dạ ôm gối vào trong ngực, đưa lưng về phía anh ta ở giữa chỉ có một khoảng cách nhỏ mà cách xa vạn lần, không chạm tới ấm áp, chỉ còn lại lạnh lẽo. Giọng nói như có như không vang lên trong bóng đêm: “Anh em cũng có thể ngủ chung giường, sao lại phân chia rõ ràng như vậy........”
Giọng nói như mang theo uất ức, không nói được cảm xúc. Khiến Thẩm Nghịch có chút buồn bã, tên nhóc này thật là........làm cho người ta dở khóc dở cười.
Kỳ Dạ không nói gì thêm nhưng cũng không ngủ. Khép chặt mắt một lúc lâu mở ra trong phòng tối đen chứng tỏ rèm đã được kéo kín không thể nhìn thấy ánh sáng, đưa tay lên trong bóng tối không thể đếm được năm ngón. Hô hấp bình thường cậu cũng giống Thẩm Nghịch không ngủ được.
Đây là lần đầu tiên từ sau lần kia hai người chung giường. Cho dù ở nhà Thẩm Nghịch một tuần cũng không có nằm gần như vậy, loáng thoáng cũng có thể thấy cơ thể anh ta nóng lên, khiến nhiệt độ trong phòng tăng cao.
Mặc dù không thể làm người tình ít nhất có thể làm bạn!
Kỳ Dạ cắn gối đầu, ngón tay không ngừng kéo gối, hít sâu, hít sâu, nghĩ như vậy mặc dù trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn tốt hơn hai người xa lạ. Chậm rãi ngủ thiếp đi.......
Trong bóng tối, anh ta nhẹ nhàng ôm cậu vào trong ngực, để cậu ngoan ngoãn nằm trong ngực anh ta. Bởi vì mắt có vấn đề, anh ta chưa thấy cậu rõ ràng, giờ phút này có thể quang minh chính đại vuốt ve khuôn mặt cậu, mỗi tấc thịt trên khuôn mặt, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng. Qua hai lần trước anh ta cũng biết Kỳ Dạ cao một mét bảy mươi sáu nhưng khung người nhỏ, tuổi còn nhỏ cho nên nhìn rất gầy.
Dùng sức không kiêng kỵ ôm lấy cậu, có lẽ chỉ có tối nay thôi. Vậy hãy để anh ta phóng túng một lần đi, ngày mai để hai người quay lại quỹ đạo bình thường.
Trời sáng, ánh sáng chiếu qua phòng không nhiều lắm, Kỳ Dạ xoa cái trán, mở mắt ra thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi!
Cậu sao lại ngủ thiếp đi trên ngực anh ta.
Cậu nhớ rõ ràng tối qua đưa lưng về phía anh ta ngủ, tỉnh dậy lại thấy bản thân nằm trong ngực anh ta, tư thế giống như một cô gái ngủ trong ngực một người đàn ông!
Thẩm Nghịch nhíu mày mở mắt, giọng nói hờ hững: “Sao vậy?”
“Hả?” Kỳ Dạ lập tức ngồi dậy, vội vàng lui về sau, sắc mặt hốt hoảng nhìn sắc mặt tỉnh táo của Thẩm Nghịch, từ từ lùi lại không chú ý, sau đó....... “Rầm” một tiếng ngã trên mặt đất.
“Kỳ Dạ!” Thẩm Nghịch nhíu mày, nghe thấy âm thanh cũng có chút lo lắng.
“A!” Giờ phút này khuôn mặt Kỳ Dạ đã đỏ hồng, lắp ba lắp bắp giải thích: “Cái đó.......Cái này........Tôi ngủ không đúng! Tôi lại có thể nghĩ anh là gối ôm.......Nếu như tối hôm qua có làm anh khó chịu thì tôi xin lỗi.......Thật xin lỗi......Tôi đi xem Bánh bao đậu thế nào.......”
Nói xong hốt hoảng chạy khỏi phòng.
Mặc dù Thẩm Nghịch không thấy rõ nhưng nghe giọng nói run rẩy có thể tưởng tượng được sắc mặt cậu thế nào. Khóe môi như ẩn như hiện nụ cười, hít một hơi thật sâu giống như không khí rất ngọt. Thật ra thì Kỳ Dạ nói sai rồi, không phải cậu ngủ không đàng hoàng mà là rất ngoan. Tối hôm qua cả đêm ngủ trong ngực anh ta, giống như con mèo nhỏ không nhúc nhích........
“Mèo!” Thẩm Nghịch nghĩ đến con vật nhỏ đó không khỏi cười. Bàn tay vuốt trán, sao anh ta lại so sánh một người thanh niên phấn chấn như vậy lại giống như một con mèo ngoan!
Loan Đậu Đậu chưa bao giờ dậy sớm như hôm nay, nấu nồi cháo nhỏ, nhờ người giúp việc mua bánh và trái cây, không quên chuẩn bị sandwich cùng cà phê cho Thẩm Nghịch.
Kỳ Dạ hốt hoảng xuống lầu thấ Loan Đậu Đậu chặc lưỡi hít hà: “Sao cô lại dậy sớm như vậy? Còn nữa, ai cho phép cô vào bếp?”
Loan Đậu Đậu không sao cả nhún vai: “Không phải bác sĩ nói tôi quá mập sao! Tôi nấu cơm cũng là một loại giảm cân!”
Kỳ Dạ đi lên trước mặt cô nhìn một lúc lâu: “Tối hôm qua cô ngủ rất sớm sao mắt lại thâm quầng?”
“Đây là kiểu trang điểm thịnh hành, không hiểu gì đừng nói lung tung!” Loan Đậu Đậu trợn mắt nhưng cúi đầu sắc mặt hơi lạ. Thât ra thì cô không trang điểm, tối hôm qua cô nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.
Trong đầu đều là câu hỏi tại sao Thạch Thương Ly không trả lời câu hỏi của cô!
Kỳ Dạ cắn bánh tiêu nói thầm: “Cho nên phụ nữ rất phiền toái. Mang thai còn không quên trang điểm, không biết những thứ mỹ phẩm kia không tốt cho dao, đối với con nít cũng không tốt sao!”
Loan Đậu Đậu cốc đầu cậu quát: “Đi đánh răng rửa mặt!”
Kỳ Dạ làm mặt quỷ, xoay người đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Không lâu sau Thẩm Nghịch từ trên lầu đi xuống, bước chân có chút chậm nhưng nghe thấy tiếng đũa va vào nhau nói: “Đậu Đậu.”
“Ừ!” Loan Đậu Đậu tuyệt đối không tò mò sao Thẩm Nghịch lại ở đây. “Sandwich với cà phê, còn có bánh tiêu cùng cháo, anh muốn cái nào?”
“Đầu tiên.” Thẩm Nghịch đi tới ngồi xuống không giơ tay lên.
Loan Đậu Đậu ngồi xuống nhìn anh ta nói: “Bàn ăn so với nhà anh không khác lắm, vị trí đều giống nhau.”
Thẩm Nghịch nghe cô nói vậy không khỏi khẽ cười, đưa tay quả nhiên lấy được sandwich, không ăn ngay, ngược lại hỏi: “Kỳ Dạ đâu?”
“Đánh răng rửa mặt! Mặc kệ cậu ấy, sáng sớm mặt đỏ như mông khỉ!” Loan Đậu Đậu thuận miệng nói, tay bóc trứng luộc hỏi: “Anh không nên nhìn!”
Thẩm Nghịch cau mày, lắc đầu. Anh ta thích ăn món đơn giản......
Kỳ Dạ đi ra thấy hai người bọn họ, không nói tiếng nào ngồi xuống ăn. Đôi mắt thỉnh thoảng quan sát hai người, khi Thẩm Nghịch đưa tay muốn bê cà phê lên cậu muốn đưa tay giú thì bị Loan Đậu Đậu trừng mắt.
Ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Thẩm Nghịch chính xác bưng tách cà phê lên uống: “Cà phê cô pha rất ngon.”
“Cái này đúng. Phân Ruồi thích nhất cà phê do tôi pha.” Loan Đậu Đậu kiêu ngạo nói.