Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Kỳ Dạ im lặng không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, Bánh bao đậu tỉ mỉ quan tâm Thẩm Nghịch, có thể chung sống tự nhiên với một người mù như vậy khiến cho lòng tự ái của cậu dâng cao, rất khó chịu.
Ăn sáng xong Thẩm Nghịch phải về công ty, Loan Đậu Đậu gọi tài xế đến đưa anh ta đi.
Kỳ Dạ đi theo phía sau không nói gì chỉ im lặng nghe bọn họ nói chuyện, tạm biệt. Lúc Thẩm Nghịch lên xe, cơ thể rõ ràng dừng lại giống như muốn nói gì đó lại thôi.
Loan Đậu Đậu quay lại thấy Kỳ Dạ chui vào phòng, lập tức mở miệng: “Cậu làm sao vậy?”
Kỳ Dạ dừng bước, quay đầu mệt mỏi vô hồn: “Tôi làm sao?”
“Lúc ăn sáng cậu không nói gì, lúc Thẩm Nghịch xuống lầu rõ ràng tâm tình không tốt nhưng tới lúc anh ấy đi cậu cũng không nói gì! Còn nói không có gì? Cậu kiêu ngạo cái gì chứ?” Loan Đậu Đậu chống nạnh, bộ dáng như cọp mẹ.
“Không phải cô rất đần sao? Hôm nay sao lại khôn khéo như vậy.” Kỳ Dạ cúi đầu nói thầm.
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì!” Loan Đậu Đậu vác bụng bự nhảy tới mặt cậu, ánh mắt hiếu kỳ: “Đừng nói với tôi thật sự tối qua hai người không làm gì!”
Kỳ Dạ vô tội nhún vai: “Thật sự là không làm gì!”
Loan Đậu Đậu nhìn cậu chằm chằm, không nhịn được lắc đầu: “Cậu hết thuốc chữa rồi!”
Xoay người đi vào phòng, Kỳ Dạ đi theo phía sau, do dự không biết có nên mở miệng hay không: “Tại sao cô có thể chung sống hài hòa với Thẩm Nghịch như vậy? Giống như anh ta đang nghĩ gì cô cũng biết.” Không giống với cậu không hiểu anh ta đang nghĩ gì.
“Thật ra thì Thẩm Nghịch rất đơn giản chỉ là ngụy trang cho phức tạp! Bình thường cậu chỉ cần tin tưởng lời anh ấy nói, đừng hỏi anh ấy một vấn đề hai lần, lần thứ hai nhất định là vì che giấu lần đầu mà nói dối.” Loan Đậu Đậu dọn dẹp báo chí chợt nghĩ đến cái gì nói với cậu: “Nếu như cậu cảm thấy sống chung với anh ấy rất khó chịu, cậu có thể làm từ thứ đơn giản nhất. Đầu tiên học nấu cơm hơn nữa cậu thích anh ấy, từng chút một sẽ hiểu rõ anh ấy hơn. Chỉ là thần kinh cậu có vấn đề thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng có thể hiểu.”
Sắc mặt Kỳ Dạ đỏ lên, nghiêng đầu quay mặt đi: “Ai thích anh ta! Đừng nói lung tung.”
Loan Đậu Đậu méo miệng chưa kịp lên tiếng điện thoại Kỳ Dạ vang lên, cậu nhìn số điện thoại sắc mặt lập tức thay đổi, xoay người không tự nhiên nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Đi ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn thấy Loan Đậu Đậu vẫn đang sắp xếp báo chí, không có phản ứng gì, thở sâu một hơi. Nghe điện thoại: “Alo......Ông nội......Thật sự phải làm vậy sao?.......Anh sẽ giết cháu đấy! A, ông giết cháu trước........Được, cháu biết rồi. Quay về Pháp cháu.....còn muốn chơi mấy ngày! Được, chơi mấy ngày nữa cháu sẽ về.......Vâng, chuyện cháu đồng ý giúp ông nhất định sẽ làm được. Từ nhỏ đến lớn không phải cháu nghe lời ông nhất sao.......”
Thật vất vả mới cúp máy, Kỳ Dạ quay đầu thấy Loan Đậu Đậu sờ sờ bụng không khỏi than thở, ánh mắt phức tạp, nắm chặt điện thoại di động: “Đừng trách tôi Bánh bao đậu! Tôi cũng không muốn làm như vậy.......”
Buổi tối Loan Đậu Đậu ở trong phòng tắm, Kỳ Dạ lén lút vào phòng, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, sắc mặt căng thẳng, một tay bưng ly sữa tươi, nhìn cửa phòng tắm chạy đến tủ quần áo, bên tron có một tủ sắt.
Kỳ Dạ nhập sáu con số, khóa lập tức mở. Quả nhiên........anh trai cài mật mã là sinh nhật của anh cùng Đậu Đậu, bên trong có hộ khẩu của Thạch Thương Ly cùng Đậu Đậu còn có hai quyển sổ màu hồng, Lập tức lấy sổ hộ khẩu cùng giấy đăng ký kết hôn ra, nhét vào trogn ngực, đóng kỹ tủ sắt cùng tủ quần áo, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, không lâu sau, Loan Đậu Đậu mặc áo choàng tắm đi ra: “Cappuccino, muộn thế này cậu còn ở đây làm gì? Không ngủ được nên muốn nói chuyện với tôi sao?”
Kỳ Dạ cố trấn định bản thân, cười không tự nhiên lắm, đặt ly sữa ở đầu giường, tránh ánh mắt cô nói: “Uống sữa xong ngủ sớm một chút, ngày mai cô còn phải dạy tôi nấu ăn!”
“Hì hì......Thì ra là muốn lấy lòng tôi!” Loan Đậu Đậu đi tới, vỗ vai cậu nói: “Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ đem hết tay nghề dạy cho cậu, bảo đảm cậu có thể quấn chặt dạ dày Thẩm Nghịch.”
“Ừ, tôi về phòng đây.” Kỳ Dạ vội vã đi, giống như hoảng hốt, bóng lưng nhếch nhác.
Loan Đậu Đậu méo miệng, cảm thấy Kỳ Dạ có chút kỳ quái, nếu là thường ngày sẽ xù lông rồi, sao tối nay lại ngoan như vậy? Hay là cậu xấu hổ? Ha ha.......!
Ngày hôm sau Kỳ Dạ liền chuyển hộ khẩu cùng giấy đăng ký kết hôn về Pháp, khi đó Loan Đậu Đậu vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Một tuần lễ sau, Kỳ Dạ nhận được bưu phẩm từ Pháp, không có hộ khẩu, chỉ có một quyển ly hôn màu xanh cùng với tờ chi phiếu một triệu tệ! Ông nội đã giải quyết mọi chuyện thật không thể không bội phục ông, thủ đoạn thật cao minh. Thừa lúc cô ngủ thì đem giấy ly hôn bỏ vào tủ sắt xem như không có chuyện gì xảy ra.
Thạch Lãng biến mất một tuần rốt cuộc xuất hiện, thấy Đậu Đậu thì có chút ngượng ngùng, ánh mắt cũng không che giấu được nhớ nhung cùng tình yêu.
Loan Đậu Đậu ngược lại không cảm thấy gì, đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Dù sao không phải ai cũng là thánh hiền, chỉ là ánh mắt của Thạch Lãng khiến cô không chịu nổi, da đầu không ngừng tê dại, sợ hãi trong lòng! Cappuccino nói đúng, tốt nhất nên cách xa Bọ Hung một chút.
Không biết Kỳ Dạ ôm từ bên ngoài về con vật nhỏ, Loan Đậu Đậu trợn hai mắt, hào hứng quát: “Hồ Ly......Bọ Hung anh em của anh kìa!”
Thạch Lãng tối sầm mặt.......
Kỳ Dạ trán đầy vạch đen: “Đây là Satsuma!”
“Satsuma? Tên nó sao? Bọ Hung anh em của anh gọi là Samoyed!” Loan Đậu Đậu hưng phấn........
“Cô ngu ngốc! Nó là chó! Chó!!!” Kỳ Dạ nhịn không được quát!
Loan Đậu Đậu le lưỡi: “Bọ Hung......”
“Nó không phải là anh em của anh!” Thạch Lãng tức giận quát! Tên ngu ngốc này.......Chó với hồ ly cũng không phân biệt được! Lại còn đem chó ở chung với hắn ta! Đáng chết!!!
Sắc mặt Loan Đậu Đậu âm trầm, vuốt bụng an ủi: “Bảo bối ngoan.......Không cần đá mẹ.......”
“Cái gì? Bảo bối động sao?” Kỳ Dạ kinh ngạc, trực tiếp vứt Satsuma trên sàn nhà, nắm tay Loan Đậu Đậu đến ghế salon để cô ngồi xuống giống như che chở.
Satsuma đáng thương trên sàn gà kêu gào, ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu.
Sắc mặt Thạch Lãng cũng thay đổi, đứng ở bên cạnh mắt nhìn chằm chằm bụng cô, giống như bảo bối sẽ cử động ngay lập tức “Bảo bối đá em sao? Mau cho anh nghe một chút.......”
Ăn sáng xong Thẩm Nghịch phải về công ty, Loan Đậu Đậu gọi tài xế đến đưa anh ta đi.
Kỳ Dạ đi theo phía sau không nói gì chỉ im lặng nghe bọn họ nói chuyện, tạm biệt. Lúc Thẩm Nghịch lên xe, cơ thể rõ ràng dừng lại giống như muốn nói gì đó lại thôi.
Loan Đậu Đậu quay lại thấy Kỳ Dạ chui vào phòng, lập tức mở miệng: “Cậu làm sao vậy?”
Kỳ Dạ dừng bước, quay đầu mệt mỏi vô hồn: “Tôi làm sao?”
“Lúc ăn sáng cậu không nói gì, lúc Thẩm Nghịch xuống lầu rõ ràng tâm tình không tốt nhưng tới lúc anh ấy đi cậu cũng không nói gì! Còn nói không có gì? Cậu kiêu ngạo cái gì chứ?” Loan Đậu Đậu chống nạnh, bộ dáng như cọp mẹ.
“Không phải cô rất đần sao? Hôm nay sao lại khôn khéo như vậy.” Kỳ Dạ cúi đầu nói thầm.
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì!” Loan Đậu Đậu vác bụng bự nhảy tới mặt cậu, ánh mắt hiếu kỳ: “Đừng nói với tôi thật sự tối qua hai người không làm gì!”
Kỳ Dạ vô tội nhún vai: “Thật sự là không làm gì!”
Loan Đậu Đậu nhìn cậu chằm chằm, không nhịn được lắc đầu: “Cậu hết thuốc chữa rồi!”
Xoay người đi vào phòng, Kỳ Dạ đi theo phía sau, do dự không biết có nên mở miệng hay không: “Tại sao cô có thể chung sống hài hòa với Thẩm Nghịch như vậy? Giống như anh ta đang nghĩ gì cô cũng biết.” Không giống với cậu không hiểu anh ta đang nghĩ gì.
“Thật ra thì Thẩm Nghịch rất đơn giản chỉ là ngụy trang cho phức tạp! Bình thường cậu chỉ cần tin tưởng lời anh ấy nói, đừng hỏi anh ấy một vấn đề hai lần, lần thứ hai nhất định là vì che giấu lần đầu mà nói dối.” Loan Đậu Đậu dọn dẹp báo chí chợt nghĩ đến cái gì nói với cậu: “Nếu như cậu cảm thấy sống chung với anh ấy rất khó chịu, cậu có thể làm từ thứ đơn giản nhất. Đầu tiên học nấu cơm hơn nữa cậu thích anh ấy, từng chút một sẽ hiểu rõ anh ấy hơn. Chỉ là thần kinh cậu có vấn đề thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng có thể hiểu.”
Sắc mặt Kỳ Dạ đỏ lên, nghiêng đầu quay mặt đi: “Ai thích anh ta! Đừng nói lung tung.”
Loan Đậu Đậu méo miệng chưa kịp lên tiếng điện thoại Kỳ Dạ vang lên, cậu nhìn số điện thoại sắc mặt lập tức thay đổi, xoay người không tự nhiên nói: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Đi ra ngoài cửa, quay đầu lại nhìn thấy Loan Đậu Đậu vẫn đang sắp xếp báo chí, không có phản ứng gì, thở sâu một hơi. Nghe điện thoại: “Alo......Ông nội......Thật sự phải làm vậy sao?.......Anh sẽ giết cháu đấy! A, ông giết cháu trước........Được, cháu biết rồi. Quay về Pháp cháu.....còn muốn chơi mấy ngày! Được, chơi mấy ngày nữa cháu sẽ về.......Vâng, chuyện cháu đồng ý giúp ông nhất định sẽ làm được. Từ nhỏ đến lớn không phải cháu nghe lời ông nhất sao.......”
Thật vất vả mới cúp máy, Kỳ Dạ quay đầu thấy Loan Đậu Đậu sờ sờ bụng không khỏi than thở, ánh mắt phức tạp, nắm chặt điện thoại di động: “Đừng trách tôi Bánh bao đậu! Tôi cũng không muốn làm như vậy.......”
Buổi tối Loan Đậu Đậu ở trong phòng tắm, Kỳ Dạ lén lút vào phòng, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, sắc mặt căng thẳng, một tay bưng ly sữa tươi, nhìn cửa phòng tắm chạy đến tủ quần áo, bên tron có một tủ sắt.
Kỳ Dạ nhập sáu con số, khóa lập tức mở. Quả nhiên........anh trai cài mật mã là sinh nhật của anh cùng Đậu Đậu, bên trong có hộ khẩu của Thạch Thương Ly cùng Đậu Đậu còn có hai quyển sổ màu hồng, Lập tức lấy sổ hộ khẩu cùng giấy đăng ký kết hôn ra, nhét vào trogn ngực, đóng kỹ tủ sắt cùng tủ quần áo, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, không lâu sau, Loan Đậu Đậu mặc áo choàng tắm đi ra: “Cappuccino, muộn thế này cậu còn ở đây làm gì? Không ngủ được nên muốn nói chuyện với tôi sao?”
Kỳ Dạ cố trấn định bản thân, cười không tự nhiên lắm, đặt ly sữa ở đầu giường, tránh ánh mắt cô nói: “Uống sữa xong ngủ sớm một chút, ngày mai cô còn phải dạy tôi nấu ăn!”
“Hì hì......Thì ra là muốn lấy lòng tôi!” Loan Đậu Đậu đi tới, vỗ vai cậu nói: “Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ đem hết tay nghề dạy cho cậu, bảo đảm cậu có thể quấn chặt dạ dày Thẩm Nghịch.”
“Ừ, tôi về phòng đây.” Kỳ Dạ vội vã đi, giống như hoảng hốt, bóng lưng nhếch nhác.
Loan Đậu Đậu méo miệng, cảm thấy Kỳ Dạ có chút kỳ quái, nếu là thường ngày sẽ xù lông rồi, sao tối nay lại ngoan như vậy? Hay là cậu xấu hổ? Ha ha.......!
Ngày hôm sau Kỳ Dạ liền chuyển hộ khẩu cùng giấy đăng ký kết hôn về Pháp, khi đó Loan Đậu Đậu vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Một tuần lễ sau, Kỳ Dạ nhận được bưu phẩm từ Pháp, không có hộ khẩu, chỉ có một quyển ly hôn màu xanh cùng với tờ chi phiếu một triệu tệ! Ông nội đã giải quyết mọi chuyện thật không thể không bội phục ông, thủ đoạn thật cao minh. Thừa lúc cô ngủ thì đem giấy ly hôn bỏ vào tủ sắt xem như không có chuyện gì xảy ra.
Thạch Lãng biến mất một tuần rốt cuộc xuất hiện, thấy Đậu Đậu thì có chút ngượng ngùng, ánh mắt cũng không che giấu được nhớ nhung cùng tình yêu.
Loan Đậu Đậu ngược lại không cảm thấy gì, đã hoàn toàn quên mất chuyện đó. Dù sao không phải ai cũng là thánh hiền, chỉ là ánh mắt của Thạch Lãng khiến cô không chịu nổi, da đầu không ngừng tê dại, sợ hãi trong lòng! Cappuccino nói đúng, tốt nhất nên cách xa Bọ Hung một chút.
Không biết Kỳ Dạ ôm từ bên ngoài về con vật nhỏ, Loan Đậu Đậu trợn hai mắt, hào hứng quát: “Hồ Ly......Bọ Hung anh em của anh kìa!”
Thạch Lãng tối sầm mặt.......
Kỳ Dạ trán đầy vạch đen: “Đây là Satsuma!”
“Satsuma? Tên nó sao? Bọ Hung anh em của anh gọi là Samoyed!” Loan Đậu Đậu hưng phấn........
“Cô ngu ngốc! Nó là chó! Chó!!!” Kỳ Dạ nhịn không được quát!
Loan Đậu Đậu le lưỡi: “Bọ Hung......”
“Nó không phải là anh em của anh!” Thạch Lãng tức giận quát! Tên ngu ngốc này.......Chó với hồ ly cũng không phân biệt được! Lại còn đem chó ở chung với hắn ta! Đáng chết!!!
Sắc mặt Loan Đậu Đậu âm trầm, vuốt bụng an ủi: “Bảo bối ngoan.......Không cần đá mẹ.......”
“Cái gì? Bảo bối động sao?” Kỳ Dạ kinh ngạc, trực tiếp vứt Satsuma trên sàn nhà, nắm tay Loan Đậu Đậu đến ghế salon để cô ngồi xuống giống như che chở.
Satsuma đáng thương trên sàn gà kêu gào, ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu.
Sắc mặt Thạch Lãng cũng thay đổi, đứng ở bên cạnh mắt nhìn chằm chằm bụng cô, giống như bảo bối sẽ cử động ngay lập tức “Bảo bối đá em sao? Mau cho anh nghe một chút.......”
Bình luận facebook