• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! (2 Viewers)

  • Chương 122

“Bảo bối ngoan, anh chỉ lau người cho em, bảo đảm sẽ không làm gì.” Thạch Thương Ly ôm cô không để cô cử động, đưa khăn lông vào giữa hai chân cô.



Loan Đậu Đậu phồng miệng không biết nói gì, dù sao không thoải mái và không thích, khuôn mặt đỏ ửng, đôi tay nắm quần áo hắn như muốn xé nát quần áo hắn!



Thạch Thương Ly muốn mù mắt rồi sao, không có việc gì làm tự giày vò bản thân, người thoải mái là cô, người bị giày vò lại là hắn. Chỉ có thể sờ nhưng không thể ăn, vô cùng uất ức! Hắn cũng như bao người đàn ông bình thường cũng muốn cũng cần!



Thật vất vả mới lau người cô từ trên xuống dưới, hắn vừa tắm nước lạnh xong bây giờ cơ thể đầy mồ hôi!



Đưa cô lên giường quấn kín chăn, hầu kết mập mờ chuyển động nhẹ, khó khắn mở miệng: “Ngoan, đừng lộn xộn. Anh lấy quần áo cho em.”



Thạch Thương Ly xoay người thở nhẹ, cố gắng xóa đi hình ảnh trong đầu, không muốn nghĩ nữa! Đi tới bên cạnh tủ quần áo lấy quần áo cho cô, đưa lên giường, vội vã nói: “Nhanh mặc đi, đừng để bị lạnh.”



Đi về phía phòng tắm, sau đó là tiếng nước chảy, hành động dập lửa.......



Đậu Đậu bị hắn làm cho cả người có cảm giác nói không nên lời, cầm quần áo mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm cục thịt trước bụng, khẽ than: “Mẹ kiếp! Một bụng mỡ buồn chết người! Không được, ngày mai phải bắt đầu giảm cân!”



Ngày hôm sau Loan Đậu Đậu sẽ giảm cân sao? Câu trả lời tất nhiên là không bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên tiểu thối về nhà. Từ sau khi tiểu thối được sinh ra Loan Đậu Đậu chưa được nhìn thấy bởi vì cô được bảo hộ như một con gấu mèo, căn bản không có cách nào chạy đi đâu, ngày đó khi xuất viện liền trực tiếp được đưa về nhà, nghĩ muốn nhìn tiểu thối qua khe cửa cũng không được.



Ngày đầu tiên tiểu thối về nhà cực kỳ hưng phấn, ở bệnh viện hai mươi ngày rốt cuộc cũng có thể nuôi cậu nhóc có da có thịt. Ngũ quan không dính lại một chỗ mà đều mở ra, đôi mắt to ngập nước, mày rậm miệng nhỏ, lỗ mũi giống y như Thạch Thương Ly như từ một khuôn đúc ra. Rất hấp dẫn! Chỉ là thể trọng hơi nhẹ một chút nhưng có hai vú em siêu cấp là Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng không thành vấn đề!



Tiểu thối đã được Thạch Lãng mặc quần áo, chỉ cần vừa nhìn thấy Thạch Lãng liền không ngừng cười, đó là nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời! Loan Đậu Đậu ôm cậu nhóc , cậu nhóc lập tức khóc kinh thiên động địa, gào khóc thảm thiết muốn dọa chết người!



Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, cắn răng nghiến lợi không thể dùng ta đánh vào mông cậu nhóc. Tiểu thối hư thân này quên ai là người đau đớn sinh cậu ra rồi sao?



Cậu nhóc mắt đầy nước mắt liếc nhìn cô ở trong lòng Thạch Lãng nhìn ba cười ha ha, đôi tay quơ quơ giữa không trung, hai mắt mở to giống như đang nói: “Ba mau tới ôm con.”



Thạch Thương Ly lập tức ôm con vào lồng ngực, trong lòng kích động! Đứa bé này là Đậu Đậu sinh cho hắn, hắn đã làm ba,cẩn thận ôm đứa bé mềm mại chưa chắc xương vào ngực, chỉ sợ có sơ suất.



Loan Đậu Đậu bắt chéo tay, ánh mắt u ám nhìn ba người đàn ông kia, tất cả đều khốn kiếp! Ngay cả tiểu thối hư không để ý cô!



Thẩm Nghịch đứng ở một bên, đôi môi như ẩn như hiện nụ cười, bàn tay rơi trên vai cô nghi ngờ hỏi: “Không phải cô ghen chứ?”



“Ghen cái gì! Không có tôi làm sao có nó? Sau này còn phải có hiếu với tôi!” Loan Đậu Đậu cố chấp nhưng thật ra trong lòng ghen đến phát điên! Sau khi Thạch Lãng đưa tiểu thối về, bất luận là Thạch Thương Ly hay Kỳ Dạ, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu thối!



Thẩm Nghịch chỉ cười không nói, Kỳ Dạ lập tức quay đầu cầm tay anh ta hưng phấn miêu tả: “Thẩm Nghịch, em cho anh biết, tiểu thối rất đẹp. Hai mắt thật to long lanh như em, lỗ mũi thẳng giống anh trai. Bộ dạng anh tuấn như Thạch Lãng, quả nhiên là thừa hưởng nhà họ Thạch! Sau này nhất định sẽ làm rất nhiều cô gái mê mệt!”



Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, người mà cậu miêu tả chính là con cô sao? Mẹ kiếp con cô sao lại giống cậu và Bọ Hung, không giống cô sao?



Thẩm Nghịch nghi ngờ hỏi: “Không có chỗ nào giống Đậu Đậu sao?”



“Đúng vậy? Không có chỗ nào giống tôi à?” Loan Đậu Đậu tò mò nhìn cậu, cô không tin con trai cô không có gì giống cô!



“Giống cô sao?” Kỳ Dạ chần chừ một chút, sờ sờ cằm bừng tỉnh: “A, tay chân tiểu thối giống như cô đúc ra!”



Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm, tay chân giống cô! Còn chưa kịp hưng phấn khoe khoang thì nghi Kỳ Dạ cùng Thẩm Nghịch giải thích: “Không phải tròn tròn như nhau.......”



“......” Mẹ kiếp bọn họ đang chê cô béo!



Đậu Đậu ghi hận trong lòng, tiểu thối con không phải con ruột của mẹ, tuyệt đối không phải! Vừa sinh ra liền hưởng địa vị của mẹ con bất hiếu!



Tiểu thối mặc kệ bây giờ mẹ cậu như thế nào, không chớp mắt nhìn ba người đàn ông xung quanh, bị mọi người nhìn cảm thấy rất hay, nhất là chìm đắm trong ánh mắt của những người đàn ông đẹp trai.



Lúc ăn cơm, tiểu thối nằm trong ngực Thạch Thương Ly đái dầm.......



Thạch Thương Ly không tức giận ôm cậu nhóc đến ghế salon thay tã, động tác thuần thục như ngày nào cũng làm. Tiểu thối kiêu ngạo nhìn chằm chằm ba, không tệ, ba rất thành thạo, Không giống mẹ ngay cả tư thế ôm cậu cũng không đúng làm cho cậu khó chịu chỉ có thể gào khóc tìm chú hai cầu cứu.



Loan Đậu Đậu không nhịn được tò mò ghé đầu nhìn hỏi: “Không phải đây là lần đầu của anh sao? Sao kỹ thuật thành thạo như vậy?”





Thạch Thương Ly toát mồ hôi, ho khan: “Chưa ăn thịt heo chưa thấy heo chạy sao?”



“A!” Loan Đậu Đậu gãi đầu: “Tôi ăn thịt heo rồi nhưng chưa thấy heo chạy!” Thay tã khó khăn như vậy cô sẽ không làm, cũng không cần làm! Chau mày: “Kỳ Dạ.......”



Hai chữ này khiến Kỳ Dạ nổi da gà, thiếu chút nữa bị hóc xương gà. Ánh mắt u oán: “Cô gọi tôi Cappuccino đi!”



“Không muốn!” Loan Đậu Đậu phùng miệng nhìn Thẩm Nghịch: “.......$.......”



Thẩm Nghịch khẽ cười gật đầu: “Ừ, nghe rất hay, để cậu ấy học cũng tốt.......”



“.......$........”



“Không được, hay là để cậu ấy đến công ty Thương Ly.” Thẩm Nghịch từ chối.



“...........$.........” Loan Đậu Đậu rầm rì, tiếp tục ăn.



Kỳ Dạ tối sầm mặt nhìn Thạch Lãng: “Anh ấy nghe hiểu cô ấy nói gì sao?”



Thạch Lãng nhún vai: “Tôi làm sao biết.”



Thạch Thương Ly ôm tiểu thối ngồi xuống, nhìn Thẩm Nghịch: “Vừa nói gì đấy?”



“Cô ấy muốn cho Kỳ Dạ học cách chăm sóc trẻ con, cô ấy muốn tới công ty tôi làm!” Thẩm Nghịch lời ít ý nhiều.



“Sao lại phải học chăm sóc trẻ con?”



“Tại sao lại phải đến công ty?”



Hai người cùng mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Loan Đậu Đậu! Miệng nhét đầy thức ăn khiến bọn họ nghi ngờ người hôm qua nói muốn giảm cân có phải là cô hay không!



Loan Đậu Đậu khó khăn nuốt đồ ăn, lấy hơi nói: “Dù sao Kỳ Dạ ở nhà cũng rảnh rỗi không có việc gì làm không bằng chăm sóc đứa bé không được sao! Thân phận của tôi bây giờ về công ty không tốt, vậy đến công ty Thẩm Nghịch làm!”



“Không được!” Sắc mặt Thạch Thương Ly không thay đổi từ chối: “Hoặc là ở nhà hoặc là về công ty anh, không cho phép ra ngoài!” Nói giỡn, người phụ nữ của hắn lại đến chỗ khác làm việc, nói ra sợ người ngoài sẽ cười cho!



Trán Kỳ Dạ nổi gân xanh: “Cô để tôi một thiên tài mười tám tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ ở nhà chăm sóc một đứa bé sao? Nói giỡn!”



"Vậy mỗi ngày cậu phải làm gì sao?” Loan Đậu Đậu tò mò hỏi.



Kỳ Dạ suy nghĩ một chút nhìn Thẩm Nghịch gật đầu: “Có! Giúp cô báo đáp ơn cứu mặng của Thẩm Nghịch, mỗi ngày tôi đều nấu canh gan bồi bổ cơ thể cho anh ấy!” Đây là chuyện nghiêm chỉnh nhất!



Vừa nghe đến “canh gan”, Thẩm Nghịch đổ mồ hôi lạnh, nhiều năm như vậy chưa từng có ai như Kỳ Dạ có thể chỉnh anh ta đến mức toát mồ hôi lạnh! Cậu rất cố chấp, không chịu nghe lời, nói không làm cậu sẽ làm, còn buộc anh ta phải ăn uống.



Loan Đậu Đậu thấy Thẩm Nghịch toát mồ hôi lạnh, khóe miệng co quắp: “Cậu đi tàn phá Thẩm Nghịch!” Có thể khiến Thẩm Nghịch thành như vậy công lực của cậu quá lớn rồi!



“Dù sao tôi cũng không muốn!” Kỳ Dạ nhìn tiểu thối, mặc dù rất thích cậu nhóc nhưng hắn vẫn là một người đàn ông! Còn là một chàng trai đầy nhiệt huyết, không thể để tuổi thanh xuân bị bó buộc trong tay cậu nhóc này!



Loan Đậu Đậu lập tức cong miệng, ánh mắt nhìn về phía Thạch Thương Ly: “Anh về Pháp đi, vợ anh đang đợi! Tôi cùng đứa bé không danh chính ngôn thuận này ngày mai sẽ lưu lạc nơi khác, không làm phiền anh.”



Thạch Thương Ly vừa nghe sắc mặt lập tức tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kỳ Dạ.......



Kỳ Dạ bị đâm trúng điểm yếu, không dám làm gì, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nghịch cầu cứu, đáng tiếc người ta mù căn bản không nhìn thấy. Cuối cùng bất đắc dĩ nuốt quả đắng gật đầu: “Tôi đồng ý không được sao?”



Loan Đậu Đậu lập tức sung sướng, chỉ vào Thạch Thương Ly cùng Thẩm Nghịch: “Sao không cho tôi vào công ty Thẩm Nghịch? Không phải cũng giống nhau sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom