Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138
“Sao lại ra nông nỗi này? Sao không sớm đưa cô ấy tới bệnh viện?”Sau khi kiểm tra cho Đậu Đậu sắc mặt bác sĩ cực kỳ khó coi.
Kuroiki đứng ở một bên nghe bác sĩ trách không nói một lời ánh mắt đau lòng nhìn cô.
Loan Đậu Đậu mở mắt, không nói gì, ánh mắt đáng thương nhìn bác sĩ.
“Có phải cô đến phòng khám tư nhân dùng thuốc? Hơn nữa bụng rất đau?”
Đậu Đậu không lên tiếng chỉ gât đầu.
Bác sĩ không nhịn được thở dài: “Thật sự không biết tuổi trẻ bây giờ nghĩ gì? Rõ ràng chỉ cần đến bệnh viện xử lý một chút là xong sao cứ nhất định phải đến phòng tư nhân chịu khổ. Tôi đoán thuốc kia đã quá hạn mới có thể đau như vậy. Hơn nữa còn chưa ra hết, bây giờ cần phải nạo sạch. Dùng thuốc giảm đau.......”
“Mau chuẩn bị cho cô ấy.”
“Không cần.” Loan Đậu Đậu nắm chặt chăn, tỉnh táo nhìn bác sĩ, nói từng chữ vô cùng rõ ràng: “Tôi không muốn dùng thuốc giảm đau cũng không cần gây mê.”
“Đậu Đậu đừng làm loạn.” Kuroki nhíu mày, lạnh giọng quát. Mặc dù ông không phải phụ nữ nhưng ông biết nếu không có thuốc mê, nạo sẽ rất đau.
Đậu Đậu kiên trì nhìn ông giống như giằng co! Bác sĩ muốn mở miệng mắng thì bị Kuroki dùng ánh mắt ngăn lại, chỉ có thể than thở , cuối cùng phải thuận theo ý cô.
Sau khi bác sĩ đóng cửa, Kuroki không nhịn được than thở, bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, giọng trầm thâp: “Sao lại muốn hành hạ bản thân như vậy?”
Loan Đậu Đậu đặt tay lên bụng, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Nơi này đã từng có một sinh mạng, chính cháu đã tự tay giết nó! Chú Kuroki, cháu nên bị trừng phạt. Cháu muốn đa như vậy để nhớ cả đời.......”
Đau như vậy để không thể quên, giống như không thể quên Thạch Thương Ly, không quên đứa bé này, thật ra thì nó đã từng tới nếu cô không nhớ đã từng có nó thì nó thật đáng thương.
Kuroki mím môi không nói gì nữa. Nhìn cô được đưa vào phòng phẫu thuật, đứng ở hành lang trống rỗng nghe thấy tiếng bác sĩ ở bên trong nhưng không nghe thấy tiếng Loan Đậu Đậu.
Đậu Đậu nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, cảm giác cả người đầy mồ hôi, đôi tay nắm chặt, hai chân bị mở ra, cảm giác dụng cụ lạnh lẽo tiến vào trong cơ thể, cảm giác bị khoét thịt thật đau đớn khiến cô muốn ngất đi, thậm chí đau nói không nên lời.
Thì ra là đau dến tận cùng nói không nên lời. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ lạnh lẽo, cảm nhận sự đau đớn như muốn lấy đi mạng sống của cô.
Đau thấu xương không thể nào quên được.
Nạo thai rất nhanh, Đậu Đậu được đưa ra khỏi phòng mổ, cả người mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch nói không nên lời, không thể nào cử động, thật may là Kuroki đi qua ôm cô, chăm sóc cô.
Tiểu thối ở lầu hai khóc, mặc kệ Kỳ Dạ dỗ cậu thế nào cũng không nín. Thạch Thương Ly ngồi trên ghế salon, kể từ sau khi Loan Đậu Đậu đi hắn liền ngồi im trên ghế salon, không động đậy. Sàn nhà bừa bãi, hắn không cho Kỳ Dạ dọn dẹp hơn nữa Kỳ Dạ cũng không có thời gian.
Trái tim bị tổn thương không nói nên lời, người phụ nữ kia như một hình xăm khắc sâu cả đời nhưng.......
Tại sao không ai khác lại là Thạch Lãng.......Tại sao lại là Thạch Lãng.......
Hắn không cần gì, mọi thứ đều có thể cho Thạch Lãng chỉ có Đậu Đậu là không thể, bảo bối cũng không thể cho Thạch Lãng!
Rõ ràng nói sau khi xong việc quay về sẽ kết hôn, tại sao cô lại thất hứa......Tại sao lại có thai với Thạch Lãng!
Loan Đậu Đậu, em có biết như vậy đối với anh rất tàn nhẫn hay không!
Kỳ Dạ ôm tiểu thối khóc không ngừng đi xuống lầu, sắc mặt căng thẳng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh, em biết anh rất khó chấp nhận chuyện này nhưng em cảm thấy Đậu Đậu không yêu Thạch Lãng, cô ấy không thể nào thật lòng muốn gả cho Thạch Lãng. Anh định cứ để cô ấy đi như vậy sao?”
Thạch Thương Ly vẫn không ngẩng đầu cũng không nói một câu. Hơi thở chán chường, tâm tình cực kỳ xấu. Hôm nay hắn có thể đi trên con đường hắn đã chọn, có thể bảo vệ người yêu thì sao chứ? Người kia đã không ở bên cạnh hắn, ở trong lòng người khác.
Buồn cười nhất chính là người đó lại là em trai hắn!
Kỳ Dạ thấy hắn không nói gì, hít sâu một hơi dậm chân nói: “Chẳng lẽ anh muốn tiểu thối còn nhỏ như vậy đã không có mẹ sao? Không phải lần đầu Đậu Đậu ngủ cùng giường với Thạch Lãng? Bây giờ là thời đại nào rồi còn so đo cái này? Nếu em là anh, chỉ cần Đậu Đậu chỉ còn một chút yêu em, em liền dùng sức bắt cô ấy lại cột ở bên cạnh mình! Không phải lúc trước là anh chủ động giữ cô ấy ở bên cạnh mình sao? Bây giờ sao lại.......”
“Cậu nói đúng, lúc trước là tôi chủ động, nghĩ rất nhiều biện pháp để cô ấy ở bên cạnh. Cô ấy cũng chưa từng nói gì cho nên cũng có khả năng cô ấy thích Thạch Lãng.”
Thạch Thương Ly khàn giọng nói ra câu này thì tim đau như bị dao đâm.
Kỳ Dạ thiếu chút nữa tức ói máu “Thạch Thương Ly, anh tỉnh táo một chút có được hay không? Nếu như cô ấy không yêu anh sao lại đồng ý gả cho anh chứ? Tại sao lại sinh tiểu thối cho anh chứ? Làm gì phải trèo cửa số bỏ đi khi biết anh và người phụ nữ khác kết hôn? Cô ấy đau lòng, không chịu nổi khi biết anh kết hôn với người khác! Trong lòng cô ấy có anh, hơn nữa tình yêu rất sâu đậm......”
Thạch Thương Ly không lên tiếng, lướt nhìn Kỳ Dạ, đứng lên đi ra ngoài!
Hắn không ngại chuyện xảy ra giữa Đậu Đậu và Thạch Lãng, không để ý chuyện Đậu Đậu kết hôn với Thạch lãng, chỉ cần trong lòng cô có hắn thì hắn sẽ có thêm động lực! Chỉ cần cô nói, cô không yêu Thạch Lãng, chỉ cần cô nói cô yêu hắn.......
Như vậy.......Hắn sẽ dùng mọi biện pháp để giữ cô bên cạnh!
Kỳ Dạ nhìn bóng lưng hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng dấp hắn vẫn chưa muốn buông tay, như vậy hai người vẫn còn cơ hội! Thật ra Thạch Lãng không hư chỉ là Đậu Đậu thủy chung chỉ yêu anh trai, vĩnh viễn là anh trai, ai cũng không thể tranh giành cùng anh trai!
Thạch Thương Ly vừa đi ra khỏi chung cư liền nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đứng đối diện bên kia đường, chỉ một lúc không thấy sao cô lại tiều tụy như vậy? Thạch Lãng không chăm sóc cô tốt sao? Không chần chừ đi sang đường đến trước mặt cô.
Tóc Đậu Đậu bị gió thổi xốc xếch, sắc mặt trắng bệch khó coi, ánh mắt ảm đạm trống rỗng không có ánh sáng. Mặc quần áo màu đen Kuroki mới mua càng lộ ra cơ thể gầy gò của cô.
Một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể thổi bay cô.
“Vương Bảo Xuyến cũng có thể chờ mười tám năm, sao em không thể chờ anh mấy ngày?”
Giọng nói bồng bềnh khi có khi không thiếu chút nữa khiến Đậu Đậu đau lòng rơi nước mắt, nhìn bộ dáng tiều tụy của hắn cũng biết hắn cũng không khá hơn, nhất định là rất đau, rất đau. Nhưng chỉ cần bước qua nỗi đau này thì không sao rồi, cô cũng đau, đau đến mức không cảm thấy gì nữa.
Ngửa đầu nhìn hắn, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Anh còn biết Vương Bảo Xuyến, em tưởng rằng anh chỉ biết Phan Kim Liên.”
“Em cũng đọc nhiều sách.”
“Hoàng thượng, truyện H, kinh nguyệt, tinh hoàn?”
“Bảo bối.......”
Ánh mắt thâm thúy của Thạch Thương Ly nhìn gò má cô, có chút sưng đỏ, hắn dùng sức như vậy nhất định là cô rất đau. Rõ ràng ba hoa nhưng lại khiến hắn thêm khổ sở, hai người giống như đi ngược hướng, càng chạy thì càng xa.
Đưa tay muốn ôm cô thì Đậu Đậu lui lại, tránh khỏi ngực hắn. Trấn định nói: “Phân Ruồi, chúng ta kết thúc rồi. Em sẽ nghe lời anh cút đi thật xa. Em biết anh sẽ không giao tiểu thối cho em, hôm nay em đến chỉ muốn nói anh hãy chăm sóc tốt cho tiểu thối, đừng lệ thuộc vào Kỳ Dạ. Tính cậu ấy hay vứt bừa bãi, sẽ không chăm sóc tốt tiểu thối.” Còn nữa, chúc anh thành công.
Thạch Thương Ly sửng sốt, nghẹn họng câu nói “Em yêu anh không?” không cách nào nói ra. Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, có tức giận cùng không cam lòng.
Quả nhiên trong lòng cô không có hắn. Những lời nói vừa rồi chỉ nhắc đến tiểu thối cùng Kỳ Dạ chứ không có hắn.
Đôi tay đút trong túi, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Con trai tôi thì tôi nhất định sẽ lo không cần cô quan tâm.”
Loan Đậu Đậu ngẩn người, cúi đầu, tóc bị gió thổi càng thêm xốc xếch, eo đau nhức, lần nữa ngẩng đầu bình thản: “Được, em đi đây.”
Thạch Thương Ly không nói gì, quay người đi vào chung cư. Hắn điên rồi mới nghe lời Kỳ Dạ! Hắn điên rồi, chẳng lẽ còn muốn cúi đầu cầu xin người phụ nữ kia quay về sao?
Loan Đậu Đậu đứng im, gió thổi qua khiến nước mắt cô rơi, lặng lẽ không tiếng động.
Kuroki từ xa đi tới, cầm áo khoác trong tay khoác cho cô, than thở: “Sao cháu làm vậy? Vừa mới nạo thai, cần nghỉ ngơi tốt. Không nên chạy loạn! Còn có......”
Ông dừng lại, nhìn theo ánh mắt cô: “Nếu như cháu muốn hủy diệt nó bây giờ.......”
“Không cần!” Loan Đậu Đậu thức tỉnh, sắc mặt kinh ngạc, nắm chặt quần áo hắn, cầu xin: “Chú Kuroki, cháu xin chú đừng động vào bọn họ. Van xin chú đừng động vào ba người bọn họ! Tuyệt đối không được, nếu không cháu sẽ không tha thứ cho chú! Tuyệt đối không!”
Kuroiki đứng ở một bên nghe bác sĩ trách không nói một lời ánh mắt đau lòng nhìn cô.
Loan Đậu Đậu mở mắt, không nói gì, ánh mắt đáng thương nhìn bác sĩ.
“Có phải cô đến phòng khám tư nhân dùng thuốc? Hơn nữa bụng rất đau?”
Đậu Đậu không lên tiếng chỉ gât đầu.
Bác sĩ không nhịn được thở dài: “Thật sự không biết tuổi trẻ bây giờ nghĩ gì? Rõ ràng chỉ cần đến bệnh viện xử lý một chút là xong sao cứ nhất định phải đến phòng tư nhân chịu khổ. Tôi đoán thuốc kia đã quá hạn mới có thể đau như vậy. Hơn nữa còn chưa ra hết, bây giờ cần phải nạo sạch. Dùng thuốc giảm đau.......”
“Mau chuẩn bị cho cô ấy.”
“Không cần.” Loan Đậu Đậu nắm chặt chăn, tỉnh táo nhìn bác sĩ, nói từng chữ vô cùng rõ ràng: “Tôi không muốn dùng thuốc giảm đau cũng không cần gây mê.”
“Đậu Đậu đừng làm loạn.” Kuroki nhíu mày, lạnh giọng quát. Mặc dù ông không phải phụ nữ nhưng ông biết nếu không có thuốc mê, nạo sẽ rất đau.
Đậu Đậu kiên trì nhìn ông giống như giằng co! Bác sĩ muốn mở miệng mắng thì bị Kuroki dùng ánh mắt ngăn lại, chỉ có thể than thở , cuối cùng phải thuận theo ý cô.
Sau khi bác sĩ đóng cửa, Kuroki không nhịn được than thở, bàn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, giọng trầm thâp: “Sao lại muốn hành hạ bản thân như vậy?”
Loan Đậu Đậu đặt tay lên bụng, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Nơi này đã từng có một sinh mạng, chính cháu đã tự tay giết nó! Chú Kuroki, cháu nên bị trừng phạt. Cháu muốn đa như vậy để nhớ cả đời.......”
Đau như vậy để không thể quên, giống như không thể quên Thạch Thương Ly, không quên đứa bé này, thật ra thì nó đã từng tới nếu cô không nhớ đã từng có nó thì nó thật đáng thương.
Kuroki mím môi không nói gì nữa. Nhìn cô được đưa vào phòng phẫu thuật, đứng ở hành lang trống rỗng nghe thấy tiếng bác sĩ ở bên trong nhưng không nghe thấy tiếng Loan Đậu Đậu.
Đậu Đậu nằm trên bàn mổ lạnh lẽo, cảm giác cả người đầy mồ hôi, đôi tay nắm chặt, hai chân bị mở ra, cảm giác dụng cụ lạnh lẽo tiến vào trong cơ thể, cảm giác bị khoét thịt thật đau đớn khiến cô muốn ngất đi, thậm chí đau nói không nên lời.
Thì ra là đau dến tận cùng nói không nên lời. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ lạnh lẽo, cảm nhận sự đau đớn như muốn lấy đi mạng sống của cô.
Đau thấu xương không thể nào quên được.
Nạo thai rất nhanh, Đậu Đậu được đưa ra khỏi phòng mổ, cả người mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch nói không nên lời, không thể nào cử động, thật may là Kuroki đi qua ôm cô, chăm sóc cô.
Tiểu thối ở lầu hai khóc, mặc kệ Kỳ Dạ dỗ cậu thế nào cũng không nín. Thạch Thương Ly ngồi trên ghế salon, kể từ sau khi Loan Đậu Đậu đi hắn liền ngồi im trên ghế salon, không động đậy. Sàn nhà bừa bãi, hắn không cho Kỳ Dạ dọn dẹp hơn nữa Kỳ Dạ cũng không có thời gian.
Trái tim bị tổn thương không nói nên lời, người phụ nữ kia như một hình xăm khắc sâu cả đời nhưng.......
Tại sao không ai khác lại là Thạch Lãng.......Tại sao lại là Thạch Lãng.......
Hắn không cần gì, mọi thứ đều có thể cho Thạch Lãng chỉ có Đậu Đậu là không thể, bảo bối cũng không thể cho Thạch Lãng!
Rõ ràng nói sau khi xong việc quay về sẽ kết hôn, tại sao cô lại thất hứa......Tại sao lại có thai với Thạch Lãng!
Loan Đậu Đậu, em có biết như vậy đối với anh rất tàn nhẫn hay không!
Kỳ Dạ ôm tiểu thối khóc không ngừng đi xuống lầu, sắc mặt căng thẳng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh, em biết anh rất khó chấp nhận chuyện này nhưng em cảm thấy Đậu Đậu không yêu Thạch Lãng, cô ấy không thể nào thật lòng muốn gả cho Thạch Lãng. Anh định cứ để cô ấy đi như vậy sao?”
Thạch Thương Ly vẫn không ngẩng đầu cũng không nói một câu. Hơi thở chán chường, tâm tình cực kỳ xấu. Hôm nay hắn có thể đi trên con đường hắn đã chọn, có thể bảo vệ người yêu thì sao chứ? Người kia đã không ở bên cạnh hắn, ở trong lòng người khác.
Buồn cười nhất chính là người đó lại là em trai hắn!
Kỳ Dạ thấy hắn không nói gì, hít sâu một hơi dậm chân nói: “Chẳng lẽ anh muốn tiểu thối còn nhỏ như vậy đã không có mẹ sao? Không phải lần đầu Đậu Đậu ngủ cùng giường với Thạch Lãng? Bây giờ là thời đại nào rồi còn so đo cái này? Nếu em là anh, chỉ cần Đậu Đậu chỉ còn một chút yêu em, em liền dùng sức bắt cô ấy lại cột ở bên cạnh mình! Không phải lúc trước là anh chủ động giữ cô ấy ở bên cạnh mình sao? Bây giờ sao lại.......”
“Cậu nói đúng, lúc trước là tôi chủ động, nghĩ rất nhiều biện pháp để cô ấy ở bên cạnh. Cô ấy cũng chưa từng nói gì cho nên cũng có khả năng cô ấy thích Thạch Lãng.”
Thạch Thương Ly khàn giọng nói ra câu này thì tim đau như bị dao đâm.
Kỳ Dạ thiếu chút nữa tức ói máu “Thạch Thương Ly, anh tỉnh táo một chút có được hay không? Nếu như cô ấy không yêu anh sao lại đồng ý gả cho anh chứ? Tại sao lại sinh tiểu thối cho anh chứ? Làm gì phải trèo cửa số bỏ đi khi biết anh và người phụ nữ khác kết hôn? Cô ấy đau lòng, không chịu nổi khi biết anh kết hôn với người khác! Trong lòng cô ấy có anh, hơn nữa tình yêu rất sâu đậm......”
Thạch Thương Ly không lên tiếng, lướt nhìn Kỳ Dạ, đứng lên đi ra ngoài!
Hắn không ngại chuyện xảy ra giữa Đậu Đậu và Thạch Lãng, không để ý chuyện Đậu Đậu kết hôn với Thạch lãng, chỉ cần trong lòng cô có hắn thì hắn sẽ có thêm động lực! Chỉ cần cô nói, cô không yêu Thạch Lãng, chỉ cần cô nói cô yêu hắn.......
Như vậy.......Hắn sẽ dùng mọi biện pháp để giữ cô bên cạnh!
Kỳ Dạ nhìn bóng lưng hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng dấp hắn vẫn chưa muốn buông tay, như vậy hai người vẫn còn cơ hội! Thật ra Thạch Lãng không hư chỉ là Đậu Đậu thủy chung chỉ yêu anh trai, vĩnh viễn là anh trai, ai cũng không thể tranh giành cùng anh trai!
Thạch Thương Ly vừa đi ra khỏi chung cư liền nhìn thấy một bóng dáng gầy gò đứng đối diện bên kia đường, chỉ một lúc không thấy sao cô lại tiều tụy như vậy? Thạch Lãng không chăm sóc cô tốt sao? Không chần chừ đi sang đường đến trước mặt cô.
Tóc Đậu Đậu bị gió thổi xốc xếch, sắc mặt trắng bệch khó coi, ánh mắt ảm đạm trống rỗng không có ánh sáng. Mặc quần áo màu đen Kuroki mới mua càng lộ ra cơ thể gầy gò của cô.
Một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể thổi bay cô.
“Vương Bảo Xuyến cũng có thể chờ mười tám năm, sao em không thể chờ anh mấy ngày?”
Giọng nói bồng bềnh khi có khi không thiếu chút nữa khiến Đậu Đậu đau lòng rơi nước mắt, nhìn bộ dáng tiều tụy của hắn cũng biết hắn cũng không khá hơn, nhất định là rất đau, rất đau. Nhưng chỉ cần bước qua nỗi đau này thì không sao rồi, cô cũng đau, đau đến mức không cảm thấy gì nữa.
Ngửa đầu nhìn hắn, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Anh còn biết Vương Bảo Xuyến, em tưởng rằng anh chỉ biết Phan Kim Liên.”
“Em cũng đọc nhiều sách.”
“Hoàng thượng, truyện H, kinh nguyệt, tinh hoàn?”
“Bảo bối.......”
Ánh mắt thâm thúy của Thạch Thương Ly nhìn gò má cô, có chút sưng đỏ, hắn dùng sức như vậy nhất định là cô rất đau. Rõ ràng ba hoa nhưng lại khiến hắn thêm khổ sở, hai người giống như đi ngược hướng, càng chạy thì càng xa.
Đưa tay muốn ôm cô thì Đậu Đậu lui lại, tránh khỏi ngực hắn. Trấn định nói: “Phân Ruồi, chúng ta kết thúc rồi. Em sẽ nghe lời anh cút đi thật xa. Em biết anh sẽ không giao tiểu thối cho em, hôm nay em đến chỉ muốn nói anh hãy chăm sóc tốt cho tiểu thối, đừng lệ thuộc vào Kỳ Dạ. Tính cậu ấy hay vứt bừa bãi, sẽ không chăm sóc tốt tiểu thối.” Còn nữa, chúc anh thành công.
Thạch Thương Ly sửng sốt, nghẹn họng câu nói “Em yêu anh không?” không cách nào nói ra. Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, có tức giận cùng không cam lòng.
Quả nhiên trong lòng cô không có hắn. Những lời nói vừa rồi chỉ nhắc đến tiểu thối cùng Kỳ Dạ chứ không có hắn.
Đôi tay đút trong túi, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Con trai tôi thì tôi nhất định sẽ lo không cần cô quan tâm.”
Loan Đậu Đậu ngẩn người, cúi đầu, tóc bị gió thổi càng thêm xốc xếch, eo đau nhức, lần nữa ngẩng đầu bình thản: “Được, em đi đây.”
Thạch Thương Ly không nói gì, quay người đi vào chung cư. Hắn điên rồi mới nghe lời Kỳ Dạ! Hắn điên rồi, chẳng lẽ còn muốn cúi đầu cầu xin người phụ nữ kia quay về sao?
Loan Đậu Đậu đứng im, gió thổi qua khiến nước mắt cô rơi, lặng lẽ không tiếng động.
Kuroki từ xa đi tới, cầm áo khoác trong tay khoác cho cô, than thở: “Sao cháu làm vậy? Vừa mới nạo thai, cần nghỉ ngơi tốt. Không nên chạy loạn! Còn có......”
Ông dừng lại, nhìn theo ánh mắt cô: “Nếu như cháu muốn hủy diệt nó bây giờ.......”
“Không cần!” Loan Đậu Đậu thức tỉnh, sắc mặt kinh ngạc, nắm chặt quần áo hắn, cầu xin: “Chú Kuroki, cháu xin chú đừng động vào bọn họ. Van xin chú đừng động vào ba người bọn họ! Tuyệt đối không được, nếu không cháu sẽ không tha thứ cho chú! Tuyệt đối không!”
Bình luận facebook