Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165
Nói xong, một ngụm máu tươi phun trên mặt thảm, đỏ chói mắt.......
Cơ thể nghiêng một cái ngã trên sàn nhà.......
Bác sĩ cùng người giúp việc sắc mặt kinh hoàng, vội vàng đỡ cô dậy đưa đến nằm bên cạnh Thạch Thương Ly, vội vàng kiểm tra cơ thể cô, lúc này mới phát hiện trán cô nóng bỏng, nhiệt độ cao dọa người.......
Ngộ nhỡ Đậu Đậu xảy ra chuyện gì bọn họ không ai có thể gánh hết tội......
Thạch Lãng khẽ run cúi đầu nhìn những giọt máu của cô bắn vào người như muốn đánh hắn bị thương........
Tất cả mọi người vội xúm lại chỉ có hắn ta đứng một bên giống như đặt mình ngoài tất cả mọi thứ, tất cả không liên quan gì đến hắn ta.
Cảm giác này đau lòng hơn là Đậu Đậu không yêu hắn ta bởi vì tình yêu của hắn khiến bọ họ bị thương quá nhiều! Tự trách bản thân người đáng phải chết là bản thân!
Hàn Khác Thành cùng Kuroki nghe thấy Đậu Đậu ho ra máu hôn mê vội vã đi tới dò hỏi: “Con bé xảy ra chuyện gì?”
“Nóng sốt, cơ thể suy yếu, không đủ chất dinh dưỡng cộng với lần trước phá thai cơ thể không được chăm sóc tốt nên ngã bệnh.” Bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho cô.
“Vậy tại sao lại ho ra máu?” Hàn Khác Thành nhíu mày.
Bác sĩ có chút bối rối, chần chừ một lúc rồi nói: “Khả năng là bởi vì vết thương trong lòng.”
Hàn Khác Thành nghĩ đến lúc cô như ngọn đèn cạn dầu, lúc ấy bác sĩ cũng nói là do vết thương trong lòng, nhiều năm như vậy tại sao bi kịch còn tái diễn trên người cô? Rõ ràng là cô không làm gì sai vì sao cô luôn là người bị tổn thương.
“Đậu Đậu ba xin lỗi con! Từ nay về sau ba tuyệt đối sẽ không để ai làm con tổn thương. Con muốn ở với ai thì ở, ba vĩnh viễn sẽ bảo vệ con.” Nắm tay Đậu Đậu đau lòng nói.
Đây là đứa con gái Loan Loan đã sinh cho ông ấy, là sợi dây gắn kết duy nhất giữa bọn họ nên tuyệt đối không được để cô xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần Đậu Đậu sống khỏe, dù vĩnh viễn không tha thứ cho ông ấy cũng không sao!
Kuroki vỗ vai ông ấy nói: “Yên tâm đi, Đậu Đậu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”
Hàn Khác Thành liếc mắt nhìn Thạch Thương Ly hôn mê nằm bên cạnh hiểu ý Kuroki. Chỉ cần Thạch Thương Ly không sao Đậu Đậu cũng sẽ không có chuyện gì. Gật đầu thở dài, dặn dò bác sĩ cùng người giúp việc chăm sóc tốt hai người cũng không tách bọn họ nằm riêng.
Nếu Đậu Đậu tỉnh dậy không thấy Thạch Thương Ly sẽ nổi điên tìm kiếm nên để bọn họ ở chung một chỗ! Tách ra lâu như vậy giờ phút này nên để bọn họ ở chung một chỗ, vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Hàn Khác Thành cùng Kuroki không nhìn Thạch Lãng cùng nhau rời khòi phòng, người giúp việc cùng bác sĩ ra ngoài chỉ còn lại một mình Thạch Lãng vẫn đứng im.
Một lúc sau hắn ta đến gần bên giường, cầm bàn tay cô quyến luyến hôn đôi tay lạnh lẽo của cô, chần chừ một lát sau đó bỏ tay cô vào bàn tay Thạch Thương Ly.
“Thật xin lỗi!”
Khàn khàn ba chữ tràn đầy áy náy cùng bất đắc dĩ.
“Giành được hạnh phúc nhưng không lâu dài, hôm nay tôi trả cô ấy lại cho anh. Sau này nhất định phải chăm sóc cô ấy tốt, nhất định phải cho cô ấy hạnh phúc vui vẻ.” Thạch Lãng vừa nói vừa cười, hắn ta làm gì có tư cách nói với Thạch Thương Ly như vậy, bọn họ vốn dĩ rất hạnh phúc là hắn ta phá hư hạnh phúc của bọn họ.
Thạch Thương Ly tỉnh dậy trước Đậu Đậu, lẳng lặng nhìn cô ngủ, anh tĩnh yên bình, cực kỳ giống một đứa trẻ. Thật ra thì nguyên bản cô chính là một đứa trẻ.
Loan Đậu Đậu cảm thấy chân mày của mình bị ai đó vuốt khẽ tỉnh, đập vào mắt mình chính là đôi mắt xinh đẹp của Thạch Thương Ly, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
"Bảo bối của anh sao lại không chăm sóc tốt bản thân mình?” Giọng nói Thạch Thương Ly tràn đầy đau lòng.
Loan Đậu Đậu nhíu mày, ánh mắt ngây ngô nhìn hắn không hiểu lời hắn nói. Không chăm sóc tốt bản thân hình như là hắn!
Thạch Thương Ly chỉ vuốt khuôn mặt cô “Người giúp việc nói em ho ra máu. Anh không dám tưởng tượng, nghe thấy trong lòng liền run sợ. Em thật làm cho người ta không an tâm!”
Loan Đậu Đậu cười cười nắm tay hắn, giọng nói đau đớn, nghe như vịt đực “Đừng nghe những người đó nói, chỉ ho một chút!”
“Không được nói dối!” Thạch Thương Ly nhíu mày, khuôn mặt khắc nghiệt, tức giận trừng cô “Về sau trong lòng có chuyện gì không vui đều phải nói cho anh biết! Không cho phép giấu, không nên để hết mọi khổ sở trong lòng, hiểu chưa?”
Loan Đậu Đậu cầm ngón tay hắn bỏ vào miệng mình nhẹ nhàng liếm, cực ký giống một con mèo đang lấy lòng chủ.
Trái tim Thạch Thương Ly run rẩy, nếu như không phải đang bị thương, cơ thể cô lại không tốt, hận không thể ăn cô.
Nóng ruột nóng gan, nhớ thương, tất cả đều thua trong tay cô.
Loan Đậu Đậu “ăn” ngón tay hắn, khuôn mặt đã sớm hồng, bàn tay đa bàn tay lẩm bẩm: “Anh sống em sống, anh chết em chết, nắm tay nhau mà chết.”
Thạch Thương Ly không kiềm chế được cúi đầu hôn môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào khuôn mặt cô, giọng nói thâm tình.
Loan Đậu Đậu cười khanh khách, nhìn lồng ngực hắn thấm đỏ máu lập tức quát to: “Phân Ruồi, anh muốn chết sao!”
Thạch Thương Ly cúi đầu thấy máu, cười nói: “Không sao, không chết được, không phế được!” Có cô ở đây là tốt rồi!
Loan Đậu Đậu dẩu môi: "Không cho phép không đứng đắn, nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt.”
Thạch Thương Ly ngoan ngoãn bị cô đè nằm trên giường, ánh mắt mê ly nhìn cô, bàn tay nắm bàn tay cô không buông.....
Cơ thể nghiêng một cái ngã trên sàn nhà.......
Bác sĩ cùng người giúp việc sắc mặt kinh hoàng, vội vàng đỡ cô dậy đưa đến nằm bên cạnh Thạch Thương Ly, vội vàng kiểm tra cơ thể cô, lúc này mới phát hiện trán cô nóng bỏng, nhiệt độ cao dọa người.......
Ngộ nhỡ Đậu Đậu xảy ra chuyện gì bọn họ không ai có thể gánh hết tội......
Thạch Lãng khẽ run cúi đầu nhìn những giọt máu của cô bắn vào người như muốn đánh hắn bị thương........
Tất cả mọi người vội xúm lại chỉ có hắn ta đứng một bên giống như đặt mình ngoài tất cả mọi thứ, tất cả không liên quan gì đến hắn ta.
Cảm giác này đau lòng hơn là Đậu Đậu không yêu hắn ta bởi vì tình yêu của hắn khiến bọ họ bị thương quá nhiều! Tự trách bản thân người đáng phải chết là bản thân!
Hàn Khác Thành cùng Kuroki nghe thấy Đậu Đậu ho ra máu hôn mê vội vã đi tới dò hỏi: “Con bé xảy ra chuyện gì?”
“Nóng sốt, cơ thể suy yếu, không đủ chất dinh dưỡng cộng với lần trước phá thai cơ thể không được chăm sóc tốt nên ngã bệnh.” Bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho cô.
“Vậy tại sao lại ho ra máu?” Hàn Khác Thành nhíu mày.
Bác sĩ có chút bối rối, chần chừ một lúc rồi nói: “Khả năng là bởi vì vết thương trong lòng.”
Hàn Khác Thành nghĩ đến lúc cô như ngọn đèn cạn dầu, lúc ấy bác sĩ cũng nói là do vết thương trong lòng, nhiều năm như vậy tại sao bi kịch còn tái diễn trên người cô? Rõ ràng là cô không làm gì sai vì sao cô luôn là người bị tổn thương.
“Đậu Đậu ba xin lỗi con! Từ nay về sau ba tuyệt đối sẽ không để ai làm con tổn thương. Con muốn ở với ai thì ở, ba vĩnh viễn sẽ bảo vệ con.” Nắm tay Đậu Đậu đau lòng nói.
Đây là đứa con gái Loan Loan đã sinh cho ông ấy, là sợi dây gắn kết duy nhất giữa bọn họ nên tuyệt đối không được để cô xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần Đậu Đậu sống khỏe, dù vĩnh viễn không tha thứ cho ông ấy cũng không sao!
Kuroki vỗ vai ông ấy nói: “Yên tâm đi, Đậu Đậu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”
Hàn Khác Thành liếc mắt nhìn Thạch Thương Ly hôn mê nằm bên cạnh hiểu ý Kuroki. Chỉ cần Thạch Thương Ly không sao Đậu Đậu cũng sẽ không có chuyện gì. Gật đầu thở dài, dặn dò bác sĩ cùng người giúp việc chăm sóc tốt hai người cũng không tách bọn họ nằm riêng.
Nếu Đậu Đậu tỉnh dậy không thấy Thạch Thương Ly sẽ nổi điên tìm kiếm nên để bọn họ ở chung một chỗ! Tách ra lâu như vậy giờ phút này nên để bọn họ ở chung một chỗ, vĩnh viễn ở chung một chỗ.
Hàn Khác Thành cùng Kuroki không nhìn Thạch Lãng cùng nhau rời khòi phòng, người giúp việc cùng bác sĩ ra ngoài chỉ còn lại một mình Thạch Lãng vẫn đứng im.
Một lúc sau hắn ta đến gần bên giường, cầm bàn tay cô quyến luyến hôn đôi tay lạnh lẽo của cô, chần chừ một lát sau đó bỏ tay cô vào bàn tay Thạch Thương Ly.
“Thật xin lỗi!”
Khàn khàn ba chữ tràn đầy áy náy cùng bất đắc dĩ.
“Giành được hạnh phúc nhưng không lâu dài, hôm nay tôi trả cô ấy lại cho anh. Sau này nhất định phải chăm sóc cô ấy tốt, nhất định phải cho cô ấy hạnh phúc vui vẻ.” Thạch Lãng vừa nói vừa cười, hắn ta làm gì có tư cách nói với Thạch Thương Ly như vậy, bọn họ vốn dĩ rất hạnh phúc là hắn ta phá hư hạnh phúc của bọn họ.
Thạch Thương Ly tỉnh dậy trước Đậu Đậu, lẳng lặng nhìn cô ngủ, anh tĩnh yên bình, cực kỳ giống một đứa trẻ. Thật ra thì nguyên bản cô chính là một đứa trẻ.
Loan Đậu Đậu cảm thấy chân mày của mình bị ai đó vuốt khẽ tỉnh, đập vào mắt mình chính là đôi mắt xinh đẹp của Thạch Thương Ly, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
"Bảo bối của anh sao lại không chăm sóc tốt bản thân mình?” Giọng nói Thạch Thương Ly tràn đầy đau lòng.
Loan Đậu Đậu nhíu mày, ánh mắt ngây ngô nhìn hắn không hiểu lời hắn nói. Không chăm sóc tốt bản thân hình như là hắn!
Thạch Thương Ly chỉ vuốt khuôn mặt cô “Người giúp việc nói em ho ra máu. Anh không dám tưởng tượng, nghe thấy trong lòng liền run sợ. Em thật làm cho người ta không an tâm!”
Loan Đậu Đậu cười cười nắm tay hắn, giọng nói đau đớn, nghe như vịt đực “Đừng nghe những người đó nói, chỉ ho một chút!”
“Không được nói dối!” Thạch Thương Ly nhíu mày, khuôn mặt khắc nghiệt, tức giận trừng cô “Về sau trong lòng có chuyện gì không vui đều phải nói cho anh biết! Không cho phép giấu, không nên để hết mọi khổ sở trong lòng, hiểu chưa?”
Loan Đậu Đậu cầm ngón tay hắn bỏ vào miệng mình nhẹ nhàng liếm, cực ký giống một con mèo đang lấy lòng chủ.
Trái tim Thạch Thương Ly run rẩy, nếu như không phải đang bị thương, cơ thể cô lại không tốt, hận không thể ăn cô.
Nóng ruột nóng gan, nhớ thương, tất cả đều thua trong tay cô.
Loan Đậu Đậu “ăn” ngón tay hắn, khuôn mặt đã sớm hồng, bàn tay đa bàn tay lẩm bẩm: “Anh sống em sống, anh chết em chết, nắm tay nhau mà chết.”
Thạch Thương Ly không kiềm chế được cúi đầu hôn môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào khuôn mặt cô, giọng nói thâm tình.
Loan Đậu Đậu cười khanh khách, nhìn lồng ngực hắn thấm đỏ máu lập tức quát to: “Phân Ruồi, anh muốn chết sao!”
Thạch Thương Ly cúi đầu thấy máu, cười nói: “Không sao, không chết được, không phế được!” Có cô ở đây là tốt rồi!
Loan Đậu Đậu dẩu môi: "Không cho phép không đứng đắn, nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt.”
Thạch Thương Ly ngoan ngoãn bị cô đè nằm trên giường, ánh mắt mê ly nhìn cô, bàn tay nắm bàn tay cô không buông.....
Bình luận facebook