Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170
“Ăn cơm……ăn cơm…..” Loan Đậu Đậu cùng Kỳ Dạ bày hết đồ ăn lên bàn thấy Thạch Thương Ly cầm bật lửa trong tay sửng sốt “Sao anh lại có cái này?”
“Đây là em tặng anh.” Thạch Thương Ly nghiêm chỉnh trả lời.
“Em biết!” Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm cái bật lửa gãi đầu nói: “Em nhớ anh vứt nó đi em nhặt để trong phòng sao anh lại có?”
Thạch Thương Ly nhíu mày nhún vai: “Làm sao anh biết nó lại ở trong tay anh. Ngoan ăn cơn nào!”
“Không muốn.......Trả lại cho em!” Loan Đậu Đậu muốn lấy cái bật lửa, kết quả Thạch Thương Ly tránh được, cất bật lửa trong túi ngồi xuống ăn cơm.
Loan Đậu Đậu tức giận giậm chân không nhịn được lẩm bẩm: “Đáng ghét......Rõ ràng là anh vứt bỏ còn giữ làm gì?”
Thạch Thương Ly làm như không nghe thấy ngồi ăn cơm, không để ý cô. Đây là món quà đầu tiên cô tặng anh hơn nữa ý nghĩa quan trọng như vậy sao anh có thể vứt bỏ. Sau đó anh quay lại tìm nhưng không thấy, không nghĩ tới cô nhặt lại.
Thạch Lãng nhìn bộ dáng bọn họ, khéo miệng khẽ cười, bọn họ nhìn rất hạnh phúc. Mặc dù Kỳ Dạ là đồng tính nhưng ít nhất còn có Thẩm Nghịch còn anh ta ngoại trừ đọc tài liệu, ký văn bản, đi họp, hình như không có vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Điều này có thể trách ai? Tự gây nghiệt tự chịu!
Thạch Lãng dựa vào ghế salon, thái độ bất cần đời, híp mắt không để ý giống như không có chuyện gì có thể khiến anh ta để ý, nhìn ông Thạch khóe miệng không khỏi nở nụ cười lạnh: “Ông nghĩ mọi cách chia rẽ bọn họ thì sao chứ? Bọn họ vẫn ở chung một chỗ, ông càng không nghĩ tới thân phận Đậu Đậu lại là con gái của một ông trùm xã hội đen?”
Vốn dĩ sắc mặt ông Thạch đã trắng bệch giờ càng khó coi, lúc trước vẫn cho rằng Loan Đậu Đậu là một cô gái có gia cảnh bình thường lại không nghĩ rằng.......Hừ lạnh một tiếng còn cứng miệng: “Vậy thì sao? Không phải vẫn là xã hội đen sao, không xứng với nhà họ Thạch.”
Thạch Lãng khinh thường cười cười, ngồi thẳng người, mắt nhìn ông Thạch trở nên nghiêm túc mà lạnh lùng: “Bây giờ công ty U&I đã trong tay tôi chỉ cần tôi gật đầu một cái ngày mai nó có thể hoàn toàn biến mất. Tốt nhất ông không nên đụng tới bọn họ nữa.”
“Cậu.......” Ông Thạch ngẩng đầu nhìn anh ta: “Không thể nào, sao cậu lại làm như vậy?”
“Tại sao lại có nhiều cổ phần như vậy sao?” Thạch Lãng nở nụ cười châm chọc: “Cái này phải cảm ơn ông những năm này đã truyền lại những bài học cho tôi như vậy mới có thể hoàn thành sự nghiệp của mình! Nếu như ông có thể dùng tiền mua mấy lão già trong hội đồng quản trị tôi cũng có thể dùng tiền mua được bọn họ. Ngày hôm qua các cổ đông đã đề cử tôi là chủ tịch hội đồng quản trị, về phần cổ phần trong tay ông bây giờ đối với tôi không ảnh hưởng gì. Trận chiến này người thua là ông!”
“Tốt.....Tốt.....Tốt.....” Nói liên tục ba chữ tốt, ông Thạch mới thở ra nói một câu: “Cậu được đấy Thạch Lãng!”
“Thạch Thương Ly chỉ muốn thoát khỏi sự ràng buộc của ông còn tôi muốn hủy diệt tâm huyết của ông!” Thạch Lãng nở nụ cười, bàn tay nhéo cằm của mình, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Hoàn toàn không nghĩ tới tôi có thể làm như vậy sao? Hay là vẫn không nghĩ tới tôi hành động nhanh như vậy?”
“Cậu sớm đã có tính toán rồi sao?” Ông Thạch thở càng lúc càng lớn, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Thạch Lãng, lúc này mới phục hồi tinh thần.
Thạch Lãng đứng lên, cơ thể cao lớn, bóng dáng phản chiếu trên mặt đất, sắc mặt xa xôi, mím môi cười: “Tôi đã sớm biết kế hoạch của Thạch Thương Ly nhưng vẫn không nói về kế hoạch của tôi! Cả chuyện ông muốn Kỳ Dạ phá hư chuyện của bọn họ tôi cũng biết. Ông để tôi phá hư chuyện của bọn họ đối với tôi mà nói cũng là chuyện tốt, dù sao tôi cũng yêu Loan Đậu Đậu chỉ tiếc cô ấy không yêu tôi. Nhưng mặc dù cô ấy không yêu tôi cũng muốn trói buộc cô ấy cả đời để cô ấy nhớ tôi cả đời!”
“Cậu, cậu, cậu không thể hủy diệt U&I!” Ông Thạch ôm ngực, sắc mặt khổ sở, gian nan mở miệng: “Đó là tâm huyết cả đời của tôi!”
“Cho nên tôi mới hủy diệt!” Giọng Thạch Lãng khàn khàn, ánh mắt đầy hận thù nhìn ông Thạch “Ông quên mẹ tôi chết như thế nào sao? Là bị ông bức chết, ông quên đã nhốt tôi trong phòng như thế nào sao? Ông quên con trai ông chết thế nào sao? Nếu như không phải ông ép ông ấy, ông ấy làm sao có thể uống say rồi xảy ra quan hệ với mẹ tôi? Nếu như không như vậy tôi đã không phải là người nhà họ Thạch, mẹ tôi cũng sẽ không chết! Tất cả bi kịch đều do ông tạo thành chỉ vì sự nghiệp của mình mà hy sinh con trai, hy sinh nhiều tính mạng như vậy ông cảm thấy nó cần thiết phải tồn tại sao? Tôi muốn phá hủy nó, vĩnh viễn hủy diệt.”
“Cậu......Cậu......” Ông Thạch trợn to mắt kích động nói không nên lời, tiếng thở càng ngày càng dồn dập.
Thạch Lãng lấy điện thoại di động nhấn số 120 rồi nhét vào tay ông Thạch lạnh lùng mở miệng: “Tốt nhất ông đừng chết, tôi muốn ông tận mắt thấy công ty bị hủy diệt!”
Im lặng xoay người rời khỏi phòng.
Đứng trên hành lang trống rỗng, thảm đỏ dưới chân cực kỳ mềm mại, trên đầu là ánh sáng mập mờ, hai tay đặt trong túi, thở dài, giọng nói thì thầm: “Đậu xanh nhỏ đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho em.”
Loan Đậu Đậu bình thản nằm trên giường, mắt nháy nháy, đột nhiên cảm thấy tim đau xót, thở dài.
Thạch Thương Ly xoay người ôm cô quan tâm hỏi: “Em sao vậy?”
“Không biết!” Loan Đậu Đậu trầm giọng mở miệng, giọng nói không khỏi nặng nề: “Chỉ cảm thấy tim hơi đau giống như có một tảng đá đè xuống.”
Thạch Thương Ly hôn trán cô, giọng nói cưng chiều: “Quên bác sĩ nói gì rồi sao? Không cần nhớ nhiều như vậy, không nên để mọi chuyện trong lòng. Ngoan ngoãn ngủ hoặc là nói chuyện với anh.”
Loan Đậu Đậu nghiêng đầu cọ vào ngực anh: “Ngủ đi! Ngày mai còn phải đưa Hàn Thước đi chơi!”
Thạch Thương Ly ôm chặt cô, mặc kệ là cái gì anh cũng sẽ ở bên cạnh cô, bảo vệ cô!
Loan Đậu Đậu cùng Thạch Thương Ly còn đang trong giấc mộng liền bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, mở cửa thấy Kỳ Dạ gấp gáp nhíu mày, tức giận nói: “Cậu không biết phá giấc mộng của người khác sẽ bị thiên lôi đánh sao?”
Kỳ Dạ mặc kệ cô, ánh mắt nhìn Thạch Thương Ly, nghiên túc nói: “Anh, xảy ra hai chuyện, em không biết là tốt hay không tốt?”
“Chuyện gì?” Thạch Thương Ly nhíu mày, thấy Kỳ Dạ nghiêm túc như vậy có thể thấy là chuyện rất nghiêm trọng.
Kỳ Dạ hít sâu tỉnh táo nói: “Sáng hôm nay tin tức đưa tin công ty phá sản.......”
Choang.......
Loan Đậu Đậu đứng súc miệng trong phòng tắm chiếc ly thủy tinh rớt trên sàn nhà bể tan tành, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỳ Dạ. Công ty phá sản? Công ty nào? Thạch Lãng sao? Hay là Thạch Thương Ly? Hay Hàn Tĩnh?
Thạch Thương Ly nhíu mày hỏi: “Cậu xác định chứ? Có gọi điện thoại hỏi Thạch Lãng có chuyện gì xảy ra chưa?”
“Em gọi rồi, anh ta nói anh ta làm. Em đang muốn hỏi thì anh ta tắt máy.” Kỳ Dạ bất đắc dĩ nói, thật không hiểu nổi trong đầu Thạch Lãng đang nghĩ gì, tự nhiên lại khiến cho công ty phá sản.
“Chuyện thứ hai.”
“Chuyện thứ hai là ông nội vào bệnh viện, bác sĩ nói là bị kích động, bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm. Chỉ là bây giờ ngoại trừ tài sản cùng nhà ở Pháp, ông ấy không có gì.” Kỳ Dạ sờ trán toát đầy mồ hôi, Thạch Lãng ra tay thật mạnh, mặc kệ công ty ở Pháp thế nào, công ty con nói bán là bán.
Thạch Thương Ly xoay người ngồi trên ghế: “Thạch Lãng quyết định đưa tâm huyết của ông nội ra chơi đùa, nhìn cậu ta như vậy có thể thấy đã lên kế hoạch từ lâu. Hôm nay đã được như ý.”
Kỳ Dạ không hiểu lời anh: “Anh, vậy ông nội phải làm sao? Rốt cuộc anh ta hận ông nội tới mức nào?”
“Như vậy không tốt sao?” Thạch Thương Ly hỏi ngược lại, nhíu mày: “Như vậy ông nội sẽ không có năng lực khống chế chúng ta nữa, cậu cũng không cần phải nghe theo lời ông nội quay về Pháp kết hôn. Hôm nay công ty phá sản những người đó sẽ không nguyện ý gả con gái cho cậu. Như vậy không tốt sao?”
“Ah......” Kỳ Dạ nắm tóc, khuôn mặt mâu thuẫn: “Như vậy là tốt nhưng bây giờ ông nội không còn ai thật đáng thương.”
“Yên tâm, tiền của ông nội đủ để ông dưỡng lão, cậu nên lo lắng về cuộc sống của cậu và Thẩm Nghịch chứ không phải ông nội!” Thạch Thương Ly nghiêng đầu thấy Đậu Đậu ở cửa, đi lên lúc cô khom lưng thì nắm tay cô giọng trầm thấp hỏi: “Em muốn đi tìm cậu ta?”
Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, gật đầu: “Em muốn biết rốt cuộc anh ta xảy ra chuyện gì?”
Thạch Thương Ly thoáng kinh ngạc, suy tư một lúc rồi gật đầu: “Được, em đi đi!”
Loan Đậu Đậu kinh ngạc nhìn anh, cả người cứng ngắc lắp bắp nói: “Không phải anh......Sẽ không tức giận chứ?”
“Yên tâm!” Thạch Thương Ly xoa đầu cô, hôn lên trán cô: “Em đi tìm cậu ta, anh cùng Kỳ Dạ đến thăm ông nội.”
“Được! Nếu về sớm em sẽ đến bệnh viện tìm anh.” Loan Đậu Đậu khẽ nở nụ cười, mặc dù biết rõ trong lòng Thạch Thương Ly không thoải mái nhưng cô không có cách nào không quan tâm.
“Đây là em tặng anh.” Thạch Thương Ly nghiêm chỉnh trả lời.
“Em biết!” Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm cái bật lửa gãi đầu nói: “Em nhớ anh vứt nó đi em nhặt để trong phòng sao anh lại có?”
Thạch Thương Ly nhíu mày nhún vai: “Làm sao anh biết nó lại ở trong tay anh. Ngoan ăn cơn nào!”
“Không muốn.......Trả lại cho em!” Loan Đậu Đậu muốn lấy cái bật lửa, kết quả Thạch Thương Ly tránh được, cất bật lửa trong túi ngồi xuống ăn cơm.
Loan Đậu Đậu tức giận giậm chân không nhịn được lẩm bẩm: “Đáng ghét......Rõ ràng là anh vứt bỏ còn giữ làm gì?”
Thạch Thương Ly làm như không nghe thấy ngồi ăn cơm, không để ý cô. Đây là món quà đầu tiên cô tặng anh hơn nữa ý nghĩa quan trọng như vậy sao anh có thể vứt bỏ. Sau đó anh quay lại tìm nhưng không thấy, không nghĩ tới cô nhặt lại.
Thạch Lãng nhìn bộ dáng bọn họ, khéo miệng khẽ cười, bọn họ nhìn rất hạnh phúc. Mặc dù Kỳ Dạ là đồng tính nhưng ít nhất còn có Thẩm Nghịch còn anh ta ngoại trừ đọc tài liệu, ký văn bản, đi họp, hình như không có vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Điều này có thể trách ai? Tự gây nghiệt tự chịu!
Thạch Lãng dựa vào ghế salon, thái độ bất cần đời, híp mắt không để ý giống như không có chuyện gì có thể khiến anh ta để ý, nhìn ông Thạch khóe miệng không khỏi nở nụ cười lạnh: “Ông nghĩ mọi cách chia rẽ bọn họ thì sao chứ? Bọn họ vẫn ở chung một chỗ, ông càng không nghĩ tới thân phận Đậu Đậu lại là con gái của một ông trùm xã hội đen?”
Vốn dĩ sắc mặt ông Thạch đã trắng bệch giờ càng khó coi, lúc trước vẫn cho rằng Loan Đậu Đậu là một cô gái có gia cảnh bình thường lại không nghĩ rằng.......Hừ lạnh một tiếng còn cứng miệng: “Vậy thì sao? Không phải vẫn là xã hội đen sao, không xứng với nhà họ Thạch.”
Thạch Lãng khinh thường cười cười, ngồi thẳng người, mắt nhìn ông Thạch trở nên nghiêm túc mà lạnh lùng: “Bây giờ công ty U&I đã trong tay tôi chỉ cần tôi gật đầu một cái ngày mai nó có thể hoàn toàn biến mất. Tốt nhất ông không nên đụng tới bọn họ nữa.”
“Cậu.......” Ông Thạch ngẩng đầu nhìn anh ta: “Không thể nào, sao cậu lại làm như vậy?”
“Tại sao lại có nhiều cổ phần như vậy sao?” Thạch Lãng nở nụ cười châm chọc: “Cái này phải cảm ơn ông những năm này đã truyền lại những bài học cho tôi như vậy mới có thể hoàn thành sự nghiệp của mình! Nếu như ông có thể dùng tiền mua mấy lão già trong hội đồng quản trị tôi cũng có thể dùng tiền mua được bọn họ. Ngày hôm qua các cổ đông đã đề cử tôi là chủ tịch hội đồng quản trị, về phần cổ phần trong tay ông bây giờ đối với tôi không ảnh hưởng gì. Trận chiến này người thua là ông!”
“Tốt.....Tốt.....Tốt.....” Nói liên tục ba chữ tốt, ông Thạch mới thở ra nói một câu: “Cậu được đấy Thạch Lãng!”
“Thạch Thương Ly chỉ muốn thoát khỏi sự ràng buộc của ông còn tôi muốn hủy diệt tâm huyết của ông!” Thạch Lãng nở nụ cười, bàn tay nhéo cằm của mình, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Hoàn toàn không nghĩ tới tôi có thể làm như vậy sao? Hay là vẫn không nghĩ tới tôi hành động nhanh như vậy?”
“Cậu sớm đã có tính toán rồi sao?” Ông Thạch thở càng lúc càng lớn, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Thạch Lãng, lúc này mới phục hồi tinh thần.
Thạch Lãng đứng lên, cơ thể cao lớn, bóng dáng phản chiếu trên mặt đất, sắc mặt xa xôi, mím môi cười: “Tôi đã sớm biết kế hoạch của Thạch Thương Ly nhưng vẫn không nói về kế hoạch của tôi! Cả chuyện ông muốn Kỳ Dạ phá hư chuyện của bọn họ tôi cũng biết. Ông để tôi phá hư chuyện của bọn họ đối với tôi mà nói cũng là chuyện tốt, dù sao tôi cũng yêu Loan Đậu Đậu chỉ tiếc cô ấy không yêu tôi. Nhưng mặc dù cô ấy không yêu tôi cũng muốn trói buộc cô ấy cả đời để cô ấy nhớ tôi cả đời!”
“Cậu, cậu, cậu không thể hủy diệt U&I!” Ông Thạch ôm ngực, sắc mặt khổ sở, gian nan mở miệng: “Đó là tâm huyết cả đời của tôi!”
“Cho nên tôi mới hủy diệt!” Giọng Thạch Lãng khàn khàn, ánh mắt đầy hận thù nhìn ông Thạch “Ông quên mẹ tôi chết như thế nào sao? Là bị ông bức chết, ông quên đã nhốt tôi trong phòng như thế nào sao? Ông quên con trai ông chết thế nào sao? Nếu như không phải ông ép ông ấy, ông ấy làm sao có thể uống say rồi xảy ra quan hệ với mẹ tôi? Nếu như không như vậy tôi đã không phải là người nhà họ Thạch, mẹ tôi cũng sẽ không chết! Tất cả bi kịch đều do ông tạo thành chỉ vì sự nghiệp của mình mà hy sinh con trai, hy sinh nhiều tính mạng như vậy ông cảm thấy nó cần thiết phải tồn tại sao? Tôi muốn phá hủy nó, vĩnh viễn hủy diệt.”
“Cậu......Cậu......” Ông Thạch trợn to mắt kích động nói không nên lời, tiếng thở càng ngày càng dồn dập.
Thạch Lãng lấy điện thoại di động nhấn số 120 rồi nhét vào tay ông Thạch lạnh lùng mở miệng: “Tốt nhất ông đừng chết, tôi muốn ông tận mắt thấy công ty bị hủy diệt!”
Im lặng xoay người rời khỏi phòng.
Đứng trên hành lang trống rỗng, thảm đỏ dưới chân cực kỳ mềm mại, trên đầu là ánh sáng mập mờ, hai tay đặt trong túi, thở dài, giọng nói thì thầm: “Đậu xanh nhỏ đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho em.”
Loan Đậu Đậu bình thản nằm trên giường, mắt nháy nháy, đột nhiên cảm thấy tim đau xót, thở dài.
Thạch Thương Ly xoay người ôm cô quan tâm hỏi: “Em sao vậy?”
“Không biết!” Loan Đậu Đậu trầm giọng mở miệng, giọng nói không khỏi nặng nề: “Chỉ cảm thấy tim hơi đau giống như có một tảng đá đè xuống.”
Thạch Thương Ly hôn trán cô, giọng nói cưng chiều: “Quên bác sĩ nói gì rồi sao? Không cần nhớ nhiều như vậy, không nên để mọi chuyện trong lòng. Ngoan ngoãn ngủ hoặc là nói chuyện với anh.”
Loan Đậu Đậu nghiêng đầu cọ vào ngực anh: “Ngủ đi! Ngày mai còn phải đưa Hàn Thước đi chơi!”
Thạch Thương Ly ôm chặt cô, mặc kệ là cái gì anh cũng sẽ ở bên cạnh cô, bảo vệ cô!
Loan Đậu Đậu cùng Thạch Thương Ly còn đang trong giấc mộng liền bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, mở cửa thấy Kỳ Dạ gấp gáp nhíu mày, tức giận nói: “Cậu không biết phá giấc mộng của người khác sẽ bị thiên lôi đánh sao?”
Kỳ Dạ mặc kệ cô, ánh mắt nhìn Thạch Thương Ly, nghiên túc nói: “Anh, xảy ra hai chuyện, em không biết là tốt hay không tốt?”
“Chuyện gì?” Thạch Thương Ly nhíu mày, thấy Kỳ Dạ nghiêm túc như vậy có thể thấy là chuyện rất nghiêm trọng.
Kỳ Dạ hít sâu tỉnh táo nói: “Sáng hôm nay tin tức đưa tin công ty phá sản.......”
Choang.......
Loan Đậu Đậu đứng súc miệng trong phòng tắm chiếc ly thủy tinh rớt trên sàn nhà bể tan tành, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỳ Dạ. Công ty phá sản? Công ty nào? Thạch Lãng sao? Hay là Thạch Thương Ly? Hay Hàn Tĩnh?
Thạch Thương Ly nhíu mày hỏi: “Cậu xác định chứ? Có gọi điện thoại hỏi Thạch Lãng có chuyện gì xảy ra chưa?”
“Em gọi rồi, anh ta nói anh ta làm. Em đang muốn hỏi thì anh ta tắt máy.” Kỳ Dạ bất đắc dĩ nói, thật không hiểu nổi trong đầu Thạch Lãng đang nghĩ gì, tự nhiên lại khiến cho công ty phá sản.
“Chuyện thứ hai.”
“Chuyện thứ hai là ông nội vào bệnh viện, bác sĩ nói là bị kích động, bây giờ đã qua giai đoạn nguy hiểm. Chỉ là bây giờ ngoại trừ tài sản cùng nhà ở Pháp, ông ấy không có gì.” Kỳ Dạ sờ trán toát đầy mồ hôi, Thạch Lãng ra tay thật mạnh, mặc kệ công ty ở Pháp thế nào, công ty con nói bán là bán.
Thạch Thương Ly xoay người ngồi trên ghế: “Thạch Lãng quyết định đưa tâm huyết của ông nội ra chơi đùa, nhìn cậu ta như vậy có thể thấy đã lên kế hoạch từ lâu. Hôm nay đã được như ý.”
Kỳ Dạ không hiểu lời anh: “Anh, vậy ông nội phải làm sao? Rốt cuộc anh ta hận ông nội tới mức nào?”
“Như vậy không tốt sao?” Thạch Thương Ly hỏi ngược lại, nhíu mày: “Như vậy ông nội sẽ không có năng lực khống chế chúng ta nữa, cậu cũng không cần phải nghe theo lời ông nội quay về Pháp kết hôn. Hôm nay công ty phá sản những người đó sẽ không nguyện ý gả con gái cho cậu. Như vậy không tốt sao?”
“Ah......” Kỳ Dạ nắm tóc, khuôn mặt mâu thuẫn: “Như vậy là tốt nhưng bây giờ ông nội không còn ai thật đáng thương.”
“Yên tâm, tiền của ông nội đủ để ông dưỡng lão, cậu nên lo lắng về cuộc sống của cậu và Thẩm Nghịch chứ không phải ông nội!” Thạch Thương Ly nghiêng đầu thấy Đậu Đậu ở cửa, đi lên lúc cô khom lưng thì nắm tay cô giọng trầm thấp hỏi: “Em muốn đi tìm cậu ta?”
Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, gật đầu: “Em muốn biết rốt cuộc anh ta xảy ra chuyện gì?”
Thạch Thương Ly thoáng kinh ngạc, suy tư một lúc rồi gật đầu: “Được, em đi đi!”
Loan Đậu Đậu kinh ngạc nhìn anh, cả người cứng ngắc lắp bắp nói: “Không phải anh......Sẽ không tức giận chứ?”
“Yên tâm!” Thạch Thương Ly xoa đầu cô, hôn lên trán cô: “Em đi tìm cậu ta, anh cùng Kỳ Dạ đến thăm ông nội.”
“Được! Nếu về sớm em sẽ đến bệnh viện tìm anh.” Loan Đậu Đậu khẽ nở nụ cười, mặc dù biết rõ trong lòng Thạch Thương Ly không thoải mái nhưng cô không có cách nào không quan tâm.
Bình luận facebook