Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Loan Đậu Đậu sức cùng lực kiệt, thể lực cực kỳ tiêu hao.Ban ngày ở công ty đối phó với tổng giám đốc biến thái, tan làm còn phải thay hắn nấu cơm giặt quần áo, không nghĩ tới cô lại có thể siêu nhân như vậy!
Đồng Thoại mặc quần áo màu lam, túi xách màu vàng nhạt khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo đeo mắt kính. Loan Đậu Đậu nằm trên bàn liếc cô ấy một cái: “Bạn bị người nhà bắt nạt sao?”
“Bạn cảm thấy tỷ lệ xảy ra chuyện này là bao nhiêu?” Đồng Thoại ngồi xuống, ưu nhàn đối với nhân viên phục vụ gọi cà phê, khóe miệng chứa đựng nụ cười dịu dàng làm cho nhân viên phục vụ cũng mất hồn.
Loan Đậu Đậu nghĩ đến người nhà cô, cả người run lên, lắc đầu: “Người nhà bạn so với hắn không khác lắm.”
Đồng Thoại mím môi dịu dàng cười, ánh mắt càng thêm u oán.
Loan Đậu Đậu cảm thấy không thoải mái, cẩn thận hỏi: “Mình có nợ tiền bạn mà không trả không?”
“Không có.” Đồng Thoại dừng lại, nhân lúc cô còn chưa kịp vui vẻ liền nói: “Nhưng bạn không nói cho mình biết là bạn vào U;I là vì Tô Triệt!”
Hả! Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái, chuyện này lúc trước cô không kể với Đồng Thoại. “Mình vào U;I mới biết thì ra hắn ta cũng ở công ty đó, hơn nữa mình còn cảm thấy là hắn ta vì mình mà chuyển tới đây. Mình thể với bạn những gì mình nói là thật, nếu không Phân Ruồi sẽ bị sét đánh!”
Đồng Thoại không trả lời cô, ánh mắt nhìn về phía sau cô.
“Haiz, Bây giờ không nói chuyện mình yêu Tô Triệt! Mình nói cho bạn biết tổng giám đốc của mình là một người biến thái, căn bản là chuyên vặn vẹo đủ điều. Nhất định là gia đình hắn tan nát, từ nhỏ không có sự ấm áp từ ba mẹ, tạo thành nổi ám ảnh của tuổi thơ, sau khi bước vào xã hội gặp nhiều áp lực nên vặn vẹo người ta thành thói quen không kiềm chế được.......”
Đồng Thoại cắn ống hút nghe đến câu cuối cùng thì bị sặc.
“Bạn làm sao vậy? Mình đang nói Phân Ruồi không phải nói nhà bạn sao bạn lại kích động? Mình biết rõ nhất định là trong lòng bạn rất dễ chịu phải không? Người đàn ông tốt nhất đã thuộc về bạn rồi........”
Loan Đậu Đậu không để ý sắc mặt Đồng Thoại thay đổi, nói rất hăng hái!
“Thư ký Loan tôi không nghĩ tới trí tưởng tượng của cô phong phú như vậy.”
Giọng nói lạnh lùng giống như ở bắc cực thổi qua, Loan Đậu Đậu hoàn toàn hóa đá, con ngươi muốn rớt ra ngoài. Lần thứ n sau mới dám quay đầu lại, nhìn thấy Thạch Thương Ly mặc đồ tây đứng sau lưng,quần tây bao quanh đôi chân dài thẳng của hắn, đôi tay đặt trong túi, ánh mắt cười như không cười.
Cô không nằm mơ chứ?
“Biến thái? Tuổi thơ không êm ấm? Hay vặn vẹo lung tung?” Khóe môi Thạch Thương Ly kéo ra một đường cong, cười lạnh: “Từ ngữ của thư ký Loan thật phong phú.”
Một giọt mồ hôi như hạt đậu rơi xuống, Loan Đậu Đậu run rẩy trong lòng, như cách biểu hiện thường ngày của Thạch Thương Ly, lần này là cô chết chắc! Nhất định chết chắc!
“Hi hi, quá khen! Quá khen! Đây không phải là vì công ty, đề cao tiêu chuẩn của anh sao!”
Sắc mặt Thạch Thương Ly trầm xuống: “Thư ký Loan có thể giải thích cho tôi biệt hiệu Phân Ruồi được không?”
Loan Đậu Đậu hoàn toàn ngây ngốc, u buồn!Chẳng lẽ Phân Ruồi cài máy nghe lén lên người mình sao? Tại sao mỗi lần nói xấu hắn thì hắn liền xuất hiện chứ? Hơn nữa còn nghe hết, không sót một chữ! Ánh mắt u oán hướng về phía Đồng Thoại.......
Cô ấy chỉ ngồi yên lặng đợi xem kịch vui!
Đồng Thoại mặc quần áo màu lam, túi xách màu vàng nhạt khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo đeo mắt kính. Loan Đậu Đậu nằm trên bàn liếc cô ấy một cái: “Bạn bị người nhà bắt nạt sao?”
“Bạn cảm thấy tỷ lệ xảy ra chuyện này là bao nhiêu?” Đồng Thoại ngồi xuống, ưu nhàn đối với nhân viên phục vụ gọi cà phê, khóe miệng chứa đựng nụ cười dịu dàng làm cho nhân viên phục vụ cũng mất hồn.
Loan Đậu Đậu nghĩ đến người nhà cô, cả người run lên, lắc đầu: “Người nhà bạn so với hắn không khác lắm.”
Đồng Thoại mím môi dịu dàng cười, ánh mắt càng thêm u oán.
Loan Đậu Đậu cảm thấy không thoải mái, cẩn thận hỏi: “Mình có nợ tiền bạn mà không trả không?”
“Không có.” Đồng Thoại dừng lại, nhân lúc cô còn chưa kịp vui vẻ liền nói: “Nhưng bạn không nói cho mình biết là bạn vào U;I là vì Tô Triệt!”
Hả! Loan Đậu Đậu le lưỡi một cái, chuyện này lúc trước cô không kể với Đồng Thoại. “Mình vào U;I mới biết thì ra hắn ta cũng ở công ty đó, hơn nữa mình còn cảm thấy là hắn ta vì mình mà chuyển tới đây. Mình thể với bạn những gì mình nói là thật, nếu không Phân Ruồi sẽ bị sét đánh!”
Đồng Thoại không trả lời cô, ánh mắt nhìn về phía sau cô.
“Haiz, Bây giờ không nói chuyện mình yêu Tô Triệt! Mình nói cho bạn biết tổng giám đốc của mình là một người biến thái, căn bản là chuyên vặn vẹo đủ điều. Nhất định là gia đình hắn tan nát, từ nhỏ không có sự ấm áp từ ba mẹ, tạo thành nổi ám ảnh của tuổi thơ, sau khi bước vào xã hội gặp nhiều áp lực nên vặn vẹo người ta thành thói quen không kiềm chế được.......”
Đồng Thoại cắn ống hút nghe đến câu cuối cùng thì bị sặc.
“Bạn làm sao vậy? Mình đang nói Phân Ruồi không phải nói nhà bạn sao bạn lại kích động? Mình biết rõ nhất định là trong lòng bạn rất dễ chịu phải không? Người đàn ông tốt nhất đã thuộc về bạn rồi........”
Loan Đậu Đậu không để ý sắc mặt Đồng Thoại thay đổi, nói rất hăng hái!
“Thư ký Loan tôi không nghĩ tới trí tưởng tượng của cô phong phú như vậy.”
Giọng nói lạnh lùng giống như ở bắc cực thổi qua, Loan Đậu Đậu hoàn toàn hóa đá, con ngươi muốn rớt ra ngoài. Lần thứ n sau mới dám quay đầu lại, nhìn thấy Thạch Thương Ly mặc đồ tây đứng sau lưng,quần tây bao quanh đôi chân dài thẳng của hắn, đôi tay đặt trong túi, ánh mắt cười như không cười.
Cô không nằm mơ chứ?
“Biến thái? Tuổi thơ không êm ấm? Hay vặn vẹo lung tung?” Khóe môi Thạch Thương Ly kéo ra một đường cong, cười lạnh: “Từ ngữ của thư ký Loan thật phong phú.”
Một giọt mồ hôi như hạt đậu rơi xuống, Loan Đậu Đậu run rẩy trong lòng, như cách biểu hiện thường ngày của Thạch Thương Ly, lần này là cô chết chắc! Nhất định chết chắc!
“Hi hi, quá khen! Quá khen! Đây không phải là vì công ty, đề cao tiêu chuẩn của anh sao!”
Sắc mặt Thạch Thương Ly trầm xuống: “Thư ký Loan có thể giải thích cho tôi biệt hiệu Phân Ruồi được không?”
Loan Đậu Đậu hoàn toàn ngây ngốc, u buồn!Chẳng lẽ Phân Ruồi cài máy nghe lén lên người mình sao? Tại sao mỗi lần nói xấu hắn thì hắn liền xuất hiện chứ? Hơn nữa còn nghe hết, không sót một chữ! Ánh mắt u oán hướng về phía Đồng Thoại.......
Cô ấy chỉ ngồi yên lặng đợi xem kịch vui!
Bình luận facebook