Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Giống như có người ôm lấy cô từ trên ghế sa lon, Loan Đậu Đậu khẽ híp mắt, gương mặt này rất quen thuộc, là ai vậy?
“Anh không thể đưa cô ấy đi.” Tô Triệt lau máu bầm trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Thạch Thương Ly ôm người nào đó còn đang mơ hồ, đứng tại cửa ra vào, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Tô Triệt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi!”
Tô Triệt hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt đờ đẫn nhìn Đậu Đậu bị mang đi, rốt cuộc không có hơi sức đuổi theo.
Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi! Những lời này hoàn toàn giết chết dũng khí của Tô Triệt.
Loan Đậu Đậu chỉ cảm thấy cơ thể được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại rất thoải mái, giọng rầm rì: “Tô Triệt, anh không chủ động, em cũng không cần anh.......”
Ngón tay Thạch Thương Ly đang cởi nút áo cho cô chợt cứng lại, ánh mắt lạnh lẽo khẽ liếc nhìn khuôn mặt cô, từ môi mỏng khẽ thoát ra lời nói: “Câm miệng.”
Loan Đậu Đậu chợt ngồi thẳng dậy, ánh mắt vô cùng rõ ràng nhìn hắn, nháy mắt một cái đôi tay che trước ngực, thà chết chứ không chịu khuất phục: “Không được cởi quần áo của tôi, tôi không muốn bị ăn!”
Trán Thạch Thương Ly tối sầm.......
“Hả? Đây không phải Thạch đại nhân sao?” Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn hắn, ngón tay chọc chọc khuôn mặt hắn, chậm rãi đến gần hắn, thần thần bí bí.
Thạch Thương Ly khẽ nhíu mày, không xác định được là cô say thật hay giả say?
“Tôi biết rõ mối quan hệ giữa anh và Thẩm Nghịch, yên tâm tôi sẽ không nói cho ai biết đâu!” Nói xong cười khanh khách.
Tại sao đột nhiên cô lại nhắc đến Thẩm Nghịch? Thẩm Nghịch nói gì với cô sao? Không đúng, Loan Đậu Đậu căn bản sẽ không lọt vào tầm mắt cả Thẩm Nghịch!
“Cậu ta nói gì với cô?”
“Sh” Loan Đậu Đậu bụm miệng, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng mới buông tay ra nhỏ giọng nói: “Tôi biết hai người không muốn ai biết, cho nên tôi sẽ không nói. Tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật cho hai người.”
Ánh mát lạnh như băng của Thạch Thương Ly nhìn cô chằm chằm, xác định cô thật sự say, miệng nói linh tinh! Bàn tay tính ép cô vào trong chăn, giọng trầm thấp nói: “Đi ngủ ngay.”
Đôi lông mi dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng khẽ cong: “Anh sẽ không ăn tôi chứ?”
Thạch Thương Ly lạnh lùng nhìn cô gật đầu.
“Anh sẽ không thừa lúc tôi ngủ mà ăn tôi chứ?” Một lần nữa xác định!
“Cô câm miệng cho tôi! Ngủ!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Thạch Thương Ly mất hết kiên nhẫn, hạ thân sớm đã bị cô làm cho phát hỏa, không muốn bởi vì cô say rượu mà bắt cô chịu đựng dục vọng của hắn một lần nữa, cô còn mở miệng “ăn” là muốn hành hạ hắn sao?
Loan Đậu Đậu uất ức còn đang định mở miệng nhìn thấy ánh mắt hắn lập tức rụt đầu vào trong chăn.
Thạch Thương Ly ngồi cạnh giường ngắm cô thật lâu, không nói một lời đứng dậy rời đi, động tác đóng cửa cũng nhẹ vô cùng.
Trong căn phòng tối đen, không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ còn không khí lạnh lẽo chậm rãi hoạt động.
Đậu Đậu từ trong chăn lò đầu ra, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hít lỗ mũi than thở. Giọng nói như có như không vang lên trong không gian: “Thạch Thương Ly, đồ lùa đảo.”
Nửa bình rượu đỏ có thể làm cho cô bất tỉnh nhưng không đến mức làm cho cô không rõ ý thức, như vậy rượu lần trước Thạch Thương Ly cho cô uống không phải là rượu đỏ.......
Thất thân trong ngày sinh nhật là do hắn thiết kế......
Đồng ý giúp cô theo đuổi Tô Triệt cũng là hắn lừa gạt cô.......
Thạch Thuong Ly từ đầu đến cuối đều là lừa đảo!
“Anh không thể đưa cô ấy đi.” Tô Triệt lau máu bầm trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.
Thạch Thương Ly ôm người nào đó còn đang mơ hồ, đứng tại cửa ra vào, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Tô Triệt, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi!”
Tô Triệt hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt đờ đẫn nhìn Đậu Đậu bị mang đi, rốt cuộc không có hơi sức đuổi theo.
Cô ấy đã là người phụ nữ của tôi! Những lời này hoàn toàn giết chết dũng khí của Tô Triệt.
Loan Đậu Đậu chỉ cảm thấy cơ thể được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại rất thoải mái, giọng rầm rì: “Tô Triệt, anh không chủ động, em cũng không cần anh.......”
Ngón tay Thạch Thương Ly đang cởi nút áo cho cô chợt cứng lại, ánh mắt lạnh lẽo khẽ liếc nhìn khuôn mặt cô, từ môi mỏng khẽ thoát ra lời nói: “Câm miệng.”
Loan Đậu Đậu chợt ngồi thẳng dậy, ánh mắt vô cùng rõ ràng nhìn hắn, nháy mắt một cái đôi tay che trước ngực, thà chết chứ không chịu khuất phục: “Không được cởi quần áo của tôi, tôi không muốn bị ăn!”
Trán Thạch Thương Ly tối sầm.......
“Hả? Đây không phải Thạch đại nhân sao?” Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn hắn, ngón tay chọc chọc khuôn mặt hắn, chậm rãi đến gần hắn, thần thần bí bí.
Thạch Thương Ly khẽ nhíu mày, không xác định được là cô say thật hay giả say?
“Tôi biết rõ mối quan hệ giữa anh và Thẩm Nghịch, yên tâm tôi sẽ không nói cho ai biết đâu!” Nói xong cười khanh khách.
Tại sao đột nhiên cô lại nhắc đến Thẩm Nghịch? Thẩm Nghịch nói gì với cô sao? Không đúng, Loan Đậu Đậu căn bản sẽ không lọt vào tầm mắt cả Thẩm Nghịch!
“Cậu ta nói gì với cô?”
“Sh” Loan Đậu Đậu bụm miệng, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng mới buông tay ra nhỏ giọng nói: “Tôi biết hai người không muốn ai biết, cho nên tôi sẽ không nói. Tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật cho hai người.”
Ánh mát lạnh như băng của Thạch Thương Ly nhìn cô chằm chằm, xác định cô thật sự say, miệng nói linh tinh! Bàn tay tính ép cô vào trong chăn, giọng trầm thấp nói: “Đi ngủ ngay.”
Đôi lông mi dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng khẽ cong: “Anh sẽ không ăn tôi chứ?”
Thạch Thương Ly lạnh lùng nhìn cô gật đầu.
“Anh sẽ không thừa lúc tôi ngủ mà ăn tôi chứ?” Một lần nữa xác định!
“Cô câm miệng cho tôi! Ngủ!” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Thạch Thương Ly mất hết kiên nhẫn, hạ thân sớm đã bị cô làm cho phát hỏa, không muốn bởi vì cô say rượu mà bắt cô chịu đựng dục vọng của hắn một lần nữa, cô còn mở miệng “ăn” là muốn hành hạ hắn sao?
Loan Đậu Đậu uất ức còn đang định mở miệng nhìn thấy ánh mắt hắn lập tức rụt đầu vào trong chăn.
Thạch Thương Ly ngồi cạnh giường ngắm cô thật lâu, không nói một lời đứng dậy rời đi, động tác đóng cửa cũng nhẹ vô cùng.
Trong căn phòng tối đen, không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ còn không khí lạnh lẽo chậm rãi hoạt động.
Đậu Đậu từ trong chăn lò đầu ra, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, hít lỗ mũi than thở. Giọng nói như có như không vang lên trong không gian: “Thạch Thương Ly, đồ lùa đảo.”
Nửa bình rượu đỏ có thể làm cho cô bất tỉnh nhưng không đến mức làm cho cô không rõ ý thức, như vậy rượu lần trước Thạch Thương Ly cho cô uống không phải là rượu đỏ.......
Thất thân trong ngày sinh nhật là do hắn thiết kế......
Đồng ý giúp cô theo đuổi Tô Triệt cũng là hắn lừa gạt cô.......
Thạch Thuong Ly từ đầu đến cuối đều là lừa đảo!
Bình luận facebook