Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Cô đứng trên bồn cầu, cô không muốn nhìn thấy Bọ Hung cùng Phân Ruồi! Đoán rằng Phân Ruồi cũng không muốn gặp cô.
Thạch Lãng quyết tâm gọi điện thoại đến khi nào được mới thôi, Loan Đậu Đậu suy nghĩ một chút, nếu được thì gọi điện thoại cho Thạch Thương Ly đi. Ngồi chồm hổm trên bàn cầu chơi trò chơi “Đào vàng”. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngồi đến nỗi chân tê rần mới bước xuống, xoa xoa đầu gối đáng thương.
Nhân viên đã về hết, phần lớn đèn đều đã tắt chỉ còn một vài cái trên hành lang. Đi ra khỏi công ty bầu trời đầy sao cùng với ánh đèn nhấp nháy của thành phố chiếu sáng cả một phương, nhìn ra ngoài đường mọi người đều đang vội vàng nhưng cô không biết mình nên đi đâu!
Không muốn quay về nhà thấy mặt hai người kia, một tảng băng, một giông bão......
Dù sao cũng phải nghĩ cách giúp Thẩm Nghịch loại bỏ tình địch, vậy đến nhà anh ta ở một đêm cũng không sao chứ? Dù thế nào đi nữa anh ta cũng là đại gai, lại còn Gay! Không thể công kích! Loan Đậu Đậu vừa móc điện thoại ra thì trên màn hình hiện lên “Đồng Thoại”.
Chao ôi, cái nhân vật này trốn đã lâu giờ đã chịu ra gặp người sao?
“Xin lỗi, chủ nhân số điện thoại này không tồn tại......”
“Đậu Đậu, đừng làm loạn! Nói cho mình biết cậu đang ở đâu?” Đồng Thoại cắt ngang lời cô, giọng nói tràn đầy lo lắng.
Loan Đậu Đậu nắm điện thoại di động, móc trong túi ra vé xe buýt: “Ở cửa công ty! Không phải cậu không yêu người đàn ông của mình nữa mà muốn yêu mình chứ.......A.......”
Lạch cạch một tiếng, điện thoại di động rơi trên mặt đất, tan nát.
Loan Đậu Đậu vừa đi tới ven đường vừa nói chuyện điện thoại với Đồng Thoại, không chú ý đến một chiếc xe màu đen đang chạy tới, đột nhiên dừng xe, hai người đàn ông xuất hiện, một người bắt cánh tay cô, một người dùng khăn bịt miệng cô, trực tiếp đưa cô lên xe.......
Động tác gọn gàng nhanh chóng, thời gian không tới một phút!
“Đậu xanh nhỏ.......”
Thạch Lãng mới từ công ty bước ra, thấy Đậu Đậu bị đưa lên xe, sắc mặt đột nhiên sa sầm, muốn đuổi theo cũng không kịp. Xe đi xa tít không thấy đâu nữa.
Thạch Thương Ly cầm chìa khóa đi ra nhìn đến khuôn mặt khẩn trương của Thạch Lãng, trong ánh mắt đều là hốt hoảng cùng bất lực “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thạch Lãng nhìn thấy hắn cũng sững sờ, không nghĩ tới muộn như vậy hắn cũng chưa về. Đáy mắt khẽ do dự, có thể tưởng tượng được Đậu Đậu đang gặp nguy hiểm mà hắn cũng không biết rõ thành phố này, căn bản không có biện pháp cứu Đậu Đậu. Cắn cắn môi, khó khăn nói một câu: “Đậu xanh nhỏ.......bị bắt cóc rồi.”
Pằng.......
Chùm chìa khóa trong tay rơi xuống, khuôn mặt Thạch Thương Ly vẫn lạnh lùng, khuôn mặt trấn định lộ ra dưới ánh đèn đường, từ từ tái nhợt đến nỗi không còn giọt máu nào.
Thạch Lãng quyết tâm gọi điện thoại đến khi nào được mới thôi, Loan Đậu Đậu suy nghĩ một chút, nếu được thì gọi điện thoại cho Thạch Thương Ly đi. Ngồi chồm hổm trên bàn cầu chơi trò chơi “Đào vàng”. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngồi đến nỗi chân tê rần mới bước xuống, xoa xoa đầu gối đáng thương.
Nhân viên đã về hết, phần lớn đèn đều đã tắt chỉ còn một vài cái trên hành lang. Đi ra khỏi công ty bầu trời đầy sao cùng với ánh đèn nhấp nháy của thành phố chiếu sáng cả một phương, nhìn ra ngoài đường mọi người đều đang vội vàng nhưng cô không biết mình nên đi đâu!
Không muốn quay về nhà thấy mặt hai người kia, một tảng băng, một giông bão......
Dù sao cũng phải nghĩ cách giúp Thẩm Nghịch loại bỏ tình địch, vậy đến nhà anh ta ở một đêm cũng không sao chứ? Dù thế nào đi nữa anh ta cũng là đại gai, lại còn Gay! Không thể công kích! Loan Đậu Đậu vừa móc điện thoại ra thì trên màn hình hiện lên “Đồng Thoại”.
Chao ôi, cái nhân vật này trốn đã lâu giờ đã chịu ra gặp người sao?
“Xin lỗi, chủ nhân số điện thoại này không tồn tại......”
“Đậu Đậu, đừng làm loạn! Nói cho mình biết cậu đang ở đâu?” Đồng Thoại cắt ngang lời cô, giọng nói tràn đầy lo lắng.
Loan Đậu Đậu nắm điện thoại di động, móc trong túi ra vé xe buýt: “Ở cửa công ty! Không phải cậu không yêu người đàn ông của mình nữa mà muốn yêu mình chứ.......A.......”
Lạch cạch một tiếng, điện thoại di động rơi trên mặt đất, tan nát.
Loan Đậu Đậu vừa đi tới ven đường vừa nói chuyện điện thoại với Đồng Thoại, không chú ý đến một chiếc xe màu đen đang chạy tới, đột nhiên dừng xe, hai người đàn ông xuất hiện, một người bắt cánh tay cô, một người dùng khăn bịt miệng cô, trực tiếp đưa cô lên xe.......
Động tác gọn gàng nhanh chóng, thời gian không tới một phút!
“Đậu xanh nhỏ.......”
Thạch Lãng mới từ công ty bước ra, thấy Đậu Đậu bị đưa lên xe, sắc mặt đột nhiên sa sầm, muốn đuổi theo cũng không kịp. Xe đi xa tít không thấy đâu nữa.
Thạch Thương Ly cầm chìa khóa đi ra nhìn đến khuôn mặt khẩn trương của Thạch Lãng, trong ánh mắt đều là hốt hoảng cùng bất lực “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thạch Lãng nhìn thấy hắn cũng sững sờ, không nghĩ tới muộn như vậy hắn cũng chưa về. Đáy mắt khẽ do dự, có thể tưởng tượng được Đậu Đậu đang gặp nguy hiểm mà hắn cũng không biết rõ thành phố này, căn bản không có biện pháp cứu Đậu Đậu. Cắn cắn môi, khó khăn nói một câu: “Đậu xanh nhỏ.......bị bắt cóc rồi.”
Pằng.......
Chùm chìa khóa trong tay rơi xuống, khuôn mặt Thạch Thương Ly vẫn lạnh lùng, khuôn mặt trấn định lộ ra dưới ánh đèn đường, từ từ tái nhợt đến nỗi không còn giọt máu nào.
Bình luận facebook