• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tổng Tài Gian Ác (1 Viewer)

  • Chương 82

Bùi Hạo Hiên đã mang đến quần áo cho An Tử Thành thay, An Tử Thành quay người bổ nhào vào nhà tắm.



Hàn Gia Lệ nghe tiếng nước róc rách trong nhà tắm, trong lòng có chút rối loạn.



Thằng cha này là tên háo sắc không ai bằng, muốn ở lại ngủ chẳng phải là muốn tranh thủ chiếm đoạt cô sao, cô nghiến chặt răng, lần này, dù cho thế nào cô cũng không để hắn lên giường của cô.



Mấy phút sau An Tử Thành từ trong nhà tắm đi ra, cầm khăn mặt lau nước trên tóc, mắt liếc nhìn người phụ nữ trên giường.



Hàn Gia Lệ không quay đầu, nhắm mắt giả vờ ngủ.



An Tử Thành ném chiếc khăn mặt lên ghế sofa, đi đến bên cạnh giường kéo chăn định chui vào trong.



Hàn Gia Lệ nhìn tình hình không hay, nhanh nhẹn đưa tay đẩy hắn ra, ai mà biết, tay cô vừa thò ra đột nhiên chạm phải cái gì đó, mềm mềm...



Cô cau mày lại, nhẹ nắm bóp bóp mấy cái thứ ở trong tay mình, vẻ nghi ngờ, sau đó cô từ từ quay người lại...



Cảnh tượng lúc này thật khiến cô muốn chết, chỉ nhìn thấy An Tử Thành đến quần sịp cũng không mặc, người trần như nhộng đứng ở bên giường, đang cúi đầu gian xảo nhìn tay Hàn Gia Lệ đang nắm vào bộ phận quan trọng nhất của thân dưới hắn.



Chỉ trong vài giây, cái đó trong tay Hàn Gia Lệ lập tức biến thành vừa to vừa cứng...



“A a a a a a...” Định thần lại, cô giật mình thả cái thứ trong tay đó ra, ngại ngùng ngay lập tức chui vào trong chăn.



Cô cắn chặt môi, hai tay nắm chặt trong chăn, hận không thể lột sạch một tầng da đi.



Nhìn phản ứng của cô như thế, An Tử Thành có chút dở khóc dở cười, mặt hất hàm nhìn cô cười: “Làm gì mà phải thế? Cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ.” Nói xong, quay người ngồi hẳn lên giường.



“Anh là đồ biến thái, tại sao anh không mặc **?” Cô nằm trong chăn không dám thò đầu ra, răng nghiến kèn kẹt.



Hắn nhìn đằng sau lưng cô nhún nhún vai nói: “Tôi không quen tắm xong mặc **, dù sao cũng chẳng có ai ở đây.”



“Tôi không phải người à?” Hàn Gia Lệ tức suýt nôn ra máu.



“Cô đã nhìn mấy lần rồi, tôi cũng không để ý cô nhìn thêm lần nữa.” Nói xong, kéo chăn ra, nằm vào trong chăn.



Hàn Gia Lệ cuống cuồng đẩy hắn ra, nhưng tay vừa tiếp xúc vào da của hắn, bất giác lại rụt trở về: “Này, tại sao anh lại lên, anh xuống đi, mau xuống đi.” Sau đó giơ chân đạ mấy cái vào bắp chân của hắn.



Hắn cười khẩy, không ngờ cô vẫn còn ngại ngùng như thế.



Tay hắn duỗi ra, ôm chặt lấy cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô vào lòng: “Tôi sợ nửa đêm cô lại bị người ta bắt đi, như thế này sẽ cảm thấy an toàn.”



Hàn Gia Lệ ra sức giãy giụa: “An Tử Thành, anh là đồ cầm thú, anh không xuống thì tôi xuống, đã được chưa?” Nõi xong, đẩy hắn ra, dùng lực ngồi dậy muốn xuống giường.



Lại một trận đau nhói lên trong tim.



An Tử Thành vội vàng kéo cô trở lại, nhìn mặt cô ngang bướng: “Được! Tôi xuống, cô an phận cho tôi chút, vết thương còn chưa khỏi đấy.” Nói xong xuống giường, đắp chăn lại cho cô, sau đó hắn lấy một chiếc quần ngủ mặc vào rồi nằm trên ghế tựa ngủ.



Hàn Gia Lệ lúc này mới yên tâm được, quấn chặt chặt vào người mình, nghiêng đầu nhìn An Tử Thành nằm trên ghế ngủ.



Hắn nằm xuống là ngủ, hình như thật sự rất mệt. Khuôn mặt đẹp trai đó dù trong giấc mơ cũng đủ khiến người ta mê mẩn.





Hàn Gia Lệ yên lặng nhìn hắn, người đàn ông này, là thật lòng đối với cô sao? Mặc dù bọn họ tiến triển có chút khác người, có điều hành động của hắn nhưng ngày này khiến cô thật sự khiến cô cảm động.



“Cô còn tiếp tục nhìn tôi như thế, tôi sẽ cảm thấy cô muốn giở trò với tôi đấy.” Hàn Gia Lệ đang nhìn đắm đuối, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên nói.



Hàn Gia Lệ vội ngoảnh mặt đi, quay lưng đối diện với hắn: “Đừng có mà tưởng bở...”



Khuôn mặt đẹp như tượng khắc của An Tử Thành đột nhiên cười lên: “Không phải sao? Vừa nãy còn không biết ai nắm lấy của quý của tôi, biểu cảm rất say mê đấy.”



Lại nhắc đến chuyện này, Hàn Gia Lệ thật muốn xuống giường mà đập cho hắn một trận, nhưng cơ thể lúc này không cho phép: “Vừa nãy tôi không cố ý, ai mà thèm thích cái của quý đó của anh chứ...”



“Nó bảo cho tôi biết nó chỉ thích cô...” Hắn lẩm bẩm trong miệng nói, giọng nói càng lúc càng nhẹ dần...



Vịnh Tiên Thủy.



Bùi Hạo Hiên vừa mở cửa vừa chửi rủa An Tử Thành.



Thằng cha này thật là ích kỷ, một mình ở trong bệnh viện ôm người đẹp mà phong lưu sung sướng, đuổi hắn về nhà, nói thật, hắn thật sự không muốn quay về nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét đó của Bạch Phi Phi.



Đang nghĩ như thế đột nhiên Bạch Phi Phi xuất hiện ở lan can tầng hai, hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn hắn ta.



“Tại sao có một mình anh về, anh Tử Thành đâu?” Trong mắt Bạch Phi Phi đầy vẻ bực tức, cô ta biết An Tử Thành nhất định là đang ở trong bênh viện với Hàn Gia Lệ, nhưng bây giờ lão An cũng đi rồi, không ai có thể giúp cô ta được.



Nghe thấy thế Bùi Hạo Hiên dừng chân lại, ngước con mắt sắc lạnh nhìn cô ta, nói thẳng luôn: “Tên đàn ông đó, là cô phái đến phải không?” Mặc dù chỉ là nghi ngờ nhưng hắn vẫn cảm thấy việc này là có liên quan đến Bạch Phi Phi.



Vừa nghe thấy câu nói này, vẻ hoảng loạn vụt lên trong mắt Bạch Phi Phi, lập tức phủ nhận: “Tôi không biết anh đang nói cái gì? Đàn ông nào?”



Bùi Hạo Hiên cười khẩy vài tiếng: “Ha... Đừng giả bộ nữa, tên đàn ông xuống tay với Hàn Gia Lệ là người của cô phải không?”



Đối diện với Bùi Hạo Hiên càng lúc càng dồn Bạch Phi Phi, cô ta cố tỏ ra ung dung: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, đàn ông nào tôi không hề biết, muốn nghi ngờ tôi thì phải lấy ra chứng cứ, nếu không đi mà nói thẳng với anh Tử Thành cũng được, dù sao không phải tôi làm tôi sợ gì chứ.”



Nói xong Bạch Phi Phi điềm tĩnh cúi đầu, đưa tay ngắt một chiếc lá trong chậu cây cảnh cạnh đó, nghịch ngợm trong tay.



Bùi Hạo Hiên cười một cách đen tối vẫy vẫy tay với cô ta: “Ha ha, nghĩ là thật à? Đùa với cô thôi, ngủ ngon.” Nói xong, thần sắc cau mày lập tức trở nên nghiêm trọng, do dự quay người đi về phòng.



Nhìn bóng dáng hắn đi xa dần, nét mặt Bạch Phi Phi sa sầm lại, tên đàn ông đó thật thông minh, đã nghi ngờ cô ta rồi, không được, cô ta không thể ngồi mà đợi chết được, nếu tiếp tục như thế hắn sẽ tìm ra chứng cứ, đến lúc đó tất cả nỗ lực của cô ta chẳng phải thành công cốc sao.



Cô ta nhất định phải nghĩ ra cách, quay về phòng, ánh mắt cô ta dừng trên một chai rượu vang.



Tiến lại gần, đưa tay lắc lắc thứ chất lỏng màu đỏ trong tay đó, ngẩng đầu nhìn xa xăm cười một cách nham hiểm.



Bùi Hạo Hiên vừa tắm xong, thay quần áo sạch sẽ thì đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.



Hắn cười khẩy một tiếng, dường như đoán được là ai đến, quay người đi ra mở cửa.



“Là cô à?” Bùi Hạo Hiên còn cho rằng là bảo bối của hắn, vừa nhìn thấy Bạch Phi Phi, hắn đủng đỉnh châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn cô ta.



Bạch Phi Phi uể oải dựa ở cửa vẻ trầm tư nhìn người đàn ông trước mặt, tên đàn ông này, vẻ bề ngoài không kém gì An Tử Thành. Trí tuệ cũng không thấp hơn An Tử Thành, chỉ là có thói trăng hoa hơn chút.



“Có chuyện gì à?” Bùi Hạo Hiên hai tay khoanh trước ngực lạnh lùng nhìn cô ta, trong lòng có chút tò mò không biết cô ta muốn làm gì.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom