Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Ánh đèn sáng rực rỡ khắp nhà hàng Nhật Thức. Trong phòng bao riêng, một bàn thức ăn mỹ vị làm ai cũng muốn thưởng thức.
Nhưng hôm nay ngồi đối diện với người đàn ông này, Phong Ấn Đường cũng có phần dè trừng. Ngắm người đàn ông mang đầy sát khí trước mắt, anh ta biết hôm nay mình khó mà bình yên dời khỏi đây.". . . . . . Cô ấy. . . . . ." Phong Ấn Đường ý tứ hỏi, trong lòng biết rất không có khả năng có được câu trả lời.
Quả nhiên, chỉ thấy Trọng Suất Ngụy buông chén rượu trên tay, âm ngoan nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng không có thiện ý.
"Cô mệt chết đi được, sẽ không đi được rồi." Trọng Suất Ngụy lạnh lùng trả lời.
"Là sao?" Mỉm cười đen tối, Phong Ấn Đường không cần câu trả lời, tự mình thưởng cho mình một chén rượu. Mặc dù không rõ lắm vì sao chuyện lại thế này nhưng ý nghĩ độc chiếm của người đàn ông này đã quá rõ ràng.
Huống hồ câu nói mập mờ vừa rồi làm anh ta không nghĩ có gian tình cũng khó! Hai người vẫn trầm mặc nhìn nhau, không ai buồn động đũa.
"Tiểu Nhã muốn tôi đến để cám ơn anh." Trọng Suất Ngụy tỏ vẻ khó chịu nói. Anh thật không muốn đi chỉ để nói câu này với người khác đâu. Nghĩ đến đây anh không khỏi tức giận. Lúc anh đi, cái người yếu ớt vô lực đang nằm trên giường còn cố kéo áo anh, muốn anh cám ơn Phong Ấn Đường. Làm anh tức chết đi được.
"Trọng tổng tài, có thể hỏi một chút không? Anh cùng Cố tiểu thư được bao lâu rồi?" Vẻ mặt bình tĩnh, anh ta đề cập đến vấn đề tối kỵ giữa hai người.
"Sẽ không ít hơn anh đâu." Nói xong, Trọng Suất Ngụy mạnh mẽ trừng mắt liếc anh ta một cái.
Đáng chết ! Phong Ấn Đường này rốt cuộc muốn làm cái gì, khoe ra sao?
A! Không thể tưởng tượng được tổng tài nổi danh của tập đoàn UNS luôn luôn cuồng vọng lại vì một Cổ Tinh Nhã bé nhỏ mà trở nên nhỏ nhen vậy sao! Thật là một kỳ tích.
"Trọng tổng tài, tôi nghĩ anh đang hiểu lầm gì đó." Phong Ấn Đường không đường chọn lựa cười cười, ý đồ biểu đạt thiện ý.
"Là sao?" Trong suốt Ngụy hồ nghi nhìn anh ta.
"Tôi và Cổ tiểu thư trước nay chỉ là bạn. Hơn nữa lần trước là cô ấy có việc nhờ tôi, tuyệt đối không có gì khác." Bỏ qua vẻ mặt hoài nghi của Trọng Suất Ngụy, anh ta nói tiếp: "Nói vậy Trọng tổng cũng biết có mấy công ty mới vừa gặp sóng gió chứ?"
"Thì sao?" Người khác sống chết liên quan gì đến anh.
"Nếu. . . . . . Chuyện kia là do ý của Cổ tiểu thư………" Bỏ qua khuôn mặt kinh ngạc trước mắt, Phong Ấn Đường cho Trọng Suất Ngụy thêm chút tin tức: "Kỳ thật, chuyện này cũng do tôi sau này điều tra mới biết.
Bởi vì, lúc đó Cổ tiểu thư chỉ nhờ tôi một việc, cũng không nói rõ lý do. Mà ba sự kiện kia cũng xảy ra cùng lúc mới làm tôi để ý."
"Nhưng là, Cổ Tinh Nhã thật sự có năng lực này sao? Dù sao đó cũng là ba công ty lớn, thật là. . . . . ." Trọng Suất Ngụy nói xong. Hai người cùng nhìn nhau đầy nghi vấn.
"Nhưng đây lại là sự thật." Phong Ấn Đường nghiêm túc trả lời.
"Đây cũng cho là tin tức đi. Còn gì nữa không?” Trọng Suất Ngụy ý đồ muốn tìm hiểu thêm.
"Vâng, không hổ danh là Trọng tổng tài. Tôi cũng tra ra được, kỳ thật cô ấy còn là chủ nhân của tập đoàn Ân Long. "
Tập đoàn Ân Long, nghe nói là từ hắc đạo chuyển thành tập đoàn kinh tế, thủ đoạn kinh doanh làm cho người ta run sợ. Bất luận nghành nghề gì cũng đều đầu tư thu lợi nhận lớn.
Mặt khác, chưa từng có ai gặp chủ nhân thật sự của tập đoàn. Chỉ biết có năm người được giao quyền phụ trách công việc của tập đoàn.
Tóm lại, tập đoàn này chỉ có thể nói thần bí đến cực điểm, không có tư liệu gì lộ ra ngoài. Mà tập đoàn này làm ăn rất có quy tắc. Ta không phạm người, người cũng đừng phạm ta. Bởi vậy rất ít người dám động đến, tránh chuyện không hay xảy ra.
"Vậy anh có gì chứng minh cô ấy là người này?" Đánh vỡ trầm mặc, Trọng Suất Ngụy lại lần nữa lên tiếng.
"Có, có một điểm chung. Cả ba công ty kia đều có con học cùng một trường học. Kể cả bên tôi.”
"Thì sao? " Trọng Suất Ngụy nhíu mày không hiểu.
"Hành động lần này vì con cháu của ba gia tộc kia đã động đến hai đứa nhỏ có liên quan đến Cổ tiểu thư. ."
"Cái gì? !" Trọng Suất Ngụy rống to.
"Ngoài ra tôi cũng có tìm hiểu, hình như là bọn chúng nói gì đó động chạm đến hai đứa nhỏ, làm cô ấy tức giận nên mới bị thảm hại như vậy.”
"Bộp Bộp!" Trọng Suất Ngụy thiếu điều nhẩy lên vỗ tay hưởng ứng.
"Khụ khụ!" Phong Ấn Đường lên tiếng đem vấn đề đang thảo luận trở lại: "Dựa vào những điều này cho thấy, hành động lần này chỉ là báo thù mà thôi!" Bình tĩnh suy nghĩ, Phong Ấn Đường cầm ly rượu từ từ uống.
"Anh nói, cô ấy cùng Ân Long tập đoàn có quan hệ sao?" Trọng Suất Ngụy có chút tức giận. Nhưng vẫn tỉnh táo lên tiếng.
Phong Ấn Đường từ chối cho ý kiến.
"Việc này tôi sẽ điều tra lại rõ ràng. Chuyện hôm nay, tôi hi vọng. . . . . ." Trọng Suất Ngụy nhìn anh ta không nói hết câu. Phong Ấn Đường biết ý gật đầu: "Tôi biết." Nhấc lên chén rượu, Phong Ấn Đường đồng ý.
Tiếng hai ly rượu chạm vào nhau nhẹ vang lên, chấm dứt buổi gặp mặt.
Không gian yên tĩnh đến quỷ dị làm cho ai nấy đề sợ hãi.
Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên trong bóng đêm: "Tra được cái gì rồi?"
"Người gần nhất thường xuất hiện bên cô ấy là tổng tài UNS Trọng Suất Ngụy. Mặt khác còn có tin, bên cạnh cô ấy còn có hai đứa trẻ nữa. Mà đây lại là điểm yếu nhất của cô ấy."
"Tin tức đáng tin cậy sao?" Âm thanh trầm thấp lộ ra vẻ hoài nghi.
Như vậy cô ta cũng có điểm yếu, điều này thật khó tin !"Chính xác chứ?"
"Trước mắt Cổ Tinh Nhã không tiếc vận dụng lực lượng của tập đoàn Ân Long, cũng là bởi vì hai đứa trẻ này."
"Hai tiểu quỷ này cùng cô có quan hệ gì? "
"Là con của cô ấy."
"Con nuôi?"
"Không phải! Là con ruột."
Trong bóng đêm đột nhiên lóe lên một ánh lửa, soi rõ khuôn mặt người vừa nói. Trên gương mặt hoàn mỹ lại có một vết sẹo dài, tuy vậy vẫn không làm mất đi vẻ anh tuấn mà chỉ tăng thêm khí thế độc ác của người đó.
Trong làn khói, ánh mắt sâu thẳm phức tạp. Anh ta nói lạnh băng: "Đi làm, bất luận sống hay chết đều đem hai tên tiểu quỷ đó về đây. Lần này ta muốn xem cô ta còn giữ được bộ mặt lạnh lùng đến khi nào!"
"Vâng."
Câu nói vừa dứt, không gian hắc ám càng trở nên nặng nề hơn.
Ngoài phòng, ánh trăng cũng có phần yêu mị, âm thanh của những con chim đêm càng trở lên thê lương. Đêm này, hành động báo thù chính thức bắt đầu. Cảnh sắc bên ngoài thê lương ảm đạm. Giọng cười vang lên trầm thấp cuồng vọng.
"Ha ha. . . . . . Cổ Tinh Nhã, cô hãy hưởng thụ những ngày thanh bình cuối cùng đi. Bởi vì trò chơi của tôi sắp bắt đầu rồi!"
"Tinh Nhã, những người đó cuối cùng cũng có động tĩnh rồi!" Liễu Thuần Đình hai tay không ngừng lật giở tài liệu, mắt hơi ngước lên nhìn trần nhà.
"Cuối cùng cũng ra! Làm mình chờ lâu vậy, bọn hắn cuối cùng nhịn không được rồi." Sở Thiến ngồi ở trước bàn làm việc, cầm bút xoay xoay.
"Thật sao? Tốt quá, đã lâu không được vận động gân cốt thật là buồn chán." Duỗi người cho thoải mái, Cổ Tinh Nhã có vẻ thoải mái nói.
"Như vậy mà tốt sao?" Làm nốt phần tài liệu cuối cùng, Liễu Thuần Đình đột nhiên hỏi một câu.
"Cái gì tốt?" Sở Thiến cắn bút khó hiểu hỏi lại.
Không để ý tới Sở Thiến, Liễu Thuần Đình quay sang Cổ Tinh Nhã nghiêm túc hỏi: "Cậu không nói cho anh ấy biết thân phận của chúng ta có phải tốt không!"
"Ừm. . . . . ." Không đề cập tới cô cũng quên mất.
"Vậy cậu đi nói với anh ấy đi!" Cổ Tinh Nhã chỉ hướng Sở Thiến, ý đồ muốn đem vấn đề này đẩy cho người khác.
"Đó là chồng cậu, không phải chồng tớ." Cô không điên mà đi động vào cái núi lửa ấy. Bị dọa chết mất thôi. Sở Thiến vội vàng đem trách nhiệm đẩy trở lại.
"Vậy Thuần Đình đi nói đi!" Cổ Tinh Nhã lại quay sang người khác.
"Cậu đừng mơ!" Liễu Thuần Đình nhanh chóng cự tuyệt.
"Này. . . . . ." Nhất thời lâm vào bế tắc. Cổ Tinh Nhã luôn luôn tỉnh táo mà nay lại sợ sệt. "Quên đi! Đến lúc nào đó anh ấy tự biết thôi." Cô vung tay đem vấn đề chấm dứt.
Thật sao, hi vọng đến lúc đó cậu còn sống. Liễu Thuần Đình nghĩ đến tính khí Trọng Suất Ngụy liền không có mấy lạc quan.
"Đúng vậy, vẫn quay về vấn đề chính thôi!" Cổ Tinh Nhã lấy lại tinh thần, đột nhiên nghĩ đến vấn đề trước đó.
"Đúng nha!" Sở Thiến đồng tình.
"Vậy dự định thế nào?" Liễu Thuần Đình nhàn nhã tiếp tục ăn bữa điểm tâm của mình.
Quả nhiên ăn ngon! Không ngọt không nhạt, không hổ là đầu bếp khách sạn năm sao làm.
"Mình thấy, để bọn chúng chơi thử mấy món đồ chơi mình đã chuẩn bị sẵn đi." Sở Thiến dẫn đầu đưa ra chủ ý.
"Nhưng nếu bị cậu đùa chết thì làm sao bây giờ?" Liếc Sở Thiến một cái, Liễu Thuần Đình nhàm chán hỏi lại. Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì liền nói luôn: "Tinh Nhã, hiện tại mình đang vui vẻ, không bằng. . . . . ." Môi cô khẽ hiện nụ cười, ánh mắt thâm hiểm.
"Như vậy sao? Mình cứ tưởng. . . . . . Thiến, cậu mượn mấy món đồ chơi ít lực sát thương đi chút! Thuần Đình, giao cho cậu! Tớ không phản đối lãnh đạo Ân Long một tổ năm người thành sáu người đâu." Cổ Tinh Nhã trong mắt lóe lên tia lạnh lùng làm người ta phát rét.
"Là sao? Tớ đây liền buông tay làm." A! Lại có thể có chút việc rồi đây.
"Mình đi chuẩn bị đồ chơi vậy" Sở Thiến không khỏi tính toán lấy những gì để dùng cho tốt.
Dùng thuốc gây mê mới cải tiến hay là bột phấn đây? Thật là! Rốt cuộc dùng cái gì mới tốt đây, thật là khó chọn mà!
"Thuần Đình, không cần báo cho năm người kia biết việc này. Mình muốn xem bọn chúng có phải hay không thần kinh trở nên trì độ mất rồi!" Nụ cười giảo hoạt, Cổ Tinh Nhã dặn dò một chút.
"Ha ha. . . . . . Mình đã biết!"
Ba người tính kế ánh mắt không hẹn mà gặp, trên khuôn mặt đồng thời gợi lên nụ cười ác ma, tuyên cáo có người sắp đến ngày tận thế.
Có người muốn bị xui xẻo rồi! "Phanh!" một tiếng, cánh cửa gỗ phòng khách bị một cước đá văng ra, mà ba người nhàn nhã ngồi uống trà vẫn không thèm ngẩng mặt lên nhìn, vẫn tiếp tục câu chuyện của họ.
"Các con không thấy rồi." Trọng Suất Ngụy lo lắng nói.
"Vậy thì sao?" Không kinh ngạc, Cổ Tinh Nhã chỉ nhíu mày hỏi, tiếp tục thưởng thức cốc hồng trà trên tay.
"Thì sao? Em hỏi anh thì sao? Chẳng nhẽ em không quan tâm đến con. Chúng là con trai chúng ta đó!" Trọng Suất Ngụy tức giận thái độ của cô.
"Em có quan tâm mà!" Hồng trà này uống không tệ. Lần sau mình phải bảo người làm mua nhiều hơn mới được.
Nhìn cô rót thêm một chén trà nữa, Trọng Suất Ngụy không nén được cơn giận tiếp tục rống to: "Uống trà chính là thái độ quan tâm của em sao?"
Sở Thiến chịu không nổi tiếng rống giận của Trọng Suất Ngụy bèn nói: "Tinh Nhã, cậu nói chuyện với anh ấy đi, đừng để anh ấy hét lên nữa."
"Thật là, điểm tâm ăn cũng không ngon nữa." Liễu Thuần Đình phụ họa nói, trong tay vẫn cầm miếng bánh hạnh nhân đang ăn dở.
"Có chuyện gì mà tôi không biết à?" Ánh mắt Trọng Suất Ngụy đảo qua ba người chờ đợi câu trả lời.
"Các con đã được bảo vệ ngầm rồi. Trừ khi đối phương dùng đến sát thủ bậc nhất thế giới, bằng không tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Cho nên anh không cần lo lắng." Cổ Tinh Nhã nhẹ nhàng nói xong lại đưa cốc trà lên uống tiếp, hoàn toàn lờ đi người bên cạnh cô. Trọng Suất Ngụy càng nghe càng mờ mịt. .
Cái gì bảo vệ ngầm? Anh hoàn toàn không hiểu, bất quá đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hai con của anh không sao là tốt rồi.
"Em để mặc anh lo lắng mà không nói cho anh biết sao?" Trọng Suất Ngụy cắn chặt hàm răng, cố nén ý muốn đánh người.
"Cũng không, chỉ là muốn xem thái độ của anh ra sao mà thôi. Cũng rất thú vị." Sở Thiến không đề phòng nói, còn lại hai người kia đều đồng tình.
"Là sao, tiểu Nhã!" Âm thanh trầm thấp chứa đầy tức giận của anh làm Cổ Tinh Nhã thấy không an toàn, vội bưng hồng trà bỏ chạy.
"Còn dám chạy! Em . . . . . ." Trong suốt Ngụy đuổi theo cô, nhưng chưa nói hết câu liền thấy Cổ Tinh Nhã vung ra một nhúm bột phấn. Chưa hiểu chuyện gì anh đã ngã luôn xuống đất.
Đột nhiên cả phòng khách giống lâm lạc vào không gian khác. An tĩnh không một tiếng động.
"Tinh Nhã . . . . . . Cậu làm cái gì, " mắt mở to nhìn Trọng Suất Ngụy nằm trên mặt đất, Sở Thiến vội kêu lên.
"Tớ, tớ . . . . . . chỉ là mê hồn phấn thôi mà." Cổ Tinh Nhã vội trả lời.
"Vậy. . . . . . Nhưng là, thuốc mê đã sớm dùng hết rồi. . . . . ."
"Kia là cái gì?" Vẫy vẫy tay vẫn còn cầm nửa lọ thuốc mê, Cổ Tinh Nhã sắc mặt trắng xanh.
Không thể nào! Đây chẳng nhẽ là loại thuốc mới sao. “Hình như rất nhanh tác dụng đi.” Trong đầu suy nghĩ, rất nhanh Sở Thiến lên tiếng.
Sẽ không đi! Khiển đáng sẽ không là thế nào chủng hoàn không thí nghiệm ngộ tân dược đi!"Ta hình như là trang rất nhanh hôn mê cường lực yên giấc dược đi!" Thiên đầu nghĩ nghĩ, Sở Thiến lên tiếng.
"Vẫn còn may." Thở dài một hơi, Cổ Tinh Nhã ném cái lọ trên tay đi, ngồi phịch xuống sofa bất động.
"Trời ạ! Anh ấy mà nổi giận lên thì thật là đáng sợ." Bỏ tách hồng trà xuống, Sở Thiến ôn tồn nói.
"Đừng nghĩ, nghĩ đến lại thấy sợ." Cổ Tinh Nhã nghĩ đến nhiều chuyện mình còn giấu diếm không khỏi lo lắng.
"Nghĩ về chuyện đêm nay trước đi! Không làm vậy chúng ta thì chuyện đêm nay có làm được không." Liễu Thuần Đình không đường chọn lựa nhìn Trọng Suất Ngụy, quay lại công việc.
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi." Các cô nhìn nhau, gật đầu tán thành.
"Vậy hôm nay kết thúc luôn hay vẫn chơi đùa một chút hả?" Cổ Tinh Nhã trưng cầu ý kiến người khác.
"Nếu kết thúc luôn thì thật không vui chút nào." Chu môi, Sở Thiến vừa sửa móng tay vừa nói.
"Mình cũng cho là vậy." Liễu Thuần Đình phụ họa.
"Vậy hôm nay trước hết trừ bỏ một nửa người của bọn hắn đi! Thuận tiện xem có ai trong bọn chúng có thể sử dụng được không."
"Rõ ràng là hồng môn yến, tương đối tốt để bắt người, cũng có thể nhìn ra năng lực của bọn chúng."
Hừm! Như vậy lại có món đồ chơi mới rồi.
"Vậy chúng ta nhất trí diễn một vở kịch, luyện tập một chút khả năng săn mồi xem sao." Liễu Thuần Đình tà ác tính kế, chờ con mồi vào bẫy.
"Cứ như vậy đi." Giọng nói Cổ Tinh Nhã có chút vui mừng.
"Đi thôi! Tối nay đón khách quý, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt đừng để thất lễ với họ."
Ba người ưu nhã đứng dậy, chuẩn bị nghênh đón sự kiện đêm nay.
Bên ngoài, ánh mặt trời chói trang. Vậy mà người bên ngoài lại cảm thấy rét lạnh. Như là nghe thấy tiếng cười từ xa xăm vọng lại, chuẩn bị cho một cuộc chiến trong cõi âm ti.
Đến nỗi Trọng Suất Ngụy hôn mê nằm đó cũng bị bỏ quên. Đành chờ cho thuốc mê hết tác dụng.
Nhưng hôm nay ngồi đối diện với người đàn ông này, Phong Ấn Đường cũng có phần dè trừng. Ngắm người đàn ông mang đầy sát khí trước mắt, anh ta biết hôm nay mình khó mà bình yên dời khỏi đây.". . . . . . Cô ấy. . . . . ." Phong Ấn Đường ý tứ hỏi, trong lòng biết rất không có khả năng có được câu trả lời.
Quả nhiên, chỉ thấy Trọng Suất Ngụy buông chén rượu trên tay, âm ngoan nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng không có thiện ý.
"Cô mệt chết đi được, sẽ không đi được rồi." Trọng Suất Ngụy lạnh lùng trả lời.
"Là sao?" Mỉm cười đen tối, Phong Ấn Đường không cần câu trả lời, tự mình thưởng cho mình một chén rượu. Mặc dù không rõ lắm vì sao chuyện lại thế này nhưng ý nghĩ độc chiếm của người đàn ông này đã quá rõ ràng.
Huống hồ câu nói mập mờ vừa rồi làm anh ta không nghĩ có gian tình cũng khó! Hai người vẫn trầm mặc nhìn nhau, không ai buồn động đũa.
"Tiểu Nhã muốn tôi đến để cám ơn anh." Trọng Suất Ngụy tỏ vẻ khó chịu nói. Anh thật không muốn đi chỉ để nói câu này với người khác đâu. Nghĩ đến đây anh không khỏi tức giận. Lúc anh đi, cái người yếu ớt vô lực đang nằm trên giường còn cố kéo áo anh, muốn anh cám ơn Phong Ấn Đường. Làm anh tức chết đi được.
"Trọng tổng tài, có thể hỏi một chút không? Anh cùng Cố tiểu thư được bao lâu rồi?" Vẻ mặt bình tĩnh, anh ta đề cập đến vấn đề tối kỵ giữa hai người.
"Sẽ không ít hơn anh đâu." Nói xong, Trọng Suất Ngụy mạnh mẽ trừng mắt liếc anh ta một cái.
Đáng chết ! Phong Ấn Đường này rốt cuộc muốn làm cái gì, khoe ra sao?
A! Không thể tưởng tượng được tổng tài nổi danh của tập đoàn UNS luôn luôn cuồng vọng lại vì một Cổ Tinh Nhã bé nhỏ mà trở nên nhỏ nhen vậy sao! Thật là một kỳ tích.
"Trọng tổng tài, tôi nghĩ anh đang hiểu lầm gì đó." Phong Ấn Đường không đường chọn lựa cười cười, ý đồ biểu đạt thiện ý.
"Là sao?" Trong suốt Ngụy hồ nghi nhìn anh ta.
"Tôi và Cổ tiểu thư trước nay chỉ là bạn. Hơn nữa lần trước là cô ấy có việc nhờ tôi, tuyệt đối không có gì khác." Bỏ qua vẻ mặt hoài nghi của Trọng Suất Ngụy, anh ta nói tiếp: "Nói vậy Trọng tổng cũng biết có mấy công ty mới vừa gặp sóng gió chứ?"
"Thì sao?" Người khác sống chết liên quan gì đến anh.
"Nếu. . . . . . Chuyện kia là do ý của Cổ tiểu thư………" Bỏ qua khuôn mặt kinh ngạc trước mắt, Phong Ấn Đường cho Trọng Suất Ngụy thêm chút tin tức: "Kỳ thật, chuyện này cũng do tôi sau này điều tra mới biết.
Bởi vì, lúc đó Cổ tiểu thư chỉ nhờ tôi một việc, cũng không nói rõ lý do. Mà ba sự kiện kia cũng xảy ra cùng lúc mới làm tôi để ý."
"Nhưng là, Cổ Tinh Nhã thật sự có năng lực này sao? Dù sao đó cũng là ba công ty lớn, thật là. . . . . ." Trọng Suất Ngụy nói xong. Hai người cùng nhìn nhau đầy nghi vấn.
"Nhưng đây lại là sự thật." Phong Ấn Đường nghiêm túc trả lời.
"Đây cũng cho là tin tức đi. Còn gì nữa không?” Trọng Suất Ngụy ý đồ muốn tìm hiểu thêm.
"Vâng, không hổ danh là Trọng tổng tài. Tôi cũng tra ra được, kỳ thật cô ấy còn là chủ nhân của tập đoàn Ân Long. "
Tập đoàn Ân Long, nghe nói là từ hắc đạo chuyển thành tập đoàn kinh tế, thủ đoạn kinh doanh làm cho người ta run sợ. Bất luận nghành nghề gì cũng đều đầu tư thu lợi nhận lớn.
Mặt khác, chưa từng có ai gặp chủ nhân thật sự của tập đoàn. Chỉ biết có năm người được giao quyền phụ trách công việc của tập đoàn.
Tóm lại, tập đoàn này chỉ có thể nói thần bí đến cực điểm, không có tư liệu gì lộ ra ngoài. Mà tập đoàn này làm ăn rất có quy tắc. Ta không phạm người, người cũng đừng phạm ta. Bởi vậy rất ít người dám động đến, tránh chuyện không hay xảy ra.
"Vậy anh có gì chứng minh cô ấy là người này?" Đánh vỡ trầm mặc, Trọng Suất Ngụy lại lần nữa lên tiếng.
"Có, có một điểm chung. Cả ba công ty kia đều có con học cùng một trường học. Kể cả bên tôi.”
"Thì sao? " Trọng Suất Ngụy nhíu mày không hiểu.
"Hành động lần này vì con cháu của ba gia tộc kia đã động đến hai đứa nhỏ có liên quan đến Cổ tiểu thư. ."
"Cái gì? !" Trọng Suất Ngụy rống to.
"Ngoài ra tôi cũng có tìm hiểu, hình như là bọn chúng nói gì đó động chạm đến hai đứa nhỏ, làm cô ấy tức giận nên mới bị thảm hại như vậy.”
"Bộp Bộp!" Trọng Suất Ngụy thiếu điều nhẩy lên vỗ tay hưởng ứng.
"Khụ khụ!" Phong Ấn Đường lên tiếng đem vấn đề đang thảo luận trở lại: "Dựa vào những điều này cho thấy, hành động lần này chỉ là báo thù mà thôi!" Bình tĩnh suy nghĩ, Phong Ấn Đường cầm ly rượu từ từ uống.
"Anh nói, cô ấy cùng Ân Long tập đoàn có quan hệ sao?" Trọng Suất Ngụy có chút tức giận. Nhưng vẫn tỉnh táo lên tiếng.
Phong Ấn Đường từ chối cho ý kiến.
"Việc này tôi sẽ điều tra lại rõ ràng. Chuyện hôm nay, tôi hi vọng. . . . . ." Trọng Suất Ngụy nhìn anh ta không nói hết câu. Phong Ấn Đường biết ý gật đầu: "Tôi biết." Nhấc lên chén rượu, Phong Ấn Đường đồng ý.
Tiếng hai ly rượu chạm vào nhau nhẹ vang lên, chấm dứt buổi gặp mặt.
Không gian yên tĩnh đến quỷ dị làm cho ai nấy đề sợ hãi.
Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên trong bóng đêm: "Tra được cái gì rồi?"
"Người gần nhất thường xuất hiện bên cô ấy là tổng tài UNS Trọng Suất Ngụy. Mặt khác còn có tin, bên cạnh cô ấy còn có hai đứa trẻ nữa. Mà đây lại là điểm yếu nhất của cô ấy."
"Tin tức đáng tin cậy sao?" Âm thanh trầm thấp lộ ra vẻ hoài nghi.
Như vậy cô ta cũng có điểm yếu, điều này thật khó tin !"Chính xác chứ?"
"Trước mắt Cổ Tinh Nhã không tiếc vận dụng lực lượng của tập đoàn Ân Long, cũng là bởi vì hai đứa trẻ này."
"Hai tiểu quỷ này cùng cô có quan hệ gì? "
"Là con của cô ấy."
"Con nuôi?"
"Không phải! Là con ruột."
Trong bóng đêm đột nhiên lóe lên một ánh lửa, soi rõ khuôn mặt người vừa nói. Trên gương mặt hoàn mỹ lại có một vết sẹo dài, tuy vậy vẫn không làm mất đi vẻ anh tuấn mà chỉ tăng thêm khí thế độc ác của người đó.
Trong làn khói, ánh mắt sâu thẳm phức tạp. Anh ta nói lạnh băng: "Đi làm, bất luận sống hay chết đều đem hai tên tiểu quỷ đó về đây. Lần này ta muốn xem cô ta còn giữ được bộ mặt lạnh lùng đến khi nào!"
"Vâng."
Câu nói vừa dứt, không gian hắc ám càng trở nên nặng nề hơn.
Ngoài phòng, ánh trăng cũng có phần yêu mị, âm thanh của những con chim đêm càng trở lên thê lương. Đêm này, hành động báo thù chính thức bắt đầu. Cảnh sắc bên ngoài thê lương ảm đạm. Giọng cười vang lên trầm thấp cuồng vọng.
"Ha ha. . . . . . Cổ Tinh Nhã, cô hãy hưởng thụ những ngày thanh bình cuối cùng đi. Bởi vì trò chơi của tôi sắp bắt đầu rồi!"
"Tinh Nhã, những người đó cuối cùng cũng có động tĩnh rồi!" Liễu Thuần Đình hai tay không ngừng lật giở tài liệu, mắt hơi ngước lên nhìn trần nhà.
"Cuối cùng cũng ra! Làm mình chờ lâu vậy, bọn hắn cuối cùng nhịn không được rồi." Sở Thiến ngồi ở trước bàn làm việc, cầm bút xoay xoay.
"Thật sao? Tốt quá, đã lâu không được vận động gân cốt thật là buồn chán." Duỗi người cho thoải mái, Cổ Tinh Nhã có vẻ thoải mái nói.
"Như vậy mà tốt sao?" Làm nốt phần tài liệu cuối cùng, Liễu Thuần Đình đột nhiên hỏi một câu.
"Cái gì tốt?" Sở Thiến cắn bút khó hiểu hỏi lại.
Không để ý tới Sở Thiến, Liễu Thuần Đình quay sang Cổ Tinh Nhã nghiêm túc hỏi: "Cậu không nói cho anh ấy biết thân phận của chúng ta có phải tốt không!"
"Ừm. . . . . ." Không đề cập tới cô cũng quên mất.
"Vậy cậu đi nói với anh ấy đi!" Cổ Tinh Nhã chỉ hướng Sở Thiến, ý đồ muốn đem vấn đề này đẩy cho người khác.
"Đó là chồng cậu, không phải chồng tớ." Cô không điên mà đi động vào cái núi lửa ấy. Bị dọa chết mất thôi. Sở Thiến vội vàng đem trách nhiệm đẩy trở lại.
"Vậy Thuần Đình đi nói đi!" Cổ Tinh Nhã lại quay sang người khác.
"Cậu đừng mơ!" Liễu Thuần Đình nhanh chóng cự tuyệt.
"Này. . . . . ." Nhất thời lâm vào bế tắc. Cổ Tinh Nhã luôn luôn tỉnh táo mà nay lại sợ sệt. "Quên đi! Đến lúc nào đó anh ấy tự biết thôi." Cô vung tay đem vấn đề chấm dứt.
Thật sao, hi vọng đến lúc đó cậu còn sống. Liễu Thuần Đình nghĩ đến tính khí Trọng Suất Ngụy liền không có mấy lạc quan.
"Đúng vậy, vẫn quay về vấn đề chính thôi!" Cổ Tinh Nhã lấy lại tinh thần, đột nhiên nghĩ đến vấn đề trước đó.
"Đúng nha!" Sở Thiến đồng tình.
"Vậy dự định thế nào?" Liễu Thuần Đình nhàn nhã tiếp tục ăn bữa điểm tâm của mình.
Quả nhiên ăn ngon! Không ngọt không nhạt, không hổ là đầu bếp khách sạn năm sao làm.
"Mình thấy, để bọn chúng chơi thử mấy món đồ chơi mình đã chuẩn bị sẵn đi." Sở Thiến dẫn đầu đưa ra chủ ý.
"Nhưng nếu bị cậu đùa chết thì làm sao bây giờ?" Liếc Sở Thiến một cái, Liễu Thuần Đình nhàm chán hỏi lại. Đột nhiên cô nghĩ đến cái gì liền nói luôn: "Tinh Nhã, hiện tại mình đang vui vẻ, không bằng. . . . . ." Môi cô khẽ hiện nụ cười, ánh mắt thâm hiểm.
"Như vậy sao? Mình cứ tưởng. . . . . . Thiến, cậu mượn mấy món đồ chơi ít lực sát thương đi chút! Thuần Đình, giao cho cậu! Tớ không phản đối lãnh đạo Ân Long một tổ năm người thành sáu người đâu." Cổ Tinh Nhã trong mắt lóe lên tia lạnh lùng làm người ta phát rét.
"Là sao? Tớ đây liền buông tay làm." A! Lại có thể có chút việc rồi đây.
"Mình đi chuẩn bị đồ chơi vậy" Sở Thiến không khỏi tính toán lấy những gì để dùng cho tốt.
Dùng thuốc gây mê mới cải tiến hay là bột phấn đây? Thật là! Rốt cuộc dùng cái gì mới tốt đây, thật là khó chọn mà!
"Thuần Đình, không cần báo cho năm người kia biết việc này. Mình muốn xem bọn chúng có phải hay không thần kinh trở nên trì độ mất rồi!" Nụ cười giảo hoạt, Cổ Tinh Nhã dặn dò một chút.
"Ha ha. . . . . . Mình đã biết!"
Ba người tính kế ánh mắt không hẹn mà gặp, trên khuôn mặt đồng thời gợi lên nụ cười ác ma, tuyên cáo có người sắp đến ngày tận thế.
Có người muốn bị xui xẻo rồi! "Phanh!" một tiếng, cánh cửa gỗ phòng khách bị một cước đá văng ra, mà ba người nhàn nhã ngồi uống trà vẫn không thèm ngẩng mặt lên nhìn, vẫn tiếp tục câu chuyện của họ.
"Các con không thấy rồi." Trọng Suất Ngụy lo lắng nói.
"Vậy thì sao?" Không kinh ngạc, Cổ Tinh Nhã chỉ nhíu mày hỏi, tiếp tục thưởng thức cốc hồng trà trên tay.
"Thì sao? Em hỏi anh thì sao? Chẳng nhẽ em không quan tâm đến con. Chúng là con trai chúng ta đó!" Trọng Suất Ngụy tức giận thái độ của cô.
"Em có quan tâm mà!" Hồng trà này uống không tệ. Lần sau mình phải bảo người làm mua nhiều hơn mới được.
Nhìn cô rót thêm một chén trà nữa, Trọng Suất Ngụy không nén được cơn giận tiếp tục rống to: "Uống trà chính là thái độ quan tâm của em sao?"
Sở Thiến chịu không nổi tiếng rống giận của Trọng Suất Ngụy bèn nói: "Tinh Nhã, cậu nói chuyện với anh ấy đi, đừng để anh ấy hét lên nữa."
"Thật là, điểm tâm ăn cũng không ngon nữa." Liễu Thuần Đình phụ họa nói, trong tay vẫn cầm miếng bánh hạnh nhân đang ăn dở.
"Có chuyện gì mà tôi không biết à?" Ánh mắt Trọng Suất Ngụy đảo qua ba người chờ đợi câu trả lời.
"Các con đã được bảo vệ ngầm rồi. Trừ khi đối phương dùng đến sát thủ bậc nhất thế giới, bằng không tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì xảy ra. Cho nên anh không cần lo lắng." Cổ Tinh Nhã nhẹ nhàng nói xong lại đưa cốc trà lên uống tiếp, hoàn toàn lờ đi người bên cạnh cô. Trọng Suất Ngụy càng nghe càng mờ mịt. .
Cái gì bảo vệ ngầm? Anh hoàn toàn không hiểu, bất quá đây không phải trọng điểm, trọng điểm là hai con của anh không sao là tốt rồi.
"Em để mặc anh lo lắng mà không nói cho anh biết sao?" Trọng Suất Ngụy cắn chặt hàm răng, cố nén ý muốn đánh người.
"Cũng không, chỉ là muốn xem thái độ của anh ra sao mà thôi. Cũng rất thú vị." Sở Thiến không đề phòng nói, còn lại hai người kia đều đồng tình.
"Là sao, tiểu Nhã!" Âm thanh trầm thấp chứa đầy tức giận của anh làm Cổ Tinh Nhã thấy không an toàn, vội bưng hồng trà bỏ chạy.
"Còn dám chạy! Em . . . . . ." Trong suốt Ngụy đuổi theo cô, nhưng chưa nói hết câu liền thấy Cổ Tinh Nhã vung ra một nhúm bột phấn. Chưa hiểu chuyện gì anh đã ngã luôn xuống đất.
Đột nhiên cả phòng khách giống lâm lạc vào không gian khác. An tĩnh không một tiếng động.
"Tinh Nhã . . . . . . Cậu làm cái gì, " mắt mở to nhìn Trọng Suất Ngụy nằm trên mặt đất, Sở Thiến vội kêu lên.
"Tớ, tớ . . . . . . chỉ là mê hồn phấn thôi mà." Cổ Tinh Nhã vội trả lời.
"Vậy. . . . . . Nhưng là, thuốc mê đã sớm dùng hết rồi. . . . . ."
"Kia là cái gì?" Vẫy vẫy tay vẫn còn cầm nửa lọ thuốc mê, Cổ Tinh Nhã sắc mặt trắng xanh.
Không thể nào! Đây chẳng nhẽ là loại thuốc mới sao. “Hình như rất nhanh tác dụng đi.” Trong đầu suy nghĩ, rất nhanh Sở Thiến lên tiếng.
Sẽ không đi! Khiển đáng sẽ không là thế nào chủng hoàn không thí nghiệm ngộ tân dược đi!"Ta hình như là trang rất nhanh hôn mê cường lực yên giấc dược đi!" Thiên đầu nghĩ nghĩ, Sở Thiến lên tiếng.
"Vẫn còn may." Thở dài một hơi, Cổ Tinh Nhã ném cái lọ trên tay đi, ngồi phịch xuống sofa bất động.
"Trời ạ! Anh ấy mà nổi giận lên thì thật là đáng sợ." Bỏ tách hồng trà xuống, Sở Thiến ôn tồn nói.
"Đừng nghĩ, nghĩ đến lại thấy sợ." Cổ Tinh Nhã nghĩ đến nhiều chuyện mình còn giấu diếm không khỏi lo lắng.
"Nghĩ về chuyện đêm nay trước đi! Không làm vậy chúng ta thì chuyện đêm nay có làm được không." Liễu Thuần Đình không đường chọn lựa nhìn Trọng Suất Ngụy, quay lại công việc.
"Cũng chỉ có thể như vậy thôi." Các cô nhìn nhau, gật đầu tán thành.
"Vậy hôm nay kết thúc luôn hay vẫn chơi đùa một chút hả?" Cổ Tinh Nhã trưng cầu ý kiến người khác.
"Nếu kết thúc luôn thì thật không vui chút nào." Chu môi, Sở Thiến vừa sửa móng tay vừa nói.
"Mình cũng cho là vậy." Liễu Thuần Đình phụ họa.
"Vậy hôm nay trước hết trừ bỏ một nửa người của bọn hắn đi! Thuận tiện xem có ai trong bọn chúng có thể sử dụng được không."
"Rõ ràng là hồng môn yến, tương đối tốt để bắt người, cũng có thể nhìn ra năng lực của bọn chúng."
Hừm! Như vậy lại có món đồ chơi mới rồi.
"Vậy chúng ta nhất trí diễn một vở kịch, luyện tập một chút khả năng săn mồi xem sao." Liễu Thuần Đình tà ác tính kế, chờ con mồi vào bẫy.
"Cứ như vậy đi." Giọng nói Cổ Tinh Nhã có chút vui mừng.
"Đi thôi! Tối nay đón khách quý, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt đừng để thất lễ với họ."
Ba người ưu nhã đứng dậy, chuẩn bị nghênh đón sự kiện đêm nay.
Bên ngoài, ánh mặt trời chói trang. Vậy mà người bên ngoài lại cảm thấy rét lạnh. Như là nghe thấy tiếng cười từ xa xăm vọng lại, chuẩn bị cho một cuộc chiến trong cõi âm ti.
Đến nỗi Trọng Suất Ngụy hôn mê nằm đó cũng bị bỏ quên. Đành chờ cho thuốc mê hết tác dụng.
Bình luận facebook