Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Đêm đen lạnh lẽo, không gian lẩn quất mùi máu tanh.
Chiếc áo sơ mi trên người Cận Nghị thấm máu, trên người đầy vết thương cho thấy hắn vừa trải qua một trận chiến đẫm máu. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ đến gần. Phút chốc mở mắt, trong mắt hắn không có lấy một tia mệt mỏi nhìn người đang bước đến gần: "Cô tới làm gì? Đánh tôi nữa sao? "
Liễu Thuần Đình đứng cách hắn ba bước chân, nhìn hắn cười cười.
"Nếu. . . . . . Tôi nói tôi thả anh đi thì sao?"
"Nực cười! Thả tôi đi? Các cô vận dụng đến năm người kia vây bắt tôi, nay lại nói muốn thả tôi đi, cô coi tôi là cái gì, là món đồ chơi của các người sao? Người sáng suốt không nói mờ ám, rốt cuộc các cô muốn cái gì thì nói đi! Đừng ở đó giả mù sa mưa nữa."
"Sao lại nói thế, tôi là thật sự muốn thả anh đi mà!"
Cận Nghị mắt lạnh nhìn cô, không biết cô muốn tính kế gì .
"Sao khách khí thế, kỳ thật chúng ta không có thâm cừu đại hận, đúng không"
Thật là! Phòng vệ cũng tốt thật. Xem ra muốn thuyết phục hắn phải tốn công phu rồi! "Sao không có, nếu năm năm trước Cổ Tinh Nhã làm cha nuôi tôi vào tù thì đúng thật chúng ta không có thù oán!" Ánh mắt Cận Nghị tràn đầy thù hận.
Đúng là đứa con có hiếu! "Đúng là cha nuôi anh bị Tinh Nhã đưa vào tù, nhưng anh thật sự biết cha anh hiện nay thế nào sao? "
"Ông ấy đã sớm chết ở trong ngục rồi, còn phải hỏi sao?"
"Xem ra anh cũng chỉ là quân cờ của lão già đó thôi." Liễu Thuần Đình ra vẻ tiếc hận lắc lắc đầu.
"Cô có ý gì?" Cận Nghị trong lòng toát ra nghi hoặc, một bộ muốn nói lại thôi . Cuối cùng nhịn không được liền hỏi.
"Chính là ý này, anh là người thông minh không khó để biết tôi muốn nói gì."
"Cô nói. . . . . ." Cau mày, hắn không muốn tin. . . . . .
"Ha ha! Không sai, cha nuôi anh chết chỉ là tin vịt. Sự thật ông ta vượt ngục nên tìm người chết thay để mình thoát tội. Chỉ có anh tin ông ta thôi.
"Bất quá, ông ta để cho anh tin mình đã chết, gián tiếp tiêu trừ thế lực của mình, sau này khi anh đọc được di thư chính là muốn mượn tay anh để báo thù."
"Chứng cứ đâu? Tôi sao biết được cô nói có thật không."
"Đương nhiên, chết ở trên tay của tôi là được" Liễu Thuần Đình ánh mắt lóe sáng.
Tốt lắm, bước đầu tiên thành công rồi !" Anh xác định không cần biết lý do tôi cứu anh ra sao?"
"Cứu? Không phải bọn hắn muốn cô đến sao?"
"Ha ha! Đương nhiên không phải! Tôi đến cứu anh." Hắc hắc! Nhất định về phải cho năm tên kia một trận mới được.
"Ý cô là. . . . . ." Cận Nghị không dám tin nhìn cô.
Cứu người, nhà tù của Ân Long mà cô cũng vào được sao? Cô không phải là người của Ân Long sao? Vì sao muốn cứu hắn?
Hơn nữa thậm chí có biện pháp , bồi hắn mò vào đây nói chuyện với hắn lâu như vậy mà không bị phát hiện. Phải nói là cô giỏi hay nói người Ân Long quá kém đây. Nhưng mà làm sao có thể an toàn dời khỏi đây . . . . . .
"Thế nào rồi hả ? Còn suy nghĩ gì nữa, đi mau!"
"Cô chắc chắn đưa tôi an toàn dời khỏi đây sao? Tôi đang bị thương, không có khả năng dùng võ lực đi ra ngoài."
"Tôi không nói muốn như vậy a! Chúng ta cứ đi ra là tốt rồi." Cô ung dung cười, thuận tiện ấn mật mã mở cửa.
"Cô. . . . . ."
"Đi thôi! Còn đứng ngẩn người làm gì!"
Kéo hắn đi ra cửa, Liễu Thuần Đình rút trong túi ra một mảnh giấy, tùy ý ném trên mặt đất.
Tất cả đều không có gì khác thường. Giống như khi cô đến tất cả đều vắng vẻ, chỉ là thuận tay vứt đi tờ giấy, cười nhạo bọn người coi ngục vô dụng.
Trăng sáng như ngọc, gió nhẹ đu đưa.
Trong thư phòng, âm thanh lật giấy và tiếng bút viết không ngừng vang lên. Trọng Suất Ngụy nhìn chằm chằm đống văn kiện trên bàn tỏ vẻ bất mãn.
"Tiểu Nhã!" Anh cúi đầu gọi, thanh âm có tính uy hiếp.
Cổ Tinh Nhã vẫn không ngẩng đầu, tay vẫn lật giở văn kiện, mặc kệ người nào đó đang giận dữ.
"Tinh Nhã. . . . . ." Thật sự không để ý tới anh! Đống văn kiện kia có sức hấp dẫn vậy sao?
"Gì vậy, không có việc gì thì đừng nháo." Cổ Tinh Nhã ngăn lại trong tiếng kêu to, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống tiếp.
Không thể nhịn nữa rồi! Trọng Suất Ngụy xanh mặt, đóng sập máy tính, giữ chặt lấy tay cô, bốn mắt trừng nhau.
"Trọng Suất Ngụy, anh muốn làm gì? Anh không thấy em đang bận sao?"
"Vợ à, em có phải hơi quá đáng rồi không? Lúc trước vì chuyện của Cận Nghị anh đã phải tránh cả ngày trong thư phòng rồi, hiện tại em đã giao hết cho Thuần Đình vậy mà vẫn làm đến mù mịt đầu óc, em còn dám hỏi anh định làm gì sao?"
Nói xong, Trọng Suất Ngụy đã tức đến nghiến răng nghiến lợi rồi.
"Công việc của em với anh không quan hệ nhé." Cô thẳng thắn nói.
Tốt lắm! Xem ra anh chiều cô đến vô pháp vô thiên rồi. Giờ còn dám lớn tiếng với anh nữa chứ.
"Xem ra em lâu lắm không được giáo huấn rồi." Anh đến gần làm việc bàn, cô giữa anh và chiếc ghế dựa.
"Anh, anh muốn làm gì?" Nhìn anh chấn kinh, làm cô nói cà lăm.
"Anh muốn làm gì em sẽ biết ngay thôi." Trọng Suất Ngụy dùng ngón tay vuốt nhẹ cằm cô, môi mỏng thuận thế hôn lên môi của cô.
"Không. . . . . ." Cổ Tinh Nhã đẩy anh ra, vừa mở miệng phản kháng đã bị anh xâm nhập. Anh thỏa mãn thở dài, càng tham lam liếm mút. Trời ạ! Cô vẫn ngọt ngào như vậy. . . . . .
Cổ Tinh Nhã chìm trong nụ hôn của anh. Mê loạn ôm lấy cổ của anh, nhiệt tình hôn lại, làm hai người càng sâu nhập dây dưa.
"Tiểu Nhã. . . . . Anh muốn em. . . . . ." Anh miệt mài hôn, từ môi kéo dài đến tai, nỉ non lời yêu.
"Nhưng. . . . . . Công việc. . . . . ." Cổ Tinh Nhã phân vân nhìn lên bàn.
Ôm lấy mặt cô, Trọng Suất Ngụy lại hôn cô thật sâu, trừng phạt cô không chuyên tâm, hơi cúi người làm hai người càng sát vào nhau hơn.
"Không cần lo!" Tay anh bá đạo ôm lấy bầu ngực cô xoa nắn, thổi khí bên tai cô, chọc cô một trận run rẩy.
" . . . . ." Cổ Tinh Nhã không nói được. Nâng người lên dán vào anh, cầu thêm một bước thân mật.
Ngón tay anh nhanh chóng cởi nút áo cô, mê muội người con gái làm anh bao đêm mong nhớ.
Ấn cô dựa người vào ghế, nhanh chóng cởi áo cô ra. Nhìn nụ hoa hồng thắm đang đứng thẳng, anh tham lam cắn mút một bên, bên kia không ngừng lấy tay đùa nghịch . . . . . .
"Ưm, ưm. . . . . ." Cổ Tinh Nhã ôm chặt lấy anh, run rẩy toàn thân, thậm chí nơi tư mật rất nhanh cảm thấy ẩm ướt. . . . . . .
Được phản ứng của cô khích lệ, dục vọng anh nhẫn nhịn lâu nay bùng lên dữ dội. Hôn cô thật sâu, một tay anh nắm chặt thắt lưng cô, tay kia lần vào trong váy cô, cách lớp quần lót vuốt ve chọc ngoáy.
Cô không chịu được, không tự chủ mở rộng hai chân để tay anh có thể hoạt động dễ dàng hơn.
Trọng Suất Ngụy tà mị cười, không chỉ có hắn chờ mong mà cô cũng thế.
Anh nhẹ vạch quần lót cô ra, đâm ngón tay vào hoa huy*t ấm áp. Nhìn cô thỏa mãn, anh nhanh chóng cởi quần lót cô ra, vén cao váy lên cao. Anh đặt hai chân cô mở rộng trên thành ghế, ngồi xuống nhìn cảnh đẹp vừa hiện ra một cách hài lòng. Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên nơi tư mật của cô, môi lưỡi cùng nhau thâm nhập hoa huy*t . . . . . .
"Ư. . . m. . .m…." Cô không khỏi la lên.
"Ha ha. . . . . . Thoải mái không?" Anh không cho cô hưởng thụ lâu, nhanh chóng dời đi, thay vào đó là ngón tay anh thâm nhập sâu hơn.
Giữa hai cánh hoa nhanh chóng tràn ra mật ngọt. Anh rút tay ra, ngón tay ướt đẫm hoa mật. Anh đưa ngón tay vào miệng cô đê cô thưởng thức hương vị của chính mình.
"Ưm. . . . . . đừng. . . . . ." Mạt Cổ Tinh Nhã đỏ ửng, đẩy tay anh ra . . . . ..
"Còn thẹn thùng sao?"
Cô e lệ phản ứng làm Trọng Suất Ngụy lại càng muốn cô thần phục mình.
Anh phút chốc cúi người, một tay cầm lấy tay cô, tay kia chen vào khu rừng rậm rạp, ngón tay không ngừng trêu đùa hoa hạch nhưng không vào sâu.
"Ư…m . . ." Người cô như bị điện giật. Anh kích thích cô để cô thêm đòi hỏi.
Anh lại thay đổi, nhanh chóng dứt khoát đâm vào rút ra.
"Không, đừng. . . . . . Ngụy. . . . . ." Cô kêu lên. Nhưng hai tay bị anh nắm chặt không làm gì được, chỉ biết uốn cong người đón nhận.
"Thật sự không cần sao?" Hài lòng phản ứng của cô. Trong suốt Ngụy cúi xuống cắn nhẹ nụ hoa rồi lại mút thật mạnh, để lại dấu ấn trên ngực cô.
Cô vong tình rên rỉ, làm dục vọng của anh thêm kiên cứng rắn, động tác càng nhanh hơn. . . . . . .
Không cách nào nhịn nữa, Trọng Suất Ngụy nhanh chóng kéo khóa quần, giải phóng dục vọng rồi đâm vào thật nhanh.
"A, ưm, a. . . . . ." Anh mạnh mẽ đu đưa khiến cô thét chói tai.
Đột nhiên, anh kéo cô lên, vong chân cô ôm lấy thắt lưng anh rồi mới ôm cô đi về phía bàn trà. Mỗi bước đi dục vọng của anh lại đâm vào trong cô càng sâu. Đến nơi, anh để cô xuống, xoay người để cô chống hai tay lên bàn. Từ sau lưng cô anh mãnh liệt tiến vào. Bàn tay không ngừng vuốt ve nắn bóp hai đồi tuyết trắng.
"Ư. . . . . m. . . . . m."
Cổ Tinh Nhã hoàn toàn không chịu nổi mỗi lần anh xâm nhập không hề tiết chế. Hai tay bấu chặt cạnh bàn, thân hình vì anh mà không ngừng đung đưa va chạm
Cao trào mãnh liệt nhanh chóng. Hai người đồng thời cùng nhau lên đỉnh. Trọng tận cùng hang động ấm áp, anh phun ra dòng nhiệt nóng bỏng của mình vào trong cô . . . . . .
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trọng Suất Ngụy ôm lấy Cổ Tình Nhã mềm nhũn đi vào phòng nghỉ.
Cầm một bên ngực trắng nõn trong tay, Trọng Suất Ngụy chưa thỏa mãn cười si ngốc: "Tiểu Nhã, gả cho anh được không?" Anh đột nhiên nói iaatj mình, ngẩng đầu nhìn anh.
"Vì sao? Em nói. . . . . . Thế nào là đột nhiên?" Cô không nghe lầm chứ?
"Không đột nhiên, anh sớm đã muốn nói vậy rồi." Nếu không vì nhiều chuyện xẩy ra, anh đã sớm đem cô về nhà, làm sao mà chịu được đến giờ chứ.
"Nhưng. . . . . ." Thật vậy sao? Anh thật sự muốn cô lấy anh. Đây là mơ sao?
"Em không muốn sao?" Trọng Suất Ngụy nhìn chằm chằm vào mắt cô, rất sợ cô cự tuyệt.
Không muốn, thế nào lại không muốn? Cô đã mong chờ được làm vợ anh biết bao! Chính là thật sự không vấn đề sao? Cha mẹ anh có thể nhận cô sao? Có thể coi thường cô hay không ?
"Không, em đồng ý. Nhưng. . . . . ." Cô sợ hãi nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ bất an.
"Sao hả? Có vấn đề sao?" Anh khẩn trương hỏi, rất sợ có lý do nào đó khiến cô không thể thành vợ anh. Không! Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ điều gì xẩy ra.
". . . . Ba mẹ anh có thể không đồng ý với thân thế của em"
"Em lo lắng đến vấn đề này sao?" Trọng Suất Ngụy kinh ngạc nhìn cô. Tốt quá, chỉ là vấn đề nhỏ này thôi.
"Em sợ cha mẹ anh không chấp nhận em từng là người xã hội đen. Dù sao xuất thân của em cũng không tốt lắm. . . . . ." Cổ Tinh Nhã suy nghĩ tỉ mỉ, vể mặt ảm đạm tự ti.
"Sao em nghĩ vậy? Có phải nghe được gì không?"
"Không có, chỉ là suy đoán mà thôi." Anh thật sự chấp nhận cô như vậy sao?
"Ngốc! Sao lại tự mình suy nghĩ vậy chứ?" Nhìn cô lo lắng, Trọng Suất Ngụy nhẹ giọng nói: "Em vẫn không tin anh sao? Cho dù phải đấu tranh, chỉ cần em ở bên anh, anh đều cảm thấy đáng giá, biết không?"
Anh ôn nhu ôm lấy mặt cô, hứa với cô. Cô chỉ biết nhìn anh và khóc.
"Đừng khóc ! Đừng khóc. . . . . ." Nhìn cô không ngừng rơi lệ, anh dùng nụ hôn chậm rãi lau đi nước mắt cho cô.
"Thật là, anh nên bắt em làm thế nào mới tốt đây?"
"Vì sao đối với em tốt như vậy? Em. . . . . ." Cổ Tinh Nhã nghẹn ngào không nói được, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
"Ngốc, không tốt với em thì tốt với ai chứ!" Anh nhẹ nhàng vén lại mái tóc rối cho cô.
"Đừng khóc?" Anh an ủi cô."Ngụy. . . . . . Em đã nói rất yêu anh chưa?"
"Hôm nay không có, nhưng mà sau ngày anh không ngại ngày nào cũng nghe em nói đâu!" Trọng Suất Ngụy ôn nhu cười cười, vuốt nhẹ má cô, ôm cô vào lòng." Nếu anh muốn nghe, em liền nói đến khi anh chán mới thôi." Nằm trong ngực anh, cô cười ngọt ngào.
"Anh không chán đâu! Chỉ cần là em nói, cho dù nghe trăm lần ngàn lần cũng không chán." Tựa cằm lên đầu cô, Trọng Suất Ngụy khẽ cười .
"Thật sao, là anh nói đó nha!"
"Ừ. . . . . . Gả cho anh."
"Vâng" Cổ Tinh Nhã hạnh phúc mỉm cười.
"Mỗi ngày anh đều có thể nghe được chứ!" Trọng Suất Ngụy lại nói, rất nhanh cúi xuống hôn cô.
"Trọng Suất Ngụy. . . . Em yêu anh!" Cổ Tinh Nhã xấu hổ vừa cười vừa nói. Nhìn cô rực rỡ làm Trọng Suất Ngụy giật mình.
Anh lại cúi xuống hôn cô! "Anh cũng rất yêu em, yêu em . . . . . ."
Trong phòng nghỉ, hai người quấn chặt lấy nhau, trao cho nhau tình yêu nồng nàn bằng lời nói và hành động nguyên thủy nhất. Những tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng tiếng thở dốc thỏa mãn tạo nên bản nhạc tuyệt vời. Ánh trăng dần lên cao soi sáng phòng nghỉ.
. . . . . . Đêm, chỉ mới bắt đầu!
Trong vườn hoa rộng lớn, cây cối được cắt tỉa gọn gàng, xếp ngay ngắn cạnh lối đi. Đây là nơi nghỉ ngơi thoải mái sau những ngày làm việc bận rộn. Nếu bỏ qua tiếng hét đầy tức giận của chủ nhà trong phòng khách thì đây quả là một không gian đẹp tuyệt vời.
"Không cho phép, tuyệt đối không được!"
"Thế nào lại không được, ông nói rõ xem nào?" Uống vào ngụm trà thơm ngào ngạt hồng trà, Thủy Chi Mỵ không để ý tới chồng đang tức giận.
"Không được chính là không được, Cần gì phải có lý do?" Trọng Cổ Đình mang bộ mặt tức giận ngồi xuống.
Hừ! Gia tộc ông nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Muốn làm dâu nhà ông cũng chỉ vì tài sản mà thôi. Muốn kết hôn, có thể! Nhưng trước tiên bước qua ông đã rồi hãy nói! "Nếu nói không nên lý do, có gì mà phản đối chứ?" Thật là, càng già càng ngang bướng, Thủy Chi Mỵ nhãn nhã nhìn chồng phiền muộn không đường chọn lựa.
"Tôi phản đối!" Chỉ vậy thôi, không gì hết!
" Là sao?" Kéo dài âm cuối. Thủy Chi Mỵ không cho là đúng.
Kỳ thật, xem ra, cô gái tên Cổ Tinh Nhã kia rất thú vị.
Trước đây bà cũng có cho người điều tra nhưng không thu được kết quả gì. Chỉ có tấm ảnh chụp chung với con bà mà thôi. Bà dám khẳng định cô là thật lòng yêu con trai bà. Mặc dù bà biết chồng bà lo lắng điều gì nhưng theo lời quản gia nói thì lần trở về Đài Loan này của Trọng Suất Ngụy hai người mới lần đầu tiên gặp mặt. Bà mới hoàn toàn hết lo ngại. Bởi vì, bà biết cô gái kia rất kiêu ngạo, sẽ không vì con trai bà là con rùa vàng mà ôm lấy.
"Cô ấy lại sinh cho chúng ta hai thằng cháu xinh xắn kháu khỉnh!"
"Vậy thì thế nào?" Hừ! Ông không thừa nhận đâu!
"Là như thế nào, chính là ông không muốn nghe bọn chúng gọi ông một tiếng ông nội sao? Tôi lại rất mong được nghe chúng gọi bà nội đấy, ha ha. . . . . ." Cũng không tin ông không muốn đi! Thủy Chi Mỵ âm thầm tưởng .
Kết quả đúng như bà mong muốn, Trọng Cổ Đình dù quyết tâm mấy cũng bioj dao động: "Này. . . . . ."
"Nghe nói bọn chúng giống thằng Ngụy như đúc! Chẳng những nhìn rất tuấn tú mà lại rất giỏi" Bắt đầu cảm thấy thực đáng tiếc thôi?
"Thật sao?. . . . . ."
"Đương nhiên, tôi đã trực tiếp kiểm chứng rồi!" Bà nhất định phải có được hai đứa cháu nội này, để chúng gọi một tiếng bà nội cho bà nghe. Bà thật muốn cháu đến điên rồi, là ai cũng được, nhưng vẫn phải có nguyên tắc.
" . . . . . Giống như. . . . . ."
"Kỳ thật, có thể sinh ra hai đứa con như vậy thì người mẹ cũng không kém đâu. Ông nói thế nào?"
"Nhưng mà. . . . . . Cô ta có tính toán . . . . . ."
"Sẽ không đi, tôi nghe Ngụy nói, hai đứa bé rất ngoan và lễ phép. Nếu mẹ chúng gian xảo, hai đứa trẻ sao được giáo dục tôt?" Thật là, sao ông ấy luôn nghĩ không tốt vậy chứ. cứ đường hoàng thừa nhận đi đã sao.
"Này. . . . . . Cũng đúng !" Nhưng là hình như còn có gì đó là lạ . . . . . .
Chồng do dự không quyết, cuối cùng làm Thủy Chi Mỵ chịu không nổi rồi.
"Trọng Cổ Đình, ông rốt cuộc để ý cái gì? Ông không thể quyết định được à, cứ dây dưa mãi thế." Mặt trầm xuống, Thủy Chi Mỵ không cao hứng nổi.
"Không, không. . . . . . Không có rồi!" Nhìn bà xã đại nhân tức giận, Trọng Cổ Đình vội vàng gật đầu, không dám có gì ý kiến.
"Không có là tốt nhất." Hừ! Thách kẹo ông cũng không dám .
"Thôi mà, bà xã bớt giận đi!" Trọng Cổ Đình nịnh nọt, chỉ sợ đêm nay phải ngủ ở thư phòng thôi. Đối với ông, sợ nhất là không được ôm vợ ngủ.
"Nói lại đi!" Thật là! Lâu lắm không phát uy liền quên rồi sao. Đừng tưởng mèo thì không cắn người nha!
"Đừng, đừng như vậy mà!"
"Nhìn thái độ của ông chắc muốn ngủ ở thư phòng vài ngày rồi đúng không?" Quay đầu đi không nhìn đến chồng, Thủy Chi Mỵ vụng trộm cười .
"A?" Thế nào như vậy? Trọng Cổ Đình thểu não van xin.
Ha ha! Nhịn một chút để còn được vào phòng ngủ chứ! Bất quá rất khó nhìn thấy bộ dạng ông hiện giờ.
Cùng lúc này, cách phòng khách Trọng gia không xa, có người đã chứng kiến toàn bộ vở kịch vừa rồi.
"Không đâu! Anh Trọng muốn kết hôn rồi sao?" Khuôn mặt Na Phù Á kinh ngạc.
"Cha ! Cha nói đi, đây chỉ là nói dối thôi, anh Trọng sao lại kết hôn, mà người đó lại không phải là con chứ?" Đây quả là tin động trời.
"Cha sao lại lừa con. Trọng Suất Ngụy đã gọi điện mời cha làm chủ hôn cho hắn!" Nhìn con gái khóc than, Na Khắc cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Ai! Chàng trai này ông vừa nhìn đã thích. Anh vừa tài giỏi, vừa lễ phép, bất quá. . . . . .
Nếu hai đứa trích nhau thì hai bên gia đình đã sớm tính chuyện kết hôn, nhưng nhiều năm trôi qua, Trọng Suất Ngụy vẫn khước từ, chỉ có Na Phù Á lại đa tình! Na Khắc lâm vào trầm tư, một bên Na Phù Á không thể chịu đựng được tin này, bắt đầu không ngừng tiết hận, đập phá lung tung.
"A! Tiểu thư, cái bình hoa. . . . . ." Giá trị 30 vạn Đô-la a! Người làm nói chưa hết câu, bình hoa đã vỡ vụn. "Tiểu thư, cái đĩa gốm . . . . . ."
"Nhanh lấy cái bình ngọc đi . . . . . ."
"Tiểu thư! Cái đó. . . . . ." Đó là bộ trà cụ mà lão gia yêu quý a! Người làm thất thanh kêu lên, chạy đến đỡ lấy bộ trà cụ.
Qua một hồi, đập phá mệt nhoài, Na Phù Á mặt mũi đỏ gay, thở hổn hển ngã xuống sofa.
". . . . . . Oa. . . oa. . ." Cô khóc như mưa.
Cho người làm lui ra, Na Khắc lúc này tuy rất tiếc mấy món đồ bị con gái đập phá, nhưng nhìn con gái khóc đến sưng húp cả mắt lại hết cả tức giận.
"Na Phù Á. . . . . ." Na Khắc chỉ có thể gọi tên con gái.
Na Phù Á chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt, hai dòng nước mắt chưa khô, cô"Oa!" một tiếng, nhoài vào lòng cha khóc rống.
"Cha , vì sao. . . . . . Vì sao anh ấy muốn kết hôn với người khác. . . . . ."
"Này. . . . . ." Na Khắc không nói được.
"Cô gái đó có gì tốt hơn con chứ?" Cô bình tĩnh nhìn phụ thân.
Na Khắc không cách nào đem sự thật bày tỏ.
Ai! Trả lời thế nào đây. Đứng trên lập trường bình đẳng mà nói, xét về năng lực hay diện mạo, con gái ông không thể sánh với cô gái kia! Na Khắc nhìn con gái vừa khóc xong, không khỏi thở dài.
"Cha, lẽ nào con thực sự thua kém cô gái kia sao?" Na Phù Á nắm chặt làn váy, giọng nói tăng cao.
"Con. . . . . ." Na Khắc do dự, không nghi ngờ đây là đả kích lớn nhất đối với Na Phù Á.
"Con không tin! Con nhất định phải tận mắt nhìn thấy, xem cô gái đó lợi hại thế nào mà có thể làm vợ anh ta." Lau đi nước mắt, Na Phù Á bỏ đi vẻ nhu nhược vừa rồi, xoay người đi lên lầu.
"Na Phù Á, con, con định làm gì?" Trời ạ! Sẽ không là muốn. . . . . .
"Hừ! Con muốn đi Đài Loan nhìn xem cô gái kia!" Không để ý tới vẻ mặt cha mình đang kinh ngạc, cô dậm mạnh chân đi về phòng, chuẩn bị hành lý về Đài Loan.
"Na Phù. . . . . ."
Na Khắc chỉ biết nhìn con gái, hy vọng cô sẽ không gặp phải chuyện gì. Nếu không. . . . . . Đừng nói là Na phù á, chỉ sợ trên đời này không mấy cô gái chịu thừa nhận được vợ con Trọng Suất Ngụy!
Chiếc áo sơ mi trên người Cận Nghị thấm máu, trên người đầy vết thương cho thấy hắn vừa trải qua một trận chiến đẫm máu. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ đến gần. Phút chốc mở mắt, trong mắt hắn không có lấy một tia mệt mỏi nhìn người đang bước đến gần: "Cô tới làm gì? Đánh tôi nữa sao? "
Liễu Thuần Đình đứng cách hắn ba bước chân, nhìn hắn cười cười.
"Nếu. . . . . . Tôi nói tôi thả anh đi thì sao?"
"Nực cười! Thả tôi đi? Các cô vận dụng đến năm người kia vây bắt tôi, nay lại nói muốn thả tôi đi, cô coi tôi là cái gì, là món đồ chơi của các người sao? Người sáng suốt không nói mờ ám, rốt cuộc các cô muốn cái gì thì nói đi! Đừng ở đó giả mù sa mưa nữa."
"Sao lại nói thế, tôi là thật sự muốn thả anh đi mà!"
Cận Nghị mắt lạnh nhìn cô, không biết cô muốn tính kế gì .
"Sao khách khí thế, kỳ thật chúng ta không có thâm cừu đại hận, đúng không"
Thật là! Phòng vệ cũng tốt thật. Xem ra muốn thuyết phục hắn phải tốn công phu rồi! "Sao không có, nếu năm năm trước Cổ Tinh Nhã làm cha nuôi tôi vào tù thì đúng thật chúng ta không có thù oán!" Ánh mắt Cận Nghị tràn đầy thù hận.
Đúng là đứa con có hiếu! "Đúng là cha nuôi anh bị Tinh Nhã đưa vào tù, nhưng anh thật sự biết cha anh hiện nay thế nào sao? "
"Ông ấy đã sớm chết ở trong ngục rồi, còn phải hỏi sao?"
"Xem ra anh cũng chỉ là quân cờ của lão già đó thôi." Liễu Thuần Đình ra vẻ tiếc hận lắc lắc đầu.
"Cô có ý gì?" Cận Nghị trong lòng toát ra nghi hoặc, một bộ muốn nói lại thôi . Cuối cùng nhịn không được liền hỏi.
"Chính là ý này, anh là người thông minh không khó để biết tôi muốn nói gì."
"Cô nói. . . . . ." Cau mày, hắn không muốn tin. . . . . .
"Ha ha! Không sai, cha nuôi anh chết chỉ là tin vịt. Sự thật ông ta vượt ngục nên tìm người chết thay để mình thoát tội. Chỉ có anh tin ông ta thôi.
"Bất quá, ông ta để cho anh tin mình đã chết, gián tiếp tiêu trừ thế lực của mình, sau này khi anh đọc được di thư chính là muốn mượn tay anh để báo thù."
"Chứng cứ đâu? Tôi sao biết được cô nói có thật không."
"Đương nhiên, chết ở trên tay của tôi là được" Liễu Thuần Đình ánh mắt lóe sáng.
Tốt lắm, bước đầu tiên thành công rồi !" Anh xác định không cần biết lý do tôi cứu anh ra sao?"
"Cứu? Không phải bọn hắn muốn cô đến sao?"
"Ha ha! Đương nhiên không phải! Tôi đến cứu anh." Hắc hắc! Nhất định về phải cho năm tên kia một trận mới được.
"Ý cô là. . . . . ." Cận Nghị không dám tin nhìn cô.
Cứu người, nhà tù của Ân Long mà cô cũng vào được sao? Cô không phải là người của Ân Long sao? Vì sao muốn cứu hắn?
Hơn nữa thậm chí có biện pháp , bồi hắn mò vào đây nói chuyện với hắn lâu như vậy mà không bị phát hiện. Phải nói là cô giỏi hay nói người Ân Long quá kém đây. Nhưng mà làm sao có thể an toàn dời khỏi đây . . . . . .
"Thế nào rồi hả ? Còn suy nghĩ gì nữa, đi mau!"
"Cô chắc chắn đưa tôi an toàn dời khỏi đây sao? Tôi đang bị thương, không có khả năng dùng võ lực đi ra ngoài."
"Tôi không nói muốn như vậy a! Chúng ta cứ đi ra là tốt rồi." Cô ung dung cười, thuận tiện ấn mật mã mở cửa.
"Cô. . . . . ."
"Đi thôi! Còn đứng ngẩn người làm gì!"
Kéo hắn đi ra cửa, Liễu Thuần Đình rút trong túi ra một mảnh giấy, tùy ý ném trên mặt đất.
Tất cả đều không có gì khác thường. Giống như khi cô đến tất cả đều vắng vẻ, chỉ là thuận tay vứt đi tờ giấy, cười nhạo bọn người coi ngục vô dụng.
Trăng sáng như ngọc, gió nhẹ đu đưa.
Trong thư phòng, âm thanh lật giấy và tiếng bút viết không ngừng vang lên. Trọng Suất Ngụy nhìn chằm chằm đống văn kiện trên bàn tỏ vẻ bất mãn.
"Tiểu Nhã!" Anh cúi đầu gọi, thanh âm có tính uy hiếp.
Cổ Tinh Nhã vẫn không ngẩng đầu, tay vẫn lật giở văn kiện, mặc kệ người nào đó đang giận dữ.
"Tinh Nhã. . . . . ." Thật sự không để ý tới anh! Đống văn kiện kia có sức hấp dẫn vậy sao?
"Gì vậy, không có việc gì thì đừng nháo." Cổ Tinh Nhã ngăn lại trong tiếng kêu to, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống tiếp.
Không thể nhịn nữa rồi! Trọng Suất Ngụy xanh mặt, đóng sập máy tính, giữ chặt lấy tay cô, bốn mắt trừng nhau.
"Trọng Suất Ngụy, anh muốn làm gì? Anh không thấy em đang bận sao?"
"Vợ à, em có phải hơi quá đáng rồi không? Lúc trước vì chuyện của Cận Nghị anh đã phải tránh cả ngày trong thư phòng rồi, hiện tại em đã giao hết cho Thuần Đình vậy mà vẫn làm đến mù mịt đầu óc, em còn dám hỏi anh định làm gì sao?"
Nói xong, Trọng Suất Ngụy đã tức đến nghiến răng nghiến lợi rồi.
"Công việc của em với anh không quan hệ nhé." Cô thẳng thắn nói.
Tốt lắm! Xem ra anh chiều cô đến vô pháp vô thiên rồi. Giờ còn dám lớn tiếng với anh nữa chứ.
"Xem ra em lâu lắm không được giáo huấn rồi." Anh đến gần làm việc bàn, cô giữa anh và chiếc ghế dựa.
"Anh, anh muốn làm gì?" Nhìn anh chấn kinh, làm cô nói cà lăm.
"Anh muốn làm gì em sẽ biết ngay thôi." Trọng Suất Ngụy dùng ngón tay vuốt nhẹ cằm cô, môi mỏng thuận thế hôn lên môi của cô.
"Không. . . . . ." Cổ Tinh Nhã đẩy anh ra, vừa mở miệng phản kháng đã bị anh xâm nhập. Anh thỏa mãn thở dài, càng tham lam liếm mút. Trời ạ! Cô vẫn ngọt ngào như vậy. . . . . .
Cổ Tinh Nhã chìm trong nụ hôn của anh. Mê loạn ôm lấy cổ của anh, nhiệt tình hôn lại, làm hai người càng sâu nhập dây dưa.
"Tiểu Nhã. . . . . Anh muốn em. . . . . ." Anh miệt mài hôn, từ môi kéo dài đến tai, nỉ non lời yêu.
"Nhưng. . . . . . Công việc. . . . . ." Cổ Tinh Nhã phân vân nhìn lên bàn.
Ôm lấy mặt cô, Trọng Suất Ngụy lại hôn cô thật sâu, trừng phạt cô không chuyên tâm, hơi cúi người làm hai người càng sát vào nhau hơn.
"Không cần lo!" Tay anh bá đạo ôm lấy bầu ngực cô xoa nắn, thổi khí bên tai cô, chọc cô một trận run rẩy.
" . . . . ." Cổ Tinh Nhã không nói được. Nâng người lên dán vào anh, cầu thêm một bước thân mật.
Ngón tay anh nhanh chóng cởi nút áo cô, mê muội người con gái làm anh bao đêm mong nhớ.
Ấn cô dựa người vào ghế, nhanh chóng cởi áo cô ra. Nhìn nụ hoa hồng thắm đang đứng thẳng, anh tham lam cắn mút một bên, bên kia không ngừng lấy tay đùa nghịch . . . . . .
"Ưm, ưm. . . . . ." Cổ Tinh Nhã ôm chặt lấy anh, run rẩy toàn thân, thậm chí nơi tư mật rất nhanh cảm thấy ẩm ướt. . . . . . .
Được phản ứng của cô khích lệ, dục vọng anh nhẫn nhịn lâu nay bùng lên dữ dội. Hôn cô thật sâu, một tay anh nắm chặt thắt lưng cô, tay kia lần vào trong váy cô, cách lớp quần lót vuốt ve chọc ngoáy.
Cô không chịu được, không tự chủ mở rộng hai chân để tay anh có thể hoạt động dễ dàng hơn.
Trọng Suất Ngụy tà mị cười, không chỉ có hắn chờ mong mà cô cũng thế.
Anh nhẹ vạch quần lót cô ra, đâm ngón tay vào hoa huy*t ấm áp. Nhìn cô thỏa mãn, anh nhanh chóng cởi quần lót cô ra, vén cao váy lên cao. Anh đặt hai chân cô mở rộng trên thành ghế, ngồi xuống nhìn cảnh đẹp vừa hiện ra một cách hài lòng. Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên nơi tư mật của cô, môi lưỡi cùng nhau thâm nhập hoa huy*t . . . . . .
"Ư. . . m. . .m…." Cô không khỏi la lên.
"Ha ha. . . . . . Thoải mái không?" Anh không cho cô hưởng thụ lâu, nhanh chóng dời đi, thay vào đó là ngón tay anh thâm nhập sâu hơn.
Giữa hai cánh hoa nhanh chóng tràn ra mật ngọt. Anh rút tay ra, ngón tay ướt đẫm hoa mật. Anh đưa ngón tay vào miệng cô đê cô thưởng thức hương vị của chính mình.
"Ưm. . . . . . đừng. . . . . ." Mạt Cổ Tinh Nhã đỏ ửng, đẩy tay anh ra . . . . ..
"Còn thẹn thùng sao?"
Cô e lệ phản ứng làm Trọng Suất Ngụy lại càng muốn cô thần phục mình.
Anh phút chốc cúi người, một tay cầm lấy tay cô, tay kia chen vào khu rừng rậm rạp, ngón tay không ngừng trêu đùa hoa hạch nhưng không vào sâu.
"Ư…m . . ." Người cô như bị điện giật. Anh kích thích cô để cô thêm đòi hỏi.
Anh lại thay đổi, nhanh chóng dứt khoát đâm vào rút ra.
"Không, đừng. . . . . . Ngụy. . . . . ." Cô kêu lên. Nhưng hai tay bị anh nắm chặt không làm gì được, chỉ biết uốn cong người đón nhận.
"Thật sự không cần sao?" Hài lòng phản ứng của cô. Trong suốt Ngụy cúi xuống cắn nhẹ nụ hoa rồi lại mút thật mạnh, để lại dấu ấn trên ngực cô.
Cô vong tình rên rỉ, làm dục vọng của anh thêm kiên cứng rắn, động tác càng nhanh hơn. . . . . . .
Không cách nào nhịn nữa, Trọng Suất Ngụy nhanh chóng kéo khóa quần, giải phóng dục vọng rồi đâm vào thật nhanh.
"A, ưm, a. . . . . ." Anh mạnh mẽ đu đưa khiến cô thét chói tai.
Đột nhiên, anh kéo cô lên, vong chân cô ôm lấy thắt lưng anh rồi mới ôm cô đi về phía bàn trà. Mỗi bước đi dục vọng của anh lại đâm vào trong cô càng sâu. Đến nơi, anh để cô xuống, xoay người để cô chống hai tay lên bàn. Từ sau lưng cô anh mãnh liệt tiến vào. Bàn tay không ngừng vuốt ve nắn bóp hai đồi tuyết trắng.
"Ư. . . . . m. . . . . m."
Cổ Tinh Nhã hoàn toàn không chịu nổi mỗi lần anh xâm nhập không hề tiết chế. Hai tay bấu chặt cạnh bàn, thân hình vì anh mà không ngừng đung đưa va chạm
Cao trào mãnh liệt nhanh chóng. Hai người đồng thời cùng nhau lên đỉnh. Trọng tận cùng hang động ấm áp, anh phun ra dòng nhiệt nóng bỏng của mình vào trong cô . . . . . .
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trọng Suất Ngụy ôm lấy Cổ Tình Nhã mềm nhũn đi vào phòng nghỉ.
Cầm một bên ngực trắng nõn trong tay, Trọng Suất Ngụy chưa thỏa mãn cười si ngốc: "Tiểu Nhã, gả cho anh được không?" Anh đột nhiên nói iaatj mình, ngẩng đầu nhìn anh.
"Vì sao? Em nói. . . . . . Thế nào là đột nhiên?" Cô không nghe lầm chứ?
"Không đột nhiên, anh sớm đã muốn nói vậy rồi." Nếu không vì nhiều chuyện xẩy ra, anh đã sớm đem cô về nhà, làm sao mà chịu được đến giờ chứ.
"Nhưng. . . . . ." Thật vậy sao? Anh thật sự muốn cô lấy anh. Đây là mơ sao?
"Em không muốn sao?" Trọng Suất Ngụy nhìn chằm chằm vào mắt cô, rất sợ cô cự tuyệt.
Không muốn, thế nào lại không muốn? Cô đã mong chờ được làm vợ anh biết bao! Chính là thật sự không vấn đề sao? Cha mẹ anh có thể nhận cô sao? Có thể coi thường cô hay không ?
"Không, em đồng ý. Nhưng. . . . . ." Cô sợ hãi nhìn anh, ánh mắt lộ ra vẻ bất an.
"Sao hả? Có vấn đề sao?" Anh khẩn trương hỏi, rất sợ có lý do nào đó khiến cô không thể thành vợ anh. Không! Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ điều gì xẩy ra.
". . . . Ba mẹ anh có thể không đồng ý với thân thế của em"
"Em lo lắng đến vấn đề này sao?" Trọng Suất Ngụy kinh ngạc nhìn cô. Tốt quá, chỉ là vấn đề nhỏ này thôi.
"Em sợ cha mẹ anh không chấp nhận em từng là người xã hội đen. Dù sao xuất thân của em cũng không tốt lắm. . . . . ." Cổ Tinh Nhã suy nghĩ tỉ mỉ, vể mặt ảm đạm tự ti.
"Sao em nghĩ vậy? Có phải nghe được gì không?"
"Không có, chỉ là suy đoán mà thôi." Anh thật sự chấp nhận cô như vậy sao?
"Ngốc! Sao lại tự mình suy nghĩ vậy chứ?" Nhìn cô lo lắng, Trọng Suất Ngụy nhẹ giọng nói: "Em vẫn không tin anh sao? Cho dù phải đấu tranh, chỉ cần em ở bên anh, anh đều cảm thấy đáng giá, biết không?"
Anh ôn nhu ôm lấy mặt cô, hứa với cô. Cô chỉ biết nhìn anh và khóc.
"Đừng khóc ! Đừng khóc. . . . . ." Nhìn cô không ngừng rơi lệ, anh dùng nụ hôn chậm rãi lau đi nước mắt cho cô.
"Thật là, anh nên bắt em làm thế nào mới tốt đây?"
"Vì sao đối với em tốt như vậy? Em. . . . . ." Cổ Tinh Nhã nghẹn ngào không nói được, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
"Ngốc, không tốt với em thì tốt với ai chứ!" Anh nhẹ nhàng vén lại mái tóc rối cho cô.
"Đừng khóc?" Anh an ủi cô."Ngụy. . . . . . Em đã nói rất yêu anh chưa?"
"Hôm nay không có, nhưng mà sau ngày anh không ngại ngày nào cũng nghe em nói đâu!" Trọng Suất Ngụy ôn nhu cười cười, vuốt nhẹ má cô, ôm cô vào lòng." Nếu anh muốn nghe, em liền nói đến khi anh chán mới thôi." Nằm trong ngực anh, cô cười ngọt ngào.
"Anh không chán đâu! Chỉ cần là em nói, cho dù nghe trăm lần ngàn lần cũng không chán." Tựa cằm lên đầu cô, Trọng Suất Ngụy khẽ cười .
"Thật sao, là anh nói đó nha!"
"Ừ. . . . . . Gả cho anh."
"Vâng" Cổ Tinh Nhã hạnh phúc mỉm cười.
"Mỗi ngày anh đều có thể nghe được chứ!" Trọng Suất Ngụy lại nói, rất nhanh cúi xuống hôn cô.
"Trọng Suất Ngụy. . . . Em yêu anh!" Cổ Tinh Nhã xấu hổ vừa cười vừa nói. Nhìn cô rực rỡ làm Trọng Suất Ngụy giật mình.
Anh lại cúi xuống hôn cô! "Anh cũng rất yêu em, yêu em . . . . . ."
Trong phòng nghỉ, hai người quấn chặt lấy nhau, trao cho nhau tình yêu nồng nàn bằng lời nói và hành động nguyên thủy nhất. Những tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng tiếng thở dốc thỏa mãn tạo nên bản nhạc tuyệt vời. Ánh trăng dần lên cao soi sáng phòng nghỉ.
. . . . . . Đêm, chỉ mới bắt đầu!
Trong vườn hoa rộng lớn, cây cối được cắt tỉa gọn gàng, xếp ngay ngắn cạnh lối đi. Đây là nơi nghỉ ngơi thoải mái sau những ngày làm việc bận rộn. Nếu bỏ qua tiếng hét đầy tức giận của chủ nhà trong phòng khách thì đây quả là một không gian đẹp tuyệt vời.
"Không cho phép, tuyệt đối không được!"
"Thế nào lại không được, ông nói rõ xem nào?" Uống vào ngụm trà thơm ngào ngạt hồng trà, Thủy Chi Mỵ không để ý tới chồng đang tức giận.
"Không được chính là không được, Cần gì phải có lý do?" Trọng Cổ Đình mang bộ mặt tức giận ngồi xuống.
Hừ! Gia tộc ông nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ. Muốn làm dâu nhà ông cũng chỉ vì tài sản mà thôi. Muốn kết hôn, có thể! Nhưng trước tiên bước qua ông đã rồi hãy nói! "Nếu nói không nên lý do, có gì mà phản đối chứ?" Thật là, càng già càng ngang bướng, Thủy Chi Mỵ nhãn nhã nhìn chồng phiền muộn không đường chọn lựa.
"Tôi phản đối!" Chỉ vậy thôi, không gì hết!
" Là sao?" Kéo dài âm cuối. Thủy Chi Mỵ không cho là đúng.
Kỳ thật, xem ra, cô gái tên Cổ Tinh Nhã kia rất thú vị.
Trước đây bà cũng có cho người điều tra nhưng không thu được kết quả gì. Chỉ có tấm ảnh chụp chung với con bà mà thôi. Bà dám khẳng định cô là thật lòng yêu con trai bà. Mặc dù bà biết chồng bà lo lắng điều gì nhưng theo lời quản gia nói thì lần trở về Đài Loan này của Trọng Suất Ngụy hai người mới lần đầu tiên gặp mặt. Bà mới hoàn toàn hết lo ngại. Bởi vì, bà biết cô gái kia rất kiêu ngạo, sẽ không vì con trai bà là con rùa vàng mà ôm lấy.
"Cô ấy lại sinh cho chúng ta hai thằng cháu xinh xắn kháu khỉnh!"
"Vậy thì thế nào?" Hừ! Ông không thừa nhận đâu!
"Là như thế nào, chính là ông không muốn nghe bọn chúng gọi ông một tiếng ông nội sao? Tôi lại rất mong được nghe chúng gọi bà nội đấy, ha ha. . . . . ." Cũng không tin ông không muốn đi! Thủy Chi Mỵ âm thầm tưởng .
Kết quả đúng như bà mong muốn, Trọng Cổ Đình dù quyết tâm mấy cũng bioj dao động: "Này. . . . . ."
"Nghe nói bọn chúng giống thằng Ngụy như đúc! Chẳng những nhìn rất tuấn tú mà lại rất giỏi" Bắt đầu cảm thấy thực đáng tiếc thôi?
"Thật sao?. . . . . ."
"Đương nhiên, tôi đã trực tiếp kiểm chứng rồi!" Bà nhất định phải có được hai đứa cháu nội này, để chúng gọi một tiếng bà nội cho bà nghe. Bà thật muốn cháu đến điên rồi, là ai cũng được, nhưng vẫn phải có nguyên tắc.
" . . . . . Giống như. . . . . ."
"Kỳ thật, có thể sinh ra hai đứa con như vậy thì người mẹ cũng không kém đâu. Ông nói thế nào?"
"Nhưng mà. . . . . . Cô ta có tính toán . . . . . ."
"Sẽ không đi, tôi nghe Ngụy nói, hai đứa bé rất ngoan và lễ phép. Nếu mẹ chúng gian xảo, hai đứa trẻ sao được giáo dục tôt?" Thật là, sao ông ấy luôn nghĩ không tốt vậy chứ. cứ đường hoàng thừa nhận đi đã sao.
"Này. . . . . . Cũng đúng !" Nhưng là hình như còn có gì đó là lạ . . . . . .
Chồng do dự không quyết, cuối cùng làm Thủy Chi Mỵ chịu không nổi rồi.
"Trọng Cổ Đình, ông rốt cuộc để ý cái gì? Ông không thể quyết định được à, cứ dây dưa mãi thế." Mặt trầm xuống, Thủy Chi Mỵ không cao hứng nổi.
"Không, không. . . . . . Không có rồi!" Nhìn bà xã đại nhân tức giận, Trọng Cổ Đình vội vàng gật đầu, không dám có gì ý kiến.
"Không có là tốt nhất." Hừ! Thách kẹo ông cũng không dám .
"Thôi mà, bà xã bớt giận đi!" Trọng Cổ Đình nịnh nọt, chỉ sợ đêm nay phải ngủ ở thư phòng thôi. Đối với ông, sợ nhất là không được ôm vợ ngủ.
"Nói lại đi!" Thật là! Lâu lắm không phát uy liền quên rồi sao. Đừng tưởng mèo thì không cắn người nha!
"Đừng, đừng như vậy mà!"
"Nhìn thái độ của ông chắc muốn ngủ ở thư phòng vài ngày rồi đúng không?" Quay đầu đi không nhìn đến chồng, Thủy Chi Mỵ vụng trộm cười .
"A?" Thế nào như vậy? Trọng Cổ Đình thểu não van xin.
Ha ha! Nhịn một chút để còn được vào phòng ngủ chứ! Bất quá rất khó nhìn thấy bộ dạng ông hiện giờ.
Cùng lúc này, cách phòng khách Trọng gia không xa, có người đã chứng kiến toàn bộ vở kịch vừa rồi.
"Không đâu! Anh Trọng muốn kết hôn rồi sao?" Khuôn mặt Na Phù Á kinh ngạc.
"Cha ! Cha nói đi, đây chỉ là nói dối thôi, anh Trọng sao lại kết hôn, mà người đó lại không phải là con chứ?" Đây quả là tin động trời.
"Cha sao lại lừa con. Trọng Suất Ngụy đã gọi điện mời cha làm chủ hôn cho hắn!" Nhìn con gái khóc than, Na Khắc cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Ai! Chàng trai này ông vừa nhìn đã thích. Anh vừa tài giỏi, vừa lễ phép, bất quá. . . . . .
Nếu hai đứa trích nhau thì hai bên gia đình đã sớm tính chuyện kết hôn, nhưng nhiều năm trôi qua, Trọng Suất Ngụy vẫn khước từ, chỉ có Na Phù Á lại đa tình! Na Khắc lâm vào trầm tư, một bên Na Phù Á không thể chịu đựng được tin này, bắt đầu không ngừng tiết hận, đập phá lung tung.
"A! Tiểu thư, cái bình hoa. . . . . ." Giá trị 30 vạn Đô-la a! Người làm nói chưa hết câu, bình hoa đã vỡ vụn. "Tiểu thư, cái đĩa gốm . . . . . ."
"Nhanh lấy cái bình ngọc đi . . . . . ."
"Tiểu thư! Cái đó. . . . . ." Đó là bộ trà cụ mà lão gia yêu quý a! Người làm thất thanh kêu lên, chạy đến đỡ lấy bộ trà cụ.
Qua một hồi, đập phá mệt nhoài, Na Phù Á mặt mũi đỏ gay, thở hổn hển ngã xuống sofa.
". . . . . . Oa. . . oa. . ." Cô khóc như mưa.
Cho người làm lui ra, Na Khắc lúc này tuy rất tiếc mấy món đồ bị con gái đập phá, nhưng nhìn con gái khóc đến sưng húp cả mắt lại hết cả tức giận.
"Na Phù Á. . . . . ." Na Khắc chỉ có thể gọi tên con gái.
Na Phù Á chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt, hai dòng nước mắt chưa khô, cô"Oa!" một tiếng, nhoài vào lòng cha khóc rống.
"Cha , vì sao. . . . . . Vì sao anh ấy muốn kết hôn với người khác. . . . . ."
"Này. . . . . ." Na Khắc không nói được.
"Cô gái đó có gì tốt hơn con chứ?" Cô bình tĩnh nhìn phụ thân.
Na Khắc không cách nào đem sự thật bày tỏ.
Ai! Trả lời thế nào đây. Đứng trên lập trường bình đẳng mà nói, xét về năng lực hay diện mạo, con gái ông không thể sánh với cô gái kia! Na Khắc nhìn con gái vừa khóc xong, không khỏi thở dài.
"Cha, lẽ nào con thực sự thua kém cô gái kia sao?" Na Phù Á nắm chặt làn váy, giọng nói tăng cao.
"Con. . . . . ." Na Khắc do dự, không nghi ngờ đây là đả kích lớn nhất đối với Na Phù Á.
"Con không tin! Con nhất định phải tận mắt nhìn thấy, xem cô gái đó lợi hại thế nào mà có thể làm vợ anh ta." Lau đi nước mắt, Na Phù Á bỏ đi vẻ nhu nhược vừa rồi, xoay người đi lên lầu.
"Na Phù Á, con, con định làm gì?" Trời ạ! Sẽ không là muốn. . . . . .
"Hừ! Con muốn đi Đài Loan nhìn xem cô gái kia!" Không để ý tới vẻ mặt cha mình đang kinh ngạc, cô dậm mạnh chân đi về phòng, chuẩn bị hành lý về Đài Loan.
"Na Phù. . . . . ."
Na Khắc chỉ biết nhìn con gái, hy vọng cô sẽ không gặp phải chuyện gì. Nếu không. . . . . . Đừng nói là Na phù á, chỉ sợ trên đời này không mấy cô gái chịu thừa nhận được vợ con Trọng Suất Ngụy!
Bình luận facebook