• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tổng tài hung dữ của cô vợ đáng yêu (2 Viewers)

  • Chap-7

Chương 7: Thử vai







Ba ngày trôi qua, Lâm Ngọc Vân hầu như không hề ra khỏi phòng.
Trừ lúc ăn cơm và đi ngủ, gần như ngày nào cô cũng ngồi trên ghế sofa đọc bản gốc của « Sóng Gió Hậu Cung ». Qua ba ngày, trang bìa mới tinh đã bị cô lật đến mức bị sờn.
« Sóng Gió Hậu Cung » viết về nữ chính là Uyển phi, từ một Quý Nhân nhỏ bé lúc mới vào cung. Trải qua hơn mười năm, từng bước một ngồi vào vị trí Hoàng Quý Phi, cuối cùng đánh bại cả Hoàng Hậu, sau khi Hoàng thượng qua đời bà đã giúp đỡ con của mình lên ngôi, cuối cùng ngồi lên vị trí Hoàng Thái hậu.
Điểm nổi bật nhất trong cốt truyện là những người phụ nữ đông đảo trong hậu cung người đến ta đi tranh giành cấu xé lẫn nhau, đẩy mạnh cao trào theo kịch bản khiến người đọc cũng căng thẳng theo.
Uyển phi là nữ chính.
Vai diễn Hoàng hậu là vai thứ chính.
Lâm Ngọc Vân thử sức với vai Thần phi, mặc dù giữa kịch bản mới bắt đầu xuất hiện nhưng phần cô đảm nhiệm cũng rất nặng, cũng có thể coi là nữ phụ trong kịch bản.
Ba ngày này Lâm Ngọc Vân đã nghiên cứu nhân vật Thần phi này và cũng đọc tất cả lời thoại của cô.

Chẳng mấy chốc mà đã tới ngày thử vai.
Thời gian thử vai là lúc mười giờ trưa, địa điểm là ở phim trường của thành phố Đông Hà.
Phim trường khá vắng vẻ, hơi xa so với chỗ bọn họ ở, vì vậy Lâm Ngọc Vân dậy rất sớm, thay một chiếc áo thun màu trắng đơn giản, một chiếc quần bò dài, đi một đôi giày vải màu trắng, mái tóc xoăn cũng được buộc cao lên thành tóc đuôi ngựa.
Một gương mặt xinh đẹp mộc mạc, nhìn qua tựa hồ như một sinh viên đang đi học ở trường.
“Cục cưng, mẹ mặc thế này có được không?” Lâm Ngọc Vân vung vung tóc đuôi ngựa, vẻ mặt chờ mong.
“Đẹp!” Lâm Bảo nhướng mày lên: “Nhưng mà…. vai mẹ sắp thử không phải là vai mỹ nhân gây hại cho nước nhà ạ ! Không phải phải ăn mặc diêm dúa lòe loẹt hơn thì mới phù hợp với nhân vật à.”
“Hừ! Con không hiểu đâu, càng hành động bất ngờ thì càng có thể đạt được hiệu quả tuyệt vời, hiểu không?”
Cậu nhóc cái hiểu cái không gật đầu.
Lâm Ngọc Vân làm một bữa sáng đơn giản, vừa ăn xong thì Nguyễn Đăng Khoa lái xe tới đón cô.
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Nguyễn Đăng Khoa mỉm cười đi vào phòng khách, nhìn thấy tinh thần của Lâm Ngọc Vân và Lâm Bảo cũng không tệ, cười ôm Lâm Bảo: “Đã thích ứng được với trong nước chưa?”
Cậu nhóc trịnh trọng trả lời: “Chỉ cần có mẹ thì ở đâu cũng được.”
“Vậy là tốt rồi!” Nguyễn Đăng Khoa quay đầu nhìn Lâm Ngọc Vân, thấy dáng vẻ tràn đầy phấn chấn của cô, yên tâm gật đầu: “Có vẻ em chuẩn bị xong rồi.”
“Đương nhiên! Em nhất định phải giành được vai Thần phi này!”
Nếu như trước đó cô đối với vai diễn này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng sau khi biết Lâm Thủy Tiên sẽ diễn vai nữ chính, cô muốn mình phải giành được vai này.
Trong « Sóng Gió Hậu Cung », vai Uyển phi của Lâm Thủy Tiên và Thần phi có không ít cảnh chung với nhau.
Cô muốn dùng kỹ năng diễn xuất để nghiền nát Lâm Thủy Tiên, khiến bộ phim này trở thành ác mộng của cô ta!
Nguyễn Đăng Khoa nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
“Đi thôi!”
“Đi!”
….
Phim trường ở thành phố Đông Hà là phim trường lớn nhất cả nước, biết bao bộ phim truyền hình và điện ảnh kinh điển đã được quay ở đây.
Đồng thời vì thường xuyên vô tình gặp được ngôi sao ở phim trường cho nên nơi này cũng được mở rộng thành địa điểm du lịch, người tới người đi rất náo nhiệt.
Nguyễn Đăng Khoa lái xe chạy thẳng tới phim trường, trong phim trường dày đặc người, không được lái xe vào, Nguyễn Đăng Khoa đậu xe ở cửa một quán KFC cạnh phim trường.
“Đến rồi!”
“Ừm!”
Nguyễn Đăng Khoa đưa cho Lâm Ngọc Vân một cái thẻ nhân viên: “Đeo cái thẻ này, nhân viên nhìn thấy sẽ không chặn em lại, mã số bên trên là thứ tự thử vai của em. Bộ phim « Sóng Gió Hậu Cung » này được đầu tư rất lớn, các nhà đầu tư ở khắp mọi nơi đầu rất coi trọng, nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim này là công ty truyền thông Việt Khang dưới trướng tập đoàn Phạm thị, còn có cả công ty truyền thông Tinh Quang mà Lâm Thủy Tiên làm việc, chắc chắn buổi thử vai hôm nay tổng giám đốc của hai công ty này cũng sẽ tới, đây là một cơ hội tốt, em phải nắm thật chắc. Ngoài ra, tất cả sự lựa chọn vai cho bộ phim này đều do đạo diễn Lý Tâm quyết định, cho nên quan trọng nhất vẫn là làm đạo diễn Lý Tâm hài lòng, em hiểu chưa?”
Đương nhiên là cô đã hiểu rõ!
Cô là người không có công ty quản lý, không có công ty quản lý nghĩa là cô không có ai để dựa lưng, không được nhận các dự án, hợp đồng! Tất cả hợp đồng đều phải dựa vào người đại điện, hôm nay là một cơ hội tốt, boss của hai gã khổng lồ trong ngành giải trí là công ty truyền thông Việt Khang và công ty truyền thông Tinh Quang đều tới đây, nếu cô làm tốt thì sẽ lọt vào mắt xanh của hai boss và có thể thuận lợi ký kết với công ty quản lý, vậy thì càng tốt hơn.
“Anh không đi cùng em à?”
Nguyễn Đăng Khoa bỗng ngừng lại, mí mắt hơi rũ xuống, hàng lông mi dài che khuất cảm xúc của anh, cả người anh đều bị bóng tối bao phủ ở trong xe, nhìn qua có chút sầu muộn.
“Nguyễn Đăng Khoa?”
“Ừ!” Nguyễn Đăng Khoa hoàn hồn, anh nhướng lông mày lên, lại khôi phục dáng vẻ của một người đàn ông ấm áp như ánh nắng mặt trời, cười nói: “Anh không đi được, anh với Bảo Bảo ở đây chờ tin tốt của em.”
“Được!”

Lâm Ngọc Vân đi vào phim trường, đi thẳng tới địa điểm thử vai « Sóng Gió Hậu Cung », quả nhiên đeo thẻ nhân viên thì cô sẽ không bị nhân viên chặn lại.
“Tới thử vai?” Nhân viên làm việc ngẩng đầu một cái, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc Vân, anh ta hơi sững sờ, vẫy tay với Lâm Ngọc Vân, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tới đây!”
“Vâng, làm phiền anh rồi.”
Lâm Ngọc Vân đi theo nhân viên vào một nơi tương tự như hậu trường, lúc cô tới hậu trường đã chật ních nhóm các cô gái trẻ tuổi, các cô gái ai cũng xinh đẹp thướt tha đang đứng xếp hàng, căng thẳng chờ nhân viên gọi số.
Lúc Lâm Ngọc Vân đi vào liền nhận được những ánh mắt không mấy thiện cảm của các cô gái.
Nhân viên khẽ giải thích với cô: “Hầu hết các nhân vật nữ lớn bé của bộ « Sóng Gió Hậu Cung » này đã được chọn hết rồi, chỉ có vai Thần phi là vẫn chưa chọn ai, những cô gái này hôm nay đều tới để thử vai Thần phi này.”
Nhiều người như vậy chỉ tranh giành một vai, ai cũng phải cạnh tranh nên thấy cô thì đương nhiên là sẽ không vui.
Lâm Ngọc Vân ngước mắt cười nói: “Cám ơn cậu đã nói!”
Nhân viên làm việc là một cậu trai trẻ mới hai mươi tuổi, thấy Lâm Ngọc Vân cười với mình, gương mặt cậu ta lập tức ửng đỏ, cậu ta gãi gãi đầu, nói cũng bị cà lăm: “À… Không cần cảm ơn! Tôi, tôi có để ý cô ấy mà, cô cố lên… Tôi, tôi còn phải làm việc, tôi đi trước.”
Lâm Ngọc Vân mím môi khẽ cười.
Cô cầm thẻ số thứ tự trong tay.
Số thứ tự trên đó là ba mươi.
Số ba mươi!
Vị trí ở phía sau.
Người trong nghề đều biết rằng mấy kiểu thử vai như này rất nhiều người, thứ tự càng về sau lại càng có lợi, bởi vì ban giám khảo đều rất mệt rồi, thử vai là diễn cùng một cảnh, trừ phi phải làm cực kỳ tốt nếu không thì rất dễ bị quên.
Đúng là không có gì mà Nguyễn Đăng Khoa không làm được, chẳng những lấy được cơ hội cho cô đi thử vai mà còn sắp xếp được số thứ tự phía sau như thế cho cô.
“Bắt đầu thử vai!”
Sau khi bắt đầu thử vai, các cô gái còn căng thẳng hơn, Lâm Ngọc Vân trái lại lại cực kỳ thả lỏng, cô dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, ung dung đợi.
Mọi người nhanh chóng đi thử vai theo số thứ tự.
Đợi một lúc rất lâu!
“Số ba mươi! Đến cô!”
Lâm Ngọc Vân bỗng mở mắt ra: “Đến rồi!”

Mà lúc này.
Trong một phòng làm việc ở phim trường, đặt một cái màn hình rất lớn, nội dung hiển thị trên màn hình chính là nơi thử vai « Sóng Gió Hậu Cung ».
Trên màn hình, Lâm Ngọc Vân mở cửa hậu trường ra và chậm rãi bước vào.
Trong phòng làm việc, một đứa trẻ với bộ tóc mì tôm đang buồn ngủ, sau khi nhìn thấy Lâm Ngọc Vân thì trở nên phấn khích, cô bé ngồi thẳng lưng, kéo tay Phạm Hoàng Sang và hồi hộp nói: “A… Đến rồi đến rồi! Rốt cuộc cũng tới lượt dì xinh đẹp rồi!”‘
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom