Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95: Mạo hiểm
Chiếc Mercedes màu bạc phóng nhanh trên đường, không kiêng nể lướt qua dòng xe cộ trên con đường. Phía sau cho dù là xe cảnh sát còi inh ỏi, chiếc xe bạc lấp lánh vẫn thẳng tiến phóng đi.
Người cảnh sát dẫn đầu đoàn điên tiết lên, "Tên Khải tổng đó muốn chống lại pháp luật à? Mau chặn đầu phố trên cho tôi!"
"Rõ!"
Trợ lí Lâm ngồi ghế sau ngó nhìn xung quanh, đã không còn là vài chiếc cảnh sát lác đác nữa, mà là cả một dàn tùy tùng truy đuổi họ! Trợ lí Lâm nuốt nước bọt, thiếu phu nhân có thai mà máu thật!
"Boss, phu nhân đang mang thai, như này có phải hơi mạo hiểm..."
"Tôi tự có chừng mực." Khải Minh Kiệt xoay vô lăng, chiếc xe liệng qua một bên, tránh được một chiếc xe đang phóng nhanh từ phía sau lên. Trợ lí Lâm tái mét mặt, ngã lăn qua một bên ghế. Lưu Y Tuyết ngồi trên ghế phụ phấn khích.
Khải Minh Kiệt quay sang nhìn Lưu Y Tuyết. "Thích không?"
"Thích!" Lưu Y Tuyết cười tươi tinh nghịch.
"Hừm." Hắn đưa tay xoa đầu Lưu Y Tuyết một cái, rồi ngồi lại vào vị trí. "Bám chặt vào."
Đến một ngã tư, hắn đánh lái sang phải. Cảnh sát đằng sau cũng vậy mà đánh lái theo. Ngay khi đạt được mục đích, Khải Minh Kiệt xoay vô lăng qua trái, vòng lại đi ngược với những chiếc cảnh sát đang phóng ở đằng sau. Chiếc xe phóng vút đi, để lại một làn khói nhỏ. Người cảnh sát tức giận, "Đuổi theo chúng!"
Chiếc Mercedes màu bạc tỏa sáng trên từng con đường. Ánh nắng chiếu rọi vào thân xe, khiến những chiếc xe xung quanh bị chói mắt đến chắn tầm nhìn. Nhân cơ hội, chiếc xe màu bạc đánh lái qua một con đường nhỏ, bỏ lại những chiếc xe đang đuổi theo mình đằng sau.
Con đường nhỏ dẫn lên cầu, phía dưới là biển nước mênh mông. Lưu Y Tuyết thích thú ngó ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn mặt biển sáng lấp lánh. Từng gợn sóng gợi lại những kỉ niệm của trước đây với hắn.
"Thế này chúng ta có bị truy nã không nhỉ?" Lưu Y Tuyết quay xuống hỏi trợ lí Lâm. Anh đẩy cặp kính lên, "Rất có khả năng. Là nghi phạm của một vụ án giết người hàng loạt, không phải muốn bỏ trốn là được."
"Well, dù gì cũng phạm tội rồi, vậy diễn tròn vai tội phạm cũng được." Vẻ mặt Lưu Y Tuyết không có chút gì là lo lắng hay sợ hãi, cô quay sang nhìn Khải Minh Kiệt đang chăm chú lái xe. "Sao anh đồng ý cho em mạo hiểm thế?"
"Vì anh có thể đảm bảo em không phải nhận một chút tổn thương nào." Khải Minh Kiệt mỉm cười. Hắn quay đầu nhìn Lưu Y Tuyết. "Em muốn là được."
Lưu Y Tuyết kéo cổ áo hắn, hôn chụt lên môi hắn một cái. Cô cọ má hai người vào với nhau, "Chồng tốt!"
Trợ lí Lâm ngồi bên dưới sụt sịt. Cẩu độc thân không có quyền lên tiếng! Anh nhìn cảnh đẹp đang lung linh tỏa sáng bên ngoài, sao lòng thấy cay đắng thế không biết!
Xuống đến hết cầu, chiếc Mercedes lại lái vào một con hẻm nhỏ, đi thẳng ra con đường chính khác. Nơi đó đã có một chiếc Mercedes khác đứng chờ, lần này là màu trắng tinh khiết.
Lưu Y Tuyết cảm thán, "Dân chơi Mercedes."
Sau một lần đổi xe, chiếc xe màu bạc vừa phạm tội được một vệ sĩ lái bừa đến một nơi rồi bỏ tại đó. Hành trình tội phạm lại bắt đầu trên chiếc Mercedes màu trắng mới.
Điện thoại reo lên, Lưu Y Tuyết vui vẻ bắt máy.
"Alo..."
"Lưu Y Tuyết! Cậu làm cái quái gì thế hả? Cậu bỏ trốn ư? Cậu có bị điên không? Sao Khải tổng có thể chấp nhận chuyện này?" Giọng nói kích động của Triệu Tuyết Nghi vang lên chói tai, Lưu Y Tuyết bị dọa một phen hú hồn, kéo điện thoại ra xa.
"À thì, bị trông chừng như vậy bí lắm, hơn nữa Kiệt cũng đồng ý mà." Lưu Y Tuyết chu môi. "Tụi này vẫn còn chừng mực, không cần phải lo!"
"Lo à? Em xem có ai mang thai mà chơi trò nguy hiểm như em không? Bà bầu bình thường thì cẩn thận từng tí một, làm gì cũng sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Còn em thì sao? Không sợ xóc bụng hay gì?" Vương Mặc Thoại trách móc qua điện thoại mà Lưu Y Tuyết cảm thấy như đang bị mẹ trách mắng trực tiếp. Vương Mặc Thoại, anh quả là có bản năng làm mẹ!
Lưu Y Tuyết hứa hẹn. "Vương thiếu, em biết sai rồi. Em thề lần này là lần cuối cùng, trừ khi cảnh sát lại tìm thấy bọn em thì phải lườn lượn trên đường vài vòng nữa..."
Trợ lí Lâm từ đằng sau nhận được tín hiệu của thiếu phu nhân mình thì chen vào, "Vương thiếu yên tâm, tôi bảo quản thông tin rất tốt, sẽ không để lộ thông tin rồi bị cảnh sát truy đuổi nữa đâu..."
"Trợ lí Lâm cậu mà cũng tham gia vào?" Triệu Tuyết Nghi bấu lấy điện thoại như hận không thét chui qua màn hình để túm lấy cổ áo Lâm Mặc. "Tôi dặn cậu trông chừng Tiểu Tuyết cơ mà!"
"Nhưng Triệu tiểu thư, tôi nghe lệnh của Boss..."
"Đúng rồi, Boss của anh đâu? Sao anh ta dám, để tôi gặp anh ta!"
"Nè, Tiểu Nghi gặp anh." Lưu Y Tuyết mở loa ngoài.
Giọng hắn nhàn nhạt. "Có vấn đề gì?"
"Còn vấn đề gì nữa? Sao anh dám để Tiểu Tuyết mạo hiểm như vậy cô ấy còn đang có bầu, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì..."
Khải Minh Kiệt tạo ra những tiếng rè rè, lời nói đứt quãng. "Sóng, yếu quá. Vui lòng... Không... Bao giờ.. Gọi lại nữa." Nói rồi hắn mở cửa kính, ném điện thoại vào bãi rác bên đường.
Lưu Y Tuyết chớp chớp mắt. "Điện thoại của em."
Khải Minh Kiệt mở hốc tủ trước mặt Lưu Y Tuyết, lấy ra một chiếc điện thoại mới toanh cùng dòng với chiếc cũ của Lưu Y Tuyết.
"Tặng em cái mới."
Lưu Y Tuyết cười như không cười nhận lấy chiếc điện thoại. Cô chớp chớp mắt, đây đúng là một đẳng cấp hoàn toàn khác của Khải đại tổng tài!
Người cảnh sát dẫn đầu đoàn điên tiết lên, "Tên Khải tổng đó muốn chống lại pháp luật à? Mau chặn đầu phố trên cho tôi!"
"Rõ!"
Trợ lí Lâm ngồi ghế sau ngó nhìn xung quanh, đã không còn là vài chiếc cảnh sát lác đác nữa, mà là cả một dàn tùy tùng truy đuổi họ! Trợ lí Lâm nuốt nước bọt, thiếu phu nhân có thai mà máu thật!
"Boss, phu nhân đang mang thai, như này có phải hơi mạo hiểm..."
"Tôi tự có chừng mực." Khải Minh Kiệt xoay vô lăng, chiếc xe liệng qua một bên, tránh được một chiếc xe đang phóng nhanh từ phía sau lên. Trợ lí Lâm tái mét mặt, ngã lăn qua một bên ghế. Lưu Y Tuyết ngồi trên ghế phụ phấn khích.
Khải Minh Kiệt quay sang nhìn Lưu Y Tuyết. "Thích không?"
"Thích!" Lưu Y Tuyết cười tươi tinh nghịch.
"Hừm." Hắn đưa tay xoa đầu Lưu Y Tuyết một cái, rồi ngồi lại vào vị trí. "Bám chặt vào."
Đến một ngã tư, hắn đánh lái sang phải. Cảnh sát đằng sau cũng vậy mà đánh lái theo. Ngay khi đạt được mục đích, Khải Minh Kiệt xoay vô lăng qua trái, vòng lại đi ngược với những chiếc cảnh sát đang phóng ở đằng sau. Chiếc xe phóng vút đi, để lại một làn khói nhỏ. Người cảnh sát tức giận, "Đuổi theo chúng!"
Chiếc Mercedes màu bạc tỏa sáng trên từng con đường. Ánh nắng chiếu rọi vào thân xe, khiến những chiếc xe xung quanh bị chói mắt đến chắn tầm nhìn. Nhân cơ hội, chiếc xe màu bạc đánh lái qua một con đường nhỏ, bỏ lại những chiếc xe đang đuổi theo mình đằng sau.
Con đường nhỏ dẫn lên cầu, phía dưới là biển nước mênh mông. Lưu Y Tuyết thích thú ngó ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn mặt biển sáng lấp lánh. Từng gợn sóng gợi lại những kỉ niệm của trước đây với hắn.
"Thế này chúng ta có bị truy nã không nhỉ?" Lưu Y Tuyết quay xuống hỏi trợ lí Lâm. Anh đẩy cặp kính lên, "Rất có khả năng. Là nghi phạm của một vụ án giết người hàng loạt, không phải muốn bỏ trốn là được."
"Well, dù gì cũng phạm tội rồi, vậy diễn tròn vai tội phạm cũng được." Vẻ mặt Lưu Y Tuyết không có chút gì là lo lắng hay sợ hãi, cô quay sang nhìn Khải Minh Kiệt đang chăm chú lái xe. "Sao anh đồng ý cho em mạo hiểm thế?"
"Vì anh có thể đảm bảo em không phải nhận một chút tổn thương nào." Khải Minh Kiệt mỉm cười. Hắn quay đầu nhìn Lưu Y Tuyết. "Em muốn là được."
Lưu Y Tuyết kéo cổ áo hắn, hôn chụt lên môi hắn một cái. Cô cọ má hai người vào với nhau, "Chồng tốt!"
Trợ lí Lâm ngồi bên dưới sụt sịt. Cẩu độc thân không có quyền lên tiếng! Anh nhìn cảnh đẹp đang lung linh tỏa sáng bên ngoài, sao lòng thấy cay đắng thế không biết!
Xuống đến hết cầu, chiếc Mercedes lại lái vào một con hẻm nhỏ, đi thẳng ra con đường chính khác. Nơi đó đã có một chiếc Mercedes khác đứng chờ, lần này là màu trắng tinh khiết.
Lưu Y Tuyết cảm thán, "Dân chơi Mercedes."
Sau một lần đổi xe, chiếc xe màu bạc vừa phạm tội được một vệ sĩ lái bừa đến một nơi rồi bỏ tại đó. Hành trình tội phạm lại bắt đầu trên chiếc Mercedes màu trắng mới.
Điện thoại reo lên, Lưu Y Tuyết vui vẻ bắt máy.
"Alo..."
"Lưu Y Tuyết! Cậu làm cái quái gì thế hả? Cậu bỏ trốn ư? Cậu có bị điên không? Sao Khải tổng có thể chấp nhận chuyện này?" Giọng nói kích động của Triệu Tuyết Nghi vang lên chói tai, Lưu Y Tuyết bị dọa một phen hú hồn, kéo điện thoại ra xa.
"À thì, bị trông chừng như vậy bí lắm, hơn nữa Kiệt cũng đồng ý mà." Lưu Y Tuyết chu môi. "Tụi này vẫn còn chừng mực, không cần phải lo!"
"Lo à? Em xem có ai mang thai mà chơi trò nguy hiểm như em không? Bà bầu bình thường thì cẩn thận từng tí một, làm gì cũng sợ ảnh hưởng đến thai nhi. Còn em thì sao? Không sợ xóc bụng hay gì?" Vương Mặc Thoại trách móc qua điện thoại mà Lưu Y Tuyết cảm thấy như đang bị mẹ trách mắng trực tiếp. Vương Mặc Thoại, anh quả là có bản năng làm mẹ!
Lưu Y Tuyết hứa hẹn. "Vương thiếu, em biết sai rồi. Em thề lần này là lần cuối cùng, trừ khi cảnh sát lại tìm thấy bọn em thì phải lườn lượn trên đường vài vòng nữa..."
Trợ lí Lâm từ đằng sau nhận được tín hiệu của thiếu phu nhân mình thì chen vào, "Vương thiếu yên tâm, tôi bảo quản thông tin rất tốt, sẽ không để lộ thông tin rồi bị cảnh sát truy đuổi nữa đâu..."
"Trợ lí Lâm cậu mà cũng tham gia vào?" Triệu Tuyết Nghi bấu lấy điện thoại như hận không thét chui qua màn hình để túm lấy cổ áo Lâm Mặc. "Tôi dặn cậu trông chừng Tiểu Tuyết cơ mà!"
"Nhưng Triệu tiểu thư, tôi nghe lệnh của Boss..."
"Đúng rồi, Boss của anh đâu? Sao anh ta dám, để tôi gặp anh ta!"
"Nè, Tiểu Nghi gặp anh." Lưu Y Tuyết mở loa ngoài.
Giọng hắn nhàn nhạt. "Có vấn đề gì?"
"Còn vấn đề gì nữa? Sao anh dám để Tiểu Tuyết mạo hiểm như vậy cô ấy còn đang có bầu, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì..."
Khải Minh Kiệt tạo ra những tiếng rè rè, lời nói đứt quãng. "Sóng, yếu quá. Vui lòng... Không... Bao giờ.. Gọi lại nữa." Nói rồi hắn mở cửa kính, ném điện thoại vào bãi rác bên đường.
Lưu Y Tuyết chớp chớp mắt. "Điện thoại của em."
Khải Minh Kiệt mở hốc tủ trước mặt Lưu Y Tuyết, lấy ra một chiếc điện thoại mới toanh cùng dòng với chiếc cũ của Lưu Y Tuyết.
"Tặng em cái mới."
Lưu Y Tuyết cười như không cười nhận lấy chiếc điện thoại. Cô chớp chớp mắt, đây đúng là một đẳng cấp hoàn toàn khác của Khải đại tổng tài!
Bình luận facebook