• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New TỔNG TÀI LẠNH LÙNG: PHU NHÂN VÔ TÂM (1 Viewer)

  • Chương 96: Nếu cô ấy là tội phạm

Chiếc Mercedes màu trắng đi ra ngoại thành, lòng vòng qua vài con đường, chiếc xe dừng lại trước một biệt thự nhỏ nhưng không kém phàn sang trọng. Lưu Y Tuyết ngạc nhiên, "Anh có biệt thự ở khác mọi miền à?"



"Ừm, hầu như toàn thế giới. Riêng tại Pháp có ba, bốn cái." Khải Minh Kiệt sập cửa xe, đứng ngắm nhìn biệt thự một chút.



Trợ lí Lâm ngó nghiêng, vậy anh ở đâu bây giờ? "Boss, vậy còn tôi..."



"Cậu lái xe về..." Vừa định đuổi trợ lí Lâm đi, liền nhận được dấu hiệu của vợ không bằng lòng. Khải Minh Kiệt ngậm đắng nuốt cay, "Cậu ở lại, ở riêng tầng trên cùng cho tôi."



"Đa tạ Boss!" Trợ lí Lâm phấn khởi, rồi cười cười với Lưu Y Tuyết. Cô giơ ngón cái, nhiệm vụ hoàn thành rồi!



Dù cho có là trợ lí, nhưng trợ lí Lâm là toàn năng có một không hai, Lưu Y Tuyết cũng không muốn anh làm nhiều việc như vậy rồi mà còn phải quay trở lại nội thành để tá túc qua đêm. Hơn nữa ba người họ đang bị truy đuổi như vậy, quá ư là mạo hiểm rồi.



Vào đến nhà, không nằm ngoài dự đoán, Lưu Y Tuyết lại ngả phịch lên sofa. Cái dáng vẻ đáng yêu kia, Khải Minh Kiệt đá trợ lí Lâm lên tầng trên cùng để anh không nhìn thấy được.



Ngày hôm đó là một ngày dài, sau khi tập luyện những bài tập dành cho bà bầu, ăn uống no nê, Lưu Y Tuyết được đặt lên giường đã ngủ ngoan. Khải Minh Kiệt tắm xong, cơ thể chỉ mặc một chiếc áo tắm, tiến đến hôn lên trán cô vợ nhỏ hóm hỉnh.



"Đúng là chỉ có tôi mới dám lấy em."



Với tình trạng này, làm gì có ông chồng nào muốn lấy một cô vợ có thai mà còn thích đùa giỡn với cảnh sát như thế này đâu?



Thỉnh thoảng Khải Minh Kiệt cũng thấy phục bản thân, hắn có thể chịu đựng những trò nghịch ngợm của Lưu Y Tuyết, đúng là siêu thật. Sự nhẫn nại của hắn vậy mà thành không giới hạn, sau cùng, ai bảo cô là người phụ nữ hắn yêu?



Hôm sau trợ lí Lâm ngáp ngắn ngáp dài đi xuống tầng, thấy Boss của mình đang nghiêm chỉnh làm việc mà bản thân thì quần áo xộc xệch, mắt còn lờ đờ ngái ngủ, đầu tóc còn bù xù. Lâm Mặc đứng thẳng lên, chỉnh trang lại một chút rồi chào, "Buổi sáng tốt lành, Boss!"



"Cậu có nửa tiếng trước khi muộn giờ làm."



"Dạ vâng!" Trợ lí Lâm lại chạy thục mạng đi vệ sinh cá nhân, rồi kiếm tạm vài thứ trong tủ ăn. May sao hôm qua anh đã cho người mua thực phẩm, không thì hôm nay phải hít không khí để lấp bụng rỗng làm việc.



Bắt đầu vào giờ làm, trợ lí Lâm lôi máy tính, tài liệu từ trong cặp ra làm việc với sếp. Cả hai vào giờ liền tập trung cao độ, việc quan trọng giờ là chứng minh Lưu Y Tuyết vô tội. Và giải quyết vụ chiều hôm qua làm loạn Paris nữa.



.....



Trên phòng, Lưu Y Tuyết mắt nhắm mắt mở tỉnh giấc, ngồi dậy vươn vai, duỗi chân duỗi tay. Sau một giấc ngủ ngon lành, cô cảm thấy sức lực lại dồi dào.



Xuống đến phòng khách, Lưu Y Tuyết thò đầu vào trong thám thính. Trợ lí Lâm thấy vậy liền chào, "Buổi sáng tốt lành!"



"Hi trợ lí Lâm, Tiểu Kiệt đâu rồi?"



"Boss ra ngoài làm việc một chút. Ngài ấy nhắn rằng bữa sáng trên bàn, cô ăn rồi tập luyện và nghỉ ngơi. Đến trưa ngài ấy sẽ về."



Lưu Y Tuyết gật gù. "À. Ok, cảm ơn trợ lí Lâm."



Trợ lí Lâm cười. "Việc của tôi thôi."



Phía nội thành, Khải Minh Kiệt bước ra khỏi nhà riêng của bộ trưởng bộ công an bên Pháp.



"Cảm ơn vì sự giúp đỡ của ông."



"Không có gì! Chuyện hôm qua tôi sẽ giải quyết cho cậu. Chuyển lời tới lão Khải là hẹn hôm nào uống một ly hộ tôi nhé!" Vị bộ trưởng vui vẻ.



"Tôi sẽ chuyển lời tới ông ấy."



"Đi cẩn thận!"



Khải Minh Kiệt cúi chào rồi lên xe phóng đi. Tiếng chuông vang lên, hắn đeo nghe vào.



Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hắn ghét bỏ, "Chúng ta gặp mặt đi."



Tại một quán cà phê nhỏ, Khải Minh Kiệt lên tầng tìm kiếm người phụ nữ hẹn gặp. Vô Nhất Song vẫy tay, "Mời ngồi."



Khải Minh Kiệt ngồi xuống, trở lại với vẻ lạnh lùng vốn có, giọng hơi mất kiên nhẫn. "Vào thẳng vấn đề."



"Hừm. Nghe nói anh thông đồng cùng Lưu Y Tuyết bỏ trốn? Hôm qua đã gây ra một vụ đại náo loạn cho Paris." Vô Nhất Song uống một ngụm cà phê, chậm rãi.



"Là cô gài cho cô ấy một đống bằng chứng."



Vô Nhất Song nhếch môi, "Hừm. Rồi sao? Anh có thể kiện nếu muốn. Tôi không ngại phải tiếpbhai người đâu. Nhưng tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, anh sẽ không làm được đâu."



"Có làm được hay không, là do tôi quyết định. Tôi sẽ lấy lại sự trong sạch cho cô ấy. Đến lúc đó..." Khải Minh Kiệt đứng dậy, quay người đi. "Cô chết chắc."



Vô Nhất Song nhíu chặt mày. Cô bật dậy. "Tại sao anh tin tưởng cô ta tới vậy? Anh còn tiếp tục như thế này, sẽ trở thành đồng phạm của kẻ giết người đó!"



Khải Minh Kiệt dừng bước. Hắn quay đầu, ánh mắt kèm theo giọng nói lạnh lẽo mang phần thản nhiên.



"Nếu cô ấy là tội phạm, tôi sẽ phạm tội để bỏ trốn cùng cô ấy."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom