Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-116
Chương 116: Báo cáo với Lục Xuyên Mạn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Cao Lãng kinh ngạc đưa tay lên che
trán. Rõ ràng là cậu mới chỉ gặp người đàn ông
này lần thứ hai, nhưng cậu không thể giải thích
được tại sao bản thân lại không có cảm giác lo
lắng bất an khi đối diện với người lạ.
“Nhưng mà, thậm chí tôi còn chưa biết tên
anh”
“Tạ Quốc Nhật, tôi tên là Tạ Quốc Nhật.”
Anh nhẹ nhàng cầm bàn tay Hoắc Cao Lãng
đang đặt trên trán, ngửa lòng bàn tay ra, sau đó
dùng ngón trỏ viết tên của mình lên đó.
“ Đã nhớ kỹ chưa?” Tạ Quôc Nhật chậm rãi
buông tay ra, nhìn vẻ mặt có chút sững sờ của
Hoäc Cao Lãng.
Không hiểu vì sao Hoắc Cao Lãng cảm thấy
hoàn cảnh này có chút quen thuộc, cứ như nó đã
từng xảy ra vào một buổi hoàng hôn nào đó trong
quá khứ.Cậu chậm rãi gật đầu:
“Ồ... nhớ rồi”
Tạ Quốc Nhật cuối cùng cũng được thỏa mãn
đứng thẳng người, bàn tay to lớn xoa xoa đỉnh
đầu mềm mại của Hoắc Cao Lãng.
“ Vậy thì tốt rồi. Đợi lát nữa ăn cơm tối đi nhé.
Ngày mai chúng ta lại gặp. Tạm biệt!”
Anh sải bước dài bước ra khỏi phòng, chỉ còn
lại một mình Hoắc Cao Lãng đang ngồi trên
giường bệnh, có chút mơ màng tự nắm chặt bàn
tay mình.
Tạ Quốc Nhật vừa bước ra khỏi phòng bệnh
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Cao Lãng kinh ngạc đưa tay lên che
trán. Rõ ràng là cậu mới chỉ gặp người đàn ông
này lần thứ hai, nhưng cậu không thể giải thích
được tại sao bản thân lại không có cảm giác lo
lắng bất an khi đối diện với người lạ.
“Nhưng mà, thậm chí tôi còn chưa biết tên
anh”
“Tạ Quốc Nhật, tôi tên là Tạ Quốc Nhật.”
Anh nhẹ nhàng cầm bàn tay Hoắc Cao Lãng
đang đặt trên trán, ngửa lòng bàn tay ra, sau đó
dùng ngón trỏ viết tên của mình lên đó.
“ Đã nhớ kỹ chưa?” Tạ Quôc Nhật chậm rãi
buông tay ra, nhìn vẻ mặt có chút sững sờ của
Hoäc Cao Lãng.
Không hiểu vì sao Hoắc Cao Lãng cảm thấy
hoàn cảnh này có chút quen thuộc, cứ như nó đã
từng xảy ra vào một buổi hoàng hôn nào đó trong
quá khứ.Cậu chậm rãi gật đầu:
“Ồ... nhớ rồi”
Tạ Quốc Nhật cuối cùng cũng được thỏa mãn
đứng thẳng người, bàn tay to lớn xoa xoa đỉnh
đầu mềm mại của Hoắc Cao Lãng.
“ Vậy thì tốt rồi. Đợi lát nữa ăn cơm tối đi nhé.
Ngày mai chúng ta lại gặp. Tạm biệt!”
Anh sải bước dài bước ra khỏi phòng, chỉ còn
lại một mình Hoắc Cao Lãng đang ngồi trên
giường bệnh, có chút mơ màng tự nắm chặt bàn
tay mình.
Tạ Quốc Nhật vừa bước ra khỏi phòng bệnh
- ---------------------------
Bình luận facebook