Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
Chương 117: Để xem anh ta có khả năng đó hay không
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Xuyên Mạn đặt tài liệu ở trên bàn, thằng
nhãi này đã xảy ra chuyện gì?
Anh ta giương mắt nhìn về phía người giúp
việc, từ trước đến nay tính tình của Lục Xuyên
Mạn luôn không ổn định, da đầu của người giúp
việc bị ánh mắt của anh ta làm cho tê dại.
"Trong giờ cơm trưa, hãy quan sát thằng bé
thật kỹ."
Đêm đó, khi người giúp việc đón Lục Bạch
Ngôn về nhà thì Lục Mạn Xuyên đang ở trong
phòng làm việc để nghe trợ lý báo cáo công việc.
"Tổng giám đốc Lục, người của chúng ta đã
bàn bạc với công ty Tân Á rất nhiều lân, nhưng đối
phương đều tỏ vẻ không muốn hợp tác với chúng
ta một cách rất rõ ràng. Thế nhưng tôi đã điều tra
hướng đi gần đây nhất của bọn họ ở trên thị
trường, bọn họ đã đạt thành mối quan hệ hợp tác
chiến lược với rất nhiều xí nghiệp, trong đó có
một vài công ty có đanh tiếng thua xa chúng ta...
Anh xem, chúng ta vẫn phải tiếp tục bàn bạc với
công ty Tân Á sao?"
Đôi mắt của Lục Xuyên Mạn híp lại, ngón tay
của anh ta gõ bàn một cái: "Có chút thú vị đó... Để
tôi suy nghĩ lại một chút."
Anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó vẫy
tay bảo trợ lý ra ngoài.
Trợ lý gật đầu rời đi, khi mở cửa ra thì người
phụ trách việc ăn mặc và đi lại cho Lục Bạch
Ngôn đã đứng ở bên ngoài.
Người giúp việc cúi đầu khom lưng và đi vào,
đưa ảnh chụp trong điện thoại di động của mình
cho Lục Xuyên Mạn xem: "Ông chủ, buổi trưa cậu
chủ dùng cơm trưa với một cô bé, chuyện này đã
liên tục diễn ra trong mấy ngày, mỗi ngày cô bé ấy
đều đưa phân nửa phần cơm của mình cho cậu
chủ, cho nên.. "
Vẻ mặt của Lục Xuyên Mạn cứng đờ khi nhìn
đến cô gái nhỏ ở trong hình, sau đó nụ cười trên
mặt anh ta càng ngày càng sâu.
Anh ta nhìn khuôn mặt của Vân Thư giống
Đường Hoa Nguyệt y như đúc, anh ta tinh ý nhận
ra cái gì đó... Đây không phải là trùng hợp sao?
Anh ta chống tay lên cằm và cười một tiếng, thì ra
là thế.
Người giúp việc bị dáng vẻ của anh ta hù cho
chết khiếp, cũng không dám thở mạnh, sau khi
cười xong thì Lục Xuyên Mạn mới mở miệng:
"Chuyện này bà làm rất tốt, sẽ có phân thưởng. Bà
đi gọi cậu chủ tới đây đi”
Lục Bạch Ngôn không biết tại sao bố đột
nhiên lại muốn gặp mình, bình thường cứ cách
nửa tháng thì cậu bé phải báo cáo tiến độ học tập
với Lục Mạn Xuyên.
Cậu bé đi vào phòng làm việc của Lục Mạn
Xuyên một cách thấp thỏm, khi cậu bé phát hiện
vẻ mặt của bố dịu dàng hơn trước đây rất nhiều
thì cũng tạm thời yên tâm.
Lục Xuyên Mạn vẫy vẫy tay gọi cậu bé qua
bên cạnh mình, Lục Bạch Ngôn ngại ngùng đi tới,
cậu bé bị bố của mình sờ sờ đầu, loại động tác dịu
dàng này rất hiếm khi xuất hiện giữa hai bố con,
Lục Bạch Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Thành tích trong học kỳ này của con khá tốt,
thây giáo cố ý gọi điện thoại cho bố để tuyên
dương con. Nói cho bố biết con muốn bố thưởng
cho con cái gì nào?”
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Xuyên Mạn đặt tài liệu ở trên bàn, thằng
nhãi này đã xảy ra chuyện gì?
Anh ta giương mắt nhìn về phía người giúp
việc, từ trước đến nay tính tình của Lục Xuyên
Mạn luôn không ổn định, da đầu của người giúp
việc bị ánh mắt của anh ta làm cho tê dại.
"Trong giờ cơm trưa, hãy quan sát thằng bé
thật kỹ."
Đêm đó, khi người giúp việc đón Lục Bạch
Ngôn về nhà thì Lục Mạn Xuyên đang ở trong
phòng làm việc để nghe trợ lý báo cáo công việc.
"Tổng giám đốc Lục, người của chúng ta đã
bàn bạc với công ty Tân Á rất nhiều lân, nhưng đối
phương đều tỏ vẻ không muốn hợp tác với chúng
ta một cách rất rõ ràng. Thế nhưng tôi đã điều tra
hướng đi gần đây nhất của bọn họ ở trên thị
trường, bọn họ đã đạt thành mối quan hệ hợp tác
chiến lược với rất nhiều xí nghiệp, trong đó có
một vài công ty có đanh tiếng thua xa chúng ta...
Anh xem, chúng ta vẫn phải tiếp tục bàn bạc với
công ty Tân Á sao?"
Đôi mắt của Lục Xuyên Mạn híp lại, ngón tay
của anh ta gõ bàn một cái: "Có chút thú vị đó... Để
tôi suy nghĩ lại một chút."
Anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó vẫy
tay bảo trợ lý ra ngoài.
Trợ lý gật đầu rời đi, khi mở cửa ra thì người
phụ trách việc ăn mặc và đi lại cho Lục Bạch
Ngôn đã đứng ở bên ngoài.
Người giúp việc cúi đầu khom lưng và đi vào,
đưa ảnh chụp trong điện thoại di động của mình
cho Lục Xuyên Mạn xem: "Ông chủ, buổi trưa cậu
chủ dùng cơm trưa với một cô bé, chuyện này đã
liên tục diễn ra trong mấy ngày, mỗi ngày cô bé ấy
đều đưa phân nửa phần cơm của mình cho cậu
chủ, cho nên.. "
Vẻ mặt của Lục Xuyên Mạn cứng đờ khi nhìn
đến cô gái nhỏ ở trong hình, sau đó nụ cười trên
mặt anh ta càng ngày càng sâu.
Anh ta nhìn khuôn mặt của Vân Thư giống
Đường Hoa Nguyệt y như đúc, anh ta tinh ý nhận
ra cái gì đó... Đây không phải là trùng hợp sao?
Anh ta chống tay lên cằm và cười một tiếng, thì ra
là thế.
Người giúp việc bị dáng vẻ của anh ta hù cho
chết khiếp, cũng không dám thở mạnh, sau khi
cười xong thì Lục Xuyên Mạn mới mở miệng:
"Chuyện này bà làm rất tốt, sẽ có phân thưởng. Bà
đi gọi cậu chủ tới đây đi”
Lục Bạch Ngôn không biết tại sao bố đột
nhiên lại muốn gặp mình, bình thường cứ cách
nửa tháng thì cậu bé phải báo cáo tiến độ học tập
với Lục Mạn Xuyên.
Cậu bé đi vào phòng làm việc của Lục Mạn
Xuyên một cách thấp thỏm, khi cậu bé phát hiện
vẻ mặt của bố dịu dàng hơn trước đây rất nhiều
thì cũng tạm thời yên tâm.
Lục Xuyên Mạn vẫy vẫy tay gọi cậu bé qua
bên cạnh mình, Lục Bạch Ngôn ngại ngùng đi tới,
cậu bé bị bố của mình sờ sờ đầu, loại động tác dịu
dàng này rất hiếm khi xuất hiện giữa hai bố con,
Lục Bạch Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Thành tích trong học kỳ này của con khá tốt,
thây giáo cố ý gọi điện thoại cho bố để tuyên
dương con. Nói cho bố biết con muốn bố thưởng
cho con cái gì nào?”
- ---------------------------
Bình luận facebook