Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-118
Chương 118: Anh nghĩ rằng trên tay tôi không có điểm yếu của anh sao?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Xuyên Mạn chỉ cười cười: "Không sao, có
lẽ tôi không thể đe dọa được, nhưng tôi tin rằng
Hoắc Anh Tuấn chắc chắn có thể làm được. Tôi
thậm chí còn không cần làm cái gì cả, chỉ cần để
cho anh ta tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ, hẳn là có
thể nổi lên một trận gió mưa tanh máu... Thú vị
biết bao, em có muốn nhìn xem không?"
Vẻ mặt của Đường Hoa Nguyệt hoàn toàn
lạnh lùng, cô hơi khinh thường Lục Xuyên Mạn,
nhưng cũng không có thể mạo hiểm tranh giành
đứa nhỏ với Hoắc Anh Tuấn được.
Chịu đựng trong chốc lát để trời yên biển
lặng...Quên đi, dù sao lân này cô trở về cũng
không muốn để cho Hoắc Anh Tuấn sống dễ chịu,
chỉ là trước tiên gặp mặt một lần, cũng không có
gì to tát lắm.
Đường Hoa Nguyệt nghiến răng nghiến lợi
nói: "Thời gian địa điểm do tôi quyết định"
Ngày hôm sau, hai người gặp nhau trong
quán cà phê do Đường Hoa Nguyệt chỉ định, dưới
lâu đều có người của Đường Hoa Nguyệt canh
giữ, ngược lại Lục Xuyên Mạn lại một thân một
mình đi đến nơi hẹn.
Đường Hoa Nguyệt vừa vào cửa, ánh mắt của
anh ta liên tùy ý rơi vào trên người cô, lâu như vậy
không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.
Một cái nhíu mày cũng làm cho anh ta xao
xuyến.
Chẳng qua là mặt mũi có thay đổi đôi chút, lại
khiến anh ta không vừa lòng nhíu mày, biểu cảm
trên gương mặt cô, cũng không giống như trước
kia...
Anh ta bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Hoa
Nguyệt ngôi xuống trước mặt anh ta: "Hoa
Nguyệt, em không nghe lời, còn chưa kịp tính sổ
việc rời đi xong... Sao em dám thay đổi mặt mũi?”
Đường Hoa Nguyệt nhíu nhíu mày: “Nói đi,
anh muốn điều kiện gì?”
Đường Hoa Nguyệt lười cùng Lục Xuyên Mạn
vòng vo.
Vẻ mặt Lục Xuyên Mạn cứng lại trong nháy
mắt, sau đó nở một nụ cười rất có ẩn ý. Đường
Hoa Nguyệt này, thật sự là đã thay đổi rất nhiều
rồi.
“Thật đúng là không nhớ người bạn cũ này
chút nào mà...' Lục Xuyên Mạn sờ sờ cái mũi
mình, thôi được, không thể không thẳng thắn nói:
"Vậy thì tôi nói thẳng, tôi muốn gia nhập cổ phần
vào công ty Tân Á. ”
Đường Hoa Nguyệt không nghĩ rằng Lục
Xuyên Mạn lại vừa đe dọa lại vừa dụ đỗ kêu cô ra
đây, chỉ vì chút chuyện như vậy, ngược lại thoải
mái bưng ly cà phê lên uống một ngụm, "Tổng
giám đốc Lục cứ nói đùa, tôi chỉ là một kỹ thuật
viên đi làm thuê mà thôi, nếu anh muốn hợp tác
với Tân Á, thì hẳn là nên đi tìm Tổng giám đốc
Tần, tôi không giúp được gì đâu.”
Lục Xuyên Mạn thu liễm lông mày, thoạt nhìn
rất bất đắc dĩ lấy ra một tập văn kiện đưa tới trước
mặt Đường Hoa Nguyệt: "Đã lâu rôi mới gặp lại,
quả thật tôi nên đưa ra chút thành ý trước. Mở nó
ra và xem đi.”
Đường Hoa Nguyệt ngập ngừng nhận lấy,
phát hiện bên trong vậy mà là một chồng ảnh!
Người trong tấm ảnh, rõ ràng chính là người nắm
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Xuyên Mạn chỉ cười cười: "Không sao, có
lẽ tôi không thể đe dọa được, nhưng tôi tin rằng
Hoắc Anh Tuấn chắc chắn có thể làm được. Tôi
thậm chí còn không cần làm cái gì cả, chỉ cần để
cho anh ta tận mắt nhìn thấy đứa nhỏ, hẳn là có
thể nổi lên một trận gió mưa tanh máu... Thú vị
biết bao, em có muốn nhìn xem không?"
Vẻ mặt của Đường Hoa Nguyệt hoàn toàn
lạnh lùng, cô hơi khinh thường Lục Xuyên Mạn,
nhưng cũng không có thể mạo hiểm tranh giành
đứa nhỏ với Hoắc Anh Tuấn được.
Chịu đựng trong chốc lát để trời yên biển
lặng...Quên đi, dù sao lân này cô trở về cũng
không muốn để cho Hoắc Anh Tuấn sống dễ chịu,
chỉ là trước tiên gặp mặt một lần, cũng không có
gì to tát lắm.
Đường Hoa Nguyệt nghiến răng nghiến lợi
nói: "Thời gian địa điểm do tôi quyết định"
Ngày hôm sau, hai người gặp nhau trong
quán cà phê do Đường Hoa Nguyệt chỉ định, dưới
lâu đều có người của Đường Hoa Nguyệt canh
giữ, ngược lại Lục Xuyên Mạn lại một thân một
mình đi đến nơi hẹn.
Đường Hoa Nguyệt vừa vào cửa, ánh mắt của
anh ta liên tùy ý rơi vào trên người cô, lâu như vậy
không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.
Một cái nhíu mày cũng làm cho anh ta xao
xuyến.
Chẳng qua là mặt mũi có thay đổi đôi chút, lại
khiến anh ta không vừa lòng nhíu mày, biểu cảm
trên gương mặt cô, cũng không giống như trước
kia...
Anh ta bình tĩnh nhìn chằm chằm Đường Hoa
Nguyệt ngôi xuống trước mặt anh ta: "Hoa
Nguyệt, em không nghe lời, còn chưa kịp tính sổ
việc rời đi xong... Sao em dám thay đổi mặt mũi?”
Đường Hoa Nguyệt nhíu nhíu mày: “Nói đi,
anh muốn điều kiện gì?”
Đường Hoa Nguyệt lười cùng Lục Xuyên Mạn
vòng vo.
Vẻ mặt Lục Xuyên Mạn cứng lại trong nháy
mắt, sau đó nở một nụ cười rất có ẩn ý. Đường
Hoa Nguyệt này, thật sự là đã thay đổi rất nhiều
rồi.
“Thật đúng là không nhớ người bạn cũ này
chút nào mà...' Lục Xuyên Mạn sờ sờ cái mũi
mình, thôi được, không thể không thẳng thắn nói:
"Vậy thì tôi nói thẳng, tôi muốn gia nhập cổ phần
vào công ty Tân Á. ”
Đường Hoa Nguyệt không nghĩ rằng Lục
Xuyên Mạn lại vừa đe dọa lại vừa dụ đỗ kêu cô ra
đây, chỉ vì chút chuyện như vậy, ngược lại thoải
mái bưng ly cà phê lên uống một ngụm, "Tổng
giám đốc Lục cứ nói đùa, tôi chỉ là một kỹ thuật
viên đi làm thuê mà thôi, nếu anh muốn hợp tác
với Tân Á, thì hẳn là nên đi tìm Tổng giám đốc
Tần, tôi không giúp được gì đâu.”
Lục Xuyên Mạn thu liễm lông mày, thoạt nhìn
rất bất đắc dĩ lấy ra một tập văn kiện đưa tới trước
mặt Đường Hoa Nguyệt: "Đã lâu rôi mới gặp lại,
quả thật tôi nên đưa ra chút thành ý trước. Mở nó
ra và xem đi.”
Đường Hoa Nguyệt ngập ngừng nhận lấy,
phát hiện bên trong vậy mà là một chồng ảnh!
Người trong tấm ảnh, rõ ràng chính là người nắm
- ---------------------------
Bình luận facebook