Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-547
Tổng tài tôi chẳng thể yêu! - Chương 137 - 6: Chính thức hẹn hò.
Chương 137 - 6: Chính thức hẹn hò.
Mao Lập Tát hì hì cười, đón nhận ánh mắt hình viên đạn của Tư Cảnh Hàn, biết rằng nếu còn không đưa đồ cho hắn anh nhất định không toàn thây ra ngoài.
"Được rồi, được rồi, đưa đồ cho tôi, hai cô ra ngoài đi." Mao Lập Tát xua tay, bế bó hoa và hộp bánh ngọt đến chỗ Tư Cảnh Hàn.
Hai thư kí nhắng nhít chạy ra, đúng là sợ muốn chết ánh mắt vừa rồi của Tư Cảnh Hàn. Vậy mà lúc đóng cửa bọn họ càng giật mình hơn khi thấy Mao Lập Tát đưa bó hoa cho Tư Cảnh Hàn nói: "Hoa của anh đây." Và người đàn ông luôn cao ngạo, lãnh khốc lúc này cáu kỉnh giật lấy, nhưng lúc ôm bó hoa thì lại nở nụ cười đầy thích thú.
"Cạch."
Cửa phòng làm việc thật sự khép lại.
Tư Cảnh Hàn vẫn còn sờ bông hồng của mình.
Mao Lập Tát chống cằm muốn sờ thử xem có gì vui thì bị ánh mắt giết người của hắn ngăn lại. Uất ức, anh nói: "Tổng tài, trông anh bây giờ chẳng khác nào một thiếu nữ được người yêu tặng hoa, thích muốn chết rồi phải không?"
"Cút đi." Tư Cảnh Hàn không quan tâm, mở bưu thiếp lẫn giữa những bông hoa ra xem.
Quả nhiên là của người phụ nữ vô tâm kia gửi, trong đó cô viết: Trưa rồi mà hoa vẫn tươi như hoa buổi sáng, sau này em vẫn cưng chiều anh như buổi đầu mới yêu đương.
Không xong rồi, Tư Cảnh Hàn cảm thấy mình không xong rồi, người phụ nữ chỉ được cái miệng đó suốt ngày cứ tìm trêu trò hãm hại hắn, vô tâm vô phế viết vài chữ muốn hắn không thể làm việc tiếp phải không?
"Tổng tài, anh tuyệt đối đừng kích động nha, sung sướng đến đâu cũng phải kìm chế, phải quý phái, cao ngạo lên thì mới bán với giá cao được."
Tư Cảnh Hàn như bị dội cho một gáo nước lạnh, đang bay bổng đến thiên đường thì Mao Lập Tát đã kéo hắn trở về mặt đất. Trừng mắt nhìn anh, hắn cộc tính: "Không cần cậu nhắc nhở, cút đi!"
"Ơ, nhưng rõ ràng nhờ người ta anh mới nhận được hoa mà, sao lại nhẫn tâm vậy chứ?"
Trên mặt Tư Cảnh Hàn chẳng có tí gì gọi là cảm kích, mở hộp bánh ngọt của mình ra, thưởng thức tại chỗ. Nhiều lắm là nói thêm với Mao Lập Tát: "Gọi Mạc Doanh vào đây cắm hoa giúp tôi."
Nhìn hắn ăn bánh ngọt Mao Lập Tát cứ nghĩ là Đại Bạch đang hiện diện trước mắt mình. Từ lúc cầm bánh lên cho lúc nâng ngón tay cái lau khóe môi dính kem thừa đều y hệt một khuôn đúc ra.
Quả nhiên, việc cuồng bánh ngọt của Đại Bạch không bắt nguồn từ Hoắc Duật Hy mà xuất phát từ người ba "đáng yêu" của thằng bé.
_________
8/11/2019
Chương 137 - 6: Chính thức hẹn hò.
Mao Lập Tát hì hì cười, đón nhận ánh mắt hình viên đạn của Tư Cảnh Hàn, biết rằng nếu còn không đưa đồ cho hắn anh nhất định không toàn thây ra ngoài.
"Được rồi, được rồi, đưa đồ cho tôi, hai cô ra ngoài đi." Mao Lập Tát xua tay, bế bó hoa và hộp bánh ngọt đến chỗ Tư Cảnh Hàn.
Hai thư kí nhắng nhít chạy ra, đúng là sợ muốn chết ánh mắt vừa rồi của Tư Cảnh Hàn. Vậy mà lúc đóng cửa bọn họ càng giật mình hơn khi thấy Mao Lập Tát đưa bó hoa cho Tư Cảnh Hàn nói: "Hoa của anh đây." Và người đàn ông luôn cao ngạo, lãnh khốc lúc này cáu kỉnh giật lấy, nhưng lúc ôm bó hoa thì lại nở nụ cười đầy thích thú.
"Cạch."
Cửa phòng làm việc thật sự khép lại.
Tư Cảnh Hàn vẫn còn sờ bông hồng của mình.
Mao Lập Tát chống cằm muốn sờ thử xem có gì vui thì bị ánh mắt giết người của hắn ngăn lại. Uất ức, anh nói: "Tổng tài, trông anh bây giờ chẳng khác nào một thiếu nữ được người yêu tặng hoa, thích muốn chết rồi phải không?"
"Cút đi." Tư Cảnh Hàn không quan tâm, mở bưu thiếp lẫn giữa những bông hoa ra xem.
Quả nhiên là của người phụ nữ vô tâm kia gửi, trong đó cô viết: Trưa rồi mà hoa vẫn tươi như hoa buổi sáng, sau này em vẫn cưng chiều anh như buổi đầu mới yêu đương.
Không xong rồi, Tư Cảnh Hàn cảm thấy mình không xong rồi, người phụ nữ chỉ được cái miệng đó suốt ngày cứ tìm trêu trò hãm hại hắn, vô tâm vô phế viết vài chữ muốn hắn không thể làm việc tiếp phải không?
"Tổng tài, anh tuyệt đối đừng kích động nha, sung sướng đến đâu cũng phải kìm chế, phải quý phái, cao ngạo lên thì mới bán với giá cao được."
Tư Cảnh Hàn như bị dội cho một gáo nước lạnh, đang bay bổng đến thiên đường thì Mao Lập Tát đã kéo hắn trở về mặt đất. Trừng mắt nhìn anh, hắn cộc tính: "Không cần cậu nhắc nhở, cút đi!"
"Ơ, nhưng rõ ràng nhờ người ta anh mới nhận được hoa mà, sao lại nhẫn tâm vậy chứ?"
Trên mặt Tư Cảnh Hàn chẳng có tí gì gọi là cảm kích, mở hộp bánh ngọt của mình ra, thưởng thức tại chỗ. Nhiều lắm là nói thêm với Mao Lập Tát: "Gọi Mạc Doanh vào đây cắm hoa giúp tôi."
Nhìn hắn ăn bánh ngọt Mao Lập Tát cứ nghĩ là Đại Bạch đang hiện diện trước mắt mình. Từ lúc cầm bánh lên cho lúc nâng ngón tay cái lau khóe môi dính kem thừa đều y hệt một khuôn đúc ra.
Quả nhiên, việc cuồng bánh ngọt của Đại Bạch không bắt nguồn từ Hoắc Duật Hy mà xuất phát từ người ba "đáng yêu" của thằng bé.
_________
8/11/2019
Bình luận facebook