• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trả Thù Xoay Vòng (5 Viewers)

  • CHƯƠNG 142 CHẾT CŨNG PHẢI TÔN NGHIÊM MỘT CHÚT

CHƯƠNG 142: CHẾT CŨNG PHẢI TÔN NGHIÊM MỘT CHÚT

“Không.” Ông lão đột nhiên chỉ vào một cái cây lớn bên cạnh hai người: “Bởi vì như vậy sẽ chết một cách tương đối tôn nghiêm một chút.”

Ngô Huệ ngẩng đầu, bỗng nhiên liền nhìn thấy một chiếc máy quay phim dựng ở giữa cành cây.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ thêm, con chó sói bên đó đột nhiên dùng móng trước cào đất, nhào về phía bọn họ với tốc độ nhanh như chớp.

“Gâu gâu!” Một cơn gió mạnh quét qua hai má Ngô Huệ, cô dường như bị đứng yên tại chỗ không động đậy được.

Ông lão nhìn không chớp mắt con chó sói với ánh mắt hung dữ đang xông đến, hai chân nhảy sang bên cạnh, làm thế trung bình tấn, hai tay to bắt một cách chuẩn xác hai móng trước đang nhào đến của con chó sói, sau đó đã xảy ra một trận chiếc ác liệt giữa người và chó ở bên bờ sông.

Thùng nước sớm đã bị đánh đổ trên mặt đất, Ngô Huệ nhìn ông lão chiến đấu với con chó sói, nhất thời không phản ứng kịp, sau đó cô nghe thấy tiếng nước “ùm ùm”, quần và giày của cô đều bị ướt hơn nửa khiến cô bỗng nhiên tỉnh hồn.

Thì ra ông lão bị con chó sói nhào lên một cách hung dữ, không đứng vững, vừa hụt chân liền rơi xuống sông.

Sắc mặt Ngô Huệ thay đổi lớn: “Ông ơi!”

Ngẫu nhiên cô nghe thấy có người hét khá thê thảm: “Lão tư lệnh!”

Tư lệnh?Thẩm tư lệnh của quân khu nào đó ở Xuân Sơn, Bùi Nhật Minh?

Ngô Huệ nhìn ông lão đang đạp nước với con chó sói ở sông, trong đầu vang lên một tiếng ầm, có chút không phản ứng kịp.

“Thẩm tư lệnh!” Một người đàn ông mặc bộ đồ rằn ri từ xa chạy đến, vẫn hét với phía sau: “Lão tư lệnh rơi xuống nước rồi!”

Dưới núi Lục Nguyệt vốn yên tĩnh lập tức trở nên ồn ã, thậm chí có tiếng bước chân hỗn loạn từ mọi phía truyền đến.

Mắt thấy thể lực ông lão dường như không chống đỡ được nữa, có vẻ chìm dần xuống, Ngô Huệ không dám đợi thêm, cũng bỏ sự sợ hãi với con chó sói sang một bên, cô cởi giày và áo khoác lao thẳng vào trong dòng sông, bơi về phía ông lão.

“Hắc Tử!” Có người hét lên một tiếng, con chó sói vốn đang quấn lấy Bùi Nhật Minh liền sủa “gâu gâu”, vui vẻ bơi qua bên bờ.

Ngô Huệ thừa dịp con chó săn đi rồi, cô vội vàng đỡ lấy cánh tay của Bùi Nhật Minh rồi bơi lên bờ.

“Đợi chút… đợi chút!”Bùi Nhật Minh lại đẩy cô ra, bơi một cách nhanh chóng thẳng sang bờ bên kia.

“Tư lệnh vẫn còn ở trong nước! Nhanh, người nào biết bơi đều xuống nước cứu người đi!”

Ngô Huệ quay lại theo tiếng nói liền nhìn thấy chỗ vừa nãy bọn họ câu cá chỗ nào cũng là bóng người dịch chuyển, đều mặc đồ rằn ri, có người thậm chí đã bắt đầu cởi quần áo muốn nhảy xuống sống, còn người bọn họ muốn cứu lại đã bò lên bờ đối diện.

“Còn ì ở đó làm gì!Mau lại đây cho ta!”Bùi Nhật Minh vừa chú ý đến bờ bên kia vừa nói với Ngô Huệ đang ở trong nước.

Nhưng trong chốc lát, Ngô Huệ cũng đã bò lên bờ, cả người đều ướt sũng.

Bùi Nhật Minh lập tức lại gần: “Có sao không?”

Ngô Huệ lau mồ hôi trên trán, cúi đầu liền phát hiện trong túi quần của Bùi Nhật Minh lộ ra một nửa quả lê, lại nhìn thấy con chó sói đó đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh một người lính, ngay lập tức cô liền hiểu ra, quay đầu nhìn Bùi Nhật Minh: “Ông đi vào trong quân đội trộm đồ à?”

Ánh mắt của Bùi Nhật Minh lóe lên: “Cái gì mà trộm đồ…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” Một giọng nói trầm thấp từ trong đám người ở bờ bên kia truyền đến.

Thân hình Ngô Huệ dừng lại một lát, chỉ bởi vì giọng nói này giống như đã từng quen biết. Cô quay đầu, quả nhiên, những binh lính vốn chen đầy ở bờ bên tự động nhường ra một lối đi, Bùi Vinh Đức giẫm đôi giày lính màu đen bước ra, trên mặt đều là mồ hôi, giống như vừa từ trên sân huấn luyện trở về.

“Lão tư lệnh đến rồi, chó quân đội trong quân đội xông vào ông ấy, không cẩn thận rơi xuống nước.”

Trước đó có một binh lính vội chạy đến trước mặt Bùi Vinh Đức chào một cái trước, sau đó vừa giải thích vừa chỉ vào bờ bên kia.

Bùi Vinh Đức nhìn qua theo tay của anh ta, lúc nhìn thấy Bùi Nhật Minh ướt như chuột lột cũng không kinh ngạc gì mấy, dường như đã quá quen rồi. Ngược lại lúc ánh mắt của ông ta chạm đến Ngô Huệ toàn thân đang ướt nhẹp, ông ta lập tức nhíu mày lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Ngô Huệ ở chỗ này cảm nhận được ánh mắt không vui của Bùi Vinh Đức, cô theo bản năng khép hai chân lại, giống như khi huấn luyện quân sự đứng thẳng lưng. Cô đương nhiên biết Bùi Vinh Đức không cho phép cô qua lại với Bùi Quốc Huy, bây giờ không muốn thấy mình cũng là chuyện lường trước được.

Lúc Ngô Huệ và Bùi Nhật Minh được “mời” về, ánh mắt của Bùi Vinh Đức vẫn ở trên người cô.

“Lão tư lệnh, có sao không ạ?” Mấy viên sĩ quan có cấp bậc tương đối cao đều chen nhau lên vây lấy Bùi Nhật Minh.

“Lão tư lệnh, vừa nãy thật sự không nhận ra ngài, nếu không thế nào cũng sẽ không để cho con súc sinh kia làm hại đến ngài!”

So với Bùi Nhật Minh đang bày mặt ra, tình cảnh của Ngô Huệ có chút khó xử. Cô đang suy nghĩ liệu có nên chủ động chào hỏi Bùi Vinh Đức hay khiếm tốn quay người rời đi hay không, Bùi Vinh Đức ở bên đó lại đột nhiên bước về phía cô.

Lúc cô đang suy nghĩ nên mở lời như thế nào, Bùi Vinh Đức lại đột nhiên cởi áo khoác rằn ri ra, khoác lên trên vai cô, sau đó quay đầu hướng về một binh sĩ dặn dò: “Đưa cô ấy đến phòng y tế.” Nói rồi, ông ta không nhìn Ngô Huệ liền đi.

Ngô Huệ nhìn bộ rằn ri trên vai, lại ngẩng đầu nhìn Bùi Vinh Đức đã đi xa, chớp mắt.



Phòng y tế quân đội.

Ngô Huệ được quân y kiểm tra quá mức cẩn thận đến nỗi cả người không được tự nhiên: “Tôi thật sự không sao.”

Nữ quân y ngẩng đầu nhìn gò má đỏ hồng của Ngô Huệ, cười nói: “Thủ trưởng đã hạ lệnh rồi, tôi chỉ có thể chấp hành.”

Thủ trưởng? Trong đầu Ngô Huệ hiện lên hình ảnh hai cha con Bùi Nhật Minh và Bùi Vinh Đức, nhưng cô không biết cụ thể ai là thủ trưởng.

Nhưng một lúc sau liền có một nữ binh sĩ đưa bộ đồ rằn ri đến: “Là chính ủy bảo tôi mang tới.”

Nữ quân y dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Ngô Huệ, chỉ vào chiếc áo rằn ri của Bùi Vinh Đức ở trên giường bên cạnh, Ngô Huệ chợt hiểu ra, thủ trưởng và chính ủy mà họ nói đến đều là cùng một người – Bùi Vinh Đức.

Đợi Ngô Huệ thay xong bộ rằn ri sạch sẽ, Bùi Vinh Đức đã ngồi ở trên ghế ở một bên, trên người ông ta cũng là một bộ đồ rằn ri mới, sau khi nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu: “Không sao chứ?”

Có thể là cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt quá mức ngượng ngùng, Ngô Huệ đến giờ vẫn có chút không tự nhiên với Bùi Vinh Đức, hơn nữa Thẩm Dũng Nghĩ quanh năm sống trong quân đội, khắp người đều toát lên khí chất lạnh lùng càng khiến Ngô Huệ không dám quá mức suồng sã trước mặt ông ta.

Ngô Huệ gật đầu, nhớ đến Bùi Nhật Minh: “Đúng rồi, lão tư lệnh vẫn ổn chứ?”

“Cảnh vệ đã đưa ông ấy trở về rồi.”

Trong nhất thời phòng y tế rơi vào sự yên lặng.

Hồi lâu, Bùi Vinh Đức mới mở lời lần nữa: “Nếu như không thoải mái, bây giờ sẽ đưa cô đến bệnh viện.”

Ngô Huệ vừa định nói “Tôi thật sự không sao”, liền nhận ra ánh mắt của Thẩm Dụng Nghĩ dừng lại trên bụng mình. Ngay lập tức, cô liền nhớ đến hiểu lầm lần ở nhà họ Bùi đó, Bùi Quốc Huy ra sức nói gạt, sợ rằng Bùi Vinh Đức cũng cho rằng cô đã mang thai.

“Bác… Thủ trưởng, thực ra tôi…”

Bùi Vinh Đức ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường: “Thời gian không còn sớm nữa, ăn cơm tối xong rồi hãy về.”

Vừa nói ông ta liền đứng dậy trước bước đi về phía cửa, thấy Ngô Huệ không hề đi theo, bất giác hỏi: “Chê cơm rau chỗ này sao?”

Ngô Huệ vội vàng bác bỏ, chạy chậm theo sau, Bùi Vinh Đức thấy nhưng vẫn cau mày không vui.

“Cũng sắp làm mẹ rồi, hấp tấp như thế sao được?”

Ngô Huệ ngượng ngùng rủ mắt xuống, bộ đồ rằn ri có chút rộng khiến cô nhìn càng có vẻ giống như một đứa trẻ làm chuyện sai trái đang chờ nhận sai.

Bùi Vinh Đức nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Ngô Huệ, nếp nhăn giữa hai lông mày khôi phục lại sự bằng phẳng, trên mặt cũng bớt đi chút nghiêm túc: “Cùng đi với tôi.”

“Vâng.”Ngô Huệ bước theo sát Bùi Vinh Đức đi xuống tầng dưới.



Ngô Huệ không ngờ Bùi Vinh Đức sẽ đưa cô đến nhà ăn đầy ắp người.

Dưới ánh mắt quan sát tò mò của mọi người, cô bưng đĩa thức ăn cùng với Bùi Vinh Đức tìm một góc ngồi xuống.

Ngô Huệ tự nhận mình không phải là một người a dua nịnh nọt, nhưng lúc này đối diện với Bùi Vinh Đức, cô lại phát hiện mình có loại cảm giác như ngồi trên bàn chông. Cô không làm được bộ dạng đúng mực như khi đối mặt với Mộc Vinh, ngược lại giống như một đứa trẻ phạm sai lầm sợ bị ba mẹ trừng phạt.

Bùi Vinh Đức không thích nói chuyện trong lúc ăn cơm, Ngô Huệ chống lại những ánh mắt quan sát ở xung quanh, ăn một cách ngại ngùng.

“Ăn không quen đồ ăn ở nhà ăn là chuyện rất bình thường, không muốn ăn thì đừng quá miễn cưỡng.” Bùi Vinh Đức đột nhiên mở miệng nói.

“Khá ngon ạ.”Ngô Huệ cười: “Những món này có mùi vị ngon hơn nhiều so với đồ ăn ở nhà ăn khi cháu còn đi học.”

Bùi Vinh Đức nhìn nụ cười của Ngô Huệ, trên mặt có chút kinh ngạc thoáng qua: “Trước đây bữa ăn ở trường các cô rất tệ sao?”

Ngô Huệ không hề muốn lôi quá nhiều chuyện liên quan đến cuộc sống trước đây của cô, cô khẽ nhếch miệng: “Thực ra cũng khá ngon…”

Bùi Vinh Đức thấy cô không muốn nói nhiều liền đổi chủ đề: “Cô quen với Quốc Huy như thế nào?”

Ngô Huệ sững sờ một chút.

“Không tiện trả lời sao?”Bùi Vinh Đức lại nhìn cô một chút.

“Có một lần cháu không cẩn thận đã uống say, suýt nữa bị xe đâm. Là anh ấy cứu cháu, hơn nữa còn thu nhận và giúp đỡ cháu.”

Động tác gắp thức ăn của Bùi Vinh Đức hơi chậm lại, ấn đường hơi nhảy lên một chút, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thay đổi.



Ăn cơm xong, sắc trời bên ngoài đã hơi tối.

Ngô Huệ cầm bộ quần áo ướt sũng của mình, cùng Bùi Vinh Đức đi đến cửa: “Bác trở về đi ạ.”

Trời u ám, Bùi Vinh Đức ngẩng đầu nhìn: “Buổi tối ở gần đây không bắt được xe, tôi đưa cô về vậy, vừa hay tôi cũng muốn về. Xe của cô ngày mai tôi sẽ sắp xếp cảnh vệ đưa đến cho cô.”

Ngô Huệ có chút vừa mừng vừa lo, nhưng cô cũng biết điều Bùi Vinh Đức nói là thật: “Vậy làm phiền bác rồi.”

Một lát sau, một chiếc xe báo xanh từ trong đi ra.



Ngô Huệ xuống xe ở cửa khu nhà, cách tấm kính xe nói lời chào với người đàn ông ở bên trong: “Bác đi trên đường chú ý an toàn.”

Bùi Vinh Đức nhìn Ngô Huệ xuyên qua lớp kính, gật đầu một cái, bảo cảnh vệ lái xe.

Ngô Huệ vừa muốn đi vào trong chung cư, một chiếc xe con màu đỏ rực dừng lại bên cạnh cô, Ngô Ngọc Trâm từ trên xe bước xuống.



Chiếc xe báo đi được một đoạn đường, Bùi Vinh Đức trong lúc vô tình thấy bộ quần áo rơi trên chỗ ngồi bên cạnh.

“Quần áo của nha đầu kia rơi xuống rồi, đem lại cho cô ấy đi.”

Không lâu sau, chiếc xe báo quân dụng lại lần nữa đến cửa khu chung cư Ngô Huệ sống.

Bùi Vinh Đức đẩy cửa xe xuống, gần như vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngô Huệ cách đó không xa. Ông ta vừa định mang quần áo đến, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đối diện với Ngô Huệ, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt.

Người đàn bà đó, tóc đen mượt lòa xòa trên vai. Bà ta mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, da trắng như tuyết, ngũ quan có chút giống với Ngô Huệ, trong thần sắc lại có thêm mấy phần lẳng lơ và dịu dàng.

Cùng lúc ông ta nhìn bà ta, bà ta dường như có cảm giác, bà ta dời tầm mắt ở trên mặt Ngô Huệ ra, quay đầu đối diện với ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom