Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-42
Trái Tim Anh Chỉ Có Em - Chương 42
Tử Long dẫn cô về phòng của mình chỉ tay lên giường nói:" Nhóc ngủ trên giường đi, lát nữa tôi sẽ đem thêm một chiếc giường đặt để dưới đất để ngủ"
Y Trân lạnh lùng chỉ gật đầu, Tử Long giọng nói đều đều:" Nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi dẫn nhóc đi mua quần áo và một số đồ khác"
Y Trân chỉ gật đầu rồi ngã lên giường nhắm mắt, Tử Long đi ra ngoài Thấy Tử Long đã đi ra ngoài cô đứng dậy đi xung quanh phòng ngắm nghía căn phòng, khẽ gật gù nói:"Không tệ"
Buổi chiều, Tử Long mở cửa phòng kéo chăn bảo cô thức dậy:" Đi mua đồ thôi"
Y Trân tay dụi mắt, thức dậy đi rửa mặt rồi đi với anh đến trung tâm mua sắm, anh chỉ vào mấy bộ đồ:" Muốn lấy cái nào thì cứ lấy"
Tử Long đứng ngoài đợi, rất nhanh cô đi ra với những bộ đồ, những phụ kiện đưa ra quầy tính tiền, anh ngạc nhiên hỏi:" Sao toàn màu đen không vậy?"
Cô lạnh lùng, nói ngắn gọn:" Vì tôi thích"
Vừa rời khỏi trung tâm mua sắm, cô cùng Tử Long đi về vừa đúng lúc Vũ Phong đi đến Vũ Phong cảm nhận được cô đang ở đây liền quay người nhìn khắp nơi, nhìn thấy bóng người của cô anh vội chạy theo đuổi theo được một lúc cô biến mất Anh dừng lại nhìn xung quanh ánh mắt hy vọng sẽ nhìn thấy cô
Thiên Đông đi đến đứng đằng sau anh vỗ vai anh hỏi:" Sao đột nhiên cậu lại chạy đến chỗ này vậy? Làm tớ đuổi theo mệt muốn chết"
Vũ Phong vẫn nhìn khắp nơi, vừa nhìn anh vừa trả lời:" Hình như tớ vừa mới thấy Y Trân"
Thiên Đông cau mày, lắc đầu vỗ vỗ nhẹ vai Vũ Phong nói:" Thấy cái gì chứ? Y Trân đã chết nửa năm trước rồi, cậu nhìn lầm rồi Tớ cứ tưởng cậu đã quên em ấy rồi chứ?"
Vũ Phong quay người lại, ánh mắt thất vọng, buồn bã:" Tớ không bao giờ có thể quên Y Trân Trong lòng tớ chỉ có một người đó chính là Y Trân"
Thiên Đông thở dài lắc đầu:" Lại thêm một đứa trồng cây si Chúng ta đi thôi"
Ngày hôm sau, sáng sớm Y Trân thức dậy mặc một cái áo thun màu đen, quần jean màu đen, giày của cô cũng màu đen, cô cầm theo một cái nón lưỡi trai màu đen và một cái khẩu trang Tử Long nhìn thấy cô ăn mặc như thế liền hỏi:
" Định đi đâu vậy?"
Y Trân vẻ mặt vẫn lạnh tanh đáp:" Đi mua một chút đồ, với lại đang thèm đồ ăn vặt nên đi mua"
Tử Long đưa tiền cho cô:" Muốn ăn gì cứ mua thoải mái đi"
Cô cầm lấy tiền rồi đi ra ngoài, Tử Long nhìn theo cô chỉ biết cười khổ:
" Con nhóc này lạnh lùng thật, một tiếng cảm ơn cũng không có"
Vừa rời khỏi biệt thự, cô đội nón lên bịt khẩu trang đi thẳng đến bệnh viện, cô đứng bên ngoài nhìn thấy trong phòng bệnh không còn ai, cô mở cửa bước vào, nhìn thấy Thiên Tuyết gương mặt gầy gò, hốc hác trắng bệch Cô mở khẩu trang ra nước mắt rơi xuống không ngừng, cô bật khóc nức nở khi nhìn thấy mẹ mình như vậy
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Tử Long dẫn cô về phòng của mình chỉ tay lên giường nói:" Nhóc ngủ trên giường đi, lát nữa tôi sẽ đem thêm một chiếc giường đặt để dưới đất để ngủ"
Y Trân lạnh lùng chỉ gật đầu, Tử Long giọng nói đều đều:" Nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi dẫn nhóc đi mua quần áo và một số đồ khác"
Y Trân chỉ gật đầu rồi ngã lên giường nhắm mắt, Tử Long đi ra ngoài Thấy Tử Long đã đi ra ngoài cô đứng dậy đi xung quanh phòng ngắm nghía căn phòng, khẽ gật gù nói:"Không tệ"
Buổi chiều, Tử Long mở cửa phòng kéo chăn bảo cô thức dậy:" Đi mua đồ thôi"
Y Trân tay dụi mắt, thức dậy đi rửa mặt rồi đi với anh đến trung tâm mua sắm, anh chỉ vào mấy bộ đồ:" Muốn lấy cái nào thì cứ lấy"
Tử Long đứng ngoài đợi, rất nhanh cô đi ra với những bộ đồ, những phụ kiện đưa ra quầy tính tiền, anh ngạc nhiên hỏi:" Sao toàn màu đen không vậy?"
Cô lạnh lùng, nói ngắn gọn:" Vì tôi thích"
Vừa rời khỏi trung tâm mua sắm, cô cùng Tử Long đi về vừa đúng lúc Vũ Phong đi đến Vũ Phong cảm nhận được cô đang ở đây liền quay người nhìn khắp nơi, nhìn thấy bóng người của cô anh vội chạy theo đuổi theo được một lúc cô biến mất Anh dừng lại nhìn xung quanh ánh mắt hy vọng sẽ nhìn thấy cô
Thiên Đông đi đến đứng đằng sau anh vỗ vai anh hỏi:" Sao đột nhiên cậu lại chạy đến chỗ này vậy? Làm tớ đuổi theo mệt muốn chết"
Vũ Phong vẫn nhìn khắp nơi, vừa nhìn anh vừa trả lời:" Hình như tớ vừa mới thấy Y Trân"
Thiên Đông cau mày, lắc đầu vỗ vỗ nhẹ vai Vũ Phong nói:" Thấy cái gì chứ? Y Trân đã chết nửa năm trước rồi, cậu nhìn lầm rồi Tớ cứ tưởng cậu đã quên em ấy rồi chứ?"
Vũ Phong quay người lại, ánh mắt thất vọng, buồn bã:" Tớ không bao giờ có thể quên Y Trân Trong lòng tớ chỉ có một người đó chính là Y Trân"
Thiên Đông thở dài lắc đầu:" Lại thêm một đứa trồng cây si Chúng ta đi thôi"
Ngày hôm sau, sáng sớm Y Trân thức dậy mặc một cái áo thun màu đen, quần jean màu đen, giày của cô cũng màu đen, cô cầm theo một cái nón lưỡi trai màu đen và một cái khẩu trang Tử Long nhìn thấy cô ăn mặc như thế liền hỏi:
" Định đi đâu vậy?"
Y Trân vẻ mặt vẫn lạnh tanh đáp:" Đi mua một chút đồ, với lại đang thèm đồ ăn vặt nên đi mua"
Tử Long đưa tiền cho cô:" Muốn ăn gì cứ mua thoải mái đi"
Cô cầm lấy tiền rồi đi ra ngoài, Tử Long nhìn theo cô chỉ biết cười khổ:
" Con nhóc này lạnh lùng thật, một tiếng cảm ơn cũng không có"
Vừa rời khỏi biệt thự, cô đội nón lên bịt khẩu trang đi thẳng đến bệnh viện, cô đứng bên ngoài nhìn thấy trong phòng bệnh không còn ai, cô mở cửa bước vào, nhìn thấy Thiên Tuyết gương mặt gầy gò, hốc hác trắng bệch Cô mở khẩu trang ra nước mắt rơi xuống không ngừng, cô bật khóc nức nở khi nhìn thấy mẹ mình như vậy
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook