• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trảm Nam Sắc (3 Viewers)

  • Chương 114

Chương 109: Đồ vật, chỉ có thể mua cho vợ
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm bóng lưng của Cận Ngụ Đình, sau đó cũng ngồi xuống theo anh, nhặt những ngôi sao bên chân thả vào bình thủy tinh.
Cận Ngụ Đình cầm nắp đậy đặt trên bàn lên, chuẩn bị đóng lại chiếc bình, "Thiếu mất hai ngôi, mai tôi bù lại cho em."
"Tìm người gấp cho sao?" Cố Tân Tân mím môi cười hỏi.
"Thật sự không được thì tôi có thể học."
Cố Tân Tân đứng lên, đặt bình thủy tinh lên bàn. "Cận Ngụ Đình, anh không cần phải làm thế, không phải là tất cả những công sức đều nhất định được đáp lại. Lại nói anh cũng không cần thiết phải lấy lòng tôi, đối với người hô phong hoán vũ thành thói như anh mà nói, hai bàn tay của anh không phải là để làm những chuyện như vậy."
"Lẽ nào tôi làm gì cũng sẽ không thể lọt vào mắt em?"
Cố Tân Tân ngồi về chỗ, "Nói thật với anh, tôi đã qua cái tuổi mơ mộng kia rồi, nhìn thứ này cũng không sao cảm động được."
Cận Ngụ Đình đứng chỗ đó, cảm giác bị người ta hung hăng giội cho một chậu nước lạnh, từ đầu tới chân đều ướt sũng. Sắc mặt anh tái nhợt, cả người bị đả kích đến không còn chút tinh thần.
"Em. . . . . ."
Cố Tân Tân ngắt lời anh, "Sau này anh muốn tặng đồ cho tôi thì trực tiếp mua là được, tôi thiếu quần áo giày mũ rất nhiều, mỹ phẩm cũng không tệ đâu."
Vẻ mặt Cận Ngụ Đình có chút ngơ ngác, "Không phải là em không thích những thứ này sao?"
"Có người phụ nữ nào lại không thích ăn diện chứ."
Cận Ngụ Đình dứt khoát ngồi lại xuống đối diện Cố Tân Tân, "Tôi mua cho em nhiều quần áo như vậy, đã bao giờ thấy em mặc đâu."
"Những thứ kia đều là váy dạ hội, bình thường tôi ăn mặc thế nào? Lẽ nào mỗi ngày đến trường đều mặc lễ phục rồi đi giày cao gót sao?"
Cũng đúng, Cận Ngụ Đình đặt hai tay lên chiếc bàn thấp, "Mai tôi đưa em đi mua nhé?"
"Anh cứ như vậy muốn mua cho tôi?"
Cố Tân Tân lúc này rõ ràng là được lợi mà còn ra vẻ, Cận Ngụ Đình cũng không tính toán với cô. "Đúng đó, muốn mua cho em vậy thôi."
"Được rồi." Cô đặt bình thủy tinh sang kệ đồ trang trí bên cạnh. "Giờ thì anh có thể im lặng đừng làm phiền tôi chưa, để tôi nhanh chóng vẽ xong chương mới còn kịp ngày mai đăng."
Cận Ngụ Đình nghe thế thì lập tức đứng dậy đi đến bên giường. Cố Tân Tân thi thoảng nhấc mí mắt lên sẽ thấy được bộ dạng của anh ngoan ngoãn ngồi đó đọc sách, ngay cả tiếng lật sách cũng cật lực không để gây ra một tiếng động.
Cố Tân Tân không nhịn được cười cười, ngón tay cầm bút đặt trên bảng vẽ điện tử, luôn cảm thấy ngày hôm nay vẽ ra Cận Ngụ Đình đặc biệt sinh động, thật giống như người trong tranh sắp bước từ trong đó ra.
Cô cứ như vậy bất tri bất giác vẽ ra một Cận Ngụ Đình hấp dẫn mê người, nhìn lại sẽ thấy người trong tranh sống động như người thật, đẹp trai lại soái.
Hôm sau, Cố Tân Tân ở trên lầu còn chưa xuống, Thương Kỳ đã tới.
Cô ta và Cố Tân Tân đã quá mức thân quen, cũng không cần người giúp việc đi truyền lời mà đi thẳng tới trước cửa phòng ngủ chính, sau đó giơ tay gõ nhẹ lên cánh cửa. "Cửu tẩu!"
Cố Tân Tân đáp vọng ra, "Vào đi."
"Vẫn đang vẽ hả?"
"Ừ, xong liền đây."
Thương Kỳ ngồi xuống bệ cửa sổ, đặt túi xách xuống bên cạnh, Cố Tân Tân viết thêm mấy dòng tâm sự phía cuối, "Tới thăm chị em à?"
"Vâng ạ, chị em bây giờ thật sự là được nâng như nâng trứng, anh rể chỉ hận không thể từng giây từng phút nhìn chằm chằm chị ấy. Mẹ cũng tới, hiện tại đang ở tòa nhà Đông đó, em thấy chán nên chạy qua đây."
Cố Tân Tân đăng chương mới xong xuôi, thu dọn đồ đạc trên bàn, Thương Kỳ thay cô đóng máy tính lại. "Chúng ta đi dạo phố đi."
Cố Tân Tân có chút do dự, hôm nay trước khi Cận Ngụ Đình ra khỏi cửa đã dặn cô không được ra ngoài, chờ anh lát nữa sẽ quay lại đón. "Hôm khác đi."
"Vì sao thế?"
Thương Kỳ vừa dứt lời, liền nghe được tiếng bước chân từ cửa truyền đến. Cận Ngụ Đình tiến lên vài bước, hướng về phía Cố Tân Tân hỏi, "Xong chưa?"
Cô hơi gật đầu, nhưng Thương Kỳ ở đây, cô cũng không nỡ bỏ lại cô ta. "Không thì hôm khác đi đi."
"Có chuyện gì sao?" Cận Ngụ Đình không hiểu hỏi.
Thương Kỳ chen miệng vào. "Hai người định đi ra ngoài sao?"


"Ừ, mang Cửu tẩu của em đi mua mấy bộ quần áo."
"Cửu tẩu, chị được lắm nha, trọng sắc khinh bạn. Em vừa hẹn chị đi dạo phố chị liền nói hôm khác, em cũng muốn mua quần áo mà, vốn là muốn chị giúp em chọn đây."
Cận Ngụ Đình liếc sang Thương Kỳ, "Ca thán cái gì, mang em theo cùng là được chứ gì."
"Oa, vẫn là Cửu ca tốt nhất." Thương Kỳ lập tức cầm túi lên, "Cửu ca thanh toán?"
"Có thể."
Thương Kỳ vui vẻ kéo tay Cố Tân Tân, "Đi mau Cửu tẩu, hôm nay phải vét sạch ví của anh ấy."
Cố Tân Tân thấy Thương Kỳ không để ý chuyện bị kẹp giữa hai người bọn họ thì không nói gì nữa, thay quần áo xong đi ra ngoài.
Lần này Cận Ngụ Đình đã có kinh nghiệm, muốn vào cửa hàng nào, muốn mua quần áo kiểu gì anh đều tùy ý cho Cố Tân Tân lựa chọn, đến lúc anh chỉ cần trả tiền là được rồi.
Cố Tân Tân và Thương Kỳ đứng trong một cửa hàng đang lựa chọn, Cận Ngụ Đình ngồi trên chiếc ghế sô pha cách đó không xa. Hai người bọn họ chọn lựa còn có thể tư vấn cho nhau, anh cũng không có ý chen lời vào.
"Cửu tẩu, cái này được không?"


"Màu sắc hơi chói quá rồi thì phải?"
"Có vẻ là thế."
Ánh mắt Cận Ngụ Đình quét trong cửa hàng một vòng, nhìn thấy chiếc váy mặc trên ma nơ canh cũng không tệ. Anh đi đến trước mặt nhân viên bán hàng, "Cái này còn không? Lấy xuống cho cô ấy thử."
"Có, có."
Thương Kỳ đứng bên cạnh nhìn theo, nhân viên bán hàng lấy váy ra, sau đó đặt vào trong tay Cận Ngụ Đình.
Anh đi một vòng, chọn được thêm mấy bộ.
Cố Tân Tân cũng không mua được nhiều như vậy, cô cầm chiếc quần bò chuẩn bị đi vào phòng thử đồ. Cận Ngụ Đình đưa cho cô mấy bộ mình vừa lựa. "Cứ từ từ thử, không cần vội."
Cô xoay người đi vào trong, Cận Ngụ Đình chuẩn bị đi qua, Thương Kỳ lại cầm bộ quần áo ướm ướm trước người, "Cửu ca, thế nào?"
Cận Ngụ Đình không để tâm liếc qua một cái. "Kỳ Kỳ, em cũng đừng có tham gia náo nhiệt, mấy thứ quần áo này em có mua về cũng sẽ không mặc."
"Sao anh lại nói thế? Em sẽ mặc mà."
Cận Ngụ Đình cầm nhãn mác trên đó, "Em xem đi, giá của bộ quần áo này bằng được số lẻ của chiếc áo mặc trên người em kia không?"
"Chỉ cần nhìn đẹp là được, cũng không phải ngày nào em cũng mặc."
Cận Ngụ Đình không nói lại cô ta. "Tùy em, đi thử đi."
Anh quay lại ghế sô pha, chờ Cố Tân Tân thay xong đi ra. Phía trước là phòng thay đồ, sau một lớp rèm dày này là không gian để thử quần áo.
Thương Kỳ ra vẻ vẫn chưa hài lòng, quay về đứng ở dãy quần áo bên cạnh Cận Ngụ Đình.
Một nhân viên bán hàng khác từ trong đi ra, nhìn quần áo hai người mặc một chút, "Vị tiểu thư này, cô thật là hạnh phúc. Bây giờ đàn ông đi theo bạn gái mình dạo phố cũng không có nhiều đâu."
Thương Kỳ nghe vậy, khóe mắt liếc về phía Cận Ngụ Đình đang ngồi, "Nói vớ vẩn gì đó."
"Thật đó, có rất nhiều người không đủ kiên nhẫn đến vậy."
Cố Tân Tân đứng trong phòng thay đồ, tiếng nói chuyện của nhân viên bán hàng từng chữ từng chữ đập vào màng nhĩ, cô biết rõ, sở dĩ cô ấy nói như vậy là vì thấy bọn họ đều mặc hàng hiệu đắt tiền như nhau. Những người này có con mắt cực kỳ tốt, nói là như X-quang cũng không hề quá.
Cô cầm bộ quần áo, cảm thấy nặng trĩu, tâm trạng tốt đẹp cũng vì thế mà bị phá đi hơn nửa.
Thương Kỳ thấy Cận Ngụ Đình hơi giương mí mắt, liền giành trước một bước nói. "Cô hiểu lầm rồi, đây là anh tôi, bên trong kia mới là chị dâu tôi."
"Hóa ra là thế. . . . . ." Nhân viên bán hàng lúng túng sờ sờ khóe miệng, "Thật ngại quá."
Cận Ngụ Đình chống một tay lên đầu gối, nói với người nhân viên kia, "Lẽ nào cô không nhìn ra đâu mới là cặp trai tài gái sắc thật sự?"
Nhân viên bán hàng dĩ nhiên là biết thời thế, lập tức nhanh chóng tiếp lời anh, "Vâng vâng vâng, cực kỳ xứng đôi."
Thương Kỳ xoay người cầm quần áo treo trên mắc áo, nét mặt hơi trầm xuống, nhưng trên khóe miệng trước sau vẫn duy trì độ cong đúng chuẩn.
Cố Tân Tân vén rèm đi ra, Cận Ngụ Đình còn chưa nhìn kỹ, liền trực tiếp nói. "Cái này được, rất rực rỡ."
"Nào có khoa trương như thế." Hai tay Cố Tân Tân đặt trên eo, cũng chỉ là một chiếc quần bình thường mà thôi.
"Váy tôi lấy cho em sao không thử?"
"Để sau đi."
Thương Kỳ đứng bên cạnh, cảm thấy bản thân như một người thừa.
Cuối cùng Cố Tân Tân chọn được hai bộ, Thương Kỳ cũng cầm ra hai cái.
Lúc tính tiền, Thương Kỳ đặt quần áo lên trên quầy, nhân viên bán hàng đang cầm túi gói lại, "Cùng thanh toán ạ?"
"Ừ." Thương Kỳ khẽ gật đầu.
Cận Ngụ Đình lấy ví tiền ra, Thương Kỳ không khỏi liếc nhìn, lại tỉ mỉ nghĩ lại, đây không phải là chiếc ví lúc trước cô ta và Cố Tân Tân cùng nhau đi dạo phố đã mua sao?
Thương Kỳ giật mình nhìn Cận Ngụ Đình rút chiếc thẻ từ bên trong ra, anh vậy mà lại dùng chiếc ví này thật.
"Kỳ Kỳ, quần áo của em, em tự trả đi."
Cố Tân Tân tưởng mình nghe nhầm, vội vàng huých khuỷu tay sang Cận Ngụ Đình. "Có vấn đề gì sao?"
Chỉ là hai bộ quần áo mà thôi, gộp lại cũng chỉ có mấy trăm tệ, đây không giống phong cách của Cận Ngụ Đình nha.
Thương Kỳ cũng mông lung, "Cửu ca. . . . . ."
Cận Ngụ Đình đưa thẻ cho nhân viên, sau đó nói với Thương Kỳ. "Anh vừa mới nghĩ ra, mua quần áo cũng phải rất chú ý. Vừa rồi nhân viên của cửa hàng hiểu lầm quan hệ của anh với em, có thể thấy được đàn ông không thể tùy tiện mua quần áo cho phụ nữ. Anh mua cho Cửu tẩu của em là hợp tình hợp lý, nhưng em thì không giống, nếu bị truyền đi thì cũng không hay. Hơn nữa không phải là em đang tìm đối tượng kết hôn sao? Hôm nào nói bạn trai em mua cho đi."
Thương Kỳ nghe xong, trên mặt nóng lên, đây rõ ràng là cố tình muốn khiến cô ta lúng túng trước mặt mọi người.
Cố Tân Tân nhéo cánh tay Cận Ngụ Đình, người đàn ông bị đau liền nhìn về phía cô, "Sao thế?"
"Tôi không hề nghĩ lung tung."
"Được rồi, Thương Kỳ có thể vì chuyện này mà tức giận sao? Con bé cũng không thiếu tiền, chờ đến sinh nhật con bé rồi tôi bù lại một món quà lớn là được rồi chứ gì."
Cận Ngụ Đình một khi đã kiên trì, thì chính là Cửu đầu trâu không thể kéo lại.
Hiện tại anh đã nhận định không thể mua quần áo cho người phụ nữ khác, nếu không sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có, vì thế nên một khi đã nhận định thì là ai nói cũng đều vô dụng.
Cố Tân Tân nhìn bộ dạng ủy khuất của Thương Kỳ, mở túi ra, "Để chị thanh toán đi, Thương Kỳ, chị mua cho em."
Thương Kỳ còn đang mải suy nghĩ lúc này mới giật mình định thần lại, nhanh chóng đè lại cổ tay Cố Tân Tân. Cô ta cần mua đồ, còn cần cô mua cho sao?
"Cửu tẩu, không cần, em tự trả được."
"Không sao, coi như là chị. . . . . ."
"Không cần." Thương Kỳ lấy điện thoại ra, chuẩn bị quét mã, "Chỉ là hai bộ quần áo mà thôi."
Cả tâm tư của cô ta lúc này đang bị cuốn lại thành một cục. Trước đây không phải Cận Ngụ Đình chưa từng mua cho cô ta, cô ta muốn cái gì, chỉ cần mở lời, anh sẽ lập tức cho người mang đến Thương gia.
Lâu dần, Thương Kỳ liền cảm thấy dùng tiền của Cận Ngụ Đình là chuyện đương nhiên, đồng thời cũng cho rằng điều này chứng minh cho quan hệ thân mật của bọn họ.
Thương Kỳ thanh toán tiền, nhận túi giấy nhân viên đưa cho. Cận Ngụ Đình quẹt thẻ, sau đó đút lại thẻ vào trong ví da.
Cố Tân Tân cầm quần áo chuẩn bị đi ra ngoài với Thương Kỳ, Cận Ngụ Đình thấy cô không có chút phản ứng, ánh mắt thậm chí còn không dừng trên người anh. Cận Ngụ Đình đi lên một bước, cầm ví tiền đung đưa trước mặt Cố Tân Tân.
Cô đẩy tay anh ra, "Làm gì thế?"
Cận Ngụ Đình giơ giơ chiếc ví trong tay lên lần nữa, cảm thấy thật uổng công cô có đôi mắt to tròn như vậy, anh dùng ví tiền cô đưa mà cô không nhìn thấy sao?
Cố Tân Tân liếc nhìn, thu lại tầm mắt, "Mắt tôi không có vấn đề, vừa nãy đã thấy rồi."
Cận Ngụ Đình cong cong môi, nhét ví tiền về túi.
Thương Kỳ cảm thấy mỗi bước đi của cô ta đều như giẫm trên mũi đao sắc nhọn, rõ ràng là nửa bước cũng khó khăn vô cùng, nhưng lại vẫn nhất quyết kéo cánh tay Cố Tân Tân, miễn cưỡng vui cười.
Đi dạo xong về đến nhà đã là chập tối, bên phía tòa nhà chính cũng cùng lúc tới gọi bọn họ qua ăn tối.
Thương Kỳ hoàn toàn không kéo lại được tinh thần, nhưng cũng không về thẳng nhà mà vẫn đi theo bọn họ qua lầu chính. Đến nơi thì Thương Lục và Cận Hàn Thanh cũng đều đã ở đó, cô ta khom lưng đổi giày chuẩn bị đi qua chào hỏi.
Cố Tân Tân lấy dép lê từ trong tủ ra đưa cho Thương Kỳ. "Kỳ Kỳ, đôi khi anh ta cứ thẳng thắn thái quá như vậy đó, em đừng để ở trong lòng."
"Chị nói Cửu ca ạ?" Thương Kỳ ra vẻ hoàn toàn không để tâm. "Em sao có thể tức giận với anh ấy chứ? Tính tình của anh ấy như thế nào, từ nhỏ xíu em đã biết rõ rồi."
"Ừ, chị sợ em sẽ khó chịu."
Thương Kỳ nhìn chằm chằm Cố Tân Tân cúi người thay giày, cảm thấy Cố Tân Tân nói những lời này thì có tám phần là cố ý. Nhất thời trong lòng cô ta cười khẩy một cái, cảm thấy cái vị trí Cửu phu nhân này cô còn chưa ngồi vững mà đã bắt đầu học được đi khoe khoang rồi.
Cố Tân Tân đứng dậy, Thương Kỳ lập tức treo đầy ý cười trên khuôn mặt nhỏ, "Nếu em mà dễ bị khó chịu như vậy thì từ nhỏ đã hẳn là mặt đã đầy nếp nhăn rồi."
Hai người vừa nói vừa cười đi vào, Thương Kỳ bước nhanh qua bên người Thương Lục, "Chị."
Sắc mặt Thương Lục không thay đổi, Cận Hàn Thanh lột vỏ cam sau đó đặt vào trong tay cô ấy. Thương Lục cầm lấy miễn cưỡng ăn hai miếng, sau đó nói gì cũng không chịu ăn nữa.
"Vẫn không chịu ăn sao?"
"Ừ." Cận Hàn Thanh lo âu không thôi, nhưng đây cũng không phải là bệnh, thật sự không có cách nào điều trị được.
Cận Ngụ Đình đi tới, thấy Cố Tân Tân đứng đó không nhúc nhích thì kéo tay cô cùng mình ngồi xuống ghế sô pha.
Thương Lục vuốt ve bụng mình, cô ấy chỉ vừa mới mang thai nên bụng vẫn bằng phẳng như cũ, nhưng Cận Hàn Thanh lại không ngừng nói với cô ấy trong bụng cô ấy đã có một sinh linh nhỏ bé. Anh ta còn cho cô ấy xem tranh, nhìn cực kỳ đáng yêu, sắc mặt Thương Lục mong chờ nhìn bụng, bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve.
"Bảo bảo, bảo bảo. . . . . ."
Cận Hàn Thanh cười cười kéo tay cô ấy xuống. "Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, bảo bảo còn nhỏ, chưa sờ được đâu."
"Sờ được," Thương Lục lại đặt hai tay lên chỗ cũ. "Bảo bảo ở trong này."
"Anh, chúc mừng anh." Cận Ngụ Đình thình lình mở miệng.
Cận Hàn Thanh có chút ngoài ý muốn giương mắt lên, tầm mắt hai người giao nhau, trong mắt Cận Ngụ Đình không có một chút nào là không cam lòng hay dối trá, đáy mắt hết sức chân thành, hay là đối với Thương Lục mà nói thì đây cũng là kết quả tốt nhất.
Cận Hàn Thanh đề phòng bọn họ lâu như vậy, cũng đã đến lúc nên buông xuống, mỗi người cần sống cuộc sống của chính mình. "Chị dâu có thân phận mới, hiện tại đã sắp làm mẹ, mà thân phận mới của em chính là chồng của Cố Tân Tân."
Tần Chi Song đi tới, nghe được thì không nhịn được cười thành tiếng. "Thân phận mới này của con không phải đã có từ lâu rồi sao? Con và Tân Tân cũng đã kết hôn được nửa năm rồi đó."
Những người ở đây, ngoại trừ Tần Chi Song và Thương Lục, thì ai cũng có thể hiểu được ngay hàm ý bên trong nó.
Cố Tân Tân muốn rút lại bàn tay đặt bên người, nhưng lại nhanh chóng bị Cận Ngụ Đình đè lại. Trái tim nhỏ bé của cô không ngừng gia tốc, cũng không hẳn là căng thẳng, mà tựa hồ còn mang theo một chút nhảy nhót vui mừng, năng lực phân tích trước nay của cô vẫn rất tốt, cô nghĩ là lúc này mình không có lý giải sai ý tứ của anh.
Thương Kỳ thất thần nhìn chằm chằm bàn tay của bọn họ, không nghĩ tới hình ảnh đó lại đột ngột như vậy hiện ra trước mắt cô ta. Thương Kỳ vẫn luôn cho rằng chí ít là trong trái tim Cận Ngụ Đình thì Thương Lục vẫn quan trọng hơn Cố Tân Tân rất nhiều.
Giữa cặp lông mày của Cận Hàn Thanh cũng giãn ra không ít, "Lão Cửu, anh cũng chúc mừng chú."
Cận Ngụ Đình cười cười, tuy là Cận Hàn Thanh không chắc chắn trong lời của Cận Ngụ Đình có bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả, nhưng có thể nghe được anh nói vậy đã là rất hiếm thấy rồi.
Đến lúc ăn cơm, mọi người ngồi trên một cái bàn, tâm tình của Tần Chi Song lúc này rất tốt, lại còn được Thương Kỳ kể chuyện cười chọc cho càng vui vẻ hơn.
"Kỳ Kỳ, chừng nào thì con mang bạn trai đến giới thiệu cho bác Tần đây?"
Trong lòng Thương Kỳ chua xót, đột ngột nghe được Tần Chi Song hỏi vậy thì bàn tay cầm đũa hơi siết chặt, "Bác Tần, bác lại trêu con rồi.''
"Không trêu con, là thật đó."
Thương Kỳ ăn cơm, nhẹ giọng đáp, "Nếu thuận lợi thông qua thì nhất định sẽ mang tới cho bác đánh giá."
Thương Lục ngồi đối diện cũng không ăn được gì, khẩu vị cực kỳ kém. Thương Kỳ không muốn tiếp tục đề tài này, nhanh chóng tìm chuyện lảng đi. "Anh rể, hôm nào dẫn chị về nhà ăn một bữa đi ạ. Hiện tại chị đã khỏe lắm rồi, cũng nên đi ra ngoài nhiều một chút."
"Ừ." Cận Hàn Thanh đáp nhẹ, "Chờ đứa bé trong bụng lớn hơn một chút nữa, nếu không anh cũng không thể yên tâm."
"Vâng, sau khi người bên đó biết được chị mang thai đã rất vui vẻ, nói không chừng sau khi chị em sinh đứa bé ra lại có thể khôi phục về như trước cũng không biết được."
Tần Chi Song nghe vậy thì liếc Cận Hàn Thanh ngồi bên cạnh một cái. "Đúng rồi, thuốc của Thương Lục. . . . . ."
"Không cần uống nữa," Cận Hàn Thanh gắp thức ăn đặt vào trong bát Thương Lục, "Bác sĩ nói thời gian cô ấy mang thai tận lực không kích thích cô ấy là được, chờ sau này qua thời kỳ cho con bú rồi sẽ xem xét tình trạng hồi phục của cô ấy mà quyết định xem có tiếp tục dùng thuốc hay không."
"Vậy cũng được."
Bữa cơm này Thương Kỳ ăn vào như nghẹn ở cổ họng, ăn xong không lâu liền xin phép trở về.
Mấy ngày sau, Cố Tân Tân đến tòa nhà chính ăn cơm trưa. Tần Chi Song sợ cô một mình quanh quẩn trong tòa nhà Tây sẽ không tránh được buồn chán, hiện tại Thương Lục mang thai không tiện ra ngoài đi lại nên Tần Chi Song cũng không có người tán gẫu, liền nghĩ tới tìm Cố Tân Tân trò chuyện, nhân tiện sẽ cùng ăn cơm.
"Mẹ, chị dâu không đến ăn cơm sao?"
"Hôm nay được Thương gia đón về, nói là chiều nay sẽ đưa con bé về."
Cố Tân Tân chớp mắt, "Vậy cũng tốt, tiếp xúc với người nhà nhiều một chút, biết đâu sẽ giúp chị ấy không ít."
"Hi vọng là thế đi."
Cố Tân Tân nói tạm biệt với Tần Chi Song sau đó trở về tòa nhà Tây ngủ trưa, vừa mới dậy thì nhận được điện thoại của Thương Kỳ.
"A lô, Kỳ Kỳ."
"Cửu tẩu, chị có nhà không?"
"Có, sao thế?"
Thương Kỳ ở đầu dây bên kia dường như có chút sốt ruột nói, "Cửu tẩu, xe của em bị hỏng giữa đường, chị có thể tới đón chúng em không?"
Cố Tân Tân đi đến bên cửa sổ, nghe được tiếng mưa rơi lộp bộp bên cửa sổ. "Em đang ở đâu?"
"Trên đường đưa chị em về, không hiểu sao xe lại bỗng nhiên bị hỏng."
"Anh hai đâu?"
"Anh rể ở công ty, anh ấy vẫn không đồng ý cho em đón chị về nhà. Thật là xui xẻo mà, xe lại hỏng đúng lúc mưa to, em sắp không dỗ dành được chị em nữa rồi."
Cố Tân Tân mở cửa sổ sát đất, tiếng mưa bên ngoài ập vào cơ hồ muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô. "Em gọi xe đi."
"Không được, chị em không chịu lên xe người lạ, em nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể nghĩ đến chị."
Cố Tân Tân dĩ nhiên không muốn dính dáng vào bãi nước đục này, huống hồ đường xá bên ngoài hẳn là đang rất xấu do mưa to, "Chị đưa số tài xế cho em đi, em gọi rồi nói anh ta đến đón hai người."
Giọng nói Thương Kỳ tràn ngập lo lắng, lại có chút do dự, "Quan trọng là em chỉ có một mình, em sợ không giữ lại được chị em. Bây giờ chị ấy đã không chịu ngồi trong xe rồi, nhất định muốn đi ra ngoài. . . . . ."
Thương Lục ngồi bên cạnh Thương Kỳ, tài xế che dù đứng ngoài kiểm tra xe. Một tay Thương Kỳ đè lại vai Thương Lục, đẩy cô ấy về phía cửa sổ xe. Đầu Thương Lục bị ép chặt lên kính, tiếng nước mưa rơi vào trong tai cô ấy, cô ấy sợ hãi muốn lùi lại nhưng cánh tay lại bị Thương Kỳ đè lại không sao có thể nhúc nhích.
Thương Lục theo bản năng ôm bụng, ánh mắt hoảng loạn nhìn bốn phía, Cố Tân Tân nghe được tiếng thét chói tai của cô ấy xuyên qua mic truyền tới.
"Chị, chị đừng sợ, không sao, một chút nữa thôi là ổn rồi. . . . . ."
"Cứu mạng, cứu mạng, đừng có tới đây, không được làm tổn thương bảo bảo của tôi. . . . . ."
Thương Lục dùng sức giãy dụa, đưa tay muốn đi mở cửa xe, Thương Kỳ thấy thế, lập tức kéo lại tay cô ấy.
Cô ta đạp mạnh lên mu bàn chân Thương Lục, khiến cho cô ấy đau đớn la hét ra tiếng, Thương Kỳ thuận thế đưa cô ấy đẩy lại về cửa xe.
Đầu Thương Lục va vào cửa sổ, nhưng hai tay vẫn cương quyết ôm lấy bụng, "Tôi muốn ra ngoài, thả tôi ra, cứu mạng -------"
"Chị, không sao, chị!" Giọng nói của Thương Kỳ tràn ngập lo lắng. "Bên ngoài mưa to lắm. . . . . ."
Cố Tân Tân nghe được tiếng nói chuyện của Thương Kỳ, đoán chừng một mình cô ta sắp không giữ lại được Thương Lục nữa rồi, lúc này có lẽ tài xế cũng không giúp được gì.
"Kỳ Kỳ, hai người không sao chứ?"
"Không sao, Cửu tẩu, nếu chị không tiện thì thôi, em nghĩ cách khác." Thương Kỳ nói xong lời này, một tay mở cửa xe ra, Thương Lục thấy thế thì lập tức muốn chạy ra ngoài, Thương Kỳ vội vàng ôm lấy cánh tay của cô ấy. "Chị, chị đừng đi ra ngoài mà, bên ngoài đều là xe đó."
Một chiếc xe điện đúng lúc đi qua suýt chút nữa bị cánh cửa xe đập vào, đối phương vội vàng phanh xe lại, chửi ầm lên. "Muốn chết à? Không biết lái xe phải không? Muốn tìm chết thì đi nơi khác mà chết!"
"Chị, quay lại đi!"
Cố Tân Tân có chút nghe không nổi nữa. "Trước tiên cứ cố gắng giữ chị dâu cho chị ấy ngồi lại vào xe đi, sau đó phát định vị của em cho chị, chị lập tức qua."
"Được." Thương Kỳ nói xong, khóe miệng cong lên, ngắt trò chuyện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom