• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trảm Nam Sắc (5 Viewers)

  • Chương 115

Chương 110: Tôi chỉ ôm một cái thôi, nhất định không sờ loạn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thương Lục muốn chạy ra ngoài, Thương Kỳ suýt nữa thì không kéo lại được cô ấy, tài xế cũng chạy đến giúp đỡ. "Cận phu nhân, ngài mau về xe đi."
Thương Lục vẫn luôn điên điên khùng khùng nên những lúc như thế này người ngoài cũng sẽ không nhìn kỹ, chỉ nghĩ bên ngoài đang mưa lớn như vậy, cô ấy lại cứ nhằm đúng lúc mà chạy loạn ngay chỗ này, không phải thêm phiền thì là cái gì?
"Anh đóng giúp tôi cửa lại." Thương Kỳ kéo Thương Lục vào xe, tài xế vội vàng đóng cửa lại.
"Chị, chị, không sao rồi." Cô ta nắm lấy vai Thương Lục, "Sẽ có người đến đón chúng ta về nhà ngay thôi."
"Hàn Thanh sao?" Thương Lục nghiêng mặt hỏi.
Thương Kỳ đón lấy tầm mắt của cô ấy. "Chị lại nhớ ra anh ấy rồi sao?"
"Hàn Thanh tới đón tôi sao?"
Sắc mặt Thương Kỳ không đổi, khóe miệng hơi nhếch. "Không phải. Ai biết anh ấy lại đang làm gì, mưa lớn như thế này nhất định là không ở công ty, chưa biết chừng là lại cùng người phụ nữ nào đó phóng đãng?"
Thương Lục đặt tay xuống bụng, trong chốc lát bình tĩnh lại, Thương Kỳ vỗ nhẹ lên bả vai cô ấy, "Đúng, phải như hiện tại, thật ngoan ngoãn. Chị, chị phải nhớ rõ em là em gái ruột của chị, chị nhất định phải nghe lời. Nhớ kỹ, có người muốn hại con của chị, chỉ có em mới có thể giúp chị, bảo vệ chị."
"Không muốn," Thương Lục nói xong, nửa người trên cũng cúi xuống, hai bàn tay cẩn thận bảo vệ bụng. "Bảo bảo của tôi ở đây."
"Vì thế nên chị nhất định không được nói lung tung, nếu không đứa con đó nhất định sẽ không giữ được nữa."
Thương Lục ngậm chặt miệng, sau khi tài xế kiểm tra một vòng không có kết quả, mở cửa cạnh ghế tài xế. "Không thì ngài và Cận phu nhân đi trước đi, ven đường có taxi."
"Không cần, Cửu tẩu sẽ đến ngay thôi, tôi cũng không dám tùy tiện ngồi xe của người khác."
"Được."
Mưa bên ngoài rơi xuống càng lúc càng nặng hạt, hạt mưa đập lên người còn có thể cảm giác được cái đau. Tài xế không giải quyết được chiếc xe hỏng, đành phải qua một bên gọi điện cho người đến sửa.
Thương Kỳ nhìn phía trước, Cận gia cách đây không xa nên cũng chỉ mất mười mấy phút đường xe, Cố Tân Tân có lẽ cũng đã sắp đến.
Thương Lục áp sát mặt trên cửa xe, trong miệng lẩm bẩm không ngừng, hai bên lỗ tai có tiếng mưa rơi rào rào khiến cho cô ấy càng lúc càng hoảng hốt, luôn cảm thấy sẽ có người muốn hại cô ấy, hại cả bảo bảo trong bụng.
Thương Kỳ kéo cánh tay cô ấy, "Chị, người phụ nữ đi cùng anh rể kia sắp tới rồi."
"Không, không muốn."
"Chị sợ cái gì, cô ta chỉ là một tiểu tam không được ai biết đến. Chị mới chính là người được anh rể cưới hỏi đàng hoàng rước về nhà, bây giờ còn có đứa bé trong bụng, chị đấu với cô ta, nhất định anh rể sẽ đứng về phía chị."
Thương Lục không ngừng lắc đầu, "Đừng tới đây. . . . . ."
"Anh rể không rảnh đi đón chị đâu, chị có biết không? Nếu chị không nhân cơ hội này, vậy thì chị cũng chuẩn bị mang theo đứa nhỏ này cút ra khỏi cửa Cận gia đi!"
Thương Lục cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm bụng mình không dám chớp mắt.
Cố Tân Tân gọi điện thoại cho Cận Hàn Thanh, nhưng mãi không có người tiếp.
Lúc này Cận Hàn Thanh đang mở họp ở công ty, Cố Tân Tân cũng không biết những lúc mở họp bên người anh ta chỉ mang theo một chiếc điện thoại đặc biệt, mà dãy số này cũng chỉ có tòa nhà chính bên kia và tiểu Vu mới có.
Vì thế nên, Cố Tân Tân đương nhiên là không thể gọi cho Cận Hàn Thanh.
Thương Kỳ ngồi trong xe ở ven đường, cửa kính trên xe bị nước mưa làm cho ướt nhòe, ngay cả người đi qua đường cũng không nhìn được rõ.
Thương Lục không muốn nghe thấy thứ âm thanh kia, cô ấy sợ sệt che kín lỗ tai. Thương Kỳ kéo cô ấy về phía mình, bàn tay vỗ nhẹ trên lưng cô ấy.
Một hồi lâu sau, trên cửa xe đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Thương Kỳ ngồi thẳng dậy, biết là Cố Tân Tân đã đến, liền bấm lên cánh tay Thương Lục. "Chị, người phụ nữ của anh rể đã đến rồi, đang đứng ở bên ngoài đó."
Cửa xe bị người phía bên ngoài mở ra, Thương Lục la hét chói tai, muốn nhào tới đẩy người bên ngoài đi, không cho người đó đi vào.
"Thương Lục." Giọng nói này vừa truyền vào tai người trong xe, Thương Kỳ giật mình ngẩng phắt đầu, không ngờ lại nhìn thấy Tần Chi Song cầm ô đứng bên ngoài.
Cô ta nhanh chóng nhìn về phía sau bà ấy, không hề có bóng dáng của Cố Tân Tân.
Thương Lục kích động ngăn lại cửa xe không cho Tần Chi Song đi vào, thậm chí còn muốn lao ra. Hạt mưa lớn rơi lộp bộp xuống chiếc dù, cũng khiến cho tiếng nói chuyện của Tần Chi Song nhỏ đi không ít. "Xảy ra chuyện gì thế này?"
"Trời mưa quá lớn, chị ấy bị dọa sợ." Thương Kỳ nói xong, ra hiệu cho cho Tần Chi Song ngồi vào trong xe. "Bác Tần, bác ngồi xuống bên kia đi, rồi lại nói tiếp."
"Được." Tần Chi Song nói xong, đóng cửa xe lại.
Thương Kỳ nhanh chóng kéo Thương Lục qua, nói bên tai cô ấy. "Chị, chị nhìn một chút cho rõ ràng, đó là mẹ chồng chị đó. Anh rể tăng ca ở công ty, cũng không có người phụ nữ nào khác đến đe dọa chị đâu, bình tĩnh lại nào."
Trên mặt Thương Lục đều là nước mưa, quay đầu lại liếc nhìn Thương Kỳ, nghe được trong giọng nói của cô ta tràn ngập hốt hoảng. "Không được nói nữa, chị mau nhìn đứa bé, xem nó có sao không đi kìa."
Cửa bên cạnh Thương Kỳ bị mở ra, Tần Chi Song thu lại ô, lúc ngồi vào nửa người đều đã bị thấm ướt.
"Thương Lục, không sao chứ?" Bà nhanh chóng quan tâm săn sóc hỏi.
"Bác Tần, bác yên tâm, chị con không sao."
Lúc này Thương Lục không la hét không náo loạn nữa, bàn tay đặt trên bụng xoa xoa, mi mắt cụp xuống. Trái tim lơ lửng của Thương Kỳ rốt cuộc cũng có thể hạ xuống. Cô ta sợ Thương Lục sẽ nói lộ ra cô ta, nhưng nhìn trước mắt thì xem ra những uy hiếp kia của cô ta vẫn rất hữu hiệu, chỉ cần là liên quan đến con cái thì xem ra ai cũng sẽ giống nhau, ngay cả kẻ điên cũng không ngoại lệ.
"Chúng ta nhanh đi thôi." Tần Chi Song để tài xế lái xe đến bên cạnh. "Kỳ Kỳ, không thì con cứ về nhà trước đi, mưa lớn như thế, cũng không cần phải đi cùng chúng ta đến tòa nhà Đông đâu."
"Không sao đâu ạ, bác Tần. Con sợ một mình bác không giữ được chị ấy."
Tần Chi Song suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu, "Cũng được."
Bọn họ mang theo Thương Lục lên xe, tài xế cho xe khởi động. Xe đi vào cổng lớn Cận gia, tài xế nhấn còi.
"Phu nhân, Cửu phu nhân ở bên ngoài."
Tần Chi Song nhìn ra ngoài, ngờ ngợ nhìn thấy Cố Tân Tân che ô đứng dưới tàng cây, "Gọi con bé lên xe đi."
"Vâng."
Bánh xe lăn trên mặt đất, đến trước mặt Cố Tân Tân, tài xế hạ cửa sổ xe xuống, "Cửu phu nhân, lên xe đi."
"Mẹ về rồi à?"
Tần Chi Song đáp lại, "Đã về rồi đây, con yên tâm, chị dâu của con vẫn ổn."
Thương Kỳ bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn ra, "Cửu tẩu, bên ngoài mưa to quá, mau lên xe đi."
"Không cần," Cố Tân Tân đứng tại chỗ không nhúc nhích, giầy cũng ướt nhẹp. Cô nhìn thấy Thương Lục ngồi an ổn phía sau xe, Tần Chi Song cũng rất bình thường thì mới yên tâm. "Lát nữa Ngụ Đình cũng về rồi, chị còn phải đi ra ngoài một chuyến cùng anh ấy."
"Cửu tẩu, mưa lớn như vậy, chị cứ đứng thế sẽ bị ướt hết đó."
Trong không gian còn có cả gió thổi, chiếc ô trong tay Cố Tân Tân căn bản là không có tác dụng gì, nửa người trên của cô đã ướt đẫm, "Chị biết, mọi người đi vào nhanh đi."
Tài xế đóng lại cửa kính xe, chiếc xe chạy về phía trước, Tần Chi Song liếc Thương Lục ngồi bên cạnh, thấy tâm tình cô ấy vẫn ổn định thì mới thoáng nhẹ nhõm lại.
"Kỳ Kỳ, sau này gặp chuyện gì cứ gọi thẳng cho bác là được rồi."
"Không phải là con sợ làm phiền bác đó sao. Thêm cả, trời mưa này lại nói bác đi ra ngoài con cũng không yên tâm mà."
Tần Chi Song cười nắm nhẹ bàn tay Thương Lục, "Bác đi đón con gái của bác, sao mà nói là phiền phức được chứ."
Cố Tân Tân nhìn theo chiếc xe lái vào Cận gia đến tận khi mất hút sau làn mưa mới nhấc chân đi vào trong. Để cho Tần Chi Song đi cô cũng lo lắng, cô biết đây không phải là cách tốt nhất, vạn nhất giữa đường xảy ra chuyện, cô còn mặt mũi nào mà nói với người trong nhà?
Nhưng trong tình huống kia, cũng chỉ có Tần Chi Song đứng ra là hợp lý nhất.
Hơn nữa cô cũng không chắc cô và Thương Kỳ có thể giữ được Thương Lục hay không, trời hôm nay lại mưa lớn, ngộ nhỡ Thương Lục phát điên lên, sau đó bị thương hay bị va đập vào đâu. Thương Kỳ là em gái ruột của cô ấy nên Cận Hàn Thanh sẽ không bắt cô ta chịu trách nhiệm, lúc đó không phải là mọi tội vạ đều sẽ đổ lên người Cố Tân Tân sao?
Cô vừa về đến tòa nhà Tây thì nhận được điện thoại Thương Kỳ gọi đến.
Thương Kỳ phía bên kia cực kỳ khách khí, "Cửu tẩu, chuyện ngày hôm nay thật sự là làm phiền chị rồi."
"Nói gì thế, mà dù sao chị cũng đâu có giúp được cái gì."
Thương Kỳ đứng trong phòng khách của tòa nhà Đông, Thương Lục đã được đưa lên lầu thay quần áo. "Sao lại nói là không giúp gì chứ, là giúp chuyện lớn đó ạ. Trước đó em cũng nghĩ gọi điện cho bác Tần mà ngại không dám gọi, nên cuối cùng cho dù là chị hay bác Tần đến thì công lao cũng phải là của chị trước tiên."
Cố Tân Tân nghe vậy thì không khỏi bật cười, Thương Kỳ chính là như vậy, tính tình ngay thẳng, những lúc cảm thấy nên nói cảm ơn cũng không có chút do dự.
"Đúng rồi, chị dâu thật sự không sao chứ?"
"Không sao, vừa rồi ngồi trong xe không thể yên là vì bị tiếng mưa dọa sợ, sau khi bác Tần đến thì chị ấy cực kỳ ngoan."
Cố Tân Tân thu lại ô, xem ra là do cô lo nghĩ quá rồi. Nhưng hiện tại cô thật sự chỉ sợ dính vào chuyện phiền toái gì đó, có một số việc đã là không nên trực tiếp nhúng tay vào, thì phải kiên trì đến cùng, ai biết được trong một vạn lần lại thật sự có một lần gặp phải.
"Cửu tẩu, có phải chị còn khúc mắc gì đó trong lòng với chị em không?"
Tiếng nói chuyện của Thương Kỳ hòa cùng tiếng mưa rơi truyền vào trong tai Cố Tân Tân, cô đặt ô trong tay xuống, "Không có đâu."
"Cửu tẩu chị yên tâm đi, chị em bây giờ cũng đã mang thai rồi. Chị đừng để bụng chuyện trước kia, Cửu ca ngày đó cũng đã nói rõ rồi, chị với anh ấy sau này hãy hòa hợp mà sống với nhau, nên chị cũng đừng tiếp tục giận dỗi nữa. Chị em bên này cũng không phải vấn đề, chị ấy tuy hiện tại mơ mơ hồ hồ, nhưng bản tính thiện lương, chị cũng đừng tính toán với chị ấy."
Cố Tân Tân rũ mi mắt, nhìn chằm chằm mũi chân. "Thương Kỳ, chị biết, chuyện trước kia đều đã qua rồi."
"Vì thế nên, chị với Cửu ca phải sống thật hạnh phúc đó."
Khóe miệng Cố Tân Tân hơi giãn ra, "Ừ."
Một tiếng ừ này đã biến thành mũi dao sắc bén nhất, không những đâm vào tim Thương Kỳ, mà còn khoét một hố sâu trong đó khiến cho cô ta máu me đầm đìa.
Ngắt điện thoại, Thương Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, trên khuôn mặt vẫn treo nụ cười mỉm, ý cười lan đến tận đôi mắt cô ta, nhưng nếu ai tinh tường sẽ thấy tận sâu trong đáy mắt cô ta đều là ý lạnh bao phủ.
"Kỳ Kỳ."
Thương Kỳ xoay người, tâm tình được che giấu kín kẽ, "Bác Tần."
"Không còn sớm, để bác kêu tài xế đưa con về."
"Chị con đâu ạ?"
"Ngủ rồi." Tần Chi Song đi ra ngoài hai bước, liếc nhìn sắc trời bên ngoài.
Ngoại trừ lúc Tần Chi Song mở cửa ra nhìn thấy Thương Lục hoảng loạn thì những lúc khác đều rất bình thường, không điên cũng không nháo, vậy nên chuyện ngày hôm nay chỉ giống như một nốt nhạc đệm mà thôi. Bởi vì không xảy ra chuyện lớn, nên Tần Chi Song dĩ nhiên sẽ không nghi ngờ Thương Kỳ, cũng bởi Thương Lục trở về an toàn nên Cố Tân Tân cũng không biết được, thật ra hôm nay cô đã tránh được một kiếp nạn. Cận Hàn Thanh trở về tòa nhà Đông, cũng không có ai nói với anh ta chuyện ngày hôm nay.
Dù sao cũng chỉ là chuyện xe của Thương gia bị hỏng, sau đó Cận gia lại ra đón một chuyến thôi, không cần phải chuyện gì cũng phải để cho anh ta biết.
Tần Chi Song trở về tòa nhà chính, Thương Kỳ cũng trở về nhà. Lúc Cận Hàn Thanh trở lại phòng ngủ, liền thấy được Thương Lục đang ngồi ở mép giường.
Người đàn ông thả nhẹ bước chân đi vào, ánh đèn ôn hòa rơi xuống bả vai của anh ta. Cận Hàn Thanh nhìn thấy Thương Lục dịu dàng ngồi đó, bàn tay nhẹ nhàng xoa trên bụng, từ sau khi cô ấy biết mình sắp được làm mẹ thì thi thoảng sẽ ngồi nói chuyện với đứa bé trong bụng, Cận Hàn Thanh thật sự yêu thích bộ dạng này của cô ấy.
Anh ta đi đến bên người Thương Lục, ngồi xuống chỗ của mình. Thương Lục nhìn thấy một cái bóng dài dưới mặt đất thì hơi ngước lên khuôn mặt nhỏ, bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông.
Gương mặt đẹp trai của Cận Hàn Thanh hết mực hòa hoãn, nhà chính là nơi ấm áp nhất với anh ta, Cận Hàn Thanh đưa tay ra muốn sờ đến cái bụng của Thương Lục.
Nhưng không ngờ lúc này Thương Lục lại đột ngột giơ tay lên, hướng về phía anh vung tới, móng tay sắc nhọn kéo một vết xước dài trên cổ anh ta.
Cận Hàn Thanh nâng tay vuốt cổ mình, đau đớn giúp cho anh ta tỉnh táo lại không ít, ngỡ ngàng nhìn sang Thương Lục bên cạnh đang dùng một bộ mặt hung ác trừng mắt với anh ta.
"Em. . . . . ." Cận Hàn Thanh không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, "Thương Lục, em làm sao vậy?"
"Đánh anh!"
"Vì sao đánh tôi?" Cận Hàn Thanh vô cùng oan uổng, gần đây anh ta biểu hiện rất tốt nha, lẽ nào cô ấy còn không thấy được sao?
"Anh mang phụ nữ đi nơi khác, còn mang phụ nữ về nhà, đánh chết anh!" Thương Lục nói đến đây, lại nâng tay lên. Cận Hàn Thanh theo bản năng lùi sang bên cạnh, "Tôi không có."
"Có."
"Bên ngoài tôi thật sự không có người phụ nữ khác." Tuy là không biết Thương Lục có nghe vào được hay không, nhưng Cận Hàn Thanh vẫn rất cẩn thận giải thích, "Tôi. . . . . . gần đây tôi rất ngoan ngoãn, không hề mang người nào khác về đây. Tôi cam đoan sau này cũng sẽ không mang phụ nữ bên ngoài về kích thích em nữa, chúng ta cùng chờ bảo bảo sinh ra, có được không?"
Thương Lục tỉ mỉ quan sát nét mặt của Cận Hàn Thanh, anh ta không rõ hiện tại cô đang nghĩ cái gì, nhưng nhất định là chuyện ngu ngốc trước đây của anh ta đã bị cô ấy nhớ ra rồi.
Thương Lục nhìn lên cổ anh ta, có mấy vết xước bị cô ấy cào ra. Cô ấy đã sớm quên vì sao vừa rồi mình lại nói như vậy, lại là ai nói với cô ấy rằng Cận Hàn Thanh bên ngoài có phụ nữ.
"Tôi sẽ bóp chết các người."
Cận Hàn Thanh không giận mà cười, cười đến mức cả hai vai rung rung. "Được được được, nếu tôi ở bên ngoài thật sự ăn chơi trác táng, liền để em bóp chết tôi được không?"
"Còn cả người phụ nữ kia nữa."
Sao trước đây anh ta không phát hiện ra Thương Lục hung dữ như vậy chứ. "Không cần em phải động tay, dẫu sao giết người sẽ phải đền mạng. Nếu em thật muốn làm thế, tôi. . . . . ."
"Anh không nỡ bỏ sao?" Thương Lục nhìn chằm chằm anh ta, mở miệng hỏi.
"Không có." Đây là cái chuyện gì vậy? Cận Hàn Thanh thật sự không biết làm sao để giải thích cho rõ ràng.
Thương Lục đẩy bàn tay đang đưa tới của anh ta, Cận Hàn Thanh thấy thế, bất đắc dĩ mặt dày ôm lấy cô ấy, "Tôi xin thề, tôi thật sự không có ai khác, vẫn luôn không có."
Thương Lục thấy đói bụng, giãy dụa bả vai mấy lần, những thứ khác đều là việc nhỏ, bảo bảo bị đói chết mới là chuyện lớn. "Tôi muốn đi ăn cơm, anh buông tôi ra."
"Được được được, nhất định phải ăn nhiều một chút."
Tòa nhà Tây.
Cố Tân Tân kết thúc cuộc trò chuyện với Thương Kỳ đi lên lầu, quần áo ướt đẫm, mưa lớn như thế, chỉ một chiếc ô đó cũng vô dụng không thể che chắn được gì.
Áo dán sát lên người, trên sàn nhà cũng để lại một vệt nước hình bàn chân. Cố Tân Tân không đợi được đi vào đến phòng tắm, liền đứng ngay bên giường cởi quần.
Cận Ngụ Đình đi vào đúng lúc nhìn thấy cô đang cầm hai góc áo chuẩn bị cởi ra, nếu như vào chậm thêm một bước thì khẳng định là cảnh ''xuân" đập vào mắt sẽ càng thêm mê người.
Cô cuống cuồng thu tay lại. "Anh, sao anh lại về giờ này?"
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm chân cô không chớp mắt, "Em tiếp tục, tôi đi ra là được."
Cố Tân Tân nhấc chân muốn chạy về phía phòng tắm, hôm nay cô mặc chiếc quần lót màu trắng thuần, vừa rồi trời mưa to khiến cả lớp trong cùng cũng đều ướt đẫm. Cận Ngụ Đình đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy toàn thân như có lửa đốt, có những thứ không nhìn còn không sao, nhưng vừa nhìn liền không sao chịu được. Thân thể không còn nghe anh điều khiển nữa, chân dài bước qua, chặn lại đường đi của Cố Tân Tân.
"Làm gì thế?"
"Quần lót của em. . . . . ."
Khuôn mặt Cố Tân Tân đỏ bừng, không cần anh phải nhắc, tự cô sẽ biết!
"Vẫn còn sớm, anh đáng lẽ phải đang ở công ty."
"Không phải đã nói tối nay sẽ mang em ra ngoài ăn cơm à."
Cố Tân Tân nhân lúc anh nói chuyện kéo dài khoảng cách, chân nhích nhích sang bên cạnh, muốn đi, lại không ngờ lần nữa bị Cận Ngụ Đình chặn lại. "Em vừa đi đâu? Ướt thành như vậy."
"Tại mưa lớn quá, tôi chỉ đi trong sân một vòng mà thôi."
Tầm mắt của Cận Ngụ Đình rơi xuống người cô, chiếc áo sơ mi ướt đẫm dán sát lộ ra đường cong như ẩn như hiện, anh không nhịn được đưa tay ra nắm chặt lấy bả vai Cố Tân Tân.
Cô nhìn ra được nguy hiểm từ trong mắt anh, gấp gáp muốn đẩy tay anh ra. "Tôi đi tắm trước."
"Vừa rồi đi vào cũng bị ướt một chút, tôi cũng muốn tắm." Cận Ngụ Đình nói xong, liền muốn cùng cô đi vào trong phòng tắm.
Cố Tân Tân chỉ chỉ cánh cửa, "Phòng bên cạnh cũng có phòng tắm."
"Cùng tắm đi."
"Không được!"
"Cùng tắm, tiết kiệm nước."
Cố Tân Tân gấp đến mức dậm chân, "Đừng có giả vờ tiết kiệm với tôi, đi đi."
"Cố Tân Tân, đây là thái độ nói chuyện của em với tôi đó sao?"
Cô vừa muốn ừ, liền thấy anh tiến lên một bước. Cố Tân Tân còn chưa kịp phân tích ra anh định làm gì thì sau thắt lưng đã cảm nhận được một trận nóng bỏng. Cận Ngụ Đình nâng cô lên, đi tới vài bước sau đó ném cô lên giường. Cố Tân Tân hơi ngửa ra sau, cảnh xuân từ ngực đi xuống đều lộ ra toàn bộ.
"Cận Ngụ Đình," Cố Tân Tân dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể biết được anh đây là muốn làm gì. "Anh đừng qua đây."
Người đàn ông đứng bên giường bắt đầu cởi quần áo, Cố Tân Tân chật vật ngồi dậy, cầm chăn che lại nửa người phía dưới, "Chúng ta nói chuyện đi."
"Đàm luận lý tưởng nhân sinh sao?"
"Đúng đúng đúng, lẽ nào anh không có kế hoạch gì với cuộc sống sau này sao?"
Cận Ngụ Đình trèo lên giường, kéo chăn trên người cô ra, "Có đó, sinh con chính là kế hoạch lớn nhất."
Cố Tân Tân lăn sang bên cạnh, đến mép giường liền theo đà lăn luôn xuống đất, "Vừa rồi tôi dầm mưa hơi lâu, trên người cực kỳ bẩn, muốn tắm rửa."
"Tắm xong thì sao?"
"Không phải nói muốn ra ngoài ăn cơm sao?"
Cận Ngụ Đình ngồi đó nhìn cô. "Bây giờ đi ra ngoài ăn cơm tối là quá sớm."
"Tôi không muốn." Cố Tân Tân thẳng thừng cự tuyệt.
Sắc mặt Cận Ngụ Đình hơi đổi, "Được, em đi tắm đi, không thì lại bị cảm lạnh."
Cố Tân Tân hoài nghi mình nghe nhầm, sao tự nhiên anh lại dễ nói chuyện thế? Nhưng cô cũng không ngốc đến mức đến lúc này rồi còn không chạy, vội vàng đứng dậy, cũng không nhớ được mình chỉ mặc chiếc quần lót gần như trong suốt kia mà chạy nhanh vào phòng tắm.
Cận Ngụ Đình nghe tiếng nước truyền từ trong phòng tắm ra ngoài, anh thả nhẹ bước chân xuống giường, sau đó đi tới nhà tắm của phòng dành cho khách tắm rửa.
Cố Tân Tân ở bên trong kỳ cọ hồi lâu, chậm chạp đi ra ngoài, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đắp chăn nằm trên giường, hình như đã ngủ thiếp đi.
Cô thả lỏng cảnh giác tiến đến cạnh giường, muốn cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Cận Ngụ Đình nằm đó đột ngột mở mắt ra, kéo chăn bên người để lộ ra một khoảng trống, "Nằm xuống đi."
"Tôi không buồn ngủ!"
Cận Ngụ Đình nhìn cô bị dọa sợ thành cái dạng đó, gối đầu lên cánh tay mình. "Tôi không động vào em. Tôi còn chưa có tắm rửa đâu, em sợ cái gì."
Cố Tân Tân nghe thế, trong lòng lại thả lỏng ra thêm không ít, "Anh ngủ một mình đi."
"Chỉ nằm nghỉ chút thôi, tôi hơi mệt một chút. Yên tâm đi, tôi còn chưa tắm thì sẽ không chạm vào em."
Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ, Cận Ngụ Đình nhẹ giọng uy hiếp. "Vậy tôi đi tắm luôn bây giờ, em chờ tôi?"
"Không, không cần." Cố Tân Tân bò lên giường, nằm xuống cạnh người Cận Ngụ Đình.
Người đàn ông kéo chăn lên đắp cho cô, xoay người sang, kéo cô về phía mình.
Cố Tân Tân ngửi được một mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, "Anh tắm rồi hả?"
"Chưa đâu."
"Thế sao lại có mùi sữa tắm?"
Bàn tay Cận Ngụ Đình chui vào trong chăn, giọng nói hơi thay đổi, cánh tay cũng càng siết chặt, "Là trên người em mà, em ngửi thử mà xem."
"Thế à?"
"Đương nhiên rồi."
Cố Tân Tân quay đầu lại nhìn, Cận Ngụ Đình không gội đầu, cô nghĩ nghĩ, có lẽ anh cũng sẽ không thật sự chạy qua phòng bên cạnh tắm rửa đâu nhỉ.
Cô nằm lại chỗ, Cận Ngụ Đình mừng thầm trong bụng, hận không thể ngay lập tức đè lên cô. Nhưng Cố Tân Tân phản đối dữ dội như vậy, anh cũng không thể dọa cô sợ chạy.
Bàn tay anh dán sát trên bụng cô, bắt đầu mưu tính lần mò lên trên. Cố Tân Tân vội vàng đè tay anh lại, "Đừng có lộn xộn."
"Sờ một chút cũng không được sao?"
"Ừ, không được."
"Vậy tôi chỉ ôm ngủ thôi được không?" Cận Ngụ Đình tựa như đàng hoàng trở lại, chỉ là Cố Tân Tân vừa mới bình yên được một phút thì một tay khác của anh đã bắt đầu kéo áo ngủ của cô.
"Anh có biết nói lời giữ lời là gì không? Nói không động thì đừng có mà động."
Cận Ngụ Đình thu tay về, "Biết chứ, tôi nhất định nói lời giữ lời."
Lời nói vừa kết thúc, Cố Tân Tân liền cảm giác được thân thể nóng bỏng của anh nhích lại gần, không những thế, còn có nơi nào đó cảm giác được dị thường rất rõ ràng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom