Chương 111: Lộ diện người đàn ông thần bí
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Cố Tân Tân không kiên nhẫn đè lại góc áo, "Cận Ngụ Đình, anh học đâu ra cái chiêu này? Internet?"
"Học cái gì cơ?" Gương mặt đẹp trai của Cận Ngụ Đình chôn ở cổ cô dụi nhè nhẹ.
"Nói gì mà chỉ ôm em, không động vào em, ai tin chứ? Đây là trò lừa gạt của mấy tên đàn ông muốn dẫn dụ phụ nữ lên giường biết chưa?" Cố Tân Tân hơi rụt vai lại, muốn đẩy anh ra, nhưng Cận Ngụ Đình lại quấn lấy cô không tha.
"Cận Ngụ Đình, tôi không phải là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, còn có thể mắc cái mưu tầm thường đó của anh."
Người đàn ông nhéo cái eo nhỏ của cô, thật là khó chơi a, anh vốn là muốn từng bước tiến công, trước tiên lừa cởi hết đồ ngủ của cô, nói vài câu qua loa rằng chỉ muốn ôm mà thôi, nhưng cái chiêu trò này căn bản là không thể thực hiện trên người Cố Tân Tân, loại tình tiết này phỏng chừng là đã từng được dùng qua trong bộ truyện tranh của cô rồi.
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình có chút nóng lên, thật muốn ăn cô sạch sẽ sau đó mới hiện thân, lại tiêu sái từ trong căn phòng này đi ra ngoài. Anh không cam lòng, đã đi đến nước này rồi, lần sau lại muốn tìm cơ hội còn không biết là phải chờ đến bao giờ.
Vì thế nên, cứ cứng rắn tiến lên đi!
Cận Ngụ Đình vươn mình đè lên người Cố Tân Tân, "Đúng là tôi muốn đó, thì đã sao chứ."
"Anh. . . . . ." Cái da mặt này có phải quá dày rồi hay không, hai mắt Cố Tân Tân trợn tròn, "Nhưng tôi không muốn."
"Cái này nghĩ lại sau đi."
Cố Tân Tân lúc này chỉ muốn nhấc chân đá quách anh xuống, nhưng cô bị đè chặt đến mức không thể động đậy. Cận Ngụ Đình lật người quá nhanh, khiến cho một góc chăn lật lên theo đà che xuống mặt Cố Tân Tân.
Cô không kịp phòng bị liền cảm nhận được một trận mát lạnh dưới thân, vừa muốn dùng tay giữ lại thì áo đã bị đẩy lên.
Không phải là Cận Ngụ Đình đối với phương diện này vẫn còn rất non sao? Nhưng nhìn từ biểu hiện của anh thì rõ ràng là quen cửa quen nẻo, lẽ nào đàn ông thật sự là có thiên phú về mặt này?
Cố Tân Tân không nhìn thấy mặt của người đàn ông, muốn cong chân lên, nhưng lại nhanh chóng bị anh đè xuống.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân đỏ bừng lên, hô hấp cũng gấp gáp theo. "Cận Ngụ Đình, anh. . . . . .anh làm cái gì thế!"
Trên bụng bằng phẳng truyền đến ấm áp, Cố Tân Tân biết đó là hô hấp của Cận Ngụ Đình phả lên, khoảng da thịt ngay chỗ đó cũng trở nên căng cứng, da gà da vịt nổi lên rần rần. Cô muốn ngạt thở vì cái tư thế quá mức mẫn cảm này, chỉ cần hơi tưởng tượng đến hình ảnh dưới thân là sẽ không sao kìm lòng được.
Cận Ngụ Đình vén chăn lên, hai tay chống bên đầu Cố Tân Tân. "Có phải là muốn rồi không?"
"Nói vớ vẩn." Giọng cô khàn khàn, muốn chui từ trong cánh tay anh trốn ra, Cận Ngụ Đình thấy thế, liền hạ thấp người đè lại.
"Vì sao em không hỏi cơ thể của em một chút, xem nó thật sự muốn gì?"
"Thân thể của tôi là của tôi. . . . . ." Cố Tân Tân nói đến đây, gấp gáp mím môi lại, cô đây là đang tranh luận với anh cái gì đây chứ, "Tôi đói, muốn đi ăn tối."
"Em đói bụng là bởi vì thân thể em đói bụng, là do không được thỏa mãn."
"Cận Ngụ Đình, đủ rồi!"
Cận Ngụ Đình cúi người hôn cô, "Không tin chờ em ăn no thử xem.''
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn."
" Cố Tân Tân, hôm qua tôi có đọc qua 《 Trảm nam sắc 》của em."
Cô chuyển tầm mắt đi nơi khác, "Anh đúng là an nhàn thoải mái quá nhỉ."
"Trong bộ truyện tranh đó, bọn họ cũng ăn thế này đi?"
Cố Tân Tân bị vây trong ngực của anh, trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Cận Ngụ Đình dán môi mỏng sát bên tai cô, "Trong bộ truyện tranh đó, em có để một câu viết là, phụ nữ nếu là đã động tình rồi. . . . . ."
Cố Tân Tân vội vàng nâng tay lên che lại miệng anh, "Cận Ngụ Đình, ai cho anh đọc hả!"
Người đàn ông bật cười, kéo tay cô ra, "Em đăng nó lên mạng không phải là để cho người ta đọc sao? Cố Tân Tân, em rõ là sức lực dồi dào mà, lời kia nói thế nào ấy nhỉ?"
Cận Ngụ Đình làm ra bộ dạng cẩn thận nhớ lại, Cố Tân Tân cũng không ngờ được Cận Ngụ Đình lại thật sự muốn đọc. "Câm miệng."
"Muốn tôi câm miệng, có thể, em hôn tôi."
"Không biết xấu hổ."
"Sao tôi lại không biết xấu hổ?" Cận Ngụ Đình xác thực cảm thấy mình rất vô tội. "Tranh là em vẽ, chữ trên đó cũng là em thêm vào, sao cuối cùng lại thành tôi không biết xấu hổ rồi? Tiêu Tụng Dương đúng là, ỷ vào quan hệ với tôi liền để em muốn làm gì thì làm. Tôi nhớ ra rồi, nửa phía sau của câu này chính là. . . . . ."
Anh cười cười nhìn cô, đáy mắt tràn ngập ý đồ xấu, Cố Tân Tân cảm thấy anh là thật sự muốn đem nửa câu sau nói ra, nếu thật là vậy, cô cũng sẽ phun máu mà chết mất.
Cố Tân Tân không chút do dự nhổm người dậy, lúc này trong đầu chỉ còn là trống không, bờ môi mềm mại hôn anh.
Con người đen láy của Cận Ngụ Đình lóe lên, giật mình và kinh hỉ lần lượt xẹt qua, anh đánh mắt sang một nơi khác, để cho mình có thể nói ra lời. "Chỉ có đàn ông ngốc mới rút lui, lời này là em nói đúng chứ?"
Mũi Cố Tân Tân nóng lên, ngực cũng nóng lên, cả người choáng váng. Cận Ngụ Đình nhân cơ hội đó, hai tay siết chặt eo cô, tiến đến bước tiếp theo.
Cô hít vào một ngụm khí lạnh nằm về, ngũ quan đẹp đẽ trên khuôn mặt Cận Ngụ Đình hơi đổi, trong giây lát cơ hồ suýt nữa mất khống chế, Cố Tân Tân há miệng cắn lên cánh tay chống bên cạnh của anh.
Đau nhói khiến anh tỉnh táo lại, Cận Ngụ Đình thở hổn hển, từ trên cao nhìn xuống, "Thực tế chứng minh, lời của em quả nhiên rất đúng."
"Anh còn dám nói!"
Cận Ngụ Đình không nhịn được cười, "Em nói xem, chỉ là một cô gái nhỏ, sao lại hiểu được nhiều thứ như vậy chứ?"
Chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy heo chạy hay sao?
"Cận Ngụ Đình, anh cũng đừng có mà ra vẻ trong sáng, có cái gì mà anh không hiểu chứ? Tôi thấy anh nghiên cứu mấy thứ đó so với bất kỳ ai cũng không kém cạnh đâu."
"Nhưng lần này tôi chính là được câu nói kia của em dẫn dắt. . . . . ."
"Cận Ngụ Đình!"
Người đàn ông không tiếp tục trêu cô nữa. "Được rồi được rồi, bất mãn phải không? Tôi nhất định sẽ chuyên chú làm việc."
Anh cũng là không dễ dàng, vừa lừa vừa dụ, chỉ là vạn sự khởi đầu nan, có lần thứ nhất mới có thể có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ n.
Cố Tân Tân không còn lòng dạ nào mà nghĩ đến cơm tối nữa, trời vừa tối lại vừa mưa, hơn nữa hiện tại cả người mệt rã rời, chỉ muốn nằm trên giường bất động.
Cận Ngụ Đình thì đầy tinh thần ngồi ở mép giường, ánh đèn trong phòng chiếu lên lớp da màu đồng khỏe mạnh của anh. Cố Tân Tân nhìn phía sau lưng anh. "Vừa rồi không phải là anh còn chưa tắm sao?"
"Đã tắm rửa sạch sẽ ở phòng bên cạnh rồi."
Cố Tân Tân ném gối qua, Cận Ngụ Đình nhanh nhẹn đứng dậy, chiếc gối rơi xuống đất.
Lúc ra cửa mưa còn đang rơi, Cận Ngụ Đình bung ô ra chờ cô.
Cố Tân Tân chui vào chiếc ô màu đen, gió suýt chút nữa thì hất tung váy của cô lên, Cận Ngụ Đình nhanh tay giúp cô giữ lại.
Hai người ngồi vào trong xe, Cận Ngụ Đình rút khăn giấy ra lau tay cho cô, Cố Tân Tân có chút không quen, cướp lấy tự lau cho mình.
Tài xế khởi động xe, nhà hàng bọn họ muốn đến cách đó không xa, chỉ là đường xá không tốt lắm nên phải hơn hai mươi phút sau mới tới nơi.
Cận Ngụ Đình đã đặt bàn từ trước, nhân viên phục vụ dẫn hai người đi vào trong. Cố Tân Tân ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhìn thấy trên bàn có một lọ thủy tinh, bên trong cắm một bông hoa hồng kiều diễm ướt át.
Cận Ngụ Đình đưa thực đơn cho cô. "Muốn ăn gì?"
"Anh chọn đi."
Cận Ngụ Đình rất sành ăn, theo anh nhất định không sai.
Người đàn ông gọi món xong xuôi, nhấc mắt nhìn chằm chằm Cố Tân Tân ngồi đối diện.
Cô bị anh nhìn đến mức cả người ngứa ngáy, liên tục đánh mắt sang nơi khác, nhưng anh lại cứ luôn nhìn không chớp mắt khiến cho Cố Tân Tân làm sao cũng không thể tiếp tục giả bộ bình tĩnh được nữa.
"Tôi xinh vậy sao?"
"Bình thường thôi."
Cố Tân Tân hơi giận. "Tôi có chỗ nào không hấp dẫn?"
"Em đây là đang muốn tôi khen em sao?"
Cô giơ chân muốn đá anh, Cận Ngụ Đình không cần nhìn cũng thấu ý đồ của cô, nhanh nhẹn thu chân sang bên cạnh, "Nếu tôi la lên thì người mất mặt cũng sẽ là em."
Cố Tân Tân vén tóc về sau tai, nhìn ra bốn phía xung quanh, lúc này mới nhận ra có một cô gái đang nhìn chằm chằm mình.
Cố Tân Tân không dấu vết chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cô cầm dao nĩa trên bàn thưởng thức, một lúc sau ngẩng đầu lên, thấy đối phương vẫn đang nhìn cô không dời mắt.
Một tay cô chống cằm, ánh mắt dán chặt Cận Ngụ Đình đối diện. Anh vừa mới cầm điện thoại bàn giao công việc cho Khổng Thành xong xuôi, ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Tân Tân không chớp mắt nhìn mình.
"Tôi đẹp trai vậy sao?" Anh dùng lại câu nói vừa rồi của cô.
Cố Tân Tân nghĩ tới, lúc ban đầu Lý Dĩnh Thư đã nói, người đàn ông này có vẻ đẹp mê người, dù chỉ là vô tình va phải thì nhất định cũng sẽ thiếu không ít món nợ phong lưu, ví như tương tư đơn phương, lại ví như những người phụ nữ trong tối đấu đá nhau tranh giành.
Tầm mắt Cố Tân Tân quét lên góc nghiêng tinh xảo của người đàn ông, lại thu hình ảnh của người phụ nữ cách đó không xa vào mắt, khóe miệng cô cong cong. "Cận Ngụ Đình, đã từng có người nào tỏ tình với anh chưa?"
"Có chứ."
"Ai?"
"Nhiều lắm, đếm không xuể."
Cố Tân Tân thật muốn cười nhạo thành tiếng, nhưng cô biết Cận Ngụ Đình nói thật. Nhân viên phục vụ bưng lên mấy món, Cố Tân Tân ăn vài miếng, "Tôi đi rửa tay."
Cô đẩy ghế đứng lên, khóe mắt đảo qua bàn của người phụ nữ kia. Cố Tân Tân đi ra ngoài, xuyên qua tường thủy tinh nhìn thấy người phụ nữ đó cũng đứng dậy đi theo.
Cô thả chậm bước chân chờ cô ta, đến trước bồn rửa tay, Cố Tân Tân duỗi tay ra trước vòi, nước lạnh lập tức xả vào lòng bàn tay của cô.
Cô gái bên trong phòng ăn kia cũng tới, đứng lại trước gương, lấy son môi ra làm ra vẻ như muốn tô thêm.
Cố Tân Tân rửa tay, rút khăn giấy lau đi nước còn sót trong lòng bàn tay. Người phụ nữ kia đứng bên cạnh, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. "Cô là phu nhân của Cận Ngụ Đình à?"
"Đúng rồi," Cố Tân Tân thẳng thắn thừa nhận, "Cô là ai?"
"Tôi có một người bạn tốt. Không biết là cô có biết cậu ấy hay không, nhưng Cận Ngụ Đình nhất định là có ấn tượng với cậu ấy."
Cố Tân Tân đứng tại chỗ không nhúc nhích, không ai lên tiếng, bầu không khí có chút cứng ngắc. Người phụ nữ kia không nén được kích động, "Tần Niệm, biết không?"
Trong lòng Cố Tân Tân hơi hồi hộp, "Cô là bạn của Tần Niệm?"
"Xem ra có một số việc, không phải là cô không biết."
Cận gia đối với Tần Niệm luôn rất cẩn trọng trong lời nói, năm đó Cận Ngụ Đình vì Thương Lục cũng coi như đã làm không ít chuyện, Cố Tân Tân dĩ nhiên không thể chủ động nói thẳng tuột ra, "Biết thì sao?"
"Trước khi Niệm Niệm xảy ra chuyện, có quan hệ khá tốt với Cận Ngụ Đình cô có biết không?"
Cố Tân Tân cảm thán, đối với việc này cô đúng là không biết.
Cô dựa vào bồn rửa tay, hai tay vòng trước ngực. "Không thể nào, nếu có thì sao tôi lại không biết chứ?"
"Chuyện cô không biết còn rất nhiều."
"Người cũng chết rồi, cô tìm tôi nói chuyện này để làm gì? Nếu là muốn khoe khoang, vậy thì tôi nói cho cô biết, một chút ý nghĩa cũng không có."
Người phụ nữ nhìn chăm chú khuôn mặt Cố Tân Tân, sau đó dứt khoát đứng trước mặt cô. "Cô có biết cô ấy chết thế nào không?"
Cố Tân Tân dĩ nhiên là lắc đầu. "Tôi không quen biết cô ấy, cũng chưa bao giờ qua lại, đương nhiên tôi thấy là không cần thiết phải biết rõ."
"Nghe người ta nói cậu ấy và Cửu gia có tình cảm với nhau, nhưng cuối cùng mỗi người một ngả, Niệm Niệm không chịu đựng được cú đả kích này nên đã tự sát."
"Thật sao?" Cố Tân Tân ngoài cười nhưng trong không cười khẽ nhếch khóe miệng, "Cô nói với tôi nhiều như vậy, mục đích là gì?"
"Cô không cảm thấy một người đàn ông gánh trên mình một mạng người rất đáng sợ sao?"
Cố Tân Tân buông tay muốn rời khỏi, người phụ nữ kia liền ép một bước lên trước, "Tôi cho cô xem một bức ảnh."
Cô ta cầm điện thoại giơ lên, bên trong có một tấm hình, Cố Tân Tân liếc nhìn, thấy Cận Ngụ Đình và một người phụ nữ vai kề vai cực kỳ thân mật.
"Cô không biết chuyện này cũng là chuyện bình thường, nhưng sau khi trở lại có thể tìm người kiểm tra."
Người phụ nữ đó thu tay về, xoay người rời đi, Cố Tân Tân cũng không ở lại, đi theo phía sau cô ta.
Người phụ nữ lắc lắc chiếc eo nhỏ đi về chỗ ngồi của mình, nhưng cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm chặt, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một sức lực lớn kéo đi mấy bước.
"Này -------"
Hôm nay cô ta đi giày cao chín phân đó nha, mắt cá chân bị vặn một cái, hẳn là đau điếng người!
Người phụ nữ chật vật lảo đảo bị Cố Tân Tân kéo theo bên người đi đến chỗ Cận Ngụ Đình đang ngồi. Cố Tân Tân hơi buông tay, lại nâng tay đẩy nhẹ chiếc eo nhỏ của cô ta.
Đối phương không kịp chuẩn bị ngã chúi về phía trước, đụng vào bàn thức ăn trước mặt. Cận Ngụ Đình bị dọa giật mình, nhấc mắt lên nhìn về phía hai người.
Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, thật vất vả mới có thể ngồi dậy, lại thấy ánh mắt xung quanh đều đổ về phía mình thì bàn tay không khỏi nắm nhẹ, "Cô điên à? Làm cái gì thế."
"Đem tất cả những lời cô vừa nói với tôi lặp lại cho anh ta nghe một lần nữa."
"Cái, cái gì hả!" Người phụ nữ hoang mang, hoảng loạn muốn rời đi, nhưng Cố Tân Tân đã ngăn lại đường đi của cô ta. Cận Ngụ Đình nghiêng đầu, hứng thú nhìn chằm chằm hai người. "Không phải là đi rửa tay sao? Thế nào mà lại mang thêm một người nữa về thế này?"
"Là cô ta cố tình tiếp cận tôi, còn nói cho tôi nghe không ít chuyện phong lưu của anh đây."
Sắc mặt của người phụ nữ đó ngày càng khó coi, cô ta không ngờ được Cố Tân Tân sẽ lại kéo mình sang bên này, "Cô đừng có nói linh tinh."
"Dáng vẻ nhìn tôi trào phúng, đắc ý vênh vang vừa rồi đâu cả rồi? Không phải là cô muốn xem trò hay sao? Hiện tại tôi theo ý cô cho trò hay này lên sân khấu, cô là vai chính, diễn đi chứ."
Tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống khuôn mặt của người phụ nữ đó, sắc mặt không đổi nói. "Tôi không quen người này."
"Cô ta nói mình là bạn thân của Tần Niệm."
Sắc mặt của Cận Ngụ Đình thoáng chốc trầm xuống, người phụ nữ đó sợ đến mức sắp không nói ra lời, "Tôi. . . . . .tôi chưa từng nói thế."
Cố Tân Tân bắt lấy cổ tay cô ta, "Trong điện thoại còn có ảnh chụp đó, có muốn nhìn một chút không?"
Cận Ngụ Đình đưa tay ra. "Đưa điện thoại cho tôi."
"Không được." Người phụ nữ đó nói xong, nắm chặt điện thoại của mình, còn không yên tâm mà đưa về sau lưng.
Xung quanh có không ít người tò mò nhìn về phía này, Cố Tân Tân liếc nhìn Cận Ngụ Đình vẫn ngồi đó không nhúc nhích. "Anh và Tần Niệm từng qua lại sao?"
Giọng nói của Cố Tân Tân ép xuống mức rất thấp, cô cũng không muốn cuộc hội thoại của họ bị người ngoài nghe được. Cận Ngụ Đình nghe cái tên phát ra từ miệng cô, sắc mặt hơi đổi, "Em nói xem?"
"Nếu không thì ảnh trong điện thoại này nhất định là ảnh ghép." Ánh mắt Cố Tân Tân hơi lạnh lẽo, liếc sang người phụ nữ đứng bên cạnh, "Đặc biệt cầm bức ảnh này đến sau đó 'tình cờ gặp được' sao? Xem ra bức ảnh này là có người muốn cho tôi xem, thế nhưng người kia không tiện đứng ra nên tìm đến cô, có đúng không?"
Bộ mặt thật của người phụ nữ đó triệt để bị kéo xuống, xoay người muốn đi. Cận Ngụ Đình đương nhiên muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng một người đàn ông cũng không thích hợp động thủ trong một trường hợp như vậy. Chỉ là ở đây còn có Cố Tân Tân, cô cũng chẳng có gì sợ hãi, một lần nữa cầm lấy cổ tay của người phụ nữ đó, "Còn chưa nói cho rõ ràng, đi cái gì mà đi?"
"Cô thả tay." đối phương trầm giọng nói, "Không thấy đây là nơi công cộng sao? Cô không sợ mất mặt?"
"Giờ cô mới biết mất thể diện? Không thì thì chúng ta quay lại phòng rửa tay nói tiếp?"
Người phụ nữ đó giãy dụa mấy lần nhưng căn bản là không thoát ra nổi, nhìn Cố Tân Tân mềm yếu như vậy, thật không ngờ khí lực thật lớn.
"Cô đường đường là Cửu phu nhân, lại không xem nơi này là đâu mà đi náo loạn, người như cô mà Cận gia cũng có thể chứa chấp sao?"
"Cô đây là đang tìm đường chết đó à? Không sợ Cận gia sẽ cho người xử lý cô?" Cố Tân Tân cười khẩy.
Kiêu ngạo của cô ta trong nháy mắt bị dập tắt không còn ngay cả là khói bụi, cô ta vốn dĩ cũng không muốn đối mặt trực diện với Cận Ngụ Đình, "Cửu phu nhân, cô nhất định là đã nhận nhầm người. Vừa rồi đúng là tôi có đến phòng rửa tay, nhưng tôi không hề gặp cô."
Chỉ vậy mà đã bị dọa sợ rồi?
Cố Tân Tân cười như không cười, tầm mắt rơi xuống chiếc điện thoại trên tay cô ta. Cách đó không xa có nhân viên phục vụ đi qua, Cố Tân Tân gọi khẽ, "Thật ngại quá, bên này xảy ra chút sự cố, phiền cô qua đây một chút."
Nhân viên phục vụ bước nhanh tới, "Xin hỏi có dặn dò gì sao ạ?"
"Cô ấy cướp điện thoại của tôi, bây giờ nhất quyết không chịu trả."
Người phụ nữ nóng nảy chỉ thẳng vào mặt Cố Tân Tân. "Cô nhắc lại một lần nữa?"
"Điện thoại của tôi với thứ cô đang cầm giống nhau như đúc, tôi nghi ngờ nó chính là của tôi."
"Chuyện khôi hài, cô đùa tôi sao!"
Nhân viên phục vụ lúng túng đứng một bên. "Không thì tôi gọi giám đốc đến đây đi."
Người phụ nữ đó cười lạnh, dùng vân tay mở khóa sau đó đưa đến trước mặt Cố Tân Tân. "Nhìn cho rõ, đây là điện thoại của cô sao? Màn hình khóa này là tôi mở được. . . . . ."
Cố Tân Tân đoạt lấy điện thoại. "Thế sao, chờ tôi xem xong ảnh bên trong mới có thể xác nhận không phải của tôi được."
"Cô. . . . . ."
Cô ta thẹn quá hóa giận, nắm chặt một đầu kia của chiếc điện thoại, "Cô buông tay!"
Đột nhiên có một cái bóng lướt tới, đối phương đứng phía sau người phụ nữ đó, cánh tay duỗi ra, đầu ngón tay đụng phải ngón tay Cố Tân Tân. Anh ta cũng nhằm tới chiếc điện thoại kia, trùng hợp hai người đều nói. "Buông tay."
Cố Tân Tân liếc nhìn mặt của đối phương, đó là một khuôn mặt lạ lẫm, nhưng giọng nói này hình như cô đã từng nghe thấy ở đâu đó.
***
Bát Bát: Treo phúc lợi tặng chương kkk
Điều kiện: 888 lượt thích trang fanpage 'CP88'
Link: vào hồ sơ @newwloser88 ~~> cuộc hội thoại
'
Bình luận facebook