Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lý Dĩnh Thư chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Cố Tân Tân, hai người họ bám víu nhau đi ra cửa. Cố Tân Tân loạng choạng đứng thẳng người.
"Uống nhiều lắm à?"
"Không có." Cố Tân Tân vô cùng rõ ràng trong lòng, chỉ mấy chén rượu đó không thể làm cô say được, cô chỉ là đang giả vờ. Cô cảm thấy dáng vẻ lưu manh lộn xộn như vậy ngược lại có thể khiến cho mình dễ chịu hơn, chí ít là những lúc cảm thấy khổ sở còn có thể dựa vào rượu mà phát ra.
"Nhanh nhanh về nhà nào, lát nữa chồng cậu mà chạy tới nói không chừng sẽ lột da cậu ra luôn ấy chứ."
Hiện tại chỉ cần nghe đến chữ chồng là Cố Tân Tân lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, Lý Dĩnh Thư dìu cánh tay cô đi về con đường nhỏ phía trước. Hai bên đường có đủ những quán bar đầy màu sắc, đôi khi tình cờ cũng có thể có một chỗ yên ắng.
Cố Tân Tân chống tay lên vách tường thô ráp bên cạnh, phía sau có tiếng bước chân đi đến gần nhưng cô và Lý Dĩnh Thư đều không để ý. Mãi đến khi đối phương lôi ra con dao găm, đột ngột áp sát hai người thì lúc này Lý Dĩnh Thư mới hoảng hốt, vội vàng trốn sau lưng Cố Tân Tân, "Mấy người. . . . . ."
"Cướp tiền?" Cố Tân Tân nói xong, giơ giơ chiếc túi trong tay lên, "Tiền đều ở đây, cầm lấy đi."
Lưỡi dao trong tay người đàn ông rất sắc bén, giống như muốn đâm về phía Cố Tân Tân. Cô không dám lộn xộn, cẩn thận từng li từng tí móc chiếc ví tiền ra, sau đó ném lên mặt đất, "Bên trong có tiền mặt, chỉ cần không làm hại chúng tôi thì tùy các người muốn lấy bao nhiêu thì lấy."
Tên còn lại thấy thế, ngồi xổm người xuống nhặt chiếc ví tiền lên, anh ta mở ra xem, móc hết cả đống tiền trong túi ra cũng chỉ được mấy trăm.
"Giỡn mặt với bọn tao à?"
"Nơi này có rất nhiều người đi qua, mấy người không sợ. . . . . ."
Lý Dĩnh Thư nói xong, người đàn ông cầm dao găm cười lành lạnh lên tiếng, "Nhờ có mày nhắc nhở tao mới nhớ ra, đi, chuyển sang nơi khác."
Cố Tân Tân nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe đậu ở vệ đường, tài xế đang quan sát tình hình bên này. Cũng đều là một phe cả.
Người đàn ông muốn tiến đến kéo cánh tay cô, trầm giọng uy hiếp. "Ngoan ngoãn đi theo tao, nếu không thì tao không đảm bảo được lưỡi dao này sau khi tiến vào, rút ra sẽ là lưỡi dao dính máu đâu.
Cố Tân Tân cũng hiểu rõ, nếu như bọn họ lên xe thì mới thật sự là xong.
Lý Dĩnh Thư ngày thường giương nanh múa vuốt nhưng đến những lúc quan trọng lại như thỏ con, hai tay Cố Tân Tân chắn trước người cô ấy, cùng đối phương đọ sức. "Nếu như mấy người cảm thấy chút tiền này còn chưa đủ thì trong wechat(*) của tôi vẫn còn."
(*) wechat là app nhắn tin, 1 phần giống với mạng xã hội facebook và còn dùng để thanh toán qua di động
"Bớt nói nhảm, lên xe!"
Tên đàn ông dùng sức kéo bàn tay Cố Tân Tân, tên bên cạnh thấy vậy cũng tiến đến giúp đỡ. Cố Tân Tân giơ chân đạp một tên, cầm chiếc túi trong tay đập lên mặt tên đàn ông cầm dao, Lý Dĩnh Thư nghe được tiếng kêu rên, ló mắt ra nhìn thì lập tức hình ảnh tên đàn ông ôm lấy mũi đang chảy máu không ngừng đập vào mắt. Chiếc túi trong tay Cố Tân Tân lúc này đã được cô hoàn toàn coi thành cục gạch vô cùng cứng rắn, điên cuồng đập nó lên cổ tay của tên đàn ông, con dao leng keng một tiếng rơi xuống đất, Cố Tân Tân nhanh tay lẹ mắt đá văng nó ra.
Lý Dĩnh Thư thấy thế, căng họng gào lên, "Cứu tôi với, có cướp. . . . . ."
"Đi mau!" Tên đàn ông bị đạp một cước vừa rồi nhìn thấy cách đó không xa hình như đang có một bóng người lại gần thì vội vàng bỏ của chạy lấy người, tên đàn ông bị chiếc túi đập vào vừa nhấc được một chân lên, cổ lập tức bị chiếc quai túi của Cố Tân Tân kéo lại. Đừng có nghĩ rằng Cố Tân Tân chỉ là con gái mà yếu ớt, lúc này sức mạnh nhưng lại lớn đến lạ kỳ, cô kéo chặt chiếc túi không buông, mà tên đàn ông kia ngay cả sức lực tránh đi cũng không có.
"Có chuyện gì? Ai ở bên đó?" Có người đi ngang qua, hướng về bên này hô lên hai câu.
Cố Tân Tân đẩy ngã tên đàn ông kia trên mặt đất, trực tiếp đem chiếc túi trong tay biến thành vũ khí, đập liên tiếp lên đầu anh ta. Tên đàn ông bị đánh không còn một chút năng lực phản công, hai tay ôm đầu, "Đừng đánh, đừng đánh nữa."
Có người từ đằng xa chạy tới, tên đàn ông bị đánh đến không nhận ra cha mẹ, trong miệng còn không ngừng la hét. "Cứu mạng, hai người này cướp tiền còn đánh người, cứu tôi với!"
Lý Dĩnh Thư đứng bên cạnh cũng bắt đầu động thủ, cuối cùng, cả ba người cùng tiến vào đồn cảnh sát.
Trong lúc Khổng Thành đang phải lục tung cả Lục Thành tìm Cố Tân Tân thì Cận Ngụ Đình nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát gọi tới.
Cố Tân Tân tuy ngậm chặt miệng không chịu nói, nhưng lần trước lúc cô bị Cận Ngụ Đình mang đi có nhiều con mắt nhìn theo như vậy nên lúc cô đi vào đã sớm có người nhận ra rồi.
Đây cũng không phải là chuyện vinh quang gì, Cố Tân Tân và Lý Dĩnh Thư ngồi cạnh nhau, tên đàn ông đối diện không ngừng chỉ lên vết thương trên đầu. "Mấy người nhìn cô ta đánh tôi thành thế này này, tôi muốn đến bệnh viện làm kiểm tra tổng thể, hiện tại tôi choáng váng đầu óc, mắt hoa miệng đắng, nhất định là não đã bị tổn thương."
"Phi!" Cố Tân Tân chưa bao giờ gặp phải một tên mặt dày đổi trắng thay đen như vậy, "Là anh cướp của chúng tôi trước, chúng tôi chỉ tự vệ mà thôi!"
"Mày đừng có mà cãi láo, rõ ràng là hai đứa chúng mày muốn cướp tiền của tao."
Cố Tân Tân đứng dậy, "Anh cầm dao đi cướp!"
"Mày ngậm máu phun người!"
Cận Ngụ Đình đứng ở cửa, những câu nói kia truyền rõ ràng vào trong lỗ tai anh, người cảnh sát đứng bên cạnh lấy lời khai đè vai Cố Tân Tân trở lại ghế ngồi. "Cô nói anh ta cầm dao, nhưng ở hiện trường chúng tôi lại không hề tìm thấy con dao kia."
"Không thể nào, lúc đó anh ta cầm dao chĩa về phía tôi."
Cận Ngụ Đình nghe được lập tức run rẩy trong lòng, mà Cố Tân Tân lại tựa như đang thuật lại một câu chuyện của người khác. "Nếu không phải tôi đánh khiến cho anh ta làm rơi con dao đó thì lúc này tôi và bạn mình đều đã bị kéo lên xe rồi. . . . . ."
Khổng Thành đứng phía sau không khỏi liếc một cái sang gò má Cận Ngụ Đình, từng đường nét của người đàn ông lộ ra là đang cực kỳ căng thẳng. Mặc dù anh ta lúc này không thể nhìn thấy vẻ mặt của Cận Ngụ Đình, nhưng Khổng Thành biết quy tắc không dễ dàng nổi giận của Cận Ngụ Đình có lẽ lần này lại muốn dẹp sang một bên rồi.
Bóng người trước mặt tiến lên phía trước, Khổng Thành định thần lại, đi theo sát phía sau.
Cận Ngụ Đình đi đến cái bàn lố nhố toàn người, Cố Tân Tân còn đang hăng say dùng miệng lưỡi tranh đấu thì có cảm giác bầu không khí xung quanh giống như đột nhiên đông lại. Cô nhận ra bất thường, khuôn mặt nhỏ hơi nghiêng, tầm mắt lập tức dừng lại ở đôi chân thon dài cách đó rất gần.
Lý Dĩnh Thư hưng phấn đẩy đẩy cánh tay Cố Tân Tân. "Viện binh đến rồi."
Cận Ngụ Đình liếc một lượt những người ngồi đó, anh ngửi được trên người cô có mùi rượu, lại nhìn sang tên đàn ông ngồi đối diện, mặt mũi gian xảo, ánh mắt hung tợn. Cô đúng là giỏi quá rồi, còn dám ra ngoài chọc phải loại người như thế!
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hiện tại cả hai bên đều khăng khăng một mực nói đối phương đi cướp."
Cận Ngụ Đình suýt chút nữa cười ra thành tiếng, "Người của tôi còn phải đi cướp sao? Anh ta có bao nhiêu giá trị cho cô ấy cướp?"
Tuy là nói như vậy nhưng trong ngõ nhỏ đó không có camera giám sát, mà con dao bị Cố Tân Tân đá đi cũng không biết đang ở nơi nào. Lúc nhân chứng chạy đến lại nhìn thấy Cố Tân Tân đè người đàn ông kia trên mặt đất đánh tới tấp nên bọn họ cũng không thể đưa ra phán đoán lung tung, dù sao điều tra cũng cần phải có chứng cứ.
"Đêm nay cả ba người họ đều phải ở lại lấy khẩu cung, yên tâm, người làm chuyện xấu nhất định sẽ phải lộ ra sơ hở."
Cận Ngụ Đình nghe vậy, tầm mắt rơi xuống người Cố Tân Tân, cô đánh mắt sang hướng khác, bộ dạng giống như cũng không muốn nhìn thấy anh.
"Trong nhà không thiếu tiền, cô thì tốt rồi, còn muốn đi cướp tiền về để giàu hơn nữa sao?"
Cố Tân Tân buồn bực trừng mắt lên với anh, "Kẻ cướp tiền chính là anh ta, không phải tôi!"
"Miệng còn cứng nhỉ?"
Cố Tân Tân ôm chặt chiếc túi trong lồng ngực. "Không cần anh quan tâm, ở lại một đêm thì ở, ngày mai tự tôi cũng có thể ra ngoài."
Cận Ngụ Đình quay sang nói với người cảnh sát bên cạnh. "Nếu đã vậy thì tôi cũng không quản nữa, anh gọi cho ba mẹ cô ấy đi."
"Cận Ngụ Đình!" Cố Tân Tân nghe được, vội vàng kéo lấy một góc áo của anh, "Anh uy hiếp tôi?"
"Tôi cũng lười quản cô, nhưng đám thương tích đó là do cô làm ra, tóm lại cần phải có người bảo đảm thì cô mới được ra ngoài." Cận Ngụ Đình nói xong, ánh mắt thâm thúy quét về người cảnh sát đứng bên cạnh, đối phương nhanh chóng phối hợp theo, gật đầu nói, "Đúng vậy, đều là thủ tục cả rồi, dù cuối cùng là ai cướp của ai thì người bị thương cũng phải đi nghiệm thương."
Cố Tân Tân nắm chặt góc áo Cận Ngụ Đình không buông, Cận Ngụ Đình liếc nhìn, bàn tay đẩy cổ tay của cô ra.
Cô nắm chặt không chịu buông, một góc áo bị vò thành nhăn nhúm.
Cận Ngụ Đình đang hỏa khí đầy mình, nhưng vừa nhìn đến ánh mắt của cô thì lặng lẽ tắt ngúm, cũng đã tối muộn rồi, anh cũng không thể nhìn cô ở đây trong cái nơi ồn ào này được.
"Vợ tôi chưa đến mức phải đi làm mấy chuyện cướp tiền của người khác, tôi thay cô ấy đảm bảo."
"Chuyện này. . . . . ."
Khổng Thành đã tìm được người, thủ tục đã làm gần xong xuôi, bước nhanh đến bên cạnh Cận Ngụ Đình. "Cửu gia, có thể đi rồi."
Một bàn tay Cận Ngụ Đình ôm lấy gáy Cố Tân Tân, hơi cúi đầu xuống ghé sát miệng vào tai cô, "Thật sự muốn qua đêm ở đây?"
Cô kéo tay anh lấy đà đứng dậy, vẫy vẫy tay về phía Lý Dĩnh Thư, "Đi thôi."
Lý Dĩnh Thư vui vẻ đứng dậy, nhưng một giọng nói lập tức bổ lên đầu cô: "Cô thì không thể đi."
"Vì sao?"
"Chuyện này còn chưa xử lý xong xuôi, cô nhất định phải ở lại."
Đừng thấy Lý Dĩnh Thư ngày thường tính tình ngang ngược, thật sự là vừa đến những nơi như thế này cũng đã sớm biến thành cừu nhỏ, cô ấy kéo lại tay Cố Tân Tân. "Tân Tân."
"Chúng tôi là đi cùng nhau, anh cũng phải mang cả Dĩnh Thư ra ngoài nữa."
"Cũng vì cô ta đi cùng với cô nên mới phải nếm quả đắng này." Cận Ngụ Đình không thèm liếc mắt đến Lý Dĩnh Thư một cái, "Cô ta dẫn cô đến cái nơi đó, bị như vậy là đáng đời."
"Không phải cô ấy dẫn tôi đến," Cố Tân Tân vội vàng tranh luận, "Là tôi chủ động hẹn cô ấy, nơi đó cũng là tôi tìm được."
"Vậy thì càng đáng đời."
Cố Tân Tân đứng trước mặt, cô biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Anh cực kỳ không thích cô đi vào mấy nơi như vậy nên lúc này rõ ràng là đang giận cá chém thớt sang người Lý Dĩnh Thư.
Mà cô với anh thì sao, đã có bao giờ thật sự có một trận đấu công bằng?
Bàn tay véo mạnh lên đùi một cái, Cận Ngụ Đình anh có quyền có thế, không nơi nào có thể nhốt được anh lại. Cố Tân Tân nhìn Lý Dĩnh Thư vô cùng đáng thương đứng ở một bên, không nhịn được mềm giọng nói với anh. "Sau này tôi không đi uống rượu nữa, anh cho Dĩnh Thư ra ngoài với tôi đi."
"Đã đến bước này rồi cô nghĩ tôi còn chấp nhận đàm phán với cô sao?"
Cơn tức giận của Cố Tân Tân rốt cuộc cũng bùng nổ, "Cận Ngụ Đình, nếu như anh giam bạn của tôi lại đây, vậy thì tôi cũng sẽ không đi đâu hết."
"Cô không hề nhớ lúc bỏ túi một căn biệt thự kia đã nói gì sao? Cố Tân Tân, là chính mồm cô nói với tôi, từ nay về sau dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì tôi cũng không màng. Hiện tại tôi muốn cô lập tức theo tôi về, đàng hoàng làm cho tròn bổn phận của cái vị trí Cửu phu nhân!"
Tuy là Cận Ngụ Đình đã giảm tông đến mức thấp nhất, bốn phía lại có tiếng ồn ào tranh cãi không ngớt, nhưng Khổng Thành và Lý Dĩnh Thư đứng bên cạnh thì vẫn có thể nghe được lời này.
Sắc mặt Cố Tân Tân biến đổi liên tục, có mấy lời rõ ràng là do chính cô nói ra, nhưng lúc này chính tai nghe được nó phát ra từ miệng Cận Ngụ Đình thì trái tim lại một lần nữa đau nhói.
Cô kéo tay Lý Dĩnh Thư cùng ngồi xuống. Lý Dĩnh Thư đẩy nhẹ tay cô ra. "Tân Tân, cũng chỉ là một buổi tối thôi, mình không sao, cậu về trước đi."
"Cậu điên rồi à, lúc nào rồi mà còn bảo mình đi."
"Một người chờ dù sao cũng sẽ hơn hai người ở lại mà phải không?"
Cố Tân Tân đưa lưng về phía Cận Ngụ Đình mở miệng. "Cửu gia, chờ đến khi anh trở về, tôi sẽ thử xem thân phận Cửu phu nhân này có cái tác dụng gì không. Nơi này nhiều người như vậy, đêm dài lại rảnh rỗi, có thể tôi sẽ ngồi buôn chuyện với bọn họ một chút chuyện quá khứ."
Khổng Thành nghe vậy thì vội vàng tiến lên khuyên nhủ. "Phu nhân cứ về với Cửu gia trước đi, chuyện của người bạn này tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng."
Cố Tân Tân ở bên cạnh anh một thời gian dài, những bản lĩnh khác không tiến triển nhưng ngược lại khả năng uy hiếp người thì lại nhảy vọt. Cận Ngụ Đình cười lạnh, "Khổng Thành, cứ làm theo ý của cô ta đi, tôi muốn nhìn xem cô ta dám nói nhăng nói cuội cái gì."
"Cửu gia, nếu là bạn của Cửu phu nhân thì muốn dẫn cô ấy cùng ra ngoài cũng không phải việc gì quá khó khăn."
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình không chút biểu cảm nói. "Nếu như chuyện gì cũng không cho cô ta biết hậu quả, sau này cô ta sẽ ngày càng không coi ai ra gì, coi trời bằng vung."
Anh sẽ không để Cố Tân Tân ở lại chỗ này, vậy thì bạn của cô phải thay cô ở lại. Không phải là trí nhớ của cô rất tệ sao? Được thôi, anh luôn có biện pháp giúp cô ghi nhớ thật sâu trong đầu.
Cố Tân Tân vốn dĩ cảm thấy chuyện ở lại một đêm cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng cái giọng điệu đó của Cận Ngụ Đình thật sự là quá mức khó mà lọt tai.
Có lẽ người đàn ông này chính là như vậy, anh vì người mình quan tâm có thể dùng hết khả năng bảo vệ, còn đối với cô thì sao đây?
Anh chỉ muốn cô được nhận giáo huấn, ăn quả đắng, muốn cho cô sợ đến mức sau này không dám tái phạm nữa.
Cố Tân Tân đứng dậy, bên trong phòng có không ít cảnh sát đang ngồi, có cả những tên trộm gà bắt chó, cũng có những tiếng cãi vã chửi rủa hỗn hợp lại, vô cùng náo nhiệt. Cố Tân Tân căng họng đè lên cái đống hỗn hợp âm thanh đó. "Nếu như tôi đã tiến vào nhà anh rồi thì tôi cũng không tin là anh sẽ không quản tôi. Hoặc nếu như tôi cứ muốn quăng cái mặt này của anh đi, Cận gia có lẽ sẽ không giữ nổi. . . . . ."
Đôi mắt lạnh lùng của Cận Ngụ Đình chiếm lấy cô không tha, dường như dù cô có nói cái gì anh cũng sẽ thờ ơ không thể lay chuyển.
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm bộ dạng lạnh lùng của anh, trong lòng lần nữa dâng lên một cỗ khó chịu, "Lát nữa nói không chừng tôi có thể đem chuyện của chị dâu nói ra, nói chị dâu thần trí. . . . . ."
Cánh tay đúng như dự đoán bị anh hung hăng kéo lại, lửa giận của Cận Ngụ Đình đã lan đến cả hai hàng lông mày, "Cô có biết mình đang nói cái gì hay không?"
"Tôi dù sao cũng phải ở lại đây cả một đêm, vậy nên phải nghĩ ra càng thêm nhiều những chuyện cũ đặc sắc, ví dụ như. . . . . ."
Cận Ngụ Đình thả tay, Cố Tân Tân tuy là không uống nhiều rượu, nhưng lúc này rượu giống như bắt đầu xông lên não, bước chân cô không vững, mà người đàn ông lại dùng sức quá lớn. Cô vội vàng đưa tay ra muốn bám vào cái ghế bên cạnh, nhưng cánh tay lại tóm hụt phải không khí. Cơ thể Cố Tân Tân nghiêng sang một bên, ngã ngồi xuống đất, đau đến mức không ngồi lên nổi nữa.
Cận Ngụ Đình hơi run, không ngờ tới cô sẽ ngã chổng vó như vậy, bước chân anh hơi nhúc nhích muốn tiến lên.
"Tân Tân, cậu không sao chứ?" Lý Dĩnh Thư nhanh chóng ngồi xổm xuống, kéo cánh tay cô lên. "Cậu không cần phải quan tâm đến mình, mau về đi mà."
Cố Tân Tân ngồi dưới đất, lắc lắc đầu. Vừa rồi ngã xuống dùng tay chống lên mặt đất, lúc này có thể cảm giác được cơn đau đã lan đến xương tủy.
Lý Dĩnh Thư thật vất vả mới kéo được cô đứng dậy, Cận Ngụ Đình không muốn nhìn bộ dạng đó của cô, quay đầu sang nói với Khổng Thành. "Cậu ở lại đây sắp xếp một chút đi."
"Vâng." Khổng Thành thần thông quảng đại ngay lập tức hiểu được ý của anh, cầm chiếc túi xách trên ghế đưa cho Lý Dĩnh Thư. "Xe đợi ở bên ngoài, đi đi."
Lý Dĩnh Thư cầm lấy túi, dè dặt nhìn Cận Ngụ Đình, thấy anh quay đầu đi ra ngoài không phản đối nữa thì nhanh chóng kéo tay Cố Tân Tân cùng đi ra.
Tên đàn ông bị Cố Tân Tân đánh ôm trán đứng dậy, "Mấy người cứ như vậy mà đi sao? Này! Tôi cũng muốn về nhà. . . . . ."
Xe Cận Ngụ Đình đứng trước cổng đồn cảnh sát, Lý Dĩnh Thư đưa Cố Tân Tân đến bên cạnh xe, "Tân Tân, nhanh về đi, mình đứng đây gọi xe là được rồi."
"Nhớ chú ý an toàn."
"Được."
Đường đối diện có một chiếc taxi đang đậu, Cố Tân Tân nhìn Lý Dĩnh Thư lên xe rời đi, lúc này mới quay lại ngồi vào trong xe.
Sau khi xe khởi động thì hệ thống sưởi cũng bắt đầu làm việc, hơi nóng tạo cho người ta một cảm giác ngột ngạt khó chịu. Cố Tân Tân nhăn mày nhắm mắt lại, sắc mặt cũng ngày càng trắng, chỉ muốn nôn.
Một luồng gió lạnh đột ngột phả vào mặt khiến cho cô dễ chịu không ít, Cố Tân Tân hơi hé mắt, nhìn thấy một cánh tay của Cận Ngụ Đình đang thu về.
Cô mím chặt môi không nói lời nào, trở lại tòa nhà Tây, loạng choạng bước vào phòng tắm.
Cận Ngụ Đình ngồi trên ghế sô pha, một hồi lâu sau đột nhiên không nghe được động tĩnh gì trong phòng tắm, anh không nhịn được đứng dậy đi đến, tay đập lên cánh cửa, "Cố Tân Tân."
Đúng lúc cô kéo cửa ra, ánh mắt dừng lại trên cánh tay vẫn chưa kịp thu lại của Cận Ngụ Đình.
Quan hệ của hai người trước sau vẫn căng thẳng như vậy, Cận Ngụ Đình tắm xong đi ra, nhìn thấy Cố Tân Tân cuộn người trong chăn, giống như là đã ngủ thiếp đi.
Anh nằm xuống bên cạnh, cô cũng không nhúc nhích, tắt đèn, lúc này cô mới hơi hé mắt ra.
"Tay cô có sao không?" Thanh âm lạnh nhạt của Cận Ngụ Đình truyền vào trong tai cô, vừa rồi cô ngã cũng không hề nhẹ.
Cố Tân Tân cũng lạnh nhạt không kém đáp lại, "Không cần anh phải quan tâm."
Bầu không khí xung quanh lần thứ hai đông cứng, lúc Cố Tân Tân nói ra câu này có chút hối hận, cô không nên để tâm tình của mình không hề che giấu lộ ra ngoài như vậy mới phải. Trong lòng Cận Ngụ Đình có một người khác, mà cô chẳng qua cũng chỉ là một cái bia đỡ đạn ở bên cạnh anh. Chỉ có những lúc anh cần cô thì cô mới trở nên có chút giá trị, cô nháo lên với anh như vậy, thả ra toàn bộ bi thương trong lòng, có đáng không?
Ngày hôm sau, lúc Khổng Thành tiến vào tòa nhà Tây, cảm nhận được bầu không khí trên bàn ăn hiếm thấy rất tốt.
Cố Tân Tân ung dung ngồi đó, gặm miếng bánh mì trên tay, "Khổng Thành, lại đây."
Khổng Thành bước nhanh về phía trước. "Cửu phu nhân, có chuyện gì sao?"
"Tối hôm qua thật sự là phải cám ơn anh rồi."
"Phu nhân khách sáo rồi, muốn cám ơn thì phu nhân nên cám ơn Cửu gia mới phải."
"Cám ơn nha." Cố Tân Tân cũng hướng về phía Cận Ngụ Đình bên cạnh, nói đều đều. Người đàn ông không khỏi nhìn thêm cô hai cái, chỉ trong một đêm mà sao thái độ của cô lại thay đổi hoàn toàn rồi thế này?
"Hôm nay tôi muốn đến trường."
Cận Ngụ Đình đặt cốc sữa bò trên tay xuống. "Làm gì?"
"Lên lớp chứ gì nữa, học kỳ cuối rồi, dù sao thì bài thi cuối cùng cũng phải thuận lợi qua mới được."
Cố Tân Tân đi rồi, Khổng Thành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Cận Ngụ Đình, "Cửu gia, người giúp việc có vấn đề kia đã tìm được, cũng thừa nhận là đã cầm tiền của một người khác."
"Tiền của ai?"
"Đoạn tiên sinh."
Ngón tay vuốt nhẹ ở miệng cốc lập tức thả ra, tuy là bị làm cho giật mình nhưng vẫn chưa biểu hiện lên mặt, "Anh ta? Ngón tay này của anh ta hình như kéo ra hơi dài rồi thì phải."
"Chuyện như vậy cũng không tiện đối mặt chất vấn, người trong nhà quả thật vĩnh viễn khó lòng phòng bị. Chuyện nước hoa lần trước cũng mới chỉ trôi qua mấy tháng, dù là đã bị nghiêm trị, nhưng trước mắt bị tiền tài mê hoặc, cũng sẽ có người túng quá hóa liều."
Cận Ngụ Đình vô cảm ăn vài miếng, "Chuyện nhật ký là lỗi của tôi."
"Cửu gia, đối phương nếu như đã có mưu đồ muốn lấy đồ từ tòa nhà Tây thì dù ngài có lòng phòng bị hơn nữa cũng sẽ vô dụng mà thôi."
Ngón tay đặt trên miệng cốc sữa bò, nhẹ lắc hai vòng, nhìn chất lỏng màu trắng sữa tràn lên miệng chén, "Đoàn Cảnh Nghiêu một lòng muốn kéo chị tôi từ vị trí kia xuống, mà chống lưng cho chị ấy là Cận gia, nếu một ngày kia nhà mẹ đẻ của chị ấy liên tục xuất hiện những tin đồn xấu thì ảnh hưởng với chị ấy thế nào không cần nói cũng biết. Nên nếu như nói việc này liên quan đến anh ta cũng không phải là không thể."
"Về lý thuyết thì Đoàn tiên sinh và Cận thị trưởng là vợ chồng, càng phải là có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu."
"Hai người cùng có dã tâm, ai cũng không cam lòng chịu làm kẻ yếu thế nên dĩ nhiên là sẽ đánh đến một mất một còn."
Có lẽ đây chính là bi kịch của những người muốn lên nắm quyền, tình yêu sớm đã bị coi như món đồ chơi bị hy sinh, ném cho chó ăn rồi.
Cố Tân Tân học xong ca chiều, thu dọn sách và tài liệu chuẩn bị rời khỏi trường.
Đi đến cửa, lại nghe được có người gọi cô. "Cố Tân Tân."
Cô quay đầu lại nhìn, nhận ra là giáo viên dạy môn chuyên ngành của cô. Cố Tân Tân chợt có cảm giác bị gọi tên lên bảng. "Em chào cô, có chuyện gì sao ạ?"
"Có rảnh không? Cô mời em đi uống trà."
Da đầu Cố Tân Tân cơ hồ bị người ta túm lấy mà giật. "Cô đừng dọa em vậy chứ, có phải gần đây em trốn học hơi nhiều, cô. . . . . ."
"Em nghĩ nhiều rồi, bộ tranh của em cô đã đọc, có thể hiểu rõ được phần nào tình trạng sáng tác sau này của em, muốn định hướng cho em viết một cái kế hoạch cho thời gian tiếp theo này, quay lại đặt việc học lên trên ưu tiên hàng đầu."
Cố Tân Tân như trút được gánh nặng, "Được, vậy em mời cô."
"Đi, đi tìm quán đã."
Xung quanh trường học có đủ những quán trà với đủ loại kiểu dáng màu sắc khác nhau, Cố Tân Tân chọn một quán trà thường hay đến, chuẩn bị đi vào, lại liếc thấy giáo viên dạy môn chuyên ngành của cô đang nhìn quanh bốn phía. "Cô dẫn em đến nơi này."
Cố Tân Tân cũng không tiện từ chối, cô với cô ấy đi thêm mấy phút, đến trước cửa một quán nhỏ.
Bố trí bên trong cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là ngoại trừ mấy nhân viên phục vụ thì cũng không có khách mời. Cố Tân Tân nhìn thấy bốn vách tường xung quanh đều xếp đầy sách trên giá, trên đỉnh giá có một chậu trầu bà vàng rủ xuống dưới, cô ấy dẫn cô đến một căn phòng nhỏ trước mặt, "Tân Tân, em vào trước đi."
Cô đẩy cánh cửa ra, Cố Tân Tân vừa muốn nhấc chân đi vào, ánh mắt đột nhiên bắt được một bóng người ngồi bên trong.
Cố Tân Tân chăm chú nhìn kỹ, sợ hết hồn, lại chính là Đoàn Cảnh Nghiêu.
Cô giật mình chôn chân tại chỗ, mãi đến khi Đoàn Cảnh Nghiêu lên tiếng thì cô mới định thần lại. "Tân Tân, đã lâu không gặp."
"Chị. . . . . .anh rể."
"Vào đi."
Cố Tân Tân vừa nhấc chân lên đi vào, cánh cửa phía sau đã lập tức được đóng lại.
Đoàn Cảnh Nghiêu ngồi trên ghế sô pha, phía trước mặt đặt một bình trà, "Nhìn thấy anh ngạc nhiên lắm sao?"
"Có một chút."
"Ngồi xuống đi."
Cố Tân Tân thấp thỏm ngồi xuống. Cô đối với người con rể của Cận gia này thật sự là vô cùng xa lạ, dù cho bọn họ có cùng ngồi trên một bàn ăn nhưng cũng chưa bao giờ có chung một đề tài nào cả. Đoàn Cảnh Nghiêu ngày thường cũng vô cùng hiếm khi bước chân vào Cận gia, hôm nay sao lại hao tổn tâm tư chờ cô ở đây?
Ngón tay thon dài của Đoàn Cảnh Nghiêu cầm chén trà đang phát ra mùi thơm thoang thoảng đặt vào trong tay Cố Tân Tân. "Có thích uống trà không?"
Cố Tân Tân thẳng thắn. "Không thích."
Khóe miệng người đàn ông hơi giương lên. "Em nói như vậy khiến anh thật sự không biết phải nói tiếp thế nào."
"Anh rể, anh sắp đặt cho em đến đây là có chuyện gì sao?"
Đoàn Cảnh Nghiêu nhấp một hớp trà, không hổ là con cháu nhà có gia thế, mỗi động tác đều không những gọn gàng mà còn tao nhã vô cùng.
"Gần đây em và Lão Cửu thế nào rồi?"
Cố Tân Tân lộ vẻ cảnh giác, Đoàn Cảnh Nghiêu sao bỗng nhiên vô duyên vô cớ lại nói những lời như vậy?
"Rất tốt."
Khóe môi người đàn ông mang theo ý cười, "Tân Tân, lúc trước Lão Cửu nói muốn kết hôn với em người trong nhà đều rất ngạc nhiên, dù sao thì trước đó đều là không có chút tin tức nào dù là phong thanh. Hai người chúng ta cũng không tiếp xúc nhiều, kỳ thực vẫn luôn muốn hỏi em một câu, em là tự nguyện kết hôn sao?"
Trong lòng Cố Tân Tân không khỏi cảm thấy hồi hộp, đây là ý gì?
Trên mặt cô duy trì mỉm cười, giọng nói cũng được khống chế chuẩn mực. "Đương nhiên rồi ạ."
"Vì sao?"
"Anh rể, ý tứ trong lời nói của anh khiến em hồ đồ luôn rồi."
Âu phục của Đoàn Cảnh Nghiêu tùy ý vắt trên tay ghế sô pha, hiện tại mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, người đàn ông nâng tay lên rót thêm trà, động tác vô cùng trôi chảy, ánh mắt nhìn chăm chú, kiên nhẫn chờ cho chén trà đầy. Cuối cùng môi mỏng khẽ mở. "Em đã biết rõ trong lòng Lão Cửu có người khác mà vẫn không cảm thấy khó chấp nhận sao?"
Hai tay Cố Tân Tân đan vào nhau, móng tay không ngừng ấn lên mu bàn tay mình. "Người trong lòng anh ấy là em mà."
"Em vẫn luôn dùng lời nói này thuyết phục chính mình sao?"
Cố Tân Tân như ngồi trên đống lửa, hận không thể lập tức rời đi, "Tình cảm của chúng em có thế nào đi chăng nữa thì cũng là chuyện của vợ chồng chúng em."
"Em là thật sự yêu Lão Cửu nên mới không hề oán hận nguyện ở bên cạnh chờ đợi chú ấy, vẫn là đi không được sao?"
Cố Tân Tân trong lúc nhất thời không phân biệt được người ngồi đối diện là địch hay bạn, Đoàn Cảnh Nghiêu chỉ là người ngoài cuộc nhưng lại có thể đem chuyện của bọn họ ra bới móc đến từng chi tiết, Cố Tân Tân suy nghĩ đơn thuần, gặp phải loại hồ ly chín đuôi này đúng là vẫn còn quá non rồi.
"Nếu như em muốn đi mà không được, anh có thể giúp em."
Cố Tân Tân bưng lên chén trà, đè lại sự phức tạp nổi lên trong lòng. "Anh có thể giúp em thế nào?"
"Không phải là em không có cách rời khỏi Cận gia, mà là em sợ rằng sau khi rời đi rồi sẽ liên lụy đến người trong nhà. Nếu như em tin anh, anh có thể thay em sắp xếp thỏa đáng."
Cố Tân Tân nhấp một ngụm trà, vị có chút chát, còn có nóng, khiến cho lưỡi cô bỏng đến tê tê, "Vì sao lại muốn giúp em?"
Đoàn Cảnh Nghiêu hé ra một đôi mắt cười. "Chuyện đêm đó phát sinh ở tòa nhà Đông anh đều biết."
Cổ tay cô run rẩy, vội vàng đẩy chén trà trở lại. Cố Tân Tân không ngốc đến mức đi hỏi anh ta làm sao phát hiện ra được. Đoàn Cảnh Nghiêu và Cận Duệ Ngôn còn có thể tính toán nhau được, nói gì là với hai cậu em vợ trong Cận gia, sợ là anh ta đã sớm có tai mắt giăng đầy trong tòa nhà Đông rồi.
Chỉ là sau khi anh ta nói ra lời này thì Cố Tân Tân lại càng không thể ngồi yên.
Giống như tất cả những lớp ngụy trang đều bị người ta lột ra sạch sành sanh, khiến cô có cảm giác ai cũng biết rõ Cận Ngụ Đình với cô không hề có tình cảm, cùng lắm cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
Mà những người này đây, bọn họ cũng không để ý đến vết sẹo trên ngực cô, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào cô.
Cố Tân Tân thấy tình hình đã như vậy thì cũng không cần che giấu gì nữa, trực tiếp nói thẳng vào đề tài. "Anh muốn em làm gì?"
"Anh giúp em giăng ra một cái bẫy, em dẫn Lão Cửu vào trong đồn, chuyện này từ sau đó em không cần quản nữa."
"Đồn gì cơ?"
Đoàn Cảnh Nghiêu xoay mặt đồng hồ nhìn giờ, "Anh chỉ muốn lấy một tấm ảnh của chú ấy và Thương Lục thôi, không cần có hành động cụ thể gì cả."
"Nếu để anh ta phát hiện ra có em tham gia, nhất định sẽ không bỏ qua cho em."
Đoàn Cảnh Nghiêu co lên một chân, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều ung dung thư thái. "Vậy thì em cần phải nghĩ cách để chú ấy không phát hiện ra."
Cố Tân Tân muốn mở miệng từ chối, nhưng điều kiện này đối với cô mà nói quá có sức mê hoặc. Tình cảnh hiện tại của cô quá mức khó xử, nếu như có thể lập tức đi ngay thì cô một phút cũng không muốn chờ thêm.
"Trong quá khứ không phải là anh chưa bao giờ làm ra chuyện như vậy."
Xem ra chuyện kiểu này Đoàn Cảnh Nghiêu cũng không phải là làm lần đầu.
"Anh và em cũng có thể xem như là một phần của Cận gia, vậy nên anh tin rằng em có thể phân biệt được rõ ràng lợi và hại trong cuộc thỏa thuận này. So với chờ đến một ngày bị đá ra ngoài chi bằng hiện tại lập tức rời đi, không phải sao?"
"Anh rể, anh làm như vậy thì thu được lợi ích gì đây?"
Trên mặt Đoàn Cảnh Nghiêu không lộ ra một chút biến hóa nào, nhưng xã hội này đã chứng minh những nhân tài như anh ta thì đều là người nguy hiểm. "Nếu không được lợi gì thì anh cần phải lãng phí tâm tư ở đây sao?"
"Quan hệ của anh và chị cả không tốt sao?"
Người đàn ông khẽ cười thành tiếng. "Con mắt nào của em nhìn thấy quan hệ của hai người tụi anh không tốt vậy?"
Anh ta tính toán hai người em trai của cô ấy như vậy, không phải là đang ngấm ngầm mưu tính lên chính cô ấy hay sao?
Cố Tân Tân uống xong một chén trà, "Có việc cụ thể gì muốn em làm sao?"
"Nếu thật sự suy nghĩ kỹ càng rồi thì gọi cho anh." Đoàn Cảnh Nghiêu rút ra một tấm danh thiếp, đẩy nó đến trước mặt Cố Tân Tân, "Gọi vào số này."
Cô đưa tay muốn cầm lấy, bàn tay Đoàn Cảnh Nghiêu đặt trên danh thiếp lại không nhúc nhích, "Cũng chỉ có 11 chữ số thôi, tốt nhất là em hãy ghi nhớ nó vào đầu luôn lúc này đi."
Cố Tân Tân liếc qua, nhớ thật kỹ số điện thoại trên tờ danh thiếp.
Lúc cô đi ra ngoài phòng bao, thấy cô giáo dạy môn chuyên ngành còn đang ở bên ngoài uống trà, mắt thấy cô đi ra thì cũng để sách xuống đứng dậy.
Buổi tối Cận Ngụ Đình cũng không nói sẽ trở về ăn cơm. Cố Tân Tân ngồi ngẩn người trước bàn ăn, người giúp việc đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi.
Cô ăn không vào, cầm cái bát liên tục múc canh.
Lúc Cận Ngụ Đình tiến vào cô cũng nghe được, chỉ là mi mắt không buồn nhấc, làm như không nhìn thấy sự tồn tại của anh.
Người đàn ông đi đến bên cạnh bàn ăn, kéo ghế phát ra âm thanh cực lớn, nhưng Cố Tân Tân vẫn không nhúc nhích.
Anh cầm thứ gì đó trong tay đưa cho Cố Tân Tân, cô nhấc tay đẩy ra.
"Thứ cô thích ăn."
"Tôi ăn no rồi."
Cận Ngụ Đình ngồi xuống chỗ của mình, nhìn thấy cơm trong bát cô vẫn còn nguyên. "Là tôi đã dồn hết tâm trí mua cho cô đấy."
Trong lòng Cố Tân Tân khẽ động, nhưng ngoài miệng vẫn cứng ngắc. "Anh sẽ có lòng tốt như vậy sao? Tôi không cần."
Cận Ngụ Đình không ngờ tới lần này anh phải đặc biệt chạy nửa cái Lục Thành mới có thể mua cho cô món tráng miệng của nhà hàng Võng Hồng, một lòng một dạ chỉ muốn cho cô nếm thử, nhưng rốt cuộc lúc về cũng chỉ đổi lại được một câu thế này đây.
Anh kiêu căng tự mãn thành thói, làm sao chịu nổi bị cô ức hiếp như vậy. Khóe miệng Cận Ngụ Đình cong lên, giọng nói cũng không còn mang theo chút hơi ấm nào. "Không phải cô là bia đỡ đạn của tôi sao? Nếu đã có giá trị như vậy thì tôi cũng phải đối xử tốt với cái tấm bia này một chút mới được."
Cố Tân Tân khẽ cắn môi dưới, được lắm, Cận Ngụ Đình, cô ở trong lòng anh hóa ra chính là một loại đồ vật như vậy. Đã thế thì anh cũng đừng trách cô giúp người khác bày mưu tính kế anh!
***
Bát Bát: Hôm qua có một bạn Dĩnh Hỏa Trùng bão vote 75 phần của bộ truyện. Yêu lắm lắm
Bình luận facebook