• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Trảm Nam Sắc (3 Viewers)

  • Chương 76

Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Ngày hôm đó người giúp việc ở tòa nhà chính đến mời Cố Tân Tân qua.
Cô đi vào đến sân thì nhìn thấy Tần Chi Song và Thương Lục đang ngồi cạnh nhau, bước chân Cố Tân Tân lập tức chậm lại, Tần Chi Song quay sang, nhìn ra sự do dự của cô. "Tân Tân, tới đây."
Cố Tân Tân đi đến trước bàn đá, Tần Chi Song kéo tay cô để cô ngồi xuống.
Thương Lục đang cầm bút vẽ tranh, Cố Tân Tân không thể không thừa nhận cô ấy rất có năng khiếu hội họa, trên mặt giấy đã có hơn nửa bông hoa dành dành đang dần hiện lên, sống động mà xinh đẹp.
"Mẹ," Cố Tân Tân thu lại tầm mắt, cảm thấy có mấy lời nên làm rõ ràng. "Nếu chị dâu đã ở đây thì con cũng không nên đến."
"Tân Tân, sao con lại nghĩ vậy chứ?"
"Thật ra con vẫn muốn giữ khoảng cách với chị dâu, con cảm thấy tốt nhất là tránh tiếp xúc với nhau thì hơn."
Tần Chi Song vỗ nhẹ bàn tay cô, "Chuyện nhật ký đã qua rồi thì để cho nó qua đi. Ai mà không có những lúc tuổi trẻ bồng bột đem lòng đi thích một người chứ? Tân Tân, không lẽ con không có?"
Bàn tay Cố Tân Tân nắm nhẹ, nếu như nói thầm mến. Đúng vậy đi, có ai mà không có đây?
Trung học cơ sở thầm mến một vị đội trưởng, cấp ba là thầy giáo dạy thể dục, có được tính hay không? Mặc dù là không phải quá yêu thích nhưng cũng khiến cô luôn luôn để tâm đến, cảm giác cất giấu một chú chim nhỏ nhảy nhót trong lòng, còn có đôi khi ghen tuông, những thứ này đều là tuổi đó nên được trải qua.
"Mẹ, của anh ấy không giống."
"Sao lại không giống? Lão Cửu thích Thương Lục cũng không thể bị coi là ngoại lệ được. Mấy đứa trẻ của Thương gia và Cận gia chơi với nhau từ nhỏ, mặc dù hiện tại đã kết hôn, Thương Lục gặp phải chuyện nếu Lão Cửu có thể giúp thì cũng sẽ giúp nhưng chuyện này không hề chứng minh rằng trong lòng nó bị Thương Lục chiếm giữ."
Cố Tân Tân biết Tần Chi Song đang an ủi cô, "Mẹ, con không sao, con không có cảm thấy khó khăn gì cả, thật đấy."
"Tân Tân, con phải biết lúc trước người nhất định muốn gả cho Hàn Thanh là Thương Lục. Không hề có ai ép buộc con bé, lúc ấy con bé vẫn rất tỉnh táo nhưng khi gả cho Hàn Thanh không hề có một chút gì tỏ vẻ là không tình nguyện cả. Lão Cửu là người rất hiểu chuyện, dù thật có gì đi chăng nữa thì cũng sẽ phải chết tâm ở đó thôi."
Cố Tân Tân không khỏi nhìn về Thương Lục ở đối diện, cô ấy hoàn toàn không nghe vào những lời bọn họ đang nói. Cánh hoa vừa vẽ ra không hài lòng, cô ấy liền cẩn thận tẩy đi bắt đầu vẽ lại.
"Tân Tân, có rất nhiều thứ tình cảm cũng cần đến thời gian để bồi đắp. Con và Thương Lục không khác gì con gái ruột của mẹ, nếu sau này còn ở với nhau thêm mấy chục năm nữa, mẹ cảm thấy hai đứa nên càng tiếp xúc nhiều càng tốt. Bây giờ con bé u u mê mê, tiếp xúc với nó có thể gặp nhiều phiền phức, bất luận là xảy ra chuyện lớn hay nhỏ thì người đi cùng con bé cũng sẽ bị trách móc nặng nề nhất. Nhưng bất luận thế nào, Tân Tân, con cũng không thể vì vậy mà xa lánh con bé. Mẹ và Thương Lục có thời gian ở với nhau rất dài, hiểu rõ con bé trước đây ngoan ngoãn thế nào, vậy nên dù bây giờ con bé có ra sao thì mẹ đều không thể ghét bỏ. Nhưng rồi cũng sẽ có một ngày mẹ. . . . . ."
Cố Tân Tân không nghĩ tới Tần Chi Song lại nói với cô đến mức này, "Mẹ, mẹ đừng nói thế."
"Không có gì phải tránh né cả, có một số chuyện sớm muộn cũng phải đối mặt. Tâm tư của Hàn Thanh đặt trên người Thương Lục không phải là con không thấy, nếu như khi tỉnh táo Thương Lục đã lựa chọn nó, vậy thì đã nói rõ rằng Lão Cửu cả đời này cũng không còn khả năng gì rồi."
Tần Chi Song cầm lấy tay cô, một tay kia vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, sau đó cười cười nhìn Thương Lục.
"Nếu có một ngày đó, con nhất định phải chăm sóc tốt cho Thương Lục giúp mẹ."
Cố Tân Tân khẽ nhấc đầu, "Vâng."
Một lát sau rốt cuộc Thương Lục cũng vẽ gần xong, Tần Chi Song đứng dậy, dặn dò Cố Tân Tân, "Con ở đây giúp mẹ trông Thương Lục, mẹ vào bên trong lấy ít đồ."
"Vâng."
Tần Chi Song quay đầu đi vào trong, Cố Tân Tân nằm nhoài lên chiếc bàn đá, Thương Lục ngồi một bên cặm cụi vẽ tranh không nói. Cố Tân Tân liếc nhìn bức tranh của cô ấy, "Chị dâu, thật lòng mà nói, em rất hâm mộ chị."
Thương Lục mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác trong tay.
Bộ dạng này của cô ấy ngược lại khiến cho Cố Tân Tân cảm thấy dễ chịu hơn, dù sao trước mặt cô ấy cũng sẽ không cần phải giấu diếm gì nữa.
"Chị dâu, tuy là có rất nhiều chuyện khiến em khổ sở trong lòng, nhưng em biết chung quy người không thể oán trách nhất ... chính là chị." Có mấy lời ngay cả người bạn thân nhất của mình Cố Tân Tân cũng không thể nói, cô chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay hơi vuốt lấy cổ, "Tuy là chị không nhớ được gì cả, nhưng là bọn họ vẫn luôn yêu chị tha thiết, thật sự em không muốn phải cầu xin Cận Ngụ Đình đối xử với em thế nào. . . . . ."
Cận Ngụ Đình trở lại tòa nhà Tây, nghe nói Cố Tân Tân sang tòa nhà chính thì cũng đi sang đó.
Trong sân tòa nhà chính rất yên tĩnh, cây tường vi rậm rạp trước cửa vừa đủ tạo thành một bức tường che chắn hoàn hảo. Cố Tân Tân ngồi với Thương Lục bên bàn đá, ánh mặt trời nhàn nhạt phủ lên hai người, Cố Tân Tân quay lưng về phía Cận Ngụ Đình, dáng vẻ giống như đang nói chuyện với Thương Lục.
Người đàn ông nhẹ nhàng bước đến, mà Cố Tân Tân cũng không hề phát hiện ra đằng sau có người.
Thương Lục vẽ xong một cánh hoa dành dành, bắt đầu phác họa cành cây phía dưới. Cố Tân Tân nhìn khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô ấy, cảm thấy lúc cô ấy bình thường thì thật là xinh đẹp, không trách Cận Ngụ Đình là một kẻ lạnh lung cao ngạo như vậy còn không tránh được động lòng với cô ấy.
Nghĩ tới đây trái tim cô khẽ thắt lại, hiện tại cô đúng là không nên nghĩ đến anh, bởi chỉ cần nghĩ tới thôi là sẽ lại đau.
"Chị dâu, chị không biết quan hệ hiện tại của em và Cận Ngụ Đình đâu. Em cảm thấy chúng em đã đi vào ngõ cụt rồi. Anh ta thật ra nên để cho em đi, mỗi ngày đều phải khoác lên cái mặt nạ bất cần này thật sự rất mệt. . . . . ."
Cận Ngụ Đình chầm chậm bước tới, muốn gọi cô một tiếng, ngẫm lại, vẫn là quên đi.
"Em nói với anh ta, nếu như anh ta không cho em đi thì em không bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì, những việc này đều là vì chị mà ra, người anh ta đặt trong lòng cũng là chị. Bây giờ anh ta chỉ cần dám đối xử tệ bạc với em, vậy thì em sẽ bê nguyên ấm ức đó đổ lên chị. Dù sao cái tình trạng hiện giờ của chị thì muốn hại cũng quá dễ dàng rồi. Em có thể trở thành một quả bom hẹn giờ, một ngày nào đó lừa chị đi ra ngoài, sau đó khiến cho chị biến mất như lần trước. . . . . ."
Những câu nói này chẳng qua Cố Tân Tân chỉ là nói giả dụ, nhưng cánh tay bỗng nhiên bị ai đó kéo lại, toàn bộ cơ thể không nghe theo sai khiến lảo đảo đứng dậy. Lúc này cô mới kịp phản ứng lại, hóa ra phía sau cô lại còn có người.
Cố Tân Tân muốn nhìn xem là ai, cánh tay đã bị hất văng đi.
Giữa hai hàng lông mày của Cận Ngụ Đình đè nén lửa giận, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng không thể xua tan đi đám mây đen trên khuôn mặt anh. Cố Tân Tân trong lòng hốt hoảng, còn chưa kịp há miệng thì đã nghe được Cận Ngụ Đình gầm lên. "Đừng có liên lụy đến người khác, Cố Tân Tân, Thương Lục nếu như xảy ra chuyện gì thì ai cũng không thể bảo vệ được cô!"
Lòng dạ Cận Hàn Thanh có bao nhiêu độc ác, trước mặt anh ta ân tình thì có thể có cái tác dụng chó má gì chứ.
Nhưng lời này truyền vào tai Cố Tân Tân lại thành một hàm ý khác. Người mà anh luôn đặt ở vị trí đầu tiên trong lòng luôn là Thương Lục không phải sao?
"Vậy thì anh phải thật cẩn thận bảo vệ cho chị ấy, đừng để chị ấy bị tôi hại." Cố Tân Tân nói ra lời này, trong lòng không tránh được bi thương trào dâng.
Cô quay đầu muốn rời đi, nhưng chỉ vừa mới đi được vào bước lại cảm giác không cam lòng.
Cô quay đầu vọt đến trước mặt Cận Ngụ Đình, vành mắt đỏ ửng hướng về phía anh, "Có ai lại thích đi hại người, anh lại là kẻ thích đi nghe trộm như vậy? Đã thế thì phiền anh lần sau nếu như muốn trốn một góc nghe lén thì phải nghe cho thật trọn vẹn. Tôi nói tôi có thể lừa chị ấy ra ngoài, khiến cho chị ấy biến mất như lần trước, nhưng tôi sẽ không làm như vậy. Tôi chỉ nói lời ác độc như vậy thôi, dù sao anh cũng coi chị ấy thành bảo bối như vậy, nếu như tôi mà động phải chị ấy thì nhất định sẽ không được chết tử tế, mà hiện tại tôi đang được Cận gia cho ăn ngon cho chỗ ở tốt như vậy, dù là trên danh nghĩa là vợ của anh nhưng cũng chỉ là một cái bia đỡ đạn mà thôi. Tôi không có tình cảm với anh, cũng không thích anh, trong lòng anh có ai thì liên quan gì đến tôi chứ?"
Cô nói một tràng dài như vậy, một hơi liền nói hết. Sắc mặt Cận Ngụ Đình càng ngày càng khó coi, nhớ kỹ một câu nói cuối cùng, hơn nữa còn nhớ vô cùng rõ ràng.
"Nếu một chút tình cảm với tôi cũng không có, vậy vì sao sau khi xem xong nhật ký lại phải có phản ứng lớn như vậy?"
"Là bởi vì tôi bị anh bức hôn, nhưng làm thế nào tôi cũng không ngờ được trong lòng anh lại có ý với chính chị dâu của mình. Tôi thật sự một chút cũng không muốn bị kéo vào cái mối quan hệ lằng nhằng rắc rối này của anh."
Cố Tân Tân nói xong, xoay người rời đi.
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô mà thất thần, lời này cô vừa mới nói ra, với vẻ mặt đó nữa, không giống như là đang giả vờ.
Trong lòng anh không khống chế được cảm giác mất mát đang trào lên, loại cảm giác khó chịu trong lòng không ngừng cấu xé bên trong, còn có cả một chút đau.
Tần Chi Song đi ra không thấy Cố Tân Tân đâu, bà đặt đồ trên tay xuống bàn. "Tân Tân đâu rồi?"
Sắc mặt Cận Ngụ Đình có chút không được tự nhiên. "Cô ấy ở đây ạ? Con không thấy."
Lúc này, Thương Lục đã vùi đầu được một hồi lâu trước khung tranh chợt ngẩng đầu lên, cây bút trong tay chỉ vào Cận Ngụ Đình. "Cãi nhau!"
Cận Ngụ Đình khẽ run, ánh mắt rơi xuống mặt cô ấy, Tần Chi Song đi đến, đặt tay lên bả vai cô ấy. "Ai với ai cãi nhau cơ?"
"Cãi nhau rồi chạy." Thương Lục nói xong, cầm bánh ngọt lên bỏ vào miệng.
Môi mỏng khẽ nhếch, Cận Ngụ Đình chỉ tay về phía cổng của tòa nhà chính, "Không cãi nhau, cô ấy nhìn thấy con đến nên tự mình bỏ đi thôi."
"Tân Tân cũng không phải người không hiểu chuyện như thế, nếu thật sự là con bé có chuyện gì phải đi, vậy vì sao lại không nói với mẹ một tiếng chứ."
Đôi môi mỏng mím lại càng thêm chặt, nhưng anh làm sao có thể thừa nhận mình với Cố Tân Tân cãi nhau được chứ. "Có lẽ vì không muốn gặp con nên đến phép tắc cũng quên mất."
"Cũng có thể, vậy thì con càng phải nghĩ xem vì cớ gì mà con bé lại không muốn nhìn mặt mình đi."
Cận Ngụ Đình đứng ở đây như người thừa, trong lời nói của Tần Chi Song rõ ràng thể hiện bất mãn với anh.
Anh quay đầu về tòa nhà Tây, Tần Chi Song cũng chẳng buồn giữ anh lại, trong miệng còn không ngừng nói theo. "Vợ chính mình vừa nhìn thấy mình liền chạy mất là cái lẽ gì chứ? Trong lòng không nghĩ tự kiểm điểm lại đi?"
Cận Ngụ Đình trở lại phòng ngủ chính, nhìn thấy Cố Tân Tân ngồi trên bệ cửa sổ, một tay chống má, giống như đang nghĩ nội dung cho chương mới.
Anh đi tới, lại lượn thêm mấy vòng bên cạnh người cô, Cố Tân Tân phát phiền, quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Cận Ngụ Đình thấy thế thì dừng chân, "Chiều nay ba cô gọi cho tôi."
"Ừ." Cố Tân Tân thật sự không muốn đáp lại anh, nên cũng không buồn hỏi thêm là gọi làm gì.
"Chủ nhật tuần sau con gái chú cô kết hôn, bọn họ mong tôi có thể tới."
Cố Tân Tân không nói lời nào, bút đặt trên bảng vẽ điện tử không ngừng vẽ loạn.
Cận Ngụ Đình biết Cố Tân Tân nhất định là rất để tâm đến những người trong nhà. Dù sao cô cũng là kết hôn với Cận Ngụ Đình, loại trường hợp này nếu như anh không đi thì nhất định họ hàng bên đó sẽ hỏi từ đông sang tây, đến lúc đó nhất định cô sẽ không chịu nổi nữa, giống như lúc về nhà ăn Tết cũng y hệt không sai biệt.
Anh đút một tay trong túi, nhìn cô không để ý đến mình thì chân dài không khỏi hơi nhúc nhích, "Tôi đã hỏi Khổng Thành, ngày hôm đó lịch trình không có chỗ trống, cả sáng lẫn chiều đều có họp."
Cố Tân Tân không ngẩng đầu, hỏa khí bốc lên. "Vậy thì khỏi đến."
"Ba cô đã nói rồi, nhất định tôi phải qua."
Cố Tân Tân ngồi dậy, không tình nguyện hướng đầu về phía Cận Ngụ Đình. "Đã khó khăn như thế, tôi thấy anh cũng không cần miễn cưỡng mình quá làm gì."
Cận Ngụ Đình cúi người xuống, thấy Cố Tân Tân không nhìn mình thì trực tiếp ngồi luôn xuống đối diện với cô, "Đến lúc đó họ hàng nhất định sẽ vây quanh hỏi cô vì sao tôi không tới?"
"Cứ nói anh bận rộn là được."
"Bận rộn thế nào mà một bữa cơm cũng không dành ra thời gian được chứ."
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm Cố Tân Tân, không muốn bỏ qua dù là một chi tiết nhỏ biến hóa trên khuôn mặt cô, thế nào, cô còn chưa nghe ra ý của anh sao?
"Anh với người khác làm sao giống nhau được, tổng giám đốc lận đó, bận rộn muốn bay lên luôn được ấy chứ."
Cận Ngụ Đình giật lấy bảng vẽ trên tay cô. "Cố Tân Tân!"
"Lúc đó anh cứ gọi thẳng về cho ba tôi là được rồi, hoặc là đến lúc đó tôi tùy tiện tìm một cái lý do, chú thím nhất định sẽ không có ý kiến."
Cận Ngụ Đình co một chân dài lên, nếu là trước đây Cố Tân Tân nhất định sẽ đến cầu xin anh, kéo anh đi cùng.
Lần này anh đúng là tự kéo mặt mình xuống.
Cố Tân Tân lấy lại bảng vẽ điện tử trong tay anh, sự chú ý của cô lần nữa tập trung lại lên đó, một hồi lâu sau mà người đàn ông vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Thật lâu thật lâu, Cố Tân Tân nghe được từ đối diện truyền đến âm thanh trầm thấp. "Thật ra tối đó tôi cũng có thể dành ra chút thời gian rảnh, tôi có thể bảo Khổng Thành chuyển công việc qua hết tuần này."
"Như vậy lại khiến Cửu gia vất vả quá rồi.''
Ánh mắt Cận Ngụ Đình vẫn nhìn chằm chằm cô. "Không coi là quá vất vả."
Mi mắt cô nhẹ giương, ánh mắt đón lấy tầm mắt của anh. Anh ngồi đây dây dây dưa dưa với cô nửa ngày cũng chỉ muốn nói cho cô biết là anh cũng có thể đi?
"Đến lúc đó chúng ta có cần chuẩn bị quà mừng gì không?"
Cố Tân Tân đặt bút xuống, đứng dậy đi về phía giường lớn. "Tôi đã chuẩn bị phong bì 1000 tệ(*), ba mẹ tôi cũng sẽ chuẩn bị."
(*) hiện tại không biết tỷ giá đang là bao nhiêu, nhưng chắc nằm trong khoảng 1NDT ~ 3500 đồng ~~> 1000 tệ là khoảng 3tr5
"Còn tôi thì sao?"
"Dĩ nhiên không cần nữa."
Cận Ngụ Đình đi sau cô, ngữ khí hơi đổi. "Cô bảo tôi đi theo ăn không?"
"Nếu anh muốn cho riêng thì tôi cũng không có ý kiến."
Cận Ngụ Đình nhìn cô một cái bộ dạng không chút hứng thú, giống như nói thêm với anh một câu chỉ thêm lãng phí thời gian. Anh cũng là người kiêu căng tự mãn, thấy thái độ của cô như vậy thì dĩ nhiên không muốn tiếp tục rước nhục vào người. Nhưng thế nào miệng lại không nghe anh sai khiến.
"Tiền mừng cô cho cũng được thôi, nhưng nếu đêm nay cô không có việc gì thì đi cùng tôi ra ngoài chọn một món quà mừng đi."
Cố Tân Tân lạnh lùng từ chối anh, "Không đi."
"Đó là lễ đính hôn của em cô đó."
"Tôi đưa tiền mừng là được rồi."
Cận Ngụ Đình thấy cô vén chăn muốn trèo lên giường, "Được thôi, vậy thì tuần sau gặp em họ cô tôi sẽ nói với cô ấy là vốn dĩ tôi muốn chuẩn bị một món quà, nhưng cô lại không chịu."
Động tác của Cố Tân Tân ngừng lại. "Mắc mớ gì đến tôi?"
"Cô có thể chờ xem sau đó cô ấy sẽ có thể có ý kiến gì với mình hay không."
Cố Tân Tân bị làm cho nói không ra lời, chiêu gây xích mích chia rẽ này quả thật đã đạt đến cảnh giới tối cao rồi.
Buổi tối lúc đi ra khỏi cửa Cố Tân Tân vô cùng không tình nguyện, hai người ngồi trong xe ai cũng không nói một lời nào. Lúc xe dừng lại Cố Tân Tân ngồi im không nhúc nhích, "Anh với Khổng Thành đi đi."
Khổng Thành xoay người nhìn về phía Cố Tân Tân, "Cửu phu nhân, phu nhân cứ đùa, tôi làm sao biết mua đồ thế nào cho con gái chứ."
Cố Tân Tân lập tức bốp chát lại anh ta. "Không phải anh vẫn mua quần áo cho tôi đó sao? Còn rất vừa."
"Đây là việc Cửu gia giao phó."
Cận Ngụ Đình liếc hai người một cái. "Có cần dừng xe sang bên đó cho hai người tán gẫu hay không?"
Cố Tân Tân đẩy cửa xe đi thẳng xuống, Khổng Thành thấy thế thì cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Tối thứ sáu, mấy vị phu nhân tiểu thư đến đây rất nhiều, dù sao sáng mai đã có thể ngủ nướng rồi, đêm nay có thể tự do thả mình một chút.
Cố Tân Tân bước vào thang máy, cô không biết Cận Ngụ Đình muốn mua cái gì, nhìn quanh bốn phía, "Đi tầng mấy?"
"Sao cũng được."
"Anh muốn mua cái gì?"
Cận Ngụ Đình thu hồi ánh mắt nãy giờ vẫn đặt trên mặt cô. "Nếu là cô thì cô muốn nhận được quà gì?"
"Tiền." Cố Tân Tân vô cùng thực tế đáp lại.
Khóe miệng Cận Ngụ Đình không nhịn được giương lên, nhấc tay lên ấn chọn tầng ba. "Vậy thì đi thôi."
Lúc anh dẫn Cố Tân Tân vào trong một gian hàng, Cố Tân Tân biết giá của nhãn hiệu này không hề nhỏ, Cận Ngụ Đình nói người bán hàng lấy ra những mẫu mới nhất, cô ấy đưa một chiếc túi xách khoác lên cánh tay Cố Tân Tân.
"Đây là mẫu túi bán chạy nhất năm nay, cực kỳ đẹp mắt."
Cận Ngụ Đình liếc mắt, hỏi Cố Tân Tân. "Cô thấy thế nào?"
"Cũng tàm tạm."
"Vậy cái này thì sao?" Người bán hàng lại lấy thêm một cái khác nữa đeo lên cho Cố Tân Tân, cô thấy cô ấy thậm chí phải đeo gang tay nên cũng không muốn thử lâu. "Hai cái đều đẹp."
"Cô thích cái nào?" Cận Ngụ Đình truy hỏi đến cùng.
Khổng Thành ngồi trên một chiếc ghế sa lông cách đó không xa. Anh ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Cận Ngụ Đình dẫn người khác đi mua sắm, trước giờ thời gian với anh luôn rất quý giá, chưa bao giờ đem nó lãng phí ở mấy việc vô vị này. Cố Tân Tân trả lại chiếc túi về tay người bán hàng. "Tôi không chọn được, hai cái đều đẹp."
"Vậy thì mua cả hai cái đi."
Người bán hàng nghe vậy thì cười tươi rói. "Mắt thẩm mỹ của ngài thật tốt, hai loại không giống phong cách nhau, có thể thay đổi."
Cố Tân Tân biết rõ đây là tiền anh bỏ ra nên cũng không để tâm lắm, nhưng vừa mới nhìn đến giá cũng không khỏi líu lưỡi. "Lãng phí."
Khổng Thành thấy bọn họ đã chọn xong xuôi thì nhanh nhẹn đứng dậy đi theo người bán hàng đi thanh toán.
Cận Ngụ Đình chống tay ở thắt lưng, làm vẻ thờ ơ nói. "Cô chọn lấy một cái đi, cái còn lại tặng cho em họ của cô."
"Tôi không cần."
"Vậy thì cô chọn lấy một cái vứt đi, còn dư một cái tặng cho em họ cô."
Khổng Thành cầm theo chiếc túi được gói kỹ lưỡng đi phía sau hai người, bên trong khu trung tâm thương mại toàn người là người, bọn họ đụng phải không ít mấy cặp tình nhân khoác tay nhau đi qua. "Phim sắp chiếu rồi, nhanh lên. . . . . ."
"Em còn chưa mua nước uống nữa. . . . . ."
Cố Tân Tân có chút hoảng hốt, đây mới là dáng vẻ nên có của tình yêu, vui vẻ cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm, lại vui vẻ đi xem phim.
Cận Ngụ Đình hết sức cố gắng thả chậm lại bước chân đi bên cạnh cô, anh cũng chưa từng làm những việc như vậy. Khổng Thành đi theo anh từng ấy năm, xưa nay lại chưa từng thấy anh và Cố Tân Tân ra ngoài hẹn hò. Nếu như nói thế giới tình cảm của Tân Tân sạch sẽ như một tờ giấy trắng, vậy còn Cận Ngụ Đình thì thế nào?
Kỳ thực, có gì khác nhau đâu?
"Còn muốn mua gì nữa không?"
Cố Tân Tân lắc nhẹ đầu, "Không có."
Trở lại tầng một, xung quanh đều là mỹ phẩm, Khổng Thành đứng bên cạnh Cận Ngụ Đình, cả một đoạn đường đều vô cùng cẩn thận nhìn xung quanh. Cố Tân Tân liếc một cái, không nhịn được nói. "Khổng Thành, anh không cần cẩn thận quá như vậy đâu, không lẽ anh còn sợ anh ta sẽ bị người ta bắt đi sao?"
"Cửu phu nhân, những nơi đông người sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh không kịp trở tay, cẩn thận vẫn hơn."
Cố Tân Tân nhìn thấy cách đó có người đứng thành hàng dài thì không khỏi nhón chân lên nhìn, hóa ra là chuỗi cửa hàng hồng trà đã vào đến trong khu trung tâm thương mại này rồi.
Khổng Thành lấy điện thoại gọi cho tài xế, Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước. "Tôi đi mua một cốc trà sữa."
Gian hàng trà sữa trước mặt xếp thành hàng rất dài, không hề nói quá, có lẽ phải đến cả trăm mét. Cố Tân Tân đứng ở cuối hàng, Cận Ngụ Đình đi theo, "Chỗ này bán cái gì?"
"Trà sữa."
"Cô muốn uống? Lát nữa tôi nói người mang đến tòa nhà Tây."
Cố Tân Tân đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Cửa hàng này hot nhất chính là Lưỡng Trọng Thiên Băng Hỏa, hơn nữa không bao giờ giao hàng đi xa, nhất định phải mua tại chỗ uống nếu không thì mùi vị nhất định sẽ không được trọn vẹn."
Khổng Thành nhìn một hàng dài như vạn lý trường thành phía trước, không nhịn được khuyên nhủ. "Không thì tôi chờ ở đây, Cửu gia, ngài với. . . . . ."
Cố Tân Tân ngắt lời anh ta. "Hai người lên xe trước đi, tôi ở đây chờ được rồi."
Cận Ngụ Đình nhìn đồng hồ, còn sớm, lại nói Cố Tân Tân hiếm khi nổi hứng muốn ăn thứ gì đó, nãy giờ chỉ một hai phút thôi mà phía sau bọn họ đã có thêm đến mười người xếp vào hàng rồi.
Phía trước có nhân viên phục vụ của quán trà đi tới, cầm tập giấy nhớ trong tay. "Cô uống gì?"
Cố Tân Tân chỉ chỉ Cận Ngụ Đình và Khổng Thành phía sau. "Cho ba ly Lưỡng Trọng Thiên Băng Hỏa đi."
Nhân viên phục vụ viết số lên phía trên, cầm ba tờ giấy nhớ đưa cho bọn họ.
Hàng người đi rất chậm, Cố Tân Tân đợi cũng đã có chút sốt ruột. Phía trước có nữ sinh làm rơi tờ giấy nhớ xuống, cô nhìn theo, tờ giấy nhẹ nhàng lượn qua bên này, sau đó rơi xuống chân Cận Ngụ Đình.
Khổng Thành khom lưng nhặt lên, nữ sinh kia nhanh chân đi đến trước mặt anh ta. "Cám ơn."
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân chỉ là lơ đãng đánh mắt qua, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng đáy mắt nữ sinh kia hiện lên vẻ kinh diễm, con ngươi trợn tròn, gò má đỏ lên, mà tầm mắt thì nhìn chằm chằm vào Cận Ngụ Đình không dứt ra được.
Người đàn ông như vậy đi ra ngoài thật sự chính là trêu hoa ghẹo nguyệt, quần áo và khí chất như vậy, quả thật chính là độc dược chí mạng.
Gặp một người hạ một người, dù là mấy dì cao tuổi cũng đừng nghĩ may mắn thoát khỏi.
Cố Tân Tân đi lên hai bước, Cận Ngụ Đình bước theo phía sau. Nữ sinh lúc này mới định thần lại, đỏ mặt quay về hàng.
Cô ấy run rẩy lấy điện thoại ra, kích động suýt chút nữa không gõ ra chữ, "Mọi người, tớ vừa nhìn thấy phía sau cách năm người một anh đẹp trai a, soái đến mức người và thần đều phải phẫn nộ mà, mẹ ơi, tớ muốn phạm tội luôn rồi."
Mấy nữ sinh xếp hàng phía trước nhận được tin, lần lượt quay đầu lại.
Trời ạ, là thật!
Cố Tân Tân chịu đựng hàng loạt ánh mắt sượt qua người mình phóng tới Cận Ngụ Đình đằng sau. Bọn họ đã sớm tự động bỏ qua cô, mọi sự chú ý đều đặt ở trên người Cận Ngụ Đình.
Anh không biết là do đã quen hay là do da mặt đủ dày, hoàn toàn có thể duy trì dáng vẻ mặt điếc tai ngơ.
Ở những nơi phải xếp hàng chờ đợi chính là như vậy, đứng chán chê sẽ có người lôi điện thoại ra nghịch, hoặc là túm lại tám chuyện. Những người phía trước nghe được bàn tán, không hiểu lắm cũng nghiêng đầu ra. Chiều cao của Cận Ngụ Đình lại vừa đúng là một cái ưu thế, trong một đám người như vậy vẫn có thể dễ dàng tìm được ra anh.
Hiệu ứng mỹ nam một khi đã được khởi động, kết quả vô cùng đáng sợ.
Cố Tân Tân nhìn thấy đám đông cứ như vậy một truyền mười, mười truyền một trăm, cả một hàng dài phía trước lúc này đều đã quay lại nhìn.
Đôi mi thanh tú của cô nhíu chặt, đúng là muốn uống một cốc trà sữa cũng không được yên. Khổng Thành cũng thu tình huống này vào trong mắt. "Cửu gia, hay là ngài ngồi xuống bên cạnh đi, Cửu phu nhân muốn uống gì tôi xếp hàng chỗ này chờ rồi mua cho phu nhân."
Bốn phía đều là những cửa hàng thu hút khách, người nhiều như vậy, nơi nào mà chẳng giống nhau.
Cố Tân Tân nhìn phía trước còn có mấy chục người nữa, rốt cuộc là còn phải chờ đến khi nào?
Nếu là lúc trước thì cô đã sớm quay đầu bước đi, chỉ là không hiểu đêm nay làm sao cô lại chỉ muốn uống cái này, nhưng là xếp hàng cũng phát chán, Cố Tân Tân quay lại nói với Cận Ngụ Đình. "Anh đứng đây trước đã, đừng có đi ra, tôi ra đó nhìn xem quầy thu ngân bên đó sao lại chậm như thế."
Cô nói xong thì lập tức quay gót đi luôn, Cận Ngụ Đình và Khổng Thành đứng trong đám người thật sự liền không di chuyển.
Cố Tân Tân đi về phía trước, phía trước cũng có mấy nữ sinh đang nhỏ giọng bàn luận. "Bọn tớ mới giả vờ đi lướt qua nhìn, thật sự rất rất đẹp trai luôn đó!"
"Không phải là có đoàn phim nào đó đến đây đấy chứ?"
"Không thể nào, không thấy mọi người xung quanh nói gì đến cái này, mà dù có là minh tinh đi chăng nữa cũng không thể đẹp như vậy được ấy chứ."
Cố Tân Tân vểnh tai lên nghe, cô đi lên phía trước một bước, lên tiếng. "Tôi có thể cho mấy cô số điện thoại của anh ta."
Mấy nữ sinh nửa tin nửa ngờ nhìn cô một cái. "Thật?"
"Đương nhiên, có thể đứng ngay đây gọi thử."
Tầm mắt của một người trong đó quét tới quét lui trên người cô, "Cô là ai vậy?"
"Nếu như cô đưa phiếu trong tay cho tôi, tôi sẽ nói cho cô biết."
"Một lời đã định."
Cố Tân Tân đưa tay ra, "Đưa điện thoại cho tôi."
Nữ sinh đó lấy điện thoại treo trên cổ xuống, đặt vào tay Cố Tân Tân, cô đánh ra một dãy số lên đó, "Gọi thử đi."
Đối phương nửa tin nửa ngờ ấn gọi đi, sau đó quay đầu lại nhìn chằm chằm phía sau, mãi đến khi Cận Ngụ Đình rút điện thoại trong túi ra, chuẩn bị ấn nghe.
Cô ấy kích động đến mức giậm chân, nhanh chóng ngắt điện thoại. "Thật luôn má ơi!"
"Oa, nhanh nhanh thêm vào wechat đi!"
Cố Tân Tân xòe tay ra. "Phiếu đâu?"
Đối phương không do dự cầm tờ giấy nhớ đặt vào lòng bàn tay cô, nhường đi vị trí đã mất nửa ngày xếp hàng.
Cận Ngụ Đình còn đang đứng trong đám người, Khổng Thành hạ thấp giọng nói. "Cửu phu nhân không phải là cố tình có chứ? Hôm nay lúc ra khỏi cửa tôi thấy tâm trạng phu nhân có vẻ không tốt."
Người đàn ông lạnh mặt không lên tiếng, Khổng Thành thấy phía này càng ngày càng có nhiều người chú ý đến, "Cửu gia, tôi thấy ngài hôm nay rất chiều chuộng phu nhân."
Cận Ngụ Đình bị lời này thúc mạnh vào dây thần kinh. "Có sao?"
"Có."
Cận Ngụ Đình vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Tân Tân cầm cốc trà sữa trong tay đang đi đến. Nhìn qua giống như đã uống được một nửa, Khổng Thành lập tức vui vẻ, "Phu nhân mua được rồi?"
"Ừ, đi thôi." Cố Tân Tân vẫy vẫy tay, Khổng Thành hận không thể nhanh chóng rời khỏi nơi này, Cận Ngụ Đình cau mày đi phía sau Cố Tân Tân, "Cô chen ngang sao?"
". . . . . ."
Trở lại xe, điện thoại Cận Ngụ Đình vang lên, lại là cái số lạ vừa rồi.
Anh ấn nghe sau đó đặt bên tai, "Alo?"
"Xin chào, có thể kết bạn wechat không?"
Vẻ mặt Cận Ngụ Đình lạnh lùng, thẳng tay cúp điện thoại.
Cố Tân Tân hút mạnh một hơi, thật lạnh.
Điện thoại tinh một cái, Cận Ngụ Đình nhìn thông báo hiển thị trên màn hình, wechat có thêm một lời mời kết bạn.
"Anh đẹp trai ở quán trà sữa, xác nhận kết bạn đi mà."
Ngón tay Cận Ngụ Đình gõ gõ mấy cái lên đó rồi đặt xuống, lườm qua Cố Tân Tân đang uống trà sữa bên cạnh đến hăng say. "Vì sao cô ta lại có số của tôi?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom