Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-121
Chương 121: Huyết mạch (1)
Lâm Thịnh đi một vòng dọc theo con đường bán thú cưng, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút phản ứng của hoa văn trên mu bàn tay của mình. Phản ứng không quá mạnh mà cậu chỉ lờ mờ cảm thấy có sự thay đổi yếu ớt. Nếu không phải do cậu để ý từng thay đổi nhỏ thì e rằng cũng không thể phát hiện được.
Ngay trước cửa hàng thú cưng thứ hai từ cuối lên, cậu đi chậm dần rồi từ từ dừng lại trước một chiếc bình thủy tinh được bày ở cửa. Trong bình nhốt một con thằn lằn già nua màu nâu đen. Con thằn lằn này nhìn trông vô cùng kỳ quái. Nó có lớp da màu nâu đậm nhưng cặp mắt lại có màu xám nhạt. Lâm Thịnh chú ý tới làn da đầy nếp nhăn của nó, nhìn nó đã rất già, già đến mức không muốn lãng phí sức lực để cử động, dù chỉ là nhúc nhích lấy một cái.
Khi Lâm Thịnh nhìn vào đôi mắt của nó, cậu mơ hồ cảm nhận được sự lạnh nhạt. Đó là một loại cảm xúc rất quái dị: lạnh nhạt đến cực cùng, tàn nhẫn mà bình tĩnh.
"Con thằn lằn này bán thế nào?" Lâm Thịnh đứng thẳng dậy, hỏi ông chủ đang đi tới gần.
Ông chủ ưỡn cái bụng bia, trong tay còn cầm mấy quân bài ngồi chơi dở với mọi người. Nghe thấy có người hỏi mua hàng, ông ta quay đầu nhìn.
"Một trăm, cậu cứ lấy đi. Đừng trách tôi không nhắc cậu trước, con thằn lằn này sắp chết già rồi, cầm về cũng không nuôi nổi mấy tháng đâu." Ông chủ thẳng thắn nói với cậu, không giấu giếm gì. Chẳng qua, ông ta vừa dứt lời, một người đàn bà lớn tuổi đang cùng đánh bài nói chen vào.
Advertisement / Quảng cáo
"Con thằn lằn này của ông vẫn còn à? Trước kia ông nhập nhiều thằn lằn như vậy, bây giờ cũng chỉ còn một con này thôi sao?"
"Gần như vậy, đều bị nó cắn chết rồi." Ông chủ bụng bia vừa nhắc tới chuyện này liền không chịu được.
"Trước kia chỉ để chúng nó ở chung một đêm để chờ lồng mới được gửi tới, tôi còn tự mình lấy giấy bìa ngăn bọn chúng ra cơ! Đúng là con mẹ nó xui tận mạng! Mới sáng ngày hôm sau tôi đi ra đã thấy những con thằn lằn khác nằm phơi bụng hết!"
"Chúng bị bệnh gì hay sao ạ?" Lâm Thịnh tò mò hỏi.
"Không bị bệnh, bệnh cái rắm ấy! Không nói nữa, dù sao thì một trăm đồng, cậu lấy thì lấy." Ông chủ bụng bia quay đầu lại, tiếp tục đánh bài.
Lâm Thịnh vươn tay trái ra, nhẹ nhàng đưa tới gần bình thủy tinh chứa con thằn lằn già. Khi khoảng cách với con thằn lằn già càng lúc càng gần, cái loại cảm giác đói bụng khó hiểu phát ra từ hoa văn màu bạc trên mu bàn tay cậu cũng càng lúc càng rõ ràng.
"Quả nhiên, chính là nó..." Trong lòng Lâm Thịnh đã chắc chắn. Cậu lấy ví tiền từ trong túi ra, đếm hai tờ một trăm đưa tới.
"Cả cái bình này nữa, cháu mua hết."
"Cái bình thủy tinh này một trăm không đủ." Ông chủ quay đầu nhận tiền, thuận miệng nói: "Đưa thêm năm mươi đồng nữa là được."
"Vâng." Lâm Thịnh cũng lười trả giá. Với một con thằn lằn có huyết mạch siêu phàm, chỉ hai trăm năm mươi đồng quả thực quá rẻ. Cậu trả tiền xong thì ôm lấy cái bình thủy tinh, xin ông chủ một cái túi nilon lớn để bỏ vào. Cậu còn lót thêm thật nhiều giấy xung quanh rồi tiếp tục xách đi loanh quanh.
Lần này, hình như bởi vì có con thằn lằn trong tay quấy nhiễu nên cảm giác đói bụng của hoa văn trên mu bàn tay Lâm Thịnh luôn không ngừng cuộn trào. Cậu đi loanh quanh thêm vài vòng nhưng không tìm thấy sinh vật huyết mạch siêu phàm nào nữa. Không còn cách nào khác, Lâm Thịnh đành xách con thằn lằn đi thẳng tới căn cứ điểm xưa nay của mình - kho hàng ở nhà máy bỏ hoang.
Nơi đó cách thành phố rất xa, mỗi một lần tới đó cậu đều phải bắt xe, làm cậu cảm thấy hơi bất tiện. Ôm ý nghĩ bữa nào phải đi tìm một chiếc xe để lái trong bụng, Lâm Thịnh lại xách lồng lên lần nữa rồi đi vào trong kho hàng.
Cậu đặt bình thủy tinh ở một bên. Sau đó, cậu bắt đầu sắp xếp nghi thức Triệu Hoán Dị Giới sơ cấp mới với thao tác rất nhanh nhẹn. Phần lớn các nguyên liệu đã có sẵn, chỉ có một ít thứ cần phải chuẩn bị mới nên bắt buộc phải đi bắt ngay trước khi tiến hành. Vì vậy, hôm nay Lâm Thịnh chỉ định vẽ nghi thức triệu hoán ra trước để sau này sẽ dùng.
"Huyết mạch siêu phàm của con thằn lằn này quá yếu, hơn nữa năng lượng không ổn định, dù mình có dung hợp thì cũng chẳng chắc tăng lên được bao nhiêu. Xem ra, thứ thật sự đáng tin vẫn là phải xem triệu hoán."
Trong lòng Lâm Thịnh đã quyết định rồi, cậu sẽ dùng vật mình triệu hoán để rút ra tinh thể máu thuần túy. Cho dù vì vậy mà tốn mất một lần triệu hoán quái vật, nhưng nếu có thể dung hợp được huyết mạch mạnh mẽ, thì tổn thất như vậy cũng có thể chấp nhận được.
"Vừa hay bây giờ mình cũng có đủ phụ tải linh hồn (*) rồi, đi triệu hoán những sinh vật mạnh hơn thôi." Lâm Thịnh liếc nhìn con thằn lằn già trong chiếc bình thủy tinh.
(*) Phụ tải linh hồn là mức độ mà linh hồn của Lâm Thịnh có thể gánh vác được.
Advertisement / Quảng cáo
Cậu định lập khế ước với con thằn lằn, để nó trở thành vật nuôi của mình giống như quạ đen trước đây vậy. Nhưng những thứ này đều cần chuẩn bị nguyên liệu. Cậu bình tâm lại, tỉ mỉ vẽ trận đồ nghi thức trong kho của nhà máy bỏ hoang.
Sáu tiếng sau, sắc trời dần dần tối đi, hai trận đồ khác nhau rốt cuộc cũng được cậu vẽ xong trong một ngày.
Lâm Thịnh ngồi xổm trên nền đất trong kho hàng, liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng biết rõ kiểu gì thì hôm nay cậu cũng không thể nào chuẩn bị xong hết được nên dứt khoát đứng dậy.
"Để ý nơi này cho tôi, đừng để ai tới gần." Cậu bình tĩnh dặn dò một câu.
Xì...
Một màn sương đen dày đặc nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một kiếm sĩ cường tráng mặc áo đen đầu quấn băng vải trắng. Kiếm sĩ Hắc Vũ chậm rãi cúi người với Lâm Thịnh, không nói một lời.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ, cha mẹ cậu dạo này cũng vì chuyện của chị mà nghỉ ở nhà. Cho nên cậu không cần phải phân chia quá nhiều người ra để bảo vệ. Lâm Thịnh để cho Khiên Thánh Tàn Bạo âm thầm bảo vệ nhà mình, còn lại hai tên kiếm sĩ Hắc Vũ thì đi xử lý một số chuyện vụn vặt khác.
Chủ yếu là vì khả năng ẩn núp của kiếm sĩ Hắc Vũ mạnh hơn Khiên Thánh Tàn Bạo rất nhiều, chỉ cần họ đội thêm một cái mũ để che kín lớp băng vải thì không khác nhiều so với một người đàn ông bình thường.
Lâm Thịnh cẩn thận cuộn lại tất cả trận đồ rồi bỏ vào balô. Còn những thứ chai chai lọ lọ đựng vật liệu thì quá nhiều nên cậu để luôn ở trong góc rồi dặn kiếm sĩ Hắc Vũ trông coi.
"Trông chừng nó!" Lâm Thịnh lại lần nữa hạ lệnh với kiếm sĩ Hắc Vũ.
Kiếm sĩ Hắc Vũ nhanh chóng cử động cơ thể, rảo bước tới trước đống chai lọ kia, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào mấy món ấy. Động tác của gã vô cùng cẩn thận và kỹ lưỡng, ánh mắt xuyên qua băng vải nhìn đăm đắm vào những thứ này.
"Cái tên này định giữ nguyên tư thế này đến ngày mai luôn à?" Lâm Thịnh chẳng còn biết nói gì. Cậu không nán lại thêm mà đeo balô lên rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Đối với một nghi thức, thứ quan trọng nhất chính là trận đồ và câu thần chú khởi động, còn nguyên vật liệu thì thực ra ai cũng có thể dễ dàng mua được. Chỉ cần cậu không tiết lộ ra trận đồ nằm trong balô và câu thần chú trong đầu mình thì nghi thức cũng không có nguy cơ bị lộ.
Về đến nhà, tâm trạng Lâm Thịnh được thả lỏng một chút. Cậu trò chuyện với chị gái về một số tin đồn thú vị trong cuộc sống ở đại học, coi như là giúp chị thoải mái vui vẻ hơn một chút.
Đến bữa tối, vì buổi trưa chưa ăn cơm nên Lâm Thịnh ăn một hơi hết cả năm bát, mà bát nào cũng đầy ụ. Thậm chí mẹ cậu còn giật mình lo lắng, bà vội vàng sờ trán cậu xem có phải bị ốm rồi không. Lâm Thịnh không có tâm trạng giải thích, cậu chỉ ứng phó mấy câu rồi bắt đầu lấy cớ về phòng làm bài tập, bắt đầu minh tưởng Hôi Ấn. Hết minh tưởng Hôi Ấn rồi tu luyện thánh lực, sau đó nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục. Cậu cứ đều đặn làm theo vòng tuần hoàn như vậy mãi tới giờ đi ngủ.
Lâm Thịnh gần như không kịp đợi, cậu vội vàng thay quần áo và giày thể thao rồi lập tức nằm lên giường, điều chỉnh hô hấp của mình chậm lại và cố gắng ổn định trạng thái.
Tích tắc tích tắc tích tắc...
Advertisement / Quảng cáo
Tiếng kim đồng hồ không biết từ đâu truyền vào trong tai cậu. Ý thức của Lâm Thịnh theo âm thanh này nhanh chóng rơi vào mơ hồ, dần dần mất cảm giác.
Lách cách.
Có thứ gì đó rơi trên mặt đất.
Lâm Thịnh mở mắt ra, thấy bên chân mình có một khối giáp chân rơi xuống. Cậu cẩn thận nhìn, thấy bộ giáp mình mặc trên người đã không chịu nổi sức nặng nữa, khối giáp bên chân trái rơi "bộp" lên mu bàn chân rồi lăn vài vòng trên sàn.
"Cái gì đây? Hàng kém chất lượng à?"
Cậu vươn tay, dứt khoát cởi bộ giáp nặng nề trên người ra.
- ----
Lâm Thịnh đi một vòng dọc theo con đường bán thú cưng, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút phản ứng của hoa văn trên mu bàn tay của mình. Phản ứng không quá mạnh mà cậu chỉ lờ mờ cảm thấy có sự thay đổi yếu ớt. Nếu không phải do cậu để ý từng thay đổi nhỏ thì e rằng cũng không thể phát hiện được.
Ngay trước cửa hàng thú cưng thứ hai từ cuối lên, cậu đi chậm dần rồi từ từ dừng lại trước một chiếc bình thủy tinh được bày ở cửa. Trong bình nhốt một con thằn lằn già nua màu nâu đen. Con thằn lằn này nhìn trông vô cùng kỳ quái. Nó có lớp da màu nâu đậm nhưng cặp mắt lại có màu xám nhạt. Lâm Thịnh chú ý tới làn da đầy nếp nhăn của nó, nhìn nó đã rất già, già đến mức không muốn lãng phí sức lực để cử động, dù chỉ là nhúc nhích lấy một cái.
Khi Lâm Thịnh nhìn vào đôi mắt của nó, cậu mơ hồ cảm nhận được sự lạnh nhạt. Đó là một loại cảm xúc rất quái dị: lạnh nhạt đến cực cùng, tàn nhẫn mà bình tĩnh.
"Con thằn lằn này bán thế nào?" Lâm Thịnh đứng thẳng dậy, hỏi ông chủ đang đi tới gần.
Ông chủ ưỡn cái bụng bia, trong tay còn cầm mấy quân bài ngồi chơi dở với mọi người. Nghe thấy có người hỏi mua hàng, ông ta quay đầu nhìn.
"Một trăm, cậu cứ lấy đi. Đừng trách tôi không nhắc cậu trước, con thằn lằn này sắp chết già rồi, cầm về cũng không nuôi nổi mấy tháng đâu." Ông chủ thẳng thắn nói với cậu, không giấu giếm gì. Chẳng qua, ông ta vừa dứt lời, một người đàn bà lớn tuổi đang cùng đánh bài nói chen vào.
Advertisement / Quảng cáo
"Con thằn lằn này của ông vẫn còn à? Trước kia ông nhập nhiều thằn lằn như vậy, bây giờ cũng chỉ còn một con này thôi sao?"
"Gần như vậy, đều bị nó cắn chết rồi." Ông chủ bụng bia vừa nhắc tới chuyện này liền không chịu được.
"Trước kia chỉ để chúng nó ở chung một đêm để chờ lồng mới được gửi tới, tôi còn tự mình lấy giấy bìa ngăn bọn chúng ra cơ! Đúng là con mẹ nó xui tận mạng! Mới sáng ngày hôm sau tôi đi ra đã thấy những con thằn lằn khác nằm phơi bụng hết!"
"Chúng bị bệnh gì hay sao ạ?" Lâm Thịnh tò mò hỏi.
"Không bị bệnh, bệnh cái rắm ấy! Không nói nữa, dù sao thì một trăm đồng, cậu lấy thì lấy." Ông chủ bụng bia quay đầu lại, tiếp tục đánh bài.
Lâm Thịnh vươn tay trái ra, nhẹ nhàng đưa tới gần bình thủy tinh chứa con thằn lằn già. Khi khoảng cách với con thằn lằn già càng lúc càng gần, cái loại cảm giác đói bụng khó hiểu phát ra từ hoa văn màu bạc trên mu bàn tay cậu cũng càng lúc càng rõ ràng.
"Quả nhiên, chính là nó..." Trong lòng Lâm Thịnh đã chắc chắn. Cậu lấy ví tiền từ trong túi ra, đếm hai tờ một trăm đưa tới.
"Cả cái bình này nữa, cháu mua hết."
"Cái bình thủy tinh này một trăm không đủ." Ông chủ quay đầu nhận tiền, thuận miệng nói: "Đưa thêm năm mươi đồng nữa là được."
"Vâng." Lâm Thịnh cũng lười trả giá. Với một con thằn lằn có huyết mạch siêu phàm, chỉ hai trăm năm mươi đồng quả thực quá rẻ. Cậu trả tiền xong thì ôm lấy cái bình thủy tinh, xin ông chủ một cái túi nilon lớn để bỏ vào. Cậu còn lót thêm thật nhiều giấy xung quanh rồi tiếp tục xách đi loanh quanh.
Lần này, hình như bởi vì có con thằn lằn trong tay quấy nhiễu nên cảm giác đói bụng của hoa văn trên mu bàn tay Lâm Thịnh luôn không ngừng cuộn trào. Cậu đi loanh quanh thêm vài vòng nhưng không tìm thấy sinh vật huyết mạch siêu phàm nào nữa. Không còn cách nào khác, Lâm Thịnh đành xách con thằn lằn đi thẳng tới căn cứ điểm xưa nay của mình - kho hàng ở nhà máy bỏ hoang.
Nơi đó cách thành phố rất xa, mỗi một lần tới đó cậu đều phải bắt xe, làm cậu cảm thấy hơi bất tiện. Ôm ý nghĩ bữa nào phải đi tìm một chiếc xe để lái trong bụng, Lâm Thịnh lại xách lồng lên lần nữa rồi đi vào trong kho hàng.
Cậu đặt bình thủy tinh ở một bên. Sau đó, cậu bắt đầu sắp xếp nghi thức Triệu Hoán Dị Giới sơ cấp mới với thao tác rất nhanh nhẹn. Phần lớn các nguyên liệu đã có sẵn, chỉ có một ít thứ cần phải chuẩn bị mới nên bắt buộc phải đi bắt ngay trước khi tiến hành. Vì vậy, hôm nay Lâm Thịnh chỉ định vẽ nghi thức triệu hoán ra trước để sau này sẽ dùng.
"Huyết mạch siêu phàm của con thằn lằn này quá yếu, hơn nữa năng lượng không ổn định, dù mình có dung hợp thì cũng chẳng chắc tăng lên được bao nhiêu. Xem ra, thứ thật sự đáng tin vẫn là phải xem triệu hoán."
Trong lòng Lâm Thịnh đã quyết định rồi, cậu sẽ dùng vật mình triệu hoán để rút ra tinh thể máu thuần túy. Cho dù vì vậy mà tốn mất một lần triệu hoán quái vật, nhưng nếu có thể dung hợp được huyết mạch mạnh mẽ, thì tổn thất như vậy cũng có thể chấp nhận được.
"Vừa hay bây giờ mình cũng có đủ phụ tải linh hồn (*) rồi, đi triệu hoán những sinh vật mạnh hơn thôi." Lâm Thịnh liếc nhìn con thằn lằn già trong chiếc bình thủy tinh.
(*) Phụ tải linh hồn là mức độ mà linh hồn của Lâm Thịnh có thể gánh vác được.
Advertisement / Quảng cáo
Cậu định lập khế ước với con thằn lằn, để nó trở thành vật nuôi của mình giống như quạ đen trước đây vậy. Nhưng những thứ này đều cần chuẩn bị nguyên liệu. Cậu bình tâm lại, tỉ mỉ vẽ trận đồ nghi thức trong kho của nhà máy bỏ hoang.
Sáu tiếng sau, sắc trời dần dần tối đi, hai trận đồ khác nhau rốt cuộc cũng được cậu vẽ xong trong một ngày.
Lâm Thịnh ngồi xổm trên nền đất trong kho hàng, liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng biết rõ kiểu gì thì hôm nay cậu cũng không thể nào chuẩn bị xong hết được nên dứt khoát đứng dậy.
"Để ý nơi này cho tôi, đừng để ai tới gần." Cậu bình tĩnh dặn dò một câu.
Xì...
Một màn sương đen dày đặc nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một kiếm sĩ cường tráng mặc áo đen đầu quấn băng vải trắng. Kiếm sĩ Hắc Vũ chậm rãi cúi người với Lâm Thịnh, không nói một lời.
Bây giờ đang là kỳ nghỉ, cha mẹ cậu dạo này cũng vì chuyện của chị mà nghỉ ở nhà. Cho nên cậu không cần phải phân chia quá nhiều người ra để bảo vệ. Lâm Thịnh để cho Khiên Thánh Tàn Bạo âm thầm bảo vệ nhà mình, còn lại hai tên kiếm sĩ Hắc Vũ thì đi xử lý một số chuyện vụn vặt khác.
Chủ yếu là vì khả năng ẩn núp của kiếm sĩ Hắc Vũ mạnh hơn Khiên Thánh Tàn Bạo rất nhiều, chỉ cần họ đội thêm một cái mũ để che kín lớp băng vải thì không khác nhiều so với một người đàn ông bình thường.
Lâm Thịnh cẩn thận cuộn lại tất cả trận đồ rồi bỏ vào balô. Còn những thứ chai chai lọ lọ đựng vật liệu thì quá nhiều nên cậu để luôn ở trong góc rồi dặn kiếm sĩ Hắc Vũ trông coi.
"Trông chừng nó!" Lâm Thịnh lại lần nữa hạ lệnh với kiếm sĩ Hắc Vũ.
Kiếm sĩ Hắc Vũ nhanh chóng cử động cơ thể, rảo bước tới trước đống chai lọ kia, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm vào mấy món ấy. Động tác của gã vô cùng cẩn thận và kỹ lưỡng, ánh mắt xuyên qua băng vải nhìn đăm đắm vào những thứ này.
"Cái tên này định giữ nguyên tư thế này đến ngày mai luôn à?" Lâm Thịnh chẳng còn biết nói gì. Cậu không nán lại thêm mà đeo balô lên rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Đối với một nghi thức, thứ quan trọng nhất chính là trận đồ và câu thần chú khởi động, còn nguyên vật liệu thì thực ra ai cũng có thể dễ dàng mua được. Chỉ cần cậu không tiết lộ ra trận đồ nằm trong balô và câu thần chú trong đầu mình thì nghi thức cũng không có nguy cơ bị lộ.
Về đến nhà, tâm trạng Lâm Thịnh được thả lỏng một chút. Cậu trò chuyện với chị gái về một số tin đồn thú vị trong cuộc sống ở đại học, coi như là giúp chị thoải mái vui vẻ hơn một chút.
Đến bữa tối, vì buổi trưa chưa ăn cơm nên Lâm Thịnh ăn một hơi hết cả năm bát, mà bát nào cũng đầy ụ. Thậm chí mẹ cậu còn giật mình lo lắng, bà vội vàng sờ trán cậu xem có phải bị ốm rồi không. Lâm Thịnh không có tâm trạng giải thích, cậu chỉ ứng phó mấy câu rồi bắt đầu lấy cớ về phòng làm bài tập, bắt đầu minh tưởng Hôi Ấn. Hết minh tưởng Hôi Ấn rồi tu luyện thánh lực, sau đó nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục. Cậu cứ đều đặn làm theo vòng tuần hoàn như vậy mãi tới giờ đi ngủ.
Lâm Thịnh gần như không kịp đợi, cậu vội vàng thay quần áo và giày thể thao rồi lập tức nằm lên giường, điều chỉnh hô hấp của mình chậm lại và cố gắng ổn định trạng thái.
Tích tắc tích tắc tích tắc...
Advertisement / Quảng cáo
Tiếng kim đồng hồ không biết từ đâu truyền vào trong tai cậu. Ý thức của Lâm Thịnh theo âm thanh này nhanh chóng rơi vào mơ hồ, dần dần mất cảm giác.
Lách cách.
Có thứ gì đó rơi trên mặt đất.
Lâm Thịnh mở mắt ra, thấy bên chân mình có một khối giáp chân rơi xuống. Cậu cẩn thận nhìn, thấy bộ giáp mình mặc trên người đã không chịu nổi sức nặng nữa, khối giáp bên chân trái rơi "bộp" lên mu bàn chân rồi lăn vài vòng trên sàn.
"Cái gì đây? Hàng kém chất lượng à?"
Cậu vươn tay, dứt khoát cởi bộ giáp nặng nề trên người ra.
- ----
Bình luận facebook