Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-168
Chương 168: Thế cuộc (2)
Editor: Nguyetmai
Elba còn chưa kịp chạy đi, trên đỉnh đầu đã xuất hiện ngay một bàn tay khổng lồ dài đến năm mét, đang ầm ầm đập xuống.
Ầm!
Nền xi măng cứng như thép dưới chân cô cũng bị nện cho lún xuống hơn nửa mét, đôi chân cô ta cũng vì vậy mà bị chôn sâu xuống dưới.
Mặt Cardura đỏ bừng bừng, quay người lại nhìn Elba chật vật chống lại bàn tay khổng lồ.
"Vừa rồi biểu hiện của chị cũng được đấy, tôi còn tưởng mình chết trong tay chị rồi đó."
"Mày, mày quyết định từ bỏ cơ thể này!?" Sắc mặt của Elba tái nhợt, điếu thuốc trên miệng bị cắn đứt rơi xuống đất. Cô giơ hai tay lên cao, ra sức dùng lực chống đỡ, cố gắng không để bàn tay khổng lồ đè xuống thêm.
"Cơ thể? Có lẽ vậy." Cardura mỉm cười đi đến trước mặt của Elba: "Thắng bại đã rõ, chị gái còn muốn phản kháng nữa à?"
"Phản kháng?" Vẻ mặt của Elba trở nên bình tĩnh: "Tao nghĩ có phải mày đang hiểu lầm gì về tao hay không."
"Ồ?" bước chân của Cardura bỗng dừng lại. Bản năng của nó cảm nhận được mùi nguy hiểm đang bao trùm quanh đây.
Nó đột nhiên cảm thấy đôi chân không bước đi nổi nữa. Cúi đầu xuống nhìn, đôi chân của nó đang dần bị hoá thành xương trắng, bắt đầu từ bàn chân, bây giờ đang lan dần đến mắt cá chân rồi. Phần xương như được phủ lên một lớp sơn trắng xoá, đang ngày một lan lên trên cao.
Elba thở ra một hơi.
Advertisement / Quảng cáo
"Mày thích không? Cái tư thế hiện giờ của mày?" Cô thả lỏng hai tay, bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu cô cũng đột nhiên dừng lại, treo lơ lửng trên không trung.
Rắc!!
Một âm thanh giòn giã lại vang lên, bàn tay trắng khổng lồ bị nghiền nát vỡ vụn, hoá thành vô số mảnh xương, rơi lả tả như mưa. Những mảnh xương trắng rơi ào ào xuống đất như những mảnh thuỷ tinh vỡ nát, phát ra tiếng loảng xoảng vui tai.
Sau lưng Elba từ từ mọc ra đôi cánh chim đen nhánh, đen tựa như màn đêm, không hề lẫn chút màu sắc nào khác.
"Có thể ép tao phải ra sức tới mức này, mày cũng nên tự hào một chút đi." Cô đưa tay vuốt lại mái tóc màu xanh da trời của mình, cúi người nhặt chiếc mũ vừa bị thổi bay rồi đội lại lên đầu.
"Nếu mày không ra tay với gia tộc Liệt Tinh, tao có thể tha cho mày một lần. Thật đáng tiếc."
Cô nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mặt, gương mặt xinh xắn hài hòa của nó khiến người ta khó mà phân biệt được là nam hay nữ, trông không khác gì một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại. Khuôn mặt đẹp đẽ như vậy mà đánh cho vỡ nát thì thật đáng tiếc.
"Tôi đẹp không?" Cardura cúi đầu nhìn xuống phần ngực đã bị hoá thành xương trắng của mình, nhẹ giọng hỏi.
"Rất đẹp."
Elba sờ sờ lên khuôn mặt của mình: "Nhưng tao cảm thấy tao vẫn xinh đẹp hơn một chút."
Một lát sau, cô thở dài một hơi.
"Mấy lời này quả nhiên nói ra không nổi, làm người thì phải có thể diện, mà da mặt tao thì chưa dày đến vậy."
"Vĩnh biệt. Người tà năng từ bỏ cơ thể của mình thì không thể nào thoát xác được. Chỉ còn con đường chết thôi."
Cô xoay người đi về phía chiếc xe đang đỗ gần đó.
"Tạm biệt. Có thể thoát khỏi tay một kẻ mạnh mẽ như mày, cái tên hội Thiết Quyền này, tao sẽ ghi nhớ."
Cuối cùng, cô lắc lắc tay. Đằng sau truyền đến tiếng răng rắc giòn tan khi xương đang lan dần lên trên.
"Tôi đẹp như vậy mà tại sao chị vẫn không bỏ qua cho tôi? Tại sao còn muốn giết tôi?"
Đột nhiên có giọng nói tiếp tục truyền tới từ phía sau.
"Không phải vẻ đẹp chính là thứ vạn năng à? Tôi rõ ràng đã rất đẹp, đã rất hoàn hảo mà?"
"Vậy tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao chị không ngoan ngoãn đi chịu chết? Xem ra là do tôi không đủ đẹp?? Vấn đề chính là ở tôi, chắc chắn là tôi vẫn chưa đủ đẹp!!"
Giọng nói dồn dập không ngừng vang lên. Elba bỗng cảm thấy hơi quái lạ. Theo như tốc độ hoá thành xương trắng, ba giây trước đối phương hẳn đã bị hoá hết thành một đống xương trắng rồi mới đúng. Sao bây giờ lại có thể tiếp tục nói chuyện được như vậy?
Bước chân của cô dừng lại, đột nhiên cô thấy cái bóng dáng trên mặt đất có gì đó không đúng.
"Không phải chứ."
Cô chậm rãi quay đầu lại, cả phần cổ có hơi cứng nhắc.
Cardura đứng đằng sau lưng cô đã không còn nhìn thấy nữa mà thay vào đó là một ông già cao tới sáu mét, mặc áo khoác màu vàng. Hai bên cơ thể ông già mọc lên vô số những cánh tay trắng nhợt nhạt, chằng chịt đan vào nhau như những con rết.
Hơn nữa những cánh tay này còn không ngừng mọc to ra, dài ra hơn nữa. Màu da trên cánh tay cũng dần chuyển sang màu đen, sang màu vàng, trông càng cứng rắn hơn.
Khuôn mặt của ông già vô cùng chất phác hiền lành, trước ngực còn có một cái bướu thịt rất to. Bề mặt của cái bướu đó chính là khuôn mặt xinh tươi như hoa của Cardura vừa nãy.
"Bây giờ, tôi càng đẹp hơn." Vô số cánh tay của Cardura cùng giang ra, phát ra hàng loạt những âm thanh yêu dị.
"Con m* nó!!"
Elba ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ông già, ngay cả bản thân bị bóng của ông ta che khuất mà cô không hề phát hiện ra.
Trên đường phố quạnh hiu, một hàng xe máy màu đen rú lên, lao đến nhanh như tia chớp.
Hơn mười chiếc xe máy nối đuôi nhau tạo thành một đoàn, động cơ phía sau xe phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc. Bô xe đồng loạt phun khói khiến cho cả con đường lúc này tràn ngập khói trắng xoá.
Ngồi trên chiếc xe máy đầu tiên là một người mặc bộ quần áo đua xe thể thao, hình ảnh phản chiếu của cảnh vật hai bên đường lao vùn vụt trên phần kính chắn gió của chiếc mũ bảo hiểm.
Advertisement / Quảng cáo
"Mục tiêu đã hành động." Tai nghe bên trong mũ bảo hiểm truyền đến một câu nói.
"Đã rõ." Người trên xe máy đột ngột chuyển hướng, rẽ phải ở ngay giao lộ rồi nhanh chóng chạy tới.
"Sóng tà năng đã đạt đến cực điểm, Hắc Vũ đã bị kích hoạt rồi. Hành trình phải thay đổi, chúng ta len qua đội xe tuần tra."
"Có thể ra tay sao?"
"Có thể ra tay rồi."
"Đã rõ."
"Đã rõ!"
Từng lời đáp vọng ra từ bên dưới mũ bảo hiểm.
Kít!!
Chiếc xe máy dẫn đầu đột nhiên làm một cú lượn vòng rồi dừng lại, để lại một vệt phanh còn bốc khói trên mặt đất.
Người nọ nhanh chóng xuống xe, tháo mũ bảo hiểm xuống, để lộ ra một gương mặt anh tuấn đầy mạnh mẽ. Nhưng không ngờ đó lại là một cô gái tóc đen với khuôn mặt đẹp mê hồn!
"Hành động!"
Cô ta vung tay lên, dẫn đầu đoàn người xông vào cửa chính của hội Thiết Quyền.
Cánh cửa nặng trình trịch vừa mới được sửa chữa lại bị cô vung tay đánh bay, bắn vào phía trong.
Bụi bặm bay khắp nơi, một vài đệ tử canh gác của hội Thiết Quyền đang đứng tại hành lang đằng sau cánh cửa thoáng sửng sốt nhưng ngay lập tức phản ứng lại.
"Ai!!?" Một người đàn ông vạm vỡ vừa đứng dậy đã bị thứ gì đó sắc bén đâm phập phập xuyên qua ngực.
Anh ta ngã ngửa ra đất, chớp mắt đã không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Những người còn lại bị dọa đến khiếp sợ, vẫn còn chưa kịp ra tay thì đã bị những người đội mũ bảo hiểm ném phi tiêu sắc đâm xuyên qua lồng ngực.
Cô gái tóc đen mặt lạnh như băng, nhanh chóng băng qua đại sảnh, men theo lối bên cạnh mà bước tới hành lang.
"Định vị ở đâu?" Cô ta chợt dừng bước, nhìn sang một người đội mũ bảo hiểm đang đứng bên cạnh.
"Căn phòng thứ ba bên phải."
Cô gái sải bước thật nhanh.
Rầm!
Cánh cửa của tĩnh thất bỗng bị phá tung ra. Bên trong căn phòng, Saru kinh ngạc đứng bật dậy còn Lâm Thịnh thì đang ngồi khoanh chân yên tĩnh.
"Ai?" Ánh mắt của Saru chợt loé lên, cậu nhanh chóng vận chuyển Thánh lực.
"Chủ tịch phân hội Thiết Quyền, Lâm Thịnh?" Cô gái tóc đen bước vào căn phòng, liếc nhìn lên người Lâm Thịnh.
"Mấy người là ai?" Hầu hết mọi sự chú ý của Lâm Thịnh đều đặt ở trên người Cardura phía bên kia, vậy mà lúc này cơ thể gốc lại bị tập kích. Trong lòng Lâm Thịnh không khỏi chùng xuống, cậu lập tức đứng dậy.
Cô gái tóc đen cười lạnh một tiếng.
"Cậu không cần biết chúng tôi là ai, chỉ cần cậu chịu giao tài liệu tu hành Hôi Ấn ra, cả cậu và hắn đều không phải chết."
"Ferro, cần gì phải nói nhảm với hắn, cứ hút hồn luôn đi!" Tên đi xe máy thứ hai bước tới cửa, lạnh lùng lên tiếng. Giọng nói rõ ràng là của một tên đàn ông.
"..." Sắc mặt lâm Thịnh không chút thay đổi. Cậu có cảm giác da trên khắp cơ thể như bị kim châm. Theo bản năng, cơ thể cậu đang phản ứng lại cảm giác uy hiếp khủng khiếp.
"Hút hồn cần phải có thời gian, nếu như bọn họ thức thời thì có thể tiết kiệm không ít thời gian." Cô gái tóc đen lạnh giọng nói.
"Đàn bà đúng là thật lề mề!"
Advertisement / Quảng cáo
"Ông nói thêm một câu nữa, tôi sẽ khiến cho ông không bước ra khỏi cánh cửa này." Cô gái tóc đen tên Ferro quay đầu lại, gằn giọng nói.
Hai người không tiếp tục hục hặc nữa, ánh mắt cùng đặt lên người Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh im lặng một lúc.
"Các người biết mình đang làm gì không?" Cậu trầm giọng nói.
"Cao thủ của tổng hội các cậu đang đối đầu cùng Thương Bạch Xà, hiện tại chắc không rảnh rỗi đến cứu cậu đâu." Cô gái tóc đen bước lên một bước: "Hay cậu vẫn còn muốn chống đối?"
"Chống đối?" Lâm Thịnh nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì đồng tử đã chuyển thành màu vàng nhạt.
"Chỉ dựa vào các người!!?" Cậu giẫm mạnh chân phải về phía trước, khiến mặt đất rung lên và phát ra âm thanh trầm đục.
Uỳnh!!
Toàn bộ sàn nhà của căn phòng nứt ra như gợn sóng, làm nổi lên một vòng xoáy chấn động màu xám.
Cậu không cần nghĩ ngợi liền dùng ngay đến Khiên Thánh Tam Liên.
Cơ thể Lâm Thịnh nhanh chóng trở nên to lớn, giữa hai hàng lông mày hiện ra đường mạch máu màu tím nhạt. Tay phải cậu nắm lại rồi biến thành chưởng, nháy mắt đã đánh bật một đường về phía cô gái tóc đen, tạo ra một vệt trắng trong không trung.
Editor: Nguyetmai
Elba còn chưa kịp chạy đi, trên đỉnh đầu đã xuất hiện ngay một bàn tay khổng lồ dài đến năm mét, đang ầm ầm đập xuống.
Ầm!
Nền xi măng cứng như thép dưới chân cô cũng bị nện cho lún xuống hơn nửa mét, đôi chân cô ta cũng vì vậy mà bị chôn sâu xuống dưới.
Mặt Cardura đỏ bừng bừng, quay người lại nhìn Elba chật vật chống lại bàn tay khổng lồ.
"Vừa rồi biểu hiện của chị cũng được đấy, tôi còn tưởng mình chết trong tay chị rồi đó."
"Mày, mày quyết định từ bỏ cơ thể này!?" Sắc mặt của Elba tái nhợt, điếu thuốc trên miệng bị cắn đứt rơi xuống đất. Cô giơ hai tay lên cao, ra sức dùng lực chống đỡ, cố gắng không để bàn tay khổng lồ đè xuống thêm.
"Cơ thể? Có lẽ vậy." Cardura mỉm cười đi đến trước mặt của Elba: "Thắng bại đã rõ, chị gái còn muốn phản kháng nữa à?"
"Phản kháng?" Vẻ mặt của Elba trở nên bình tĩnh: "Tao nghĩ có phải mày đang hiểu lầm gì về tao hay không."
"Ồ?" bước chân của Cardura bỗng dừng lại. Bản năng của nó cảm nhận được mùi nguy hiểm đang bao trùm quanh đây.
Nó đột nhiên cảm thấy đôi chân không bước đi nổi nữa. Cúi đầu xuống nhìn, đôi chân của nó đang dần bị hoá thành xương trắng, bắt đầu từ bàn chân, bây giờ đang lan dần đến mắt cá chân rồi. Phần xương như được phủ lên một lớp sơn trắng xoá, đang ngày một lan lên trên cao.
Elba thở ra một hơi.
Advertisement / Quảng cáo
"Mày thích không? Cái tư thế hiện giờ của mày?" Cô thả lỏng hai tay, bàn tay khổng lồ trên đỉnh đầu cô cũng đột nhiên dừng lại, treo lơ lửng trên không trung.
Rắc!!
Một âm thanh giòn giã lại vang lên, bàn tay trắng khổng lồ bị nghiền nát vỡ vụn, hoá thành vô số mảnh xương, rơi lả tả như mưa. Những mảnh xương trắng rơi ào ào xuống đất như những mảnh thuỷ tinh vỡ nát, phát ra tiếng loảng xoảng vui tai.
Sau lưng Elba từ từ mọc ra đôi cánh chim đen nhánh, đen tựa như màn đêm, không hề lẫn chút màu sắc nào khác.
"Có thể ép tao phải ra sức tới mức này, mày cũng nên tự hào một chút đi." Cô đưa tay vuốt lại mái tóc màu xanh da trời của mình, cúi người nhặt chiếc mũ vừa bị thổi bay rồi đội lại lên đầu.
"Nếu mày không ra tay với gia tộc Liệt Tinh, tao có thể tha cho mày một lần. Thật đáng tiếc."
Cô nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mặt, gương mặt xinh xắn hài hòa của nó khiến người ta khó mà phân biệt được là nam hay nữ, trông không khác gì một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại. Khuôn mặt đẹp đẽ như vậy mà đánh cho vỡ nát thì thật đáng tiếc.
"Tôi đẹp không?" Cardura cúi đầu nhìn xuống phần ngực đã bị hoá thành xương trắng của mình, nhẹ giọng hỏi.
"Rất đẹp."
Elba sờ sờ lên khuôn mặt của mình: "Nhưng tao cảm thấy tao vẫn xinh đẹp hơn một chút."
Một lát sau, cô thở dài một hơi.
"Mấy lời này quả nhiên nói ra không nổi, làm người thì phải có thể diện, mà da mặt tao thì chưa dày đến vậy."
"Vĩnh biệt. Người tà năng từ bỏ cơ thể của mình thì không thể nào thoát xác được. Chỉ còn con đường chết thôi."
Cô xoay người đi về phía chiếc xe đang đỗ gần đó.
"Tạm biệt. Có thể thoát khỏi tay một kẻ mạnh mẽ như mày, cái tên hội Thiết Quyền này, tao sẽ ghi nhớ."
Cuối cùng, cô lắc lắc tay. Đằng sau truyền đến tiếng răng rắc giòn tan khi xương đang lan dần lên trên.
"Tôi đẹp như vậy mà tại sao chị vẫn không bỏ qua cho tôi? Tại sao còn muốn giết tôi?"
Đột nhiên có giọng nói tiếp tục truyền tới từ phía sau.
"Không phải vẻ đẹp chính là thứ vạn năng à? Tôi rõ ràng đã rất đẹp, đã rất hoàn hảo mà?"
"Vậy tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao chị không ngoan ngoãn đi chịu chết? Xem ra là do tôi không đủ đẹp?? Vấn đề chính là ở tôi, chắc chắn là tôi vẫn chưa đủ đẹp!!"
Giọng nói dồn dập không ngừng vang lên. Elba bỗng cảm thấy hơi quái lạ. Theo như tốc độ hoá thành xương trắng, ba giây trước đối phương hẳn đã bị hoá hết thành một đống xương trắng rồi mới đúng. Sao bây giờ lại có thể tiếp tục nói chuyện được như vậy?
Bước chân của cô dừng lại, đột nhiên cô thấy cái bóng dáng trên mặt đất có gì đó không đúng.
"Không phải chứ."
Cô chậm rãi quay đầu lại, cả phần cổ có hơi cứng nhắc.
Cardura đứng đằng sau lưng cô đã không còn nhìn thấy nữa mà thay vào đó là một ông già cao tới sáu mét, mặc áo khoác màu vàng. Hai bên cơ thể ông già mọc lên vô số những cánh tay trắng nhợt nhạt, chằng chịt đan vào nhau như những con rết.
Hơn nữa những cánh tay này còn không ngừng mọc to ra, dài ra hơn nữa. Màu da trên cánh tay cũng dần chuyển sang màu đen, sang màu vàng, trông càng cứng rắn hơn.
Khuôn mặt của ông già vô cùng chất phác hiền lành, trước ngực còn có một cái bướu thịt rất to. Bề mặt của cái bướu đó chính là khuôn mặt xinh tươi như hoa của Cardura vừa nãy.
"Bây giờ, tôi càng đẹp hơn." Vô số cánh tay của Cardura cùng giang ra, phát ra hàng loạt những âm thanh yêu dị.
"Con m* nó!!"
Elba ngẩng đầu ngơ ngác nhìn ông già, ngay cả bản thân bị bóng của ông ta che khuất mà cô không hề phát hiện ra.
Trên đường phố quạnh hiu, một hàng xe máy màu đen rú lên, lao đến nhanh như tia chớp.
Hơn mười chiếc xe máy nối đuôi nhau tạo thành một đoàn, động cơ phía sau xe phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc. Bô xe đồng loạt phun khói khiến cho cả con đường lúc này tràn ngập khói trắng xoá.
Ngồi trên chiếc xe máy đầu tiên là một người mặc bộ quần áo đua xe thể thao, hình ảnh phản chiếu của cảnh vật hai bên đường lao vùn vụt trên phần kính chắn gió của chiếc mũ bảo hiểm.
Advertisement / Quảng cáo
"Mục tiêu đã hành động." Tai nghe bên trong mũ bảo hiểm truyền đến một câu nói.
"Đã rõ." Người trên xe máy đột ngột chuyển hướng, rẽ phải ở ngay giao lộ rồi nhanh chóng chạy tới.
"Sóng tà năng đã đạt đến cực điểm, Hắc Vũ đã bị kích hoạt rồi. Hành trình phải thay đổi, chúng ta len qua đội xe tuần tra."
"Có thể ra tay sao?"
"Có thể ra tay rồi."
"Đã rõ."
"Đã rõ!"
Từng lời đáp vọng ra từ bên dưới mũ bảo hiểm.
Kít!!
Chiếc xe máy dẫn đầu đột nhiên làm một cú lượn vòng rồi dừng lại, để lại một vệt phanh còn bốc khói trên mặt đất.
Người nọ nhanh chóng xuống xe, tháo mũ bảo hiểm xuống, để lộ ra một gương mặt anh tuấn đầy mạnh mẽ. Nhưng không ngờ đó lại là một cô gái tóc đen với khuôn mặt đẹp mê hồn!
"Hành động!"
Cô ta vung tay lên, dẫn đầu đoàn người xông vào cửa chính của hội Thiết Quyền.
Cánh cửa nặng trình trịch vừa mới được sửa chữa lại bị cô vung tay đánh bay, bắn vào phía trong.
Bụi bặm bay khắp nơi, một vài đệ tử canh gác của hội Thiết Quyền đang đứng tại hành lang đằng sau cánh cửa thoáng sửng sốt nhưng ngay lập tức phản ứng lại.
"Ai!!?" Một người đàn ông vạm vỡ vừa đứng dậy đã bị thứ gì đó sắc bén đâm phập phập xuyên qua ngực.
Anh ta ngã ngửa ra đất, chớp mắt đã không còn phát ra âm thanh nào nữa.
Những người còn lại bị dọa đến khiếp sợ, vẫn còn chưa kịp ra tay thì đã bị những người đội mũ bảo hiểm ném phi tiêu sắc đâm xuyên qua lồng ngực.
Cô gái tóc đen mặt lạnh như băng, nhanh chóng băng qua đại sảnh, men theo lối bên cạnh mà bước tới hành lang.
"Định vị ở đâu?" Cô ta chợt dừng bước, nhìn sang một người đội mũ bảo hiểm đang đứng bên cạnh.
"Căn phòng thứ ba bên phải."
Cô gái sải bước thật nhanh.
Rầm!
Cánh cửa của tĩnh thất bỗng bị phá tung ra. Bên trong căn phòng, Saru kinh ngạc đứng bật dậy còn Lâm Thịnh thì đang ngồi khoanh chân yên tĩnh.
"Ai?" Ánh mắt của Saru chợt loé lên, cậu nhanh chóng vận chuyển Thánh lực.
"Chủ tịch phân hội Thiết Quyền, Lâm Thịnh?" Cô gái tóc đen bước vào căn phòng, liếc nhìn lên người Lâm Thịnh.
"Mấy người là ai?" Hầu hết mọi sự chú ý của Lâm Thịnh đều đặt ở trên người Cardura phía bên kia, vậy mà lúc này cơ thể gốc lại bị tập kích. Trong lòng Lâm Thịnh không khỏi chùng xuống, cậu lập tức đứng dậy.
Cô gái tóc đen cười lạnh một tiếng.
"Cậu không cần biết chúng tôi là ai, chỉ cần cậu chịu giao tài liệu tu hành Hôi Ấn ra, cả cậu và hắn đều không phải chết."
"Ferro, cần gì phải nói nhảm với hắn, cứ hút hồn luôn đi!" Tên đi xe máy thứ hai bước tới cửa, lạnh lùng lên tiếng. Giọng nói rõ ràng là của một tên đàn ông.
"..." Sắc mặt lâm Thịnh không chút thay đổi. Cậu có cảm giác da trên khắp cơ thể như bị kim châm. Theo bản năng, cơ thể cậu đang phản ứng lại cảm giác uy hiếp khủng khiếp.
"Hút hồn cần phải có thời gian, nếu như bọn họ thức thời thì có thể tiết kiệm không ít thời gian." Cô gái tóc đen lạnh giọng nói.
"Đàn bà đúng là thật lề mề!"
Advertisement / Quảng cáo
"Ông nói thêm một câu nữa, tôi sẽ khiến cho ông không bước ra khỏi cánh cửa này." Cô gái tóc đen tên Ferro quay đầu lại, gằn giọng nói.
Hai người không tiếp tục hục hặc nữa, ánh mắt cùng đặt lên người Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh im lặng một lúc.
"Các người biết mình đang làm gì không?" Cậu trầm giọng nói.
"Cao thủ của tổng hội các cậu đang đối đầu cùng Thương Bạch Xà, hiện tại chắc không rảnh rỗi đến cứu cậu đâu." Cô gái tóc đen bước lên một bước: "Hay cậu vẫn còn muốn chống đối?"
"Chống đối?" Lâm Thịnh nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa thì đồng tử đã chuyển thành màu vàng nhạt.
"Chỉ dựa vào các người!!?" Cậu giẫm mạnh chân phải về phía trước, khiến mặt đất rung lên và phát ra âm thanh trầm đục.
Uỳnh!!
Toàn bộ sàn nhà của căn phòng nứt ra như gợn sóng, làm nổi lên một vòng xoáy chấn động màu xám.
Cậu không cần nghĩ ngợi liền dùng ngay đến Khiên Thánh Tam Liên.
Cơ thể Lâm Thịnh nhanh chóng trở nên to lớn, giữa hai hàng lông mày hiện ra đường mạch máu màu tím nhạt. Tay phải cậu nắm lại rồi biến thành chưởng, nháy mắt đã đánh bật một đường về phía cô gái tóc đen, tạo ra một vệt trắng trong không trung.
Bình luận facebook