Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-172
Chương 172: Ánh sáng (3)
Translator: Nguyetmai
"Vừa rồi mới có một kẻ, bây giờ lại tới anh… Tại sao… Tại sao các người thích tìm đến cái chết như vậy hả?" Cardura bước từng bước một, tiến về phía người đàn ông.
"Ban đầu tôi tới đây để giết Elba." Người đàn ông ngồi dậy, phun một ngụm máu: "Nhưng mà, bây giờ hình như không có cơ hội."
"Muốn chạy sao?" Cardura ngẩn người, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng xông về phía đối phương.
Ầm!!
Cơ thể sáu mét của nó bước ra một bước, trong nháy mắt đã băng qua khoảng cách giữa hai người. Một đống cánh tay lao xuống với tốc độ còn nhanh hơn trước, đập mạnh xuống đất.
"Hẹn ngày gặp lại." Cơ thể của người đàn ông đột nhiên tan biến, hóa thành vô số ánh chớp.
Advertisement / Quảng cáo
"Nhớ kĩ, tôi là Bắc Cửu. Thù của em trai tôi tạm tính trên người cậu trước."
Lời của hắn vang vọng giữa không trung, trong chớp mắt bóng người cũng biến mất.
Ầm!!!
Cardura đấm mạnh xuống mặt đất, tạo thành một hố sâu như hố bom. Nó chộp lấy ô tô đang chắn trước người, nhấc lên cao rồi dùng sức xé nát chiếc xe thành nhiều mảnh.
A a a a!!!
Nó ngửa đầu, hét lớn.
"Dừng lại!" Ý thức của Lâm Thịnh choàng tỉnh từ giữa cơn mê của bản năng.
Xẹt… Ông lão cao hơn sáu mét dần biến thành khói đen rồi tản ra. Chưa đến vài giây, thân hình khổng lồ của Cardura cũng hoàn toàn biến mất.
Lâm Thịnh đi ra từ đống đổ nát của hội quán, trên người mặc bộ đồng phục đơn giản của hội Thiết Quyền mà cậu mới tìm được.
Cậu nhấc Elba lên bằng một tay, nhìn chằm chằm vào chỗ Cardura vừa biến mất.
"Mạnh thật…"
Khụ… Một ngụm máu trào lên tận miệng nhưng lại bị cậu nuốt ngược trở lại.
"Bản năng của Cardura quá mạnh… quá chênh lệch với ý thức của mình. Mình căn bản không có cách nào hoàn toàn làm chủ nó."
Vừa rồi, đến phút cuối cùng, những hành động ấy hoàn toàn xuất phát từ bản năng và mảnh vụn ký ức của Cardura. Ý thức của Lâm Thịnh cũng bị mất đi tự chủ, đắm chìm trong đó, cho rằng mình chính là Cardura nên bị ảnh hưởng ngược lại.
"Xem ra ý thức linh hồn của mình không đủ mạnh để khống chế nó. Quả nhiên đi đường tắt sẽ phải trả giá lớn…" Lâm Thịnh hiểu rõ, cuối cùng việc này rất có thể sẽ gây hậu quả.
Sách Pháp trận Hàng Linh đã viết rất rõ ràng: "Khi triệu hoán một quái vật có ý thức bản năng mạnh hơn linh hồn của người triệu hoán quá nhiều thì có thể gây ra tác dụng phụ cho cơ thể của người triệu hoán. Căn cứ vào tính nguyên vẹn và tính liên quan của linh hồn, tuy rằng quái vật không có linh hồn toàn vẹn, không thể tự sinh ra ý thức và tính tự chủ của riêng mình. Nhưng nếu quái vật và người triệu hoán có chênh lệch quá lớn thì cũng có thể dẫn đến việc người triệu hoán bị ảnh hưởng bởi đặc tính của quái vật. Ví dụ như trên người xuất hiện ham muốn, sở thích, oán niệm của quái vật…"
"Mình cũng không muốn biến thành hoàng tử nhỏ suốt ngày nhõng nhẽo." Lâm Thịnh không khỏi rùng mình. Cậu nhìn Elba trong tay.
"Cô sĩ quan Lydum này, tỉnh rồi thì đừng giả bộ nữa, bây giờ phải làm sao, cô cho nói một câu đi."
Sở dĩ trước đó Lâm Thịnh khống chế sát khí, không để Cardura giết cô là vì thân phận đặc biệt của cô ấy. Elba là sĩ quan cấp cao của Lydum, có địa vị không thấp. Nếu chỉ vì tức giận mà giết cô thì là lựa chọn không hề sáng suốt. Vì vậy, cậu mới khiến cô trọng thương rồi bắt làm con tin, đây mới là cách tốt nhất.
Lúc này Lâm Thịnh có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và tiếng động cơ xe đang đến gần. Hiển nhiên, cảnh sát và quân đội đang nhanh chóng kéo đến đây.
Advertisement / Quảng cáo
Thậm chí cậu còn nghe thấy cả tiếng trực thăng nữa.
Elba giả vờ hôn mê không thành công, đành mở mắt dậy.
"Đánh không lại mà còn không cho tôi nghỉ ngơi à?" Cô chỉ vào hai cánh tay đứt rời của mình: "Một lần mọc tay cũng hao công tổn sức lắm đấy biết không?"
"Sứ giả đang đuổi theo giết tên kia rồi, giờ mọi chuyện ở đây do tôi giải quyết. Quý cô đây, thành ý của hội Thiết Quyền đã rất rõ rồi." Lâm Thịnh thản nhiên nói.
Chỉ là đánh cô trọng thương, xé nát hai tay của cô, như vậy là đã rất nhân từ rồi.
"Được rồi…" Elba có thể hiểu được. Cho dù vết thương trên người nhìn rất nghiêm trọng, nhưng đối với cô thì chỉ cần một tuần là có thể lành lại hết. Đúng là đối phương đã nhẹ tay rồi. Nhớ lại lần trước đánh nhau với quái vật của hội Thiết Quyền, Elba bỗng thấy thật buồn nôn.
"Tôi nhận thua, tôi sợ rồi." Cô bất đắc dĩ cố gắng tự đứng dậy, không còn nhờ Lâm Thịnh đỡ.
"Mới vừa rồi Bắc Cửu đến đây, coi như các người cũng đã giúp tôi một lần. Lần này chuyện của hội Thiết Quyền, tôi sẽ dặn phía Lydum không nhúng tay vào. Chỉ cần không xảy ra chuyện lớn là được."
Elba cô xưa nay luôn là người biết báo đáp ân tình, nếu hội Thiết Quyền giữ thể diện cho cô, đương nhiên cô cũng mời họ một ly rượu. Hiện tại khu chiếm đóng đã có nhiều việc lắm rồi, có thể bớt việc nào thì đỡ việc đó.
Lâm Thịnh không giết cô chỉ vì không muốn mâu thuẫn càng gay gắt hơn. Không ngờ cô thật sự ghi nhớ ân tình này.
"Như vậy, mấy chuyện rắc rối về sau nhờ cả vào cô. Tôi sẽ nói rõ với sứ giả ý tốt của cô." Lâm Thịnh trầm giọng.
"Đi đây, đi đây…" Elba mệt mỏi vẫy tay.
Thực lực của hội Thiết Quyền này không phải dạng vừa, ngay cả Bắc Cửu mà vẫn có thể ngăn được. Nhưng mà vậy cũng tốt, nếu cô một thân một mình gặp Bắc Cửu, kết quả cũng khó mà lường được.
"Nể tình sứ giả của các người nhẹ tay, tôi khuyên cậu một câu. Nơi này là chiến khu, nếu không có chuyện gì thì mau rời đi."
Elba thở dài, lấy điếu thuốc lá đã bị ép dúm dó từ trong túi áo ra, đưa lên miệng.
"Có lửa không?"
"Không." Lâm Thịnh lắc đầu.
Elba đành bỏ điếu thuốc lá xuống.
"Sứ giả của các người giết chết cao thủ của gia tộc Liệt Tinh trong tháp Thiên Đường, bọn họ sẽ không chịu từ bỏ đâu. Cho nên có thể đi sớm lúc nào hay lúc đó, tôi có thể kiếm giấy thông hành rời chiến khu giúp các người."
"Tôi sẽ đề nghị với sứ giả. Nhưng nếu như chúng tôi rời khỏi thì sau này liên lạc với cô như thế nào?" Lâm Thịnh chăm chú lắng nghe.
Advertisement / Quảng cáo
"Cho cậu cái này." Elba lấy một tấm danh thiếp kim loại màu đen ra khỏi ngực.
"Đây là giấy thông hành tạm thời. Cậu có thể đưa mười người đi, như vậy sẽ nhanh chóng rời khỏi chiến khu. Có lẽ tôi sẽ xin nghỉ khoảng một tuần về nước dưỡng bệnh và chuyển đổi công tác. Đến lúc đó có người khác thay thế rồi thì không tính nữa."
Lâm Thịnh gật đầu, nhận lấy tấm thẻ.
Bây giờ thân phận của cậu là một quân cờ nhỏ, còn cấp trên thực sự mới là Cardura, vì vậy cậu không cần lo đối phương sẽ nghĩ cách hại cậu. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ mong chuyện xấu trong khu vực mình quản lý mau biến mất, đừng ở đây gây thêm rắc rối nữa.
"Được rồi, người của tôi tới rồi, cậu mau đi đi để tránh phiền phức."
Elba đứng thẳng người dậy, tỏ vẻ không có chuyện gì, thần thái ung dung bình tĩnh tựa như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.
"Tôi biết rồi." Lâm Thịnh lập tức hiểu được ý của cô, không nói gì thêm mà nhanh chóng rời khỏi đó.
Ngay lúc vừa đi khỏi, cậu cũng đã báo tình hình cho Saru thông qua binh sĩ hầm giam. Tình hình của hội Thiết Quyền cần Saru đứng ra thu xếp, cậu không tiện ra mặt. Lúc này Saru đang tập trung những học viên còn lại của hội Thiết Quyền đến nơi an toàn và chờ kết quả. Với trận chiến ở cấp độ ấy, bọn họ hoàn toàn vô dụng. Điều duy nhất họ có thể làm là im lặng chờ đợi.
Translator: Nguyetmai
"Vừa rồi mới có một kẻ, bây giờ lại tới anh… Tại sao… Tại sao các người thích tìm đến cái chết như vậy hả?" Cardura bước từng bước một, tiến về phía người đàn ông.
"Ban đầu tôi tới đây để giết Elba." Người đàn ông ngồi dậy, phun một ngụm máu: "Nhưng mà, bây giờ hình như không có cơ hội."
"Muốn chạy sao?" Cardura ngẩn người, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng xông về phía đối phương.
Ầm!!
Cơ thể sáu mét của nó bước ra một bước, trong nháy mắt đã băng qua khoảng cách giữa hai người. Một đống cánh tay lao xuống với tốc độ còn nhanh hơn trước, đập mạnh xuống đất.
"Hẹn ngày gặp lại." Cơ thể của người đàn ông đột nhiên tan biến, hóa thành vô số ánh chớp.
Advertisement / Quảng cáo
"Nhớ kĩ, tôi là Bắc Cửu. Thù của em trai tôi tạm tính trên người cậu trước."
Lời của hắn vang vọng giữa không trung, trong chớp mắt bóng người cũng biến mất.
Ầm!!!
Cardura đấm mạnh xuống mặt đất, tạo thành một hố sâu như hố bom. Nó chộp lấy ô tô đang chắn trước người, nhấc lên cao rồi dùng sức xé nát chiếc xe thành nhiều mảnh.
A a a a!!!
Nó ngửa đầu, hét lớn.
"Dừng lại!" Ý thức của Lâm Thịnh choàng tỉnh từ giữa cơn mê của bản năng.
Xẹt… Ông lão cao hơn sáu mét dần biến thành khói đen rồi tản ra. Chưa đến vài giây, thân hình khổng lồ của Cardura cũng hoàn toàn biến mất.
Lâm Thịnh đi ra từ đống đổ nát của hội quán, trên người mặc bộ đồng phục đơn giản của hội Thiết Quyền mà cậu mới tìm được.
Cậu nhấc Elba lên bằng một tay, nhìn chằm chằm vào chỗ Cardura vừa biến mất.
"Mạnh thật…"
Khụ… Một ngụm máu trào lên tận miệng nhưng lại bị cậu nuốt ngược trở lại.
"Bản năng của Cardura quá mạnh… quá chênh lệch với ý thức của mình. Mình căn bản không có cách nào hoàn toàn làm chủ nó."
Vừa rồi, đến phút cuối cùng, những hành động ấy hoàn toàn xuất phát từ bản năng và mảnh vụn ký ức của Cardura. Ý thức của Lâm Thịnh cũng bị mất đi tự chủ, đắm chìm trong đó, cho rằng mình chính là Cardura nên bị ảnh hưởng ngược lại.
"Xem ra ý thức linh hồn của mình không đủ mạnh để khống chế nó. Quả nhiên đi đường tắt sẽ phải trả giá lớn…" Lâm Thịnh hiểu rõ, cuối cùng việc này rất có thể sẽ gây hậu quả.
Sách Pháp trận Hàng Linh đã viết rất rõ ràng: "Khi triệu hoán một quái vật có ý thức bản năng mạnh hơn linh hồn của người triệu hoán quá nhiều thì có thể gây ra tác dụng phụ cho cơ thể của người triệu hoán. Căn cứ vào tính nguyên vẹn và tính liên quan của linh hồn, tuy rằng quái vật không có linh hồn toàn vẹn, không thể tự sinh ra ý thức và tính tự chủ của riêng mình. Nhưng nếu quái vật và người triệu hoán có chênh lệch quá lớn thì cũng có thể dẫn đến việc người triệu hoán bị ảnh hưởng bởi đặc tính của quái vật. Ví dụ như trên người xuất hiện ham muốn, sở thích, oán niệm của quái vật…"
"Mình cũng không muốn biến thành hoàng tử nhỏ suốt ngày nhõng nhẽo." Lâm Thịnh không khỏi rùng mình. Cậu nhìn Elba trong tay.
"Cô sĩ quan Lydum này, tỉnh rồi thì đừng giả bộ nữa, bây giờ phải làm sao, cô cho nói một câu đi."
Sở dĩ trước đó Lâm Thịnh khống chế sát khí, không để Cardura giết cô là vì thân phận đặc biệt của cô ấy. Elba là sĩ quan cấp cao của Lydum, có địa vị không thấp. Nếu chỉ vì tức giận mà giết cô thì là lựa chọn không hề sáng suốt. Vì vậy, cậu mới khiến cô trọng thương rồi bắt làm con tin, đây mới là cách tốt nhất.
Lúc này Lâm Thịnh có thể nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát và tiếng động cơ xe đang đến gần. Hiển nhiên, cảnh sát và quân đội đang nhanh chóng kéo đến đây.
Advertisement / Quảng cáo
Thậm chí cậu còn nghe thấy cả tiếng trực thăng nữa.
Elba giả vờ hôn mê không thành công, đành mở mắt dậy.
"Đánh không lại mà còn không cho tôi nghỉ ngơi à?" Cô chỉ vào hai cánh tay đứt rời của mình: "Một lần mọc tay cũng hao công tổn sức lắm đấy biết không?"
"Sứ giả đang đuổi theo giết tên kia rồi, giờ mọi chuyện ở đây do tôi giải quyết. Quý cô đây, thành ý của hội Thiết Quyền đã rất rõ rồi." Lâm Thịnh thản nhiên nói.
Chỉ là đánh cô trọng thương, xé nát hai tay của cô, như vậy là đã rất nhân từ rồi.
"Được rồi…" Elba có thể hiểu được. Cho dù vết thương trên người nhìn rất nghiêm trọng, nhưng đối với cô thì chỉ cần một tuần là có thể lành lại hết. Đúng là đối phương đã nhẹ tay rồi. Nhớ lại lần trước đánh nhau với quái vật của hội Thiết Quyền, Elba bỗng thấy thật buồn nôn.
"Tôi nhận thua, tôi sợ rồi." Cô bất đắc dĩ cố gắng tự đứng dậy, không còn nhờ Lâm Thịnh đỡ.
"Mới vừa rồi Bắc Cửu đến đây, coi như các người cũng đã giúp tôi một lần. Lần này chuyện của hội Thiết Quyền, tôi sẽ dặn phía Lydum không nhúng tay vào. Chỉ cần không xảy ra chuyện lớn là được."
Elba cô xưa nay luôn là người biết báo đáp ân tình, nếu hội Thiết Quyền giữ thể diện cho cô, đương nhiên cô cũng mời họ một ly rượu. Hiện tại khu chiếm đóng đã có nhiều việc lắm rồi, có thể bớt việc nào thì đỡ việc đó.
Lâm Thịnh không giết cô chỉ vì không muốn mâu thuẫn càng gay gắt hơn. Không ngờ cô thật sự ghi nhớ ân tình này.
"Như vậy, mấy chuyện rắc rối về sau nhờ cả vào cô. Tôi sẽ nói rõ với sứ giả ý tốt của cô." Lâm Thịnh trầm giọng.
"Đi đây, đi đây…" Elba mệt mỏi vẫy tay.
Thực lực của hội Thiết Quyền này không phải dạng vừa, ngay cả Bắc Cửu mà vẫn có thể ngăn được. Nhưng mà vậy cũng tốt, nếu cô một thân một mình gặp Bắc Cửu, kết quả cũng khó mà lường được.
"Nể tình sứ giả của các người nhẹ tay, tôi khuyên cậu một câu. Nơi này là chiến khu, nếu không có chuyện gì thì mau rời đi."
Elba thở dài, lấy điếu thuốc lá đã bị ép dúm dó từ trong túi áo ra, đưa lên miệng.
"Có lửa không?"
"Không." Lâm Thịnh lắc đầu.
Elba đành bỏ điếu thuốc lá xuống.
"Sứ giả của các người giết chết cao thủ của gia tộc Liệt Tinh trong tháp Thiên Đường, bọn họ sẽ không chịu từ bỏ đâu. Cho nên có thể đi sớm lúc nào hay lúc đó, tôi có thể kiếm giấy thông hành rời chiến khu giúp các người."
"Tôi sẽ đề nghị với sứ giả. Nhưng nếu như chúng tôi rời khỏi thì sau này liên lạc với cô như thế nào?" Lâm Thịnh chăm chú lắng nghe.
Advertisement / Quảng cáo
"Cho cậu cái này." Elba lấy một tấm danh thiếp kim loại màu đen ra khỏi ngực.
"Đây là giấy thông hành tạm thời. Cậu có thể đưa mười người đi, như vậy sẽ nhanh chóng rời khỏi chiến khu. Có lẽ tôi sẽ xin nghỉ khoảng một tuần về nước dưỡng bệnh và chuyển đổi công tác. Đến lúc đó có người khác thay thế rồi thì không tính nữa."
Lâm Thịnh gật đầu, nhận lấy tấm thẻ.
Bây giờ thân phận của cậu là một quân cờ nhỏ, còn cấp trên thực sự mới là Cardura, vì vậy cậu không cần lo đối phương sẽ nghĩ cách hại cậu. Đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ mong chuyện xấu trong khu vực mình quản lý mau biến mất, đừng ở đây gây thêm rắc rối nữa.
"Được rồi, người của tôi tới rồi, cậu mau đi đi để tránh phiền phức."
Elba đứng thẳng người dậy, tỏ vẻ không có chuyện gì, thần thái ung dung bình tĩnh tựa như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.
"Tôi biết rồi." Lâm Thịnh lập tức hiểu được ý của cô, không nói gì thêm mà nhanh chóng rời khỏi đó.
Ngay lúc vừa đi khỏi, cậu cũng đã báo tình hình cho Saru thông qua binh sĩ hầm giam. Tình hình của hội Thiết Quyền cần Saru đứng ra thu xếp, cậu không tiện ra mặt. Lúc này Saru đang tập trung những học viên còn lại của hội Thiết Quyền đến nơi an toàn và chờ kết quả. Với trận chiến ở cấp độ ấy, bọn họ hoàn toàn vô dụng. Điều duy nhất họ có thể làm là im lặng chờ đợi.
Bình luận facebook