• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Triệu Hoán Mộng Yểm (1 Viewer)

  • chap-178

Chương 178: Trở về (2)




Translator: Nguyetmai

Bóng tối kéo dài chừng vài phút.

Tích tắc tích tắc tích tắc.

Tiếng kim giây chuyển động không ngừng vang lên.

Vụt.

Cậu đột nhiên mở mắt ra.

"Hả??? Ban nãy rõ ràng là mình vẫn luôn mở mắt mà???" Lâm Thịnh thoáng ngẩn ra.

Mới vừa rồi, cậu cố gắng mở to mắt mình ra hòng quan sát được giấc mơ biến đổi thế nào, thế mà cuối cùng cậu vẫn vô thức nhắm nghiền mắt lại.

Trước mắt cậu là một màn ánh sáng đỏ lập lòe.

Cậu đang ngồi trên giường trong phòng ký túc xá, đây là căn phòng bốn người ở nhưng ngoài cậu ra thì lại chẳng thấy ai khác. Từng luồng ánh sáng đỏ nhàn nhạt và mờ ảo xuyên qua ban công ngay phía ngoài khung cửa sổ, nhuộm cả phòng ký túc xá thành một màu đỏ.

Lâm Thịnh nhìn khắp phòng.
Advertisement / Quảng cáo


Hai chiếc giường hai tầng bằng sắt.

Một chiếc bàn gỗ lớn màu vàng được ghép lại từ bốn chiếc bàn nhỏ, trên mặt bàn trống trơn không có gì hết.

Một chiếc đồng hồ hình tròn màu nâu cỡ lớn được treo trên tường, hai cây kim đang chỉ: Mười hai giờ mười bảy phút.

Kim giây của đồng hồ không thấy dịch chuyển, hình như đã chết rồi.

Trong góc tường có một tủ quần áo, được chia làm cả thảy bốn ngăn, cạnh tủ quần áo là một cây nước nóng lạnh.

Trong bồn rửa mặt ngoài ban công, chiếc vòi nước chưa được vặn chặt vẫn rỉ ra từng giọt.

Trừ âm thanh này ra, cả ký túc xá đều tĩnh lặng, không một tiếng động.

Lâm Thịnh lại nhìn cơ thể mình.

Cậu vẫn đang mặc bộ đồng phục trắng ở trường - đồng phục của học viện Eagle Deer, hay chính xác hơn là đồng phục thể dục trắng với những đường viền đen khá đơn giản.

Trong tay cậu là thanh kiếm hai lưỡi cầm theo từ hầm giam. Cậu hơi khựng lại rồi bước từng bước rời khỏi giường, đứng xuống đất, hành động rất khẽ khàng, không gây ra bất cứ âm thanh nào.

Lâm Thịnh đứng trong ký túc xá, mắt hướng thẳng ra khu vực ban công nằm bên ngoài khung cửa sổ. Ngoài trời vẫn là một luồng sáng đỏ chuyển động, mơ hồ không nhìn bất cứ thứ gì, không hề khác so với nhà cậu hồi trước.

Rè.

Âm thanh nghe như của đài radio nhiễu sóng bỗng nhiên vọng lại từ cầu thang phía ngoài phòng.

Giống như có ai đó đang điều chỉnh đài radio khiến nó phát ra những tiếng ồn ào, quái dị ngoài đó. Những tiếng rè rè cứ không ngừng văng vẳng trong khu ýtúc xá tĩnh lặng, nhưng lại không hề có âm thanh nào của con người vọng lại.

Sắc mặt Lâm Thịnh vẫn không đổi, cậu chậm rãi đi đến trước cửa phòng ký túc xá, cầm chặt thanh kiếm trong tay rồi nhẹ nhàng vặn chốt mở cửa. Thanh chốt cửa lạnh như băng kích thích các dây thần kinh khiến cậu càng thêm tỉnh táo.

Két.

Cánh cửa phòng chậm chạp hé ra một khe hở. Lâm Thịnh nín thở, chậm rãi đẩy cửa mở rộng hơn, hướng mắt nhìn ra khung cảnh phía ngoài.

Ầm!!

Trong phút chốc, một đôi tay vọt tới từ ngoài khe cửa, gắng sức cắm vào khe hở rồi luồn lên trên cầm lấy phần chốt. Nó muốn khiến phần chốt cửa bị kẹt hoàn toàn!!

Lâm Thịnh lập tức phản ứng lại, dùng sức đè lên cánh cửa để đóng lại.

Ầm!!

Cửa không đóng được!

Đôi tay thứ hai, thứ ba cũng cùng lúc chui vào, điên cuồng muốn nắm lấy phần chốt cửa. Mấy bàn tay với những ngón tay trắng bệch giống như của thi thể ngâm nước, thối rữa và sưng vù lên.

Phập phập!!

Lâm Thịnh không chút đắn đo, vung thanh kiếm lên chém xuống mạnh mẽ, khiến cả ba cánh tay đứt lìa. Sau đó, cậu cố sức đóng cửa lại.

Những đôi tay trên đất phút chốc hóa thành khói trắng rồi tan biến. Ngoài cửa cũng yên tĩnh lại, giống như mới nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Một chú gấu con, hai chú gấu con, ba chú gấu con, bốn chú gấu con."

Bỗng nhiên, trên chiếc giường trong phòng ký túc sau lưng Lâm Thịnh, một âm thanh run run văng vẳng vọng tới. Hình như người nọ đang hát.

Lâm Thịnh lạch cạch khóa cửa lại rồi quay đầu nhìn, thấy một bóng người màu đen tóc tai bù xù không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trên chiếc giường vốn thuộc về cậu.

Ở vị trí cậu đứng, cậu chỉ có thể vẻn vẹn nhìn thấy bóng người đó có mái tóc dài màu đen và quầng trán nhợt nhạt.
Advertisement / Quảng cáo


"Nơi này..." Cậu liếm môi, sự phòng bị trong lòng đã được nâng cao đến đỉnh điểm.

Sức chiến đấu của cậu chỉ đạt đến cấp ba, cấp bốn, hoàn toàn không dám ngang nhiên xông pha như Cardura. Huống hồ trong thế giới mộng mỵ này, ngay cả Cardura cũng bị giam cầm suốt nhiều năm như thế.

"Chú gấu con à, hằng ngày vào buổi tối, tại sao tôi luôn gặp được bạn đang ngồi ngay ngắn nơi đầu giường vậy."

"Tại sao khi tôi tỉnh lại, bạn vẫn luôn luôn ở cạnh bên tôi."

"Tại sao, trong con mắt bạn là tôi mà không phải một gương mặt hoàn toàn xa lạ, không quen khác."

"Tôi đang khóc nhưng bạn ấy lại cười với tôi. Bạn ấy đang cười với tôi."

"Trong mắt của bạn, tôi cũng đang cười với tôi."

Ầm!!!

Một tiếng động lớn vang lên.

"Tao cho mày cười này!!"

Lâm Thịnh lao đến đâm một kiếm, thanh kiếm giống như cây chùy lớn đánh xuống ầm ầm.

Cả chiếc giường ngủ đều bị đánh gãy, đổ sụp xuống hoàn toàn. Bóng người với mái tóc đen dài đột ngột biến mất không thấy nữa, không để lại chút dấu vết nào.

Rào.

Tiếng dội nước bồn cầu đột nhiên vang ra từ trong nhà vệ sinh. Thanh chốt cửa sổ ban công đang chậm rãi di chuyển, giống như sắp bị kéo ra.

Ầm!!

Cánh cửa ký túc xá bị ai đó húc mạnh vào. Người nọ phát ra những tiếng thở dốc, gấp gáp như bị bệnh nặng, giống như rất điên cuồng và có thể bị đột tử bất cứ lúc nào.

Két két, giường sắt xung quanh bắt đầu rung lên từng hồi. Tấm chăn trên một cái giường chậm rãi nhô lên, giống như trong đó có một người đang ngồi dậy.

Lông tơ khắp người Lâm Thịnh đều dựng hết lên, cả cơ thể có cảm giác như bị hàng nghìn cây châm đang đâm vào.

Cậu lui lại sau một bước, cảm giác giống như bốn phương tám hướng xung quanh đều là nguy hiểm rình rập!

"Xông ra ngoài!" Một ý nghĩ đột nhiên thoáng qua trong đầu cậu.

Ở lại đây, cậu cũng chỉ có thể giống như con ba ba trong rọ, bị người ta vây đánh. Phải xông ra ngoài tìm một nơi có địa hình tốt hơn!

Sau khi đã đưa ra được quyết định, Lâm Thịnh bước một bước dài, cơ thể nhanh chóng Bán Long Hóa và phình to ra, mạnh mẽ húc thẳng vào cửa ký túc xá.

Ầm!

Cánh cửa vỡ tan tành, bên ngoài không có gì hết. Nhưng cậu vẫn cảm nhận rất rõ ràng, bản thân vừa đụng vào một người vô hình, toàn thân phủ đầy chất nhờn nhớp nháp. Người đó bị sức mạnh to lớn đụng văng ra, để lộ khoảng trống.

Lâm Thịnh vội vội vàng vàng cầm thanh kiếm chạy như điên trên hành lang.

Hành lang trống trơn, không có một bóng người.

Nhưng khi tiếng chân chạy của Lâm Thịnh vang lên, tất cả những cánh cửa phòng hai bên trái phải cũng lập tức phát ra những tiếng va đập loạn xạ, giống như có một thứ gì đó đang điên cuồng, muốn thoát ra từ bên trong.

Ầm ầm ầm ầm!!

Những tiếng va chạm dày đặc vang lên từ bên trong, Lâm Thịnh hướng thẳng đến khu vực cầu thang, rẽ vào khúc ngoặt rồi nhảy lên, nhẹ nhàng vọt xuống hơn mười bậc cầu thang. Sau bốn lần liên tiếp như vậy, cậu đã lao thẳng ra khỏi khu vực ký túc xá.

Bên ngoài ký túc, ánh sáng đỏ bao trùm lấy bãi đất trống rộng rãi.
Advertisement / Quảng cáo


Lâm Thịnh cầm thanh kiếm, quay người hướng về cửa cầu thang dẫn vào ký túc xá, đột ngột há miệng.

Phù!!!

Đám lửa đỏ cháy rừng rực cuồn cuộn phun ra từ miệng cậu, vừa vặn bao lấy toàn bộ khu ký túc xá.

Ánh lửa đỏ rực nhanh chóng sưởi ấm và làm khô quang cảnh xung quanh. Ngọn lửa phun ra chừng nửa phút mới ngưng lại, thế nhưng ở cửa cầu thang không có bất cứ thứ gì xuất hiện, không có quái vật xông ra cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào khác.

Không gian trống trơn, tĩnh lặng.

Hộc hộc.

Lâm Thịnh thở hổn hển, tạm dừng phun lửa, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vào ký túc xá trước mặt.

"Không có thứ gì bị giết sao? Có thể uy hiếp mình đến tận bây giờ thì thứ vừa nãy mới hù dọa mình chắc chắn là mối nguy hiểm lớn rồi. Nhưng giờ mình đã ra đến ngoài này, bọn chúng lại không có bất kỳ động tĩnh gì. Chẳng lẽ những mối nguy hiểm này chỉ tồn tại trong ký túc xá thôi? Phun lửa cũng không có chút hiệu quả nào." Trong lòng cậu thầm suy đoán.

Bây giờ cậu cũng không phải tay mơ như thuở mới đầu nữa, khi gặp nguy hiểm thì ít nhiều gì cũng có thể chống đỡ được. Nhờ tấn công bằng lửa và dùng toàn bộ sức lực, nên khi đối mặt với với hiểm nguy lớn cỡ nào đi chăng nữa, cậu cũng có thể bình thản xử lý.

"Là loại quái vật gì chứ? Thậm chí cả cơ thể thật sự không thể nhìn thấy." Lâm Thịnh chăm chú nhìn ký túc xá, cảm giác khó hiểu dâng tràn trong lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom