Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-181
Chương 181: Áp lực (2)
Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh thân là chiến sĩ Thánh điện cấp bốn, bản thân sau khi Bán Long Hóa lại có thêm sức mạnh khổng lồ, nhưng liên tục giết chết hai chiến sĩ sừng trâu đã là phát huy toàn bộ khả năng của mình rồi. Cậu là cấp bốn chứ không phải cấp mười, chỉ xét về sức mạnh thuần túy thì khoảng cách giữa cấp bốn và những chiến sĩ sừng trâu cấp hai này không lớn như cậu tưởng. Hơn nữa bản thân Lâm Thịnh cũng thích đối mặt chiến đấu theo kiểu cứng chọi với cứng, chính vì vậy mà thanh kiếm trong tay cậu càng ngày càng cùn.
Sau khi liên tiếp giết chết sáu chiến sĩ sừng trâu, Lâm Thịnh sức cùng lực kiệt, buộc phải lui về phía sau. Cậu trở lại cửa hông, lợi dụng địa hình để khống chế ưu thế về số lượng của các chiến sĩ sừng trâu. Những gã này đều không phải chiến sĩ cấp một tầm thường, mà là chiến sĩ cuối cấp hai chân chính.
Trong quá trình chiến đấu, Lâm Thịnh nhanh chóng phát hiện ưu điểm vượt trội của loại chiến sĩ sừng trâu này. Dù là sức mạnh, tốc độ, hay là khả năng phòng ngự của bọn chúng đều thuộc diện cuối cấp hai, cực kỳ ổn định, không hề có một chút sơ sót nào, cách dùng rìu cũng khá đơn giản và thực dụng. Khác với binh sĩ Hầm Giam, những chiến sĩ sừng trâu có tốc độ, sức mạnh đều hơn hẳn, nhưng khả năng phòng ngự lại không được tốt như các binh sĩ Hầm Giam.
Coi như là mỗi người mỗi vẻ, ưu khuyết điểm khác nhau.
Phập!
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh đâm một kiếm vào ngực một tên chiến sĩ sừng trâu, chưa kịp rút ra thì tay cậu đã bị hai cây rìu chém trúng.
Hai tiếng "soạt" trầm đục vang lên.
Lâm Thịnh cảm thấy cánh tay tê rần, lớp da rồng khi Bán Long Hóa và phòng ngự của Hôi Ấn Công Sự đều không thể ngăn cản hoàn toàn được cú chém vừa rồi. Cuối cùng cậu đã bị thương.
Lâm Thịnh đứng chặn ở cửa hông, giết chừng mười sáu gã chiến sĩ sừng trâu mới bị thương. Cộng với sáu tên chiến sĩ sừng trâu mà cậu giết trước đó, coi như chuyến này cậu đã giải quyết hai mươi hai gã quái vật.
Một lượng lớn các mảnh vụn ký ức điên cuồng hóa thành luồng khí màu đen tràn vào đầu Lâm Thịnh, biến thành đủ loại thông tin hình ảnh, âm thanh, ký ức... Những mảnh vỡ ký ức hỗn loạn ấy đa số đều trùng lặp và vô vị, phải có đến 70% trong đó là luyện tập cách dùng rìu cơ bản.
Điều này khiến phương pháp, khả năng sử dụng rìu cơ bản của Lâm Thịnh đã vượt qua toàn bộ quái vật ở đây. Các kỹ xảo dùng rìu cơ bản mà những chiến sĩ sừng trâu tự nghĩ ra đều được tập trung hợp nhất trong đầu cậu.
Chính điều này đã khiến khả năng múa rìu của Lâm Thịnh tiến bộ vượt bậc.
Nhưng Lâm Thịnh không để ý những thứ này, mà cậu cảm giác được linh hồn mình đang nhanh chóng thăng cấp.
"Vẫn cần thêm ít nhất hai mươi tám gã quái vật!" Bây giờ Lâm Thịnh không cần gì ngoài thăng cấp.
Cậu vung thanh kiếm nặng nề, đã đến sức cùng lực kiệt, nên cậu chỉ còn cách vừa đánh vừa lui. Mấy chiến sĩ sừng trâu còn lại đều xông ra khỏi cửa hông, chí ít phải hơn mười gã. Bọn chúng không nói một lời, không phát ra một âm thanh nào, cứ thế bổ nhào về phía Lâm Thịnh mà đánh.
Cũng may Lâm Thịnh đã hấp thụ được khá nhiều ký ức về phương pháp dùng rìu của bọn chúng nên việc đối phó có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều. Cậu chậm rãi lui về phía sau, nhanh chóng giết chết hai chiến sĩ sừng trâu. Cuối cùng cậu không còn hơi sức mà tiến lên nữa, chỉ đứng thở hồng hộc.
Lâm Thịnh không chút do dự xoay người chạy nhanh về phía cửa lớn của công hội. Không phải cậu không muốn phun lửa, mà là phun lửa tiêu hao quá nhiều thể lực của cậu. Hơn nữa bản năng của Nham Long khiến cậu cảm nhận được một nguồn nhiệt dồi dào từ trên người những sinh vật này.
Điều này chứng tỏ, rất có thể những quái vật này trời sinh đã có khả năng kháng lửa, cho nên cậu cũng lười lãng phí sức lực. Dù sao, một khi đã phun lửa thì không thể chốc lát là dừng ngay lại được.
"Còn hai mươi sáu tên nữa!" Lâm Thịnh nhớ kỹ số lượng trong đầu. Mặc dù chỉ là con số do cậu ước tính, nhưng để bảo đảm nhất định có thể thăng cấp nên cậu đã tăng số lượng lên một chút.
Lâm Thịnh bình an vô sự ra khỏi cửa lớn công hội, nhanh chóng lao ra cửa sắt, chạy về phía Thánh điện. Lần đi săn này thuận lợi đến mức chính cậu cũng không thể tin được.
Advertisement / Quảng cáo
Cậu nghỉ ngơi trong Thánh điện một lúc, bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều nên giấc mơ cũng từ từ kết thúc một cách tự nhiên. Chỉ trong một lần mà Lâm Thịnh giết chết hơn hai mươi chiến sĩ sừng trâu cấp hai siêu phàm, điều này đã giúp cậu biết được giới hạn của mình.
Huyết mạch Nham Long quả thực rất mạnh, nhưng cậu chỉ lấy được một chút. Còn tốc độ tăng trưởng của bản thân cậu cũng không mạnh như gã béo trong hầm giam. Trên thực tế, Lâm Thịnh có thể giết chết bấy nhiêu chiến sĩ sừng trâu cũng là nhờ lợi dụng địa hình chật hẹp của cửa hông nên mới dễ dàng thắng được.
Lúc tỉnh dậy từ trong cơn mơ, Lâm Thịnh nằm trên giường sắp xếp lại vô số ký ức hấp thu được. Bây giờ mới chỉ bốn giờ sáng, cậu còn có hơn hai tiếng để nghỉ ngơi và dưỡng sức. Sau khi sắp xếp ký ức xong xuôi, đến sáu giờ sáng, cậu rời giường và bắt đầu đọc thuộc lòng từ vựng.
Dưới tác dụng của linh hồn ngày càng mạnh mẽ, trí nhớ và khả năng phân tích của Lâm Thịnh đều trở nên rất tốt. Với bài văn hơn một nghìn từ khá đơn giản này, cậu chỉ cần xem ba bốn lần là có thể thuộc lòng, không sót lấy một chữ. Điều này một lần nữa thổi bùng lên ngọn lửa đam mê học tập đã từng bị dập tắt nơi Lâm Thịnh.
Sau khi cậu đọc nhẩm một hồi, ba người bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng cũng lục tục thức dậy. Ba người bọn họ tụ lại nói chuyện phiếm cùng nhau, nhưng tuyệt nhiên không ai bắt chuyện với Lâm Thịnh.
Một mặt là do cậu không muốn phí phạm thời gian công sức, nói mấy lời sáo rỗng với đám nhóc miệng còn hôi sữa này. Mặt khác, là bởi vì ba người này hơi xa lánh cậu. Không chỉ vì cậu là người Tịch Lâm, mà còn vì khí chất và thân hình to cao, vạm vỡ đến mức có phần hung hãn của Lâm Thịnh.
Cậu cũng chẳng bận tâm mấy chuyện như vậy, vẫn cứ tự mình làm tốt việc của bản thân mình.
Học thuộc lòng xong, cậu chuẩn bị sách vở cho ngày hôm nay, bỏ vào trong cặp rồi đi ra ngoài. Nếu như thuận lợi, tối nay cậu sẽ chiến đấu với đám chiến sĩ sừng trâu thêm một lần nữa, vậy thì có thể đạt đủ số lượng linh hồn để đột phá.
Đến lúc đó, cậu sẽ tìm một khoảng thời gian hấp thu và tiêu hóa triệt để số linh hồn tăng thêm, Thánh lực cũng sẽ theo đó mà tăng lên đáng kể. Quá trình đột phá cấp năm có vẻ khá thuận buồm xuôi gió.
Lâm Thịnh tính thử thời gian, dựa theo tiêu chuẩn của thành Hắc Vũ thì thông thường, muốn đột phá từ cấp bốn lên cấp năm cần tích lũy từ ba đến năm năm. Đây là thời gian mà một chiến sĩ có năng lực cần để đột phá.
Nhưng hiện giờ sức mạnh linh hồn của cậu đã đạt tiêu chuẩn, tính cả thời gian tiêu hóa và tăng cường Thánh lực thì nhiều lắm cũng chỉ đến một tuần.
"Một tuần..." Trong lòng Lâm Thịnh khấp khởi chờ mong.
Bước vào căntin, Lâm Thịnh dùng phiếu cơm mua một phần mì xào trứng, gắp vài đũa bỏ vào miệng, nhai rồi nuốt. Sở dĩ máy móc như vậy là vì đối với cậu, ăn chỉ là hoàn thành nhiệm vụ. Ăn xong một phần, cậu cảm thấy còn chưa đủ no, lại đứng dậy đi lấy thêm một phần nữa. Khi về chỗ ngồi, có một tốp học sinh đã ngồi ăn sáng ngay bên phải chỗ của cậu.
Trong số đó, có một bạn nữ Lâm Thịnh thấy hơi quen. Cô bé ấy cột tóc đuôi ngựa thắt bím, đeo kính, mặc váy liền màu đen, vóc người hơi tròn trịa, khuôn mặt không được xinh cho lắm. Nhìn qua cũng không thấy có gì nổi bật.
Lâm Thịnh đưa mắt nhìn sang, đây là cô gái cho cậu mượn bút ngày hôm qua. Nếu không phải trí nhớ của cậu rất tốt thì e là vừa lướt qua sẽ không nhớ nổi đối phương là ai. Vóc dáng, khuôn mặt, khí chất đại trà như này thực sự không gây ấn tượng cho người khác.
Advertisement / Quảng cáo
Dường như bạn nữ này cũng chú ý tới cậu, cô hơi chần chờ, khựng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu với Lâm Thịnh khi bạn bè ngồi xung quanh, coi như là bắt chuyện.
Lâm Thịnh cũng gật đầu đáp lại.
Lúc ở phòng đọc sách ngôn ngữ cổ đại, gần như mỗi ngày cậu đều gặp mặt bạn nữ kia, nên có thể nói rằng hai bên tương đối quen biết nhau. Gật đầu chào hỏi cũng không có gì quá đáng. Thế nhưng cô bạn bên cạnh lại nhỏ giọng quở trách, tựa như là đang khuyên bạn mình đừng tiếp xúc nhiều với người Tịch Lâm.
Ăn sáng xong, Lâm Thịnh cầm cặp đi thẳng tới phòng học. Thời gian học tập hằng ngày là thời gian minh tưởng, tu luyện Thánh lực tốt nhất của cậu. Đồng thời cũng là thời gian cậu điều khiển quái vật triệu hoán khác để kiểm tra các loại trạng thái. Chỉ có điều, cậu vừa mới đi tới cửa chính của tòa nhà thì hai người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xanh đã tìm đến cậu.
"Xin hỏi cậu là chủ tịch Lâm Thịnh phải không?" Một người đàn ông trắng trẻo mập mạp tiến lên, thấp giọng hỏi.
"Các anh là?" Sắc mặt Lâm Thịnh vẫn như thường, cậu cũng thấp giọng hỏi lại.
"Chúng tôi là người của Bộ năng lượng đặc biệt Tây Luân. Cậu Lâm đây có thể đi cùng chúng tôi một chuyến không? Chúng tôi cần biết rõ một vài chuyện." Người đàn ông trắng trẻo mập mạp nói khách sáo.
Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh thân là chiến sĩ Thánh điện cấp bốn, bản thân sau khi Bán Long Hóa lại có thêm sức mạnh khổng lồ, nhưng liên tục giết chết hai chiến sĩ sừng trâu đã là phát huy toàn bộ khả năng của mình rồi. Cậu là cấp bốn chứ không phải cấp mười, chỉ xét về sức mạnh thuần túy thì khoảng cách giữa cấp bốn và những chiến sĩ sừng trâu cấp hai này không lớn như cậu tưởng. Hơn nữa bản thân Lâm Thịnh cũng thích đối mặt chiến đấu theo kiểu cứng chọi với cứng, chính vì vậy mà thanh kiếm trong tay cậu càng ngày càng cùn.
Sau khi liên tiếp giết chết sáu chiến sĩ sừng trâu, Lâm Thịnh sức cùng lực kiệt, buộc phải lui về phía sau. Cậu trở lại cửa hông, lợi dụng địa hình để khống chế ưu thế về số lượng của các chiến sĩ sừng trâu. Những gã này đều không phải chiến sĩ cấp một tầm thường, mà là chiến sĩ cuối cấp hai chân chính.
Trong quá trình chiến đấu, Lâm Thịnh nhanh chóng phát hiện ưu điểm vượt trội của loại chiến sĩ sừng trâu này. Dù là sức mạnh, tốc độ, hay là khả năng phòng ngự của bọn chúng đều thuộc diện cuối cấp hai, cực kỳ ổn định, không hề có một chút sơ sót nào, cách dùng rìu cũng khá đơn giản và thực dụng. Khác với binh sĩ Hầm Giam, những chiến sĩ sừng trâu có tốc độ, sức mạnh đều hơn hẳn, nhưng khả năng phòng ngự lại không được tốt như các binh sĩ Hầm Giam.
Coi như là mỗi người mỗi vẻ, ưu khuyết điểm khác nhau.
Phập!
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh đâm một kiếm vào ngực một tên chiến sĩ sừng trâu, chưa kịp rút ra thì tay cậu đã bị hai cây rìu chém trúng.
Hai tiếng "soạt" trầm đục vang lên.
Lâm Thịnh cảm thấy cánh tay tê rần, lớp da rồng khi Bán Long Hóa và phòng ngự của Hôi Ấn Công Sự đều không thể ngăn cản hoàn toàn được cú chém vừa rồi. Cuối cùng cậu đã bị thương.
Lâm Thịnh đứng chặn ở cửa hông, giết chừng mười sáu gã chiến sĩ sừng trâu mới bị thương. Cộng với sáu tên chiến sĩ sừng trâu mà cậu giết trước đó, coi như chuyến này cậu đã giải quyết hai mươi hai gã quái vật.
Một lượng lớn các mảnh vụn ký ức điên cuồng hóa thành luồng khí màu đen tràn vào đầu Lâm Thịnh, biến thành đủ loại thông tin hình ảnh, âm thanh, ký ức... Những mảnh vỡ ký ức hỗn loạn ấy đa số đều trùng lặp và vô vị, phải có đến 70% trong đó là luyện tập cách dùng rìu cơ bản.
Điều này khiến phương pháp, khả năng sử dụng rìu cơ bản của Lâm Thịnh đã vượt qua toàn bộ quái vật ở đây. Các kỹ xảo dùng rìu cơ bản mà những chiến sĩ sừng trâu tự nghĩ ra đều được tập trung hợp nhất trong đầu cậu.
Chính điều này đã khiến khả năng múa rìu của Lâm Thịnh tiến bộ vượt bậc.
Nhưng Lâm Thịnh không để ý những thứ này, mà cậu cảm giác được linh hồn mình đang nhanh chóng thăng cấp.
"Vẫn cần thêm ít nhất hai mươi tám gã quái vật!" Bây giờ Lâm Thịnh không cần gì ngoài thăng cấp.
Cậu vung thanh kiếm nặng nề, đã đến sức cùng lực kiệt, nên cậu chỉ còn cách vừa đánh vừa lui. Mấy chiến sĩ sừng trâu còn lại đều xông ra khỏi cửa hông, chí ít phải hơn mười gã. Bọn chúng không nói một lời, không phát ra một âm thanh nào, cứ thế bổ nhào về phía Lâm Thịnh mà đánh.
Cũng may Lâm Thịnh đã hấp thụ được khá nhiều ký ức về phương pháp dùng rìu của bọn chúng nên việc đối phó có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều. Cậu chậm rãi lui về phía sau, nhanh chóng giết chết hai chiến sĩ sừng trâu. Cuối cùng cậu không còn hơi sức mà tiến lên nữa, chỉ đứng thở hồng hộc.
Lâm Thịnh không chút do dự xoay người chạy nhanh về phía cửa lớn của công hội. Không phải cậu không muốn phun lửa, mà là phun lửa tiêu hao quá nhiều thể lực của cậu. Hơn nữa bản năng của Nham Long khiến cậu cảm nhận được một nguồn nhiệt dồi dào từ trên người những sinh vật này.
Điều này chứng tỏ, rất có thể những quái vật này trời sinh đã có khả năng kháng lửa, cho nên cậu cũng lười lãng phí sức lực. Dù sao, một khi đã phun lửa thì không thể chốc lát là dừng ngay lại được.
"Còn hai mươi sáu tên nữa!" Lâm Thịnh nhớ kỹ số lượng trong đầu. Mặc dù chỉ là con số do cậu ước tính, nhưng để bảo đảm nhất định có thể thăng cấp nên cậu đã tăng số lượng lên một chút.
Lâm Thịnh bình an vô sự ra khỏi cửa lớn công hội, nhanh chóng lao ra cửa sắt, chạy về phía Thánh điện. Lần đi săn này thuận lợi đến mức chính cậu cũng không thể tin được.
Advertisement / Quảng cáo
Cậu nghỉ ngơi trong Thánh điện một lúc, bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều nên giấc mơ cũng từ từ kết thúc một cách tự nhiên. Chỉ trong một lần mà Lâm Thịnh giết chết hơn hai mươi chiến sĩ sừng trâu cấp hai siêu phàm, điều này đã giúp cậu biết được giới hạn của mình.
Huyết mạch Nham Long quả thực rất mạnh, nhưng cậu chỉ lấy được một chút. Còn tốc độ tăng trưởng của bản thân cậu cũng không mạnh như gã béo trong hầm giam. Trên thực tế, Lâm Thịnh có thể giết chết bấy nhiêu chiến sĩ sừng trâu cũng là nhờ lợi dụng địa hình chật hẹp của cửa hông nên mới dễ dàng thắng được.
Lúc tỉnh dậy từ trong cơn mơ, Lâm Thịnh nằm trên giường sắp xếp lại vô số ký ức hấp thu được. Bây giờ mới chỉ bốn giờ sáng, cậu còn có hơn hai tiếng để nghỉ ngơi và dưỡng sức. Sau khi sắp xếp ký ức xong xuôi, đến sáu giờ sáng, cậu rời giường và bắt đầu đọc thuộc lòng từ vựng.
Dưới tác dụng của linh hồn ngày càng mạnh mẽ, trí nhớ và khả năng phân tích của Lâm Thịnh đều trở nên rất tốt. Với bài văn hơn một nghìn từ khá đơn giản này, cậu chỉ cần xem ba bốn lần là có thể thuộc lòng, không sót lấy một chữ. Điều này một lần nữa thổi bùng lên ngọn lửa đam mê học tập đã từng bị dập tắt nơi Lâm Thịnh.
Sau khi cậu đọc nhẩm một hồi, ba người bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng cũng lục tục thức dậy. Ba người bọn họ tụ lại nói chuyện phiếm cùng nhau, nhưng tuyệt nhiên không ai bắt chuyện với Lâm Thịnh.
Một mặt là do cậu không muốn phí phạm thời gian công sức, nói mấy lời sáo rỗng với đám nhóc miệng còn hôi sữa này. Mặt khác, là bởi vì ba người này hơi xa lánh cậu. Không chỉ vì cậu là người Tịch Lâm, mà còn vì khí chất và thân hình to cao, vạm vỡ đến mức có phần hung hãn của Lâm Thịnh.
Cậu cũng chẳng bận tâm mấy chuyện như vậy, vẫn cứ tự mình làm tốt việc của bản thân mình.
Học thuộc lòng xong, cậu chuẩn bị sách vở cho ngày hôm nay, bỏ vào trong cặp rồi đi ra ngoài. Nếu như thuận lợi, tối nay cậu sẽ chiến đấu với đám chiến sĩ sừng trâu thêm một lần nữa, vậy thì có thể đạt đủ số lượng linh hồn để đột phá.
Đến lúc đó, cậu sẽ tìm một khoảng thời gian hấp thu và tiêu hóa triệt để số linh hồn tăng thêm, Thánh lực cũng sẽ theo đó mà tăng lên đáng kể. Quá trình đột phá cấp năm có vẻ khá thuận buồm xuôi gió.
Lâm Thịnh tính thử thời gian, dựa theo tiêu chuẩn của thành Hắc Vũ thì thông thường, muốn đột phá từ cấp bốn lên cấp năm cần tích lũy từ ba đến năm năm. Đây là thời gian mà một chiến sĩ có năng lực cần để đột phá.
Nhưng hiện giờ sức mạnh linh hồn của cậu đã đạt tiêu chuẩn, tính cả thời gian tiêu hóa và tăng cường Thánh lực thì nhiều lắm cũng chỉ đến một tuần.
"Một tuần..." Trong lòng Lâm Thịnh khấp khởi chờ mong.
Bước vào căntin, Lâm Thịnh dùng phiếu cơm mua một phần mì xào trứng, gắp vài đũa bỏ vào miệng, nhai rồi nuốt. Sở dĩ máy móc như vậy là vì đối với cậu, ăn chỉ là hoàn thành nhiệm vụ. Ăn xong một phần, cậu cảm thấy còn chưa đủ no, lại đứng dậy đi lấy thêm một phần nữa. Khi về chỗ ngồi, có một tốp học sinh đã ngồi ăn sáng ngay bên phải chỗ của cậu.
Trong số đó, có một bạn nữ Lâm Thịnh thấy hơi quen. Cô bé ấy cột tóc đuôi ngựa thắt bím, đeo kính, mặc váy liền màu đen, vóc người hơi tròn trịa, khuôn mặt không được xinh cho lắm. Nhìn qua cũng không thấy có gì nổi bật.
Lâm Thịnh đưa mắt nhìn sang, đây là cô gái cho cậu mượn bút ngày hôm qua. Nếu không phải trí nhớ của cậu rất tốt thì e là vừa lướt qua sẽ không nhớ nổi đối phương là ai. Vóc dáng, khuôn mặt, khí chất đại trà như này thực sự không gây ấn tượng cho người khác.
Advertisement / Quảng cáo
Dường như bạn nữ này cũng chú ý tới cậu, cô hơi chần chờ, khựng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu với Lâm Thịnh khi bạn bè ngồi xung quanh, coi như là bắt chuyện.
Lâm Thịnh cũng gật đầu đáp lại.
Lúc ở phòng đọc sách ngôn ngữ cổ đại, gần như mỗi ngày cậu đều gặp mặt bạn nữ kia, nên có thể nói rằng hai bên tương đối quen biết nhau. Gật đầu chào hỏi cũng không có gì quá đáng. Thế nhưng cô bạn bên cạnh lại nhỏ giọng quở trách, tựa như là đang khuyên bạn mình đừng tiếp xúc nhiều với người Tịch Lâm.
Ăn sáng xong, Lâm Thịnh cầm cặp đi thẳng tới phòng học. Thời gian học tập hằng ngày là thời gian minh tưởng, tu luyện Thánh lực tốt nhất của cậu. Đồng thời cũng là thời gian cậu điều khiển quái vật triệu hoán khác để kiểm tra các loại trạng thái. Chỉ có điều, cậu vừa mới đi tới cửa chính của tòa nhà thì hai người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xanh đã tìm đến cậu.
"Xin hỏi cậu là chủ tịch Lâm Thịnh phải không?" Một người đàn ông trắng trẻo mập mạp tiến lên, thấp giọng hỏi.
"Các anh là?" Sắc mặt Lâm Thịnh vẫn như thường, cậu cũng thấp giọng hỏi lại.
"Chúng tôi là người của Bộ năng lượng đặc biệt Tây Luân. Cậu Lâm đây có thể đi cùng chúng tôi một chuyến không? Chúng tôi cần biết rõ một vài chuyện." Người đàn ông trắng trẻo mập mạp nói khách sáo.
Bình luận facebook