Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-201
Chương 201: Điều kỳ lạ (1)
Editor: Nguyetmai
Tại một biệt thự nhỏ hẻo lánh ở gần Tree Minton.
Vào buổi tối, một đội cảnh vệ cầm súng tuần tra xung quanh biệt thự, từ trong đó loáng thoáng có tiếng nhạc và tiếng nói cười vang ra.
"Adolf thân mến, lâu quá không gặp cậu rồi. Nhớ hồi trước, khi cậu còn nhỏ từng tới biệt thự Hồng Đằng câu cá, không ngờ bây giờ cậu đã lớn vậy rồi."
Mái tóc màu lam của Mooney Jayne được vuốt ngược ra sau, trên mặt mang nụ cười nhã nhặn, trong tay ông ta cầm một ly rượu cụng nhẹ vào ly của cha Adolf.
"Cháu rất vui khi được gặp lại chú, chú Jayne đáng kính." Adolf cúi đầu tỏ lòng kính trọng.
Lão Jayne mỉm cười, tiếp tục nói chuyện với cha của Adolf, ông Carney. Cả hai đều những doanh nhân thành đạt nhất trong thành phố Tree Minton nên mọi hành động của họ đều khiến người khác chú ý.
Adolf không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý nên đi ra đằng xa, lặng lẽ nhìn chăm chú vào cha mình, ông Carney. Tất cả những chuyện đã xảy ra vào hôm qua khiến cậu ta cứ ngỡ như mình đang nằm mơ, cho tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Lời nói của người tự xưng là kiếm sĩ Hắc Vũ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Adolf bưng một ly rượu đi chầm chậm vào trong một góc. Cậu muốn tìm một chỗ yên lặng, nhưng không ngờ là có một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu lam đã tới trước. Cậu biết cô ấy, đó là con gái thứ của nhà họ Jayne – Marfa.
Để tỏ vẻ lịch sự, Adolf hơi nâng ly rượu mỉm cười với cô ta. Marfa nhìn cậu ta một cái, biểu cảm trên mặt đầy ghê tởm và xoay người đi nhanh ra chỗ khác, không muốn đứng cạnh cậu ta.
Adolf không tỏ vẻ gì. Tiếng xấu của cậu đã lan khắp Tree Minton, việc bị đối xử như vậy đã trở thành chuyện thường.
Cậu đứng trong góc, lắng nghe tiếng nhạc du dương, dùng ánh mắt cảnh cáo đuổi đi những "ong bướm" muốn tới gần, trong lòng đang tự hỏi phải làm sao để thể hiện được sự tôn kính của mình với thầy giáo.
Thật ra cậu là một người rất ngây thơ. Cậu chỉ là một đứa trẻ to xác, được cha và chị gái bảo bọc và nuông chiều hết mực. Lớn lên, sau nhiều lần là nạn nhân của những lời đồn ác ý và bị lợi dụng thì cậu ta cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Người như cậu, một khi đã quyết định làm một việc gì thì chắc chắn sẽ nỗ lực một trăm phần trăm.
Cách đó không xa.
Marfa tỏ vẻ vô cùng ghê tởm, đi tới góc tối của khu vườn. Ở đó đã có một cô gái cao lớn với một con mắt trắng bệch đứng chờ sẵn. Cô gái mặc bộ đồ tây màu đen, thân hình cao lớn, hai vai rất rộng, đường cong của cơ thể cực kỳ cân đối, nhìn có vẻ hơi hung hăng.
"Nếu ông già không cấm đánh nhau ở trong thành phố thì tôi đã sớm đập vỡ đầu thằng cha đó rồi!" Marfa nói một cách bực tức.
"Cũng đành phải chịu thôi. Cũng phải nể mặt nghị viện tiểu bang nữa chứ, cô chủ." Cô gái cao lớn mỉm cười trả lời.
"Lawrence vẫn chưa định về à? Trong người anh ta đang chảy dòng máu Hắc Ma của gia tộc, vậy mà giờ lại muốn đi làm cảnh sát? Anh ta muốn làm gia tộc Jayne biến thành trò cười cho giới hắc ám à?" Ánh mắt của Marfa trở nên u ám.
"Người mang dòng máu Hắc Ma sẽ bùng nổ khao khát giết người theo chu kỳ. Lần trước anh ta đã suýt nữa bị đám báo chí chết tiệt đưa tin rồi, mặc dù cha không quan tâm nhưng tôi thấy rất thất vọng!"
Livna cao lớn đứng lẳng lặng một bên, chẳng nói chẳng rằng lắng nghe những lời oán giận của cô chủ.
"Nhưng mà càng buồn cười là anh ta còn dẫn người tới niêm phong mấy điểm làm ăn của gia tộc mình. Anh ta điên rồi à?" Marfa càng nói càng tức tối.
"Chắc là tộc trưởng có quyết định và tính toán riêng của mình." Livna mỉm cười trả lời.
"Tôi không quan tâm! Nếu anh ta dám đụng tới những điểm làm ăn của tôi thì tôi sẽ giết chết anh ta!" Ánh mắt của Marfa vừa lạnh lẽo vừa ác độc, trong tay cô ta xuất hiện một ngọn lửa màu tím đen.
Sau khi nói ra những lời này, cô ta sải bước nhanh chóng rời đi, bỏ lại Livna vẫn đang đứng yên trong bóng tối.
"Đại nhân, ngài không muốn nhúng tay vào sao?" Cô hơi quay đầu lại, nhìn về phía lão Jayne đang đi ra từ phía sau bụi hoa.
Những nếp nhăn như vỏ cây trên mặt lão Jayne hơi giãn ra. Ông ta nở một nụ cười mỉm hiền hòa.
"Không sao đâu... Lawrence có làm gì thì cũng vậy thôi, dù sao thì trong người nó vẫn đang chảy dòng máu của gia tộc Jayne này. Để Marfa làm tế phẩm cho nó cũng tốt. Trong quá trình phát triển của Hắc Ma, nếu được hun đúc bằng máu tươi của người thân nhất thì chắc chắn sẽ càng thêm mạnh mẽ..."
…
…
Trong khách sạn.
Lâm Thịnh nhìn hộp quà màu đen xa hoa ở trước mặt, đưa tay nhẹ nhàng cởi sợi dây buộc ra. Tối qua, cậu đã thông qua kiếm sĩ Hắc Vũ thu nhận Adolf làm đệ tử của Thánh Điện. Hôm nay thằng nhóc này liền gửi tới cho cậu một lễ vật nhập hội, có thể nói là hành động rất mau lẹ.
Lâm Thịnh mở nắp hộp ra, để lộ thứ được đựng ở bên trong. Là một thẻ ngân hàng màu trắng.
"Nhanh tay thật, chỉ cần mình hơi ám chỉ là đang thiếu tiền thì đã gửi ngay tới rồi."
Theo như những gì kiếm sĩ Hắc Vũ thấy tối qua thì lúc này chắc Adolf đang rất khao khát tìm hiểu về Thánh lực. Đây là một cậu chàng rất đơn thuần, tuy thân thể gầy yếu nhưng ý chí lại kiên định và đầy nghị lực. Hèn gì độ phù hợp với Thánh lực của cậu ta cao nhất trong ba người được chọn.
Lâm Thịnh cầm thẻ ngân hàng, dùng máy tính bảng có sẵn bên cạnh lên mạng kiểm tra một chút. Sau khi nhập số tài khoản và mật mã vào thì trên máy tính hiện lên số dư rất nhanh.
"Năm mươi triệu… Cũng khá được đó, ngay từ đầu mà đã đóng vào bấy nhiêu... Ấy khoan, năm mươi triệu??" Lâm Thịnh sửng sốt, nhanh chóng xem kỹ lại số dư trong tài khoản.
Không nhìn nhầm. Là năm mươi triệu thật.
Nụ cười trên mặt cậu hơi thu lại. Ban đầu cậu chỉ định lừa một ít tiền đầu tư để triệu hoán thêm càng nhiều binh sĩ và mở rộng thế lực.
Bây giờ...
Lúc trước cậu cũng có điều tra chi tiêu hằng tháng của Adolf, chỉ khoảng chừng sáu triệu thôi. Năm mươi triệu... kể cả với cậu ta thì cũng là một con số không nhỏ. Cho dù cha cậu ta đang điều hành một công ty quy mô hơn mười tỷ, nhưng cũng không thể để cậu ta tùy tiện lấy ra nhiều tiền như vậy.
"Thằng nhóc này... khá thú vị đấy."
Cậu cất thẻ, đứng dậy rời khỏi phòng khách sạn. Đây chỉ là một chỗ ở tạm thời của cậu. Sau khi đi thì không còn quay lại nữa.
Tiếp theo, cậu định đi thu thập nguyên liệu mới và tiếp tục triệu hoán. Với tâm lý là thử một chút cũng không mất gì, Lâm Thịnh ghi ra danh sách những nguyên liệu khó tìm nhất rồi bảo kiếm sĩ Hắc Vũ đưa cho Adolf.
Không ngờ, chưa tới hai ngày Adolf đã gửi hộp quà thứ hai qua. Bên trong là chìa khóa của một kho hàng, sau lưng có dán địa chỉ. Lâm Thịnh thử đi xem qua một lần, các nguyên liệu trong kho hàng được bỏ vào trong thùng, chất thành chống cao như núi.
Tốc độ này nhanh hơn việc cậu tự mình đi thu gom ở mấy cửa hàng nhỏ nhiều. Vì thế Lâm Thịnh đã đưa danh sách những vật liệu còn lại cho cậu ta, trong đó còn ghi thêm vài loại nguyên liệu khác nữa để che mắt người đời.
Mà Adolf cũng không hề làm cậu thất vọng.
Hai ngày sau, cái kho hàng kia nhanh chóng có thêm nhiều thùng đựng hàng mới, toàn là những vật liệu mà Lâm Thịnh cần. Ngay cả vàng cũng có hai thùng, khoảng chừng một trăm cân. Bột bạc nguyên chất cũng có năm trăm cân.
Tiền thì thôi không nói gì, nhưng cách thức và tốc độ thu thập nguyên liệu này làm Lâm Thịnh ngạc nhiên vô cùng.
Editor: Nguyetmai
Tại một biệt thự nhỏ hẻo lánh ở gần Tree Minton.
Vào buổi tối, một đội cảnh vệ cầm súng tuần tra xung quanh biệt thự, từ trong đó loáng thoáng có tiếng nhạc và tiếng nói cười vang ra.
"Adolf thân mến, lâu quá không gặp cậu rồi. Nhớ hồi trước, khi cậu còn nhỏ từng tới biệt thự Hồng Đằng câu cá, không ngờ bây giờ cậu đã lớn vậy rồi."
Mái tóc màu lam của Mooney Jayne được vuốt ngược ra sau, trên mặt mang nụ cười nhã nhặn, trong tay ông ta cầm một ly rượu cụng nhẹ vào ly của cha Adolf.
"Cháu rất vui khi được gặp lại chú, chú Jayne đáng kính." Adolf cúi đầu tỏ lòng kính trọng.
Lão Jayne mỉm cười, tiếp tục nói chuyện với cha của Adolf, ông Carney. Cả hai đều những doanh nhân thành đạt nhất trong thành phố Tree Minton nên mọi hành động của họ đều khiến người khác chú ý.
Adolf không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý nên đi ra đằng xa, lặng lẽ nhìn chăm chú vào cha mình, ông Carney. Tất cả những chuyện đã xảy ra vào hôm qua khiến cậu ta cứ ngỡ như mình đang nằm mơ, cho tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Lời nói của người tự xưng là kiếm sĩ Hắc Vũ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Adolf bưng một ly rượu đi chầm chậm vào trong một góc. Cậu muốn tìm một chỗ yên lặng, nhưng không ngờ là có một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu lam đã tới trước. Cậu biết cô ấy, đó là con gái thứ của nhà họ Jayne – Marfa.
Để tỏ vẻ lịch sự, Adolf hơi nâng ly rượu mỉm cười với cô ta. Marfa nhìn cậu ta một cái, biểu cảm trên mặt đầy ghê tởm và xoay người đi nhanh ra chỗ khác, không muốn đứng cạnh cậu ta.
Adolf không tỏ vẻ gì. Tiếng xấu của cậu đã lan khắp Tree Minton, việc bị đối xử như vậy đã trở thành chuyện thường.
Cậu đứng trong góc, lắng nghe tiếng nhạc du dương, dùng ánh mắt cảnh cáo đuổi đi những "ong bướm" muốn tới gần, trong lòng đang tự hỏi phải làm sao để thể hiện được sự tôn kính của mình với thầy giáo.
Thật ra cậu là một người rất ngây thơ. Cậu chỉ là một đứa trẻ to xác, được cha và chị gái bảo bọc và nuông chiều hết mực. Lớn lên, sau nhiều lần là nạn nhân của những lời đồn ác ý và bị lợi dụng thì cậu ta cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Người như cậu, một khi đã quyết định làm một việc gì thì chắc chắn sẽ nỗ lực một trăm phần trăm.
Cách đó không xa.
Marfa tỏ vẻ vô cùng ghê tởm, đi tới góc tối của khu vườn. Ở đó đã có một cô gái cao lớn với một con mắt trắng bệch đứng chờ sẵn. Cô gái mặc bộ đồ tây màu đen, thân hình cao lớn, hai vai rất rộng, đường cong của cơ thể cực kỳ cân đối, nhìn có vẻ hơi hung hăng.
"Nếu ông già không cấm đánh nhau ở trong thành phố thì tôi đã sớm đập vỡ đầu thằng cha đó rồi!" Marfa nói một cách bực tức.
"Cũng đành phải chịu thôi. Cũng phải nể mặt nghị viện tiểu bang nữa chứ, cô chủ." Cô gái cao lớn mỉm cười trả lời.
"Lawrence vẫn chưa định về à? Trong người anh ta đang chảy dòng máu Hắc Ma của gia tộc, vậy mà giờ lại muốn đi làm cảnh sát? Anh ta muốn làm gia tộc Jayne biến thành trò cười cho giới hắc ám à?" Ánh mắt của Marfa trở nên u ám.
"Người mang dòng máu Hắc Ma sẽ bùng nổ khao khát giết người theo chu kỳ. Lần trước anh ta đã suýt nữa bị đám báo chí chết tiệt đưa tin rồi, mặc dù cha không quan tâm nhưng tôi thấy rất thất vọng!"
Livna cao lớn đứng lẳng lặng một bên, chẳng nói chẳng rằng lắng nghe những lời oán giận của cô chủ.
"Nhưng mà càng buồn cười là anh ta còn dẫn người tới niêm phong mấy điểm làm ăn của gia tộc mình. Anh ta điên rồi à?" Marfa càng nói càng tức tối.
"Chắc là tộc trưởng có quyết định và tính toán riêng của mình." Livna mỉm cười trả lời.
"Tôi không quan tâm! Nếu anh ta dám đụng tới những điểm làm ăn của tôi thì tôi sẽ giết chết anh ta!" Ánh mắt của Marfa vừa lạnh lẽo vừa ác độc, trong tay cô ta xuất hiện một ngọn lửa màu tím đen.
Sau khi nói ra những lời này, cô ta sải bước nhanh chóng rời đi, bỏ lại Livna vẫn đang đứng yên trong bóng tối.
"Đại nhân, ngài không muốn nhúng tay vào sao?" Cô hơi quay đầu lại, nhìn về phía lão Jayne đang đi ra từ phía sau bụi hoa.
Những nếp nhăn như vỏ cây trên mặt lão Jayne hơi giãn ra. Ông ta nở một nụ cười mỉm hiền hòa.
"Không sao đâu... Lawrence có làm gì thì cũng vậy thôi, dù sao thì trong người nó vẫn đang chảy dòng máu của gia tộc Jayne này. Để Marfa làm tế phẩm cho nó cũng tốt. Trong quá trình phát triển của Hắc Ma, nếu được hun đúc bằng máu tươi của người thân nhất thì chắc chắn sẽ càng thêm mạnh mẽ..."
…
…
Trong khách sạn.
Lâm Thịnh nhìn hộp quà màu đen xa hoa ở trước mặt, đưa tay nhẹ nhàng cởi sợi dây buộc ra. Tối qua, cậu đã thông qua kiếm sĩ Hắc Vũ thu nhận Adolf làm đệ tử của Thánh Điện. Hôm nay thằng nhóc này liền gửi tới cho cậu một lễ vật nhập hội, có thể nói là hành động rất mau lẹ.
Lâm Thịnh mở nắp hộp ra, để lộ thứ được đựng ở bên trong. Là một thẻ ngân hàng màu trắng.
"Nhanh tay thật, chỉ cần mình hơi ám chỉ là đang thiếu tiền thì đã gửi ngay tới rồi."
Theo như những gì kiếm sĩ Hắc Vũ thấy tối qua thì lúc này chắc Adolf đang rất khao khát tìm hiểu về Thánh lực. Đây là một cậu chàng rất đơn thuần, tuy thân thể gầy yếu nhưng ý chí lại kiên định và đầy nghị lực. Hèn gì độ phù hợp với Thánh lực của cậu ta cao nhất trong ba người được chọn.
Lâm Thịnh cầm thẻ ngân hàng, dùng máy tính bảng có sẵn bên cạnh lên mạng kiểm tra một chút. Sau khi nhập số tài khoản và mật mã vào thì trên máy tính hiện lên số dư rất nhanh.
"Năm mươi triệu… Cũng khá được đó, ngay từ đầu mà đã đóng vào bấy nhiêu... Ấy khoan, năm mươi triệu??" Lâm Thịnh sửng sốt, nhanh chóng xem kỹ lại số dư trong tài khoản.
Không nhìn nhầm. Là năm mươi triệu thật.
Nụ cười trên mặt cậu hơi thu lại. Ban đầu cậu chỉ định lừa một ít tiền đầu tư để triệu hoán thêm càng nhiều binh sĩ và mở rộng thế lực.
Bây giờ...
Lúc trước cậu cũng có điều tra chi tiêu hằng tháng của Adolf, chỉ khoảng chừng sáu triệu thôi. Năm mươi triệu... kể cả với cậu ta thì cũng là một con số không nhỏ. Cho dù cha cậu ta đang điều hành một công ty quy mô hơn mười tỷ, nhưng cũng không thể để cậu ta tùy tiện lấy ra nhiều tiền như vậy.
"Thằng nhóc này... khá thú vị đấy."
Cậu cất thẻ, đứng dậy rời khỏi phòng khách sạn. Đây chỉ là một chỗ ở tạm thời của cậu. Sau khi đi thì không còn quay lại nữa.
Tiếp theo, cậu định đi thu thập nguyên liệu mới và tiếp tục triệu hoán. Với tâm lý là thử một chút cũng không mất gì, Lâm Thịnh ghi ra danh sách những nguyên liệu khó tìm nhất rồi bảo kiếm sĩ Hắc Vũ đưa cho Adolf.
Không ngờ, chưa tới hai ngày Adolf đã gửi hộp quà thứ hai qua. Bên trong là chìa khóa của một kho hàng, sau lưng có dán địa chỉ. Lâm Thịnh thử đi xem qua một lần, các nguyên liệu trong kho hàng được bỏ vào trong thùng, chất thành chống cao như núi.
Tốc độ này nhanh hơn việc cậu tự mình đi thu gom ở mấy cửa hàng nhỏ nhiều. Vì thế Lâm Thịnh đã đưa danh sách những vật liệu còn lại cho cậu ta, trong đó còn ghi thêm vài loại nguyên liệu khác nữa để che mắt người đời.
Mà Adolf cũng không hề làm cậu thất vọng.
Hai ngày sau, cái kho hàng kia nhanh chóng có thêm nhiều thùng đựng hàng mới, toàn là những vật liệu mà Lâm Thịnh cần. Ngay cả vàng cũng có hai thùng, khoảng chừng một trăm cân. Bột bạc nguyên chất cũng có năm trăm cân.
Tiền thì thôi không nói gì, nhưng cách thức và tốc độ thu thập nguyên liệu này làm Lâm Thịnh ngạc nhiên vô cùng.
Bình luận facebook