Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-208
Chương 208: Tín hiệu (2)
Editor: Nguyetmai
Một lát sau, Mã Y ưỡn cái bụng bự của anh ta chậm rãi bước xuống xe taxi trước cửa quán cà phê. Anh ta nhìn thấy nhân viên phục vụ xinh đẹp đang mỉm cười săn sóc khách hàng, bàn tay mũm mĩm vội vàng mò vào trong túi quần lấy ra một cái gương và lược, nhanh chóng chải tóc mấy cái. Sau đó anh ta mới đi vào quán cà phê, đi thẳng đến vị trí đối diện Lâm Thịnh rồi ngồi xuống.
"Lại gặp nhau rồi." Mã Y cười nói với Lâm Thịnh.
"Ừ. Muốn uống gì thì gọi đi, hôm nay tôi mời." Hiện giờ có thể nói rằng Lâm Thịnh là một kẻ giàu sổi nho nhỏ rồi. Đây chính là nhờ thu nhận được một đệ tử giàu có.
"Gì cũng được."
"Vậy thì gọi giống tôi đi, triple espresso không đường." Lâm Thịnh dặn dò nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh che miệng cười cười, sau khi đã ghi đơn thì lập tức rời đi. Mã Y mấp máy môi, anh ta muốn nói gì đó nhưng vẫn cố nhịn xuống. Dù sao thì anh ta đến đây cũng không phải vì uống cà phê.
"Được rồi được rồi, tôi sẽ nói thẳng luôn. Lần này tôi tìm cậu là muốn kiểm tra một chút, rốt cuộc thì cậu là người của hội Thiết Quyền hay là người của Thánh Điện?"
"Thánh Điện." Lâm Thịnh trả lời không chút do dự: "Vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu đã không có hội Thiết Quyền nào cả, bọn tôi đều là người của Thánh Điện."
"Hội Thiết Quyền chỉ là lớp vỏ ngụy trang thôi sao?" Mã Y kinh ngạc nói. Đây chính là tin tức lớn.
Bây giờ ở trên trường quốc tế, hội Thiết Quyền cũng không phải là một tổ chức nhỏ. Đặc biệt là sau trận đối đầu với kẻ mạnh cấp Lục Dực là Bạch Liệt Côn Vanne của Tháp Thiên Đường, danh tiếng cũng theo đó vang xa. Đối với một vài quốc gia nhỏ và vài tổ chức nhỏ mà nói, không thể nghi ngờ rằng thế lực như vậy chính là đối tượng lính đánh thuê tốt nhất. Cho nên sự chú ý của bọn họ trong vấn đề này rất cao.
"Đúng là ngụy trang." Lâm Thịnh cười nói: "Thánh Điện mới là trung tâm. Nhưng mà bởi vì trước đó tôi ở Tịch Lâm cho nên mới thành lập phân điện ở nơi đó, không ngờ lại dẫn đến rắc rối."
"Được rồi, vậy thì không nói đến những việc lúc trước nữa. Mục đích mà tôi đến đây, cậu cũng biết rồi đúng không?" Vẻ mặt của Mã Y tối sầm xuống.
"Đã biết. Là chuyện của gia tộc Jayne đó sao?" Lâm Thịnh cười cười: "Tôi chỉ là điện chủ của phân điện mà thôi, người phụ trách chuyện này là sứ giả Cardura. Sao anh không đi tìm cậu ta đi?"
"Tôi cũng muốn tìm cậu ta, nhưng mà trong thời gian ngắn không thể tìm được." Mã Y lau mồ hơi, cảm thấy người mình hơi nóng.
"Có muốn tôi thông báo giùm ông một tiếng không?"
"Không cần, không cần! Vẫn đừng nên làm phiền sứ giả cấp cao như vậy thì hơn, mấy chuyện nhỏ như thế này chúng ta tự giải quyết với nhau thôi." Trên gương mặt mập mạp của Mã Y lại đổ nhiều mồ hôi hơn.
Chưa đầy một tuần đã giết mấy nghìn binh lính Lydum, thậm chí tiếng tăm hung ác của Cardura nghìn tay đã được cảnh báo ở khắp các quốc gia. Một nhân viên chính phủ quèn giống như anh ta, nếu mà gặp phải đối phương, lỡ không cẩn thận thì có khi sẽ bị giết chết ngay lập tức.
"Huyết mạch của gia tộc Jayne là máu của Hắc Ma, cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ nổi điên một lần. Về cuộc tranh chấp giữa lão Jayne và Jayne Jr., lúc đó đệ tử Adolf của tôi đã nhìn thấy rõ ràng." Lâm Thịnh giải thích đơn giản: "Bây giờ lão Jayne mất tích, có lẽ người mà các anh nên hỏi là Jayne Jr. chứ không phải là tôi."
"Chúng tôi đã hỏi rồi, nhưng mà..." Mã Y lau mồ hôi, khăn giấy ướt sũng: "Nhưng mà, gần đây xảy ra một vài rắc rối ở khu vực lân cận, rắc rối rất lớn. Chúng tôi thiếu thốn nhân lực nghiêm trọng."
"Vậy thì sao?"
"Không nói chuyện này nữa, thật ra là chúng tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ cho chúng tôi. Nếu được như vậy thì chúng tôi cũng sẽ đền đáp xứng đáng." Mã Y lập tức nói rõ.
"Anh có thể làm chủ được việc này sao?" Lâm Thịnh nhướng mày.
"Cha tôi là nghị sĩ của nghị viện tiểu bang, mẹ tôi là sĩ quan huấn luyện của đội đặc chủng chuyên phụ trách an ninh trật tự của toàn bộ Tree Minton." Mã Y nói với vẻ khá tự hào.
"Vậy thì được rồi. Thỏa thuận bằng lời nói à?"
"Thỏa thuận bằng lời nói."
"Hợp tác vui vẻ." Lâm Thịnh đưa tay ra bắt tay với Mã Y.
"Bây giờ tôi sẽ nói một chút về tình huống bên đó." Sau khi đã xác nhận quan hệ hợp tác, Mã Y lập tức trở nên nghiêm túc: "Chúng tôi cần nhân lực hỗ trợ đặc biệt, có khả năng cảm ứng hơi thở siêu phàm. Càng nhiều càng tốt."
"Cần chúng tôi làm gì? Anh hãy nói trước xem các anh cần cảm ứng ở mức độ nào đã." Lâm Thịnh lập tức đáp.
"Cậu có biết về điểm đen không?" Vẻ mặt Mã Y nghiêm túc.
"Điểm đen?"
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem một chút thì sẽ biết ngay."
Hai người nhanh chóng trả tiền rồi đứng dậy rời khỏi quán cà phê, ở ngoài cửa đã có người lái xe cảnh sát đứng chờ sẵn. Sau khi lên xe, chiếc xe cảnh sát chạy nhanh như chớp, năm phút sau đã đến một bãi rác.
Xung quanh bãi rác hoang vắng chỉ có đồng ruộng rộng thênh thang và nhà xưởng bỏ hoang. Xe cảnh sát đậu ở phía bên phải của một bãi rác thải, trên một vùng đất bằng phẳng.
Mã Y nhảy xuống xe, vặn vẹo cái mông to đẫy thịt đi nhanh đến khu vực nhỏ bị dây cảnh giới màu vàng phong tỏa, bàn tay mập mạp chỉ vào bên trong.
"Đây chính là điểm đen."
Lâm Thịnh đi theo sau lưng Mã Y, cậu cũng đi đến phía trước khu vực bị phong tỏa, ló đầu vào xem thử. Vừa mới nhìn vào, đập vào mắt cậu là một khối đen thùi lùi, giống như một vũng bùn đen nhỏ. Nhìn sơ bên ngoài thì thứ này so với vũng bùn nhão màu đen không có gì khác nhau cả.
"Đây là cái gì?" Lâm Thịnh khẽ nhíu mày, cậu cảm ứng được một chút hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ thứ này.
"Điểm đen." Mã Y bình tĩnh nói, chỉ là trên gương mặt bình tĩnh thoáng qua vẻ u ám.
"Không cần biết cậu ném cái gì vào, điểm đen cũng có thể lập tức nuốt toàn bộ. Cậu chú ý xem nè, xem xung quanh nó đó."
Lâm Thịnh được nhắc nhở thì lập tức nhìn kỹ. Chẳng mấy chốc, sắc mặt của cậu cũng thay đổi. Bùn đen này lại có thể chậm rãi kéo tất cả đồ vật xung quanh vào lấp đầy bên trong nó. Mặc kệ là rác thải hay là đất bùn đá, ngay cả con sâu và tờ báo cũng vậy. Nó không kén ăn, cái gì cũng có thể nuốt trọn vào bên trong.
"Tóm lại thì đây là cái gì?" Vẻ mặt của cậu có vẻ nghiêm trọng.
"Không có ai trong Thánh Điện của các cậu biết về nó sao?" Mã Y kinh ngạc nói.
"Tôi nhìn giống như là người đã gia nhập Thánh Điện từ rất lâu rồi sao? Căn bản là thầy tôi không dạy đến mức này, được chứ?" Lâm Thịnh tức giận nói. Đối chiếu với tuổi tác của cậu thì lý do này hoàn toàn hợp tình hợp lý.
"Nói cũng phải." Mã Y ngồi xổm xuống, bứt cọng tóc trên đầu ném vào trong bùn đen, sau đó trơ mắt nhìn sợi tóc lập tức biến mất không còn chút dấu vết.
"Cái này gọi là điểm đen. Theo như cách nói của Tam Đại Bí Cảnh*, điểm đen là sự tồn tại đặc biệt có thể kết nối với một vài nơi cực kỳ nguy hiểm. Đây chỉ là điểm đen thông thường ở mức độ cơ bản nhất mà thôi. Nghe nói chính bản thân Tam Đại Bí Cảnh đã trấn áp được ba điểm đen khổng lồ lớn nhất, nhưng mà không biết liệu điều đó có thật hay không."
(*) Ba khu vực bí mật lớn nhất trên thế giới, một trong số đó nằm ở Tháp Thiên Đường.
"Vậy thì tại sao chúng ta lại phải tìm điểm đen? Vốn dĩ tự nhiên cũng có chức năng tự sửa chữa mà, nó không tự hết được à?" Lâm Thịnh cẩn thận hỏi.
"Đúng là nó sẽ tự biến mất." Mã Y gật đầu: "Nhưng mà việc đó lại cần thời gian rất dài. Điều chúng tôi phải làm chính là tìm ra nó, sau đó cách ly và bảo vệ, không để cho người bình thường bị thương."
"Chỉ có Tây Luân mới có thứ này hay sao? Trước đó, tôi chưa từng thấy nó ở Tịch Lâm." Lâm Thịnh nhíu mày dùng chân đá một hòn đá, khiến nó vừa vặn rơi trên điểm đen.
Vèo.
Ngay lúc đó, hòn đá lớn bằng nắm đấm đột nhiên biến mất. Nó không chìm xuống như bị nuốt chửng, mà là giống như lập tức biến đâu mất, chớp mắt đã không thấy đâu.
"Tịch Lâm cũng có, chỉ là trước đó cậu không tiếp xúc đến mà thôi. Nhiệm vụ của Thánh Điện các cậu chính là giúp đỡ cho Tree Minton của chúng tôi tìm ra toàn bộ điểm đen giống như thế này. Thật sự không dám giấu giếm, người trong ngành của chúng tôi đều đã được đưa đến tất cả các tiểu bang khác rồi. Bởi vì Tree Minton hơi chậm trễ cho nên bây giờ không có ai có thể giúp đỡ." Mã Y bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, nhưng mà thù lao tính thế nào?" Lâm Thịnh quan tâm việc này hơn.
"Sẽ không làm cho các cậu thất vọng. Còn có tin tức của hội Thiết Quyền nữa, chúng tôi cũng sẽ giúp cậu giữ bí mật. Sau khi tìm được điểm đen thì cậu cứ thông báo ngay cho tôi là được. Cậu đưa số điện thoại cho tôi đi." Mã Y mò vào trong túi quần lấy ra một cái điện thoại màu bạc lắc lắc.
Lâm Thịnh không khỏi liếc nhìn cái quần dài rộng của anh ta.
Editor: Nguyetmai
Một lát sau, Mã Y ưỡn cái bụng bự của anh ta chậm rãi bước xuống xe taxi trước cửa quán cà phê. Anh ta nhìn thấy nhân viên phục vụ xinh đẹp đang mỉm cười săn sóc khách hàng, bàn tay mũm mĩm vội vàng mò vào trong túi quần lấy ra một cái gương và lược, nhanh chóng chải tóc mấy cái. Sau đó anh ta mới đi vào quán cà phê, đi thẳng đến vị trí đối diện Lâm Thịnh rồi ngồi xuống.
"Lại gặp nhau rồi." Mã Y cười nói với Lâm Thịnh.
"Ừ. Muốn uống gì thì gọi đi, hôm nay tôi mời." Hiện giờ có thể nói rằng Lâm Thịnh là một kẻ giàu sổi nho nhỏ rồi. Đây chính là nhờ thu nhận được một đệ tử giàu có.
"Gì cũng được."
"Vậy thì gọi giống tôi đi, triple espresso không đường." Lâm Thịnh dặn dò nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh che miệng cười cười, sau khi đã ghi đơn thì lập tức rời đi. Mã Y mấp máy môi, anh ta muốn nói gì đó nhưng vẫn cố nhịn xuống. Dù sao thì anh ta đến đây cũng không phải vì uống cà phê.
"Được rồi được rồi, tôi sẽ nói thẳng luôn. Lần này tôi tìm cậu là muốn kiểm tra một chút, rốt cuộc thì cậu là người của hội Thiết Quyền hay là người của Thánh Điện?"
"Thánh Điện." Lâm Thịnh trả lời không chút do dự: "Vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu đã không có hội Thiết Quyền nào cả, bọn tôi đều là người của Thánh Điện."
"Hội Thiết Quyền chỉ là lớp vỏ ngụy trang thôi sao?" Mã Y kinh ngạc nói. Đây chính là tin tức lớn.
Bây giờ ở trên trường quốc tế, hội Thiết Quyền cũng không phải là một tổ chức nhỏ. Đặc biệt là sau trận đối đầu với kẻ mạnh cấp Lục Dực là Bạch Liệt Côn Vanne của Tháp Thiên Đường, danh tiếng cũng theo đó vang xa. Đối với một vài quốc gia nhỏ và vài tổ chức nhỏ mà nói, không thể nghi ngờ rằng thế lực như vậy chính là đối tượng lính đánh thuê tốt nhất. Cho nên sự chú ý của bọn họ trong vấn đề này rất cao.
"Đúng là ngụy trang." Lâm Thịnh cười nói: "Thánh Điện mới là trung tâm. Nhưng mà bởi vì trước đó tôi ở Tịch Lâm cho nên mới thành lập phân điện ở nơi đó, không ngờ lại dẫn đến rắc rối."
"Được rồi, vậy thì không nói đến những việc lúc trước nữa. Mục đích mà tôi đến đây, cậu cũng biết rồi đúng không?" Vẻ mặt của Mã Y tối sầm xuống.
"Đã biết. Là chuyện của gia tộc Jayne đó sao?" Lâm Thịnh cười cười: "Tôi chỉ là điện chủ của phân điện mà thôi, người phụ trách chuyện này là sứ giả Cardura. Sao anh không đi tìm cậu ta đi?"
"Tôi cũng muốn tìm cậu ta, nhưng mà trong thời gian ngắn không thể tìm được." Mã Y lau mồ hơi, cảm thấy người mình hơi nóng.
"Có muốn tôi thông báo giùm ông một tiếng không?"
"Không cần, không cần! Vẫn đừng nên làm phiền sứ giả cấp cao như vậy thì hơn, mấy chuyện nhỏ như thế này chúng ta tự giải quyết với nhau thôi." Trên gương mặt mập mạp của Mã Y lại đổ nhiều mồ hôi hơn.
Chưa đầy một tuần đã giết mấy nghìn binh lính Lydum, thậm chí tiếng tăm hung ác của Cardura nghìn tay đã được cảnh báo ở khắp các quốc gia. Một nhân viên chính phủ quèn giống như anh ta, nếu mà gặp phải đối phương, lỡ không cẩn thận thì có khi sẽ bị giết chết ngay lập tức.
"Huyết mạch của gia tộc Jayne là máu của Hắc Ma, cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ nổi điên một lần. Về cuộc tranh chấp giữa lão Jayne và Jayne Jr., lúc đó đệ tử Adolf của tôi đã nhìn thấy rõ ràng." Lâm Thịnh giải thích đơn giản: "Bây giờ lão Jayne mất tích, có lẽ người mà các anh nên hỏi là Jayne Jr. chứ không phải là tôi."
"Chúng tôi đã hỏi rồi, nhưng mà..." Mã Y lau mồ hôi, khăn giấy ướt sũng: "Nhưng mà, gần đây xảy ra một vài rắc rối ở khu vực lân cận, rắc rối rất lớn. Chúng tôi thiếu thốn nhân lực nghiêm trọng."
"Vậy thì sao?"
"Không nói chuyện này nữa, thật ra là chúng tôi hy vọng cậu có thể giúp đỡ cho chúng tôi. Nếu được như vậy thì chúng tôi cũng sẽ đền đáp xứng đáng." Mã Y lập tức nói rõ.
"Anh có thể làm chủ được việc này sao?" Lâm Thịnh nhướng mày.
"Cha tôi là nghị sĩ của nghị viện tiểu bang, mẹ tôi là sĩ quan huấn luyện của đội đặc chủng chuyên phụ trách an ninh trật tự của toàn bộ Tree Minton." Mã Y nói với vẻ khá tự hào.
"Vậy thì được rồi. Thỏa thuận bằng lời nói à?"
"Thỏa thuận bằng lời nói."
"Hợp tác vui vẻ." Lâm Thịnh đưa tay ra bắt tay với Mã Y.
"Bây giờ tôi sẽ nói một chút về tình huống bên đó." Sau khi đã xác nhận quan hệ hợp tác, Mã Y lập tức trở nên nghiêm túc: "Chúng tôi cần nhân lực hỗ trợ đặc biệt, có khả năng cảm ứng hơi thở siêu phàm. Càng nhiều càng tốt."
"Cần chúng tôi làm gì? Anh hãy nói trước xem các anh cần cảm ứng ở mức độ nào đã." Lâm Thịnh lập tức đáp.
"Cậu có biết về điểm đen không?" Vẻ mặt Mã Y nghiêm túc.
"Điểm đen?"
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đi xem một chút thì sẽ biết ngay."
Hai người nhanh chóng trả tiền rồi đứng dậy rời khỏi quán cà phê, ở ngoài cửa đã có người lái xe cảnh sát đứng chờ sẵn. Sau khi lên xe, chiếc xe cảnh sát chạy nhanh như chớp, năm phút sau đã đến một bãi rác.
Xung quanh bãi rác hoang vắng chỉ có đồng ruộng rộng thênh thang và nhà xưởng bỏ hoang. Xe cảnh sát đậu ở phía bên phải của một bãi rác thải, trên một vùng đất bằng phẳng.
Mã Y nhảy xuống xe, vặn vẹo cái mông to đẫy thịt đi nhanh đến khu vực nhỏ bị dây cảnh giới màu vàng phong tỏa, bàn tay mập mạp chỉ vào bên trong.
"Đây chính là điểm đen."
Lâm Thịnh đi theo sau lưng Mã Y, cậu cũng đi đến phía trước khu vực bị phong tỏa, ló đầu vào xem thử. Vừa mới nhìn vào, đập vào mắt cậu là một khối đen thùi lùi, giống như một vũng bùn đen nhỏ. Nhìn sơ bên ngoài thì thứ này so với vũng bùn nhão màu đen không có gì khác nhau cả.
"Đây là cái gì?" Lâm Thịnh khẽ nhíu mày, cậu cảm ứng được một chút hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ thứ này.
"Điểm đen." Mã Y bình tĩnh nói, chỉ là trên gương mặt bình tĩnh thoáng qua vẻ u ám.
"Không cần biết cậu ném cái gì vào, điểm đen cũng có thể lập tức nuốt toàn bộ. Cậu chú ý xem nè, xem xung quanh nó đó."
Lâm Thịnh được nhắc nhở thì lập tức nhìn kỹ. Chẳng mấy chốc, sắc mặt của cậu cũng thay đổi. Bùn đen này lại có thể chậm rãi kéo tất cả đồ vật xung quanh vào lấp đầy bên trong nó. Mặc kệ là rác thải hay là đất bùn đá, ngay cả con sâu và tờ báo cũng vậy. Nó không kén ăn, cái gì cũng có thể nuốt trọn vào bên trong.
"Tóm lại thì đây là cái gì?" Vẻ mặt của cậu có vẻ nghiêm trọng.
"Không có ai trong Thánh Điện của các cậu biết về nó sao?" Mã Y kinh ngạc nói.
"Tôi nhìn giống như là người đã gia nhập Thánh Điện từ rất lâu rồi sao? Căn bản là thầy tôi không dạy đến mức này, được chứ?" Lâm Thịnh tức giận nói. Đối chiếu với tuổi tác của cậu thì lý do này hoàn toàn hợp tình hợp lý.
"Nói cũng phải." Mã Y ngồi xổm xuống, bứt cọng tóc trên đầu ném vào trong bùn đen, sau đó trơ mắt nhìn sợi tóc lập tức biến mất không còn chút dấu vết.
"Cái này gọi là điểm đen. Theo như cách nói của Tam Đại Bí Cảnh*, điểm đen là sự tồn tại đặc biệt có thể kết nối với một vài nơi cực kỳ nguy hiểm. Đây chỉ là điểm đen thông thường ở mức độ cơ bản nhất mà thôi. Nghe nói chính bản thân Tam Đại Bí Cảnh đã trấn áp được ba điểm đen khổng lồ lớn nhất, nhưng mà không biết liệu điều đó có thật hay không."
(*) Ba khu vực bí mật lớn nhất trên thế giới, một trong số đó nằm ở Tháp Thiên Đường.
"Vậy thì tại sao chúng ta lại phải tìm điểm đen? Vốn dĩ tự nhiên cũng có chức năng tự sửa chữa mà, nó không tự hết được à?" Lâm Thịnh cẩn thận hỏi.
"Đúng là nó sẽ tự biến mất." Mã Y gật đầu: "Nhưng mà việc đó lại cần thời gian rất dài. Điều chúng tôi phải làm chính là tìm ra nó, sau đó cách ly và bảo vệ, không để cho người bình thường bị thương."
"Chỉ có Tây Luân mới có thứ này hay sao? Trước đó, tôi chưa từng thấy nó ở Tịch Lâm." Lâm Thịnh nhíu mày dùng chân đá một hòn đá, khiến nó vừa vặn rơi trên điểm đen.
Vèo.
Ngay lúc đó, hòn đá lớn bằng nắm đấm đột nhiên biến mất. Nó không chìm xuống như bị nuốt chửng, mà là giống như lập tức biến đâu mất, chớp mắt đã không thấy đâu.
"Tịch Lâm cũng có, chỉ là trước đó cậu không tiếp xúc đến mà thôi. Nhiệm vụ của Thánh Điện các cậu chính là giúp đỡ cho Tree Minton của chúng tôi tìm ra toàn bộ điểm đen giống như thế này. Thật sự không dám giấu giếm, người trong ngành của chúng tôi đều đã được đưa đến tất cả các tiểu bang khác rồi. Bởi vì Tree Minton hơi chậm trễ cho nên bây giờ không có ai có thể giúp đỡ." Mã Y bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, nhưng mà thù lao tính thế nào?" Lâm Thịnh quan tâm việc này hơn.
"Sẽ không làm cho các cậu thất vọng. Còn có tin tức của hội Thiết Quyền nữa, chúng tôi cũng sẽ giúp cậu giữ bí mật. Sau khi tìm được điểm đen thì cậu cứ thông báo ngay cho tôi là được. Cậu đưa số điện thoại cho tôi đi." Mã Y mò vào trong túi quần lấy ra một cái điện thoại màu bạc lắc lắc.
Lâm Thịnh không khỏi liếc nhìn cái quần dài rộng của anh ta.
Bình luận facebook