Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-230
Chương 230: Xây dựng (3)
Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh một mình trở về căn nhà thuê, bắt đầu minh tưởng tu luyện Thánh lực, khôi phục lại phần vừa tiêu hao. Minh tưởng rồi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi lại minh tưởng, cậu cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi cho đến lúc xế chiều.
Lâm Thịnh đứng dậy ra ngoài, xuống nhà định đi ăn cơm tối. Mới ra đến cầu thang, cậu lập tức nhìn thấy Mã Y đúng lúc đang đi về phía mình. Mã Y mặc quần yếm màu đen, vừa từ trên xe bước xuống. Vừa nhìn thấy Lâm Thịnh ra ngoài, anh ta lập tức lao đến.
"Ha ha ha! Cậu Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Anh ta không biết xấu hổ mà ôm lấy người lưng hùm vai gấu là Lâm Thịnh, sau đó còn dùng sức đập vào lưng cậu. Có điều, sau khi vỗ hai lần, anh ta liền cảm thấy bàn tay mập mạp của mình đau rát nên lanh lẹ dừng lại ngay.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Thịnh không tin cái tay này trùng hợp gặp được mình.
"Tôi thấy rồi." Mã Y mang nụ cười thần bí, kề sát vào rồi nói: "Cậu đã xin phép tổng hội thành công rồi nhỉ? Hiệu quả rất cao đấy."
Lâm Thịnh lập tức phản ứng lại ngay. Cậu nhớ lại nội dung nói chuyện trước đó với Mã Y, trong lòng chắc mẩm tay này đến đây là để lấy tin tức.
"Bên tôi chỉ nhận một đệ tử, tất cả mọi chuyện đều do cậu ấy giúp đỡ. Đến lượt các anh rồi đấy, thành ý đâu?" Cậu thấp giọng nói.
"Không phải tôi đã đến đây sao?" Mã Y cười ha ha hai tiếng: "Cho bên cậu phát đoạn quảng cáo vào thời gian vàng trên kênh du lịch, còn những ưu đãi trước đó thì vẫn như trước."
"Được." Lâm Thịnh gật đầu.
Hai người bước vào một quán ăn nhỏ.
Lâm Thịnh gọi người phục vụ đến, gọi một hơi ra cả bảy tám món và năm hộp cơm, nhân tiện còn cho Mã Y một đôi đũa.
"Đúng rồi, tôi có một vấn đề cần hỏi. Trong tà năng, có loại năng lực nào có thể chữa thương cho người khác không?" Lâm Thịnh nhẹ giọng hỏi.
Mã Y rút đôi đũa sạch ra, nghe thấy vậy thì mỉm cười.
"Có thì có nhưng rất ít. Bản thân mấy người ăn mòn tà năng có khả năng hồi phục khá tốt, hoàn toàn không cần phải chữa trị gì cả. Hơn nữa tính chất ban đầu của nó vốn đã không thuộc loại như vậy. Vì thế..."
Lâm Thịnh hiểu rõ nên gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó. Quả thực, những kẻ ăn mòn tà năng mà cậu từng gặp thì ai ai cũng đều có khả năng hồi phục rất mạnh, trong đó có một vài người còn có khả năng hồi phục đến đáng sợ.
"Đúng rồi, cậu biết chuyện xảy ra vào sáng sớm hôm qua chưa?" Mã Y chợt thay đổi nét mặt, nghiêm mặt nói.
"Sáng sớm hôm qua?" Lâm Thịnh chớp mắt, không hiểu Mã Y có ý gì.
Mấy hôm nay, ngay cả việc thăm dò cảnh trong mơ cậu cũng tạm dừng lại, là vì cậu sợ mình chết sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ban ngày. Toàn bộ tinh thần của cậu hầu như đều dồn vào việc xây dựng Thánh điện. Bây giờ cuối cùng cũng có được kết quả. Còn những điều khác ư, cậu thật đúng là không có thời gian đâu mà tìm hiểu tin tức.
"Quan hệ giữa cậu và Tháp Thiên Đường tệ như vậy, thế mà cậu không chú ý gì đến tin tức về bọn họ sao?" Mã Y mang vẻ mặt quái dị.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Lâm Thịnh không biết phải nói gì: "Mấy hôm nay tôi rất bận, đâu có rảnh để ý đến chuyện khác chứ."
"Được được." Mã Y cầm cốc lên, nhấp một ngụm trà cho ngọt giọng rồi nói: "Mấy hôm nay, Tháp Thiên Đường đã xảy ra chuyện lớn!"
Khuôn mặt mập mạp của anh ta rất nghiêm túc, giọng nói còn được hạ tông xuống nghe rất thần bí, biểu cảm thì lén lút như con buôn đang bán hàng đồi trụy vậy.
"Chuyện lớn gì?" Lâm Thịnh hỏi.
"Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không biết sao?" Mã Y thở dài.
"Vậy thì anh nói đi!" Lâm Thịnh thật sự mất hết kiên nhẫn.
"Thật ra... là..." Mã Y nhìn xung quanh: "Lần này Tháp Thiên Đường đó... Ôi..." Anh ta thở dài một hơi rồi lại không ngừng lắc đầu.
"Nói mau!" Lâm Thịnh đập bàn một cái.
Mã Y bị cậu dọa đến mức giật bắn người, hai dải thịt mỡ trên khuôn mặt mập mạp giống hệt như chó mặt xệ, run run lắc lắc tạo thành sóng thịt.
"Được được, tôi nói, tôi nói!" Anh ta vội vàng lau mồ hôi, xấu hổ cười với các khách hàng ở xung quanh, tỏ vẻ xin lỗi.
Sau đó, anh ta mới ngồi thẳng lên, trầm giọng nói: "Tháp Thiên Đường bị Hải Lam Chi Tâm và Đảng Phục Hưng tập kích trên đảo Fusa ở Bắc Hải. Bọn họ bị thiệt hại rất nghiêm trọng, mà nghe nói còn có tổ chức tà năng Bạch Chỉ của Mida tham dự."
"Thiệt hại rất nghiêm trọng? Nghiêm trọng cỡ nào?" Lâm Thịnh kinh ngạc hỏi.
"Không phải lần trước đại nhân Caruda nghìn tay của Thánh điện các cậu cũng đánh nhau một trận rồi đấy à?"
Mã Y nhỏ giọng nói: "Nhưng lần đó và lần này hoàn toàn không cùng một quy mô. Lần này, chỉ tính cao thủ cấp bậc Ngũ Dực thôi thì Tháp Thiên Đường đã chết mất năm người, còn Lục Dực thì chết một. Hơn nữa..."
Anh ta dừng lại, uống một hớp trà nữa.
"Hơn nữa tôi nghe nói, ngay cả Liệt Đẳng Sử cũng xuất hiện..."
"Liệt Đẳng Sử…?" Lâm Thịnh sững sờ.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy danh từ này.
"Trong Tháp Thiên Đường, Lục Dực đã là cấp cao nhất trong đám người ăn mòn. Nếu dùng cách nói của chúng ta thì Liệt Đẳng Sử chính là cường giả cấp cao nhất trong lĩnh vực tà năng, rất ít khi được điều động ra ngoài."
Mã Y thở dài, nói.
"Bây giờ ngay cả nhân vật lớn có cấp bậc nhường này cũng xuất hiện. Cậu nghĩ thử đi, sau trận chiến ấy, hòn đảo lớn Fusa vốn có hơn trăm ngàn người sống mà bây giờ chẳng còn lấy một ai... Thảm quá!"
"Giải thích với người bên ngoài thế nào?" Lâm Thịnh im lặng một lát rồi hỏi.
"Núi lửa phun trào chứ còn chiêu gì nữa. Thật ra, ở nơi chiến tranh loạn lạc thì rất nhiều người bình thường đều biết đến thế giới siêu phàm, chỉ là không được biết đến rộng rãi mà thôi." Mã Y tùy ý nói.
"Rốt cuộc Liệt Đẳng Sử mạnh nhường nào? Anh gặp chưa?" Lâm Thịnh rất muốn tìm hiểu về cấp bậc tà năng được xưng là hàng đầu này, thế nhưng lại không tiện hỏi trực tiếp.
"Sao tôi biết được chứ?" Mã Y cạn lời: "Không phải cậu đến từ Tịch Lâm sao, không phải Hải Lam Chi Tâm và Đảng Phục Hưng bên cậu đều có Liệt Đẳng Sử sao? Cậu chưa từng gặp họ?"
"Chưa..." Lâm Thịnh lắc đầu: "Trước đây chỉ nghe nói qua thôi."
"Không phải nhà cậu ở bên cạnh căn cứ Bạch Ưng sao? Trước đó kho đạn của căn cứ Bạch Ưng bị nổ đó, cậu biết không? Lần đó là do Liệt Đẳng Sử của Tháp Thiên Đường ra tay."
Mã Y bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
"Bằng không, cậu cho rằng tại sao Hải Lam Chi Tâm và Đảng Phục Hưng lại phải chạy xa như vậy để đánh lén bọn họ chứ? Còn không phải là vì Tháp Thiên Đường phá vỡ giao ước trước sao? Vốn dĩ ban đầu mọi người đều ngầm hiểu và giao kèo với nhau là sẽ không dính dáng đến cấp bậc đó. Nào ngờ chính Tháp Thiên Đường lại không nhịn được mà ra tay trước."
"Vậy thì... phải là rắc rối lớn đến mức nào thì Liệt Đẳng Sử mới ra tay?" Lâm Thịnh lại hỏi.
"Sao tôi biết được?" Mã Y lườm cậu một cái: "Ở cấp bậc đó thì người ta là nhân vật cấp cao rồi, tôi đâu phải nhân vật cấp cao, có trời mới biết bọn họ nghĩ gì?"
"Tháp Thiên Đường có bao nhiêu Liệt Đẳng Sử?" Lâm Thịnh không hề che giấu rằng mình đang rất tò mò.
"Ba người."
"Đảng Phục Hưng và Hải Lam Chi Tâm thì sao?"
"Rốt cuộc cậu là người Tịch Lâm hay là tôi vậy!!?" Mã Y nổi giận.
"Tổ chức tà năng của Mida tên là Bạch Chỉ à? Vậy Euro thì sao? Còn Tây Luân nữa?" Lâm Thịnh suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp.
"Euro là Ngọn Lửa Địa Ngục, tên tầm thường như vậy thôi. Cậu nhìn tôi làm gì? Đâu phải tôi đặt?" Mã Y trợn trắng mắt.
"Tây Luân của chúng tôi là biệt đội Siêu Pháp, không phải trước đó cậu đã thấy rồi sao? Chính là người đến cùng với tôi đấy. Tôi cũng được xem như là một thành viên trong đó."
"Rốt cuộc Liệt Đẳng Sử khác người tà năng bình thường ở đâu nhỉ?" Lâm Thịnh lại hỏi tiếp.
"Chuyện này thì tôi cũng có hiểu biết một chút, trước đây mẹ tôi có cho tôi xem qua một số tài liệu. Phần này có thể nói là mọi người đều biết, tôi chọn một số chuyện rồi nói cho cậu nghe cũng được."
Mã Y cũng vui vẻ muốn tạo quan hệ với Lâm Thịnh. Hiện nay cấp trên đang cảm thấy hứng thú với hệ thống Thánh lực của hội Thiết Quyền, nói không chừng một ngày nào đó Lâm Thịnh sẽ biến thành người lãnh đạo trực tiếp của anh ta. Trước đây anh ta đã gặp chuyện như vậy rồi.
"Anh nói đi." Lâm Thịnh gật đầu.
Mã Y uống một hớp trà, đặt cốc nước xuống rồi bắt đầu trầm ngâm.
"Nghe nói tà năng bắt nguồn từ sự xấu xa trong lòng con người." Anh ta thần thần bí bí nói: "Vì vậy, người ăn mòn tà năng bình thường đều có phần dục vọng xấu xa bị phóng đại, chỉ ít hay nhiều mà thôi. Nhưng nghe nói đến cấp bậc cao thì tà năng sẽ xảy ra sự biến chất. Trong quá trình biến chất, nếu người ăn mòn tà năng có thể nhân cơ hội này mà dẫn ra sức mạnh lương thiện trong lòng mình, vậy thì có thể cân bằng nội tâm, hoàn toàn thăng hoa, trở thành một tồn tại khác."
"Nếu không thể dẫn ra được thì sao?" Lâm Thịnh truy vấn.
Mã Y khẽ nhún vai.
"Biết tại sao cấp trên lại hạn chế các nhân vật Lục Dực ra tay với nhau không? Là vì sợ lỡ như Lục Dực bị kích thích, mất kiểm soát... Vậy đó chính là tai họa cấp bậc Liệt Đẳng Sử đó..."
Trong lòng Lâm Thịnh khẽ run sợ.
"Nói cách khác, cho dù có làm được bước cuối cùng hay không thì chỉ cần bắt đầu biến chất, thực lực đều sẽ tăng lên cấp bậc Liệt Đẳng Sử?"
"Chính xác!" Mã Y giơ ngón tay cái lên.
Translator: Nguyetmai
Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh một mình trở về căn nhà thuê, bắt đầu minh tưởng tu luyện Thánh lực, khôi phục lại phần vừa tiêu hao. Minh tưởng rồi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi lại minh tưởng, cậu cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi cho đến lúc xế chiều.
Lâm Thịnh đứng dậy ra ngoài, xuống nhà định đi ăn cơm tối. Mới ra đến cầu thang, cậu lập tức nhìn thấy Mã Y đúng lúc đang đi về phía mình. Mã Y mặc quần yếm màu đen, vừa từ trên xe bước xuống. Vừa nhìn thấy Lâm Thịnh ra ngoài, anh ta lập tức lao đến.
"Ha ha ha! Cậu Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Anh ta không biết xấu hổ mà ôm lấy người lưng hùm vai gấu là Lâm Thịnh, sau đó còn dùng sức đập vào lưng cậu. Có điều, sau khi vỗ hai lần, anh ta liền cảm thấy bàn tay mập mạp của mình đau rát nên lanh lẹ dừng lại ngay.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Thịnh không tin cái tay này trùng hợp gặp được mình.
"Tôi thấy rồi." Mã Y mang nụ cười thần bí, kề sát vào rồi nói: "Cậu đã xin phép tổng hội thành công rồi nhỉ? Hiệu quả rất cao đấy."
Lâm Thịnh lập tức phản ứng lại ngay. Cậu nhớ lại nội dung nói chuyện trước đó với Mã Y, trong lòng chắc mẩm tay này đến đây là để lấy tin tức.
"Bên tôi chỉ nhận một đệ tử, tất cả mọi chuyện đều do cậu ấy giúp đỡ. Đến lượt các anh rồi đấy, thành ý đâu?" Cậu thấp giọng nói.
"Không phải tôi đã đến đây sao?" Mã Y cười ha ha hai tiếng: "Cho bên cậu phát đoạn quảng cáo vào thời gian vàng trên kênh du lịch, còn những ưu đãi trước đó thì vẫn như trước."
"Được." Lâm Thịnh gật đầu.
Hai người bước vào một quán ăn nhỏ.
Lâm Thịnh gọi người phục vụ đến, gọi một hơi ra cả bảy tám món và năm hộp cơm, nhân tiện còn cho Mã Y một đôi đũa.
"Đúng rồi, tôi có một vấn đề cần hỏi. Trong tà năng, có loại năng lực nào có thể chữa thương cho người khác không?" Lâm Thịnh nhẹ giọng hỏi.
Mã Y rút đôi đũa sạch ra, nghe thấy vậy thì mỉm cười.
"Có thì có nhưng rất ít. Bản thân mấy người ăn mòn tà năng có khả năng hồi phục khá tốt, hoàn toàn không cần phải chữa trị gì cả. Hơn nữa tính chất ban đầu của nó vốn đã không thuộc loại như vậy. Vì thế..."
Lâm Thịnh hiểu rõ nên gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó. Quả thực, những kẻ ăn mòn tà năng mà cậu từng gặp thì ai ai cũng đều có khả năng hồi phục rất mạnh, trong đó có một vài người còn có khả năng hồi phục đến đáng sợ.
"Đúng rồi, cậu biết chuyện xảy ra vào sáng sớm hôm qua chưa?" Mã Y chợt thay đổi nét mặt, nghiêm mặt nói.
"Sáng sớm hôm qua?" Lâm Thịnh chớp mắt, không hiểu Mã Y có ý gì.
Mấy hôm nay, ngay cả việc thăm dò cảnh trong mơ cậu cũng tạm dừng lại, là vì cậu sợ mình chết sẽ ảnh hưởng đến trạng thái ban ngày. Toàn bộ tinh thần của cậu hầu như đều dồn vào việc xây dựng Thánh điện. Bây giờ cuối cùng cũng có được kết quả. Còn những điều khác ư, cậu thật đúng là không có thời gian đâu mà tìm hiểu tin tức.
"Quan hệ giữa cậu và Tháp Thiên Đường tệ như vậy, thế mà cậu không chú ý gì đến tin tức về bọn họ sao?" Mã Y mang vẻ mặt quái dị.
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Lâm Thịnh không biết phải nói gì: "Mấy hôm nay tôi rất bận, đâu có rảnh để ý đến chuyện khác chứ."
"Được được." Mã Y cầm cốc lên, nhấp một ngụm trà cho ngọt giọng rồi nói: "Mấy hôm nay, Tháp Thiên Đường đã xảy ra chuyện lớn!"
Khuôn mặt mập mạp của anh ta rất nghiêm túc, giọng nói còn được hạ tông xuống nghe rất thần bí, biểu cảm thì lén lút như con buôn đang bán hàng đồi trụy vậy.
"Chuyện lớn gì?" Lâm Thịnh hỏi.
"Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không biết sao?" Mã Y thở dài.
"Vậy thì anh nói đi!" Lâm Thịnh thật sự mất hết kiên nhẫn.
"Thật ra... là..." Mã Y nhìn xung quanh: "Lần này Tháp Thiên Đường đó... Ôi..." Anh ta thở dài một hơi rồi lại không ngừng lắc đầu.
"Nói mau!" Lâm Thịnh đập bàn một cái.
Mã Y bị cậu dọa đến mức giật bắn người, hai dải thịt mỡ trên khuôn mặt mập mạp giống hệt như chó mặt xệ, run run lắc lắc tạo thành sóng thịt.
"Được được, tôi nói, tôi nói!" Anh ta vội vàng lau mồ hôi, xấu hổ cười với các khách hàng ở xung quanh, tỏ vẻ xin lỗi.
Sau đó, anh ta mới ngồi thẳng lên, trầm giọng nói: "Tháp Thiên Đường bị Hải Lam Chi Tâm và Đảng Phục Hưng tập kích trên đảo Fusa ở Bắc Hải. Bọn họ bị thiệt hại rất nghiêm trọng, mà nghe nói còn có tổ chức tà năng Bạch Chỉ của Mida tham dự."
"Thiệt hại rất nghiêm trọng? Nghiêm trọng cỡ nào?" Lâm Thịnh kinh ngạc hỏi.
"Không phải lần trước đại nhân Caruda nghìn tay của Thánh điện các cậu cũng đánh nhau một trận rồi đấy à?"
Mã Y nhỏ giọng nói: "Nhưng lần đó và lần này hoàn toàn không cùng một quy mô. Lần này, chỉ tính cao thủ cấp bậc Ngũ Dực thôi thì Tháp Thiên Đường đã chết mất năm người, còn Lục Dực thì chết một. Hơn nữa..."
Anh ta dừng lại, uống một hớp trà nữa.
"Hơn nữa tôi nghe nói, ngay cả Liệt Đẳng Sử cũng xuất hiện..."
"Liệt Đẳng Sử…?" Lâm Thịnh sững sờ.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy danh từ này.
"Trong Tháp Thiên Đường, Lục Dực đã là cấp cao nhất trong đám người ăn mòn. Nếu dùng cách nói của chúng ta thì Liệt Đẳng Sử chính là cường giả cấp cao nhất trong lĩnh vực tà năng, rất ít khi được điều động ra ngoài."
Mã Y thở dài, nói.
"Bây giờ ngay cả nhân vật lớn có cấp bậc nhường này cũng xuất hiện. Cậu nghĩ thử đi, sau trận chiến ấy, hòn đảo lớn Fusa vốn có hơn trăm ngàn người sống mà bây giờ chẳng còn lấy một ai... Thảm quá!"
"Giải thích với người bên ngoài thế nào?" Lâm Thịnh im lặng một lát rồi hỏi.
"Núi lửa phun trào chứ còn chiêu gì nữa. Thật ra, ở nơi chiến tranh loạn lạc thì rất nhiều người bình thường đều biết đến thế giới siêu phàm, chỉ là không được biết đến rộng rãi mà thôi." Mã Y tùy ý nói.
"Rốt cuộc Liệt Đẳng Sử mạnh nhường nào? Anh gặp chưa?" Lâm Thịnh rất muốn tìm hiểu về cấp bậc tà năng được xưng là hàng đầu này, thế nhưng lại không tiện hỏi trực tiếp.
"Sao tôi biết được chứ?" Mã Y cạn lời: "Không phải cậu đến từ Tịch Lâm sao, không phải Hải Lam Chi Tâm và Đảng Phục Hưng bên cậu đều có Liệt Đẳng Sử sao? Cậu chưa từng gặp họ?"
"Chưa..." Lâm Thịnh lắc đầu: "Trước đây chỉ nghe nói qua thôi."
"Không phải nhà cậu ở bên cạnh căn cứ Bạch Ưng sao? Trước đó kho đạn của căn cứ Bạch Ưng bị nổ đó, cậu biết không? Lần đó là do Liệt Đẳng Sử của Tháp Thiên Đường ra tay."
Mã Y bày ra vẻ mặt khinh bỉ.
"Bằng không, cậu cho rằng tại sao Hải Lam Chi Tâm và Đảng Phục Hưng lại phải chạy xa như vậy để đánh lén bọn họ chứ? Còn không phải là vì Tháp Thiên Đường phá vỡ giao ước trước sao? Vốn dĩ ban đầu mọi người đều ngầm hiểu và giao kèo với nhau là sẽ không dính dáng đến cấp bậc đó. Nào ngờ chính Tháp Thiên Đường lại không nhịn được mà ra tay trước."
"Vậy thì... phải là rắc rối lớn đến mức nào thì Liệt Đẳng Sử mới ra tay?" Lâm Thịnh lại hỏi.
"Sao tôi biết được?" Mã Y lườm cậu một cái: "Ở cấp bậc đó thì người ta là nhân vật cấp cao rồi, tôi đâu phải nhân vật cấp cao, có trời mới biết bọn họ nghĩ gì?"
"Tháp Thiên Đường có bao nhiêu Liệt Đẳng Sử?" Lâm Thịnh không hề che giấu rằng mình đang rất tò mò.
"Ba người."
"Đảng Phục Hưng và Hải Lam Chi Tâm thì sao?"
"Rốt cuộc cậu là người Tịch Lâm hay là tôi vậy!!?" Mã Y nổi giận.
"Tổ chức tà năng của Mida tên là Bạch Chỉ à? Vậy Euro thì sao? Còn Tây Luân nữa?" Lâm Thịnh suy nghĩ một lát rồi hỏi tiếp.
"Euro là Ngọn Lửa Địa Ngục, tên tầm thường như vậy thôi. Cậu nhìn tôi làm gì? Đâu phải tôi đặt?" Mã Y trợn trắng mắt.
"Tây Luân của chúng tôi là biệt đội Siêu Pháp, không phải trước đó cậu đã thấy rồi sao? Chính là người đến cùng với tôi đấy. Tôi cũng được xem như là một thành viên trong đó."
"Rốt cuộc Liệt Đẳng Sử khác người tà năng bình thường ở đâu nhỉ?" Lâm Thịnh lại hỏi tiếp.
"Chuyện này thì tôi cũng có hiểu biết một chút, trước đây mẹ tôi có cho tôi xem qua một số tài liệu. Phần này có thể nói là mọi người đều biết, tôi chọn một số chuyện rồi nói cho cậu nghe cũng được."
Mã Y cũng vui vẻ muốn tạo quan hệ với Lâm Thịnh. Hiện nay cấp trên đang cảm thấy hứng thú với hệ thống Thánh lực của hội Thiết Quyền, nói không chừng một ngày nào đó Lâm Thịnh sẽ biến thành người lãnh đạo trực tiếp của anh ta. Trước đây anh ta đã gặp chuyện như vậy rồi.
"Anh nói đi." Lâm Thịnh gật đầu.
Mã Y uống một hớp trà, đặt cốc nước xuống rồi bắt đầu trầm ngâm.
"Nghe nói tà năng bắt nguồn từ sự xấu xa trong lòng con người." Anh ta thần thần bí bí nói: "Vì vậy, người ăn mòn tà năng bình thường đều có phần dục vọng xấu xa bị phóng đại, chỉ ít hay nhiều mà thôi. Nhưng nghe nói đến cấp bậc cao thì tà năng sẽ xảy ra sự biến chất. Trong quá trình biến chất, nếu người ăn mòn tà năng có thể nhân cơ hội này mà dẫn ra sức mạnh lương thiện trong lòng mình, vậy thì có thể cân bằng nội tâm, hoàn toàn thăng hoa, trở thành một tồn tại khác."
"Nếu không thể dẫn ra được thì sao?" Lâm Thịnh truy vấn.
Mã Y khẽ nhún vai.
"Biết tại sao cấp trên lại hạn chế các nhân vật Lục Dực ra tay với nhau không? Là vì sợ lỡ như Lục Dực bị kích thích, mất kiểm soát... Vậy đó chính là tai họa cấp bậc Liệt Đẳng Sử đó..."
Trong lòng Lâm Thịnh khẽ run sợ.
"Nói cách khác, cho dù có làm được bước cuối cùng hay không thì chỉ cần bắt đầu biến chất, thực lực đều sẽ tăng lên cấp bậc Liệt Đẳng Sử?"
"Chính xác!" Mã Y giơ ngón tay cái lên.
Bình luận facebook