Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-235
Chương 235: Không sợ (2)
Editor: Nguyetmai
["Phải cẩn thận chứ? Có sao không?" Giọng nói dịu dàng tựa như là ánh nắng ban mai vang lên, hai cánh tay thon dài của đại nhân Deas nhẹ nhàng đỡ lấy tôi.
Chỉ là chạm vào hai cánh tay mà tôi đã có thể cảm nhận được, da thịt tôi đang gào thét, đang rên rỉ.
Trên cánh tay, lỗ chân lông ở những nơi bị chạm vào, mỗi một tế bào ở nơi đó đều đang nhảy nhót giống như bị điện giật, đều đang phun trào thứ tình cảm mãnh liệt thuộc về tình yêu.
Đúng vậy!! Đại nhân Deas yêu tôi!!
Nếu không thì chắc chắn ngài ấy sẽ không như thế. Đúng vào lúc tôi chóng mặt, ngài ấy liền xuất hiện ngay bên cạnh tôi, đỡ lấy tôi!
Tôi được chạm vào!! Tôi được đại nhân Deas chạm vào rồi!! Toàn thân tôi đều đã khắc lên con dấu thuộc về đại nhân Deas. Từ nay về sau, tôi chính là người phụ nữ của đại nhân Deas!
Tình yêu, vào lúc này đã hoàn toàn nở rộ!]
...
Đoạn ký ức ở trên là của một người phụ nữ cầm lưỡi hái khổng lồ tình cờ được Deas giúp đỡ.
Mặc dù từ đầu tới cuối, Deas và người phụ nữ này chỉ gặp nhau duy nhất một lần, chính là cái lần đỡ cô ta khi cô ta sắp bị ngã. Nhưng không thể phủ nhận rằng, chỉ là một cái đỡ đã tạo ra hiệu quả kinh khủng vượt xa cả việc đụng chạm thông thường.
Kế tiếp là ký ức của những người phụ nữ khác.
"A! Tim của mị... Tim của mị, muốn hòa tan luôn rồi…"
"Đại nhân Deas... Thật là dịu dàng quá đi... Yêu một người không nhất định là cứ phải ở bên chàng ấy. Chỉ là đứng ở xa xa chúc phúc cho chàng, hy vọng chàng hạnh phúc, chỉ thế thôi là tôi đã hài lòng lắm rồi..."
"Selina tôi có ơn báo ơn, có oán báo oán! Deas, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi! Cứ chờ mà xem! Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ trở nên mạnh hơn bất kỳ ai. Sau đó tôi sẽ đè anh vào tường @# $%&%@ $!"
Bốn phiên bản yêu đơn phương cùng một "nhành hoa" không ngừng diễn ra trong đầu Lâm Thịnh. Cậu mới vừa hấp thu được đoạn ký ức này, lúc đầu muốn tìm được một chút đầu mối trong đó. Bây giờ xem ra... Vì không muốn bị chọc mù đôi mắt này, cậu quyết định xem như chưa nhìn thấy gì.
Đặc biệt là cái người tên Selina cuối cùng đó, cũng sắp thành phim cấp ba luôn rồi... Lại còn là phiên bản tiểu thụ nữa... Làm cho cả người Lâm Thịnh nổi da gà.
Trong phần ký ức với một nửa là suy nghĩ chủ quan, một nửa là trông ngóng về nơi xa xăm, điều duy nhất mà Lâm Thịnh có thể biết chính là Deas rất mạnh, rất đẹp, rất dịu dàng. Đồng thời cũng là Vua Bóng Đêm mạnh nhất toàn bộ khu vực thành Hắc Vũ, cũng chính là Vua thích khách.
"Xem ra cái chết khó hiểu trước đó của mình là do Deas ra tay..." Trong lòng Lâm Thịnh cũng đã đoán được khả năng này.
Bây giờ trái tim của cậu đã cứng cỏi hơn rất nhiều, đối mặt với sự tồn tại của những nghị viên cùng cấp bậc với Vua Thép mà đột nhiên bị giết cũng không phải là chuyện gì quá mất mặt.
"Cứ đi tiếp thôi... Lần này tranh thủ quan sát từ xa, xem làm sao mới đánh bại được anh ta."
Lâm Thịnh nhìn xung quanh.
Đột nhiên, cậu phát hiện ra một điểm rất lạ.
Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng là nơi này không thuộc phạm vi của Thánh điện, nhưng Thần điện lại mang đến cho cậu một cảm giác sạch sẽ không thể nào hình dung được. Đúng vậy, nơi này rất sạch sẽ.
Không giống như Công hội Chiến sĩ, trên vách tường ở sâu trong đại sảnh này, khắp nơi đều được bảo dưỡng rất tốt. Dường như đã rất nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không có bất kỳ quái vật nào vấy bẩn nơi này. Tấm thảm trên mặt đất cũng vậy, tuy nhìn thấy rất nhiều vết máu, thế nhưng thực tế lại không có đồ linh tinh hay rác rưởi. Điều đó làm cho Lâm Thịnh cảm thấy, nơi này giống như là di tích cổ xưa chỉ bị bao phủ bởi bụi bặm.
Cậu nâng độ cảnh giác lên đến mức cao nhất, tiếp tục đi sâu vào bên trong đại sảnh.
Toàn bộ đại sảnh Thần điện dài chừng hơn trăm mét, không gian xung quanh chỉ thấy một màn đêm đen. Ngoại trừ một vài viên đá quý màu tím được khảm trên vách tường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, ở đây không còn có ánh sáng nào khác.
Bây giờ cậu không có kiếm lửa, cũng may sau khi Bán Long Hóa, đôi mắt của rồng có thể giúp cậu thích nghi với môi trường ánh sáng ở đây, lờ mờ nhìn thấy những vật xung quanh.
Lâm Thịnh không mang giày. Cậu đi chân trần, lặng lẽ bước trên tấm thảm dày ở đại sảnh, tiến từng bước một về phía trước.
Một lát sau, trên mặt thảm ở trước mặt chậm rãi hiện ra một bóng người tóc vàng cao gầy khỏe mạnh. Đó chính là Vua Bóng Đêm - Deas mà hôm trước cậu đã gặp.
Anh ta đang quay lưng về phía Lâm Thịnh, ngẩng đầu nhìn bức họa chân dung của một người phụ nữ tóc tím xinh đẹp treo trên vách tường.
Tim Lâm Thịnh bỗng giật thót, cậu cố gắng đè nén nhịp thở, vội vàng ngừng lại. Là một người mang huyết mạch Nham Long, cậu có thể nín thở khoảng năm phút.
Trước đó tự dưng đã vô cớ bị chết một lần, Lâm Thịnh cũng không muốn bị giết chết một lần nữa. Cậu ngừng lại, chậm rãi điều chỉnh trạng thái của mình. Giữa chân mày hiện lên đường vân màu tím, từng tia Thánh lực nhanh chóng chuyển động phun trào trong người.
Lạch cạch.
Vua Bóng Đêm ở trước mặt chậm rãi cúi đầu, áo giáp trên người ma sát vào nhau phát ra một tiếng động nho nhỏ.
Chính là lúc này!
Đồng tử Lâm Thịnh co rút, dưới chân liên tục đạp ra những bước thật mạnh.
"Rầm", cậu dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía Vua Bóng Đêm, dồn toàn bộ sức mạnh mà lao đến tấm lưng của Vua Bóng Đêm.
"Chết!!"
Trong tiếng gầm thét điên cuồng, hiệu quả của Hôi Ấn Nộ Hống giống như gợn nước khuếch tán ra xung quanh, bao trùm tất cả không gian ba mét xung quanh Lâm Thịnh.
Nhờ sự tăng trưởng và thúc đẩy của Thánh lực, một sức mạnh kinh khủng trước nay chưa từng có đã bộc phát hoàn toàn dưới hình thái của một cú đấm gần như là đỉnh cao của Lâm Thịnh. Vẻ mặt của cậu rất dữ tợn, chưa đến một giây cậu đã vượt qua khoảng cách mấy mét, đấm thẳng vào lưng Vua Bóng Đêm.
Soạt!
Máu văng tung tóe.
Đột nhiên toàn thân Lâm Thịnh hiện lên những vết máu rất mảnh, giống như nháy mắt đã bị lưỡi dao sắc bén nào đó chém thành những khối lập phương kích cỡ bằng nhau.
"Rào rào", cả người cậu hoàn toàn sụp đổ, ngã xuống đất, biến thành một đống thịt vụn.
Vua Bóng Đêm bị tiếng động ấy làm giật mình. Anh ta nhanh chóng xoay người lại, nhìn trái nhìn phải, dường như đang tìm cái người vừa mới lên tiếng. Thế nhưng, ngoại trừ một đống thịt vụn tự dưng xuất hiện trên nền nhà thì anh ta chẳng còn thấy gì nữa cả.
Sau khi chờ khoảng hai phút, Vua Bóng Đêm Deas ôm mối nghi ngờ mà chậm rãi cúi đầu rồi tiếp tục đi về phía trước...
...
"Lại chết rồi..." Lâm Thịnh bình tĩnh ngồi dậy, lấy tay lau mồ hôi trên trán.
Lần này thật ra là cậu cố ý. Sau khi phát hiện mình chết một lần cũng chỉ bị giảm bớt rất ít sức mạnh linh hồn, cậu liền không quan tâm đến việc bị chết trong mơ nữa. Thay vào đó, cậu xem mạng sống như một công cụ để thăm dò.
Giống như vừa rồi, cậu bộc phát toàn bộ thực lực của mình, đánh lén từ phía sau. Mặc dù không có kết quả gì, nhưng dù sao cậu cũng đã biết được, Vua Bóng Đêm Deas sử dụng tốc độ nào đó rất nhanh, với lực công kích siêu đẳng và độ chuẩn xác chưa từng thấy.
"Nếu biết được đặc tính của đối phương, thì chỉ cần vạch ra kế hoạch nhằm vào điểm đó, vậy thì chẳng có quái vật nào mà không thể giải quyết được!"
Trong mắt Lâm Thịnh lóe lên sự tự tin. Cậu xuống giường, thừa dịp ban đêm yên tĩnh, lập tức bắt đầu thiết kế phương án, đặt ra vấn đề phải làm thế nào để giải quyết được Vua Bóng Đêm.
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Lâm Thịnh lại tiến vào trong giấc mơ và xuất hiện trên con đường trước cửa Thần điện. Cậu nhìn xung quanh một chút, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm mới cất bước đi vào Thần điện.
Lần này, cậu không xâm nhập vào bên trong mà đứng ở phía trước đại sảnh, nhặt một lưỡi hái khổng lồ trong tay thi thể dưới đất, vung vẩy một chút để làm quen với nó. Cầm theo lưỡi hái khổng lồ, Lâm Thịnh chậm rãi đi vào bên trong.
Chưa đi được bao xa, cậu lại nhìn thấy Vua Bóng Đêm Deas. Anh ta đang chậm rãi chuyển động, dường như là đang tuần tra lãnh địa của mình. Anh ta bước ra khỏi vùng bóng tối, đi về phía cửa chính.
Khoảng cách giữa Lâm Thịnh và Vua Bóng Đêm hiện giờ là hơn hai mươi mét.
Cậu vừa nhìn thấy người ở phía xa xa thì lập tức Bán Long Hóa, hai tay cầm chắc lưỡi hái khổng lồ, hướng về phía Vua Bóng Đêm.
Tách tách...
Từng luồng Thánh lực nhanh chóng tràn vào bên trong lưỡi hái khổng lồ mà Lâm Thịnh đang cầm trong tay. Cậu phát huy sức mạnh đôi tay, lui về phía sau một bước, cơ thể cong lên giống như cây cung bị kéo căng.
"Đi!"
Đột nhiên, sức mạnh toàn thân cậu bùng phát, hai cánh tay vung về phía trước. Lưỡi hái khổng lồ lao đi vun vút, xoay tít như một cơn lốc xoáy màu đen bắn về phía Vua Bóng Đêm.
"Giết!!!" Lâm Thịnh vừa hét lên vừa bước về phía trước một bước. Sóng âm rất lớn chấn động khắp trong Thần điện, tạo ra một loạt tiếng vọng. Sau đó, cậu xoay người bỏ chạy!
Editor: Nguyetmai
["Phải cẩn thận chứ? Có sao không?" Giọng nói dịu dàng tựa như là ánh nắng ban mai vang lên, hai cánh tay thon dài của đại nhân Deas nhẹ nhàng đỡ lấy tôi.
Chỉ là chạm vào hai cánh tay mà tôi đã có thể cảm nhận được, da thịt tôi đang gào thét, đang rên rỉ.
Trên cánh tay, lỗ chân lông ở những nơi bị chạm vào, mỗi một tế bào ở nơi đó đều đang nhảy nhót giống như bị điện giật, đều đang phun trào thứ tình cảm mãnh liệt thuộc về tình yêu.
Đúng vậy!! Đại nhân Deas yêu tôi!!
Nếu không thì chắc chắn ngài ấy sẽ không như thế. Đúng vào lúc tôi chóng mặt, ngài ấy liền xuất hiện ngay bên cạnh tôi, đỡ lấy tôi!
Tôi được chạm vào!! Tôi được đại nhân Deas chạm vào rồi!! Toàn thân tôi đều đã khắc lên con dấu thuộc về đại nhân Deas. Từ nay về sau, tôi chính là người phụ nữ của đại nhân Deas!
Tình yêu, vào lúc này đã hoàn toàn nở rộ!]
...
Đoạn ký ức ở trên là của một người phụ nữ cầm lưỡi hái khổng lồ tình cờ được Deas giúp đỡ.
Mặc dù từ đầu tới cuối, Deas và người phụ nữ này chỉ gặp nhau duy nhất một lần, chính là cái lần đỡ cô ta khi cô ta sắp bị ngã. Nhưng không thể phủ nhận rằng, chỉ là một cái đỡ đã tạo ra hiệu quả kinh khủng vượt xa cả việc đụng chạm thông thường.
Kế tiếp là ký ức của những người phụ nữ khác.
"A! Tim của mị... Tim của mị, muốn hòa tan luôn rồi…"
"Đại nhân Deas... Thật là dịu dàng quá đi... Yêu một người không nhất định là cứ phải ở bên chàng ấy. Chỉ là đứng ở xa xa chúc phúc cho chàng, hy vọng chàng hạnh phúc, chỉ thế thôi là tôi đã hài lòng lắm rồi..."
"Selina tôi có ơn báo ơn, có oán báo oán! Deas, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi! Cứ chờ mà xem! Tôi sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ trở nên mạnh hơn bất kỳ ai. Sau đó tôi sẽ đè anh vào tường @# $%&%@ $!"
Bốn phiên bản yêu đơn phương cùng một "nhành hoa" không ngừng diễn ra trong đầu Lâm Thịnh. Cậu mới vừa hấp thu được đoạn ký ức này, lúc đầu muốn tìm được một chút đầu mối trong đó. Bây giờ xem ra... Vì không muốn bị chọc mù đôi mắt này, cậu quyết định xem như chưa nhìn thấy gì.
Đặc biệt là cái người tên Selina cuối cùng đó, cũng sắp thành phim cấp ba luôn rồi... Lại còn là phiên bản tiểu thụ nữa... Làm cho cả người Lâm Thịnh nổi da gà.
Trong phần ký ức với một nửa là suy nghĩ chủ quan, một nửa là trông ngóng về nơi xa xăm, điều duy nhất mà Lâm Thịnh có thể biết chính là Deas rất mạnh, rất đẹp, rất dịu dàng. Đồng thời cũng là Vua Bóng Đêm mạnh nhất toàn bộ khu vực thành Hắc Vũ, cũng chính là Vua thích khách.
"Xem ra cái chết khó hiểu trước đó của mình là do Deas ra tay..." Trong lòng Lâm Thịnh cũng đã đoán được khả năng này.
Bây giờ trái tim của cậu đã cứng cỏi hơn rất nhiều, đối mặt với sự tồn tại của những nghị viên cùng cấp bậc với Vua Thép mà đột nhiên bị giết cũng không phải là chuyện gì quá mất mặt.
"Cứ đi tiếp thôi... Lần này tranh thủ quan sát từ xa, xem làm sao mới đánh bại được anh ta."
Lâm Thịnh nhìn xung quanh.
Đột nhiên, cậu phát hiện ra một điểm rất lạ.
Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng là nơi này không thuộc phạm vi của Thánh điện, nhưng Thần điện lại mang đến cho cậu một cảm giác sạch sẽ không thể nào hình dung được. Đúng vậy, nơi này rất sạch sẽ.
Không giống như Công hội Chiến sĩ, trên vách tường ở sâu trong đại sảnh này, khắp nơi đều được bảo dưỡng rất tốt. Dường như đã rất nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không có bất kỳ quái vật nào vấy bẩn nơi này. Tấm thảm trên mặt đất cũng vậy, tuy nhìn thấy rất nhiều vết máu, thế nhưng thực tế lại không có đồ linh tinh hay rác rưởi. Điều đó làm cho Lâm Thịnh cảm thấy, nơi này giống như là di tích cổ xưa chỉ bị bao phủ bởi bụi bặm.
Cậu nâng độ cảnh giác lên đến mức cao nhất, tiếp tục đi sâu vào bên trong đại sảnh.
Toàn bộ đại sảnh Thần điện dài chừng hơn trăm mét, không gian xung quanh chỉ thấy một màn đêm đen. Ngoại trừ một vài viên đá quý màu tím được khảm trên vách tường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, ở đây không còn có ánh sáng nào khác.
Bây giờ cậu không có kiếm lửa, cũng may sau khi Bán Long Hóa, đôi mắt của rồng có thể giúp cậu thích nghi với môi trường ánh sáng ở đây, lờ mờ nhìn thấy những vật xung quanh.
Lâm Thịnh không mang giày. Cậu đi chân trần, lặng lẽ bước trên tấm thảm dày ở đại sảnh, tiến từng bước một về phía trước.
Một lát sau, trên mặt thảm ở trước mặt chậm rãi hiện ra một bóng người tóc vàng cao gầy khỏe mạnh. Đó chính là Vua Bóng Đêm - Deas mà hôm trước cậu đã gặp.
Anh ta đang quay lưng về phía Lâm Thịnh, ngẩng đầu nhìn bức họa chân dung của một người phụ nữ tóc tím xinh đẹp treo trên vách tường.
Tim Lâm Thịnh bỗng giật thót, cậu cố gắng đè nén nhịp thở, vội vàng ngừng lại. Là một người mang huyết mạch Nham Long, cậu có thể nín thở khoảng năm phút.
Trước đó tự dưng đã vô cớ bị chết một lần, Lâm Thịnh cũng không muốn bị giết chết một lần nữa. Cậu ngừng lại, chậm rãi điều chỉnh trạng thái của mình. Giữa chân mày hiện lên đường vân màu tím, từng tia Thánh lực nhanh chóng chuyển động phun trào trong người.
Lạch cạch.
Vua Bóng Đêm ở trước mặt chậm rãi cúi đầu, áo giáp trên người ma sát vào nhau phát ra một tiếng động nho nhỏ.
Chính là lúc này!
Đồng tử Lâm Thịnh co rút, dưới chân liên tục đạp ra những bước thật mạnh.
"Rầm", cậu dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía Vua Bóng Đêm, dồn toàn bộ sức mạnh mà lao đến tấm lưng của Vua Bóng Đêm.
"Chết!!"
Trong tiếng gầm thét điên cuồng, hiệu quả của Hôi Ấn Nộ Hống giống như gợn nước khuếch tán ra xung quanh, bao trùm tất cả không gian ba mét xung quanh Lâm Thịnh.
Nhờ sự tăng trưởng và thúc đẩy của Thánh lực, một sức mạnh kinh khủng trước nay chưa từng có đã bộc phát hoàn toàn dưới hình thái của một cú đấm gần như là đỉnh cao của Lâm Thịnh. Vẻ mặt của cậu rất dữ tợn, chưa đến một giây cậu đã vượt qua khoảng cách mấy mét, đấm thẳng vào lưng Vua Bóng Đêm.
Soạt!
Máu văng tung tóe.
Đột nhiên toàn thân Lâm Thịnh hiện lên những vết máu rất mảnh, giống như nháy mắt đã bị lưỡi dao sắc bén nào đó chém thành những khối lập phương kích cỡ bằng nhau.
"Rào rào", cả người cậu hoàn toàn sụp đổ, ngã xuống đất, biến thành một đống thịt vụn.
Vua Bóng Đêm bị tiếng động ấy làm giật mình. Anh ta nhanh chóng xoay người lại, nhìn trái nhìn phải, dường như đang tìm cái người vừa mới lên tiếng. Thế nhưng, ngoại trừ một đống thịt vụn tự dưng xuất hiện trên nền nhà thì anh ta chẳng còn thấy gì nữa cả.
Sau khi chờ khoảng hai phút, Vua Bóng Đêm Deas ôm mối nghi ngờ mà chậm rãi cúi đầu rồi tiếp tục đi về phía trước...
...
"Lại chết rồi..." Lâm Thịnh bình tĩnh ngồi dậy, lấy tay lau mồ hôi trên trán.
Lần này thật ra là cậu cố ý. Sau khi phát hiện mình chết một lần cũng chỉ bị giảm bớt rất ít sức mạnh linh hồn, cậu liền không quan tâm đến việc bị chết trong mơ nữa. Thay vào đó, cậu xem mạng sống như một công cụ để thăm dò.
Giống như vừa rồi, cậu bộc phát toàn bộ thực lực của mình, đánh lén từ phía sau. Mặc dù không có kết quả gì, nhưng dù sao cậu cũng đã biết được, Vua Bóng Đêm Deas sử dụng tốc độ nào đó rất nhanh, với lực công kích siêu đẳng và độ chuẩn xác chưa từng thấy.
"Nếu biết được đặc tính của đối phương, thì chỉ cần vạch ra kế hoạch nhằm vào điểm đó, vậy thì chẳng có quái vật nào mà không thể giải quyết được!"
Trong mắt Lâm Thịnh lóe lên sự tự tin. Cậu xuống giường, thừa dịp ban đêm yên tĩnh, lập tức bắt đầu thiết kế phương án, đặt ra vấn đề phải làm thế nào để giải quyết được Vua Bóng Đêm.
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Lâm Thịnh lại tiến vào trong giấc mơ và xuất hiện trên con đường trước cửa Thần điện. Cậu nhìn xung quanh một chút, sau khi chắc chắn không có gì nguy hiểm mới cất bước đi vào Thần điện.
Lần này, cậu không xâm nhập vào bên trong mà đứng ở phía trước đại sảnh, nhặt một lưỡi hái khổng lồ trong tay thi thể dưới đất, vung vẩy một chút để làm quen với nó. Cầm theo lưỡi hái khổng lồ, Lâm Thịnh chậm rãi đi vào bên trong.
Chưa đi được bao xa, cậu lại nhìn thấy Vua Bóng Đêm Deas. Anh ta đang chậm rãi chuyển động, dường như là đang tuần tra lãnh địa của mình. Anh ta bước ra khỏi vùng bóng tối, đi về phía cửa chính.
Khoảng cách giữa Lâm Thịnh và Vua Bóng Đêm hiện giờ là hơn hai mươi mét.
Cậu vừa nhìn thấy người ở phía xa xa thì lập tức Bán Long Hóa, hai tay cầm chắc lưỡi hái khổng lồ, hướng về phía Vua Bóng Đêm.
Tách tách...
Từng luồng Thánh lực nhanh chóng tràn vào bên trong lưỡi hái khổng lồ mà Lâm Thịnh đang cầm trong tay. Cậu phát huy sức mạnh đôi tay, lui về phía sau một bước, cơ thể cong lên giống như cây cung bị kéo căng.
"Đi!"
Đột nhiên, sức mạnh toàn thân cậu bùng phát, hai cánh tay vung về phía trước. Lưỡi hái khổng lồ lao đi vun vút, xoay tít như một cơn lốc xoáy màu đen bắn về phía Vua Bóng Đêm.
"Giết!!!" Lâm Thịnh vừa hét lên vừa bước về phía trước một bước. Sóng âm rất lớn chấn động khắp trong Thần điện, tạo ra một loạt tiếng vọng. Sau đó, cậu xoay người bỏ chạy!
Bình luận facebook