Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-23
Chương 23
Không hề có dấu hiệu nào báo trước, một làn khí màu đen lặng lẽ bốc lên từ trên người kiếm sĩ thối rữa, bay vù về phía Lâm Thịnh, nhanh chóng chui vào ngực cậu.
Đầu óc Lâm Thịnh bỗng nhiên nặng trịch, cậu cảm thấy một đống thông tin hình ảnh lộn xộn chui tọt vào đầu mình, tựa như ai đó đang cố nhét thêm đồ vào một chiếc vali đã chật cứng vậy.
Cậu cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung ra, mồ hôi trên người tuôn ào ào như thác đổ.
Lâm Thịnh cố gắng gượng hít thở sâu ba lần, cuối cùng mới miễn cưỡng khống chế được cơn đau đầu, liếc nhìn xung quanh một lượt.
Quanh đó, ba tên kiếm sĩ thối rữa nữa đang từ từ hiện ra, di chuyển về phía cậu.
"Chết tiệt!!"
Cậu quay người, co chân chạy thẳng.
Trước khi đi, cậu nhìn cây đèn đường lần cuối. Trên cột đèn có chỉ về ba phương hướng, một hướng chỉ đến thành Hắc Vũ, một hướng nữa là trang viên Ravel, còn có một đầm lầy đen.
Sau khi có được vài phần mảnh vỡ ký ức, điều Lâm Thịnh cảm thấy có ích nhất chính là ngôn ngữ chữ viết.
Ít ra bây giờ cậu sẽ không giống như khi mới bắt đầu, chạy loạn khắp nơi như rắn mất đầu.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh chạy như bay trong bóng tối đen đặc, tiến thẳng vào con đường hướng về thành Hắc Vũ.
Hai bên xung quanh bị cậu đánh động gây ra không biết bao nhiêu nguy hiểm. Thế nhưng cậu căn bản cũng không để ý được nữa, trước tiên giữ cho ký ức tiếp nhận xong mới là quan trọng.
Chạy hơn chục nhịp thở, khi thể lực của Lâm Thịnh sắp không gắng gượng được nữa, mảnh vỡ ký ức trong đầu cậu cuối cùng cũng đã hoàn tất tiếp nhận.
"Lính đánh thuê? Phụ nữ, rượu ngon? Đánh bạc?" Lâm Thịnh nhanh chóng quét qua từng đoạn hình ảnh ký ức mới có được.
Điều khiến cậu thấy tiếc nuối chính là nội dung ký ức có được lần này không liên quan mấy đến chiến đấu, chủ yếu đều là vài ký ức vô ích trong cuộc sống đời thường.
Chủ nhân của ký ức hình như là một lính đánh thuê lang thang khắp nơi, ở đâu ra giá cao là anh ta đến đó.
Tiền kiếm được không đi đánh bạc thì đi tìm gái, nếu không thì đi uống rượu tán phét.
Trong ký ức đều là những thông tin vô ích.
Lâm Thịnh vốn tràn đầy mong chờ, bây giờ xem ra…
"Cũng không phải lần nào cũng gặp được người tốt như Ravel..."
Có điều vẫn còn may, tuy không có bao nhiêu ký ức về phương diện chiến đấu nhưng trong ký ức của tên lính đánh thuê này vẫn bao gồm chút ít ký ức cơ bắp, một vài phương pháp liên quan đến tập luyện và vận dụng chiêu thức cơ bản.
"Coi như không uổng công vật lộn một trận." Sau khi chạy một đoạn, thấy sau lưng mình không còn tiếng động nữa Lâm Thịnh mới từ từ dừng lại.
Lúc này cậu đang đứng trên một đường dành cho xe chạy, trước sau đều tối đen như mực.
Sương mù xám nhạt dày đặc bốn phía, trong chốc lát thậm chí cậu còn không phân biệt được chân mình có chạm đất hay không.
Hai bên đường có từng hàng rào gỗ mờ ảo.
Những hàng rào gỗ này rất rời rạc, mục nát tả tơi, có chỗ ở phía trên vẫn còn treo mấy bộ quần áo rách không biết để làm gì.
Lâm Thịnh nắm chặt kiếm đen, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa cẩn thận sắp xếp ký ức của tên lính đánh thuê mình vừa thu nạp.
Tuy bên trong phần lớn đều vô dụng, nhưng vẫn có một vài chi tiết hiếm hoi mà nếu đào sâu thì vẫn thu được không ít thông tin.
"...Gió lạnh và sương mù đột nhiên xuất hiện? Tất cả mọi người đều bị nhiễm loại bệnh mà người ta còn chưa biết là bệnh gì?" Lâm Thịnh nhíu mày.
Rất nhanh, cậu lại tìm thấy một cái tên quen thuộc - Lhasa Bell.
"Hình như là tiệm thợ rèn xếp thứ ba của thành Hắc Vũ?"
Lâm Thịnh nhanh chóng lật tìm tuyến đường đến Lhasa Bell, đáng tiếc trong ký ức còn sót lại của tên lính đánh thuê này không hề có nội dung về nó.
Trong bóng tối, cậu đi bộ vài phút men theo con đường này tiến về phía trước.
Một kiến trúc to lớn màu xám nhạt và đầy những lỗ đen từ từ hiện ra trước mắt.
"Hình như là cổng thành?" Lâm Thịnh chần chừ ngừng lại một lúc: "Có lẽ đây chính là thành Hắc Vũ mà Ravel đã từng nhắc đến."
Cậu nhìn ra xa, vừa định nhấc chân tiếp tục bước đi thì bỗng một cảm giác chấn động nhẹ nhàng ập tới.
"Sắp tỉnh rồi... Vừa hay mình cần chút thời gian để cẩn thận đào lại những mảnh vỡ ký ức của lính đánh thuê."
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh đứng tại chỗ, nhìn thành phố to lớn âm u phía trước một lần cuối. Sau đó, trước mắt cậu bỗng tối đen, lập tức mất đi ý thức.
Một thoáng sau, cậu từ từ ngồi dậy trên giường.
Lâm Thịnh kéo kéo lớp áo trong ướt đẫm trên người, cảm thấy khá là bất đắc dĩ.
"Lại phải tự giặt quần áo..." Lúc bấy giờ còn chưa có máy giặt, chỉ có thể dùng tay vò, rất phiền phức.
Cậu xuống giường, lặng lẽ nương theo ánh trăng đi đến phòng tắm. Cậu dùng nước nóng trong bình giữ ấm để lau người, thay chiếc áo trong sạch sẽ khô ráo rồi mới trở về phòng ngủ nằm.
Trên tủ ở đầu giường đặt một chiếc đồng hồ báo thức hình con lợn màu đen có lỗ tai to, kim đồng hồ mới chỉ đến ba giờ bốn mươi phút.
Lâm Thịnh vẫn còn đủ thời gian để sửa soạn lại.
"Để mình kiểm tra thật kỹ... rà thật kỹ... nhất định có thể tìm thấy thông tin hữu ích."
Cậu nằm trên giường, bắt đầu nhớ lại từng chút một những ký ức không hoàn chỉnh của tên lính đánh thuê.
Thời gian dần trôi, bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng dần ló rạng những tia sáng của ngày mới.
Lâm Thịnh nằm một hồi rồi lại ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng cậu nghe thấy tiếng ba mẹ rửa mặt trong phòng tắm.
Cậu giật mình, nhanh chóng tỉnh giấc. Chỉ có điều, người thì đã tỉnh như đầu óc thì vẫn còn chìm trong đống ký ức không hoàn chỉnh trước đó.
"Đúng rồi, hôm nay là Chủ nhật, mình không cần dậy sớm, hoàn toàn có thể ngủ thêm lúc nữa!" Lâm Thịnh bỗng nhớ tới ngày tháng.
Đáng tiếc tỉnh cũng đã tỉnh rồi, cậu có muốn ngủ lại cũng không ngủ được.
Lâm Thịnh nằm trên giường, vừa nghe tiếng động ở hành lang phòng khách, vừa tiếp tục cẩn thận nghiên cứu ký ức không hoàn chỉnh của tên lính đánh thuê.
Cuối cùng, một nơi vô cùng nhỏ bé thu hút sự chú ý của cậu.
"... Ở thành Hắc Vũ, những tên lính đánh thuê thông thường đều sẽ nhận nhiệm vụ ở Công hội Hắc Vũ, mà Công hội Hắc Vũ thì nằm ở giữa thánh điện Valen và cục thuế vụ. Thánh điện Valen?"
Lâm Thịnh ngồi dậy, bước xuống giường rồi đến ngồi trước bàn học. Cậu mở ngăn kéo, lấy sổ tay ra, dùng bút cẩn thận ghi lại cái tên này.
"Thánh điện Valen"
Bốn chữ được ghi lại bằng tiếng Hán này hiện ra vô cùng rõ ràng trên tờ giấy trắng.
Lâm Thịnh nhắm mắt, trong đầu nhanh chóng xuất hiện nội dung liên quan đến nơi này trong ký ức Ravel.
Chẳng bao lâu sau, nhờ kết hợp với ký ức của tên lính đánh thuê, cuối cùng cậu cũng chắp nối ra được một thông tin đáng kinh ngạc!
"... Thánh điện Valen... là thánh điện bồi dưỡng chiến sĩ thực tập, là nơi kế thừa phù văn thần thánh? Phù văn thần thánh?"
Lâm Thịnh kết hợp tất cả các mảnh vỡ ký ức của Ravel và tên lính đánh thuê, cũng chỉ tìm ra được một câu như vậy.
"Phù văn thần thánh..." Sắc mặt Lâm Thịnh thoáng lộ vẻ kỳ dị.
"Có lẽ có thể đến đó tìm vận may, nói không chừng có thể tìm được một vài vật phẩm và sách vở có sức mạnh siêu phàm. Phù văn thần thánh này, vừa nghe tên đã thấy không đơn giản!"
Cho đến nay, mảnh vỡ ký ức cậu có được đều chỉ thuộc về hệ vật lý thuần túy, không hề liên quan đến những thứ siêu phàm.
Advertisement / Quảng cáo
Nếu như có thể tìm thấy con đường bước vào sự siêu phàm từ trong thánh điện nhỏ này, vậy thì bất luận có nguy hiểm thế nào, cậu cũng nhất định phải xông lên thử nghiệm! Đây chính là ước mơ chung của cả kiếp trước lẫn kiếp này của cậu!
Trong lòng cậu đã hạ quyết tâm.
Lâm Thịnh mặc quần áo vào, cất sổ tay đi. Cậu ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng bếp.
Trong phòng bếp có một đĩa bánh bao nhân thịt to và một cốc sữa vừa hâm nóng.
Ba mẹ đều ra ngoài rồi, người đi làm, người ra cửa hàng.
Lâm Thịnh kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy bánh bao nhân thịt bắt đầu ăn. Sau khi ăn liên tục ba cái, uống một hơi hết cốc sữa, cậu thay bộ quần áo thể thao rồi đi ra ngoài.
Hôm qua cậu vừa mới lên lớp dạy ở trung tâm Cương Lân rồi nên hôm nay tạm thời không cần qua đó nữa.
Lâm Thịnh đi xe đến công viên Thái Hồng cách nhà không xa.
Công viên Thái Hồng là một trong ba công viên hiếm có ở thành phố Hoài Sa. Bởi vì gần biển nên ở đứng ở đây có thể thấy được cảnh biển với bãi cát và hàng cây dừa, vì vậy ban ngày luôn có rất nhiều người tập trung chụp ảnh cưới ở đó.
Nhưng Lâm Thịnh đến công viên Thái Hồng không phải để chơi, mà để thu tiền.
Thân là người trưởng thành đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, muốn nghĩ cách kiếm chút tiền tiêu vặt không phải là chuyện khó khăn gì với cậu.
Không hề có dấu hiệu nào báo trước, một làn khí màu đen lặng lẽ bốc lên từ trên người kiếm sĩ thối rữa, bay vù về phía Lâm Thịnh, nhanh chóng chui vào ngực cậu.
Đầu óc Lâm Thịnh bỗng nhiên nặng trịch, cậu cảm thấy một đống thông tin hình ảnh lộn xộn chui tọt vào đầu mình, tựa như ai đó đang cố nhét thêm đồ vào một chiếc vali đã chật cứng vậy.
Cậu cảm thấy đầu mình đau như muốn nổ tung ra, mồ hôi trên người tuôn ào ào như thác đổ.
Lâm Thịnh cố gắng gượng hít thở sâu ba lần, cuối cùng mới miễn cưỡng khống chế được cơn đau đầu, liếc nhìn xung quanh một lượt.
Quanh đó, ba tên kiếm sĩ thối rữa nữa đang từ từ hiện ra, di chuyển về phía cậu.
"Chết tiệt!!"
Cậu quay người, co chân chạy thẳng.
Trước khi đi, cậu nhìn cây đèn đường lần cuối. Trên cột đèn có chỉ về ba phương hướng, một hướng chỉ đến thành Hắc Vũ, một hướng nữa là trang viên Ravel, còn có một đầm lầy đen.
Sau khi có được vài phần mảnh vỡ ký ức, điều Lâm Thịnh cảm thấy có ích nhất chính là ngôn ngữ chữ viết.
Ít ra bây giờ cậu sẽ không giống như khi mới bắt đầu, chạy loạn khắp nơi như rắn mất đầu.
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh chạy như bay trong bóng tối đen đặc, tiến thẳng vào con đường hướng về thành Hắc Vũ.
Hai bên xung quanh bị cậu đánh động gây ra không biết bao nhiêu nguy hiểm. Thế nhưng cậu căn bản cũng không để ý được nữa, trước tiên giữ cho ký ức tiếp nhận xong mới là quan trọng.
Chạy hơn chục nhịp thở, khi thể lực của Lâm Thịnh sắp không gắng gượng được nữa, mảnh vỡ ký ức trong đầu cậu cuối cùng cũng đã hoàn tất tiếp nhận.
"Lính đánh thuê? Phụ nữ, rượu ngon? Đánh bạc?" Lâm Thịnh nhanh chóng quét qua từng đoạn hình ảnh ký ức mới có được.
Điều khiến cậu thấy tiếc nuối chính là nội dung ký ức có được lần này không liên quan mấy đến chiến đấu, chủ yếu đều là vài ký ức vô ích trong cuộc sống đời thường.
Chủ nhân của ký ức hình như là một lính đánh thuê lang thang khắp nơi, ở đâu ra giá cao là anh ta đến đó.
Tiền kiếm được không đi đánh bạc thì đi tìm gái, nếu không thì đi uống rượu tán phét.
Trong ký ức đều là những thông tin vô ích.
Lâm Thịnh vốn tràn đầy mong chờ, bây giờ xem ra…
"Cũng không phải lần nào cũng gặp được người tốt như Ravel..."
Có điều vẫn còn may, tuy không có bao nhiêu ký ức về phương diện chiến đấu nhưng trong ký ức của tên lính đánh thuê này vẫn bao gồm chút ít ký ức cơ bắp, một vài phương pháp liên quan đến tập luyện và vận dụng chiêu thức cơ bản.
"Coi như không uổng công vật lộn một trận." Sau khi chạy một đoạn, thấy sau lưng mình không còn tiếng động nữa Lâm Thịnh mới từ từ dừng lại.
Lúc này cậu đang đứng trên một đường dành cho xe chạy, trước sau đều tối đen như mực.
Sương mù xám nhạt dày đặc bốn phía, trong chốc lát thậm chí cậu còn không phân biệt được chân mình có chạm đất hay không.
Hai bên đường có từng hàng rào gỗ mờ ảo.
Những hàng rào gỗ này rất rời rạc, mục nát tả tơi, có chỗ ở phía trên vẫn còn treo mấy bộ quần áo rách không biết để làm gì.
Lâm Thịnh nắm chặt kiếm đen, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa cẩn thận sắp xếp ký ức của tên lính đánh thuê mình vừa thu nạp.
Tuy bên trong phần lớn đều vô dụng, nhưng vẫn có một vài chi tiết hiếm hoi mà nếu đào sâu thì vẫn thu được không ít thông tin.
"...Gió lạnh và sương mù đột nhiên xuất hiện? Tất cả mọi người đều bị nhiễm loại bệnh mà người ta còn chưa biết là bệnh gì?" Lâm Thịnh nhíu mày.
Rất nhanh, cậu lại tìm thấy một cái tên quen thuộc - Lhasa Bell.
"Hình như là tiệm thợ rèn xếp thứ ba của thành Hắc Vũ?"
Lâm Thịnh nhanh chóng lật tìm tuyến đường đến Lhasa Bell, đáng tiếc trong ký ức còn sót lại của tên lính đánh thuê này không hề có nội dung về nó.
Trong bóng tối, cậu đi bộ vài phút men theo con đường này tiến về phía trước.
Một kiến trúc to lớn màu xám nhạt và đầy những lỗ đen từ từ hiện ra trước mắt.
"Hình như là cổng thành?" Lâm Thịnh chần chừ ngừng lại một lúc: "Có lẽ đây chính là thành Hắc Vũ mà Ravel đã từng nhắc đến."
Cậu nhìn ra xa, vừa định nhấc chân tiếp tục bước đi thì bỗng một cảm giác chấn động nhẹ nhàng ập tới.
"Sắp tỉnh rồi... Vừa hay mình cần chút thời gian để cẩn thận đào lại những mảnh vỡ ký ức của lính đánh thuê."
Advertisement / Quảng cáo
Lâm Thịnh đứng tại chỗ, nhìn thành phố to lớn âm u phía trước một lần cuối. Sau đó, trước mắt cậu bỗng tối đen, lập tức mất đi ý thức.
Một thoáng sau, cậu từ từ ngồi dậy trên giường.
Lâm Thịnh kéo kéo lớp áo trong ướt đẫm trên người, cảm thấy khá là bất đắc dĩ.
"Lại phải tự giặt quần áo..." Lúc bấy giờ còn chưa có máy giặt, chỉ có thể dùng tay vò, rất phiền phức.
Cậu xuống giường, lặng lẽ nương theo ánh trăng đi đến phòng tắm. Cậu dùng nước nóng trong bình giữ ấm để lau người, thay chiếc áo trong sạch sẽ khô ráo rồi mới trở về phòng ngủ nằm.
Trên tủ ở đầu giường đặt một chiếc đồng hồ báo thức hình con lợn màu đen có lỗ tai to, kim đồng hồ mới chỉ đến ba giờ bốn mươi phút.
Lâm Thịnh vẫn còn đủ thời gian để sửa soạn lại.
"Để mình kiểm tra thật kỹ... rà thật kỹ... nhất định có thể tìm thấy thông tin hữu ích."
Cậu nằm trên giường, bắt đầu nhớ lại từng chút một những ký ức không hoàn chỉnh của tên lính đánh thuê.
Thời gian dần trôi, bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng dần ló rạng những tia sáng của ngày mới.
Lâm Thịnh nằm một hồi rồi lại ngủ thiếp đi, trong lúc mơ mơ màng màng cậu nghe thấy tiếng ba mẹ rửa mặt trong phòng tắm.
Cậu giật mình, nhanh chóng tỉnh giấc. Chỉ có điều, người thì đã tỉnh như đầu óc thì vẫn còn chìm trong đống ký ức không hoàn chỉnh trước đó.
"Đúng rồi, hôm nay là Chủ nhật, mình không cần dậy sớm, hoàn toàn có thể ngủ thêm lúc nữa!" Lâm Thịnh bỗng nhớ tới ngày tháng.
Đáng tiếc tỉnh cũng đã tỉnh rồi, cậu có muốn ngủ lại cũng không ngủ được.
Lâm Thịnh nằm trên giường, vừa nghe tiếng động ở hành lang phòng khách, vừa tiếp tục cẩn thận nghiên cứu ký ức không hoàn chỉnh của tên lính đánh thuê.
Cuối cùng, một nơi vô cùng nhỏ bé thu hút sự chú ý của cậu.
"... Ở thành Hắc Vũ, những tên lính đánh thuê thông thường đều sẽ nhận nhiệm vụ ở Công hội Hắc Vũ, mà Công hội Hắc Vũ thì nằm ở giữa thánh điện Valen và cục thuế vụ. Thánh điện Valen?"
Lâm Thịnh ngồi dậy, bước xuống giường rồi đến ngồi trước bàn học. Cậu mở ngăn kéo, lấy sổ tay ra, dùng bút cẩn thận ghi lại cái tên này.
"Thánh điện Valen"
Bốn chữ được ghi lại bằng tiếng Hán này hiện ra vô cùng rõ ràng trên tờ giấy trắng.
Lâm Thịnh nhắm mắt, trong đầu nhanh chóng xuất hiện nội dung liên quan đến nơi này trong ký ức Ravel.
Chẳng bao lâu sau, nhờ kết hợp với ký ức của tên lính đánh thuê, cuối cùng cậu cũng chắp nối ra được một thông tin đáng kinh ngạc!
"... Thánh điện Valen... là thánh điện bồi dưỡng chiến sĩ thực tập, là nơi kế thừa phù văn thần thánh? Phù văn thần thánh?"
Lâm Thịnh kết hợp tất cả các mảnh vỡ ký ức của Ravel và tên lính đánh thuê, cũng chỉ tìm ra được một câu như vậy.
"Phù văn thần thánh..." Sắc mặt Lâm Thịnh thoáng lộ vẻ kỳ dị.
"Có lẽ có thể đến đó tìm vận may, nói không chừng có thể tìm được một vài vật phẩm và sách vở có sức mạnh siêu phàm. Phù văn thần thánh này, vừa nghe tên đã thấy không đơn giản!"
Cho đến nay, mảnh vỡ ký ức cậu có được đều chỉ thuộc về hệ vật lý thuần túy, không hề liên quan đến những thứ siêu phàm.
Advertisement / Quảng cáo
Nếu như có thể tìm thấy con đường bước vào sự siêu phàm từ trong thánh điện nhỏ này, vậy thì bất luận có nguy hiểm thế nào, cậu cũng nhất định phải xông lên thử nghiệm! Đây chính là ước mơ chung của cả kiếp trước lẫn kiếp này của cậu!
Trong lòng cậu đã hạ quyết tâm.
Lâm Thịnh mặc quần áo vào, cất sổ tay đi. Cậu ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng bếp.
Trong phòng bếp có một đĩa bánh bao nhân thịt to và một cốc sữa vừa hâm nóng.
Ba mẹ đều ra ngoài rồi, người đi làm, người ra cửa hàng.
Lâm Thịnh kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy bánh bao nhân thịt bắt đầu ăn. Sau khi ăn liên tục ba cái, uống một hơi hết cốc sữa, cậu thay bộ quần áo thể thao rồi đi ra ngoài.
Hôm qua cậu vừa mới lên lớp dạy ở trung tâm Cương Lân rồi nên hôm nay tạm thời không cần qua đó nữa.
Lâm Thịnh đi xe đến công viên Thái Hồng cách nhà không xa.
Công viên Thái Hồng là một trong ba công viên hiếm có ở thành phố Hoài Sa. Bởi vì gần biển nên ở đứng ở đây có thể thấy được cảnh biển với bãi cát và hàng cây dừa, vì vậy ban ngày luôn có rất nhiều người tập trung chụp ảnh cưới ở đó.
Nhưng Lâm Thịnh đến công viên Thái Hồng không phải để chơi, mà để thu tiền.
Thân là người trưởng thành đã thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, muốn nghĩ cách kiếm chút tiền tiêu vặt không phải là chuyện khó khăn gì với cậu.
Bình luận facebook