Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-239
Chương 239: Thiên mệnh (3)
Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh tiễn Mã Y đi.
Cậu cũng không quá lưu tâm chuyện này, dù sao thì cũng là tự bản thân Adolf gặp được, nếu cậu ta bằng lòng thì đương nhiên là sẽ đến tìm cậu. Việc quan trọng nhất lúc này của cậu chính là phải nhanh chóng giết chết Vua Bóng Đêm.
Một cường giả cấp Nghị Viên, kém cỏi nhất thì cũng là Lực Dực. Một khi triệu hoán ra ngoài, thì thế lực xung quanh cậu và cả thực lực cá nhân của cậu đều sẽ được tăng cường rất nhiều.
Lâm Thịnh định triệu hoán ra thêm nhiều người cấp Nghị Viên, nâng cấp Thánh lực trong cơ thể.
Bây giờ, thật ra Cardura và Vua Thép đều có thể xem như là phân thân của cậu, ngược lại bản thể như cậu, thực lực chỉ đáng xách dép đằng sau, thậm chí còn cản trở hai người kia.
Bỏ qua câu chuyện chen ngang Mã Y mang đến, trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Thịnh tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ phải làm thế nào để giết chết Vua Bóng Đêm.
Trong giấc mơ, Vua Bóng Đêm vẫn cứ ở tại cửa hàng nhỏ đó mà không đi đâu. Rõ ràng chỉ là một cửa hàng bánh ngọt rất bình thường, anh ta lại cứ lẳng lặng đứng ở cửa. Có lúc anh ta còn giống như những khách hàng bình thường, lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ chờ đợi.
Thật ra thì tính công kích của Vua Bóng Đêm còn yếu hơn những quái vật khác rất nhiều. Chỉ cần Lâm Thịnh không chọc anh ta, anh ta sẽ không ra tay.
Sau khi thăm dò rõ ràng tính tình của đối phương, Lâm Thịnh liền bắt đầu thử nghiệm công kích nhằm vào anh ta.
Cậu phát hiện Vua Bóng Đêm cực kỳ dễ quên. Một ngày trước mới bị chọc giận tại chỗ này, ngày hôm sau lập tức quên mất, lại bị tấn công tại cùng một chỗ đến lần thứ hai.
Hơn nữa, vết thương trên người anh ta vẫn chưa lành, cho nên Lâm Thịnh không ngừng sử dụng đủ loại thủ đoạn. Ví dụ như nhằm vào vết thương của anh ta mà rắc hỗn hợp chất lỏng độc hại, tạt axít, đứng ở xa xa dùng súng bắn tỉa, rót Thánh lực vào rồi ra sức mà bắn, hoặc ném bom ở bên cạnh. Dù sao, đa số thời gian tay này cũng chỉ toàn đứng im, đánh kiểu nào cũng rất tiện.
Chẳng mấy chốc, Lâm Thịnh liền phát hiện vết thương của Vua Bóng Đêm càng ngày càng nặng hơn.
...
Bên ngoài cửa hàng bánh ngọt.
Phù...!
Lâm Thịnh cầm súng phun lửa đã được cải tạo trong tay, đứng ở phía xa không ngừng phun loạn xạ về phía Vua Bóng Đêm. Cây súng phun lửa trên tay cậu, ngọn lửa được nó phun ra cũng không phải là bình thường, mà còn mang theo một chất đặc sệt giống như là dầu. Chất dịch này có thể bám trên cơ thể người, không ngừng bị đốt cháy rồi giải phóng nhiệt. Ngọn lửa đỏ sậm liên tục phun ra từ nòng súng phun lửa, dừng lại ở giữa lưng của Vua Bóng Đêm.
Ngọn lửa rơi trên người Vua Bóng Đêm bắt đầu bốc cháy. Thế nhưng anh ta lại không nhúc nhích, như thể mọi thứ đều rất bình thường. Nếu như không phải trước đó Lâm Thịnh phát hiện cách làm này đúng là có hiệu quả, cậu cũng sẽ không kiên trì dùng phương pháp nhìn như vô dụng này.
Răng rắc.
Đột nhiên một tiếng vang giòn giã truyền vào tai Lâm Thịnh.
Cậu đang chuẩn bị vứt bỏ súng phun lửa vừa dùng hết thì nghe thấy tiếng động đó, cơ thể lập tức ngừng lại động tác, vội vàng xoay người nhìn Vua Bóng Đêm. Anh ta vẫn lẳng lặng ngồi ở nơi đó, giống như là đang đợi nhân viên của cửa hàng bưng bánh ngọt lên cho mình vậy.
Đôi mắt màu tím của anh ta đã trở nên rất ảm đạm rồi, nhưng mà vẫn còn duy trì ánh sáng yếu ớt và sự nhã nhặn. Không biết là đã trôi qua bao lâu, Vua Bóng Đêm ngồi yên lặng giống như là đang ngủ. Anh ta khẽ tựa vào lưng ghế kim loại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Thịnh còn tưởng rằng anh ta thật sự đang nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, cậu bất ngờ phát hiện trên làn da bên ngoài cơ thể Vua Bóng Đêm, khói đen đang rỉ ra từng chút một. Từng vệt khói đó nhanh chóng ngưng tụ lại thành một đám khói, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc. Ngược lại, hình dáng của đám khói ấy không quá thô kệch.
Soạt!
Bất thình lình, luồng đen vừa được ngưng tụ chợt lao tới, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách hơn mười mét, xông vào lồng ngực Lâm Thịnh.
Ầm!
Một luồng ký ức dồi dào, lộn xộn tràn vào trong đầu cậu.
...
"Ta sinh ra để trở thành vua của bóng đêm."
"Đây là vận mệnh đã được định trước của ta, cũng là khả năng trời phú của ta."
"Không thể trốn tránh, không thể ngăn cản."
"Bọn họ nói, trong người ta chảy dòng máu của Âm Ảnh Long*, đó là huyết thống thuộc về vua của các loài rồng. Vì lẽ đó mà từ trước đến nay ta đều không cần phải cân nhắc đến việc làm thế nào để trở nên mạnh mẽ. Bởi vì bản năng huyết mạch cũng đã vì ta mà quét sạch tất cả."
(*) Rồng bóng tối.
"Sắt thép, chiến mã, gió giật, đêm tối. Những vì sao sẽ chiếu sáng dòng máu mà ta đã đổ xuống. Bầu trời sẽ mang đến sấm sét khi những tiếng thét gào của ta vang lên."
"Thân là đối thủ của ta, đó sẽ là một chuyện cực kỳ tuyệt vọng. Bởi vì ngay cả chính bản thân ta, ta cũng không biết bọn họ đã chết trên tay ta như thế nào. Sau khi ta lấy lại tinh thần, thì người cũng đã chết rồi."
"Giết chóc."
"Giết chóc."
"Giết chóc."
"Rõ ràng là một binh khí hơi nặng một chút thôi ta cũng không có cách nào giơ lên, thế nhưng tại sao ngay cả việc đến gần ta mà mọi người cũng không làm được?
"Làn da của ta bị kim thêu đâm chảy máu, nhưng không có vũ khí mang theo sát ý nào có thể đến gần ta trong vòng mấy mét."
"Ta luôn dịu dàng với những người xung quanh. Bởi ta sợ bọn họ sẽ vì cảm xúc có hơi không ổn định của ta mà chết oan uổng. Chuyện như vậy, từ lúc ta ba tuổi đã xảy ra rất nhiều lần. Ta ghét chính dòng máu chảy trong người mình! Nó giống như một lời nguyền trói buộc cuộc đời của ta..."
"Ta chỉ muốn làm một người bình thường, không có sức mạnh, không có chết chóc, không có đau đớn và kêu rên."
"Cho nên?" Đột nhiên, một giọng nữ tự dưng chen vào, ngắt lời giọng nam kia.
"Đại nhân Deas cao quý! Bá tước Paminton cao quý! Tôi nói cho anh biết, Chesri[H1] tôi ghét nhất là loại công tử bột có tất cả nhưng lại không biết quý trọng như anh!"
"Bá tước chó má! Đại quý tộc Paminton chó má! Anh chỉ là một kẻ đáng thương lạc đường, suýt nữa chết đói trong một mảnh rừng ở nông thôn mà thôi! Cho anh một miếng thịt sống, ngay cả việc nướng chín cũng không biết nướng! Anh đang đùa tôi hay sao??"
"..."
"Còn nữa! Giết gà cũng không biết làm! Còn bị con thỏ nuôi trong nhà đạp cho chảy máu mũi! Dùng búa rìu chẻ củi đi chém chuột núi, suýt nữa thì phá hỏng cái bàn ăn cơm!"
"Đó chỉ là ngoài ý muốn... Lúc đó nếu không phải bên trong gia tộc của ta xảy ra chuyện, ta trúng độc..."
"Đừng nói nữa! Anh có quá nhiều lý do! Chẻ củi không được còn nói gỗ quá cứng. Đun nước cũng không xong còn nói siêu nước cách nhiệt! Nhổ lông cũng không biết luôn còn nói lông gà quá trơn... Quên đi, trái tim tôi mệt mỏi quá rồi, may là lúc trước còn để anh viết giấy nợ. Anh nợ tôi rất nhiều tiền đấy, rất rất rất nhiều! Một số tiền lớn! Vô cùng lớn!"
"Ừ... Ừ ừ... Rất nhiều. Ta sẽ trả mà, cô yên tâm đi."
"Tôi muốn mua một căn nhà lớn trong thành! Muốn cái loại ba tầng đó! Tầng một nuôi lợn, tầng hai nuôi gà, tầng ba nuôi bò sữa!"
"Tại sao phải nuôi bò sữa ở tầng ba? Chẳng lẽ bò sữa không phải là nuôi ở tầng một sao...?"
"Bởi vì bò sữa đắt tiền nhất! Đương nhiên phải nuôi ở nơi cao nhất, đề phòng ăn trộm đó!"
"... Bữa cơm của những quý tộc trong thành còn tốn nhiều tiền hơn một con bò sữa của cô... Mà đến lúc đó cô ở đâu?"
"Trâu với trâu không giống nhau, anh không hiểu đâu. Đến lúc đó, người hả... Anh ngủ với lợn, tôi thích ổ gà."
"Trước kia cô đã sống kiểu gì vậy..."
"Sống kiểu gì chứ? Tôi không biết chữ, mắt còn bị mù, từ ba tuổi đã bắt đầu tự đi xin cơm ăn. Cứ như vậy mà sống qua ngày đoạn tháng thôi."
"Nhưng cô cười rất đẹp."
"..."
"Ta thích ngắm cô cười."
"... Thật... sao?"
"Thật."
"... Có nịnh hót tôi thì tôi cũng sẽ không cho anh thêm cơm đâu!!"
"Không sao, sau đợt này chúng ta sẽ dọn vào thành. Ta sẽ dẫn cô đi ăn món ngon. Ta biết rất nhiều, rất nhiều món ăn ngon." Giọng nam dịu dàng nói.
"Thật sao?"
"Thật."
[H1]Chương dưới là Shana?
Editor: Nguyetmai
Lâm Thịnh tiễn Mã Y đi.
Cậu cũng không quá lưu tâm chuyện này, dù sao thì cũng là tự bản thân Adolf gặp được, nếu cậu ta bằng lòng thì đương nhiên là sẽ đến tìm cậu. Việc quan trọng nhất lúc này của cậu chính là phải nhanh chóng giết chết Vua Bóng Đêm.
Một cường giả cấp Nghị Viên, kém cỏi nhất thì cũng là Lực Dực. Một khi triệu hoán ra ngoài, thì thế lực xung quanh cậu và cả thực lực cá nhân của cậu đều sẽ được tăng cường rất nhiều.
Lâm Thịnh định triệu hoán ra thêm nhiều người cấp Nghị Viên, nâng cấp Thánh lực trong cơ thể.
Bây giờ, thật ra Cardura và Vua Thép đều có thể xem như là phân thân của cậu, ngược lại bản thể như cậu, thực lực chỉ đáng xách dép đằng sau, thậm chí còn cản trở hai người kia.
Bỏ qua câu chuyện chen ngang Mã Y mang đến, trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Thịnh tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ phải làm thế nào để giết chết Vua Bóng Đêm.
Trong giấc mơ, Vua Bóng Đêm vẫn cứ ở tại cửa hàng nhỏ đó mà không đi đâu. Rõ ràng chỉ là một cửa hàng bánh ngọt rất bình thường, anh ta lại cứ lẳng lặng đứng ở cửa. Có lúc anh ta còn giống như những khách hàng bình thường, lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ chờ đợi.
Thật ra thì tính công kích của Vua Bóng Đêm còn yếu hơn những quái vật khác rất nhiều. Chỉ cần Lâm Thịnh không chọc anh ta, anh ta sẽ không ra tay.
Sau khi thăm dò rõ ràng tính tình của đối phương, Lâm Thịnh liền bắt đầu thử nghiệm công kích nhằm vào anh ta.
Cậu phát hiện Vua Bóng Đêm cực kỳ dễ quên. Một ngày trước mới bị chọc giận tại chỗ này, ngày hôm sau lập tức quên mất, lại bị tấn công tại cùng một chỗ đến lần thứ hai.
Hơn nữa, vết thương trên người anh ta vẫn chưa lành, cho nên Lâm Thịnh không ngừng sử dụng đủ loại thủ đoạn. Ví dụ như nhằm vào vết thương của anh ta mà rắc hỗn hợp chất lỏng độc hại, tạt axít, đứng ở xa xa dùng súng bắn tỉa, rót Thánh lực vào rồi ra sức mà bắn, hoặc ném bom ở bên cạnh. Dù sao, đa số thời gian tay này cũng chỉ toàn đứng im, đánh kiểu nào cũng rất tiện.
Chẳng mấy chốc, Lâm Thịnh liền phát hiện vết thương của Vua Bóng Đêm càng ngày càng nặng hơn.
...
Bên ngoài cửa hàng bánh ngọt.
Phù...!
Lâm Thịnh cầm súng phun lửa đã được cải tạo trong tay, đứng ở phía xa không ngừng phun loạn xạ về phía Vua Bóng Đêm. Cây súng phun lửa trên tay cậu, ngọn lửa được nó phun ra cũng không phải là bình thường, mà còn mang theo một chất đặc sệt giống như là dầu. Chất dịch này có thể bám trên cơ thể người, không ngừng bị đốt cháy rồi giải phóng nhiệt. Ngọn lửa đỏ sậm liên tục phun ra từ nòng súng phun lửa, dừng lại ở giữa lưng của Vua Bóng Đêm.
Ngọn lửa rơi trên người Vua Bóng Đêm bắt đầu bốc cháy. Thế nhưng anh ta lại không nhúc nhích, như thể mọi thứ đều rất bình thường. Nếu như không phải trước đó Lâm Thịnh phát hiện cách làm này đúng là có hiệu quả, cậu cũng sẽ không kiên trì dùng phương pháp nhìn như vô dụng này.
Răng rắc.
Đột nhiên một tiếng vang giòn giã truyền vào tai Lâm Thịnh.
Cậu đang chuẩn bị vứt bỏ súng phun lửa vừa dùng hết thì nghe thấy tiếng động đó, cơ thể lập tức ngừng lại động tác, vội vàng xoay người nhìn Vua Bóng Đêm. Anh ta vẫn lẳng lặng ngồi ở nơi đó, giống như là đang đợi nhân viên của cửa hàng bưng bánh ngọt lên cho mình vậy.
Đôi mắt màu tím của anh ta đã trở nên rất ảm đạm rồi, nhưng mà vẫn còn duy trì ánh sáng yếu ớt và sự nhã nhặn. Không biết là đã trôi qua bao lâu, Vua Bóng Đêm ngồi yên lặng giống như là đang ngủ. Anh ta khẽ tựa vào lưng ghế kim loại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Thịnh còn tưởng rằng anh ta thật sự đang nghỉ ngơi.
Ngay sau đó, cậu bất ngờ phát hiện trên làn da bên ngoài cơ thể Vua Bóng Đêm, khói đen đang rỉ ra từng chút một. Từng vệt khói đó nhanh chóng ngưng tụ lại thành một đám khói, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc. Ngược lại, hình dáng của đám khói ấy không quá thô kệch.
Soạt!
Bất thình lình, luồng đen vừa được ngưng tụ chợt lao tới, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách hơn mười mét, xông vào lồng ngực Lâm Thịnh.
Ầm!
Một luồng ký ức dồi dào, lộn xộn tràn vào trong đầu cậu.
...
"Ta sinh ra để trở thành vua của bóng đêm."
"Đây là vận mệnh đã được định trước của ta, cũng là khả năng trời phú của ta."
"Không thể trốn tránh, không thể ngăn cản."
"Bọn họ nói, trong người ta chảy dòng máu của Âm Ảnh Long*, đó là huyết thống thuộc về vua của các loài rồng. Vì lẽ đó mà từ trước đến nay ta đều không cần phải cân nhắc đến việc làm thế nào để trở nên mạnh mẽ. Bởi vì bản năng huyết mạch cũng đã vì ta mà quét sạch tất cả."
(*) Rồng bóng tối.
"Sắt thép, chiến mã, gió giật, đêm tối. Những vì sao sẽ chiếu sáng dòng máu mà ta đã đổ xuống. Bầu trời sẽ mang đến sấm sét khi những tiếng thét gào của ta vang lên."
"Thân là đối thủ của ta, đó sẽ là một chuyện cực kỳ tuyệt vọng. Bởi vì ngay cả chính bản thân ta, ta cũng không biết bọn họ đã chết trên tay ta như thế nào. Sau khi ta lấy lại tinh thần, thì người cũng đã chết rồi."
"Giết chóc."
"Giết chóc."
"Giết chóc."
"Rõ ràng là một binh khí hơi nặng một chút thôi ta cũng không có cách nào giơ lên, thế nhưng tại sao ngay cả việc đến gần ta mà mọi người cũng không làm được?
"Làn da của ta bị kim thêu đâm chảy máu, nhưng không có vũ khí mang theo sát ý nào có thể đến gần ta trong vòng mấy mét."
"Ta luôn dịu dàng với những người xung quanh. Bởi ta sợ bọn họ sẽ vì cảm xúc có hơi không ổn định của ta mà chết oan uổng. Chuyện như vậy, từ lúc ta ba tuổi đã xảy ra rất nhiều lần. Ta ghét chính dòng máu chảy trong người mình! Nó giống như một lời nguyền trói buộc cuộc đời của ta..."
"Ta chỉ muốn làm một người bình thường, không có sức mạnh, không có chết chóc, không có đau đớn và kêu rên."
"Cho nên?" Đột nhiên, một giọng nữ tự dưng chen vào, ngắt lời giọng nam kia.
"Đại nhân Deas cao quý! Bá tước Paminton cao quý! Tôi nói cho anh biết, Chesri[H1] tôi ghét nhất là loại công tử bột có tất cả nhưng lại không biết quý trọng như anh!"
"Bá tước chó má! Đại quý tộc Paminton chó má! Anh chỉ là một kẻ đáng thương lạc đường, suýt nữa chết đói trong một mảnh rừng ở nông thôn mà thôi! Cho anh một miếng thịt sống, ngay cả việc nướng chín cũng không biết nướng! Anh đang đùa tôi hay sao??"
"..."
"Còn nữa! Giết gà cũng không biết làm! Còn bị con thỏ nuôi trong nhà đạp cho chảy máu mũi! Dùng búa rìu chẻ củi đi chém chuột núi, suýt nữa thì phá hỏng cái bàn ăn cơm!"
"Đó chỉ là ngoài ý muốn... Lúc đó nếu không phải bên trong gia tộc của ta xảy ra chuyện, ta trúng độc..."
"Đừng nói nữa! Anh có quá nhiều lý do! Chẻ củi không được còn nói gỗ quá cứng. Đun nước cũng không xong còn nói siêu nước cách nhiệt! Nhổ lông cũng không biết luôn còn nói lông gà quá trơn... Quên đi, trái tim tôi mệt mỏi quá rồi, may là lúc trước còn để anh viết giấy nợ. Anh nợ tôi rất nhiều tiền đấy, rất rất rất nhiều! Một số tiền lớn! Vô cùng lớn!"
"Ừ... Ừ ừ... Rất nhiều. Ta sẽ trả mà, cô yên tâm đi."
"Tôi muốn mua một căn nhà lớn trong thành! Muốn cái loại ba tầng đó! Tầng một nuôi lợn, tầng hai nuôi gà, tầng ba nuôi bò sữa!"
"Tại sao phải nuôi bò sữa ở tầng ba? Chẳng lẽ bò sữa không phải là nuôi ở tầng một sao...?"
"Bởi vì bò sữa đắt tiền nhất! Đương nhiên phải nuôi ở nơi cao nhất, đề phòng ăn trộm đó!"
"... Bữa cơm của những quý tộc trong thành còn tốn nhiều tiền hơn một con bò sữa của cô... Mà đến lúc đó cô ở đâu?"
"Trâu với trâu không giống nhau, anh không hiểu đâu. Đến lúc đó, người hả... Anh ngủ với lợn, tôi thích ổ gà."
"Trước kia cô đã sống kiểu gì vậy..."
"Sống kiểu gì chứ? Tôi không biết chữ, mắt còn bị mù, từ ba tuổi đã bắt đầu tự đi xin cơm ăn. Cứ như vậy mà sống qua ngày đoạn tháng thôi."
"Nhưng cô cười rất đẹp."
"..."
"Ta thích ngắm cô cười."
"... Thật... sao?"
"Thật."
"... Có nịnh hót tôi thì tôi cũng sẽ không cho anh thêm cơm đâu!!"
"Không sao, sau đợt này chúng ta sẽ dọn vào thành. Ta sẽ dẫn cô đi ăn món ngon. Ta biết rất nhiều, rất nhiều món ăn ngon." Giọng nam dịu dàng nói.
"Thật sao?"
"Thật."
[H1]Chương dưới là Shana?
Bình luận facebook