Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-241
Chương 241: Tích lũy (2)
Editor: Nguyetmai
"Đúng là cạn lời!" Lâm Thịnh đành bó tay.
Đây có lẽ là cấp Nghị Viên vô dụng nhất đối với bản thể của cậu mà cậu sắp triệu hoán. Đồng thời, cũng có lẽ là cấp Nghị Viên có sức mạnh khủng khiếp nhất.
"Được rồi, tạm thời bỏ qua mấy chuyện này. Triệu hoán đã rồi nói sau!"
Cậu không phân tâm nữa. Phụ tải linh hồn của bốn cô gái trước đó, cộng thêm phụ tải linh hồn của Vua Bóng Đêm vừa mới chết đây, gộp với một ít chỗ trống phụ tải còn sót lại lúc trước; như vậy, cậu vừa vặn có thể thử một chút, chính thức triệu hoán ra cường giả cấp Nghị Viên thứ hai.
Nghĩ đến đó, cậu lập tức xuống giường thay quần áo, ra khỏi cửa, chạy thẳng đến kho hàng.
Ở đó có đủ hết các nguyên vật liệu triệu hoán, lúc cần thì qua bên đó là tiện nhất.
...
...
"Các người nói, bây giờ bảo vật Thiên Mệnh đã dung hợp trong cơ thể tôi. Một khi nó bị tách ra khỏi cơ thể, tôi cũng sẽ chết sao?"
Trong một căn phòng tại một khách sạn cao cấp, Adolf đầy ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ mặc áo lam đứng trước mặt đang cố giải thích. Hai người này đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, nói với cậu rằng, trên người cậu dung hợp một loại bảo vật Thiên Mệnh tên gọi là Hợp Tình Ngư. Loại bí bảo* này có đặc tính mạnh mẽ, nó có thể chữa lành bất cứ vết thương nào trên cơ thể.
(*) Bảo vật bí ẩn, ở đây ý nói tới bảo vật Thiên Mệnh.
Mà điểm mấu chốt chính là, không biết làm sao nó lại dung hợp làm một với cậu ta.
"Tình hình chính là như vậy đó! Bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm! Cho nên chúng tôi tới đây cũng là muốn bảo vệ cho cậu! Bảo vật Thiên Mệnh sẽ thu hút rất nhiều nguy hiểm và phiền phức. Dù là con người hay những sinh vật không phải người đều có lòng tham như nhau. Cơ thể cậu chứa bảo vật quý giá như vậy, trong người lại không có sức mạnh gì, kết cục ra sao, chắc hẳn cậu cũng đã đoán được."
Người đàn ông mặc áo lam đội một chiếc mũ lưỡi trai màu lam, cánh tay phải cột dây nịt màu trắng, bắp thịt cuồn cuộn trông vừa mạnh mẽ vừa oai dũng.
"Đúng vậy, biện pháp tốt nhất cho cậu lúc này chính là đi theo chúng tôi, cùng trở về Đại Tinh Trì. Chỉ có ở nơi đó mới có thể xóa bỏ mùi của bảo vật Thiên Mệnh trên người cậu." Cô gái áo lam đứng cạnh giải thích thêm.
Cô ta có một gương mặt trẻ con, vóc dáng gầy gò, nhưng ánh mắt lại rất sáng sủa lanh lợi.
Adolf không khỏi kinh ngạc, đưa tay lên vò đầu.
"Nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi chẳng hề cảm thấy có vấn đề gì cả?"
"Đó là lúc trước cậu chưa thức tỉnh thôi. Bây giờ cậu đã thức tỉnh rồi, càng ở bên ngoài lâu lại càng nguy hiểm!" Cô ta nghiêm túc nói.
"... Nhưng bây giờ tôi thấy mình rất an toàn mà?" Adolf cũng rất nghiêm túc trả lời.
"Lúc trước cậu vốn là người bình thường, chẳng hề hay biết gì về bộ mặt thật của thế giới. Lẽ nào cậu không muốn biết thân thế của mình là như thế nào? Vì sao trời sinh cậu đã dung hợp cùng bí bảo?"
Hai người họ vừa mới từ Đại Tinh Trì đến, đối với sự xuất hiện của Adolf mà đại tinh tượng sư đã báo trước, họ vẫn vô cùng tự tin... Theo như quỹ đạo chòm sao, người này vốn chỉ là một thiếu gia nhà giàu bình thường, hoàn toàn không có khái niệm gì về năng lực siêu nhiên. Chỉ cần bọn họ giở ra chút thủ đoạn, chẳng lẽ lại không lấy được lòng tin của cậu ta hay sao? Nhưng mà hiện tại...
"Đến Đại Tinh Trì của các người, tôi lập tức có thể được đảm bảo an toàn tuyệt đối hay sao? Tôi thì lại không thấy vậy. Đây là lần đầu tiên tôi gặp hai người, tôi hoàn toàn không quen không biết các người thì làm sao mà tôi có thể tin tưởng được."
Adolf lắc đầu, nếu không phải mấy người này do người của chính phủ dắt đến tìm cậu, cậu vốn còn đang bận rộn với việc của thầy giao cho, căn bản không có thời gian để lãng phí cho họ.
Bây giờ gặp cũng gặp rồi, nhưng đáng tiếc, tư chất của hai người họ lại khiến cậu ta thấy khá thất vọng. Từ đầu đến cuối đều chỉ nói mấy câu rỗng tuếch không hơn.
Biểu hiện của Adolf khiến trong lòng hai người kia không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Thông tin bọn họ lấy được từ đại tinh tượng sư không phải như thế này. Hai tháng trước, hình tượng của Adolf vẫn là một người bình thường, không có gì đáng nói, vậy mà hiện tại thì sao...
"Tóm lại, có một gã vô cùng lợi hại vẫn luôn muốn khôi phục hoàn toàn thương tích của mình, sự xuất hiện của cậu đã mang đến cho gã hy vọng cuối cùng! Gã nhất định sẽ phái người đến tìm cậu! Cậu không thể nào ngăn cản được đâu! Bây giờ không đi, đến lúc đó mới đi thì đã quá muộn rồi!" Người đàn ông mặc áo lam khuyên nhủ.
Adolf lắc đầu nhè nhẹ.
"Vô cùng lợi hại sao? Lợi hại cỡ nào? Có thầy tôi ở lại Tree Minton này trấn giữ, tôi thấy còn an toàn hơn so với cái Đại Tinh Trì gì đó của các người."
"Cậu vốn không biết sự lợi hại của cường giả tà năng! Một người tà năng mạnh mẽ, thì dù có đối phó với những gia tộc, tập đoàn lớn cũng chỉ giống như giẫm chết vài con kiến mà thôi!" Cô gái áo lam giận dữ nói. Cái gì mà có thầy ở tại Tree Minton trấn giữ chứ? Toàn bộ "cá lớn cá bé" ở Tree Minton cũng chỉ có vài người như vậy thôi.
"Chờ đến lúc con quái vật kia xuất hiện thì thực sự nguy rồi!"
"Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Bất luận trên người tôi có thứ bí bảo gì thì đó cũng là việc riêng của tôi. Không liên quan đến các người." Adolf cũng không phải kẻ ngốc.
Hai người này vội vội vàng vàng, chỉ muốn kéo cậu ta đi đến cái Đại Tinh Trì gì gì đó, nhìn qua đã biết không hề có ý tốt. Thay vì nghe theo mấy lời hứa hão và cam kết mập mờ như này, cậu ta rõ ràng có thể ôm chân Thánh Điện ở ngay đây, tại sao còn phải bỏ gần cầu xa làm gì?
"Được rồi, cậu ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu. Cứ để cho cậu ta tự mình kiểm chứng một chút đi, đến lúc gặp phải nguy hiểm thật sự, cậu ta tự khắc sẽ hiểu không phải chúng ta đang lừa lọc gì cậu ta." Người đàn ông đáp lại với vẻ bất đắc dĩ, tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, đưa ra hai tấm danh thiếp. Một cái tên là Trần Hoài Ân, cái còn lại là Kekpani. Bên trên tấm danh thiếp ngoại trừ tên còn có cả số điện thoại riêng để liên lạc.
"Chúng ta đi thôi." Hai người họ không nhiều lời nữa mà lần lượt rời khỏi cửa.
Adolf nhìn hai người rời đi, trong lòng cũng trút tiếng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước, khi cậu nhận được điện thoại của hai người này, nghe bọn họ nhập nhằng một đống thứ nhưng cậu ta vẫn không có phản ứng gì. Kết quả, hiện tại hai người bọn họ lại tìm đến tận cửa. Đợi hai người đó đi xa, cậu mới suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra nhanh chóng bấm một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Thầy... Em..."
"Đến chỗ Thánh điện đi." Đầu dây bên kia cũng không nói gì nhiều, chỉ để lại một câu như vậy.
Gánh nặng trong lòng Adolf lập tức được gỡ bỏ.
Cậu ta đã nghe ra ý của thầy, xem chừng thầy cũng đã biết được tình hình của cậu ta rồi.
Thu dọn đồ đạc xong, cậu ta đi xuống dưới tầng, ngồi lên xe riêng, chạy thẳng đến núi Thánh Điện.
Ngọn núi nhỏ của Lâm Thịnh bây giờ đã được đặt tên chính thức, gọi là núi Thánh Điện.
Lấy cái tên này không chỉ vì Thánh điện được xây ở ngay chỗ này, mà còn vì có không ít người dân bắt đầu tự phát lên núi cầu nguyện, tìm kiếm sự giúp đỡ. Sức ảnh hưởng đang trở nên lớn hơn.
Trong số những người dân đến đây cầu nguyện, cứ cách vài ngày lại có một vài người được chọn, đưa lên núi và bắt đầu chính thức tu luyện. Hơn nữa, ở trong phạm vi núi Thánh Điện này rất thuận lợi để bồi bổ và khôi phục cơ thể, nên tạm thời đã thu hút được rất nhiều người.
Chiếc xe con màu đen từ từ dừng lại dưới chân núi, Adolf một mình xuống xe, đi dọc theo thềm đá nhanh chóng leo lên núi.
Cậu ta không đi cầu thang phía chính diện mà men theo con đường nội bộ ở bên cạnh.
Đây là lối đi đặc biệt chuyên dụng cho đệ tử trong Thánh điện, luôn có người canh gác.
Người canh gác là một gã chiến sĩ cao lớn, cả người được bao kín trong bộ giáp sắt màu bạc.
Chiến sĩ cầm kiếm và khiên trong tay, đứng cạnh cửa ra vào không hề nhúc nhích giống như một pho tượng.
Adolf đã tới lui rất nhiều lần nhưng không bao giờ thấy chiến sĩ có động tĩnh gì, thậm chí ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Từ sáng sớm đến tận tối muộn, anh ta chẳng hề có một giây nghỉ ngơi.
Adolf còn cho rằng đó là người giả. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy chiến sĩ đó vung một kiếm lên chém chết con rắn độc đang chuẩn bị tấn công người đi đường, cậu mới tin đó là người thực. Điều này khiến cậu vô cùng kính nể.
Thánh điện quá thần bí. Những chiến sĩ trông hệt như pho tượng ấy, ở nơi này có rất nhiều. Chỉ tính riêng số người Adolf từng gặp đã là hơn mười người, chứ đừng nói gì đến số cậu chưa từng thấy bao giờ.
Theo cầu thang dẫn lên núi, Adolf nhanh chóng đến được giữa sườn núi - nơi mà Điện chủ đã căn dặn.
Mới vừa leo lên đến một nửa, cậu ta đã nghe được phía trên có người đang không ngừng kêu rên thảm thiết. Trong đó, còn kèm theo cả tiếng cười thích chí của Cardura.
Adolf rùng mình, tiếp tục leo lên trên.
Chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy thầy Lâm Thịnh đang chắp tay sau lưng đứng giữa rừng, còn có cả Cardura đang cầm roi xử phạt học viên.
Lâm Thịnh có thân hình cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị, cơ thể dường như đã trở nên to cao hơn trước. Thánh lực trên người cậu giống như thủy triều cuộn trào, tầng tầng lớp lớp không ngừng kích thích tiềm năng sâu trong cơ thể Adolf.
"Để thầy nhìn bí bảo của em xem." Lâm Thịnh quay lại, bình tĩnh nói.
"Thầy, em cũng chẳng biết làm thế nào." Adolf cười khổ, giải thích rõ về tình huống bất lực của bản thân.
Editor: Nguyetmai
"Đúng là cạn lời!" Lâm Thịnh đành bó tay.
Đây có lẽ là cấp Nghị Viên vô dụng nhất đối với bản thể của cậu mà cậu sắp triệu hoán. Đồng thời, cũng có lẽ là cấp Nghị Viên có sức mạnh khủng khiếp nhất.
"Được rồi, tạm thời bỏ qua mấy chuyện này. Triệu hoán đã rồi nói sau!"
Cậu không phân tâm nữa. Phụ tải linh hồn của bốn cô gái trước đó, cộng thêm phụ tải linh hồn của Vua Bóng Đêm vừa mới chết đây, gộp với một ít chỗ trống phụ tải còn sót lại lúc trước; như vậy, cậu vừa vặn có thể thử một chút, chính thức triệu hoán ra cường giả cấp Nghị Viên thứ hai.
Nghĩ đến đó, cậu lập tức xuống giường thay quần áo, ra khỏi cửa, chạy thẳng đến kho hàng.
Ở đó có đủ hết các nguyên vật liệu triệu hoán, lúc cần thì qua bên đó là tiện nhất.
...
...
"Các người nói, bây giờ bảo vật Thiên Mệnh đã dung hợp trong cơ thể tôi. Một khi nó bị tách ra khỏi cơ thể, tôi cũng sẽ chết sao?"
Trong một căn phòng tại một khách sạn cao cấp, Adolf đầy ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ mặc áo lam đứng trước mặt đang cố giải thích. Hai người này đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, nói với cậu rằng, trên người cậu dung hợp một loại bảo vật Thiên Mệnh tên gọi là Hợp Tình Ngư. Loại bí bảo* này có đặc tính mạnh mẽ, nó có thể chữa lành bất cứ vết thương nào trên cơ thể.
(*) Bảo vật bí ẩn, ở đây ý nói tới bảo vật Thiên Mệnh.
Mà điểm mấu chốt chính là, không biết làm sao nó lại dung hợp làm một với cậu ta.
"Tình hình chính là như vậy đó! Bây giờ cậu đang gặp nguy hiểm! Cho nên chúng tôi tới đây cũng là muốn bảo vệ cho cậu! Bảo vật Thiên Mệnh sẽ thu hút rất nhiều nguy hiểm và phiền phức. Dù là con người hay những sinh vật không phải người đều có lòng tham như nhau. Cơ thể cậu chứa bảo vật quý giá như vậy, trong người lại không có sức mạnh gì, kết cục ra sao, chắc hẳn cậu cũng đã đoán được."
Người đàn ông mặc áo lam đội một chiếc mũ lưỡi trai màu lam, cánh tay phải cột dây nịt màu trắng, bắp thịt cuồn cuộn trông vừa mạnh mẽ vừa oai dũng.
"Đúng vậy, biện pháp tốt nhất cho cậu lúc này chính là đi theo chúng tôi, cùng trở về Đại Tinh Trì. Chỉ có ở nơi đó mới có thể xóa bỏ mùi của bảo vật Thiên Mệnh trên người cậu." Cô gái áo lam đứng cạnh giải thích thêm.
Cô ta có một gương mặt trẻ con, vóc dáng gầy gò, nhưng ánh mắt lại rất sáng sủa lanh lợi.
Adolf không khỏi kinh ngạc, đưa tay lên vò đầu.
"Nhưng từ nhỏ đến lớn, tôi chẳng hề cảm thấy có vấn đề gì cả?"
"Đó là lúc trước cậu chưa thức tỉnh thôi. Bây giờ cậu đã thức tỉnh rồi, càng ở bên ngoài lâu lại càng nguy hiểm!" Cô ta nghiêm túc nói.
"... Nhưng bây giờ tôi thấy mình rất an toàn mà?" Adolf cũng rất nghiêm túc trả lời.
"Lúc trước cậu vốn là người bình thường, chẳng hề hay biết gì về bộ mặt thật của thế giới. Lẽ nào cậu không muốn biết thân thế của mình là như thế nào? Vì sao trời sinh cậu đã dung hợp cùng bí bảo?"
Hai người họ vừa mới từ Đại Tinh Trì đến, đối với sự xuất hiện của Adolf mà đại tinh tượng sư đã báo trước, họ vẫn vô cùng tự tin... Theo như quỹ đạo chòm sao, người này vốn chỉ là một thiếu gia nhà giàu bình thường, hoàn toàn không có khái niệm gì về năng lực siêu nhiên. Chỉ cần bọn họ giở ra chút thủ đoạn, chẳng lẽ lại không lấy được lòng tin của cậu ta hay sao? Nhưng mà hiện tại...
"Đến Đại Tinh Trì của các người, tôi lập tức có thể được đảm bảo an toàn tuyệt đối hay sao? Tôi thì lại không thấy vậy. Đây là lần đầu tiên tôi gặp hai người, tôi hoàn toàn không quen không biết các người thì làm sao mà tôi có thể tin tưởng được."
Adolf lắc đầu, nếu không phải mấy người này do người của chính phủ dắt đến tìm cậu, cậu vốn còn đang bận rộn với việc của thầy giao cho, căn bản không có thời gian để lãng phí cho họ.
Bây giờ gặp cũng gặp rồi, nhưng đáng tiếc, tư chất của hai người họ lại khiến cậu ta thấy khá thất vọng. Từ đầu đến cuối đều chỉ nói mấy câu rỗng tuếch không hơn.
Biểu hiện của Adolf khiến trong lòng hai người kia không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Thông tin bọn họ lấy được từ đại tinh tượng sư không phải như thế này. Hai tháng trước, hình tượng của Adolf vẫn là một người bình thường, không có gì đáng nói, vậy mà hiện tại thì sao...
"Tóm lại, có một gã vô cùng lợi hại vẫn luôn muốn khôi phục hoàn toàn thương tích của mình, sự xuất hiện của cậu đã mang đến cho gã hy vọng cuối cùng! Gã nhất định sẽ phái người đến tìm cậu! Cậu không thể nào ngăn cản được đâu! Bây giờ không đi, đến lúc đó mới đi thì đã quá muộn rồi!" Người đàn ông mặc áo lam khuyên nhủ.
Adolf lắc đầu nhè nhẹ.
"Vô cùng lợi hại sao? Lợi hại cỡ nào? Có thầy tôi ở lại Tree Minton này trấn giữ, tôi thấy còn an toàn hơn so với cái Đại Tinh Trì gì đó của các người."
"Cậu vốn không biết sự lợi hại của cường giả tà năng! Một người tà năng mạnh mẽ, thì dù có đối phó với những gia tộc, tập đoàn lớn cũng chỉ giống như giẫm chết vài con kiến mà thôi!" Cô gái áo lam giận dữ nói. Cái gì mà có thầy ở tại Tree Minton trấn giữ chứ? Toàn bộ "cá lớn cá bé" ở Tree Minton cũng chỉ có vài người như vậy thôi.
"Chờ đến lúc con quái vật kia xuất hiện thì thực sự nguy rồi!"
"Được rồi, đừng nói nhiều nữa. Bất luận trên người tôi có thứ bí bảo gì thì đó cũng là việc riêng của tôi. Không liên quan đến các người." Adolf cũng không phải kẻ ngốc.
Hai người này vội vội vàng vàng, chỉ muốn kéo cậu ta đi đến cái Đại Tinh Trì gì gì đó, nhìn qua đã biết không hề có ý tốt. Thay vì nghe theo mấy lời hứa hão và cam kết mập mờ như này, cậu ta rõ ràng có thể ôm chân Thánh Điện ở ngay đây, tại sao còn phải bỏ gần cầu xa làm gì?
"Được rồi, cậu ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu. Cứ để cho cậu ta tự mình kiểm chứng một chút đi, đến lúc gặp phải nguy hiểm thật sự, cậu ta tự khắc sẽ hiểu không phải chúng ta đang lừa lọc gì cậu ta." Người đàn ông đáp lại với vẻ bất đắc dĩ, tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, đưa ra hai tấm danh thiếp. Một cái tên là Trần Hoài Ân, cái còn lại là Kekpani. Bên trên tấm danh thiếp ngoại trừ tên còn có cả số điện thoại riêng để liên lạc.
"Chúng ta đi thôi." Hai người họ không nhiều lời nữa mà lần lượt rời khỏi cửa.
Adolf nhìn hai người rời đi, trong lòng cũng trút tiếng thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước, khi cậu nhận được điện thoại của hai người này, nghe bọn họ nhập nhằng một đống thứ nhưng cậu ta vẫn không có phản ứng gì. Kết quả, hiện tại hai người bọn họ lại tìm đến tận cửa. Đợi hai người đó đi xa, cậu mới suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại di động ra nhanh chóng bấm một dãy số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Thầy... Em..."
"Đến chỗ Thánh điện đi." Đầu dây bên kia cũng không nói gì nhiều, chỉ để lại một câu như vậy.
Gánh nặng trong lòng Adolf lập tức được gỡ bỏ.
Cậu ta đã nghe ra ý của thầy, xem chừng thầy cũng đã biết được tình hình của cậu ta rồi.
Thu dọn đồ đạc xong, cậu ta đi xuống dưới tầng, ngồi lên xe riêng, chạy thẳng đến núi Thánh Điện.
Ngọn núi nhỏ của Lâm Thịnh bây giờ đã được đặt tên chính thức, gọi là núi Thánh Điện.
Lấy cái tên này không chỉ vì Thánh điện được xây ở ngay chỗ này, mà còn vì có không ít người dân bắt đầu tự phát lên núi cầu nguyện, tìm kiếm sự giúp đỡ. Sức ảnh hưởng đang trở nên lớn hơn.
Trong số những người dân đến đây cầu nguyện, cứ cách vài ngày lại có một vài người được chọn, đưa lên núi và bắt đầu chính thức tu luyện. Hơn nữa, ở trong phạm vi núi Thánh Điện này rất thuận lợi để bồi bổ và khôi phục cơ thể, nên tạm thời đã thu hút được rất nhiều người.
Chiếc xe con màu đen từ từ dừng lại dưới chân núi, Adolf một mình xuống xe, đi dọc theo thềm đá nhanh chóng leo lên núi.
Cậu ta không đi cầu thang phía chính diện mà men theo con đường nội bộ ở bên cạnh.
Đây là lối đi đặc biệt chuyên dụng cho đệ tử trong Thánh điện, luôn có người canh gác.
Người canh gác là một gã chiến sĩ cao lớn, cả người được bao kín trong bộ giáp sắt màu bạc.
Chiến sĩ cầm kiếm và khiên trong tay, đứng cạnh cửa ra vào không hề nhúc nhích giống như một pho tượng.
Adolf đã tới lui rất nhiều lần nhưng không bao giờ thấy chiến sĩ có động tĩnh gì, thậm chí ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Từ sáng sớm đến tận tối muộn, anh ta chẳng hề có một giây nghỉ ngơi.
Adolf còn cho rằng đó là người giả. Cho đến khi tận mắt nhìn thấy chiến sĩ đó vung một kiếm lên chém chết con rắn độc đang chuẩn bị tấn công người đi đường, cậu mới tin đó là người thực. Điều này khiến cậu vô cùng kính nể.
Thánh điện quá thần bí. Những chiến sĩ trông hệt như pho tượng ấy, ở nơi này có rất nhiều. Chỉ tính riêng số người Adolf từng gặp đã là hơn mười người, chứ đừng nói gì đến số cậu chưa từng thấy bao giờ.
Theo cầu thang dẫn lên núi, Adolf nhanh chóng đến được giữa sườn núi - nơi mà Điện chủ đã căn dặn.
Mới vừa leo lên đến một nửa, cậu ta đã nghe được phía trên có người đang không ngừng kêu rên thảm thiết. Trong đó, còn kèm theo cả tiếng cười thích chí của Cardura.
Adolf rùng mình, tiếp tục leo lên trên.
Chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy thầy Lâm Thịnh đang chắp tay sau lưng đứng giữa rừng, còn có cả Cardura đang cầm roi xử phạt học viên.
Lâm Thịnh có thân hình cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị, cơ thể dường như đã trở nên to cao hơn trước. Thánh lực trên người cậu giống như thủy triều cuộn trào, tầng tầng lớp lớp không ngừng kích thích tiềm năng sâu trong cơ thể Adolf.
"Để thầy nhìn bí bảo của em xem." Lâm Thịnh quay lại, bình tĩnh nói.
"Thầy, em cũng chẳng biết làm thế nào." Adolf cười khổ, giải thích rõ về tình huống bất lực của bản thân.