Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-258
Chương 258: Nhập học (1)
Editor: Nguyetmai
Tút tút...!
Từng luồng hơi nước trào lên khỏi đầu xe lửa sắt màu đen to lớn.
Xe lửa lớn như con rắn khổng lồ từ từ phát ra những tiếng va đập lớn, chầm chậm chuyển bánh.
Lâm Thịnh dùng chiếc xe đẩy hành lý mà mình mượn được, kéo ba rương hành lý chất cao gần đến đầu người đi trong nhà ga Catherine nhộn nhịp và đông đúc.
Xe lửa lớn chạy ngang qua bên tay trái của cậu, kéo theo từng luồng không khí vùn vụt.
Cậu tập trung lại, thu tầm mắt của mình về, kéo hành lý tiếp tục theo sau một người phụ nữ mông to mặc váy đỏ.
Người phụ nữ này đeo hoa tai vàng, có mái tóc màu nâu uốn lọn to, môi thì dày như xúc xích. Bà ta tên là Melinda, là nhân viên tiếp đón tân sinh viên được trường Crown bên Mida phái đến.
Đây là một người phụ nữ trung niên ít nói, khuôn mặt luôn mang vẻ âm u lạnh lùng.
Nếu không phải trên ngực có một cái bảng tên chỉ rõ thân phận, thì chắc chẳng ai nghĩ rằng bà ta là một giáo viên được Bạch Chỉ phái đến đón tiếp tân sinh viên.
Melinda dẫn Lâm Thịnh đi ngang qua nhà ga. Bọn họ đi qua liên tiếp ba sân ga, đội hình nhanh chóng có thêm ba học sinh mới đến. Hai nam và một nữ.
Lâm Thịnh chẳng buồn đánh giá mấy người đi cùng mình. Đối với cậu mà nói, lần này đến Bạch Chỉ đã phải tốn một mối ân tình không nhỏ với Tây Luân mới được lọt vào danh sách đề cử.
Cơ cấu khai phá tà năng bên Mida tổng cộng có hai loại.
Một loại là trường đào tạo nghiệp vụ đặc biệt do tổ chức chính phủ thành lập ra, muốn vào đây thì phải ký giấy bán thân. Đương nhiên tố chất và cường độ huấn luyện của loại trường học này là mạnh nhất.
Loại thứ hai là đại học dân lập cao cấp nhất, được xây dựng tự do theo lối sống và thị hiếu. Loại trường học này ở Mida có một cái tên thống nhất - Trường học Crown.
Trường mà Lâm Thịnh dùng quan hệ để vào, đương nhiên là loại thứ hai.
Sau khi Melinda đón ba người - cộng thêm Lâm Thịnh nữa là bốn người - bà ta giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Sắp đến giờ rồi, tôi đoán hôm nay chỉ có mấy cô cậu thôi. Đi theo tôi."
Lâm Thịnh liếc mắt nhìn mấy học sinh bên cạnh.
Hai nam sinh kia không có điểm gì đặc biệt, mà cô nữ sinh còn lại thì hơi hất cằm, đôi mắt màu xanh dương nheo lại. Trên người cô là bộ váy bằng tơ lụa dài quá gối rất xinh đẹp, đằng sau còn có người hầu đẩy hành lý giúp.
Bốn người đi theo Melinda ra khỏi nhà ga đông đúc, đứng ở ven đường chờ xe.
"Trường học không thể chọn chỗ nào tốt một chút để tập trung sao?" Trong giọng nói của cô nữ sinh này biểu lộ sự bất mãn.
"Mấy năm qua phòng tuyển sinh của bên đại học Bane càng lúc càng tệ! Thật đúng là không biết hiệu trưởng Farman quản lý học viện kiểu gì nữa."
Giọng nói của cô ta kiêu ngạo, biểu lộ sự quen thuộc với đại học Bane.
Melinda liếc nhìn cô ta.
"Đây không phải là đề tài mà các cô cậu nên thảo luận."
"Hừ." Cô gái bất mãn nghiêng đầu, dường như chẳng muốn phí lời với Melinda.
Cô ta có một mái tóc dài màu bạch kim sáng chói. Nếu bỏ qua tính khí và tính cách có phần ngang ngược kia, lúc bình thường thì chắc chắn cô ta vẫn được tính là xinh đẹp.
Nhưng vừa mở miệng liền hoàn toàn phá hủy khí chất trên người.
Lâm Thịnh và hai nam sinh khác bước theo sau, không nói một lời, hoàn toàn trở thành phông nền.
Bọn họ đứng ở ven đường, không khác các lữ khách bình thường chờ xe là bao.
Một chiếc xe công vụ màu xám trắng nhanh chóng chạy đến, sau đó từ từ dừng lại trước mặt.
"Lên xe." Melinda kéo mở cửa xe, bước vào đầu tiên.
Lâm Thịnh hơi trợn mắt, chắc chắn mình không nhìn lầm.
Melinda bình thản bước thẳng vào trong xe.
Sau khi cửa xe mở ra, bên trong chiếc xe công vụ lại là một mặt hồ rộng rãi có hoa thơm chim hót. Sóng nước gợn lăn tăn trên mặt hồ, vài con thiên nga trắng lười biếng bơi qua lại, nghiêng đầu rỉa lông. Bên hồ là bãi cỏ xanh mơn mởn với những khóm hồng vàng mọc đan xen.
"Cái này...!!?" Giống như Lâm Thịnh, hai nam sinh kia cũng vô cùng ngạc nhiên.
Còn cô nữ sinh kiêu ngạo với mái tóc dài màu bạch kim lại đi ngay theo sau, chui qua cửa xe, bước lên mặt cỏ xanh bên hồ.
"Hừ!" Cô ta khinh thường quay đầu lại, liếc mắt nhìn ba người Lâm Thịnh, sau đó dẫn người hầu bước theo Melinda.
Lâm Thịnh lấy lại bình tĩnh, nhìn ngắm xung quanh.
Người đi đường chẳng hề quan tâm đến cái cửa xe ở trước mắt, giống như họ hoàn toàn không nhìn thấy gì.
"Vào đi. Đây là chiếc xe di chuyển bằng linh hồn, có thể di chuyển thẳng đến khu vực an toàn bên ngoài trường Crown." Melinda lạnh nhạt nhắc nhở.
Lâm Thịnh giả vờ nuốt nước miếng, ra vẻ kinh ngạc chấn động như người bình thường. Cậu cẩn thận bước lên khung cửa xe, sau đó từ từ tiến vào trong.
Hai nam sinh kia cũng theo sau, hưng phấn đạp lên mặt đất, dường như đang kiểm tra xem bùn đất có phải là thật không.
"Trời ơi... Quá thần kỳ!"
"Trước kia mẹ của tôi còn không cho tôi đến trường Crown. Vốn dĩ tôi còn hơi hối hận, thế nhưng bây giờ tôi tuyệt đối không hối hận nữa! Tuyệt đối không!"
Cảm xúc của hai nam sinh kia dao động rất lớn.
Lâm Thịnh lại chẳng muốn giả vờ phiền phức như vậy. Ngoại trừ sự chấn động lúc đầu, cậu cố tình biểu hiện ra vẻ kiềm chế, bình tĩnh.
Đây mới là biểu hiện bình thường của một học sinh Tịch Lâm từ Tây Luân du học đến đây.
Thân phận bây giờ của cậu là một người bình thường từng thấy tà năng ở Tây Luân, nhưng chưa có nhiều hiểu biết.
Dù sao sự phát triển tà năng ở bên Tây Luân cũng rất lạc hậu so với thế giới.
"Tập làm quen với nó là được. Xe di chuyển bằng linh hồn như thế này rất bình thường ở Mida. Nó là phương tiện giao thông bình thường." Melinda thản nhiên giải thích, lại còn ngáp một cái.
Đợi đến lúc các tân sinh đều hơi thích ứng rồi, bà ta mới dẫn mấy người đi dọc theo mặt cỏ bên hồ, vòng vèo một lúc, băng qua sườn núi nhỏ, đến trước một quần thể kiến trúc lớn được tường trắng bao bọc.
Thoạt nhìn quần thể kiến trúc này hoàn toàn không có gì khác so với các trường học bình thường. Thế nhưng mỗi một tòa kiến trúc trong đó đều không ngừng tỏa ra mùi tà năng nồng đậm. Nhìn từ xa, những kiến trúc này như luôn được thiêu đốt bởi ngọn lửa màu xanh lá.
Có điều ở trong mắt các tân sinh còn chưa thức tỉnh tà năng, những kiến trúc này chẳng khác gì những kiến trúc bình thường.
Cửa lớn ở ngoài bức tường trắng mở rộng, thỉnh thoảng có người bỗng dưng bước ra từ không trung, nhẹ nhàng rơi xuống cửa, sau khi sửa sang lại áo quần thì nhanh chân bước vào cửa lớn.
Ở cửa có một vài cái bàn, bên cạnh là một cái biển gỗ dựng thẳng, trên biển viết các loại nhãn hiệu bằng chữ Mida.
Có rất nhiều học sinh đứng trước những cái bàn này, sau đó đột ngột biến mất không còn dấu vết. Người đang ngồi bên cạnh bàn cũng không ngừng ghi chép cái gì đó.
"Đây là do trường học đang tổ chức hội giao lưu tốt nghiệp, đợi đến lúc mấy cô cậu tốt nghiệp thì cũng sẽ như vậy. Bây giờ đừng nhìn ngắm lung tung, đi theo tôi."
Melinda dẫn bốn người vào trong cửa lớn, đi qua những cái bàn này, bước vào đại sảnh của tòa nhà to lớn nằm ngay chính diện. Đại sảnh có ba quầy giống như quầy làm việc trong ngân hàng, có rất nhiều học sinh đang đứng xếp hàng chờ trước ba cái quầy này.
Melinda bảo mấy người bọn họ tìm chỗ xếp hàng nộp tiền, sau đó liền xoay người rời đi, mặc kệ bọn họ. Để lại bốn người đưa mắt nhìn nhau, yên lặng một lúc.
"Hừ." Cô gái có mái tóc dài màu bạch kim hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ba người. Cô ta xoay người xếp hàng, đồng thời lấy điện thoại di động ra, xem tin tức mới.
Lâm Thịnh đến đây cũng không phải là vì xây dựng quan hệ, kết thêm bạn bè. Mục đích của cậu là học tập tất cả mọi thứ liên quan với tà năng, đối với việc xây dựng quan hệ thì chẳng hề để ý.
Vì vậy cậu cũng bước lên xếp hàng, cúi đầu. Bề ngoài trông cậu có vẻ thấp thỏm bất an, thế nhưng trên thực tế cậu lại đang phân thần điều khiển quái vật sấm sét ở Tây Luân xa xôi.
Với cấp độ Thánh lực bây giờ của cậu của cậu, một đại dương nhỏ bé ngăn cách giữa Mida và Tây Luân đã không thể ngăn cậu thao tác từ xa nữa rồi.
Editor: Nguyetmai
Tút tút...!
Từng luồng hơi nước trào lên khỏi đầu xe lửa sắt màu đen to lớn.
Xe lửa lớn như con rắn khổng lồ từ từ phát ra những tiếng va đập lớn, chầm chậm chuyển bánh.
Lâm Thịnh dùng chiếc xe đẩy hành lý mà mình mượn được, kéo ba rương hành lý chất cao gần đến đầu người đi trong nhà ga Catherine nhộn nhịp và đông đúc.
Xe lửa lớn chạy ngang qua bên tay trái của cậu, kéo theo từng luồng không khí vùn vụt.
Cậu tập trung lại, thu tầm mắt của mình về, kéo hành lý tiếp tục theo sau một người phụ nữ mông to mặc váy đỏ.
Người phụ nữ này đeo hoa tai vàng, có mái tóc màu nâu uốn lọn to, môi thì dày như xúc xích. Bà ta tên là Melinda, là nhân viên tiếp đón tân sinh viên được trường Crown bên Mida phái đến.
Đây là một người phụ nữ trung niên ít nói, khuôn mặt luôn mang vẻ âm u lạnh lùng.
Nếu không phải trên ngực có một cái bảng tên chỉ rõ thân phận, thì chắc chẳng ai nghĩ rằng bà ta là một giáo viên được Bạch Chỉ phái đến đón tiếp tân sinh viên.
Melinda dẫn Lâm Thịnh đi ngang qua nhà ga. Bọn họ đi qua liên tiếp ba sân ga, đội hình nhanh chóng có thêm ba học sinh mới đến. Hai nam và một nữ.
Lâm Thịnh chẳng buồn đánh giá mấy người đi cùng mình. Đối với cậu mà nói, lần này đến Bạch Chỉ đã phải tốn một mối ân tình không nhỏ với Tây Luân mới được lọt vào danh sách đề cử.
Cơ cấu khai phá tà năng bên Mida tổng cộng có hai loại.
Một loại là trường đào tạo nghiệp vụ đặc biệt do tổ chức chính phủ thành lập ra, muốn vào đây thì phải ký giấy bán thân. Đương nhiên tố chất và cường độ huấn luyện của loại trường học này là mạnh nhất.
Loại thứ hai là đại học dân lập cao cấp nhất, được xây dựng tự do theo lối sống và thị hiếu. Loại trường học này ở Mida có một cái tên thống nhất - Trường học Crown.
Trường mà Lâm Thịnh dùng quan hệ để vào, đương nhiên là loại thứ hai.
Sau khi Melinda đón ba người - cộng thêm Lâm Thịnh nữa là bốn người - bà ta giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Sắp đến giờ rồi, tôi đoán hôm nay chỉ có mấy cô cậu thôi. Đi theo tôi."
Lâm Thịnh liếc mắt nhìn mấy học sinh bên cạnh.
Hai nam sinh kia không có điểm gì đặc biệt, mà cô nữ sinh còn lại thì hơi hất cằm, đôi mắt màu xanh dương nheo lại. Trên người cô là bộ váy bằng tơ lụa dài quá gối rất xinh đẹp, đằng sau còn có người hầu đẩy hành lý giúp.
Bốn người đi theo Melinda ra khỏi nhà ga đông đúc, đứng ở ven đường chờ xe.
"Trường học không thể chọn chỗ nào tốt một chút để tập trung sao?" Trong giọng nói của cô nữ sinh này biểu lộ sự bất mãn.
"Mấy năm qua phòng tuyển sinh của bên đại học Bane càng lúc càng tệ! Thật đúng là không biết hiệu trưởng Farman quản lý học viện kiểu gì nữa."
Giọng nói của cô ta kiêu ngạo, biểu lộ sự quen thuộc với đại học Bane.
Melinda liếc nhìn cô ta.
"Đây không phải là đề tài mà các cô cậu nên thảo luận."
"Hừ." Cô gái bất mãn nghiêng đầu, dường như chẳng muốn phí lời với Melinda.
Cô ta có một mái tóc dài màu bạch kim sáng chói. Nếu bỏ qua tính khí và tính cách có phần ngang ngược kia, lúc bình thường thì chắc chắn cô ta vẫn được tính là xinh đẹp.
Nhưng vừa mở miệng liền hoàn toàn phá hủy khí chất trên người.
Lâm Thịnh và hai nam sinh khác bước theo sau, không nói một lời, hoàn toàn trở thành phông nền.
Bọn họ đứng ở ven đường, không khác các lữ khách bình thường chờ xe là bao.
Một chiếc xe công vụ màu xám trắng nhanh chóng chạy đến, sau đó từ từ dừng lại trước mặt.
"Lên xe." Melinda kéo mở cửa xe, bước vào đầu tiên.
Lâm Thịnh hơi trợn mắt, chắc chắn mình không nhìn lầm.
Melinda bình thản bước thẳng vào trong xe.
Sau khi cửa xe mở ra, bên trong chiếc xe công vụ lại là một mặt hồ rộng rãi có hoa thơm chim hót. Sóng nước gợn lăn tăn trên mặt hồ, vài con thiên nga trắng lười biếng bơi qua lại, nghiêng đầu rỉa lông. Bên hồ là bãi cỏ xanh mơn mởn với những khóm hồng vàng mọc đan xen.
"Cái này...!!?" Giống như Lâm Thịnh, hai nam sinh kia cũng vô cùng ngạc nhiên.
Còn cô nữ sinh kiêu ngạo với mái tóc dài màu bạch kim lại đi ngay theo sau, chui qua cửa xe, bước lên mặt cỏ xanh bên hồ.
"Hừ!" Cô ta khinh thường quay đầu lại, liếc mắt nhìn ba người Lâm Thịnh, sau đó dẫn người hầu bước theo Melinda.
Lâm Thịnh lấy lại bình tĩnh, nhìn ngắm xung quanh.
Người đi đường chẳng hề quan tâm đến cái cửa xe ở trước mắt, giống như họ hoàn toàn không nhìn thấy gì.
"Vào đi. Đây là chiếc xe di chuyển bằng linh hồn, có thể di chuyển thẳng đến khu vực an toàn bên ngoài trường Crown." Melinda lạnh nhạt nhắc nhở.
Lâm Thịnh giả vờ nuốt nước miếng, ra vẻ kinh ngạc chấn động như người bình thường. Cậu cẩn thận bước lên khung cửa xe, sau đó từ từ tiến vào trong.
Hai nam sinh kia cũng theo sau, hưng phấn đạp lên mặt đất, dường như đang kiểm tra xem bùn đất có phải là thật không.
"Trời ơi... Quá thần kỳ!"
"Trước kia mẹ của tôi còn không cho tôi đến trường Crown. Vốn dĩ tôi còn hơi hối hận, thế nhưng bây giờ tôi tuyệt đối không hối hận nữa! Tuyệt đối không!"
Cảm xúc của hai nam sinh kia dao động rất lớn.
Lâm Thịnh lại chẳng muốn giả vờ phiền phức như vậy. Ngoại trừ sự chấn động lúc đầu, cậu cố tình biểu hiện ra vẻ kiềm chế, bình tĩnh.
Đây mới là biểu hiện bình thường của một học sinh Tịch Lâm từ Tây Luân du học đến đây.
Thân phận bây giờ của cậu là một người bình thường từng thấy tà năng ở Tây Luân, nhưng chưa có nhiều hiểu biết.
Dù sao sự phát triển tà năng ở bên Tây Luân cũng rất lạc hậu so với thế giới.
"Tập làm quen với nó là được. Xe di chuyển bằng linh hồn như thế này rất bình thường ở Mida. Nó là phương tiện giao thông bình thường." Melinda thản nhiên giải thích, lại còn ngáp một cái.
Đợi đến lúc các tân sinh đều hơi thích ứng rồi, bà ta mới dẫn mấy người đi dọc theo mặt cỏ bên hồ, vòng vèo một lúc, băng qua sườn núi nhỏ, đến trước một quần thể kiến trúc lớn được tường trắng bao bọc.
Thoạt nhìn quần thể kiến trúc này hoàn toàn không có gì khác so với các trường học bình thường. Thế nhưng mỗi một tòa kiến trúc trong đó đều không ngừng tỏa ra mùi tà năng nồng đậm. Nhìn từ xa, những kiến trúc này như luôn được thiêu đốt bởi ngọn lửa màu xanh lá.
Có điều ở trong mắt các tân sinh còn chưa thức tỉnh tà năng, những kiến trúc này chẳng khác gì những kiến trúc bình thường.
Cửa lớn ở ngoài bức tường trắng mở rộng, thỉnh thoảng có người bỗng dưng bước ra từ không trung, nhẹ nhàng rơi xuống cửa, sau khi sửa sang lại áo quần thì nhanh chân bước vào cửa lớn.
Ở cửa có một vài cái bàn, bên cạnh là một cái biển gỗ dựng thẳng, trên biển viết các loại nhãn hiệu bằng chữ Mida.
Có rất nhiều học sinh đứng trước những cái bàn này, sau đó đột ngột biến mất không còn dấu vết. Người đang ngồi bên cạnh bàn cũng không ngừng ghi chép cái gì đó.
"Đây là do trường học đang tổ chức hội giao lưu tốt nghiệp, đợi đến lúc mấy cô cậu tốt nghiệp thì cũng sẽ như vậy. Bây giờ đừng nhìn ngắm lung tung, đi theo tôi."
Melinda dẫn bốn người vào trong cửa lớn, đi qua những cái bàn này, bước vào đại sảnh của tòa nhà to lớn nằm ngay chính diện. Đại sảnh có ba quầy giống như quầy làm việc trong ngân hàng, có rất nhiều học sinh đang đứng xếp hàng chờ trước ba cái quầy này.
Melinda bảo mấy người bọn họ tìm chỗ xếp hàng nộp tiền, sau đó liền xoay người rời đi, mặc kệ bọn họ. Để lại bốn người đưa mắt nhìn nhau, yên lặng một lúc.
"Hừ." Cô gái có mái tóc dài màu bạch kim hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến ba người. Cô ta xoay người xếp hàng, đồng thời lấy điện thoại di động ra, xem tin tức mới.
Lâm Thịnh đến đây cũng không phải là vì xây dựng quan hệ, kết thêm bạn bè. Mục đích của cậu là học tập tất cả mọi thứ liên quan với tà năng, đối với việc xây dựng quan hệ thì chẳng hề để ý.
Vì vậy cậu cũng bước lên xếp hàng, cúi đầu. Bề ngoài trông cậu có vẻ thấp thỏm bất an, thế nhưng trên thực tế cậu lại đang phân thần điều khiển quái vật sấm sét ở Tây Luân xa xôi.
Với cấp độ Thánh lực bây giờ của cậu của cậu, một đại dương nhỏ bé ngăn cách giữa Mida và Tây Luân đã không thể ngăn cậu thao tác từ xa nữa rồi.
Bình luận facebook