Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-30
Chương 30
Ở một chỗ khác của thành phố Hoài Sa.
Trong bóng đêm, những ánh đèn lác đác thưa thớt trong thành phố hệt như những con đom đóm phát ra ánh sáng vàng nhạt, có đốm thì sáng bừng, cũng có đốm le lói.
Ở một chỗ cách cảng không đến năm trăm mét, trong một toà nhà gần đường cái, tại phòng huấn luyện ở tầng năm.
Trần Hoan cầm một cây gậy gỗ màu đen trong tay, đứng ở trước cửa sổ, nhìn những ánh đèn đang từ từ sáng lên ở bên ngoài, không nói một lời.
Cô cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ quần áo lót bảo vệ* bó sát người màu trắng, lộ ra đường cong thon gọn quyến rũ của thân thể.
(*) Là lớp quần áo mặc bên trong trước khi mặc bộ giáp bảo vệ ở bên ngoài.
"Lại bắt đầu luyện kiếm rồi?"
Cửa phòng huấn luyện mở ra, Từ Ý bưng một ly trà nóng đi vào.
Không giống như Trần Hoan, cô mặc một bộ áo ngủ màu đen, tóc dài buông xoã, thoạt nhìn có vẻ như mới vừa tỉnh dậy.
"Ừ, sắp tới trận đấu tranh tài thăng cấp rồi, phải tranh thủ luyện tập." Trần Hoan quay đầu lại: "Sao cô dậy sớm vậy?"
"Vốn dĩ tôi định lên mở cửa, nhưng khi tới nơi thì nhìn thấy đèn trong phòng tập đang sáng, tôi biết ngay là cô đã tới trước rồi. Sau đó liền đi lên xem thử."
Advertisement / Quảng cáo
Từ Ý thoáng dừng lại rồi đi đến bên cạnh Trần Hoan, kéo một cái ghế tới ngồi xuống.
"Còn đang lo về Lâm Thịnh à?" Cô hạ giọng hỏi.
"Không thể không lo được, thành phố Hoài Sa chỉ có hai suất mà tổng cộng có tới mười đội. Bây giờ trạng thái của tôi không được tốt lắm, không chắc có thể bảo vệ vị trí thứ hai không nữa." Trần Hoan thấp giọng trả lời.
"Vậy nên cô mới điên cuồng luyện tập thêm?" Từ Ý hỏi lại: "Cô cảm thấy tăng cường mình luyện như vậy có tác dụng gì không?"
"…" Trần Hoan không nói gì.
Từ Ý cũng không nói chuyện nữa.
Cô biết rất rõ tại sao Trần Hoan lại nỗ lực như vậy.
Bởi vì trận đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc này là do một số người giàu có cảm thấy hứng thú với môn đấu kiếm cùng phối hợp cùng tổ chức.
Mà đã là do nhà giàu tổ chức thì tất nhiên là phải dùng các phần thưởng hấp dẫn để lôi kéo các đội ngũ kiếm thuật lớn.
Mà ở thành phố Hoài Sa, chỉ cần có thể đạt cấp tỉnh là có thể đạt được một phần thưởng giá trị một trăm nghìn tệ. Khoản tiền này đối với Trần Hoan mà nói là không thể bỏ qua.
Cứ cách một thời gian sẽ tổ chức một lần thi đấu kiếm thuật toàn quốc, đây cũng là một cơ hội giúp cô kiếm được một khoản tiền thu nhập một cách hợp tình hợp lý, quang minh chính đại.
Nếu cứ như vậy thì tốt rồi, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một đối thủ là Lâm Thịnh.
Trần Hoan không chắc chắn là mình sẽ thắng được cậu, cho nên mới bị áp lực rất lớn. Từ sáng sớm đã dậy luyện thêm.
"Cô cứ như vậy thì không tốt cho sức khoẻ đâu."
"Không sao đâu… Tôi hiểu rõ cơ thể của mình mà." Trần Hoan khẽ lắc đầu.
Từ Ý thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa mà xoay người bưng ly trà từ từ rời đi.
Cửa phòng lách cách đóng lại ở sau lưng.
Từ Ý dừng chân lại một lát, chẳng bao lâu ở sau lưng đã nghe thấy từng tiếng gậy gỗ vung lên vun vút trong phòng tập.
Thở dài thêm một lần nữa, Từ Ý đi nhanh xuống lầu bốn, trở lại phòng quản lý của toà nhà.
Công việc của cô là quản lý của phòng tập này, nhiệm vụ chủ yếu hằng ngày là quản lý trung tâm vận động võ thuật. Ngoài ra còn phụ trách phối hợp với bên cho thuê phòng nữa.
Trở lại phòng quản lý, Từ Ý đóng chặt cửa rồi nhanh chóng cầm lấy điện thoại bàn trên bàn làm việc, thuần thục gọi vào một số điện thoại.
"Tút…"
"Tút… A lô?" Sau một tiếng rè rất nhỏ, đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông.
"Tôi đây." Từ Ý trả lời: "Hôm nay cô ấy lại luyện tập thêm, đã ba ngày liền rồi."
"…" Ở bên kia không nói lời nào.
"Vết thương lần trước của cô ấy vẫn chưa lành… tôi hơi lo lắng." Từ Ý tạm dừng không nói nữa.
"Tôi biết rồi." Trong điện thoại truyền tới câu trả lời của người đàn ông: "Cô cứ tiếp tục theo dõi cô ấy giúp tôi."
"Được." Từ Ý thở hắt ra, nghe thấy điện thoại đã ngắt máy mới bỏ ống nghe xuống.
...
"Tôi không bị bệnh! Không có!! Thật mà!! Hãy tin tôi!!"
Trong trung tâm Cương Lân.
Advertisement / Quảng cáo
Russell bị Madiel dùng hai tay siết cổ lại.
"Cậu bị bệnh không nhẹ đâu! Phải chữa!" Madiel mặt đỏ bừng hô to, mặc dù cậu vốn đã đen nên có đỏ mặt cũng không thấy rõ lắm.
Lâm Thịnh sáng sớm vừa vào cửa liền thấy mấy nhân viên phục vụ của trung tâm đang vừa ráng nhịn cười vừa xem trò hay.
Russell và Madiel ôm chặt nhau, không biết đang làm gì.
Hạ Nhân ở bên cạnh đang cầm một cái gương trang điểm, có vẻ như không hứng thú chút nào với việc đang xảy ra ở chỗ này.
"Các cậu… đang làm gì vậy?" Lâm Thịnh cứng họng nhìn Russell giơ tay chộp thẳng vào nửa người dưới của Madiel sau đó bị cản lại, hai người liều mạng vật lộn.
"Thầy ơi cậu ta điên rồi!!" Madiel kêu to: "Lúc nãy cậu ta đột nhiên nhảy tới đây hôn em, cũng may là em tránh ra kịp!"
"Mình không có hôn cậu!! Là hôn Hạ Nhân!!" Russell kêu thảm thiết, cổ bị siết đến càng chặt.
"Nhưng mà cậu đã hôn trúng mình rồi!!!" Madiel rít gào.
Hạ Nhân ở một bên cất gương, cười ha ha với hai người.
"Tên Russell ngu xuẩn này, lén nhìn thấy mình đi lên lầu, muốn hôn lén mình mà cuối cùng lại trúng Madiel. Tưởng là mình không biết ý đồ của cậu ta à?"
Cô cười lạnh, sửa lại hai búi tóc mới buộc trên đầu rồi mới nhảy xuống khỏi ghế ngồi trước bàn đá.
Lâm Thịnh dở khóc dở cười, nhưng cũng rất hâm mộ tình cảm thân thiết của bọn họ.
Cậu đành đi sang một bên, cũng ngồi nghỉ ngơi theo, chờ hai người này đùa giỡn xong.
Tuy rằng Russell đã được huấn luyện đặc biệt nhưng sức lực vẫn không bằng Madiel, trong tình huống vật lộn thời gian lâu, hai người nhanh chóng phân ra thắng bại. Trận đấu này kết thúc bằng việc Russell giơ tay xin hàng.
Lâm Thịnh thấy họ đã đùa giỡn xong rồi, cũng vỗ vỗ tay.
"Được rồi, nên bắt đầu bài học hôm nay thôi."
"Đi đi đi!"
"Đi thôi thầy Lâm."
Madiel và Russell đi theo Lâm Thịnh vào phòng luyện tập.
Hạ Nhân một mình đi vào phòng thay quần áo dành cho nữ.
So với câu lạc bộ Đằng Trùng thì Trung tâm Cương Lân chuyên nghiệp hơn rất nhiều, chỉ riêng quần áo bảo vệ thôi cũng đã có trong ngoài hai tầng, còn có miếng bảo vệ khuỷu tay và miếng lót vai, bao đầu gối, bọc cổ tay… Tất cả các trang bị phòng hộ, cái gì cần thì đều có đủ.
Kiếm cũng là đồ thật một trăm phần trăm, chỉ nhẹ hơn thanh kiếm màu đen Lâm Thịnh dùng trong mơ một chút. Tuy rằng không mài cho bén nhưng cũng coi như khá là thật.
Ba người thay xong quần áo bảo vệ thì tập trung ở giữa phòng luyện tập.
"Thầy Lâm, sắp tới có một trận thi đấu, thầy có muốn tham gia không ạ?" Hạ Nhân vẫn đáng tin cậy nhất, là người đầu tiên hỏi.
"Thi đấu cái gì?" Lâm Thịnh khó hiểu hỏi: "Các em biết mà, lúc trước tôi cũng chỉ tập một mình, không có tiếp xúc nhiều với bên ngoài."
Cậu giải thích với ba người là tự cậu học thành cao thủ, mà cái gọi là kiếm thuật cũng do cậu đánh nhiều mà ra.
Phong cách của cậu cũng đúng là như vậy, cho nên ba người không hề nghi ngờ gì, chỉ có một điểm khó hiểu là không biết kiếm thuật của cậu được rèn luyện ở đâu mà thôi.
Bởi vì bây giờ có rất ít người luyện tập đấu kiếm Nạp Khê.
"Là cuộc thi đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc đấy ạ, gọi tắt là đấu kiếm nghiệp dư." Russell nhanh chóng trả lời: "Theo như các năm trước thì đều là Trần Hoan của Đằng Trùng đại diện đi thi, cô ấy là người mạnh nhất trong khu của chúng ta."
"Đó là trước đây thôi, bây giờ thì khác rồi." Madiel nói tiếp: "Nếu thầy Lâm muốn tham gia, bọn em có thể giúp thầy đăng ký trước, phí đăng ký sẽ do trung tâm chi trả."
Advertisement / Quảng cáo
"Tham gia thi đấu có lợi ích gì không?" Lâm Thịnh chưa bao giờ tham gia trận thi đấu nào, cũng không có cách nào nghe được thông tin từ chỗ khác, lúc này đần mặt không hiểu.
"Lợi ích lớn nhất đó là có thể giao lưu kiếm thuật với các đối thủ khác, ngoài ra là tiền thưởng và cũng có thể nổi tiếng." Madiel giải thích.
"Nhưng thực ra việc nổi tiếng có thể bỏ qua." Cậu tiếp tục nói: "Bởi vì đấu kiếm nghiệp dư thật ra chỉ là nơi những người có niềm yêu thích và cảm thấy hứng thú đến chơi đùa thôi, đều chỉ là những người thích chơi kiếm ở các nơi, tập trung lại cùng nhau thi đấu."
"Tiền thưởng là bao nhiêu?" Lâm Thịnh quan tâm điều này nhất, hiện giờ điều kiện sống của nhà cậu không được tốt lắm, mà cậu cũng không che giấu điều này.
Madiel nghĩ một chút: "Em cũng quên là bao nhiêu rồi, nhưng hình như cứ tăng một cấp là sẽ có tiền."
Cậu ta còn đang nhớ lại, mà bên kia, Hạ Nhân đã đưa cho Lâm Thịnh một tờ giấy.
Lâm Thịnh cầm lấy đọc thử, đó chính là thông tin của trận đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc.
Cậu lướt qua các thông tin khác, ánh mắt dừng lại ở mục tiền thưởng.
"Cấp thị trấn – hai suất, mỗi người thưởng năm mươi nghìn."
"Cấp tỉnh – một suất, tiền thưởng một trăm nghìn."
"Cấp toàn quốc – giải nhất năm trăm nghìn, giải nhì hai trăm nghìn, giải ba một trăm năm mươi nghìn."
Ở một chỗ khác của thành phố Hoài Sa.
Trong bóng đêm, những ánh đèn lác đác thưa thớt trong thành phố hệt như những con đom đóm phát ra ánh sáng vàng nhạt, có đốm thì sáng bừng, cũng có đốm le lói.
Ở một chỗ cách cảng không đến năm trăm mét, trong một toà nhà gần đường cái, tại phòng huấn luyện ở tầng năm.
Trần Hoan cầm một cây gậy gỗ màu đen trong tay, đứng ở trước cửa sổ, nhìn những ánh đèn đang từ từ sáng lên ở bên ngoài, không nói một lời.
Cô cột tóc đuôi ngựa, mặc một bộ quần áo lót bảo vệ* bó sát người màu trắng, lộ ra đường cong thon gọn quyến rũ của thân thể.
(*) Là lớp quần áo mặc bên trong trước khi mặc bộ giáp bảo vệ ở bên ngoài.
"Lại bắt đầu luyện kiếm rồi?"
Cửa phòng huấn luyện mở ra, Từ Ý bưng một ly trà nóng đi vào.
Không giống như Trần Hoan, cô mặc một bộ áo ngủ màu đen, tóc dài buông xoã, thoạt nhìn có vẻ như mới vừa tỉnh dậy.
"Ừ, sắp tới trận đấu tranh tài thăng cấp rồi, phải tranh thủ luyện tập." Trần Hoan quay đầu lại: "Sao cô dậy sớm vậy?"
"Vốn dĩ tôi định lên mở cửa, nhưng khi tới nơi thì nhìn thấy đèn trong phòng tập đang sáng, tôi biết ngay là cô đã tới trước rồi. Sau đó liền đi lên xem thử."
Advertisement / Quảng cáo
Từ Ý thoáng dừng lại rồi đi đến bên cạnh Trần Hoan, kéo một cái ghế tới ngồi xuống.
"Còn đang lo về Lâm Thịnh à?" Cô hạ giọng hỏi.
"Không thể không lo được, thành phố Hoài Sa chỉ có hai suất mà tổng cộng có tới mười đội. Bây giờ trạng thái của tôi không được tốt lắm, không chắc có thể bảo vệ vị trí thứ hai không nữa." Trần Hoan thấp giọng trả lời.
"Vậy nên cô mới điên cuồng luyện tập thêm?" Từ Ý hỏi lại: "Cô cảm thấy tăng cường mình luyện như vậy có tác dụng gì không?"
"…" Trần Hoan không nói gì.
Từ Ý cũng không nói chuyện nữa.
Cô biết rất rõ tại sao Trần Hoan lại nỗ lực như vậy.
Bởi vì trận đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc này là do một số người giàu có cảm thấy hứng thú với môn đấu kiếm cùng phối hợp cùng tổ chức.
Mà đã là do nhà giàu tổ chức thì tất nhiên là phải dùng các phần thưởng hấp dẫn để lôi kéo các đội ngũ kiếm thuật lớn.
Mà ở thành phố Hoài Sa, chỉ cần có thể đạt cấp tỉnh là có thể đạt được một phần thưởng giá trị một trăm nghìn tệ. Khoản tiền này đối với Trần Hoan mà nói là không thể bỏ qua.
Cứ cách một thời gian sẽ tổ chức một lần thi đấu kiếm thuật toàn quốc, đây cũng là một cơ hội giúp cô kiếm được một khoản tiền thu nhập một cách hợp tình hợp lý, quang minh chính đại.
Nếu cứ như vậy thì tốt rồi, nhưng bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện một đối thủ là Lâm Thịnh.
Trần Hoan không chắc chắn là mình sẽ thắng được cậu, cho nên mới bị áp lực rất lớn. Từ sáng sớm đã dậy luyện thêm.
"Cô cứ như vậy thì không tốt cho sức khoẻ đâu."
"Không sao đâu… Tôi hiểu rõ cơ thể của mình mà." Trần Hoan khẽ lắc đầu.
Từ Ý thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa mà xoay người bưng ly trà từ từ rời đi.
Cửa phòng lách cách đóng lại ở sau lưng.
Từ Ý dừng chân lại một lát, chẳng bao lâu ở sau lưng đã nghe thấy từng tiếng gậy gỗ vung lên vun vút trong phòng tập.
Thở dài thêm một lần nữa, Từ Ý đi nhanh xuống lầu bốn, trở lại phòng quản lý của toà nhà.
Công việc của cô là quản lý của phòng tập này, nhiệm vụ chủ yếu hằng ngày là quản lý trung tâm vận động võ thuật. Ngoài ra còn phụ trách phối hợp với bên cho thuê phòng nữa.
Trở lại phòng quản lý, Từ Ý đóng chặt cửa rồi nhanh chóng cầm lấy điện thoại bàn trên bàn làm việc, thuần thục gọi vào một số điện thoại.
"Tút…"
"Tút… A lô?" Sau một tiếng rè rất nhỏ, đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông.
"Tôi đây." Từ Ý trả lời: "Hôm nay cô ấy lại luyện tập thêm, đã ba ngày liền rồi."
"…" Ở bên kia không nói lời nào.
"Vết thương lần trước của cô ấy vẫn chưa lành… tôi hơi lo lắng." Từ Ý tạm dừng không nói nữa.
"Tôi biết rồi." Trong điện thoại truyền tới câu trả lời của người đàn ông: "Cô cứ tiếp tục theo dõi cô ấy giúp tôi."
"Được." Từ Ý thở hắt ra, nghe thấy điện thoại đã ngắt máy mới bỏ ống nghe xuống.
...
"Tôi không bị bệnh! Không có!! Thật mà!! Hãy tin tôi!!"
Trong trung tâm Cương Lân.
Advertisement / Quảng cáo
Russell bị Madiel dùng hai tay siết cổ lại.
"Cậu bị bệnh không nhẹ đâu! Phải chữa!" Madiel mặt đỏ bừng hô to, mặc dù cậu vốn đã đen nên có đỏ mặt cũng không thấy rõ lắm.
Lâm Thịnh sáng sớm vừa vào cửa liền thấy mấy nhân viên phục vụ của trung tâm đang vừa ráng nhịn cười vừa xem trò hay.
Russell và Madiel ôm chặt nhau, không biết đang làm gì.
Hạ Nhân ở bên cạnh đang cầm một cái gương trang điểm, có vẻ như không hứng thú chút nào với việc đang xảy ra ở chỗ này.
"Các cậu… đang làm gì vậy?" Lâm Thịnh cứng họng nhìn Russell giơ tay chộp thẳng vào nửa người dưới của Madiel sau đó bị cản lại, hai người liều mạng vật lộn.
"Thầy ơi cậu ta điên rồi!!" Madiel kêu to: "Lúc nãy cậu ta đột nhiên nhảy tới đây hôn em, cũng may là em tránh ra kịp!"
"Mình không có hôn cậu!! Là hôn Hạ Nhân!!" Russell kêu thảm thiết, cổ bị siết đến càng chặt.
"Nhưng mà cậu đã hôn trúng mình rồi!!!" Madiel rít gào.
Hạ Nhân ở một bên cất gương, cười ha ha với hai người.
"Tên Russell ngu xuẩn này, lén nhìn thấy mình đi lên lầu, muốn hôn lén mình mà cuối cùng lại trúng Madiel. Tưởng là mình không biết ý đồ của cậu ta à?"
Cô cười lạnh, sửa lại hai búi tóc mới buộc trên đầu rồi mới nhảy xuống khỏi ghế ngồi trước bàn đá.
Lâm Thịnh dở khóc dở cười, nhưng cũng rất hâm mộ tình cảm thân thiết của bọn họ.
Cậu đành đi sang một bên, cũng ngồi nghỉ ngơi theo, chờ hai người này đùa giỡn xong.
Tuy rằng Russell đã được huấn luyện đặc biệt nhưng sức lực vẫn không bằng Madiel, trong tình huống vật lộn thời gian lâu, hai người nhanh chóng phân ra thắng bại. Trận đấu này kết thúc bằng việc Russell giơ tay xin hàng.
Lâm Thịnh thấy họ đã đùa giỡn xong rồi, cũng vỗ vỗ tay.
"Được rồi, nên bắt đầu bài học hôm nay thôi."
"Đi đi đi!"
"Đi thôi thầy Lâm."
Madiel và Russell đi theo Lâm Thịnh vào phòng luyện tập.
Hạ Nhân một mình đi vào phòng thay quần áo dành cho nữ.
So với câu lạc bộ Đằng Trùng thì Trung tâm Cương Lân chuyên nghiệp hơn rất nhiều, chỉ riêng quần áo bảo vệ thôi cũng đã có trong ngoài hai tầng, còn có miếng bảo vệ khuỷu tay và miếng lót vai, bao đầu gối, bọc cổ tay… Tất cả các trang bị phòng hộ, cái gì cần thì đều có đủ.
Kiếm cũng là đồ thật một trăm phần trăm, chỉ nhẹ hơn thanh kiếm màu đen Lâm Thịnh dùng trong mơ một chút. Tuy rằng không mài cho bén nhưng cũng coi như khá là thật.
Ba người thay xong quần áo bảo vệ thì tập trung ở giữa phòng luyện tập.
"Thầy Lâm, sắp tới có một trận thi đấu, thầy có muốn tham gia không ạ?" Hạ Nhân vẫn đáng tin cậy nhất, là người đầu tiên hỏi.
"Thi đấu cái gì?" Lâm Thịnh khó hiểu hỏi: "Các em biết mà, lúc trước tôi cũng chỉ tập một mình, không có tiếp xúc nhiều với bên ngoài."
Cậu giải thích với ba người là tự cậu học thành cao thủ, mà cái gọi là kiếm thuật cũng do cậu đánh nhiều mà ra.
Phong cách của cậu cũng đúng là như vậy, cho nên ba người không hề nghi ngờ gì, chỉ có một điểm khó hiểu là không biết kiếm thuật của cậu được rèn luyện ở đâu mà thôi.
Bởi vì bây giờ có rất ít người luyện tập đấu kiếm Nạp Khê.
"Là cuộc thi đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc đấy ạ, gọi tắt là đấu kiếm nghiệp dư." Russell nhanh chóng trả lời: "Theo như các năm trước thì đều là Trần Hoan của Đằng Trùng đại diện đi thi, cô ấy là người mạnh nhất trong khu của chúng ta."
"Đó là trước đây thôi, bây giờ thì khác rồi." Madiel nói tiếp: "Nếu thầy Lâm muốn tham gia, bọn em có thể giúp thầy đăng ký trước, phí đăng ký sẽ do trung tâm chi trả."
Advertisement / Quảng cáo
"Tham gia thi đấu có lợi ích gì không?" Lâm Thịnh chưa bao giờ tham gia trận thi đấu nào, cũng không có cách nào nghe được thông tin từ chỗ khác, lúc này đần mặt không hiểu.
"Lợi ích lớn nhất đó là có thể giao lưu kiếm thuật với các đối thủ khác, ngoài ra là tiền thưởng và cũng có thể nổi tiếng." Madiel giải thích.
"Nhưng thực ra việc nổi tiếng có thể bỏ qua." Cậu tiếp tục nói: "Bởi vì đấu kiếm nghiệp dư thật ra chỉ là nơi những người có niềm yêu thích và cảm thấy hứng thú đến chơi đùa thôi, đều chỉ là những người thích chơi kiếm ở các nơi, tập trung lại cùng nhau thi đấu."
"Tiền thưởng là bao nhiêu?" Lâm Thịnh quan tâm điều này nhất, hiện giờ điều kiện sống của nhà cậu không được tốt lắm, mà cậu cũng không che giấu điều này.
Madiel nghĩ một chút: "Em cũng quên là bao nhiêu rồi, nhưng hình như cứ tăng một cấp là sẽ có tiền."
Cậu ta còn đang nhớ lại, mà bên kia, Hạ Nhân đã đưa cho Lâm Thịnh một tờ giấy.
Lâm Thịnh cầm lấy đọc thử, đó chính là thông tin của trận đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc.
Cậu lướt qua các thông tin khác, ánh mắt dừng lại ở mục tiền thưởng.
"Cấp thị trấn – hai suất, mỗi người thưởng năm mươi nghìn."
"Cấp tỉnh – một suất, tiền thưởng một trăm nghìn."
"Cấp toàn quốc – giải nhất năm trăm nghìn, giải nhì hai trăm nghìn, giải ba một trăm năm mươi nghìn."
Bình luận facebook