Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-45
Chương 45: Ban tổ chức (3)
Trong tiếng nhạc êm dịu, hai người ngồi đối diện nhau.
Trên mặt bàn đá màu nâu sẫm là một nhánh hoa hồng đỏ tươi, vừa khéo làm cho ánh mắt của hai người chia làm đôi.
Màu đỏ đậm sắc sảo của nhánh hoa hồng và màu vàng rực rỡ trên mái tóc của Sears càng làm tôn lên nét tươi đẹp của nhau.
"Gì cũng được, tôi rất ít khi uống cà phê." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
Sears cười rồi nói ra tên của một loại cà phê với người phục vụ, cái tên này cậu chưa từng nghe bao giờ.
Chỉ một lúc sau, hai ly cà phê nóng thơm nồng được bưng lên.
Sau khi người phục vụ đi khỏi đó, Sears mới mỉm cười nhìn Lâm Thịnh.
"Cậu có hứng thú đến công ty tôi làm không?" Anh ta giơ một ngón tay lên: "Khoan từ chối vội."
"Mười nghìn tệ một tháng, đây là mức lương cơ bản."
Lâm Thịnh không uống cà phê, chỉ cầm từng bịch đường lên rồi xé.
"Tạm thời tôi vẫn chưa muốn làm việc cho bất cứ ai cả."
Advertisement / Quảng cáo
"Hai mươi nghìn." Sears mỉm cười.
Lâm Thịnh thoáng khựng lại.
"Tôi muốn tự lập nghiệp, anh hiểu ý tôi chứ?"
Sears vừa cười vừa lắc đầu.
"Xem ra cậu thật sự không muốn rồi. Không sao, cậu vẫn còn trẻ, sau này nếu cậu đổi ý thì có thể trực tiếp đến tìm tôi."
Anh ta nhẹ nhàng lấy ra một tấm danh thiếp nền trắng chữ đen rồi đặt xuống bàn.
"Tôi thấy được là tham vọng của cậu rất lớn. Nếu như cậu thử thách bản thân chán rồi thì chỗ tôi lúc nào cũng chào đón cậu."
"Cảm ơn."
Sears bưng cốc cà phê lên uống một ngụm.
"Xin mạo muội hỏi một câu, thầy của cậu là?"
"Tôi không có thầy huấn luyện." Lâm Thịnh lắc đầu.
"Thật ư?" Sears nở một nụ cười cuốn hút: "Nghe nói cậu còn là học sinh lớp 12?"
"Ừ, đúng vậy." Lâm Thịnh gật đầu: "Sắp phải thi đại học rồi, phiền phức thật."
"Với khả năng kiếm thuật trời cho của cậu thì cần gì phải thi đại học chứ?" Sears vừa cười vừa nói.
"Nếu như cậu muốn, tôi có thể giúp cậu vào được trường Đại học Lam Cảng ở thành phố Hoài Sa này theo hình thức tuyển sinh học sinh thể dục, chỉ cần cậu giành được giải trong cuộc thi toàn quốc."
"Đại học Lam Cảng ư?" Lâm Thịnh ngẩn người.
"Đúng thế, Lam Cảng cũng được coi là một trường đại học trọng điểm của toàn quốc. Mặc dù thứ hạng không cao nhưng đối với một học sinh bình thường thì đây cũng là một lựa chọn không tồi chút nào." Sears mỉm cười.
Lâm Thịnh có chút dao động.
Nếu như thực sự được tuyển thẳng thì tốt quá rồi. Việc ôn tập để thi đại học chiếm quá nhiều thời gian của cậu.
Nhưng với một điều kiện tiên quyết là Sears không lừa cậu.
"Lấy được giải thưởng trong cuộc thi toàn quốc ư? Yêu cầu thứ hạng xếp thứ bao nhiêu?" Lâm Thịnh nhanh chóng hỏi.
"Ít nhất là trong top 10. Bởi vì địa vị của giải đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc không tốt lắm. Còn về giải đấu chuyên nghiệp, cho dù cậu đủ năng lực thì thời gian cũng không cho phép. Vòng đấu của giải chuyên nghiệp diễn ra quá chậm."
Đôi mắt màu lam của Sears nhìn Lâm Thịnh với vẻ ôn hòa.
"Đương nhiên, thứ hạng càng cao càng tốt."
"Tại sao anh lại muốn giúp tôi?" Lâm Thịnh trầm giọng nói.
"Bởi vì tôi là người làm kinh doanh." Sears lại cười: "Với khả năng của cậu, chỉ cần huấn luyện một chút, biết được cách đối kháng và né tránh súng ống là có thể đủ tư cách để trở thành một vệ sĩ giỏi."
"Vì vậy, tôi hy vọng cậu có thể đảm nhận vị trí cố vấn an ninh cho công ty tôi. Trong những tình huống khẩn cấp cần giúp đỡ, cậu có thể bảo vệ tôi và người nhà của tôi."
Lâm Thịnh vuốt nhẹ ngón tay, suy nghĩ một lúc.
"Nếu như anh thực sự có thể bảo đảm việc đưa tôi vào được trường thì tôi có thể chấp nhận."
"Chỉ cần cậu đạt được thứ hạng tốt thì việc này rất dễ dàng." Sears lại cười.
Với mức lương hai mươi nghìn một tháng, cộng thêm việc tiến cử một suất vào trường Đại học Lam Cảng là có thể có được một vệ sĩ giỏi.
Đây chắc chắn là một vụ làm ăn khá hời đối với anh ta.
Advertisement / Quảng cáo
Mặc dù cậu vệ sĩ này vẫn còn non nớt, nhưng chỉ cần được huấn luyện thêm một chút là sẽ có tác dụng rất lớn.
Bởi vì những người tài giỏi và mạnh mẽ như thế này rất khó kiếm.
...
Sau khi vòng loại kết thúc, Lâm Thịnh nhanh chóng lấy lại nhịp độ của cuộc sống thường ngày.
Nhưng có một chuyện làm cậu không ngờ tới, chính là lớp huấn luyện của trung tâm còn chưa bắt đầu tuyển sinh thì rắc rối đã tự động gõ cửa.
Ở quanh khu vực cho thuê ở Hắc Thủy, mấy tên côn đồ tới thu phí bảo kê đã đánh nhau với người trông coi ở đó là Russell.
Mặc dù Russell đã từng học chiến đấu ở cự ly gần, thế nhưng một đánh một, một đánh hai thì còn có thể thắng, chứ một đấu ba thì không địch nổi. Vì thế, cậu ta gọi Madiel đến giúp.
Kết quả là mấy tên côn đồ đó bị đánh đến mức bỏ chạy hết, sau đó chúng lại gọi thêm năm người nữa đến.
Hai bên lao vào đánh nhau, cuối cùng cả hai bên đều phải chịu thiệt.
Mấy tên côn đồ này cũng chẳng thèm quan tâm đối phương có thân phận hay gia thế như thế nào.
Hắc Thủy là vùng đất không ai quản lý điển hình. Cứ cách một khoảng thời gian lại có bang phái thành lập và giải tán, hỗn loạn vô cùng.
Tính lưu động của mấy tên côn đồ này rất cao. Trừ khi là bọn côn đồ cầm đầu kiểu như bang Bạch Bài, chứ con em nhà giàu bình thường gì đấy thì chúng cũng chẳng thèm đoái hoài, đánh vẫn cứ đánh, cùng lắm thì bỏ chạy đến chỗ khác thôi.
Lúc Lâm Thịnh nhận được tin và chạy đến thì đã là lúc xế chiều rồi.
Lại thêm một điều nữa khiến cho cậu không ngờ tới, đó là Russell và mấy tên kia không đánh không thành người quen, cả hai bên còn trở thành bạn tốt của nhau.
Nơi mà lớp huấn luyện đặt thuê không những không cần trả phí bảo kê, mà sau lần đánh nhau này họ còn bất ngờ thu hút được mấy thiếu niên khốn khổ muốn gia nhập vào lớp, vừa học tập vừa làm việc vặt để bù vào tiền học phí.
Ở sân sau lớp huấn luyện tại khu Hắc Thủy.
Địa điểm thuê tạm thời của lớp huấn luyện chính là một cái sân lớn chưa đến hai trăm mét vuông, xung quanh có bốn bức tường vây.
Trong sân cỏ dại mọc um tùm, cái chum trước kia dùng để đựng nước vẫn còn chưa kịp dọn đi.
Vách tường màu xám trắng bị người ta dùng các loại phấn đen, phấn đỏ viết đủ mọi lời mắng nhiếc ngổn ngang, còn vẽ rất nhiều hình ảnh tình dục bẩn thỉu.
Hai công nhân vệ sinh được mời đến đang xách thùng nước, cẩn thận lau chùi.
Lâm Thịnh thu tầm mắt lại, nhìn sang ba thiếu niên trước mặt.
Bọn họ có vóc dáng rất gầy gò, ai nấy đều giống như cây sậy, sắc mặt trắng bệch, hai má hóp lại, vừa nhìn là biết không được ăn uống đầy đủ.
Quần áo mặc trên người họ cũng phải vá thành miếng, may mà cũng còn sạch sẽ, gọn gàng.
"Các cậu muốn đăng ký vào học lớp huấn luyện à?" Lâm Thịnh nhíu mày hỏi: "Làm việc thay học phí?"
"Vâng, thưa thầy." Nam sinh cao nhất không hề luống cuống, lớn giọng trả lời.
Lâm Thịnh thầm lắc đầu trong lòng, ba người này nhìn thì giống như đến đây để học, nhưng thực ra họ đến làm việc kiếm cơm thì có.
"Học tập" trong miệng bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.
Nhưng xét theo một khía cạnh nào đó thì đây cũng coi như là nhóm học viên đầu tiên. Nếu như có thể huấn luyện được ba người này, vậy thì danh tiếng chắc chắn có thể truyền ra xung quanh, sau này tuyển sinh tiếp thì sẽ dễ dàng hơn.
Lâm Thịnh nghiêng đầu bàn bạc với Hạ Nhân đang đứng phía sau rồi mới quyết định sẽ nhận ba người này.
Còn về chi phí thuê địa điểm, họ sẽ trả lại địa điểm thuê trung tâm ở bên kia, chỉ thuê mỗi bên này thôi, như vậy sẽ tiết kiệm được mấy chục lần.
Hơn nữa, trước đây Hạ Nhân cũng đã chuẩn bị đủ nguồn vốn khởi động, chỉ một cái sân nhỏ này thì cho dù có dạy phi lợi nhuận thêm mấy năm nữa cũng không thành vấn đề.
Sau khi bàn bạc và thống nhất ý kiến xong, Lâm Thịnh kiểm tra hoàn cảnh gia đình của ba người.
Advertisement / Quảng cáo
Có hai người là dân vùng này, con trai trong gia đình công nhân vận chuyển ở bến tàu của khu Hắc Thủy. Còn có một người mồ côi thì ở vùng khác, xin ăn qua ngày rồi dạt đến đây.
Cậu cũng không thèm quan tâm thông tin này là thật hay giả nữa mà bắt đầu sắp xếp cho ngày tập luyện đầu tiên ngay sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký.
Về phần bài học, Lâm Thịnh cũng không chỉnh sửa gì nhiều mà lấy luôn hệ thống huấn luyện chiến đấu khoảng cách gần của thành Hắc Vũ trong ký ức mình. Sau khi sắp xếp những phần cơ bản từ đơn giản đến phức tạp xong, cậu ném lại cho Russell.
Dù gì cậu ta cũng rất rảnh rỗi, suốt ngày cứ chạy tới đây.
Russell như nhặt được vàng, tự mình làm gương, dẫn theo cả ba thiếu niên kia cùng luyện tập.
Về việc vì sao mấy tên côn đồ xã hội đen kia lại không thu phí bảo kê nữa, Lâm Thịnh chẳng hề tin vào cái gì mà "không đánh không thành bạn".
Chắc chắn là gia đình bộ ba nhóm Russell đã âm thầm ra tay giúp đỡ sau lưng.
Nhưng mà đây cũng là chuyện đương nhiên, tất cả đều nằm trong dự đoán của Lâm Thịnh.
Chỉ cần có thể đứng vững chân ở vùng Hắc Thủy này, sau đó sẽ khuếch trương sức ảnh hưởng. Có điều phải làm thế nào đây?
Rất đơn giản.
Cậu định trong khoảng thời gian tới sẽ mở một giải đấu võ đài cận chiến không giới hạn ngay trên phố.
Người thắng... có thể giành được một số tiền thưởng nhất định và... danh hiệu Vua Võ Thuật của vùng Hắc Thủy!
Trong tiếng nhạc êm dịu, hai người ngồi đối diện nhau.
Trên mặt bàn đá màu nâu sẫm là một nhánh hoa hồng đỏ tươi, vừa khéo làm cho ánh mắt của hai người chia làm đôi.
Màu đỏ đậm sắc sảo của nhánh hoa hồng và màu vàng rực rỡ trên mái tóc của Sears càng làm tôn lên nét tươi đẹp của nhau.
"Gì cũng được, tôi rất ít khi uống cà phê." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
Sears cười rồi nói ra tên của một loại cà phê với người phục vụ, cái tên này cậu chưa từng nghe bao giờ.
Chỉ một lúc sau, hai ly cà phê nóng thơm nồng được bưng lên.
Sau khi người phục vụ đi khỏi đó, Sears mới mỉm cười nhìn Lâm Thịnh.
"Cậu có hứng thú đến công ty tôi làm không?" Anh ta giơ một ngón tay lên: "Khoan từ chối vội."
"Mười nghìn tệ một tháng, đây là mức lương cơ bản."
Lâm Thịnh không uống cà phê, chỉ cầm từng bịch đường lên rồi xé.
"Tạm thời tôi vẫn chưa muốn làm việc cho bất cứ ai cả."
Advertisement / Quảng cáo
"Hai mươi nghìn." Sears mỉm cười.
Lâm Thịnh thoáng khựng lại.
"Tôi muốn tự lập nghiệp, anh hiểu ý tôi chứ?"
Sears vừa cười vừa lắc đầu.
"Xem ra cậu thật sự không muốn rồi. Không sao, cậu vẫn còn trẻ, sau này nếu cậu đổi ý thì có thể trực tiếp đến tìm tôi."
Anh ta nhẹ nhàng lấy ra một tấm danh thiếp nền trắng chữ đen rồi đặt xuống bàn.
"Tôi thấy được là tham vọng của cậu rất lớn. Nếu như cậu thử thách bản thân chán rồi thì chỗ tôi lúc nào cũng chào đón cậu."
"Cảm ơn."
Sears bưng cốc cà phê lên uống một ngụm.
"Xin mạo muội hỏi một câu, thầy của cậu là?"
"Tôi không có thầy huấn luyện." Lâm Thịnh lắc đầu.
"Thật ư?" Sears nở một nụ cười cuốn hút: "Nghe nói cậu còn là học sinh lớp 12?"
"Ừ, đúng vậy." Lâm Thịnh gật đầu: "Sắp phải thi đại học rồi, phiền phức thật."
"Với khả năng kiếm thuật trời cho của cậu thì cần gì phải thi đại học chứ?" Sears vừa cười vừa nói.
"Nếu như cậu muốn, tôi có thể giúp cậu vào được trường Đại học Lam Cảng ở thành phố Hoài Sa này theo hình thức tuyển sinh học sinh thể dục, chỉ cần cậu giành được giải trong cuộc thi toàn quốc."
"Đại học Lam Cảng ư?" Lâm Thịnh ngẩn người.
"Đúng thế, Lam Cảng cũng được coi là một trường đại học trọng điểm của toàn quốc. Mặc dù thứ hạng không cao nhưng đối với một học sinh bình thường thì đây cũng là một lựa chọn không tồi chút nào." Sears mỉm cười.
Lâm Thịnh có chút dao động.
Nếu như thực sự được tuyển thẳng thì tốt quá rồi. Việc ôn tập để thi đại học chiếm quá nhiều thời gian của cậu.
Nhưng với một điều kiện tiên quyết là Sears không lừa cậu.
"Lấy được giải thưởng trong cuộc thi toàn quốc ư? Yêu cầu thứ hạng xếp thứ bao nhiêu?" Lâm Thịnh nhanh chóng hỏi.
"Ít nhất là trong top 10. Bởi vì địa vị của giải đấu kiếm thuật nghiệp dư toàn quốc không tốt lắm. Còn về giải đấu chuyên nghiệp, cho dù cậu đủ năng lực thì thời gian cũng không cho phép. Vòng đấu của giải chuyên nghiệp diễn ra quá chậm."
Đôi mắt màu lam của Sears nhìn Lâm Thịnh với vẻ ôn hòa.
"Đương nhiên, thứ hạng càng cao càng tốt."
"Tại sao anh lại muốn giúp tôi?" Lâm Thịnh trầm giọng nói.
"Bởi vì tôi là người làm kinh doanh." Sears lại cười: "Với khả năng của cậu, chỉ cần huấn luyện một chút, biết được cách đối kháng và né tránh súng ống là có thể đủ tư cách để trở thành một vệ sĩ giỏi."
"Vì vậy, tôi hy vọng cậu có thể đảm nhận vị trí cố vấn an ninh cho công ty tôi. Trong những tình huống khẩn cấp cần giúp đỡ, cậu có thể bảo vệ tôi và người nhà của tôi."
Lâm Thịnh vuốt nhẹ ngón tay, suy nghĩ một lúc.
"Nếu như anh thực sự có thể bảo đảm việc đưa tôi vào được trường thì tôi có thể chấp nhận."
"Chỉ cần cậu đạt được thứ hạng tốt thì việc này rất dễ dàng." Sears lại cười.
Với mức lương hai mươi nghìn một tháng, cộng thêm việc tiến cử một suất vào trường Đại học Lam Cảng là có thể có được một vệ sĩ giỏi.
Đây chắc chắn là một vụ làm ăn khá hời đối với anh ta.
Advertisement / Quảng cáo
Mặc dù cậu vệ sĩ này vẫn còn non nớt, nhưng chỉ cần được huấn luyện thêm một chút là sẽ có tác dụng rất lớn.
Bởi vì những người tài giỏi và mạnh mẽ như thế này rất khó kiếm.
...
Sau khi vòng loại kết thúc, Lâm Thịnh nhanh chóng lấy lại nhịp độ của cuộc sống thường ngày.
Nhưng có một chuyện làm cậu không ngờ tới, chính là lớp huấn luyện của trung tâm còn chưa bắt đầu tuyển sinh thì rắc rối đã tự động gõ cửa.
Ở quanh khu vực cho thuê ở Hắc Thủy, mấy tên côn đồ tới thu phí bảo kê đã đánh nhau với người trông coi ở đó là Russell.
Mặc dù Russell đã từng học chiến đấu ở cự ly gần, thế nhưng một đánh một, một đánh hai thì còn có thể thắng, chứ một đấu ba thì không địch nổi. Vì thế, cậu ta gọi Madiel đến giúp.
Kết quả là mấy tên côn đồ đó bị đánh đến mức bỏ chạy hết, sau đó chúng lại gọi thêm năm người nữa đến.
Hai bên lao vào đánh nhau, cuối cùng cả hai bên đều phải chịu thiệt.
Mấy tên côn đồ này cũng chẳng thèm quan tâm đối phương có thân phận hay gia thế như thế nào.
Hắc Thủy là vùng đất không ai quản lý điển hình. Cứ cách một khoảng thời gian lại có bang phái thành lập và giải tán, hỗn loạn vô cùng.
Tính lưu động của mấy tên côn đồ này rất cao. Trừ khi là bọn côn đồ cầm đầu kiểu như bang Bạch Bài, chứ con em nhà giàu bình thường gì đấy thì chúng cũng chẳng thèm đoái hoài, đánh vẫn cứ đánh, cùng lắm thì bỏ chạy đến chỗ khác thôi.
Lúc Lâm Thịnh nhận được tin và chạy đến thì đã là lúc xế chiều rồi.
Lại thêm một điều nữa khiến cho cậu không ngờ tới, đó là Russell và mấy tên kia không đánh không thành người quen, cả hai bên còn trở thành bạn tốt của nhau.
Nơi mà lớp huấn luyện đặt thuê không những không cần trả phí bảo kê, mà sau lần đánh nhau này họ còn bất ngờ thu hút được mấy thiếu niên khốn khổ muốn gia nhập vào lớp, vừa học tập vừa làm việc vặt để bù vào tiền học phí.
Ở sân sau lớp huấn luyện tại khu Hắc Thủy.
Địa điểm thuê tạm thời của lớp huấn luyện chính là một cái sân lớn chưa đến hai trăm mét vuông, xung quanh có bốn bức tường vây.
Trong sân cỏ dại mọc um tùm, cái chum trước kia dùng để đựng nước vẫn còn chưa kịp dọn đi.
Vách tường màu xám trắng bị người ta dùng các loại phấn đen, phấn đỏ viết đủ mọi lời mắng nhiếc ngổn ngang, còn vẽ rất nhiều hình ảnh tình dục bẩn thỉu.
Hai công nhân vệ sinh được mời đến đang xách thùng nước, cẩn thận lau chùi.
Lâm Thịnh thu tầm mắt lại, nhìn sang ba thiếu niên trước mặt.
Bọn họ có vóc dáng rất gầy gò, ai nấy đều giống như cây sậy, sắc mặt trắng bệch, hai má hóp lại, vừa nhìn là biết không được ăn uống đầy đủ.
Quần áo mặc trên người họ cũng phải vá thành miếng, may mà cũng còn sạch sẽ, gọn gàng.
"Các cậu muốn đăng ký vào học lớp huấn luyện à?" Lâm Thịnh nhíu mày hỏi: "Làm việc thay học phí?"
"Vâng, thưa thầy." Nam sinh cao nhất không hề luống cuống, lớn giọng trả lời.
Lâm Thịnh thầm lắc đầu trong lòng, ba người này nhìn thì giống như đến đây để học, nhưng thực ra họ đến làm việc kiếm cơm thì có.
"Học tập" trong miệng bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.
Nhưng xét theo một khía cạnh nào đó thì đây cũng coi như là nhóm học viên đầu tiên. Nếu như có thể huấn luyện được ba người này, vậy thì danh tiếng chắc chắn có thể truyền ra xung quanh, sau này tuyển sinh tiếp thì sẽ dễ dàng hơn.
Lâm Thịnh nghiêng đầu bàn bạc với Hạ Nhân đang đứng phía sau rồi mới quyết định sẽ nhận ba người này.
Còn về chi phí thuê địa điểm, họ sẽ trả lại địa điểm thuê trung tâm ở bên kia, chỉ thuê mỗi bên này thôi, như vậy sẽ tiết kiệm được mấy chục lần.
Hơn nữa, trước đây Hạ Nhân cũng đã chuẩn bị đủ nguồn vốn khởi động, chỉ một cái sân nhỏ này thì cho dù có dạy phi lợi nhuận thêm mấy năm nữa cũng không thành vấn đề.
Sau khi bàn bạc và thống nhất ý kiến xong, Lâm Thịnh kiểm tra hoàn cảnh gia đình của ba người.
Advertisement / Quảng cáo
Có hai người là dân vùng này, con trai trong gia đình công nhân vận chuyển ở bến tàu của khu Hắc Thủy. Còn có một người mồ côi thì ở vùng khác, xin ăn qua ngày rồi dạt đến đây.
Cậu cũng không thèm quan tâm thông tin này là thật hay giả nữa mà bắt đầu sắp xếp cho ngày tập luyện đầu tiên ngay sau khi hoàn thành thủ tục đăng ký.
Về phần bài học, Lâm Thịnh cũng không chỉnh sửa gì nhiều mà lấy luôn hệ thống huấn luyện chiến đấu khoảng cách gần của thành Hắc Vũ trong ký ức mình. Sau khi sắp xếp những phần cơ bản từ đơn giản đến phức tạp xong, cậu ném lại cho Russell.
Dù gì cậu ta cũng rất rảnh rỗi, suốt ngày cứ chạy tới đây.
Russell như nhặt được vàng, tự mình làm gương, dẫn theo cả ba thiếu niên kia cùng luyện tập.
Về việc vì sao mấy tên côn đồ xã hội đen kia lại không thu phí bảo kê nữa, Lâm Thịnh chẳng hề tin vào cái gì mà "không đánh không thành bạn".
Chắc chắn là gia đình bộ ba nhóm Russell đã âm thầm ra tay giúp đỡ sau lưng.
Nhưng mà đây cũng là chuyện đương nhiên, tất cả đều nằm trong dự đoán của Lâm Thịnh.
Chỉ cần có thể đứng vững chân ở vùng Hắc Thủy này, sau đó sẽ khuếch trương sức ảnh hưởng. Có điều phải làm thế nào đây?
Rất đơn giản.
Cậu định trong khoảng thời gian tới sẽ mở một giải đấu võ đài cận chiến không giới hạn ngay trên phố.
Người thắng... có thể giành được một số tiền thưởng nhất định và... danh hiệu Vua Võ Thuật của vùng Hắc Thủy!
Bình luận facebook