Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-64
Chương 64: Lạc lối (1)
Gió đêm ẩm ướt mang theo hơi lạnh thổi đến từ giữa biển Trân Châu. Chúng mang theo lượng lớn hơi ẩm, nhanh chóng xâm nhập vào tỉnh Anduin, hình thành luồng không khí lạnh.
Thành phố Hoài Sa cách thành phố Fehrs hơn sáu mươi cây số. Nơi này tiếp giáp với căn cứ Bạch Ưng - căn cứ lớn nhất của Tịch Lâm thuộc địa phận biển Trân Châu. Sự di chuyển và điều động của nhân viên trong căn cứ hải quân Bạch Ưng cũng có thể ảnh hưởng lên toàn bộ nền kinh tế thương mại của thành phố Fehrs.
Lúc này là 4 giờ 20 phút sáng.
Ở khu thương mại sầm uất và đông đúc bậc nhất thành phố, một con phố đi bộ rộng lớn tạo thành một vành đai xung quanh tòa nhà Trung tâm thương mại Hồng Hải. Từng dòng xe cộ chạy qua như nước chảy, ánh đèn xe tạo nên những dòng chảy màu vàng liên tục chuyển động.
Dòng người vừa mới ùa ra từ những nơi hoạt động về đêm như KTV, quán bar, quán net… vẫn nhộn nhịp như thường ngày. Trong những người này, có người hưng phấn, có người buồn ngủ, đều đứng chờ xe bên đường.
Mấy thanh niên ăn mặc thời thượng, uống say khướt lảo đảo đi ra khỏi quán bar.
"Không được rồi, thật sự là không được, uống nữa chắc hộc máu chết!" Một cậu thanh niên đeo khuyên tai màu bạc khom người vịn lên thân cây nhỏ trên lối đi bộ, sắc mặt trắng bệch, há to miệng thở hổn hển.
Hai người bạn phía sau cậu ta ngáp ngắn ngáp dài, miệng đầy mùi rượu, nghe thấy vậy liền tỏ vẻ khinh bỉ: "Tên nhóc kia, không phải vừa rồi cậu rất hăng sao?"
Advertisement / Quảng cáo
"Ông đây uống một ly bằng cậu uống hai ly! Yếu! Quá yếu!" Một người khác chỉ vào cậu thanh niên đang đứng bên cây nhỏ, cười mắng.
"Hai người các cậu đúng là..." Cậu thanh niên đeo bông tai màu bạc quay đầu, đang định mắng lại.
ĐÙNG!!!
Đột nhiên, ở phía xa xa, một tiếng nổ lớn chói tai truyền đến. Cậu ta cảm thấy lòng bàn chân mình rung lên, trong thoáng chốc hai lỗ tai giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Trên bầu trời đêm ngay trước mặt cậu, một ánh lửa khổng lồ, sáng chói mắt phóng lên bầu trời, gần như nhuộm cả nửa bầu trời thành màu đỏ vàng.
Đùng!!!
Ngay sau đó, một tiếng nổ nhỏ hơn vang lên.
Ba cậu thanh niên đứng ngây ngốc, nhìn về hướng có ánh lửa ngút trời ở xa xa.
Cho dù là những tòa cao ốc thương mại cao ngất xung quanh cũng không có cách nào che khuất được ngọn lửa hừng hực ấy. Ánh lửa len lỏi qua đỉnh của những tòa cao ốc, nhuộm đỏ mây đen giữa bầu trời đêm.
Cậu thanh niên đeo bông tai bạc ngây ngẩn cả một lúc lâu, rồi bỗng nhiên một suy nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu cậu.
"Hướng đó... Hình như là... Căn cứ hải quân Bạch Ưng...!!"
"!!"
"!!!"
Hai người còn lại nghe thấy thế, sắc mặt cũng đờ đẫn, thoáng chốc chẳng biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Tuy nhiên, theo bản năng, bọn họ cảm giác được dường như có chuyện gì kinh khủng lắm sắp xảy ra...
Trên khắp các con đường ở khu trung tâm thương mại, những chiếc xe vội vã phanh gấp. Người bên trong hạ cửa kính xe để thăm dò tình hình bên ngoài, cũng có vài người xuống hẳn xe nhìn ra xa. Những người đi bộ trên đường thì dừng lại, ngửa đầu lên nhìn, một số kẻ giàu có còn bắt đầu lấy điện thoại di động ra chụp hình bầu trời lại.
Không hiểu sao, một bầu không khí bất an dần dần bao trùm khắp nơi đây.
Tại thành phố Fehrs, địa điểm của căn cứ hải quân Bạch Ưng cũng không phải là bí mật gì. Những binh lính kiêu căng, phách lối ấy cũng không xa lạ gì đối với đa số người ở đây.
Vì thế, không ít người chỉ nhìn một cái đã biết ngay rằng, nơi ánh lửa truyền đến chính là căn cứ hải quân lớn nhất của Tịch Lâm - căn cứ Bạch Ưng.
...
...
ĐÙNG...
Đột nhiên, một cơn chấn động dữ dội khiến cả người Lâm Thịnh tê dại, kéo cậu trở về từ một trạng thái kỳ diệu nào đó. Không đợi cậu lấy lại tinh thần, phòng ngủ trước mắt cậu nhanh chóng sụp xuống. Hệt như ngọn nến không chịu nổi sức nóng của lửa mà tan chảy ra lại vừa giống như giọt mực tan vào trong nước.
Tất cả cảnh tượng trước mắt đều biến thành những đường nét ngoằn ngoèo với đủ màu sắc rối loạn, sau đó xoay tròn, xoay tròn... Lâm Thịnh cứ nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mắt, để mặc cho ý thức của mình dần dần mơ hồ.
Advertisement / Quảng cáo
"Trầm Trầm! Trầm Trầm!"
Tiếng gọi dồn dập khiến cậu bừng tỉnh từ trong giấc mơ. Lâm Thịnh choàng mở mắt, đứng bật dậy. Ngoài cửa phòng ngủ, ông Lâm Chu Niên đang liên tục gõ cửa.
"Con đến đây!" Cậu vội vã trả lời.
Sau đó cậu xuống giường, nhanh chóng ra mở cửa. Lâm Chu Niên đứng bên ngoài, sắc mặt nghiêm túc mà trầm trọng.
"Con có nghe thấy âm thanh chấn động ở bên ngoài không?"
"Chấn động vừa rồi ạ?" Lâm Thịnh lập tức phản ứng lại.
"Động đất sao??" Mặt cậu tái đi, lập tức định quay vào phòng thu dọn hành lý.
"Hai cơn chấn động liên tục rồi sau đó không thấy gì nữa, chắc không phải là động đất mà giống với thứ gì bị nổ hơn. Vả lại, quy mô cũng không nhỏ!" Lâm Chu Niên lắc đầu, gạt bỏ khả năng động đất.
"Hay cháy nổ ạ?" Lâm Thịnh lấy lại tinh thần. Nếu là động đất thì phải rung chuyển liên tục không ngừng, chứ không phải chỉ một hai lần.
Lúc này Cố Uyển Thu cũng choàng áo khoác đi đến.
"Vừa rồi sợ thật, mẹ đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác như tim muốn rớt ra ngoài luôn ấy. Bây giờ tim vẫn đập thình thịch đây này."
Lâm Chu Niên đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm xa xa nhưng chẳng thể thấy gì cả.
"Không phải động đất là được rồi. Cứ chờ thêm một chốc xem sao, nếu không có việc gì thì để sáng mai nói tiếp, chắc chắn trên thời sự sẽ đưa tin thôi. Đến lúc đó xem thì biết ngay."
Lâm Thịnh gật đầu, suy đoán của cha như vậy là hoàn toàn bình thường. Kiểu tiếng nổ thế này, chắc chắn sẽ có trên tin tức sáng mai. Đến lúc đó, báo chí và đài truyền hình khu vực sẽ đưa tin trực tiếp.
Cả nhà lại chờ thêm khoảng mười mấy phút, sau khi xác định không có biến cố nào nữa thì mới tách ra, trở về phòng ngủ tiếp.
Lâm Thịnh nằm lại trên giường, trong lòng trào dâng cảm giác mới lạ khó tả. Sống nhiều năm như vậy, đây là đêm đầu tiên cậu gặp chuyện này. Không biết vì sao, cậu lại liên tưởng tới giáo viên địa lý ở trường học bị bắt đi trước đó...
Trong thoáng chốc, những suy nghĩ lộn xộn cứ nườm nượp kéo vào đầu của cậu, làm thế nào cũng không ngủ được. Cậu lăn qua lăn lại trên giường mãi cho đến sáng, tiếng tivi từ phòng khách vang đến tận đây.
Bấy giờ cậu mới vội vã đứng dậy, thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Cậu vừa đi vào phòng khách liền thấy cha mình đang cầm điều khiển tivi, ngồi trên ghế sofa xem bản tin sáng sớm. Trên tivi, một cô gái tóc ngắn mặc âu phục trắng đang thông báo những tin tức địa phương mới nhất, biểu cảm trên gương mặt cô ta trông có vẻ nghiêm trọng.
"Theo tin tức mới nhất, khoảng bốn giờ sáng ngày hai mươi chín tháng Tư, tại vùng lân cận thành phố Fehrs, một nhà kho lớn chứa pháo hoa phát sinh sự cố, dẫn đến cháy nổ. Tính đến hiện tại, đã có mười một người tử vong, ba mươi hai người bị thương. Nguyên nhân của vụ nổ hiện vẫn đang được tiến hành điều tra…"
"Nhà kho pháo hoa bị cháy nổ sao?" Lâm Chu Niên nhíu mày: "Cơn chấn động lớn như vậy, thành phố Fehrs cách đây xa như thế mà nơi này cũng cảm nhận được, vậy thì phải nổ bao nhiêu pháo hoa cho đủ?"
Lâm Thịnh không nói gì. Bà Cố Uyển Thu thay quần áo đi làm, từ phòng ngủ đi đến.
"Thôi bỏ đi, không phải chỗ của chúng ta thì tốt rồi. Mau ăn sáng rồi đi làm, để tôi nấu cho hai cha con bát mì nhé."
Advertisement / Quảng cáo
"Tôi không ăn hành." Lâm Chu Niên vội nhắc.
"Con muốn ăn rau thơm!" Lâm Thịnh cũng nói một câu.
"Được rồi được rồi, hai ông tổ xin chờ cho một chút!" Cố Uyển Thu cười cười đi vào bếp, bắt đầu nấu nước nêm gia vị.
Lâm Thịnh ngồi kế bên cha mình, cùng xem tin tức địa phương. Điều khiến cậu nghi ngờ là trên tivi chỉ đưa có đúng một câu về vụ việc cháy nổ này, sau đó là đoạn phim quay lại bầu trời đêm qua như bị thiêu đốt. Rồi ngay sau đó thì chuyển qua tin tức khác.
Điều này mang đến cho người xem một cảm giác rất hụt hẫng, tựa như nó không hề quan trọng.
"Chắc chắn chết không ít người, nếu không sẽ không qua loa như vậy." Ông Lâm Chu Niên lấy một điếu thuốc ra, cầm xoay xoay trong tay chứ không hút. Ông không hút thuốc ở trong nhà, mặc dù đã nghiện thuốc hơn mười năm.
"Lát nữa con lên mạng xem xem, chắc là sẽ biết thêm chút ít thông tin." Lâm Thịnh trầm giọng nói.
"Cũng phải, trên mạng tự do hơn nhiều, bọn họ cũng không quản chặt." Lâm Chu Niên cười cười: "Thôi không quan tâm việc này nữa, dù trời sập xuống cũng sẽ có thứ đỡ thôi. Nói chứ dạo này tình hình học tập của con như thế nào rồi?"
- ----
Gió đêm ẩm ướt mang theo hơi lạnh thổi đến từ giữa biển Trân Châu. Chúng mang theo lượng lớn hơi ẩm, nhanh chóng xâm nhập vào tỉnh Anduin, hình thành luồng không khí lạnh.
Thành phố Hoài Sa cách thành phố Fehrs hơn sáu mươi cây số. Nơi này tiếp giáp với căn cứ Bạch Ưng - căn cứ lớn nhất của Tịch Lâm thuộc địa phận biển Trân Châu. Sự di chuyển và điều động của nhân viên trong căn cứ hải quân Bạch Ưng cũng có thể ảnh hưởng lên toàn bộ nền kinh tế thương mại của thành phố Fehrs.
Lúc này là 4 giờ 20 phút sáng.
Ở khu thương mại sầm uất và đông đúc bậc nhất thành phố, một con phố đi bộ rộng lớn tạo thành một vành đai xung quanh tòa nhà Trung tâm thương mại Hồng Hải. Từng dòng xe cộ chạy qua như nước chảy, ánh đèn xe tạo nên những dòng chảy màu vàng liên tục chuyển động.
Dòng người vừa mới ùa ra từ những nơi hoạt động về đêm như KTV, quán bar, quán net… vẫn nhộn nhịp như thường ngày. Trong những người này, có người hưng phấn, có người buồn ngủ, đều đứng chờ xe bên đường.
Mấy thanh niên ăn mặc thời thượng, uống say khướt lảo đảo đi ra khỏi quán bar.
"Không được rồi, thật sự là không được, uống nữa chắc hộc máu chết!" Một cậu thanh niên đeo khuyên tai màu bạc khom người vịn lên thân cây nhỏ trên lối đi bộ, sắc mặt trắng bệch, há to miệng thở hổn hển.
Hai người bạn phía sau cậu ta ngáp ngắn ngáp dài, miệng đầy mùi rượu, nghe thấy vậy liền tỏ vẻ khinh bỉ: "Tên nhóc kia, không phải vừa rồi cậu rất hăng sao?"
Advertisement / Quảng cáo
"Ông đây uống một ly bằng cậu uống hai ly! Yếu! Quá yếu!" Một người khác chỉ vào cậu thanh niên đang đứng bên cây nhỏ, cười mắng.
"Hai người các cậu đúng là..." Cậu thanh niên đeo bông tai màu bạc quay đầu, đang định mắng lại.
ĐÙNG!!!
Đột nhiên, ở phía xa xa, một tiếng nổ lớn chói tai truyền đến. Cậu ta cảm thấy lòng bàn chân mình rung lên, trong thoáng chốc hai lỗ tai giống như bị thứ gì đó đập mạnh vào.
Trên bầu trời đêm ngay trước mặt cậu, một ánh lửa khổng lồ, sáng chói mắt phóng lên bầu trời, gần như nhuộm cả nửa bầu trời thành màu đỏ vàng.
Đùng!!!
Ngay sau đó, một tiếng nổ nhỏ hơn vang lên.
Ba cậu thanh niên đứng ngây ngốc, nhìn về hướng có ánh lửa ngút trời ở xa xa.
Cho dù là những tòa cao ốc thương mại cao ngất xung quanh cũng không có cách nào che khuất được ngọn lửa hừng hực ấy. Ánh lửa len lỏi qua đỉnh của những tòa cao ốc, nhuộm đỏ mây đen giữa bầu trời đêm.
Cậu thanh niên đeo bông tai bạc ngây ngẩn cả một lúc lâu, rồi bỗng nhiên một suy nghĩ đáng sợ nảy ra trong đầu cậu.
"Hướng đó... Hình như là... Căn cứ hải quân Bạch Ưng...!!"
"!!"
"!!!"
Hai người còn lại nghe thấy thế, sắc mặt cũng đờ đẫn, thoáng chốc chẳng biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Tuy nhiên, theo bản năng, bọn họ cảm giác được dường như có chuyện gì kinh khủng lắm sắp xảy ra...
Trên khắp các con đường ở khu trung tâm thương mại, những chiếc xe vội vã phanh gấp. Người bên trong hạ cửa kính xe để thăm dò tình hình bên ngoài, cũng có vài người xuống hẳn xe nhìn ra xa. Những người đi bộ trên đường thì dừng lại, ngửa đầu lên nhìn, một số kẻ giàu có còn bắt đầu lấy điện thoại di động ra chụp hình bầu trời lại.
Không hiểu sao, một bầu không khí bất an dần dần bao trùm khắp nơi đây.
Tại thành phố Fehrs, địa điểm của căn cứ hải quân Bạch Ưng cũng không phải là bí mật gì. Những binh lính kiêu căng, phách lối ấy cũng không xa lạ gì đối với đa số người ở đây.
Vì thế, không ít người chỉ nhìn một cái đã biết ngay rằng, nơi ánh lửa truyền đến chính là căn cứ hải quân lớn nhất của Tịch Lâm - căn cứ Bạch Ưng.
...
...
ĐÙNG...
Đột nhiên, một cơn chấn động dữ dội khiến cả người Lâm Thịnh tê dại, kéo cậu trở về từ một trạng thái kỳ diệu nào đó. Không đợi cậu lấy lại tinh thần, phòng ngủ trước mắt cậu nhanh chóng sụp xuống. Hệt như ngọn nến không chịu nổi sức nóng của lửa mà tan chảy ra lại vừa giống như giọt mực tan vào trong nước.
Tất cả cảnh tượng trước mắt đều biến thành những đường nét ngoằn ngoèo với đủ màu sắc rối loạn, sau đó xoay tròn, xoay tròn... Lâm Thịnh cứ nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mắt, để mặc cho ý thức của mình dần dần mơ hồ.
Advertisement / Quảng cáo
"Trầm Trầm! Trầm Trầm!"
Tiếng gọi dồn dập khiến cậu bừng tỉnh từ trong giấc mơ. Lâm Thịnh choàng mở mắt, đứng bật dậy. Ngoài cửa phòng ngủ, ông Lâm Chu Niên đang liên tục gõ cửa.
"Con đến đây!" Cậu vội vã trả lời.
Sau đó cậu xuống giường, nhanh chóng ra mở cửa. Lâm Chu Niên đứng bên ngoài, sắc mặt nghiêm túc mà trầm trọng.
"Con có nghe thấy âm thanh chấn động ở bên ngoài không?"
"Chấn động vừa rồi ạ?" Lâm Thịnh lập tức phản ứng lại.
"Động đất sao??" Mặt cậu tái đi, lập tức định quay vào phòng thu dọn hành lý.
"Hai cơn chấn động liên tục rồi sau đó không thấy gì nữa, chắc không phải là động đất mà giống với thứ gì bị nổ hơn. Vả lại, quy mô cũng không nhỏ!" Lâm Chu Niên lắc đầu, gạt bỏ khả năng động đất.
"Hay cháy nổ ạ?" Lâm Thịnh lấy lại tinh thần. Nếu là động đất thì phải rung chuyển liên tục không ngừng, chứ không phải chỉ một hai lần.
Lúc này Cố Uyển Thu cũng choàng áo khoác đi đến.
"Vừa rồi sợ thật, mẹ đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác như tim muốn rớt ra ngoài luôn ấy. Bây giờ tim vẫn đập thình thịch đây này."
Lâm Chu Niên đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm xa xa nhưng chẳng thể thấy gì cả.
"Không phải động đất là được rồi. Cứ chờ thêm một chốc xem sao, nếu không có việc gì thì để sáng mai nói tiếp, chắc chắn trên thời sự sẽ đưa tin thôi. Đến lúc đó xem thì biết ngay."
Lâm Thịnh gật đầu, suy đoán của cha như vậy là hoàn toàn bình thường. Kiểu tiếng nổ thế này, chắc chắn sẽ có trên tin tức sáng mai. Đến lúc đó, báo chí và đài truyền hình khu vực sẽ đưa tin trực tiếp.
Cả nhà lại chờ thêm khoảng mười mấy phút, sau khi xác định không có biến cố nào nữa thì mới tách ra, trở về phòng ngủ tiếp.
Lâm Thịnh nằm lại trên giường, trong lòng trào dâng cảm giác mới lạ khó tả. Sống nhiều năm như vậy, đây là đêm đầu tiên cậu gặp chuyện này. Không biết vì sao, cậu lại liên tưởng tới giáo viên địa lý ở trường học bị bắt đi trước đó...
Trong thoáng chốc, những suy nghĩ lộn xộn cứ nườm nượp kéo vào đầu của cậu, làm thế nào cũng không ngủ được. Cậu lăn qua lăn lại trên giường mãi cho đến sáng, tiếng tivi từ phòng khách vang đến tận đây.
Bấy giờ cậu mới vội vã đứng dậy, thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Cậu vừa đi vào phòng khách liền thấy cha mình đang cầm điều khiển tivi, ngồi trên ghế sofa xem bản tin sáng sớm. Trên tivi, một cô gái tóc ngắn mặc âu phục trắng đang thông báo những tin tức địa phương mới nhất, biểu cảm trên gương mặt cô ta trông có vẻ nghiêm trọng.
"Theo tin tức mới nhất, khoảng bốn giờ sáng ngày hai mươi chín tháng Tư, tại vùng lân cận thành phố Fehrs, một nhà kho lớn chứa pháo hoa phát sinh sự cố, dẫn đến cháy nổ. Tính đến hiện tại, đã có mười một người tử vong, ba mươi hai người bị thương. Nguyên nhân của vụ nổ hiện vẫn đang được tiến hành điều tra…"
"Nhà kho pháo hoa bị cháy nổ sao?" Lâm Chu Niên nhíu mày: "Cơn chấn động lớn như vậy, thành phố Fehrs cách đây xa như thế mà nơi này cũng cảm nhận được, vậy thì phải nổ bao nhiêu pháo hoa cho đủ?"
Lâm Thịnh không nói gì. Bà Cố Uyển Thu thay quần áo đi làm, từ phòng ngủ đi đến.
"Thôi bỏ đi, không phải chỗ của chúng ta thì tốt rồi. Mau ăn sáng rồi đi làm, để tôi nấu cho hai cha con bát mì nhé."
Advertisement / Quảng cáo
"Tôi không ăn hành." Lâm Chu Niên vội nhắc.
"Con muốn ăn rau thơm!" Lâm Thịnh cũng nói một câu.
"Được rồi được rồi, hai ông tổ xin chờ cho một chút!" Cố Uyển Thu cười cười đi vào bếp, bắt đầu nấu nước nêm gia vị.
Lâm Thịnh ngồi kế bên cha mình, cùng xem tin tức địa phương. Điều khiến cậu nghi ngờ là trên tivi chỉ đưa có đúng một câu về vụ việc cháy nổ này, sau đó là đoạn phim quay lại bầu trời đêm qua như bị thiêu đốt. Rồi ngay sau đó thì chuyển qua tin tức khác.
Điều này mang đến cho người xem một cảm giác rất hụt hẫng, tựa như nó không hề quan trọng.
"Chắc chắn chết không ít người, nếu không sẽ không qua loa như vậy." Ông Lâm Chu Niên lấy một điếu thuốc ra, cầm xoay xoay trong tay chứ không hút. Ông không hút thuốc ở trong nhà, mặc dù đã nghiện thuốc hơn mười năm.
"Lát nữa con lên mạng xem xem, chắc là sẽ biết thêm chút ít thông tin." Lâm Thịnh trầm giọng nói.
"Cũng phải, trên mạng tự do hơn nhiều, bọn họ cũng không quản chặt." Lâm Chu Niên cười cười: "Thôi không quan tâm việc này nữa, dù trời sập xuống cũng sẽ có thứ đỡ thôi. Nói chứ dạo này tình hình học tập của con như thế nào rồi?"
- ----
Bình luận facebook