Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-70
Chương 70: Tài nguyên (1)
Nhân viên tuần tra bến cảng, đây là một công việc có mức lương khá tốt, những người bình thường không có quan hệ thì đừng mơ sẽ giành được một suất trong danh sách này.
Câu lạc bộ của bọn họ cũng nhờ có Hạ Nhân ở đó, nên mới có thể dùng quan hệ giành được một vài vị trí nhất định trong danh sách. Thông thường, những việc tuần tra này đều được chia cho các bang phái có thế lực tại khu Hắc Thủy.
Chủ yếu cũng bởi vì, với thế lực của các bang phái, chia ra quản lý nơi bến cảng hỗn tạp này đỡ phải tốn công tốn sức nhiều. Dù sao bọn họ cũng là các tay anh chị có máu mặt sinh tồn qua những trận đấu đá phân tranh, những thứ họ hiểu biết cũng rộng hơn nhiều so với đám người bình thường.
Sư đệ mà Saru nhắc tới là một cậu thiếu niên cao lớn có mái tóc đỏ. Sáng Chủ nhật, cậu ta đến câu lạc bộ từ sớm, chủ yếu để được gia nhập chính thức vào câu lạc bộ Thiết Quyền trước sự chứng kiến của những hội viên chủ chốt.
Bởi vì gần đây số lượng hội viên gia nhập ngày một đông, nên câu lạc bộ của họ cũng đang từng bước thực hiện chính quy hóa.
Vì vậy, Lâm Thịnh đã dốc hết sức tự mình lập ra bảng nội quy gồm mười sáu điều cho tất cả thành viên câu lạc bộ. Sau đó đem dán ở cửa ra vào.
Mười sáu điều nội quy này đã gây ra sự bất đồng ý kiến của một bộ phận lớn những người trong câu lạc bộ. Không ít người trong số họ cho rằng, mình đã từng góp sức trong chuyện của chị họ Lâm Thịnh, cậu làm như vậy là muốn trở mặt, muốn qua cầu rút ván.
Nhưng bởi vì cả bốn người Hạ Nhân, Russell, Madiel và Saru đều hết sức ủng hộ, vậy nên cuối cùng quy định chung của câu lạc bộ vẫn được ban hành. Chỉ là bầu không khí tràn ngập bất mãn vốn đã nhen nhóm trong nội bộ câu lạc bộ bấy lâu, nay lại càng thể hiện rõ hơn.
Advertisement / Quảng cáo
Đến lúc chập tối, lấy lý do sư đệ của mình vừa mới gia nhập câu lạc bộ, Saru mời cả nhóm Lâm Thịnh đến nhà hàng lẩu gần đó, chuẩn bị đánh chén một bữa no nê.
"Thầy Lâm, quy định mới có phải hơi nhiều không? Bây giờ anh em đều ý kiến lắm đó." Russell ngồi trên ghế trong quán lẩu, cau mày có vẻ như không biết làm sao.
Hạ Nhân ngồi gần cửa sổ, hai tay chống má ngắm nhìn cảnh đêm phía ngoài. Madiel và Saru đều cúi đầu, ngán ngẩm tự dầm quả ớt trong bát nước chấm chơi.
Lâm Thịnh nhìn liếc qua ba người. Bọn họ đã ở chung lâu như vậy, cũng xem như là bạn bè thân thiết. Tất nhiên cậu cũng nhìn ra những thắc mắc, nghi vấn chất chứa trong lòng cả ba.
"Mười sáu điều nội quy tôi đặt ra này cũng nhằm để cho câu lạc bộ có nền móng vững chắc, lấy đà phát triển trong tương lai, không thể thay đổi." Lâm Thịnh khẽ lắc đầu.
"Người trong câu lạc bộ giúp đỡ nhau, đủ nhân - nghĩa - lễ - trí - tín, trong lúc giao tranh không được hãm hại các hội viên khác… Những điều này đều là những yêu cầu đạo đức cơ bản nhất. Như vậy thì có gì sai?"
Russell cười khổ. Trong cả nhóm, cậu là người ngay thẳng không sợ đắc tội ai nhất, bởi vậy cậu mới tự mình lên tiếng góp ý với Lâm Thịnh.
"Cũng không phải sai, nhưng chúng ta chỉ là một câu lạc bộ, không phải giáo phái tôn giáo gì cả, có thực sự bắt buộc phải làm thế hay không? Nghiêm ngặt như vậy thì mọi người còn có thể chơi cái mẹ gì được. Không ai chịu đến nữa đâu."
"Mấy cô mấy cậu không cảm thấy, thành viên của chúng ta quá tạp nham sao?" Ngón tay Lâm Thịnh gõ nhẹ lên mặt bàn, nét mặt đã trở nên lạnh tanh.
"Tạp nham?" Gương mặt Russell bắt đầu biến sắc.
Động tác của ba người còn lại cũng ngừng lại, hiển nhiên là họ đã chuyển sự tập trung và chú ý sang hai người bên này.
"Chúng ta cần có một lực lượng càng đoàn kết hơn." Lâm Thịnh bình thản tiếp lời: "Như thế mới có thể làm nên chuyện. Khi mọi người có thể liên kết một cách bền chặt, thân thiết, chúng ta sẽ xây dựng được một tập thể lớn mạnh."
"Chúng ta cứ như bây giờ không được à? Không phải vẫn là giống với những gì thầy mới nói hay sao?" Russell hơi khó hiểu.
"Không giống... Hiện tại chẳng qua cũng chỉ là chơi đùa nhất thời thôi, mọi người muốn chơi thì sẽ tới, không chơi nữa sẽ rút. Nếu thực sự muốn tất cả dốc toàn lực ra thì chắc chắn vẫn sẽ có người không bằng lòng bỏ sức." Ngón tay Lâm Thịnh đã ngừng gõ: "Như vậy không tốt."
"Nhưng chúng ta vốn chỉ là một câu lạc bộ..." Russell kinh ngạc thốt lên.
"Chúng ta đã không chỉ đơn thuần là một câu lạc bộ nữa rồi..." Lâm Thịnh bình tĩnh đáp lời.
Cậu hiểu rất rõ, để thuyết phục những cô chiêu cậu ấm này thực sự rất khó khăn, nhưng đây là một bước đi bắt buộc, bởi vì câu lạc bộ rất cần sức mạnh của tất cả mọi người.
Chỉ có tập trung toàn bộ sức ảnh hưởng của mọi người lại thì mới có thể hợp thành một "con quái vật khổng lồ", mới có thể thực sự để cậu sử dụng và phục vụ cho toàn bộ hội viên trong câu lạc bộ. Đây cũng không phải băng nhóm xã hội đen, chỉ đơn thuần là một nhóm mấy người đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.
"Vậy thì sao? Thầy Lâm, bọn em chỉ là học sinh bình thường, có lẽ trong nhà có một ít tiền, có thêm một ít quyền lực, nhưng lại hoàn toàn không đủ năng lực để mơ tới những thứ xa hơn, để đạt tới tiêu chuẩn quá cao. Chúng ta vẫn nên tự lượng sức mình thì hơn." Hạ Nhân không nhịn được nữa bèn mở miệng nói.
"Bởi thế cho nên, tôi đã dự định thành lập một nhóm giúp đỡ nhau trong câu lạc bộ, là một nhóm thực sự có thể hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau." Lâm Thịnh mỉm cười đáp.
Nhìn thấy sự kinh ngạc ánh lên trong đôi mắt những người còn lại, cậu tiếp tục nói: "Nhóm này sẽ chỉ kết nạp những thành viên thật sự xứng đáng, những người thực sự bằng lòng dốc sức hỗ trợ cho nhau trong câu lạc bộ. Chỉ cần chất, không cần lượng."
Advertisement / Quảng cáo
"Em xin lỗi, nhưng thầy Lâm à, em nghĩ điều này hoàn toàn không thực tế chút nào." Madiel là người thứ nhất lắc đầu, đứng lên.
Từ trước tới nay, tuy rằng cậu rất thật thà nhưng vẫn có chính kiến riêng của mình. Cảm giác ban đầu của cậu với Lâm Thịnh là sự tôn trọng.
Một là vì Lâm Thịnh là người am hiểu kiếm thuật khiến người ta có cảm giác sợ hãi; hai là vì nhân cách của cậu: biết chừng mực, không kiêu căng, không siểm nịnh, khiến cho người ta cảm thấy rất kính nể.
Nhưng, cũng chỉ vậy mà thôi.
Trong mắt cậu ta, Lâm Thịnh cũng chỉ là một thầy dạy kiếm thuật, mọi người đề bạt Lâm Thịnh là bởi kiếm thuật của cậu cũng tương đối tốt, có thể trở thành sợi dây liên kết tất cả với nhau. Chứ không phải vì Lâm Thịnh thực sự có đủ tư cách lãnh đạo tất cả mọi người.
Thực ra sau khi bị Lâm Thịnh áp đặt, đưa ra mười sáu điều nội quy, cậu cũng cảm thấy cực kỳ bất mãn với chuyện này, nhưng vì ngại phần tình cảm lúc trước nên chưa muốn phản đối ngay lập tức.
Lần này họ để Russell thay mặt tất cả nêu ý kiến cũng vì nguyên nhân ấy. Xét theo một khía cạnh nào đó, tiếng nói của Russell cũng có thể đại diện cho tâm trạng, thái độ chung của tất cả mọi người.
"Còn ba cô cậu thì sao?" Lâm Thịnh cũng đã liệu trước việc này, mặt không đổi sắc đưa ra câu hỏi.
Hạ Nhân yên lặng, cuối cùng cũng lắc đầu.
"Chúng ta thực sự đang ngày càng bước sâu vào con đường với những mối nguy hiểm rình rập. Nếu không cẩn thận để xảy ra chuyện gì thì... Vậy nên, em đành xin lỗi..." Cô cúi đầu không nói thêm lời nào.
Cả Madiel và Hạ Nhân đều đã từ chối rồi.
Còn lại Russell và Saru vẫn tiếp tục giữ im lặng.
"Thầy Lâm... Thực sự không cần thiết phải vậy mà... Chẳng phải từ trước đến giờ mọi người ở cạnh nhau thế này vẫn rất tốt đấy ư?" Russell khó nhọc lên tiếng.
Nhìn vào sắc mặt lạnh lùng, bình thản của Lâm Thịnh, không hiểu sao cậu bỗng thấy thật xa lạ.
Cậu vẫn luôn là người ủng hộ Lâm Thịnh nhất, không phải chỉ bởi cậu là người đã đưa Lâm Thịnh tới gia nhập trung tâm Cương Lân, mà còn bởi cậu thực sự hâm mộ, khâm phục sự mạnh mẽ và kỹ năng thực chiến dồi dào của Lâm Thịnh. Đúng vậy, Lâm Thịnh trong mắt cậu là một thần tượng tỏa ánh hào quang lấp lánh.
Nhưng bây giờ…
Cậu nhìn những người bạn thân thiết ngồi bên cạnh, Hạ Nhân và Madiel là những người bạn tốt nhất, lớn lên bên cậu từ nhỏ. Hiện tại, cả hai đều đã đứng về phía đối lập với thần tượng của cậu.
Bây giờ cũng đã đến lúc cậu đưa ra lựa chọn rồi.
"Russell, gia đình cậu sẽ không đồng ý để cậu đi gây chuyện đâu." Hạ Nhân lên tiếng nhắc nhở.
Trong mắt cô, Lâm Thịnh đã không đơn thuần chỉ là một giáo viên dạy kiếm thuật như trước nữa. Từ sâu trong ánh mắt của Lâm Thịnh, cô đã cảm nhận được một loại cảm xúc phức tạp khác.
Russell ngó sang hai người bạn thân, rồi lại quay sang nhìn vào mắt Lâm Thịnh, sau đó cúi đầu. Saru bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Advertisement / Quảng cáo
"Tôi đứng về phía thầy Lâm!" Giọng cậu ta vững vàng như đá tảng, quả quyết lạ thường.
"Saru, cậu?!" Trên mặt của Madiel hiện rõ vẻ kinh ngạc và sửng sốt, cậu nhìn sang gương mặt đầy quả quyết của Saru.
Saru lười đáp lại cậu.
Ở trong câu lạc bộ này, Lâm Thịnh là người duy nhất cậu ta hoàn toàn tin phục, còn những người khác thì cũng chỉ thế mà thôi. Nếu không có Lâm Thịnh, những người đang ngồi trước mặt này sớm đã bị cậu ta đánh đến cha mẹ nhận không ra rồi.
"Được, nếu đã sớm nói rõ rồi, tên trong danh sách đội tuần tra là do tôi dùng quan hệ kiếm được, những suất này nhất định tôi sẽ không giao cho hai người nữa." Giọng nói của Hạ Nhân rất trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng, chắc nịch.
Trực giác của cô đưa ra cảnh báo, Lâm Thịnh đang ngày một tiến sát tới bờ vực nguy hiểm. Cô hoàn toàn không muốn nhúng tay vào nữa.
Có đôi khi, cứ tiến thêm một bước rồi lại một bước, cho đến tận khi thất bại thì hậu quả của nó, cô hoàn toàn gánh không nổi.
- ----
Nhân viên tuần tra bến cảng, đây là một công việc có mức lương khá tốt, những người bình thường không có quan hệ thì đừng mơ sẽ giành được một suất trong danh sách này.
Câu lạc bộ của bọn họ cũng nhờ có Hạ Nhân ở đó, nên mới có thể dùng quan hệ giành được một vài vị trí nhất định trong danh sách. Thông thường, những việc tuần tra này đều được chia cho các bang phái có thế lực tại khu Hắc Thủy.
Chủ yếu cũng bởi vì, với thế lực của các bang phái, chia ra quản lý nơi bến cảng hỗn tạp này đỡ phải tốn công tốn sức nhiều. Dù sao bọn họ cũng là các tay anh chị có máu mặt sinh tồn qua những trận đấu đá phân tranh, những thứ họ hiểu biết cũng rộng hơn nhiều so với đám người bình thường.
Sư đệ mà Saru nhắc tới là một cậu thiếu niên cao lớn có mái tóc đỏ. Sáng Chủ nhật, cậu ta đến câu lạc bộ từ sớm, chủ yếu để được gia nhập chính thức vào câu lạc bộ Thiết Quyền trước sự chứng kiến của những hội viên chủ chốt.
Bởi vì gần đây số lượng hội viên gia nhập ngày một đông, nên câu lạc bộ của họ cũng đang từng bước thực hiện chính quy hóa.
Vì vậy, Lâm Thịnh đã dốc hết sức tự mình lập ra bảng nội quy gồm mười sáu điều cho tất cả thành viên câu lạc bộ. Sau đó đem dán ở cửa ra vào.
Mười sáu điều nội quy này đã gây ra sự bất đồng ý kiến của một bộ phận lớn những người trong câu lạc bộ. Không ít người trong số họ cho rằng, mình đã từng góp sức trong chuyện của chị họ Lâm Thịnh, cậu làm như vậy là muốn trở mặt, muốn qua cầu rút ván.
Nhưng bởi vì cả bốn người Hạ Nhân, Russell, Madiel và Saru đều hết sức ủng hộ, vậy nên cuối cùng quy định chung của câu lạc bộ vẫn được ban hành. Chỉ là bầu không khí tràn ngập bất mãn vốn đã nhen nhóm trong nội bộ câu lạc bộ bấy lâu, nay lại càng thể hiện rõ hơn.
Advertisement / Quảng cáo
Đến lúc chập tối, lấy lý do sư đệ của mình vừa mới gia nhập câu lạc bộ, Saru mời cả nhóm Lâm Thịnh đến nhà hàng lẩu gần đó, chuẩn bị đánh chén một bữa no nê.
"Thầy Lâm, quy định mới có phải hơi nhiều không? Bây giờ anh em đều ý kiến lắm đó." Russell ngồi trên ghế trong quán lẩu, cau mày có vẻ như không biết làm sao.
Hạ Nhân ngồi gần cửa sổ, hai tay chống má ngắm nhìn cảnh đêm phía ngoài. Madiel và Saru đều cúi đầu, ngán ngẩm tự dầm quả ớt trong bát nước chấm chơi.
Lâm Thịnh nhìn liếc qua ba người. Bọn họ đã ở chung lâu như vậy, cũng xem như là bạn bè thân thiết. Tất nhiên cậu cũng nhìn ra những thắc mắc, nghi vấn chất chứa trong lòng cả ba.
"Mười sáu điều nội quy tôi đặt ra này cũng nhằm để cho câu lạc bộ có nền móng vững chắc, lấy đà phát triển trong tương lai, không thể thay đổi." Lâm Thịnh khẽ lắc đầu.
"Người trong câu lạc bộ giúp đỡ nhau, đủ nhân - nghĩa - lễ - trí - tín, trong lúc giao tranh không được hãm hại các hội viên khác… Những điều này đều là những yêu cầu đạo đức cơ bản nhất. Như vậy thì có gì sai?"
Russell cười khổ. Trong cả nhóm, cậu là người ngay thẳng không sợ đắc tội ai nhất, bởi vậy cậu mới tự mình lên tiếng góp ý với Lâm Thịnh.
"Cũng không phải sai, nhưng chúng ta chỉ là một câu lạc bộ, không phải giáo phái tôn giáo gì cả, có thực sự bắt buộc phải làm thế hay không? Nghiêm ngặt như vậy thì mọi người còn có thể chơi cái mẹ gì được. Không ai chịu đến nữa đâu."
"Mấy cô mấy cậu không cảm thấy, thành viên của chúng ta quá tạp nham sao?" Ngón tay Lâm Thịnh gõ nhẹ lên mặt bàn, nét mặt đã trở nên lạnh tanh.
"Tạp nham?" Gương mặt Russell bắt đầu biến sắc.
Động tác của ba người còn lại cũng ngừng lại, hiển nhiên là họ đã chuyển sự tập trung và chú ý sang hai người bên này.
"Chúng ta cần có một lực lượng càng đoàn kết hơn." Lâm Thịnh bình thản tiếp lời: "Như thế mới có thể làm nên chuyện. Khi mọi người có thể liên kết một cách bền chặt, thân thiết, chúng ta sẽ xây dựng được một tập thể lớn mạnh."
"Chúng ta cứ như bây giờ không được à? Không phải vẫn là giống với những gì thầy mới nói hay sao?" Russell hơi khó hiểu.
"Không giống... Hiện tại chẳng qua cũng chỉ là chơi đùa nhất thời thôi, mọi người muốn chơi thì sẽ tới, không chơi nữa sẽ rút. Nếu thực sự muốn tất cả dốc toàn lực ra thì chắc chắn vẫn sẽ có người không bằng lòng bỏ sức." Ngón tay Lâm Thịnh đã ngừng gõ: "Như vậy không tốt."
"Nhưng chúng ta vốn chỉ là một câu lạc bộ..." Russell kinh ngạc thốt lên.
"Chúng ta đã không chỉ đơn thuần là một câu lạc bộ nữa rồi..." Lâm Thịnh bình tĩnh đáp lời.
Cậu hiểu rất rõ, để thuyết phục những cô chiêu cậu ấm này thực sự rất khó khăn, nhưng đây là một bước đi bắt buộc, bởi vì câu lạc bộ rất cần sức mạnh của tất cả mọi người.
Chỉ có tập trung toàn bộ sức ảnh hưởng của mọi người lại thì mới có thể hợp thành một "con quái vật khổng lồ", mới có thể thực sự để cậu sử dụng và phục vụ cho toàn bộ hội viên trong câu lạc bộ. Đây cũng không phải băng nhóm xã hội đen, chỉ đơn thuần là một nhóm mấy người đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.
"Vậy thì sao? Thầy Lâm, bọn em chỉ là học sinh bình thường, có lẽ trong nhà có một ít tiền, có thêm một ít quyền lực, nhưng lại hoàn toàn không đủ năng lực để mơ tới những thứ xa hơn, để đạt tới tiêu chuẩn quá cao. Chúng ta vẫn nên tự lượng sức mình thì hơn." Hạ Nhân không nhịn được nữa bèn mở miệng nói.
"Bởi thế cho nên, tôi đã dự định thành lập một nhóm giúp đỡ nhau trong câu lạc bộ, là một nhóm thực sự có thể hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau." Lâm Thịnh mỉm cười đáp.
Nhìn thấy sự kinh ngạc ánh lên trong đôi mắt những người còn lại, cậu tiếp tục nói: "Nhóm này sẽ chỉ kết nạp những thành viên thật sự xứng đáng, những người thực sự bằng lòng dốc sức hỗ trợ cho nhau trong câu lạc bộ. Chỉ cần chất, không cần lượng."
Advertisement / Quảng cáo
"Em xin lỗi, nhưng thầy Lâm à, em nghĩ điều này hoàn toàn không thực tế chút nào." Madiel là người thứ nhất lắc đầu, đứng lên.
Từ trước tới nay, tuy rằng cậu rất thật thà nhưng vẫn có chính kiến riêng của mình. Cảm giác ban đầu của cậu với Lâm Thịnh là sự tôn trọng.
Một là vì Lâm Thịnh là người am hiểu kiếm thuật khiến người ta có cảm giác sợ hãi; hai là vì nhân cách của cậu: biết chừng mực, không kiêu căng, không siểm nịnh, khiến cho người ta cảm thấy rất kính nể.
Nhưng, cũng chỉ vậy mà thôi.
Trong mắt cậu ta, Lâm Thịnh cũng chỉ là một thầy dạy kiếm thuật, mọi người đề bạt Lâm Thịnh là bởi kiếm thuật của cậu cũng tương đối tốt, có thể trở thành sợi dây liên kết tất cả với nhau. Chứ không phải vì Lâm Thịnh thực sự có đủ tư cách lãnh đạo tất cả mọi người.
Thực ra sau khi bị Lâm Thịnh áp đặt, đưa ra mười sáu điều nội quy, cậu cũng cảm thấy cực kỳ bất mãn với chuyện này, nhưng vì ngại phần tình cảm lúc trước nên chưa muốn phản đối ngay lập tức.
Lần này họ để Russell thay mặt tất cả nêu ý kiến cũng vì nguyên nhân ấy. Xét theo một khía cạnh nào đó, tiếng nói của Russell cũng có thể đại diện cho tâm trạng, thái độ chung của tất cả mọi người.
"Còn ba cô cậu thì sao?" Lâm Thịnh cũng đã liệu trước việc này, mặt không đổi sắc đưa ra câu hỏi.
Hạ Nhân yên lặng, cuối cùng cũng lắc đầu.
"Chúng ta thực sự đang ngày càng bước sâu vào con đường với những mối nguy hiểm rình rập. Nếu không cẩn thận để xảy ra chuyện gì thì... Vậy nên, em đành xin lỗi..." Cô cúi đầu không nói thêm lời nào.
Cả Madiel và Hạ Nhân đều đã từ chối rồi.
Còn lại Russell và Saru vẫn tiếp tục giữ im lặng.
"Thầy Lâm... Thực sự không cần thiết phải vậy mà... Chẳng phải từ trước đến giờ mọi người ở cạnh nhau thế này vẫn rất tốt đấy ư?" Russell khó nhọc lên tiếng.
Nhìn vào sắc mặt lạnh lùng, bình thản của Lâm Thịnh, không hiểu sao cậu bỗng thấy thật xa lạ.
Cậu vẫn luôn là người ủng hộ Lâm Thịnh nhất, không phải chỉ bởi cậu là người đã đưa Lâm Thịnh tới gia nhập trung tâm Cương Lân, mà còn bởi cậu thực sự hâm mộ, khâm phục sự mạnh mẽ và kỹ năng thực chiến dồi dào của Lâm Thịnh. Đúng vậy, Lâm Thịnh trong mắt cậu là một thần tượng tỏa ánh hào quang lấp lánh.
Nhưng bây giờ…
Cậu nhìn những người bạn thân thiết ngồi bên cạnh, Hạ Nhân và Madiel là những người bạn tốt nhất, lớn lên bên cậu từ nhỏ. Hiện tại, cả hai đều đã đứng về phía đối lập với thần tượng của cậu.
Bây giờ cũng đã đến lúc cậu đưa ra lựa chọn rồi.
"Russell, gia đình cậu sẽ không đồng ý để cậu đi gây chuyện đâu." Hạ Nhân lên tiếng nhắc nhở.
Trong mắt cô, Lâm Thịnh đã không đơn thuần chỉ là một giáo viên dạy kiếm thuật như trước nữa. Từ sâu trong ánh mắt của Lâm Thịnh, cô đã cảm nhận được một loại cảm xúc phức tạp khác.
Russell ngó sang hai người bạn thân, rồi lại quay sang nhìn vào mắt Lâm Thịnh, sau đó cúi đầu. Saru bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.
Advertisement / Quảng cáo
"Tôi đứng về phía thầy Lâm!" Giọng cậu ta vững vàng như đá tảng, quả quyết lạ thường.
"Saru, cậu?!" Trên mặt của Madiel hiện rõ vẻ kinh ngạc và sửng sốt, cậu nhìn sang gương mặt đầy quả quyết của Saru.
Saru lười đáp lại cậu.
Ở trong câu lạc bộ này, Lâm Thịnh là người duy nhất cậu ta hoàn toàn tin phục, còn những người khác thì cũng chỉ thế mà thôi. Nếu không có Lâm Thịnh, những người đang ngồi trước mặt này sớm đã bị cậu ta đánh đến cha mẹ nhận không ra rồi.
"Được, nếu đã sớm nói rõ rồi, tên trong danh sách đội tuần tra là do tôi dùng quan hệ kiếm được, những suất này nhất định tôi sẽ không giao cho hai người nữa." Giọng nói của Hạ Nhân rất trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng, chắc nịch.
Trực giác của cô đưa ra cảnh báo, Lâm Thịnh đang ngày một tiến sát tới bờ vực nguy hiểm. Cô hoàn toàn không muốn nhúng tay vào nữa.
Có đôi khi, cứ tiến thêm một bước rồi lại một bước, cho đến tận khi thất bại thì hậu quả của nó, cô hoàn toàn gánh không nổi.
- ----
Bình luận facebook