Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-79
Chương 79: Ngưng tụ (1)
Tuy không thể sử dụng thuật Thánh Tẩy, nhưng nó lại mang đến cho Lâm Thịnh một linh cảm mới mẻ. Xuất phát điểm của linh cảm này lại đến từ Hôi Ấn.
"Hôi Ấn của Thánh điện không thể được truyền thừa thông qua bất cứ hình thức nào ngoại trừ trên sách. Mà Hôi Ấn có một phương diện rất đặc thù, đó là lúc người tu hành học Hôi Ấn ở nơi nào khác ngoài Thánh điển truyền thừa, thì người tu hành phải đối diện với Hôi Ấn nhiều lần, miệt mài lặp đi lặp lại, cực khổ tu luyện minh tưởng, mới có thể tự mình phá vỡ giới hạn của bản thân. Tuy vậy, Hôi Ấn được khắc bên ngoài Thánh điển thường chỉ có thể sử dụng duy nhất một lần. Đây cũng trở thành điểm mấu chốt giải thích lý do vì sao Thánh điện ảnh hưởng lên các kỵ sĩ Thánh điện."
"Mặt khác, muốn đoạt được năng lực Hôi Ấn, phải đáp ứng thêm một điều kiện nữa, đó là phải có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ. Như vậy, chẳng phải mình có thể lợi dụng điểm này để kiểm soát tất cả những cao thủ nắm giữ Hôi Ấn muốn đột phá giới hạn ư?"
Những thông tin này đã giúp Lâm Thịnh nhanh chóng hoàn thiện thêm suy nghĩ trong đầu mình, tìm ra phương pháp cốt lõi để gây dựng hội Thiết Quyền.
Còn về nghi thức Thệ Ước thì phải đợi sau khi cậu thực sự đột phá lên được cấp ba mới có thể sử dụng. Cũng may, vật phẩm cần chuẩn bị cho nghi thức này không quá cao sang, quý hiếm. Điều này cũng an ủi cậu đôi chút. Vậy nên Lâm Thịnh vừa có thể an tâm ở nhà minh tưởng, vừa có thể ngày ngày đến khu Hắc Thủy theo dõi tiến độ của bên Saru.
Đúng như cậu đã suy đoán từ trước, người trong câu lạc bộ không một ai bằng lòng tham gia, đối với chuyện này thì cậu cũng thấu hiểu.
Một phần là do danh tiếng của cậu chưa đủ, ngoài ra cũng một phần là do cậu cố ý làm thế.
Advertisement / Quảng cáo
Tuy rằng thế lực và sức ảnh hưởng của câu lạc bộ khá tốt, nhưng nếu thực sự gặp phải chuyện phiền phức thì mấy thành viên trong câu lạc bộ lại không chịu nổi áp lực. Cậu cần một đội ngũ có khả năng chịu được áp lực lớn, có thể giúp đỡ, bảo vệ cậu khỏi tình hình càng lúc càng bất ổn hiện nay, cũng như bảo vệ người nhà và bạn bè cậu.
Bởi vậy Lâm Thịnh cố ý áp đặt mười sáu điều nội quy, xem như cho người trong câu lạc bộ một lý do, cũng là cho chính mình một lý do vì sao phải bắt đầu lại từ con số không.
Dĩ nhiên, nếu là thành viên cực kỳ tin tưởng cậu giống như Saru thì cậu cũng không ngần ngại thu nhận người đó. Mọi thứ đều thuận lợi đi đúng hướng, nhờ có Saru và sư đệ của cậu ta chạy đôn chạy đáo, hội Thiết Quyền mới nhanh chóng thu nạp được một vài nhân viên ba không* ở khu Hắc Thủy.
(*) Có nhiều cách hiểu song theo cách đơn giản là chỉ người không có một thứ gì. Trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, khi nhắc đến "nhân viên ba không" chủ yếu hàm chứa sự chế giễu, chê bai, không có ý tốt.
Tuy mấy người nhân viên ba không này không mang lại tác dụng gì to lớn, lại còn phải bỏ tiền ra bao nuôi họ, nhưng ít nhất có thể củng cố chút thanh thế. Lâm Thịnh dứt khoát thành lập một công ty bảo vệ nhỏ ở khu Hắc Thủy, để Saru mang theo mấy nhân viên ba không kia đến bảo vệ an ninh của các cửa hàng ở khu vực đó. Thỉnh thoảng họ sẽ giúp đỡ mấy việc vận chuyển, cũng coi như là có ích một chút, không gây ra tổn thất lớn lắm.
Mấy ngày này, ở trong giấc mơ cậu cũng chẳng nhàn rỗi mà tiếp tục cố gắng, nỗ lực rèn luyện minh tưởng hơn nữa. Bởi vì cậu đã phát hiện, trong giấc mơ gần đây, thời gian so với hiện thực đã chậm hơn rất rất nhiều.
Có nhiều khi Lâm Thịnh ở Thánh điện trong mơ minh tưởng được mười lần, nhưng khi tỉnh lại thì trong thực tế cũng mới chỉ trôi qua một tiếng. Trong khi đó, ở hiện thực, mỗi lần cậu minh tưởng mười lần thì đều cần ít nhất là ba tiếng.
Sự khác biệt lớn giữa hai tuyến thời gian khiến cho Lâm Thịnh vô cùng mừng rỡ, bởi cậu vốn cũng đang thiếu thời gian luyện tập các loại kỹ xảo chiến đấu trong ký ức.
Bây giờ, sau khi phát hiện được sự chênh lệch thời gian này, cậu đã chọn ngay được địa điểm luyện tập thích hợp hơn cả. Đặc biệt trong những mảnh vụn ký ức mới lấy được từ chỗ Thánh giáo sĩ có một lượng lớn kiến thức về Thần bí học, cậu thực sự cần một khoảng thời gian kha khá để hấp thụ được hoàn toàn những thứ này.
Sau khi giết chết Thánh giáo sĩ, Lâm Thịnh không tiếp tục thăm dò tòa thành nữa mà tạm dừng lại ở tiến độ này.
Cậu đã quyết định, trước khi tiêu hóa hoàn toàn những ký ức đã hấp thụ cậu tuyệt đối không tiếp tục tiến thêm nữa. Các mảnh vụn ký ức của Khiên Thánh Tàn Bạo lúc trước và Thánh giáo sĩ khiến cậu quá đau đớn, cảm giác như không thể nào tiêu hóa cho bằng hết những tri thức hỗn độn ấy.
Cậu không sợ mình không thể chiến thẳng kẻ địch, chỉ sợ lượng ký ức hấp thụ được sau khi kẻ địch chết quá nhiều khiến đầu cậu muốn nổ tung.
...
Một tuần sau tại bến xe đường dài ở Hoài Sa.
Lâm Thịnh và cha mình đang đứng ở lối ra của bến xe, chờ khách trong xe xuống. Nơi này đông đúc và hỗn tạp vô cùng, các hành khách với đủ loại hành lý lớn nhỏ trên lưng đứng rải rác ở khắp nơi.
Trên mặt đất, các loại khăn giấy, rác thải xả ra ngập tràn. Khu vực ghế nghỉ không ít người ngang nhiên nằm ngủ, thậm chí có người còn một mình chiếm hết cả bốn cái ghế.
Sáng sớm, Lâm Thịnh đã bị cha đánh thức, kéo ra khỏi giường, vội vội vàng vàng chuẩn bị đón khách. Nghe nói người tới đây là bạn học cũ tốt nhất của cha cậu, bởi vì mang vác nhiều đồ nên Lâm Chu Niên đành gọi cả con trai đến cùng giúp người ta.
Nhưng điều khiến cho Lâm Thịnh cảm thấy hơi khó hiểu là, nếu chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè, cha cậu chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ lôi cả con trai đi giúp đỡ người đó.
Advertisement / Quảng cáo
Dù sao đi nữa, hiện tại cậu vẫn mang danh là học sinh lớp mười hai, thời gian và sức khỏe đều thực sự rất quý giá. Không chỉ thế, cha cậu còn thần thần bí bí, đặc biệt lôi Lâm Thịnh đi chọn quần áo chỉn chu trước.
Cha đã bắt cậu mặc vào chiếc áo jacket đen bình thường cậu quý nhất, đi đôi giày da mềm mại đắt nhất của cậu, lại còn dặn cậu phải cư xử lễ phép, nói năng cẩn thận, đường hoàng.
Lâm Thịnh ngán ngẩm đứng ở cửa ra bến xe, tay đặt trên thanh lan can kim loại, tựa vào đó nghỉ ngơi trong chốc lát. Cha cậu đứng cạnh cũng ăn mặc lịch sự, trang trọng, không ngừng giơ tay lên nhìn vào đồng hồ. Hai người đứng giữa đám đông đang chen chúc tới lui ở bến xe, trông dáng vẻ cũng khá nổi bật.
"Cha, người cha đón rốt cuộc là ai vậy, sao phải nhất quyết lôi con tới?" Lâm Thịnh ôm một bụng thắc mắc đi hỏi cha mình.
"Con hỏi nhiều thế làm gì? Người ta chỉ ghé ngang qua đây, cha muốn mời họ ăn một bữa, sau đó sẽ đưa đến khách sạn. Chỉ ăn một bữa cơm không tốn bao nhiêu thời gian của con đâu, không cần lo." Lâm Chu Niên xua xua tay đáp lại.
"Nhưng mà..." Lâm Thịnh còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Lâm Chu Niên ngắt lời.
"Đợi chút nữa con sẽ biết, chẳng lẽ cha lại đi làm mấy điều vô ích sao?"
"..." Lâm Thịnh thở dài, không nói nữa.
Một lúc sau, ba chiếc ôtô đường dài chầm chậm lăn bánh vào bến. Trong đó, chiếc xe trắng ở giữa chầm chậm tiến vào rồi dừng lại, cửa xe lập tức mở ra. Cả đoàn hành khách nối đuôi nhau bước xuống, đứng cạnh cửa xe chờ lấy hành lý.
"Đi theo cha!" Hai mắt Lâm Chu Niên sáng ngời, vỗ nhẹ Lâm Thịnh rồi nhanh chóng đi qua đó.
Lâm Thịnh thực sự chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo sau. Cậu vốn đang vất vả minh tưởng trong mơ, sắp xong rồi thì lại bị cha mình đánh thức làm gián đoạn hết cả. Cậu còn tưởng là có việc gì quan trọng lắm, ai dè là đi đón khách...
Hai cha con nhanh chóng tiến đến gần xe, còn chưa tới nơi, Lâm Chu Niên đã giơ hai tay lên khua loạn xạ.
"Ông Ngô! Bên này! Bên này!"
Chen giữa hành khách của đoàn xe là một nhà bốn người, hai vợ chồng trung niên ăn mặc cũng khá sang trọng, dẫn theo con gái và con trai bước xuống, từ xa đã thấy được Lâm Chu Niên.
"Ông Lâm! Ông đến thật đấy à!" Người đàn ông trung niên cười vang, sau đó chủ động đến gần, ôm chầm lấy Lâm Chu Niên.
Người đàn ông này có bộ lông mày đen rậm rạp, khuôn mặt vuông chữ điền, thoạt nhìn cũng khá nghiêm nghị, ngay cả lúc tươi cười cũng khiến người đối diện cảm thấy hơi áp lực, chắc là ông đã từng đi lính.
Người phụ nữ đứng cạnh ông khá đẫy đà, trên người đeo đủ nhẫn vàng, bông tai vàng, trông quê một cục. Thế nhưng váy ren đen bà đang mặc cùng với cánh tay trắng như tuyết để lộ ra lại khiến người ta có cảm giác bà đang cố bắt chước phong thái của một vị phu nhân.
Lâm Chu Niên cười cười nói nói, đến bắt chuyện cùng bà ấy, ánh mắt lập tức chuyển sang cô con gái đang đứng phía sau hai người.
Advertisement / Quảng cáo
"Đằng sau là con gái và con trai của hai người đấy à?"
"Phải rồi, tới đây nào, cho lũ trẻ làm quen nhau một chút." Người đàn ông trung niên kéo con trai và con gái lại.
"Đây là con gái tôi Ngô Mạn Văn và con trai Ngô Tông."
Lâm Chu Niên bên này cũng kéo Lâm Thịnh sang.
"Đây là con trai tôi Lâm Thịnh, đang học lớp mười hai."
"Lớp mười hai à, vậy chắc là bận rộn lắm. Con gái bọn tôi thì mới học lớp mười một nhưng cũng sắp rồi." Người đàn ông cười nói.
- ---
Tuy không thể sử dụng thuật Thánh Tẩy, nhưng nó lại mang đến cho Lâm Thịnh một linh cảm mới mẻ. Xuất phát điểm của linh cảm này lại đến từ Hôi Ấn.
"Hôi Ấn của Thánh điện không thể được truyền thừa thông qua bất cứ hình thức nào ngoại trừ trên sách. Mà Hôi Ấn có một phương diện rất đặc thù, đó là lúc người tu hành học Hôi Ấn ở nơi nào khác ngoài Thánh điển truyền thừa, thì người tu hành phải đối diện với Hôi Ấn nhiều lần, miệt mài lặp đi lặp lại, cực khổ tu luyện minh tưởng, mới có thể tự mình phá vỡ giới hạn của bản thân. Tuy vậy, Hôi Ấn được khắc bên ngoài Thánh điển thường chỉ có thể sử dụng duy nhất một lần. Đây cũng trở thành điểm mấu chốt giải thích lý do vì sao Thánh điện ảnh hưởng lên các kỵ sĩ Thánh điện."
"Mặt khác, muốn đoạt được năng lực Hôi Ấn, phải đáp ứng thêm một điều kiện nữa, đó là phải có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ. Như vậy, chẳng phải mình có thể lợi dụng điểm này để kiểm soát tất cả những cao thủ nắm giữ Hôi Ấn muốn đột phá giới hạn ư?"
Những thông tin này đã giúp Lâm Thịnh nhanh chóng hoàn thiện thêm suy nghĩ trong đầu mình, tìm ra phương pháp cốt lõi để gây dựng hội Thiết Quyền.
Còn về nghi thức Thệ Ước thì phải đợi sau khi cậu thực sự đột phá lên được cấp ba mới có thể sử dụng. Cũng may, vật phẩm cần chuẩn bị cho nghi thức này không quá cao sang, quý hiếm. Điều này cũng an ủi cậu đôi chút. Vậy nên Lâm Thịnh vừa có thể an tâm ở nhà minh tưởng, vừa có thể ngày ngày đến khu Hắc Thủy theo dõi tiến độ của bên Saru.
Đúng như cậu đã suy đoán từ trước, người trong câu lạc bộ không một ai bằng lòng tham gia, đối với chuyện này thì cậu cũng thấu hiểu.
Một phần là do danh tiếng của cậu chưa đủ, ngoài ra cũng một phần là do cậu cố ý làm thế.
Advertisement / Quảng cáo
Tuy rằng thế lực và sức ảnh hưởng của câu lạc bộ khá tốt, nhưng nếu thực sự gặp phải chuyện phiền phức thì mấy thành viên trong câu lạc bộ lại không chịu nổi áp lực. Cậu cần một đội ngũ có khả năng chịu được áp lực lớn, có thể giúp đỡ, bảo vệ cậu khỏi tình hình càng lúc càng bất ổn hiện nay, cũng như bảo vệ người nhà và bạn bè cậu.
Bởi vậy Lâm Thịnh cố ý áp đặt mười sáu điều nội quy, xem như cho người trong câu lạc bộ một lý do, cũng là cho chính mình một lý do vì sao phải bắt đầu lại từ con số không.
Dĩ nhiên, nếu là thành viên cực kỳ tin tưởng cậu giống như Saru thì cậu cũng không ngần ngại thu nhận người đó. Mọi thứ đều thuận lợi đi đúng hướng, nhờ có Saru và sư đệ của cậu ta chạy đôn chạy đáo, hội Thiết Quyền mới nhanh chóng thu nạp được một vài nhân viên ba không* ở khu Hắc Thủy.
(*) Có nhiều cách hiểu song theo cách đơn giản là chỉ người không có một thứ gì. Trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, khi nhắc đến "nhân viên ba không" chủ yếu hàm chứa sự chế giễu, chê bai, không có ý tốt.
Tuy mấy người nhân viên ba không này không mang lại tác dụng gì to lớn, lại còn phải bỏ tiền ra bao nuôi họ, nhưng ít nhất có thể củng cố chút thanh thế. Lâm Thịnh dứt khoát thành lập một công ty bảo vệ nhỏ ở khu Hắc Thủy, để Saru mang theo mấy nhân viên ba không kia đến bảo vệ an ninh của các cửa hàng ở khu vực đó. Thỉnh thoảng họ sẽ giúp đỡ mấy việc vận chuyển, cũng coi như là có ích một chút, không gây ra tổn thất lớn lắm.
Mấy ngày này, ở trong giấc mơ cậu cũng chẳng nhàn rỗi mà tiếp tục cố gắng, nỗ lực rèn luyện minh tưởng hơn nữa. Bởi vì cậu đã phát hiện, trong giấc mơ gần đây, thời gian so với hiện thực đã chậm hơn rất rất nhiều.
Có nhiều khi Lâm Thịnh ở Thánh điện trong mơ minh tưởng được mười lần, nhưng khi tỉnh lại thì trong thực tế cũng mới chỉ trôi qua một tiếng. Trong khi đó, ở hiện thực, mỗi lần cậu minh tưởng mười lần thì đều cần ít nhất là ba tiếng.
Sự khác biệt lớn giữa hai tuyến thời gian khiến cho Lâm Thịnh vô cùng mừng rỡ, bởi cậu vốn cũng đang thiếu thời gian luyện tập các loại kỹ xảo chiến đấu trong ký ức.
Bây giờ, sau khi phát hiện được sự chênh lệch thời gian này, cậu đã chọn ngay được địa điểm luyện tập thích hợp hơn cả. Đặc biệt trong những mảnh vụn ký ức mới lấy được từ chỗ Thánh giáo sĩ có một lượng lớn kiến thức về Thần bí học, cậu thực sự cần một khoảng thời gian kha khá để hấp thụ được hoàn toàn những thứ này.
Sau khi giết chết Thánh giáo sĩ, Lâm Thịnh không tiếp tục thăm dò tòa thành nữa mà tạm dừng lại ở tiến độ này.
Cậu đã quyết định, trước khi tiêu hóa hoàn toàn những ký ức đã hấp thụ cậu tuyệt đối không tiếp tục tiến thêm nữa. Các mảnh vụn ký ức của Khiên Thánh Tàn Bạo lúc trước và Thánh giáo sĩ khiến cậu quá đau đớn, cảm giác như không thể nào tiêu hóa cho bằng hết những tri thức hỗn độn ấy.
Cậu không sợ mình không thể chiến thẳng kẻ địch, chỉ sợ lượng ký ức hấp thụ được sau khi kẻ địch chết quá nhiều khiến đầu cậu muốn nổ tung.
...
Một tuần sau tại bến xe đường dài ở Hoài Sa.
Lâm Thịnh và cha mình đang đứng ở lối ra của bến xe, chờ khách trong xe xuống. Nơi này đông đúc và hỗn tạp vô cùng, các hành khách với đủ loại hành lý lớn nhỏ trên lưng đứng rải rác ở khắp nơi.
Trên mặt đất, các loại khăn giấy, rác thải xả ra ngập tràn. Khu vực ghế nghỉ không ít người ngang nhiên nằm ngủ, thậm chí có người còn một mình chiếm hết cả bốn cái ghế.
Sáng sớm, Lâm Thịnh đã bị cha đánh thức, kéo ra khỏi giường, vội vội vàng vàng chuẩn bị đón khách. Nghe nói người tới đây là bạn học cũ tốt nhất của cha cậu, bởi vì mang vác nhiều đồ nên Lâm Chu Niên đành gọi cả con trai đến cùng giúp người ta.
Nhưng điều khiến cho Lâm Thịnh cảm thấy hơi khó hiểu là, nếu chỉ đơn thuần là quan hệ bạn bè, cha cậu chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ lôi cả con trai đi giúp đỡ người đó.
Advertisement / Quảng cáo
Dù sao đi nữa, hiện tại cậu vẫn mang danh là học sinh lớp mười hai, thời gian và sức khỏe đều thực sự rất quý giá. Không chỉ thế, cha cậu còn thần thần bí bí, đặc biệt lôi Lâm Thịnh đi chọn quần áo chỉn chu trước.
Cha đã bắt cậu mặc vào chiếc áo jacket đen bình thường cậu quý nhất, đi đôi giày da mềm mại đắt nhất của cậu, lại còn dặn cậu phải cư xử lễ phép, nói năng cẩn thận, đường hoàng.
Lâm Thịnh ngán ngẩm đứng ở cửa ra bến xe, tay đặt trên thanh lan can kim loại, tựa vào đó nghỉ ngơi trong chốc lát. Cha cậu đứng cạnh cũng ăn mặc lịch sự, trang trọng, không ngừng giơ tay lên nhìn vào đồng hồ. Hai người đứng giữa đám đông đang chen chúc tới lui ở bến xe, trông dáng vẻ cũng khá nổi bật.
"Cha, người cha đón rốt cuộc là ai vậy, sao phải nhất quyết lôi con tới?" Lâm Thịnh ôm một bụng thắc mắc đi hỏi cha mình.
"Con hỏi nhiều thế làm gì? Người ta chỉ ghé ngang qua đây, cha muốn mời họ ăn một bữa, sau đó sẽ đưa đến khách sạn. Chỉ ăn một bữa cơm không tốn bao nhiêu thời gian của con đâu, không cần lo." Lâm Chu Niên xua xua tay đáp lại.
"Nhưng mà..." Lâm Thịnh còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Lâm Chu Niên ngắt lời.
"Đợi chút nữa con sẽ biết, chẳng lẽ cha lại đi làm mấy điều vô ích sao?"
"..." Lâm Thịnh thở dài, không nói nữa.
Một lúc sau, ba chiếc ôtô đường dài chầm chậm lăn bánh vào bến. Trong đó, chiếc xe trắng ở giữa chầm chậm tiến vào rồi dừng lại, cửa xe lập tức mở ra. Cả đoàn hành khách nối đuôi nhau bước xuống, đứng cạnh cửa xe chờ lấy hành lý.
"Đi theo cha!" Hai mắt Lâm Chu Niên sáng ngời, vỗ nhẹ Lâm Thịnh rồi nhanh chóng đi qua đó.
Lâm Thịnh thực sự chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo sau. Cậu vốn đang vất vả minh tưởng trong mơ, sắp xong rồi thì lại bị cha mình đánh thức làm gián đoạn hết cả. Cậu còn tưởng là có việc gì quan trọng lắm, ai dè là đi đón khách...
Hai cha con nhanh chóng tiến đến gần xe, còn chưa tới nơi, Lâm Chu Niên đã giơ hai tay lên khua loạn xạ.
"Ông Ngô! Bên này! Bên này!"
Chen giữa hành khách của đoàn xe là một nhà bốn người, hai vợ chồng trung niên ăn mặc cũng khá sang trọng, dẫn theo con gái và con trai bước xuống, từ xa đã thấy được Lâm Chu Niên.
"Ông Lâm! Ông đến thật đấy à!" Người đàn ông trung niên cười vang, sau đó chủ động đến gần, ôm chầm lấy Lâm Chu Niên.
Người đàn ông này có bộ lông mày đen rậm rạp, khuôn mặt vuông chữ điền, thoạt nhìn cũng khá nghiêm nghị, ngay cả lúc tươi cười cũng khiến người đối diện cảm thấy hơi áp lực, chắc là ông đã từng đi lính.
Người phụ nữ đứng cạnh ông khá đẫy đà, trên người đeo đủ nhẫn vàng, bông tai vàng, trông quê một cục. Thế nhưng váy ren đen bà đang mặc cùng với cánh tay trắng như tuyết để lộ ra lại khiến người ta có cảm giác bà đang cố bắt chước phong thái của một vị phu nhân.
Lâm Chu Niên cười cười nói nói, đến bắt chuyện cùng bà ấy, ánh mắt lập tức chuyển sang cô con gái đang đứng phía sau hai người.
Advertisement / Quảng cáo
"Đằng sau là con gái và con trai của hai người đấy à?"
"Phải rồi, tới đây nào, cho lũ trẻ làm quen nhau một chút." Người đàn ông trung niên kéo con trai và con gái lại.
"Đây là con gái tôi Ngô Mạn Văn và con trai Ngô Tông."
Lâm Chu Niên bên này cũng kéo Lâm Thịnh sang.
"Đây là con trai tôi Lâm Thịnh, đang học lớp mười hai."
"Lớp mười hai à, vậy chắc là bận rộn lắm. Con gái bọn tôi thì mới học lớp mười một nhưng cũng sắp rồi." Người đàn ông cười nói.
- ---
Bình luận facebook