Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 374: Nhà tắm lớn
Nhà tắm mà Sở Nam Bắc chuẩn bị cho mọi người quả thực rất đặc biệt.
Đặc biệt đến nỗi khiến mọi người thà quay lại thao trường lúc nãy chạy thêm mười vòng... à không, hai mươi vòng cũng được!
Cứ tưởng được tắm rửa thoải mái nhưng không ngờ tất cả chỉ là từ địa ngục này đến địa ngục khác còn dã man hơn!
Từ bên ngoài nhìn vào, đây quả thực là nhà tắm.
Bên trong nhà tắm có bể bơi dài ba mươi mét, rộng hai mươi mét, bên trong chứa chất lỏng gợn sóng tỏa ra hơi nước màu trắng, bốn phía được xây gạch men, không có gì khác với bể bơi thông thường.
Chỉ là là ở đây nồng nặc mùi cồn!
Đây là một bể bơi chứa đầy cồn y tế có độ tinh khiết cao.
“Thế nào, hài lòng với nhà tắm này không?”
Sử Nam Bắc híp mắt cười nói: “Không chỉ có thể tắm rửa, mà nhân tiện còn có thể tẩy uế. Đừng khách sáo, đi trải nghiệm đi”.
Nói xong, Sử Nam Bắc còn làm hành động mời mọi người.
Nhưng đám người không hề dám nhúc nhích. Bây giờ lòng bàn chân của bọn họ đã thối rữa da thịt, nếu như ngâm vào cồn thì chẳng phải sẽ đau đến chết sao?
“Sao thế, chê à?”
Sử Nam Bắc cười nhạt, nói với đám người: “Được thôi, vậy các người tự xử lý đi, muộn rồi, tôi về nghỉ ngơi đây”.
Nói xong, hắn ngáp dài rồi đi về phía cửa.
Khi đám người còn đang thắc mắc tại sao huấn luyện viên Sử lại đột nhiên trở nên nhân từ thì Sử Nam Bắc đã bước tới cửa, chỗ hai người áo đen đang đứng, ngáp một cái rồi nói: “Tôi không thích người nào phụ lòng tốt của tôi, trong vòng ba mươi giây nữa, nếu ai không xuống thì bắn vỡ đầu cho tôi!”
Nói xong hắn mới nghênh ngang bước ra khỏi cửa.
Hai người mặc áo đen rút súng ra, nhìn đồng hồ: “Còn mười giây nữa, bắt đầu đếm ngược, mười, chín...”
“Đợi đã, chẳng phải nói là có ba mươi giây sao?”
Một người vội vàng nói.
Nhưng người mặc áo đen không thèm để ý: “Tám, bảy, bốn, hai…”
“Chết tiệt, đồ vô lại, mau nhảy đi!”
Tần Phong hét lên rồi kéo Mê Long nhảy xuống không chút do dự.
Vừa nhảy xuống bể bơi, lòng bàn chân hơi tê, chưa đầy nửa giây sau, một cơn đau khó tả từ lòng bàn chân quét khắp người.
Làm sao để mô tả cảm giác này đây?
Có vẻ như mô tả thế nào cũng không chính xác. Có thể hiểu là đi chân trần trên tấm sắt nóng đỏ, hơn nữa trên tấm sắt còn có đinh sắt đâm lên.
A...
Tần Phong và Mê Long đồng thời hét lớn thảm thiết, sắc mặt của cả hai đều biến dạng.
Dưới sức ép của họng súng đen ngòm, những người còn lại cũng lần lượt nhảy xuống.
Trong chốc lát, cả nhà tắm như biến thành địa ngục trần gian, tiếng la hét thảm thiết vang lên, cồn trong bể bơi lập tức chuyển sang màu đỏ như máu.
Cảnh tượng này kết hợp cùng tiếng la hét không khác gì địa ngục.
Chưa đầy ba mươi giây, đã bắt đầu có người ngất đi vì quá đau đớn, sau đó chìm xuống bể bơi sâu không quá ngực người lớn.
Kết cục cuối cùng của bọn họ không cần nói cũng biết.
Mà lúc này, Sử Nam Bắc vẫn chưa đi xa, hắn đứng bên ngoài cửa nhà tắm, miệng ngậm điếu thuốc, ngước nhìn màn đêm đen kịt trên bầu trời thành phố.
Tiếng la hét thảm thiết sau lưng không ngừng vang lên, Sử Nam Bắc biết rất rõ rằng sẽ có ít nhất hai mươi người chết sau lần tắm này.
Hắn không phải là kẻ biến thái, cũng không phải là kẻ điên.
Hắn làm vậy chỉ vì hắn biết rất rõ sứ mệnh hiện giờ của mình là gì.
Nếu muốn gây dựng lại đội ngũ như Thiên Khải trước đây thì thông qua huấn luyện cơ bản thôi vẫn chưa đủ.
Mỗi người trong đó đều phải được lựa chọn cẩn thận, phải có ý chí kiên cường và thể chất tốt.
Tất cả những điều hắn đang làm bây giờ chính là để sàng lọc tất cả những người không đạt tiêu chuẩn rồi loại bỏ.
Chỉ bằng cách này mới có thể tạo ra tia hy vọng huấn luyện ra đội ngũ giống như Thiên Khải trước đây.
“Những người như chúng ta sau khi chết nhất định sẽ xuống địa ngục”.
Sử Nam Bắc khẽ thở dài, dáng vẻ vô cùng cô độc.
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn.
Đúng như một câu hắn từng nói sau khi uống quá chén "Đều là phàm phu tục tử, trong lòng ai mà không có ưu sầu chứ?"
Trại huấn luyện chính thức hoạt động dưới sự điều hành của Sử Nam Bắc.
Chớp mắt, hai tuần đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Diệp Vĩnh Khang cũng không để tâm quá nhiều đến tình hình ở trại huấn luyện.
Anh tin tưởng vào năng lực của Sử Nam Bắc, hơn nữa mười trợ lý huấn luyện viên kia cũng là những huấn luyện viên ưu tú được điều đến từ tổng bộ trại huấn luyện ở nước ngoài của Điện Long Thần.
Trại huấn luyện đã có bọn họ trông coi nên Diệp Vĩnh Khang không cần lo lắng về chuyện đó nữa.
Hạ Huyền Trúc cũng rất bận rộn vì chuyện khu sản nghiệp, cô chưa từng tan làm trước mười hai giờ, ngày nào cũng đi sớm về khuya, không hề có thời gian để ý tới Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Tiểu Trân cũng bị Trương Hoa Phương “độc chiếm” để chăm sóc, cho nên Diệp Vĩnh Khang trở thành một người nhàn rỗi không có việc gì làm.
Chiều này, khi Diệp Vĩnh Khang đang nhàn rỗi đến mức sốt ruột thì Phương Nhất Minh đột nhiên gọi điện tới, nói anh ta đã trở về Giang Bắc, muốn mời Diệp Vĩnh Khang ăn cơm.
“Được, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến ngay”.
Diệp Vĩnh Khang cũng đang nhàn rỗi, có người mời đi ăn đương nhiên là thấy vui.
Hơn nữa, anh cũng có ấn tượng tốt với Phương Nhất Minh, anh ta là một người lịch sự, có tài năng, bộ não linh hoạt, vô cùng nhiệt huyết và phóng khoáng.
Với tư cách là cậu chủ của một gia tộc lớn, Phương Nhất Minh không những không chơi bời như những vị cậu chủ khác mà lại vô cùng chăm chỉ và có ý chí tiến thủ.
Thực ra, với thân phận của anh ta, cho dù không làm việc thì cũng có thể sống thoải mái mỗi ngày.
Nhưng anh ta lại không thích ngồi mát ăn bát vàng. Đầu tiên anh ta dùng tiền tiêu vặt của mình để đầu tư vào cổ phiếu cùng thị trường hàng hóa phát sinh rồi kiếm được khoản tiền đầu tiên, sau đó tập trung thị trường, đầu tư vào ngành công nghiệp thực phẩm.
Trong lần đấu thầu dự án khu sản nghiệp lần này, nếu anh ta vận dụng mối quan hệ gia tộc thì cũng không cần phải phiền phức đến vậy.
Nhưng anh ta lại không làm điều đó, trong suốt quá trình đấu thầu, anh ta không hề đề cập đến gia cảnh của mình.
Hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân để có được tư cách đầu tư.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng cảm phục trước những phẩm chất này của anh ta.
“Anh Diệp!”
Lúc Diệp Vĩnh Khang đến phòng bao riêng ở nhà hàng, Phương Nhất Minh đã đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi vào, anh ta lập tức đứng dậy chào hỏi.
Ngoài Phương Nhất Minh ra, trong phòng còn có một cô gái nhỏ nhắn.
“Anh Diệp”.
Cô gái cũng đứng dậy chào hỏi Diệp Vĩnh Khang một cách nhỏ nhẹ.
Nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Phương Nhất Minh cười nói: “Anh được đấy, tôi bảo anh đưa Phi Yến về An Dương một thời gian, vậy mà anh còn nhân tiện đem vợ về cho mẹ luôn rồi sao?”
“Nói đi, hai người thích nhau từ khi nào… À, không phải anh cậy ở địa bàn của mình rồi cưỡng ép Phi Yến làm gì rồi đấy chứ?”
Đặc biệt đến nỗi khiến mọi người thà quay lại thao trường lúc nãy chạy thêm mười vòng... à không, hai mươi vòng cũng được!
Cứ tưởng được tắm rửa thoải mái nhưng không ngờ tất cả chỉ là từ địa ngục này đến địa ngục khác còn dã man hơn!
Từ bên ngoài nhìn vào, đây quả thực là nhà tắm.
Bên trong nhà tắm có bể bơi dài ba mươi mét, rộng hai mươi mét, bên trong chứa chất lỏng gợn sóng tỏa ra hơi nước màu trắng, bốn phía được xây gạch men, không có gì khác với bể bơi thông thường.
Chỉ là là ở đây nồng nặc mùi cồn!
Đây là một bể bơi chứa đầy cồn y tế có độ tinh khiết cao.
“Thế nào, hài lòng với nhà tắm này không?”
Sử Nam Bắc híp mắt cười nói: “Không chỉ có thể tắm rửa, mà nhân tiện còn có thể tẩy uế. Đừng khách sáo, đi trải nghiệm đi”.
Nói xong, Sử Nam Bắc còn làm hành động mời mọi người.
Nhưng đám người không hề dám nhúc nhích. Bây giờ lòng bàn chân của bọn họ đã thối rữa da thịt, nếu như ngâm vào cồn thì chẳng phải sẽ đau đến chết sao?
“Sao thế, chê à?”
Sử Nam Bắc cười nhạt, nói với đám người: “Được thôi, vậy các người tự xử lý đi, muộn rồi, tôi về nghỉ ngơi đây”.
Nói xong, hắn ngáp dài rồi đi về phía cửa.
Khi đám người còn đang thắc mắc tại sao huấn luyện viên Sử lại đột nhiên trở nên nhân từ thì Sử Nam Bắc đã bước tới cửa, chỗ hai người áo đen đang đứng, ngáp một cái rồi nói: “Tôi không thích người nào phụ lòng tốt của tôi, trong vòng ba mươi giây nữa, nếu ai không xuống thì bắn vỡ đầu cho tôi!”
Nói xong hắn mới nghênh ngang bước ra khỏi cửa.
Hai người mặc áo đen rút súng ra, nhìn đồng hồ: “Còn mười giây nữa, bắt đầu đếm ngược, mười, chín...”
“Đợi đã, chẳng phải nói là có ba mươi giây sao?”
Một người vội vàng nói.
Nhưng người mặc áo đen không thèm để ý: “Tám, bảy, bốn, hai…”
“Chết tiệt, đồ vô lại, mau nhảy đi!”
Tần Phong hét lên rồi kéo Mê Long nhảy xuống không chút do dự.
Vừa nhảy xuống bể bơi, lòng bàn chân hơi tê, chưa đầy nửa giây sau, một cơn đau khó tả từ lòng bàn chân quét khắp người.
Làm sao để mô tả cảm giác này đây?
Có vẻ như mô tả thế nào cũng không chính xác. Có thể hiểu là đi chân trần trên tấm sắt nóng đỏ, hơn nữa trên tấm sắt còn có đinh sắt đâm lên.
A...
Tần Phong và Mê Long đồng thời hét lớn thảm thiết, sắc mặt của cả hai đều biến dạng.
Dưới sức ép của họng súng đen ngòm, những người còn lại cũng lần lượt nhảy xuống.
Trong chốc lát, cả nhà tắm như biến thành địa ngục trần gian, tiếng la hét thảm thiết vang lên, cồn trong bể bơi lập tức chuyển sang màu đỏ như máu.
Cảnh tượng này kết hợp cùng tiếng la hét không khác gì địa ngục.
Chưa đầy ba mươi giây, đã bắt đầu có người ngất đi vì quá đau đớn, sau đó chìm xuống bể bơi sâu không quá ngực người lớn.
Kết cục cuối cùng của bọn họ không cần nói cũng biết.
Mà lúc này, Sử Nam Bắc vẫn chưa đi xa, hắn đứng bên ngoài cửa nhà tắm, miệng ngậm điếu thuốc, ngước nhìn màn đêm đen kịt trên bầu trời thành phố.
Tiếng la hét thảm thiết sau lưng không ngừng vang lên, Sử Nam Bắc biết rất rõ rằng sẽ có ít nhất hai mươi người chết sau lần tắm này.
Hắn không phải là kẻ biến thái, cũng không phải là kẻ điên.
Hắn làm vậy chỉ vì hắn biết rất rõ sứ mệnh hiện giờ của mình là gì.
Nếu muốn gây dựng lại đội ngũ như Thiên Khải trước đây thì thông qua huấn luyện cơ bản thôi vẫn chưa đủ.
Mỗi người trong đó đều phải được lựa chọn cẩn thận, phải có ý chí kiên cường và thể chất tốt.
Tất cả những điều hắn đang làm bây giờ chính là để sàng lọc tất cả những người không đạt tiêu chuẩn rồi loại bỏ.
Chỉ bằng cách này mới có thể tạo ra tia hy vọng huấn luyện ra đội ngũ giống như Thiên Khải trước đây.
“Những người như chúng ta sau khi chết nhất định sẽ xuống địa ngục”.
Sử Nam Bắc khẽ thở dài, dáng vẻ vô cùng cô độc.
Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn.
Đúng như một câu hắn từng nói sau khi uống quá chén "Đều là phàm phu tục tử, trong lòng ai mà không có ưu sầu chứ?"
Trại huấn luyện chính thức hoạt động dưới sự điều hành của Sử Nam Bắc.
Chớp mắt, hai tuần đã trôi qua, trong khoảng thời gian này, Diệp Vĩnh Khang cũng không để tâm quá nhiều đến tình hình ở trại huấn luyện.
Anh tin tưởng vào năng lực của Sử Nam Bắc, hơn nữa mười trợ lý huấn luyện viên kia cũng là những huấn luyện viên ưu tú được điều đến từ tổng bộ trại huấn luyện ở nước ngoài của Điện Long Thần.
Trại huấn luyện đã có bọn họ trông coi nên Diệp Vĩnh Khang không cần lo lắng về chuyện đó nữa.
Hạ Huyền Trúc cũng rất bận rộn vì chuyện khu sản nghiệp, cô chưa từng tan làm trước mười hai giờ, ngày nào cũng đi sớm về khuya, không hề có thời gian để ý tới Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Tiểu Trân cũng bị Trương Hoa Phương “độc chiếm” để chăm sóc, cho nên Diệp Vĩnh Khang trở thành một người nhàn rỗi không có việc gì làm.
Chiều này, khi Diệp Vĩnh Khang đang nhàn rỗi đến mức sốt ruột thì Phương Nhất Minh đột nhiên gọi điện tới, nói anh ta đã trở về Giang Bắc, muốn mời Diệp Vĩnh Khang ăn cơm.
“Được, gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến ngay”.
Diệp Vĩnh Khang cũng đang nhàn rỗi, có người mời đi ăn đương nhiên là thấy vui.
Hơn nữa, anh cũng có ấn tượng tốt với Phương Nhất Minh, anh ta là một người lịch sự, có tài năng, bộ não linh hoạt, vô cùng nhiệt huyết và phóng khoáng.
Với tư cách là cậu chủ của một gia tộc lớn, Phương Nhất Minh không những không chơi bời như những vị cậu chủ khác mà lại vô cùng chăm chỉ và có ý chí tiến thủ.
Thực ra, với thân phận của anh ta, cho dù không làm việc thì cũng có thể sống thoải mái mỗi ngày.
Nhưng anh ta lại không thích ngồi mát ăn bát vàng. Đầu tiên anh ta dùng tiền tiêu vặt của mình để đầu tư vào cổ phiếu cùng thị trường hàng hóa phát sinh rồi kiếm được khoản tiền đầu tiên, sau đó tập trung thị trường, đầu tư vào ngành công nghiệp thực phẩm.
Trong lần đấu thầu dự án khu sản nghiệp lần này, nếu anh ta vận dụng mối quan hệ gia tộc thì cũng không cần phải phiền phức đến vậy.
Nhưng anh ta lại không làm điều đó, trong suốt quá trình đấu thầu, anh ta không hề đề cập đến gia cảnh của mình.
Hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân để có được tư cách đầu tư.
Diệp Vĩnh Khang vô cùng cảm phục trước những phẩm chất này của anh ta.
“Anh Diệp!”
Lúc Diệp Vĩnh Khang đến phòng bao riêng ở nhà hàng, Phương Nhất Minh đã đợi sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi vào, anh ta lập tức đứng dậy chào hỏi.
Ngoài Phương Nhất Minh ra, trong phòng còn có một cô gái nhỏ nhắn.
“Anh Diệp”.
Cô gái cũng đứng dậy chào hỏi Diệp Vĩnh Khang một cách nhỏ nhẹ.
Nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Phương Nhất Minh cười nói: “Anh được đấy, tôi bảo anh đưa Phi Yến về An Dương một thời gian, vậy mà anh còn nhân tiện đem vợ về cho mẹ luôn rồi sao?”
“Nói đi, hai người thích nhau từ khi nào… À, không phải anh cậy ở địa bàn của mình rồi cưỡng ép Phi Yến làm gì rồi đấy chứ?”